Chương 30: Thiên Mệnh Thật Sự?
T Miu's K
22/07/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Tôn Triết Vũ nhìn qua phỏng đoán Mạc Cảnh Thần vì việc quay trở về tập đoàn lo nghĩ, anh không tiện làm phiền, đứng dậy nói:
- Chủ tịch, hôm nay anh cũng đã bận rộn rất nhiều rồi, anh mau nghỉ ngơi đi, không khéo lại ảnh hưởng sức khỏe thì không tốt.
- Triết Vũ, tôi biết rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi.
- Được, tôi hiểu rồi chủ tịch.
Tôn Triết Vũ dứt lời liền rời khỏi phòng Cảnh Thần, đi thẳng xuống đại sảnh.
Mạc Cảnh Thần mở mắt, anh nhìn lên trần nhà, hơi thở Mạc Cảnh Thần lạnh giá.
“Hy Thần, tại sao em lại không tin lời của anh? Tại sao trong lòng em luôn cho rằng Tuyên Dịch Hy mới là thiên mệnh của em chứ? Mạc Hy Thần, cho dù là một hy vọng nhỏ anh cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc, anh nhất định sẽ không từ bỏ em, tuyệt đối không.”
***
Buổi chiều Tuyên Dịch Hy có việc phải cùng Lãnh Triết Quần ra ngoài, những người còn lại có hẹn cũng rời khỏi sau đó, dinh thự rộng lớn còn lại Mạc Hy Thần, Tuyên Hiếu Phong và người làm.
Mạc Hy Thần từ khi gặp gỡ Ức Nguyệt tâm trạng trở nên không mấy tốt, sau khi ở bờ biển quay về liền nhốt mình trong phòng.
Mạc Hy Thần nằm dài trên giường lớn, giơ cao bức thư màu hồng được Đoạn Hạ Vy thiết kế tỉ mỉ lên, mặt mũi thảm trọng nói:
- Bây giờ làm sao đây? Mình có nên gửi nó cho Mạc Cảnh Thần không? Nhưng mà không được, ngộ nhỡ khi gặp anh ta, anh ta lại đổi ý giam lỏng mình thì sao? Hơn nữa còn muốn làm chuyện đó với mình, mình không muốn như vậy một chút nào, mình thật sự rất ghét Mạc Cảnh Thần.
Mạc Hy Thần vừa dứt lời, Tuyên Hiếu Phong từ bên ngoài đẩy cửa, anh tùy ý đi vào, sau đó khóa cửa lại.
Mạc Hy Thần nghe thấy ở cửa có tiếng động, theo quán tính nhìn ra, lập tức ngồi bật dậy.
- Tuyên Hiếu Phong, tại sao lại là anh? Sao anh vào lại không gõ cửa chứ?
- Chúng ta từ khi nào xa lạ như vậy? Tuyên Thy, em rốt cuộc muốn chiến tranh lạnh với anh cho đến bao giờ đây?
Tuyên Hiếu Phong đi qua giường đối mặt Mạc Hy Thần hỏi, Mạc Hy Thần ngồi trên giường tức giận cầm lấy gối ném anh.
- Em chính là không muốn nhìn thấy anh, anh biến đi cho em.
Tuyên Hiếu Phong đưa tay nhận lấy chiếc gối từ tay Mạc Hy Thần, đồng tử chuyển sang một màu máu đỏ rực.
Tuyên Hiếu Phong xiết chặt chiếc gối anh đang cầm, răng lợi nghiến lại nói:
- Tuyên Thy, quả nhiên em cần dạy dỗ rồi. Được, anh hai hôm nay sẽ thành toàn cho em!
...
Chỉ trong chốc lát toàn thân Mạc Hy Thần đã hoàn toàn mềm nhũn, hai chân mắc phải hông Hiếu Phong có lòng thoát khỏi nhưng vô lực.
Tuyên Hiếu Phong nằm trên người Hy Thần, tay lớn rắn chắc khóa chặt hai tay Hy Thần đặt qua khỏi đỉnh đầu, tay còn lại đặt lên đùi non nõn bảo bối, động tác ăn đậu hũ của anh càng lúc càng trở nên thô bạo, tựa hồ muốn đem môi nó nuốt hết vào trong bụng.
Dĩ nhiên Mạc Hy Thần không phải lần đầu chạm môi Tuyên Hiếu Phong, cho dù không muốn nhưng cũng phải xác định Tuyên Hiếu Phong dạo trước so với bây giờ có phần dịu dàng hơn rất nhiều, không phải thô lỗ như hiện tại, nhất thời khiến nó có phần không thể thích nghi được.
Lại nói Tuyên Hiếu Phong bây giờ cũng đã có bạn gái, lý do gì cợt nhả nó như vậy?
Mạc Hy Thần nghĩ đến đây, ý thức muốn thoát khỏi Tuyên Hiếu Phong mãnh liệt, thân thể nhỏ bé nhanh chóng dùng hết sức giãy đạp.
Tuyên Hiếu Phong cảm nhận được bảo bối không có ý tiếp tục, nam nhân co mày lại một thể, cứng rắn càn quét ôn hương nhuyễn ngọc thêm một lúc.
Hôn xong, Tuyên Hiếu Phong kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
- Ưm… vô sỉ!
Nó mắng, Tuyên Hiếu Phong đối mặt Mạc Hy Thần, anh lạnh lẽo lên tiếng:
- Tuyên Dịch Hy có thể hôn em, tại sao anh lại không thể chứ? Tuyên Thy, môi của em rất ngọt, anh thật sự không muốn rời khỏi một chút nào. Nếu như không phải nghĩ đến em vẫn là trẻ con, anh Hiếu Phong nhất định sẽ khiến cho em phải im miệng.
- Bỉ ổi, anh là đồ khốn kiếp. Anh có bạn gái rồi vậy mà vẫn còn muốn cợt nhả em, em xem thường người như anh.
- Hóa ra em là đang ghen sao? Tuyên Thy, em trả lời anh đi, em yêu anh rồi đúng không? Bởi vì em nhìn thấy anh và Ức Nguyệt bên cạnh nhau, cho nên em khó chịu đúng không? Tuyên Thy, anh Hiếu Phong cũng rất…
- Thả em ra, em có mà thèm ghen với chị ta. Anh Tường Nguyên nói đúng, anh hai rời khỏi Bắc Kinh một tháng liền quen với bạn gái, anh là tên thất hứa. Bây giờ anh ở đây nói ra những lời không biết xấu hổ này, anh là đồ sở khanh!
Nó mắng, Tuyên Hiếu Phong không những không tức giận mà còn cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhàng, vui vẻ cười một tiếng.
- Tuyên Thy, mặc dù những lời của em căn bản rất khó nghe, nhưng mà anh hai cảm thấy rất thanh thản. Tuyên Thy, Ức Nguyệt không phải là bạn gái của anh, anh chỉ thử lòng Tuyên Thy thôi, em đừng giận anh nữa có được không?
- Gì… gì chứ?
- Phải, người anh yêu không phải là Ức Nguyệt, anh cũng chưa từng phản bội lời hứa với Tuyên Thy. Tuyên Thy, người anh yêu là em, anh Hiếu Phong yêu em.
- Anh… anh… ưm… ưm… ưm…
Mạc Hy Thần còn chưa kịp tiêu hóa mấy lời Tuyên Hiếu Phong vừa nói, Tuyên Hiếu Phong phía trên đã nghiêng đầu, lấp miệng Hy Thần lại, mạnh mẽ tách răng bảo bối ra…
“Sao… sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Bọn họ là anh trai của mình, tại sao lại có thể làm như vậy với mình? Lẽ nào giống như trong tiểu thuyết đã viết, trên đời này thật sự có loại tình cảm này hay sao?”
“Tuyên Thy, cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính nói yêu em. Cho dù cuối cùng thiên mệnh của em định sẵn không phải anh, Tuyên Hiếu Phong anh cũng sẽ không hối hận.”
Tôn Triết Vũ nhìn qua phỏng đoán Mạc Cảnh Thần vì việc quay trở về tập đoàn lo nghĩ, anh không tiện làm phiền, đứng dậy nói:
- Chủ tịch, hôm nay anh cũng đã bận rộn rất nhiều rồi, anh mau nghỉ ngơi đi, không khéo lại ảnh hưởng sức khỏe thì không tốt.
- Triết Vũ, tôi biết rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi.
- Được, tôi hiểu rồi chủ tịch.
Tôn Triết Vũ dứt lời liền rời khỏi phòng Cảnh Thần, đi thẳng xuống đại sảnh.
Mạc Cảnh Thần mở mắt, anh nhìn lên trần nhà, hơi thở Mạc Cảnh Thần lạnh giá.
“Hy Thần, tại sao em lại không tin lời của anh? Tại sao trong lòng em luôn cho rằng Tuyên Dịch Hy mới là thiên mệnh của em chứ? Mạc Hy Thần, cho dù là một hy vọng nhỏ anh cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc, anh nhất định sẽ không từ bỏ em, tuyệt đối không.”
***
Buổi chiều Tuyên Dịch Hy có việc phải cùng Lãnh Triết Quần ra ngoài, những người còn lại có hẹn cũng rời khỏi sau đó, dinh thự rộng lớn còn lại Mạc Hy Thần, Tuyên Hiếu Phong và người làm.
Mạc Hy Thần từ khi gặp gỡ Ức Nguyệt tâm trạng trở nên không mấy tốt, sau khi ở bờ biển quay về liền nhốt mình trong phòng.
Mạc Hy Thần nằm dài trên giường lớn, giơ cao bức thư màu hồng được Đoạn Hạ Vy thiết kế tỉ mỉ lên, mặt mũi thảm trọng nói:
- Bây giờ làm sao đây? Mình có nên gửi nó cho Mạc Cảnh Thần không? Nhưng mà không được, ngộ nhỡ khi gặp anh ta, anh ta lại đổi ý giam lỏng mình thì sao? Hơn nữa còn muốn làm chuyện đó với mình, mình không muốn như vậy một chút nào, mình thật sự rất ghét Mạc Cảnh Thần.
Mạc Hy Thần vừa dứt lời, Tuyên Hiếu Phong từ bên ngoài đẩy cửa, anh tùy ý đi vào, sau đó khóa cửa lại.
Mạc Hy Thần nghe thấy ở cửa có tiếng động, theo quán tính nhìn ra, lập tức ngồi bật dậy.
- Tuyên Hiếu Phong, tại sao lại là anh? Sao anh vào lại không gõ cửa chứ?
- Chúng ta từ khi nào xa lạ như vậy? Tuyên Thy, em rốt cuộc muốn chiến tranh lạnh với anh cho đến bao giờ đây?
Tuyên Hiếu Phong đi qua giường đối mặt Mạc Hy Thần hỏi, Mạc Hy Thần ngồi trên giường tức giận cầm lấy gối ném anh.
- Em chính là không muốn nhìn thấy anh, anh biến đi cho em.
Tuyên Hiếu Phong đưa tay nhận lấy chiếc gối từ tay Mạc Hy Thần, đồng tử chuyển sang một màu máu đỏ rực.
Tuyên Hiếu Phong xiết chặt chiếc gối anh đang cầm, răng lợi nghiến lại nói:
- Tuyên Thy, quả nhiên em cần dạy dỗ rồi. Được, anh hai hôm nay sẽ thành toàn cho em!
...
Chỉ trong chốc lát toàn thân Mạc Hy Thần đã hoàn toàn mềm nhũn, hai chân mắc phải hông Hiếu Phong có lòng thoát khỏi nhưng vô lực.
Tuyên Hiếu Phong nằm trên người Hy Thần, tay lớn rắn chắc khóa chặt hai tay Hy Thần đặt qua khỏi đỉnh đầu, tay còn lại đặt lên đùi non nõn bảo bối, động tác ăn đậu hũ của anh càng lúc càng trở nên thô bạo, tựa hồ muốn đem môi nó nuốt hết vào trong bụng.
Dĩ nhiên Mạc Hy Thần không phải lần đầu chạm môi Tuyên Hiếu Phong, cho dù không muốn nhưng cũng phải xác định Tuyên Hiếu Phong dạo trước so với bây giờ có phần dịu dàng hơn rất nhiều, không phải thô lỗ như hiện tại, nhất thời khiến nó có phần không thể thích nghi được.
Lại nói Tuyên Hiếu Phong bây giờ cũng đã có bạn gái, lý do gì cợt nhả nó như vậy?
Mạc Hy Thần nghĩ đến đây, ý thức muốn thoát khỏi Tuyên Hiếu Phong mãnh liệt, thân thể nhỏ bé nhanh chóng dùng hết sức giãy đạp.
Tuyên Hiếu Phong cảm nhận được bảo bối không có ý tiếp tục, nam nhân co mày lại một thể, cứng rắn càn quét ôn hương nhuyễn ngọc thêm một lúc.
Hôn xong, Tuyên Hiếu Phong kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
- Ưm… vô sỉ!
Nó mắng, Tuyên Hiếu Phong đối mặt Mạc Hy Thần, anh lạnh lẽo lên tiếng:
- Tuyên Dịch Hy có thể hôn em, tại sao anh lại không thể chứ? Tuyên Thy, môi của em rất ngọt, anh thật sự không muốn rời khỏi một chút nào. Nếu như không phải nghĩ đến em vẫn là trẻ con, anh Hiếu Phong nhất định sẽ khiến cho em phải im miệng.
- Bỉ ổi, anh là đồ khốn kiếp. Anh có bạn gái rồi vậy mà vẫn còn muốn cợt nhả em, em xem thường người như anh.
- Hóa ra em là đang ghen sao? Tuyên Thy, em trả lời anh đi, em yêu anh rồi đúng không? Bởi vì em nhìn thấy anh và Ức Nguyệt bên cạnh nhau, cho nên em khó chịu đúng không? Tuyên Thy, anh Hiếu Phong cũng rất…
- Thả em ra, em có mà thèm ghen với chị ta. Anh Tường Nguyên nói đúng, anh hai rời khỏi Bắc Kinh một tháng liền quen với bạn gái, anh là tên thất hứa. Bây giờ anh ở đây nói ra những lời không biết xấu hổ này, anh là đồ sở khanh!
Nó mắng, Tuyên Hiếu Phong không những không tức giận mà còn cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhàng, vui vẻ cười một tiếng.
- Tuyên Thy, mặc dù những lời của em căn bản rất khó nghe, nhưng mà anh hai cảm thấy rất thanh thản. Tuyên Thy, Ức Nguyệt không phải là bạn gái của anh, anh chỉ thử lòng Tuyên Thy thôi, em đừng giận anh nữa có được không?
- Gì… gì chứ?
- Phải, người anh yêu không phải là Ức Nguyệt, anh cũng chưa từng phản bội lời hứa với Tuyên Thy. Tuyên Thy, người anh yêu là em, anh Hiếu Phong yêu em.
- Anh… anh… ưm… ưm… ưm…
Mạc Hy Thần còn chưa kịp tiêu hóa mấy lời Tuyên Hiếu Phong vừa nói, Tuyên Hiếu Phong phía trên đã nghiêng đầu, lấp miệng Hy Thần lại, mạnh mẽ tách răng bảo bối ra…
“Sao… sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Bọn họ là anh trai của mình, tại sao lại có thể làm như vậy với mình? Lẽ nào giống như trong tiểu thuyết đã viết, trên đời này thật sự có loại tình cảm này hay sao?”
“Tuyên Thy, cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính nói yêu em. Cho dù cuối cùng thiên mệnh của em định sẵn không phải anh, Tuyên Hiếu Phong anh cũng sẽ không hối hận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.