Chương 11: Đem Giặc Về Nhà
T Miu's K
13/07/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
- Vừa nãy mày đang làm gì vậy? Tại sao mày lại có thể bạo lực với con bé như vậy? Chắc chắn Hy Thần nhất định sẽ rất sợ hãi mình. Mạc Cảnh Thần, mày rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Mạc Cảnh Thần ngồi trên giường tự trách, chiếc áo sơ mi trắng hở hai cúc trên cùng, cà vạt lại thắt khá lỏng lẻo.
Đột nhiên, hai mắt Mạc Cảnh Thần dừng lại bởi một thứ nằm bên trên sàn phòng.
Mạc Cảnh Thần nhận ra là quần lót của Tuyên Thy, mi tâm giữa trán liền co lại.
“Hy Thần, anh xin lỗi, anh không cố ý cợt nhả em như vậy. Nhưng mà anh hai thật sự rất yêu em, mỗi khi nhìn thấy em anh đều không thể tự kiềm chế chính mình, hy vọng em sẽ không vì vậy ghét anh. Hy Thần, đợi đến khi thời cơ thích hợp, Mạc Cảnh Thần anh nhất định sẽ mang em trở về.”
***
Tuyên Thy trở về lớp học không lâu thì Mạc Cảnh Thần từ bên ngoài đi vào, cả lớp nhìn anh đồng loạt đứng lên hô một tiếng, trừ nó.
- Chúng em chào thầy ạ!
Tuyên Thy phía dưới nhìn lên Mạc Cảnh Thần, nó nghiến chặt răng lợi.
- Vô sỉ! Đồ cầm thú! Anh nhất định sẽ không có kết quả tốt!
Mạc Cảnh Thần phía trên bục giảng nghe loáng thoáng được giọng bảo bối nhỏ mắng chửi, toàn thân tựa như kim đâm vào.
Anh nhìn nó, chua xót nói:
- Các em có thể ngồi, chúng ta bắt đầu tiết học thôi!
- Dạ, thưa thầy.
Cả lớp đồng thanh.
***
Sau khi kết thúc giờ học Tuyên Thy bắt taxi đến tập đoàn Thiên Dương, tìm đến phòng tổng tài.
Phòng làm việc của Lạc Tường Nguyên nằm ở tầng 36, diện tích căn phòng nếu xét đơn thuần đi cũng đã mỏi chân, Tuyên Thy cũng là lần đầu tiên đến, cũng may trợ lý của anh là Duật Hằng có mặt kịp thời để giúp đỡ cho nó.
Sau khi đưa Tuyên Thy vào thẳng phòng tổng tài, Nguyên Duật Hằng liền nhanh chóng rời khỏi.
Lạc Tường Nguyên rời khỏi bàn làm việc, anh đưa Tuyên Thy đến ngồi vào sofa, tự tay rót nước cho bảo bối.
- Tuyên Thy, tại sao hôm nay em lại đến tìm anh? Có chuyện gì quan trọng sao?
Tuyên Thy vươn tay cầm lấy ly nước uống một ngụm, sau đó đặt xuống bàn, nghiêm túc nhìn Tường Nguyên.
- Lạc Tường Nguyên, em muốn chuyển trường, anh giúp em chuyển trường có được không? Nếu như em nói chuyện này với nhị ca, anh ấy nhất định sẽ tìm hiểu nguyên nhân tại sao, em không muốn như vậy.
- Vừa nãy mày đang làm gì vậy? Tại sao mày lại có thể bạo lực với con bé như vậy? Chắc chắn Hy Thần nhất định sẽ rất sợ hãi mình. Mạc Cảnh Thần, mày rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Mạc Cảnh Thần ngồi trên giường tự trách, chiếc áo sơ mi trắng hở hai cúc trên cùng, cà vạt lại thắt khá lỏng lẻo.
Đột nhiên, hai mắt Mạc Cảnh Thần dừng lại bởi một thứ nằm bên trên sàn phòng.
Mạc Cảnh Thần nhận ra là quần lót của Tuyên Thy, mi tâm giữa trán liền co lại.
“Hy Thần, anh xin lỗi, anh không cố ý cợt nhả em như vậy. Nhưng mà anh hai thật sự rất yêu em, mỗi khi nhìn thấy em anh đều không thể tự kiềm chế chính mình, hy vọng em sẽ không vì vậy ghét anh. Hy Thần, đợi đến khi thời cơ thích hợp, Mạc Cảnh Thần anh nhất định sẽ mang em trở về.”
***
Tuyên Thy trở về lớp học không lâu thì Mạc Cảnh Thần từ bên ngoài đi vào, cả lớp nhìn anh đồng loạt đứng lên hô một tiếng, trừ nó.
- Chúng em chào thầy ạ!
Tuyên Thy phía dưới nhìn lên Mạc Cảnh Thần, nó nghiến chặt răng lợi.
- Vô sỉ! Đồ cầm thú! Anh nhất định sẽ không có kết quả tốt!
Mạc Cảnh Thần phía trên bục giảng nghe loáng thoáng được giọng bảo bối nhỏ mắng chửi, toàn thân tựa như kim đâm vào.
Anh nhìn nó, chua xót nói:
- Các em có thể ngồi, chúng ta bắt đầu tiết học thôi!
- Dạ, thưa thầy.
Cả lớp đồng thanh.
***
Sau khi kết thúc giờ học Tuyên Thy bắt taxi đến tập đoàn Thiên Dương, tìm đến phòng tổng tài.
Phòng làm việc của Lạc Tường Nguyên nằm ở tầng 36, diện tích căn phòng nếu xét đơn thuần đi cũng đã mỏi chân, Tuyên Thy cũng là lần đầu tiên đến, cũng may trợ lý của anh là Duật Hằng có mặt kịp thời để giúp đỡ cho nó.
Sau khi đưa Tuyên Thy vào thẳng phòng tổng tài, Nguyên Duật Hằng liền nhanh chóng rời khỏi.
Lạc Tường Nguyên rời khỏi bàn làm việc, anh đưa Tuyên Thy đến ngồi vào sofa, tự tay rót nước cho bảo bối.
- Tuyên Thy, tại sao hôm nay em lại đến tìm anh? Có chuyện gì quan trọng sao?
Tuyên Thy vươn tay cầm lấy ly nước uống một ngụm, sau đó đặt xuống bàn, nghiêm túc nhìn Tường Nguyên.
- Lạc Tường Nguyên, em muốn chuyển trường, anh giúp em chuyển trường có được không? Nếu như em nói chuyện này với nhị ca, anh ấy nhất định sẽ tìm hiểu nguyên nhân tại sao, em không muốn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.