Ở Chung

Chương 2:

Lưu Thủy Thủy

20/01/2022

Khoảng thời gian đó Triệu Từ Nam rất bận, bận tới nỗi một tháng trời không tìm Lâm Dạng, sinh hoạt phí vẫn đưa đúng hạn, Lâm Dạng cũng không chủ động liên hệ với hắn. Lâm Dạng rất ngoan, biết thân phận của mình, không được phép nghe ngóng bất kỳ việc gì của Triệu Từ Nam, vẫn đi học rồi về nhà như thường lệ.

Hôm đó Lâm Dạng vừa vào phòng học, một người phụ nữ xông ra cho cậu một bạt tai, đúng lúc Lâm Dạng bị bất ngờ không hề đề phòng. Người phụ nữ khịt mũi: “Có phải cậu rất thắc mắc tại sao tôi lại đánh cậu đúng không? Tôi là vợ của Triệu Từ Nam, bây giờ cậu biết nguyên nhân chưa?”

Lâm Dạng lập tức hiểu nguyên nhân, chính thất tìm tới tận cửa rồi. Nhưng điều cậu không hiểu là vợ của Triệu Từ Nam vẫn luôn ngầm thừa nhận sự tồn tại của cậu cơ mà, sao bỗng nhiên lại tìm tới, lại còn tới thẳng trường học đánh người, không giống người có tính cách nhẫn nhịn chồng ở ngoài nuôi tình nhân.

La Tố Di đúng là không để tâm tới sự tồn tại của Lâm Dạng. Nhưng khoảng thời gian này công ty của Triệu Từ Nam xảy ra vấn đề, cô ta giúp Triệu Từ Nam chạy vạy khắp nơi, tới mượn một số tiền nhỏ của ba mình, còn tìm tới không ít người để nịnh nọt, cô ta vốn thấy bản thân phải chịu ấm ức, thế mà vào thời điểm quan trọng như này, Triệu Từ Nam vẫn không quên gửi tiền sinh hoạt phí cho tình nhân bên ngoài.

Hành động này của Triệu Từ Nam đã chạm tới giới hạn chịu đựng của La Tố Di, lần đầu tiên đem chuyện Triệu Từ Nam bao nuôi tình nhân ở bên ngoài ra nói thẳng mặt, “Tôi và con gái đã phải hít gió trời mà sống rồi, anh vẫn còn gửi tiền cho bồ nhí bên ngoài. Anh tưởng rằng tôi không biết đúng không? Tôi biết, tôi chỉ không nói thôi!”

Đây là lần đầu tiên La Tố Di mất kiểm soát trước mặt Triệu Từ Nam như vậy. Triệu Từ Nam cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cần nghĩ tới Lâm Dạng không có công việc, lại vẫn còn là sinh viên, bình thường đưa tiền thành thói quen, gửi tiền cho cậu thực sự là theo thói quen. Hơn nữa một hai vạn này cũng không giải quyết được vấn đề bây giờ của anh ta. Triệu Từ Nam không hiểu tại sao một La Tố Di trước giờ luôn dịu dàng và nhẫn nại bỗng nhiên lại bùng nổ thế này.

“Triệu Từ Nam, tôi cho anh cơ hội để chấm dứt với cô ta, anh không chấm dứt được thì để tôi giúp anh.” Điều La Tố Di không ngờ là bồ nhí mà Triệu Từ Nam nuôi ở bên ngoài lại là một cậu nhóc, lại còn là một cậu sinh viên của đại học top đầu.

Đúng thời gian lên lớp, trong phòng học có rất nhiều người, người đến người đi càng nhiều hơn. Vừa nghe thấy tiếng động ở phòng học của Lâm Dạng, người tới xem trò hay đã đứng đầy cửa. Lâm Dạng miễn cưỡng nở mụ cười, cố gắng làm bản thân mình không quá khó xử, “Di phu nhân à, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”

Một sinh viên đại học không chăm chỉ học hành rồi sau đó kiếm một công việc ổn định mà lại cứ muốn được người khác bao nuôi, làm bồ nhí, hôm nay La Tố Di tới đây không muốn giữ lại chút mặt mũi nào cho cậu cả, “Bây giờ mới thấy mất mặt à! Lúc cậu được Triệu Từ Nam bao nuôi sao không nghĩ tới ngày hôm nay đi! Để bạn bè cậu nhìn xem cậu là loại người gì! Quyến rũ người đàn ông đã có gia đình, cậu còn là đàn ông con trai, cậu có biết xấu hổ không hả?”

Âm thanh bàn tán bên cạnh rất lớn, cực kỳ khó nghe. Lâm Dạng ở trường khá nổi tiếng. Bởi vì vẻ ngoài đẹp trai, từ lúc huấn luyện quân sự người tỏ tình với cậu đã không ít, có nữ cũng có cả nam. Nhưng Lâm Dạng này khi có nhiều người tỏ tình với cậu, cậu lại trốn, không nói chuyện với ai cả, cô độc và kiêu ngạo như một đóa hoa trên núi tuyết.

Không ít người cảm thấy cậu cậy vào mình có vẻ ngoài đẹp trai nên làm ra vẻ. Lâm Dạng không có bạn bè gì, hotboy thì cần gì bạn bè chứ. Trong đó có một nam sinh từng tỏ tình với cậu mở miệng nói, cũng không e dè bị người khác nghe thấy, “Chẳng trách mấy nam sinh chúng tôi lại không lọt nổi mắt xanh, Lâm Dạng người ta được người ta bao nuôi cơ mà.”

Sự việc truyền đi rất nhanh, mà trường học đưa ra biện pháp xử lý còn nhanh hơn, thẳng thừng thuyết phục Lâm Dạng thôi học, Lâm Dạng cũng định bụng không đi học nữa, đã náo loạn ầm ĩ đến như vậy rồi, cậu cũng không có mặt mũi tiếp tục đi học.



Không ngờ ngay cả căn hộ cũng không về được, La Tố Di đứng trước cửa chặn cậu, “Căn phòng này sắp bán rồi, về sau cậu đừng về đây nữa.” Lâm Dạng còn chưa nói xong đã bị khóa nhốt ở bên ngoài, ít nhất cũng phải để cậu lấy chút đồ chứ.

Mà hình như cậu cũng chả có gì để lấy, lúc ở cùng với Triệu Từ Nam, Triệu Từ Nam đưa cậu không ít tiền, tất cả đều trong thẻ ngân hàng ở tủ đầu giường, Lâm Dạng không vào được, trên người chỉ có điện thoại, chứng minh thư và 500 tệ tiền mặt.

Lâm Dạng còn đang suy nghĩ xem có nên gọi cho Triệu Từ Nam hỏi chuyện hay không, nhưng nghĩ tới chuyện từ đầu tới cuối Triệu Từ Nam chưa từng lộ mặt, cũng chẳng báo trước một câu nào, bản thân mình đừng nên làm chuyện vô dụng nữa thì hơn. Có người nào được bao nuôi mà còn thảm hơn mình không? Lâm Dạng không nghĩ nhiều, cậu cũng không muốn ở lại thành phố này nữa. Nhỡ đâu lại gặp người quen, cậu đã mất mặt đủ rồi.

Tùy ý ngồi một chuyến xe đường dài đến đây, lúc xuống xe, trời đã tối rồi, lạnh tới kỳ lạ. Từ lúc xuống xe Lâm Dạng chỉ đi về phía trước, cũng không biết đã đi bao lâu thì đi tới trước cửa hàng của Chung Kế Chi.

Một cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây bình thường, bên trong là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đang dọn dẹp, các cửa hàng bên cạnh đã đóng cửa hết chỉ còn cửa hàng này mở. Lâm Dạng không có nhiều tiền, mua vé xe xong chỉ còn hơn hai trăm tệ, không biết hai trăm tệ có thể chống đỡ bao lâu.

Người đàn ông làm việc rất nghiêm túc, trông có vẻ rất dễ nói chuyện. Lâm Dạng đứng trước cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây không đi nổi nữa, vừa đói vừa lạnh, muốn người đàn ông chủ động hỏi cậu. Quả nhiên, sau khi Chung Kế Chi nhìn thấy đã chủ động hỏi thăm cậu.

Lâm Dạng cũng từng nghĩ tới mình có phải bồ nhí hay không. Tính ra, cậu còn quen Triệu Từ Nam trước cả vợ Triệu Từ Nam, thời gian bên Triệu Từ Nam còn dài hơn cô ta. Đáng tiếc, La Tố Di là vợ của Triệu Từ Nam, cậu là người thứ ba, mà đến người thứ ba cũng không phải, chỉ là người được anh Triệu bao nuôi, một con thú nuôi không được mọi người biết tới thôi.

Nghĩ lung tung xong Lâm Dạng vẫn không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường, ngày mai phải làm thế nào, ngày mai phải rời đi rồi, ở đây một đêm cũng không giải quyết được vấn đề gì. Ngày mai sẽ lại như vậy, không có nhà, không có tiền, không có việc làm, một đống chuyện phiền phức, mấy năm nay bị Triệu Từ Nam bao nuôi như châu báu, từ lâu Lâm Dạng đã không phải bận tâm tới tiền bạc. Càng nghĩ càng thấy phiền, lúc này Lâm Dạng nghĩ tới mức đói rồi, bụng phát ra tiếng kêu không hợp hoàn cảnh, bánh bao ăn lúc nãy không làm cậu no được.

Còn Chung Kế Chi thì đã lâu không phải ngủ ở sofa, ngồi trên sofa thì còn được, một người cao to như anh nằm trên sofa quá khó chịu, chân phải co lại. Bỗng nhiên anh thấy Lâm Dạng từ trong phòng ngủ đi ra, cũng không phải muốn đi toilet, không biết định làm gì. Đi lại vài bước, Chung Kế Chi thấy Lâm Dạng đi về phía mình.

Trong phút chốc, Chung Kế Chi tự hỏi liệu có phải mình đã rước trộm về nhà không, anh hé mắt, muốn xem Lâm Dạng định làm gì, không ngờ Lâm Dạng lại ngồi xổm trước mặt anh, nhẹ giọng gọi tên anh: “Chung Kế Chi”

Lúc này Chung Kế Chi mới mở mắt, vội vàng hỏi Lâm Dạng định làm gì, Lâm Dạng vừa từ trong chăn ra, thấy hơi lạnh, rút tay vào trong tay áo: “Cháu hơi đói.”

Chung Kế Chi cho rằng mình nghe nhầm rồi, Lâm Dạng nói lại một lần nữa: “Cháu đói quá… Có gì ăn không ạ?” Hóa ra là đói, Lâm Dạng vẫn đang lạnh, nói chuyện cũng run run, Chung Kế Chi mở máy sưởi lên, để Lâm Dạng làm ổ trên sofa: “Chú đi úp mì cho.”



Lâm Dạng nhìn đèn bếp bật sáng, nhẹ tay nhẹ chân quấn chiếc chăn Chung Kế Chi vừa đắp, ấm áp quá, máy sưởi vừa sáng vừa nóng, tay chân vẫn lạnh như băng, quấn chặt chiếc chăn hơn, nghe tiếng đing đang trong phòng phòng bếp.

Không lâu sau, Chung Kế Chi bưng một bát mỳ nóng hổi ra, một bát mỳ thịt bò bình thường, bên trên có một quả trứng chần, dầu ớt đỏ tươi, mùi thơm ngào ngạt, Lâm Dạng chọc chọc món trứng chần, đó là món mà cậu thích ăn nhất.

Lâm Dạng ngồi dưới đất, ăn mỳ rồi mới cảm thấy cũng không lạnh tới vậy.

Thích thật đấy, không muốn đi nữa, nếu được ở lại đây thì tốt rồi. Chung Kế Chi làm cơm ngon, mãnh mẽ hơn mình, cho dù trong lòng Lâm Dạng nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói ra, cậu sợ Chung Kế Chi tối nay sẽ đuổi mình đi luôn mất, làm phiền người ta cả một buổi tối rồi, còn muốn ở lại thì mặt dày quá, quả thật là không biết xấu hổ.

Ăn no rồi mới cảm thấy người mình ấm lên, lăn qua lăn lại cả một ngày, cơn buồn ngủ của Lâm Dạng ập tới, sau khi cảm ơn Chung Kế Chi thì quay về phòng ngủ, lần này cậu vừa ngả đầu đã ngủ mất.

Chung Kế Chi vừa sáng sớm đã dậy mở tiệm, để phần cho Lâm Dạng bữa sáng trong bếp, cũng không gọi Lâm Dạng dậy. Trong lòng nghĩ, Lâm Dạng dậy rồi ăn xong sẽ tự rời đi, không hề nghĩ tới hậu quả khi để một người lạ ở trong nhà, càng không nghĩ tới buổi tối mình về nhà, Lâm Dạng vẫn đang ngồi trên sofa ôm máy sưởi, chưa hề rời đi.

Lâm Dạng biết Chung Kế Chi đang kinh ngạc, mặt dày nói: “Chú về rồi.” Quần áo trên người cậu vẫn chưa thay, vẫn là của Chung Kế Chi: “Ừm…Về rồi…Cháu.”

Lâm Dạng biết Chung Kế Chi định hỏi gì, tại sao cậu vẫn ở nhà anh, đã nói chỉ một buổi tối thôi mà, nhưng cậu không biết phải đi đâu, không có tiền, không có bằng cấp, trừ sống chết bám lấy nơi này của Chung Kế Chi, Lâm Dạng thật sự không biết phải đi đâu.

Chung Kế Chi vừa định nói, bụng Lâm Dạng đã réo lên, Chung Kế Chi cau mày: “Cháu chưa ăn à?” Lâm Dạng lắc lắc đầu: “Chỉ ăn bữa sáng chú để lại.” Hôm nay chỉ ăn một bữa cơm, mà cậu không dám lục lọi đồ đạc trong nhà người khác, muốn nói ra để Chung Kế Chi thương xót mình.

Cái bệnh người tốt của Chung Kế Chi lại phát tác, anh mềm lòng, lấy chút đồ ăn từ trong tủ lạnh ra, dùng nồi áp suất đun lại thức ăn rất nhanh, nấu xong hai món, đưa cho Lâm Dạng ăn, ăn xong bữa này, Lâm Dạng cũng nên đi rồi, không ngờ Lâm Dạng ăn xong, mở miệng nói: “Chung Kế Chi…”

“Cái gì?” Bị một cậu nhóc nhỏ hơn mình tận 15 tuổi gọi cả tên cả họ cũng hơi khó chịu, Lâm Dạng nắm lấy bàn ăn, liếm liếm môi, cúi đầu không dám nhìn anh: “Cháu có thể ở lại chỗ này của chú không ạ? Cháu biết làm việc, biết làm việc nhà, hoặc có thể giúp việc ở cửa hàng của chú, không cần tiền lương, có thể ăn cơm là được.”

“Hả?” Chung Kế Chi không thể lường trước được Lâm Dạng sẽ nói thế này, ngành mà Lâm Dạng đang học là một chuyên ngành vô dụng, thuộc kiểu văn học, đến bằng tốt nghiệp còn không có, chắc chắn không tìm được việc, không có nghề nghiệp, lẽ nào lại tìm một người bao nuôi mình, sau đó lại bị chính thê tìm tới trường học, làm náo loạn lên, quá mất mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Chung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook