Chương 15
Tam Quý Miêu
27/01/2024
Kiều Nam từng nói với tôi rằng, cô ấy sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm như trước nữa.
"Hai người làm sao mà quay lại vậy?"
Sau khi Kiều Nam chia tay với Trình Tiêu, tôi đã không gặp anh ta trong một thời gian dài, và tôi đoán rằng anh ta có thể đang cố tình tránh chúng tôi, nên tôi không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
"Cổ Trí Viễn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, anh ta mời tớ đến để làm tăng thể diện. Tớ nghe nói Trình Tiêu cũng sẽ đến, nên tớ đã đồng ý."
Cổ Trí Viễn là bạn thân từ thủa nhỏ của Trình Tiêu, khi Kiều Nam và Trình Tiêu hẹn hò, tôi và Cổ Trí Viễn, hai người bị bỏ rơi này liền trở thành một cặp bóng đèn sáng nhất.
Vào thời điểm đó, chúng tôi thường đi chơi cùng nhau, trở thành những con người nổi bật nhất trong trường học.
Khi còn là thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo, tính cách bốc đồng, tôi cũng từng thích anh ta, nhưng tính cách của Cổ Trí Viễn quá phô trương, những cô gái xung quanh anh ta thì cô sau luôn đẹp hơn cô trước. Tôi biết rằng ngoại trừ gia cảnh khá giả ra thì tôi không có gì có thể so sánh với họ, vì vậy tôi đã lặng lẽ dập tắt mầm mống tình cảm này trong lòng.
Tất nhiên, tất cả những điều này giờ đây đã trở thành chuyện cũ.
"Sau đó, tớ đã uống rất nhiều rượu, khi say tớ đã khóc và nói với Trình Tiêu rằng thực ra trong hai năm qua, tớ chưa bao giờ quên được anh ấy. Trình Tiêu bị tớ kéo áo không thể đi được, nên đã để người khác đi trước. Anh ấy bảo tớ buông tay, nhưng tớ vẫn siết chặt lấy, vì tớ sợ sau khi buông ra chúng tớ sẽ không còn cơ hội nữa. Sau đó, không biết vì sao mà chúng tớ đã hôn nhau..." Khi tôi phản ứng lại, Kiều Nam đã gần kể xong câu chuyện.
“Vậy sau đó hai người đã đi thuê phòng, sau một đêm gần gũi nhận ra vẫn còn tình cảm với nhau và cuối cùng quyết định hàn gắn hả?” Tôi tổng kết lại lời nói của cô ấy.
Tôi và Kiều Nam chưa bao giờ nói về chủ đề tình dục.
Ngay cả khi cô ấy dẫn tôi đi mua món đồ chơi tự sướng đầu tiên.
“Ừ, tớ hy vọng cậu hiểu tớ.” Có lẽ Kiều Nam sợ rằng tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cô ấy vì chuyện này, nên lần hiếm hoi này cô ấy nghiêm túc.
Rốt cuộc chỉ có tôi biết, khi Kiều Nam và Trình Tiêu ở bên nhau, cô ấy đã chịu bao nhiêu uất ức, đã khóc bao nhiêu nước mắt.
Mặc dù tôi không hiểu chuyện của bọn họ, nhưng nếu Kiều Nam có thể hạnh phúc, thì tôi hy vọng cô ấy có thể lựa chọn theo ý muốn của mình.
Tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể vui vẻ hơn một chút.
- -----
Cuối tuần.
Khi thử đến bộ đồ thứ mười hai, cuối cùng tôi cũng đã nở nụ cười trước gương.
Chiếc váy yếm màu xanh lá nhạt, màu sắc như tranh thủy mặc, khiến tôi trở nên tươi tắn hơn rất nhiều.
Thời gian hẹn gặp sắp đến, tôi đi giày vào, nhìn tới trên bàn, một hộp bao cao su yên lặng đặt trên bàn.
Đó là những gì tôi đã mua tối qua.
Tôi lấy ra một chiếc từ trong hộp, bỏ vào túi quần, sau đó vội vàng ra khỏi nhà.
Khi tới triển lãm tranh, ngay từ cái nhìn đầu tiên trong đám đông, tôi đã nhận ra Thẩm Yến. Hắn khác hẳn khi ở trường, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu caramel và quần jeans màu xám tro. Chiếc kính gọng vàng trên mũi tạo cho hắn một vẻ bí ẩn khó đoán.
Thẩm Yến như thế, đã khiến rất nhiều cô gái phải quay đầu nhìn lại.
Tôi hơi hối hận, đáng lẽ không nên đến đây với hắn, mà phải tìm một nơi yên tĩnh, ít người hơn, như vậy sẽ không có ai thèm muốn bạn trai tôi được.
Tôi không quan tâm lắm đến buổi triển lãm tranh đó, vì tôi không thực sự quan tâm đến những thứ như vậy, nhưng Thẩm Yến đã dẫn tôi đi xem.
Đợt triển lãm tranh đó, tôi không xem nhiều vì tôi không có quá nhiều hứng thú với những thứ thuộc về nghệ thuật như vậy. Nhưng Thẩm Yến đã dẫn tôi đi xem từng bức tranh một cách cẩn thận, và còn giải thích cho tôi rất chi tiết. Dù tôi nghe giống như lạc vào trong sương mù, nhưng vẫn hợp tác mà gật đầu.
Tôi không muốn hắn cảm thấy mất hứng.
Khi rời khỏi triển lãm, hắn hỏi tôi muốn ăn gì.
"Đến nhà anh được không? Anh nấu cho em ăn." Tôi nói ngay mà không cần suy nghĩ, đồng thời nháy mắt với hắn.
"Hai người làm sao mà quay lại vậy?"
Sau khi Kiều Nam chia tay với Trình Tiêu, tôi đã không gặp anh ta trong một thời gian dài, và tôi đoán rằng anh ta có thể đang cố tình tránh chúng tôi, nên tôi không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
"Cổ Trí Viễn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, anh ta mời tớ đến để làm tăng thể diện. Tớ nghe nói Trình Tiêu cũng sẽ đến, nên tớ đã đồng ý."
Cổ Trí Viễn là bạn thân từ thủa nhỏ của Trình Tiêu, khi Kiều Nam và Trình Tiêu hẹn hò, tôi và Cổ Trí Viễn, hai người bị bỏ rơi này liền trở thành một cặp bóng đèn sáng nhất.
Vào thời điểm đó, chúng tôi thường đi chơi cùng nhau, trở thành những con người nổi bật nhất trong trường học.
Khi còn là thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo, tính cách bốc đồng, tôi cũng từng thích anh ta, nhưng tính cách của Cổ Trí Viễn quá phô trương, những cô gái xung quanh anh ta thì cô sau luôn đẹp hơn cô trước. Tôi biết rằng ngoại trừ gia cảnh khá giả ra thì tôi không có gì có thể so sánh với họ, vì vậy tôi đã lặng lẽ dập tắt mầm mống tình cảm này trong lòng.
Tất nhiên, tất cả những điều này giờ đây đã trở thành chuyện cũ.
"Sau đó, tớ đã uống rất nhiều rượu, khi say tớ đã khóc và nói với Trình Tiêu rằng thực ra trong hai năm qua, tớ chưa bao giờ quên được anh ấy. Trình Tiêu bị tớ kéo áo không thể đi được, nên đã để người khác đi trước. Anh ấy bảo tớ buông tay, nhưng tớ vẫn siết chặt lấy, vì tớ sợ sau khi buông ra chúng tớ sẽ không còn cơ hội nữa. Sau đó, không biết vì sao mà chúng tớ đã hôn nhau..." Khi tôi phản ứng lại, Kiều Nam đã gần kể xong câu chuyện.
“Vậy sau đó hai người đã đi thuê phòng, sau một đêm gần gũi nhận ra vẫn còn tình cảm với nhau và cuối cùng quyết định hàn gắn hả?” Tôi tổng kết lại lời nói của cô ấy.
Tôi và Kiều Nam chưa bao giờ nói về chủ đề tình dục.
Ngay cả khi cô ấy dẫn tôi đi mua món đồ chơi tự sướng đầu tiên.
“Ừ, tớ hy vọng cậu hiểu tớ.” Có lẽ Kiều Nam sợ rằng tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cô ấy vì chuyện này, nên lần hiếm hoi này cô ấy nghiêm túc.
Rốt cuộc chỉ có tôi biết, khi Kiều Nam và Trình Tiêu ở bên nhau, cô ấy đã chịu bao nhiêu uất ức, đã khóc bao nhiêu nước mắt.
Mặc dù tôi không hiểu chuyện của bọn họ, nhưng nếu Kiều Nam có thể hạnh phúc, thì tôi hy vọng cô ấy có thể lựa chọn theo ý muốn của mình.
Tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể vui vẻ hơn một chút.
- -----
Cuối tuần.
Khi thử đến bộ đồ thứ mười hai, cuối cùng tôi cũng đã nở nụ cười trước gương.
Chiếc váy yếm màu xanh lá nhạt, màu sắc như tranh thủy mặc, khiến tôi trở nên tươi tắn hơn rất nhiều.
Thời gian hẹn gặp sắp đến, tôi đi giày vào, nhìn tới trên bàn, một hộp bao cao su yên lặng đặt trên bàn.
Đó là những gì tôi đã mua tối qua.
Tôi lấy ra một chiếc từ trong hộp, bỏ vào túi quần, sau đó vội vàng ra khỏi nhà.
Khi tới triển lãm tranh, ngay từ cái nhìn đầu tiên trong đám đông, tôi đã nhận ra Thẩm Yến. Hắn khác hẳn khi ở trường, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu caramel và quần jeans màu xám tro. Chiếc kính gọng vàng trên mũi tạo cho hắn một vẻ bí ẩn khó đoán.
Thẩm Yến như thế, đã khiến rất nhiều cô gái phải quay đầu nhìn lại.
Tôi hơi hối hận, đáng lẽ không nên đến đây với hắn, mà phải tìm một nơi yên tĩnh, ít người hơn, như vậy sẽ không có ai thèm muốn bạn trai tôi được.
Tôi không quan tâm lắm đến buổi triển lãm tranh đó, vì tôi không thực sự quan tâm đến những thứ như vậy, nhưng Thẩm Yến đã dẫn tôi đi xem.
Đợt triển lãm tranh đó, tôi không xem nhiều vì tôi không có quá nhiều hứng thú với những thứ thuộc về nghệ thuật như vậy. Nhưng Thẩm Yến đã dẫn tôi đi xem từng bức tranh một cách cẩn thận, và còn giải thích cho tôi rất chi tiết. Dù tôi nghe giống như lạc vào trong sương mù, nhưng vẫn hợp tác mà gật đầu.
Tôi không muốn hắn cảm thấy mất hứng.
Khi rời khỏi triển lãm, hắn hỏi tôi muốn ăn gì.
"Đến nhà anh được không? Anh nấu cho em ăn." Tôi nói ngay mà không cần suy nghĩ, đồng thời nháy mắt với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.