Ở Chung

Chương 25:

Lưu Thủy Thủy

22/01/2022

Năm đó nếu như không phải cậu mới mười bảy tuổi, còn phải đối mặt với chuyện học hành, thêm cả tiền viện phí thuốc men khổng lồ thì Lâm Dạng sẽ không đến câu lạc bộ đêm, cũng sẽ không nhận lời đề nghị bao nuôi của Triệu Từ Nam. “Tôi cũng không nợ anh thứ gì, ngoài số tiền hai mươi vạn mới đầu ra thì số tiền anh cho sau đấy đều vẫn còn trong chiếc thẻ anh đưa cho tôi, chiếc thẻ đó tôi cũng không cầm đi, anh chỉ cần báo mất thì sẽ lấy lại được số tiền bên trong đó mà thôi.”

Lúc này Lâm Dạng còn cảm thấy may mắn vì khi đó La Tố Di không cho cậu bước vào cửa nhà, nếu để cậu thu dọn hành lý, nói không chừng cậu sẽ cầm số tiền đấy đi, đây có được coi là chút sĩ diện cuối cùng của cậu không đây.

“Anh Triệu, hiện giờ anh đã vừa lòng chưa? Có thể buông tha cho tôi rồi chứ?” Trong mắt cậu chỉ có vẻ hờ hững cùng khinh thường, Triệu Từ Nam đột nhiên cảm thấy chẳng còn thú vị, cậu đã không còn là Lâm Dạng ngoan ngoãn trước kia, trái với suy nghĩ để Lâm Dạng cam tâm tình nguyện theo theo mình của anh ta.

Triệu Từ Nam buông Lâm Dạng ra, lòng kiên nhẫn cũng coi như đã cạn kiệt, anh ta thấp giọng nói: “Lâm Dạng, tôi cho cậu một cơ hội nữa, nếu cậu ngoan ngoãn theo tôi thì tôi vẫn sẽ đối xử với cậu như trước kia.” Lâm Dạng đứng bật dậy, đẩy Triệu Từ Nam ra, chạy thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.

Đùa gì vậy hả, ai muốn được anh ta đối xử với cậu như trước kia, ai mà thèm chứ. Dù sao thì cũng đã bị Chung Kế Chi nghe hết rồi, anh ta còn có thể uy hiếp cậu chuyện gì đây chứ. Lâm Dạng rất sợ Triệu Từ Nam hối hận đuổi theo nên liền vội vàng bắt xe rời đi. Tài xế hỏi cậu đi đâu, Lâm Dạng cũng không đáp lại được. Cậu không dám trở về, không dám đối mặt với Chung Kế Chi, hiện giờ lại đang được nghỉ nên cũng không thể về trường.

Lâm Dạng xuống xe ở trung tâm thương mại, cậu không biết nên đi đâu, muốn bỏ chạy cho xong nhưng cậu thật sự luyến tiếc Chung Kế Chi. Trên người cậu cũng chẳng có bao nhiêu tiền, cậu đi loanh quanh không mục đích một hồi, đột nhiên nghĩ ra Kỳ Tự là người bản địa, nhưng cậu lại không dám mở máy lên, vậy là cậu đi mua một chiếc sim khác, đổi sim điện thoại rồi mới gọi điện cho Kỳ Tự.

“Kỳ Tự, cậu có thể cho tôi vay chút tiền được không?” Kỳ Tự thấy số điện thoại lạ còn tưởng là lừa đảo, nhưng nghe kỹ lại thấy giống giọng Lâm Dạng: “Là Lâm Dạng hả?”

“Ừ.” Trong ấn tượng của Kỳ Tự, Lâm Dạng trước giờ chưa từng thiếu tiền, cũng không biết cậu đã gặp phải rắc rối gì nữa.

Lâm Dạng bịa bừa một lý do: “Tôi cãi nhau với bố, bỏ nha đi mà không mang tiền.” Kỳ Tự sửng sốt, chú Lâm vậy mà lại để Lâm Dạng chạy khắp nơi như vậy, nói: “Hay là cậu đến nhà tôi đi, bố mẹ tôi về quê cả rồi, mà tháng nữa bọn họ mới về cơ.” Cũng đủ thời gian để cậu làm hòa với chú Lâm rồi.

Từ lúc rời khỏi phòng trà, Chung Kế Chi vẫn liên tục gọi điện thoại cho Lâm Dạng, nhưng điện thoại cũng Lâm Dạng vẫn trong trạng thái tắt máy. Kỳ vọng vào việc Lâm Dạng có thể đang đợi mình ở nhà, kể rõ ràng cho anh nghe chuyện trước kia, nhưng trong nhà lại chẳng có ai, cả người Chung Kế Chị đờ đẫ vô cùng ra, cầm điện thoại ngồi trong phòng khách giống hệt lúc Lý Tuệ bỏ đi.

Mãi đến khi tối trời vẫn không thấy Lâm Dạng quay về, cũng không thấy Lâm Dạng gọi lại. Chung Kế Chi ngây người nhìn cốc nước trên bàn, cốc nước này là cốc của anh, Lâm Dạng cứ nhất định phải dùng chung một chiếc cốc với anh, hoa văn trên chiếc cốc cũng đã bị mài mòn đôi chút.

Lâm Dạng có phải đã bỏ đi theo anh Triệu rồi không, tại sao lại không gọi lại, tại sao lại như vậy, không nói lời nào đã bỏ lại một mình anh. Chung Kế Chi cảm thấy mình đối nhân xử thế cũng thật thất bại, cho dù là phụ nữ hay đàn ông, anh đều không cách nào giữ lại, đối phương thậm chí còn không cho anh cơ hội níu kéo. Không biết bản thân mình đã làm sai điều gì, cũng không biết nên sửa đổi ra sao, tốt xấu gì cũng phải nói với anh một tiếng để anh chết cũng được chết minh bạch chứ.



Lâm Dạng nằm trên giường trằn trọc xoay qua xoay lại, hay là lắp sim vào gọi lại cho Chung Kế Chi, nhưng cậu thật sự sợ Chung Kế Chi sẽ nói chia tay với cậu, để Chung Kế Chi nói không cần cậu nữa, như vậy còn không bằng lén lút trốn đi, ít nhất cậu cũng không phải nghe những câu nói tuyệt tình từ miệng Chung Kế Chi. Lâm Dạng cảm thấy bản thân cậu không chịu nổi mất, mới nghĩ đến chuyện Chung Kế Chi không cần cậu nữa, mũi cậu đã cay cay, tuyến lệ như không chịu sự khống chế của cậu.

Hôm sau ra ngoài với hai quầng thâm mắt, Kỳ Tự gần trưa mới dậy, vừa thấy Lâm Dạng ngây ngốc ngồi trên sofa liền hoảng sợ: “Cậu không ngủ được hả.” Hơn năm giờ sáng Lâm Dạng mới ngủ, nhưng hơn tám giờ đã tỉnh dậy, cậu cảm thấy bản thân mình làm phiền Kỳ Tự, lắc đầu, nói: “Có hơi lạ giường.”

Lúc ăn cơm trưa, Kỳ Tự mới hỏi: “Cậu với chú Lâm sao rồi? Chú ấy còn nỡ cãi nhau với cậu hả.” Đầu óc Lâm Dạng chậm mất nửa nhịp, chỉ phản ứng lại được nửa câu sau của Kỳ Tự, hỏi ngược lại: “Bố tôi sao lại không nỡ?”

“Thì thấy chú Lâm cứ giống kiểu người cuồng con trai ấy, cưng chiều cậu, thuận theo cậu đến vậy sao lại nỡ cãi nhau với cậu chứ, tại sao vậy hả? Muốn tìm mẹ kế cho cậu sao?” Cái gì mà cuồng con trai chứ, là cuồng vợ. Cậu cũng không biết nói với Kỳ Tự thế nào nên chỉ đành qua loa cho có lệ.

“Thật ra chú Lâm cũng không dễ dàng gì, tìm nửa kia cùng nhau gánh vác cũng là chuyện rất bình thường mà. Cậu cũng đã lớn vậy rồi, không đến nỗi vẫn luyến tiếc bố cậu đấy chứ.” Lâm Dạng hiện giờ rất hối hận vì đã nói với Kỳ Tự rằng Chung Kế Chi là bố cậu, cái gì với cái gì vậy chứ. Lâm Dạng không phản bác lại mà lơ đãng gẩy cơm.

“Tôi thấy cậu vẫn nên gọi điện thoại cho chú Lâm đi, cậu cả đêm không về chắc chú ấy lo lắng lắm đấy, cho dù là có chuyện gì thì ít nhất cũng phải cho chú ấy biết cậu vẫn bình an chứ, bố con với nhau nào có giận dỗi lâu được.” Bố con với nhau không giận dỗi lâu được, vậy bạn trai với nhau có hay không đây.

“Sẽ lo lắng thật đấy chứ?”

Kỳ Tự đỡ trán, đúng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, Lâm Dạng còn không biết bố cậu quan tâm cậu đến nhường nào sao.

“Tôi cảm thấy không chừng chú Lâm đã tìm cậu cả đêm rồi đấy, cậu có tin không?”

Kỳ Tự cũng coi như đã nói đúng một nửa, Chung Kế Chi ngây người ở nhà đến tối, trong nhà yên tĩnh không chịu nổi, dán mắt vào chiếc điện thoại sắp khiến anh suy sụp đến nơi. Cuối cùng anh cũng quyết định ra ngoài đi dạo, nhỡ đâu điện thoại của Lâm Dạng chỉ là hết pin, về nhà muộn chút nhỡ đâu lại gặp được cậu sớm hơn. Chung Kế Chi loanh quanh trên đường đến mười hai giờ mới chậm rãi bước về nhà, trên đường không gặp được Lâm Dạng, trong nhà cũng không có vẻ gì là đã có người trở về.

Chung Kế Chi ngồi ở phòng khách cả một buổi tối, âm thầm chờ đợi ánh đèn đột nhiên sáng lên, Lâm Dạng từ ngoài cửa chạy vào nhà, nhào vào lòng anh, nhưng mãi cho đến khi trời sáng cũng không có người trở về. Anh lại lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm Dạng, nhập từng đoạn từng đoạn tin nhắn không đầu không cuối, nhưng tin nhắn gửi đi đều giống như đá chìm đáy biển, chẳng nhận lại bất kỳ hồi đáp.

Anh ngây người đến tận khi Tiểu Trần gọi điện thoại cho anh, “Ông chủ, sao anh còn chưa đến hả.” Chung Kế Chi nhìn giờ, đã hơn tám giờ nhưng anh quả thực không có tâm tình nào mở cửa hàng: “Hôm nay nghỉ đi.” Tiểu Trần nghe ra vẻ uể oải, tâm tình không tốt trong giọng điệu của Chung Kế Chi, Chung Kế Chi lại nói tiếp: “Nghỉ ngơi nửa tháng, tạm thời không bán hàng, tiền lương vẫn phát cho cậu như thường.”



Lúc Lý Tuệ bỏ đi. Chung Kế Chi cũng đờ đẫn mơ hồ, nhưng vẫn phải sống tiếp, hơn nữa còn phải cố gắng kiếm tiền hơn trước kia, thậm chí sau này anh còn cảm thấy không có vướng bận cũng khá tốt, một người ăn no cả nhà không lo đói. Nhưng Lâm Dạng không ở đây, Chung Kế Chi lập tức như đánh mất hứng thú với mọi việc, không vực nổi tinh thần.

Ngày lại ngày trôi qua, anh cũng không chịu tiếp nhận chuyện Lâm Dạng rời đi. Người đàn ông ba mấy tuổi bỗng nhiên cảm thấy mất hết hy vọng vào cuộc sống, Chung Kế Chi muốn tìm cho mình chút chuyện để làm, ngày ngày ngây người trong nhà ngột ngạt đến sinh bệnh mất thôi.

Một mình đi đến cửa hàng bánh ngọt, anh muốn làm bánh kem, trước đây cũng vậy, mỗi lần tâm phiền ý loạn, hay khi gặp chuyện gì rối rắm, làm bánh ngọt có thể khiến bản thân anh bình tĩnh lại không ít.

Trong cửa hàng cũng chẳng có ai, Chung Kế Chi kéo rèm cửa lên hơn nửa rồi bước ra phía sau cửa kính. Vừa bước đến bàn bếp quả thực anh cũng đã bình tĩnh lại không ít, không có đơn hàng của khách có thể làm theo tâm tình của chính mình, muốn làm hình gì, tạo hình hoa gì, hoa quả hay kem bơ đều có thêm làm theo sở thích của mình, không gì ràng buộc.

Chung Kế Chi không muốn làm như bình thường liền cắt lớp bánh bông lan thành hình tam giác. Lần đầu Lâm Dạng xem anh làm bánh kem, cậu nhoài người qua vách cửa ngăn, ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò.

Tay Chung Kế Chi hơi siết chặt, túi bắt kem liền bị anh bóp vỡ, một đống kem bơ đắp lên bánh kem. Bỏ đi, cũng không quan trọng, dù sao thì cũng phải phết đều kem. Anh từng hỏi Lâm Dạng có muốn học hay không Lâm Dạng có vẻ khá là hứng thú, anh vốn muốn đợi có cơ hội sẽ dạy cậu, nhưng sau đó hai người lại lên giường.

Bàn xoay xoay nhanh, dao phết kem như không nghe sai khiến vẫn cứ lướt qua mặt bánh tạo thành những gợn sóng so le không đều. Đợi đến khi kem bơ phủ khắp bề mặt bánh, Chung Kế Chi liền hơi đau đầu, sao anh có thể phết kem lồi lồi lõm lõm như vậy chứ.

Phết thêm vài lần nữa đi, cứ làm từ từ, dù sao cũng không vội gì. Hai người trở thành người yêu, anh muốn để Lâm Dạng đi học, cửa hàng bánh kem chẳng có gì tốt cả, Lâm Dạng không thuộc về cửa hàng nhỏ này. Anh đem chỗ kem lồi lên phết bằng sang chỗ lõm xuống, tay anh hơi run, bánh kem trực tiếp bị đào ra một đống.

Chung Kế Chi lừa mình dối người lại phết lên, chiếc bánh kem trông cứ như bị người ta khoét mất mấy thìa rồi ghét bỏ không thèm ăn thêm nữa. Làm lại lần nữa, lại làm lại lần nữa, dù sao thì cũng không bán cho khách hàng.

Anh lấy ra túi bắt kem mới rồi đổ kem bơ vào bên trong. Sau đó cũng chẳng còn cơ hội dạy Lâm Dạng làm bánh kem, may mà Lâm Dạng thích ăn đồ ngọt, rảnh rỗi liền làm một chiếc bánh kem nhỏ mang về nhà cậu liền sẽ vô cùng vui vẻ. Bánh kem không được phết đều, bắt hoa cũng không ra hình ra dáng, xiêu xiêu vẹo vẹo xếp chồng bên trên, bất cứ lúc nào cũng đều có thể sụp đổ.

Tính tình Lâm Dạng không tốt, bản thân anh lại sợ cậu tức giận, nhưng sống chung lâu rồi anh mới nhận ra thực ra Lâm Dạng rất dễ dỗ. Nhưng lúc mới đầu, anh lại không mở nổi miệng dỗ dành người ta, anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không dám chủ động chạm vào cậu. Lâm Dạng can đảm, can đảm đến mức khiến Chung Kế Chi hết hồn hết vía. Lúc chỉ có hai người ở bên nhau, chỉ cần Lâm Dạng dựa gần vào anh là lông tơ của Chung Kế Chi liền dựng đứng cả lên, thực ra trong lòng anh cũng rất mong chờ, mong chờ cậu nhóc thân mật với mình.

Sau khi Lý Tuệ tìm tới cửa, Lâm Dạng nói với Lý Tuệ cậu là bạn trai của mình, nổi giận với mình, tuy Chung Kế Chi sợ cậu nổi giận, nhưng thực ra anh lại rất vui vẻ, Lâm Dạng rất để tâm đến anh. Chung Kế Chi hiểu được chuyện gì đang xảy ra với trái tim không chút hy vọng nào của mình, anh động lòng với Lâm Dạng, không chỉ bởi trách nhiệm lúc ban đầu mà còn là khao khát muốn có được Lâm Dạng. Tay Chung Kế Chi không nặng không nhẹ vậy mà lại lỡ tay cắt đôi chiếc bánh, nhìn chiếc bánh hỗn độn, Chung Kế Chi hoàn toàn nóng nảy. Ông chú già ném túi bắt kem cùng dao phết kem sang một bên, đá lên bàn bếp, chiếc bánh kem lung la lung lay như sắp đổ, nhưng vẫn còn chưa rơi xuống. Chung Kế Chi cầm bàn xoay ném xuống đất, bàn xoay đập lên đấy vang lên leng keng, chiếc bánh kem bị ném nát bấy trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Chung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook