Ở Chung

Chương 27:

Lưu Thủy Thủy

22/01/2022

Câu hỏi bất ngờ cứ giống như cơn gió lạnh của mùa đông giá rét thổi lên người Lâm Dạng, lạnh lẽo thấu xương, cũng may là Chung Kế Chi không nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhất định rất khó xử. Hành động muốn chạy bổ vào lòng ông chú của cậu nhóc cũng ngưng lại ngay lập tức, đứng yên lo lắng, hồi lâu mới gọi lên tên của ông chú: “Chung Kế Chi…”

Giọng nói trong trẻo của cậu nhóc khiến hơi thở của Chung Kế Chi cũng căng thẳng lên, Lâm Dạng sẽ nói ra điều gì, là đến đây để nói lời tạm biệt với mình sao?

Vốn dĩ đã luyện tập rất nhiều lần, sau khi Chung Kế Chi trở về mình phải xin lỗi anh thế nào, nhưng bây giờ thì hoàn toàn quên sạch, Lâm Dạng lúng túng nói: “Không phải cháu cố ý lừa chú đâu, thật sự là Triệu Từ Nam đã từng bao nuôi cháu, những gì anh ta nói đều là thật, lúc đó cháu cần tiền, thật sự không nghĩ ra cách nào càng nhanh càng tốt hơn nữa, nói với chú anh ta là bạn trai cũ của cháu là sợ chú sẽ để ý…” Không có người đàn ông nào là không để ý đến chuyện này đâu đúng không.

Trong bóng tối, ông chú không hề nói gì, hình như là đang đợi Lâm Dạng nói tiếp: “Cháu không dám nói với chú, không ngờ là vẫn gặp lại anh ta, cháu cứ nghĩ là tự cháu cũng có thể xử lý tốt, thật sự không phải muốn giấu chú…”

“Thì ra cháu lại không tin tưởng chú như vậy.” Giọng nói lạ lẫm của Chung Kế Chi, cứ như từ chối người khác cách từ ngàn dặm: “Không đáng để cháu tin tưởng đến vậy.” Chung Kế Chi thở dài một hơi, đem những câu hỏi luôn muốn hỏi cậu đều ngậm lại trong miệng, đau xót cũng được, già mồm cũng được, lần đầu tiên trong suốt hơn ba mươi năm Chung Kế Chi mới hỏi người khác vấn đề thế này: “Cháu có từng thích chú không?”

Lâm Dạng ngẩn ngơ, câu hỏi này cậu đã từng truy hỏi Chung Kế Chi vô số lần, mỗi lần Chung Kế Chi đều bị cậu chọc đến mức mặt đỏ tía tai rồi sau đó nói thích, nhưng Chung Kế Chi chưa từng hỏi cậu, cậu cũng không chủ động nói.

Đột nhiên cậu nhóc không nói gì nữa, hình như là Chung Kế Chi đã biết được đáp án, thở dài một hơi, bóng tối tĩnh mịch nơi cầu thang khiến giọng nói bị phóng lớn hơn, nghe rõ đến lạ thường: “Không thích, chú giúp cháu trả lời đấy.” Thậm chí chưa từng thích, bản thân mình cứ như một kẻ ngốc vậy, bị Lâm Dạng xoay vòng vòng chơi đùa, đột nhiên còn xuất hiện chút mong đợi với cậu, đúng là đáng đời mà.

Lâm Dạng kinh ngạc, hoang mang tột độ, tay chân cuồng loạn cả lên muốn đến trước mặt Chung Kế Chi giải thích rõ với anh, trong lối đi tối tăm của cầu thang, cậu luống cuống vấp chân một cái, rồi trực tiếp ngã nhào xuống. Đúng lúc đèn sáng lên, Chung Kế Chi nhìn thấy Lâm Dạng ngã nhào xuống thì vô thức đón lấy, bị Lâm Dạng va vào một cái thật mạnh, Chung Kế Chi bị va đến không đứng vững, bị đẩy thẳng đến dính chặt vào tường.

