Chương 8: Chỗ Dựa Vững Vàng ( 3 )
T Miu's K
13/07/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Hiện giờ cũng đã hơn 8 giờ, Tuyên Thy ngồi ở sofa đọc truyện tranh, bên ngoài truyền đến là giọng của Tần Lệ.
- Thầy Mạc, mời thầy vào trong.
Tuyên Thy theo quán tính quay đầu, lập tức trợn hai mắt, không khỏi kinh hô:
- Là hắn!
Tuyên Thy đặt lại quyển truyện Doraemon lên bàn, sau đó nó đứng dậy, lúc này Mạc Cảnh Thần cùng với Tần Lệ vừa vặn đặt chân vào.
Tần Lệ nhìn nó nói:
- Tuyên tiểu thư, thầy Mạc tối rồi vẫn đích thân đến tìm cô, tôi nghĩ thầy ấy có việc rất quan trọng, vậy tôi không phiền 2 người nói chuyện nữa.
- Được rồi, cảm ơn chị.
Nó trả lời.
- Vâng, tiểu thư.
Tần Lệ nói xong liền rời khỏi đại sảnh, đến khi chắc chắn vật cản đã rời đi hoàn toàn, Mạc Cảnh Thần nhấc chân đi về phía Tuyên Thy, bất ngờ ôm lấy nó vào lòng.
- Này, thả ra! Anh đang làm gì vậy?
Tuyên Thy càng muốn thoát khỏi, Mạc Cảnh Thần càng cố định ôm lấy eo thon nhỏ.
Anh cúi đầu, hôn tóc nó một cái, hương dâu thơm ngát xộc thẳng vào khoang mũi, đả thông kinh mạch Mạc Cảnh Thần.
Mạc Cảnh Thần vui vẻ nói:
- Bảo bối, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, em có biết những ngày qua không gặp em, anh hai rất nhớ em hay không?
- Anh không phải! Anh mau thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ hét lên đó!
- Được, vậy em cứ hét đi, tiện thể nói anh là anh trai của em, anh không tin em dám làm như vậy.
- Khốn kiếp! Mạc Cảnh Thần, rốt cuộc anh muốn cái gì chứ?
Mạc Cảnh Thần nghe được lời muốn nghe, nham hiểm cười một tiếng.
Cuối cùng, ghé sát tai Tuyên Thy.
- Tuyên Thy ngoan, nếu như em không muốn anh hai nói chuyện này với người nhà họ Tuyên, khiến bọn họ vì vậy xa lánh em, em cũng biết em nên làm gì mà phải không?
- Cầm thú, anh là đồ độc ác!
Nó mắng, Mạc Cảnh Thần cười cười, anh hoàn toàn không để tâm, chủ động áp môi hôn lên cổ nhỏ trắng như tuyết.
Khi làn môi kia đặt xuống, Tuyên Thy lập tức nhận được loạt cảm giác khác lạ, cả người như con sâu bị vướng vào tơ nhện cựa quậy.
- Đừng mà! Đồ khốn kiếp! Dừng lại! Anh là đồ khốn kiếp!
Mạc Cảnh Thần cảm thấy trêu chọc bảo bối như vậy cũng đã đủ liền dừng lại, giải thoát cho Tuyên Thy.
Tuyên Thy lùi lại sau, tức giận chỉ tay về phía Mạc Cảnh Thần.
- Mạc Cảnh Thần, nếu như anh còn dám cợt nhả tôi nữa, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận.
- Được, vậy anh cũng nói cho em biết. Nếu như em còn trốn tránh không muốn nhìn thấy anh, để khi anh có được cơ hội, anh nhất định sẽ cướp em trở về. Tuyên Thy, em nghe cho rõ đây, một khi em ở trong tay Mạc Cảnh Thần anh, cho dù em là em gái của anh, anh cũng sẽ biến em trở thành người của anh ngay lập tức.
Nói xong, Mạc Cảnh Thần xoay người, lạnh lùng đi ra cửa.
Tuyên Thy nhìn theo sau, cả người run bần bật.
“Tại sao lại trở nên như vậy? Mình không tin Mạc Cảnh Thần là anh trai của mình, nhưng mà mình không dám đem chuyện này nói lại với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không còn yêu thương mình như trước, rốt cuộc mình phải làm sao đây?”
***
Tuyên Thy rời khỏi đại sảnh đi lên lầu, dự kiến sẽ về phòng ngủ lấy sức một chút, lúc đi ngang phòng Tuyên Dịch Hy, bất ngờ có một cánh tay vươn ra kéo nó vào trong phòng.
Tuyên Thy còn chưa kịp hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, đối phương đã xiết chặt eo nhỏ, cúi đầu, khóa chặt môi nó lại, mạnh mẽ tách răng Tuyên Thy ra...
Trong bóng tối ngửi được mùi bạc hà quen thuộc, Tuyên Thy xác định đối phương là Dịch Hy, nhớ đến anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác, cả người liền cựa quậy liên tục.
- Thả... Ưm... Ưm... Ưm...
Càng cựa quậy, Tuyên Dịch Hy càng xiết chặt, lưỡi dài đảo quanh khoang miệng nhỏ xinh đẹp.
Hôn xong, Tuyên Dịch Hy kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài, đèn trong phòng lúc này cũng tự động bật sáng.
Tuyên Dịch Hy nhìn nó, nghiêm túc, nói:
- Tuyên Thy, anh yêu em.
Dứt lời, Tuyên Dịch Hy nghiêng đầu.
Hiện giờ cũng đã hơn 8 giờ, Tuyên Thy ngồi ở sofa đọc truyện tranh, bên ngoài truyền đến là giọng của Tần Lệ.
- Thầy Mạc, mời thầy vào trong.
Tuyên Thy theo quán tính quay đầu, lập tức trợn hai mắt, không khỏi kinh hô:
- Là hắn!
Tuyên Thy đặt lại quyển truyện Doraemon lên bàn, sau đó nó đứng dậy, lúc này Mạc Cảnh Thần cùng với Tần Lệ vừa vặn đặt chân vào.
Tần Lệ nhìn nó nói:
- Tuyên tiểu thư, thầy Mạc tối rồi vẫn đích thân đến tìm cô, tôi nghĩ thầy ấy có việc rất quan trọng, vậy tôi không phiền 2 người nói chuyện nữa.
- Được rồi, cảm ơn chị.
Nó trả lời.
- Vâng, tiểu thư.
Tần Lệ nói xong liền rời khỏi đại sảnh, đến khi chắc chắn vật cản đã rời đi hoàn toàn, Mạc Cảnh Thần nhấc chân đi về phía Tuyên Thy, bất ngờ ôm lấy nó vào lòng.
- Này, thả ra! Anh đang làm gì vậy?
Tuyên Thy càng muốn thoát khỏi, Mạc Cảnh Thần càng cố định ôm lấy eo thon nhỏ.
Anh cúi đầu, hôn tóc nó một cái, hương dâu thơm ngát xộc thẳng vào khoang mũi, đả thông kinh mạch Mạc Cảnh Thần.
Mạc Cảnh Thần vui vẻ nói:
- Bảo bối, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, em có biết những ngày qua không gặp em, anh hai rất nhớ em hay không?
- Anh không phải! Anh mau thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ hét lên đó!
- Được, vậy em cứ hét đi, tiện thể nói anh là anh trai của em, anh không tin em dám làm như vậy.
- Khốn kiếp! Mạc Cảnh Thần, rốt cuộc anh muốn cái gì chứ?
Mạc Cảnh Thần nghe được lời muốn nghe, nham hiểm cười một tiếng.
Cuối cùng, ghé sát tai Tuyên Thy.
- Tuyên Thy ngoan, nếu như em không muốn anh hai nói chuyện này với người nhà họ Tuyên, khiến bọn họ vì vậy xa lánh em, em cũng biết em nên làm gì mà phải không?
- Cầm thú, anh là đồ độc ác!
Nó mắng, Mạc Cảnh Thần cười cười, anh hoàn toàn không để tâm, chủ động áp môi hôn lên cổ nhỏ trắng như tuyết.
Khi làn môi kia đặt xuống, Tuyên Thy lập tức nhận được loạt cảm giác khác lạ, cả người như con sâu bị vướng vào tơ nhện cựa quậy.
- Đừng mà! Đồ khốn kiếp! Dừng lại! Anh là đồ khốn kiếp!
Mạc Cảnh Thần cảm thấy trêu chọc bảo bối như vậy cũng đã đủ liền dừng lại, giải thoát cho Tuyên Thy.
Tuyên Thy lùi lại sau, tức giận chỉ tay về phía Mạc Cảnh Thần.
- Mạc Cảnh Thần, nếu như anh còn dám cợt nhả tôi nữa, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận.
- Được, vậy anh cũng nói cho em biết. Nếu như em còn trốn tránh không muốn nhìn thấy anh, để khi anh có được cơ hội, anh nhất định sẽ cướp em trở về. Tuyên Thy, em nghe cho rõ đây, một khi em ở trong tay Mạc Cảnh Thần anh, cho dù em là em gái của anh, anh cũng sẽ biến em trở thành người của anh ngay lập tức.
Nói xong, Mạc Cảnh Thần xoay người, lạnh lùng đi ra cửa.
Tuyên Thy nhìn theo sau, cả người run bần bật.
“Tại sao lại trở nên như vậy? Mình không tin Mạc Cảnh Thần là anh trai của mình, nhưng mà mình không dám đem chuyện này nói lại với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không còn yêu thương mình như trước, rốt cuộc mình phải làm sao đây?”
***
Tuyên Thy rời khỏi đại sảnh đi lên lầu, dự kiến sẽ về phòng ngủ lấy sức một chút, lúc đi ngang phòng Tuyên Dịch Hy, bất ngờ có một cánh tay vươn ra kéo nó vào trong phòng.
Tuyên Thy còn chưa kịp hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, đối phương đã xiết chặt eo nhỏ, cúi đầu, khóa chặt môi nó lại, mạnh mẽ tách răng Tuyên Thy ra...
Trong bóng tối ngửi được mùi bạc hà quen thuộc, Tuyên Thy xác định đối phương là Dịch Hy, nhớ đến anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác, cả người liền cựa quậy liên tục.
- Thả... Ưm... Ưm... Ưm...
Càng cựa quậy, Tuyên Dịch Hy càng xiết chặt, lưỡi dài đảo quanh khoang miệng nhỏ xinh đẹp.
Hôn xong, Tuyên Dịch Hy kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài, đèn trong phòng lúc này cũng tự động bật sáng.
Tuyên Dịch Hy nhìn nó, nghiêm túc, nói:
- Tuyên Thy, anh yêu em.
Dứt lời, Tuyên Dịch Hy nghiêng đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.