Trong lúc hoảng loạn, Chung Kế Chi ôm chặt eo của cậu nhóc. Không biết bóng đèn lại bị trục trặc gì nữa, ánh sáng lờ mờ, Chung Kế Chi mượn ánh sáng của bóng đèn phảng phất nhìn rõ gương mặt của cậu nhóc, ngây thơ trong sáng, quả nhiên là bị gương mặt này lừa rồi.

Tinh thần Lâm Dạng còn chưa ổn định lại thì Chung Kế Chi đã muốn nhanh chóng vào nhà, không muốn để bản thân mình khó xử như vậy nữa: “Cháu đi đi, đi đường nhớ chú ý an toàn.” Cậu nhóc ngay lập tức hồi thần trở lại, nắm lấy áo Chung Kế Chi không buông.

“Cháu không đi!” Lâm Dạng đưa tay ra ôm lấy cánh tay Chung Kế Chi, làm ra vẻ muốn hôn lên, Chung Kế Chi bị hôn bất ngờ như vậy thì không kịp né tránh. Cậu nhóc ép sát, ép Chung Kế Chi đến sát tường, đầu lưỡi liếm trên đôi môi mím chặt của Chung Kế Chi, người đàn ông không chịu mở miệng, Lâm Dạng cắn nhẹ trên miệng anh.

Chung Kế Chi từ từ bất động, thấy đôi mắt sâu xa của anh đang nhìn mình, Lâm Dạng từ từ nhả miệng anh ra, hạ giọng kêu: “Chung Kế Chi… chú ôm cháu có được không…” Chung Kế Chi vùng vẫy không thoát ra khỏi cậu được, hai tay bất lực buông ra hai bên hông, khiến Lâm Dạng cảm thấy rất không an toàn.



Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Cháu cũng làm như thế này với anh Triệu sao?” Lâm Dạng đột nhiên nhớ đến những lời mà Triệu Từ Nam nói với Chung Kế Chi, mình rất giỏi lấy lòng người khác, đặc biệt là ở trên giường. Giọng nói của Chung Kế Chi khiến Lâm Dạng sợ hãi, tay cũng tự động buông ra, có phải Chung Kế Chi cũng nghĩ mình như vậy, chỉ cần đưa tiền thì tuỳ tiện làm với người nào cũng được không.

Lâm Dạng bước qua bên cạnh một bước, nhường đường ra cho Chung Kế Chi, Chung Kế Chi thở nhẹ một hơi, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Vừa bước được một bước thì Lâm Dạng lại kéo lấy góc áo anh.

Không thể để Chung Kế Chi đi, Chung Kế Chi vào trong rồi, có thể sẽ không còn gặp lại mình nữa. Lâm Dạng không tự tin vào bản thân mình, chứ không phải là không tin tưởng Chung Kế Chi. Cho dù là vì lý do gì mà được bao nuôi, tóm lại thì đó cũng không phải là quá khứ vẻ vang gì, cậu đã quá thích Chung Kế Chi, thích đến mức khó mà tự mình thoát được, vì thế nên mới bảo sao nghe vậy.

Không phải Lâm Dạng tính khí không tốt, người mà trong lòng đã tính hết mọi chuyện thì mới có thể nói chuyện bình tĩnh và tự tin, người nói vang hét lớn cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, có thể Chung Kế Chi không biết, những tính khí xấu kia của mình chỉ là muốn che đậy sự bất an và tự ti trong lòng, bản thân cẩn thận dè dặt, bởi vì Chung Kế Chi không biết quá khứ của mình, Lâm Dạng mới có thể bảo vệ được lòng tự tôn không chịu nổi rách nát đó của cậu.

“Chung Kế Chi…” Giọng nói của cậu nhóc bắt đầu phát run, thích anh hơi muộn màng thì có được chấp nhận không? “Cháu thích chú, do cháu quá thích chú nên mới không dám cho chú biết, cháu rất sợ, chú tốt như vậy, cháu sợ chú không cần cháu nữa…” Cậu có tài cán gì để Chung Kế Chi chấp nhận đâu, cậu không có tốt như vậy, đến một chút kiêu ngạo trước mặt Chung Kế Chi kia cũng là Chung Kế Chi cho cậu, sự bao dung của Chung Kế Chi mới khiến cậu không sợ hãi gì vì cảm thấy mình đã có chỗ dựa.

“Cháu thật sự rất thích chú…Chung Kế Chi… chú đừng im lặng như vậy, có phải là chú thật sự không cần cháu nữa rồi không.” Nói đến lời cuối cùng, giọng nói của cậu nhóc bắt đầu nghẹn ngào, tiếng nức nở cũng đứt quãng, nhịn không dám bật khóc ra.

“Cháu không có chạy mất… huhu… cháu không dám gặp chú, cháu đã đến cửa tiệm mấy lần, đều đóng cửa, cháu muốn giải thích với chú… huhu… nhưng mà cháu rất sợ chú nói chia tay với cháu…” Vốn dĩ Lâm Dạng không có bất cứ thứ gì, cũng không sợ mất đi cái gì, nhưng sau khi thích Chung Kế Chi thì bỗng trở nên tham lam, lưu luyến sự dịu dàng của Chung Kế Chi, sợ Chung Kế Chi sẽ đối xử tốt với người khác.

Lâm Dạng thút thít đáng thương, cứ như mấy lần ngạt thở đến nơi rồi. Chung Kế Chi đứng ngơ ngác tại chỗ, không phân biệt được Lâm Dạng nói thích anh là lừa dối hay là thật lòng, anh còn có gì đáng để cậu lừa nữa đâu.

Lâm Dạng đưa tay lên, muốn Chung Kế Chi ôm cậu, lúc đưa lên được nửa chừng thì khựng lại. Không dám tuỳ tiện chạm vào Chung Kế Chi, sợ Chung Kế Chi sẽ càng ghét bỏ cậu, chỉ dám nhỏ tiếng gọi tên Chung Kế Chi: “Chung Kế Chi…” Sự cẩn thận dè dặt của cậu nhóc nằm gọn trong tầm mắt của Chung Kế Chi, trong lòng thắt lại, Lâm Dạng chưa từng để lộ ra mặt yếu đuối thế này.

“Chú đừng có bỏ cháu…” Ngay lập tức Lâm Dạng bị Chung Kế Chi kéo thẳng vào lòng, lúc hai người ôm chặt vào nhau, tiếng khóc của cậu nhóc đã hoàn toàn bộc phát ra ngoài, nắm lấy áo trước ngực Chung Kế Chi không buông.

“Cháu có đi với anh Triệu nữa không?” Lâm Dạng điên cuồng lắc đầu, cho dù cổ họng khóc đến khan tiếng cũng phải nói rõ ràng với Chung Kế Chi: “Căn bản cháu… không có…ý định đi với anh, cho dù chú không cần cháu nữa, cháu cũng sẽ không đi cùng anh ta đâu.”

Lâm Dạng chỉ cảm thấy cánh tay trên eo mình thu chặt lại, Chung Kế Chi vùi đầu trên bả vai cậu rồi nói: “Chú cứ nghĩ là cháu sẽ không quay lại nữa.” Giọng nói của người đàn ông lộ vẻ vui mừng như khi có được thứ mình đã từng vuột mất, cậu nhóc háo hức muốn biết suy nghĩ của người đàn ông, ngọ ngoậy muốn nhìn xem biểu cảm của Chung Kế Chi: “Chung Kế Chi, chú thích cháu không?”

Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Dạng ngẩn người, hốc mắt Chung Kế Chi đều đã đỏ cả lên, thần thái vẫn giống như lúc trước, khoé mắt vẫn dịu dàng không hề thay đổi gì: “Chú yêu cháu.” Cậu nhóc ngửa mặt lên vừa nói xin lỗi: “Xin lỗi, cháu xin lỗi.” vừa hôn môi người đàn ông.



Lần này Chung Kế Chi không vùng vẫy nữa, hôn đáp lại Lâm Dạng, khiến Lâm Dạng mừng đến mức sắp rơi nước mắt. Được Chung Kế Chi ôm chặt trong lòng, mặt được Chung Kế Chi giữ chặt hôn sâu, đầu lưỡi linh hoạt, khoang miệng nồng nhiệt khiến Lâm Dạng không kiềm chế nổi mà chảy nước mắt.

Hai người khó tách ra được, Chung Kế Chi đã bình tĩnh lại đôi chút, kéo Lâm Dạng đi về hướng cửa nhà, tìm chìa khoá ra mở cửa, vừa vào phòng thì Lâm Dạng bị Chung Kế Chi kéo thẳng vào nhà tắm.

Vòi nước được mở lên, nước ào ào chảy ra, Lâm Dạng bị nước lạnh thấm vào người mà run lên cầm cập, Chung Kế Chi mau chóng đã ôm chặt cậu, cởi hết quần áo gây cản trở của hai người ra, nước cũng ấm dần lên cùng bầu không khí giữa hai người, Lâm Dạng lạnh cóng muốn được Chung Kế Chi ôm.

Chung Kế Chi đem cậu ép lên tường, một tay đi khám phá khắp cơ thể Lâm Dạng, tay còn lại ôm lấy eo Lâm Dạng. Cậu nhóc cũng rất chủ động, áp sự xấu hổ trong lòng xuống, cọ xát vào người Chung Kế Chi.

Hôn đến mức Lâm Dạng hít thở cũng khó khăn thì Chung Kế Chi mới nhả miệng ra, thoa gel bôi trơn lên cúc huyệt của Lâm Dạng. Dán sát bên tai Lâm Dạng thì thầm: “Cháu có biết lúc anh Triệu nói những lời đó với chú, chú ghen tị như thế nào không? Hận mình không sớm gặp cháu hơn một một, Dạng Dạng, đừng doạ chú nữa, chú không chịu được việc cháu đột nhiên mất tích như vậy đâu.”

Lâm Dạng chủ động ngồi lên ngón tay Chung Kế Chi: “Sẽ không đâu, chú có đuổi cháu đi cháu cũng không đi đâu, cháu quá thích chú rồi.” Ngón tay chọc vào rất sâu, cậu nhóc vẫn dính chặt lấy Chung Kế Chi không hề bước xuống.

“Thật sự rất thích chú, Chung Kế Chi…” Giọng nói cậu nhóc mang theo sự nghẹn ngào, ngẩng đầu chân thành hôn người đàn ông trước mặt, miệng môi tách ra một chút, cậu nhóc thì thào: “Thích chú…”

Động tác của Chung Kế Chi vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ là tiếng hơi thở đã khó kiềm chế được, nóng hổi phả vào cổ Lâm Dạng, gân xanh trên trán cũng nổi lên, giống như đang liều mạng đè nén xuống. Bây giờ Lâm Dạng mới để ý đến mùi rượu trên người Chung Kế Chi, cởi bỏ hết quần áo rồi mà vẫn bám mãi không tan hết.

Sự mở rộng ra dường như không hề dừng lại, lúc bắt đầu đối mặt với Chung Kế Chi đều là ôm nhau, dần dần Chung Kế Chi đã lật người cậu lại, đè lên tường. Lấy ngón tay ra ngoài, lại bôi vào thông đạo rất nhiều dầu bôi trơn, dầu bôi trơn nhiều đến mức muốn tràn ra khỏi cúc huyệt, Lâm Dạng vô thức co chặt cúc huyệt lại.

Rất muốn kêu Chung Kế Chi cứ như vậy mà cho vào, nhưng Lâm Dạng không mở miệng được, cứ bị ngón tay làm cho cứng trở lại, cây thịt nhỏ đâm thẳng vào tường, Lâm Dạng muốn dùng tay bóc ra.

Chung Kế Chi lại chú ý đến động tác của bản thân, hạ thấp giọng nói: “Đứng yên.” Lâm Dạng cứ như bị điểm huyệt, bò trên tường không dám động đậy.

Ngón tay trong cúc huyệt đột nhiên rút ra, Lâm Dạng cứ nghĩ là Chung Kế Chi muốn cho vào rồi. Nhưng rồi lại bị anh lật người lại, Chung Kế Chi bỗng nhiên ngồi xuống, đặt hai chân của Lâm Dạng lên vai mình, nâng cả người Lâm Dạng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Chung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook