Chương 45: Nan kham
Nhất Tùng Âm
26/02/2023
Nan kham: Khó xử, lúng túng, bối rối, không thể chịu đựng
- --
Ngoài cung, phủ hoàng tử.
Hạ nhân dẫn theo một người già bận áo gai vải thô đi qua hành lang dài vào nội viện, thái độ cung kính vô cùng.
Đoan Như Vọng đã chờ ở nội viện từ lâu, nghe tiếng bước chân, hắn ngoài đầu rồi bỏ chiếc kéo đang cắt tỉa chậu cây cảnh xuống.
Hạ nhân hành lễ: "Điện hạ, danh y giang hồ, Tiền thần y đã tới."
Tiền thần y râu tóc bạc phơ đeo hòm thuốc nhỏ theo, thấy Đoan Như Vọng thì quỳ xuống run rẩy hành lễ: "Thảo dân ra mắt… hoàng tử điện hạ."
Đoan Như Vọng xua tay, hạ nhân ở bên cạnh vội dìu người ngồi xuống ghế.
Hằn không chớp mắt nhìn ông lão kia, chốc sau mới hỏi: "Ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho ngũ hoàng đệ của ta thật à?"
Đoan Hi Thần đã trúng độc hơn nửa tháng nay, trừ bỏ lần đó lên cơn điên thì chẳng hề cử động được nữa, mặt mày dữ tợn thống khổ như kẻ dại.
Hoàng bảng gần như dán ở mọi ngóc ngách, đại phu gỡ hoàng bảng thì vô số nhưng không ai có cách gì cả.
Tiền thần y vội nói: "Dựa vào tình trạng bệnh của hoàng tử điện hạ nêu trên hoàng bảng, tám phần là đã trúng độc của một loại rắn rất hiếm gặp mới khiến cả người cứng còng không thể cử động."
"Độc rắn à?" Đoan Như Vọng ngẫm nghĩ, "Vậy ngươi có cách giải độc không?"
Tiền thần y có vẻ khó xử: "Giải thì giải được đấy nhưng…"
Lão muốn nói lại thôi.
Đoan Như Vọng hờ hững: "Nói thẳng là được."
Tiền thần y: "Cách giải độc có chút hung tàn, sợ là sẽ gây tổn hại thân thể, hơn nữa…"
Lão ngập ngừng rồi như thể sợ Đoan Như Vọng tức giận nên lại nói ngay: "Hơn nữa một khi bắt đầu chữa trị thì không thể ngừng thứ thuốc đấy lại được."
Đoan Như Vọng thấy hứng thú hẳn, hắn chống tay bên má, cười như không cười mà nói: "Là độc vật gây nghiện giống ngũ thạch tán à?"
Tiền thần y vội vã nói: "Đúng là như vậy. Mỗi ngày dùng thuốc đậm đặc lại châm dược hương được điều chế từ các loại thuốc mạnh, không đền bảy ngày thì nghiện. Tuy là có thể giải độc lạ trên người ngũ hoàng tử nhưng về sau người không thể sống thiếu thứ dược hương ấy được."
"Không thể sống thiếu..." Đoan Như Vọng thấp giọng cười khẽ, hắn thì thầm, "Không thể sống thiếu vừa hay, tính hắn như vậy, bắt hắn nằm yên trên giường chờ chết mới chuyện hắn không thể chịu được nhất."
Tiền thần y ngập ngừng: "Điện hạ?"
Đoan Như Vọng hờ hững đáp: "Vậy người cầm hoàng bảng vào cung đi, nhưng nhớ cho kỹ không được nói chuyện dược hương gây nghiện cho bất kỳ ai."
Hạ nhân cạnh bên lo lắng: "Điện hạ, lỡ người của thái y viện nhìn ra…"
Tiền thần y là người tính cách bạc nhược nhưng hễ nghe ai nghi ngờ y thuật mình là lập tức bất mãn: "Dược hương này thuốc tổ truyền ba đời nhà lão, xưa nay chưa có ai biết công dụng và cách chế thuốc, cho dù thái y y thuật cao minh hơn thì cũng chỉ nhìn ra đây là đơn thuốc giải độc."
Hạ nhân vội rũ mắt lùi về sau không xen miệng nữa.
Đoan Như Vọng: "Vậy cứ theo cách ta nói mà làm đi."
Tiền thần y trù trừ một chốc: "Vậy nếu có ai biết thì sao?"
Đoan Như Vọng nở nụ cười: "Đoan Hi Thần bị bệnh, không phải đại phu giang hồ nào cũng được vào thăm mạch, thái tử ngày nào cũng sang đấy đương nhiên sẽ phụ trách tiếp đãi đại phu, đến lúc đó ngươi cứ theo thái tử đi trị, về sau hoàng đế hỏi tới, ngươi cứ nói…"
Tiền thần y ngẩng đầu giương đôi mắt mờ đục đầy vẻ nghi hoặc nhìn hắn.
Đoan Như Vọng: "Ngươi nói là mình đã nói chuyện dược hương nguy hiểm có thể dẫn đến nghiện với thái tử rồi, là thái tử buộc ngươi tiếp tục trị."
Tiền thần y run rẩy lắp bắp: "Hoàng hoàng hoàng… hoàng tử điện hạ… đây đây đây là chuyện dính líu đến thái tử…"
Đoan Như Vọng liếc nhìn lão: "Làm theo lời ta, bằng không kết cục của cháu gái ngươi ra sao ta không đảm bảo được đâu."
Tiền thần y run rẩy toàn thân, hồi lâu sau lão run người đứng dậy hành lễ: "Vâng."
Đông cung.
Tuế Yến không khoác áo choàng, hắn vận áo gấm tím khiến cả người trông gầy gò vô cùng, sắc mặt tái nhợt. Ra ngoài thiên điện, từ xa hắn đã trông thấy một nữ nhân ăn vận hoa phục xanh sẫm, bà ta mặc kệ người cản ngăn đã vọt thẳng về phía hắn.
Đầu óc Tuế Yến chẳng mấy thanh tỉnh, thấy người này khí thế hùng dũng hắn cũng chẳng buồn tránh, hai tay khoanh lại trước ngực đứng yên tại chỗ, dáng thẳng như ngọc.
Ninh quý phi được hoàng đế sủng ái nhiều năm, dung mạo đương nhiên là tuyệt sắc khuynh thành, dù cho lửa giận bốc cao thì khuôn mặt trái xoan ấy vẫn xinh đẹp vạn phần.
Chỉ trông thấy người phụ nữ xinh đẹp đấy đi tới trước mặt Tuế Yến, bà ta tức giận nhìn hắn sau đó không nói lời nào đã giơ tay lên tát.
Một tiếng "bộp" vang lên.
Tuế Yến phản ứng cực nhanh, hắn vươn tay chụp lấy cổ tay của quý phi, chặn cái tát đầy tức giận của bà ta lại.
Ninh quý phi ngây người, kế đó trông thấy thiếu niên đang nắm tay bà ta giơ bàn tay còn lại ra tát một cái.
Bà ta quen hoành hành ở hậu cung, ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường mấy phần, xưa nay chưa ai dám đánh, thấy vậy thì sợ tới mức nhắm mắt.
Mọi người kinh hô.
Bàn tay của Tuế Yến dừng ngay sát khuôn mặt đẹp đẽ ấy.
Ninh quý phi không cảm nhận được cơn đau, bà ta lập tức mở mắt, thấy không ăn tát thì vội hất tay Tuế Yến ra, giận tới nỗi muốn bốc cháy: "Tuế Vong Quy! Ngươi đúng là to gan! Dám ra tay với bản cung à?! Ngươi có biết phép tắc không, có gia giáo không hả?!"
Tuế Yến mịt mờ nhìn bà ta: "Ra mắt Ninh quý phi nương nương, mới nãy vừa gặp người đã thấy bàn tay người ngay trước mặt, ta còn tưởng đây là cách hành lễ mới của hậu cung mới nhập gia tùy tục làm theo. Hóa ra là tát mặt người à, vậy… vậy là không có gia giáo quy tắc à? Vậy ban nãy người…"
Ninh quý phi: "..."
Đám cung nhân cúi đầu thật thấp nhịn cười.
Vốn là Ninh quý phi muốn ra oai phủ đầu với hắn, không ngờ bị Tuế Yến dùng cách đơn giản thô bạo ngáng chân, bà ta sắp không giữ được vẻ mặt nữa.
Cung nhân theo hầu bên cạnh Tuế Yến hành lễ đúng mực rồi nói: "Quý phi nương nương, tiểu hầu gia dưỡng bệnh ở đông cung, ngài ấy thân thể yếu ớt, bình thường va chạm thôi thái tử đã đau lòng cả buổi, bây giờ là lúc dùng thuốc, sợ là không nói chuyện lâu với nương nương được."
Ninh quý phi tức giận: "Cẩu nô tài! Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng hả?!"
Bà ta đã quen kiêu ngạo ương ngạnh, hình như lại định bạt tay người ta nữa, Tuế Yến nhẹ nhàng xòe bàn tay mình ra lơ đễnh nhìn năm ngón, bà ta sợ tới mức rút tay về ngay, chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn nhìn cung nhân kia như muốn khoét lỗ.
Hoàng hậu với Ninh quý phi xưa nay bất hòa, những ai liên quan đông cung đều không thích bà ta, bây giờ thấy bà ta chịu thiệt, ai cũng cúi đầu nghẹn cười.
Tuế Yến không muốn cho bà ta đi sớm đến vậy: "Không uống thuốc cũng không chết đâu, cái Vong Quy có là thời gian lâu dài với nương nương, chuyện trò tới sáng mai cũng được."
Ninh quý phi: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Đây là lần đầu tiên trông thấy có người công khai nói lời hạ lưu như vậy với nữ nhân của hoàng đế, bọn họ đờ người ra, người nào người mấy muốn cười lại không dám, nén cười đỏ cả mặt.
Ninh quý phi cũng sợ điếng người, cả buổi sau mới tức giận mắng: "Ngươi điên rồi hả?!"
Tuê Yến nghe vậy mới giật mình, hắn nghiêng đầu thầm thì: "Ồ, đúng, lời này không thể nói."
Ngày thường Tuế Yến đã giỏi làm người ta tức bốc khói, bây giờ đang bệnh càng không nhân nhượng. Từ đầu đến cuối hắn chỉ nói có hai câu đã làm Ninh quý phi tức méo mặt.
Bây giờ hắn nhìn đồ vật đã thấy nhòe nhoẹt bèn nhẹ nhàng nói: "Hôm nay nương nương tới tìm Vong Quy là có việc gì quan trọng sao?"
Ninh quý phi hít sâu, ngay cả giọng nói cũng run run: "Khoảng thời gian này Hi Thần vẫn khỏe, từ sau lần ngươi tới thăm nó như phát điên, ngươi dám nói mình không hạ độc hại nó không?"
Tuế Yến "ồ" lên: "Chứng cứ đâu?"
Ninh quý phi không ngờ hắn bình tĩnh tới vậy, bà ta quát: "Còn đòi chứng cứ? Người sáng mắt nhìn là thấy!"
Nói ngắn gọn là không có bằng chứng đấy.
Băng trong hồ bên cạnh đã tan, mấy con cá chép bơi tới bơi lui.
Tuế Yến nghe bà ta ầm ĩ bên tai, hắn thong dong đi mấy bước rồi ngồi lên lan can dựng bằng đá thanh ngọc bên hồ, hắn định ngồi đấy nghe cho tử tế.
Ninh quý phi giận đến ôm ngực.
Cơ mà bà ta không hổ là nữ nhân được hoàng đế sủng ái có thể tung hoành ngang dọc nhiều năm trong cung, thấy không xong thì thở phì phò mấy hơi rồi gắng sức cho bản thân bình tĩnh lại.
Tuế Yến ngồi trên lan can đá, hắn rũ mắt nhìn lũ cá chép trong hồ, ngay khi Ninh quý phi ổn định lại tâm trạng thì hắn hỏi cung nhân bên cạnh: "Trưa nay ăn cá được không?"
Cung nhân buồn cười mà cung nhân không dám cười, gã nhịn lại: "Tiểu hầu gia muốn ăn cá thì nô tài sẽ cho nhà bếp làm tiệc toàn món cá."
Tuế Yến gật đầu xong lại nói: "Chán quá đi à, đi lấy mồi câu đi."
Cung nhân nhảy nhót chạy đi.
Ninh quý phi: "..."
Quý phi cảm thấy lửa giận mình vừa vất vả áp xuống lại có khuynh hướng bùng lên, bà ta lại phải hít thật sâu, lạnh lùng nói: "Tiểu hầu gia, bổn cung nói thẳng vậy, trước kia Hi Thần có ý gây rối ngài nhưng nó còn nhỏ, tội không đến mức này, mong ngài nể tình bệ hạ mà tha cho nó con đường sống."
Trước mắt Tuế Yến toàn là mấy con cá chép đỏ bơi tới lội lui, âm thanh bên tai cũng bắt đầu mông lung, hắn nghĩ: "À, thị uy không xong thì đổi kế khác."
Nhưng bây giờ đầu óc hắn thật sự không tỉnh táo, nghĩ gì trong đầu là nói ra miệng cái đấy ngay. Hắn vừa nói ra, Ninh quý phi xanh mặt.
Tuế Yến còn chưa biết mình nói ra lời trong lòng, hắn lơ đễnh cầm mồi cá cung nhân đưa rải cho cá ăn còn nói nhẹ nhàng: "Ta không hại hắn."
Ninh quý phi: "Nhưng nó…"
Tuế Yến thấy bà ta sắp lôi người sáng mắt ra nói bèn nghiêng đầu: "Vậy nếu giờ ta nhảy từ đây xuống, người sáng mắt có phải chỉ liếc nhìn cũng biết là người đẩy ta không?"
Ninh quý phi: "..."
Cung nhân: "..."
Tuế Yến nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn bình thản: "Người… người vừa gặp đã muốn đánh ta sau đó còn vu hãm ta mưu hại hoàng tử, nếu đổi thành người khác chịu ấm ức như vậy đã nhục nhã giận dữ đâm đầu chết quách cho xong, ta nhảy xuống hồ cũng không quá đáng nhỉ."
Ninh quý phi nghiến răng trừng hắn, hồi lâu sau bà ta mới đè thấp giọng: "Ngươi không sợ bản cung tới chỗ hoàng thượng tố cáo tội trạng của ngươi à?"
"Ồ," Tuế Yến nói, "quý phi nương nương định nói với bệ hạ mấy năm nay ngũ hoàng tử ham mê sắc đẹp ỷ thế hiếp người ra sao, nói điện hạ ngài ấy trong tay nhuốm bao nhiêu mạng trẻ nhỏ rồi lại nói với bệ hạ hắn to gan bằng trời dám mơ ước con trai của triều thần."
Ninh quý phi sững sờ.
Tuế Yến nhìn bà ta, hắn nói nhẹ tênh: "Rồi lại nói ta bị hắn dâm loạn phải chịu nhục nhã mới âm thầm ghi hận mà hạ độc, đúng không?"
Ninh quý phi bỗng đứng không vững. Những lời này làm sao bà ta nói với hoàng đế được, mấy ngày nay dáng vẻ thê thảm của Đoan Hi Thần đã khơi dậy bất mãn trong lão vua, nếu còn kéo thêm mấy chuyện này ra thì sẽ mất đi toàn bộ sự che chở của hoàng đế, con mình làm sao còn mạng nữa đây?
Tuế Yến nghĩ ngợi gì đấy: "Nếu thật sự quý phi nương nương muốn dùng mấy chuyện này làm chứng cứ để nói cho hoàng thượng nghe vậy thì trái lại có thể đưa ta đi làm chứng nghe cùng, dù sao ta cũng không cần mặt mũi lại có thời gian."
Ninh quý phi được thị nữ sau lưng đỡ lại, bà ta khó nhọc lên tiếng: "Ngươi… ngươi không sợ người khác nói ngươi ra sao à?"
Tuế Yến: "Người khác nói ta cái gì cũng không liên quan gì tới ta, ta cũng không sống cho bọn họ."
Từ sau khi nhìn thấy Tuế Yến, bà ta đã bị hắn dắt mũi kéo đi. Cả đám cung nhân dù không có mắt nhìn cũng biết giữa quý phi như con chó dại cắn người lung tung và tiểu hầu gia trước sau nhẹ nhàng giọng điệu mềm mỏng ai mới là người ở thế hạ phong.
Ninh quý phi khó chịu vô cùng, nhưng bà ta cũng đã bình tĩnh hoàn toàn, đang định mở miệng thì từ xa đã có một cung nhân chạy nhanh tới, gã không kịp quỳ xuống hành lễ đã sốt sắng thưa: "Nương nương, hình như thái tử điện hạ đã tìm được thần y có thể trị cho ngũ điện hạ, bây giờ người đang chẩn mạch trong tẩm điện!"
Ninh quý phi thương con bằng cả tính mạng, nghe vậy bà ta chẳng kịp làm cho ra lẽ với Tuế Yến đã dẫn người vội vã rời khỏi.
Tuế Yến vẫn ngồi trên lan can đá rải thức ăn cá như cũ, thật lâu sau hắn mới quay đầu, mờ mịt hỏi: "Ngươi đâu rồi?"
Cung nhân vui vẻ đáp: "Tiểu hầu gia, quý phi nương nương đã đi lâu rồi."
Tuế Yến lập tức thất vọng, hắn đã nói được mấy câu đâu mà người phụ nữ đó lại đi gấp thế. Bất cẩn quá.
Cung nhân nói: "Tiểu hầu gia, thuốc sắc xong rồi, nên uống thuốc thôi."
Tuế Yến lắc đầu nguầy nguậy, hắn không để ý ai, tự mình đứng dậy: "Không, không uống đâu, ta mệt rồi, muốn ngủ."
Nói xong thì mặc kệ cung nhân ngăn cản, hắn bước loạng choạng về phía thiên điện, ngay cả quần áo cũng chẳng cởi đã chui vào chăn, không bao lâu sau thì nặng nề chìm vào giấc ngủ.
- --
Ngoài cung, phủ hoàng tử.
Hạ nhân dẫn theo một người già bận áo gai vải thô đi qua hành lang dài vào nội viện, thái độ cung kính vô cùng.
Đoan Như Vọng đã chờ ở nội viện từ lâu, nghe tiếng bước chân, hắn ngoài đầu rồi bỏ chiếc kéo đang cắt tỉa chậu cây cảnh xuống.
Hạ nhân hành lễ: "Điện hạ, danh y giang hồ, Tiền thần y đã tới."
Tiền thần y râu tóc bạc phơ đeo hòm thuốc nhỏ theo, thấy Đoan Như Vọng thì quỳ xuống run rẩy hành lễ: "Thảo dân ra mắt… hoàng tử điện hạ."
Đoan Như Vọng xua tay, hạ nhân ở bên cạnh vội dìu người ngồi xuống ghế.
Hằn không chớp mắt nhìn ông lão kia, chốc sau mới hỏi: "Ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho ngũ hoàng đệ của ta thật à?"
Đoan Hi Thần đã trúng độc hơn nửa tháng nay, trừ bỏ lần đó lên cơn điên thì chẳng hề cử động được nữa, mặt mày dữ tợn thống khổ như kẻ dại.
Hoàng bảng gần như dán ở mọi ngóc ngách, đại phu gỡ hoàng bảng thì vô số nhưng không ai có cách gì cả.
Tiền thần y vội nói: "Dựa vào tình trạng bệnh của hoàng tử điện hạ nêu trên hoàng bảng, tám phần là đã trúng độc của một loại rắn rất hiếm gặp mới khiến cả người cứng còng không thể cử động."
"Độc rắn à?" Đoan Như Vọng ngẫm nghĩ, "Vậy ngươi có cách giải độc không?"
Tiền thần y có vẻ khó xử: "Giải thì giải được đấy nhưng…"
Lão muốn nói lại thôi.
Đoan Như Vọng hờ hững: "Nói thẳng là được."
Tiền thần y: "Cách giải độc có chút hung tàn, sợ là sẽ gây tổn hại thân thể, hơn nữa…"
Lão ngập ngừng rồi như thể sợ Đoan Như Vọng tức giận nên lại nói ngay: "Hơn nữa một khi bắt đầu chữa trị thì không thể ngừng thứ thuốc đấy lại được."
Đoan Như Vọng thấy hứng thú hẳn, hắn chống tay bên má, cười như không cười mà nói: "Là độc vật gây nghiện giống ngũ thạch tán à?"
Tiền thần y vội vã nói: "Đúng là như vậy. Mỗi ngày dùng thuốc đậm đặc lại châm dược hương được điều chế từ các loại thuốc mạnh, không đền bảy ngày thì nghiện. Tuy là có thể giải độc lạ trên người ngũ hoàng tử nhưng về sau người không thể sống thiếu thứ dược hương ấy được."
"Không thể sống thiếu..." Đoan Như Vọng thấp giọng cười khẽ, hắn thì thầm, "Không thể sống thiếu vừa hay, tính hắn như vậy, bắt hắn nằm yên trên giường chờ chết mới chuyện hắn không thể chịu được nhất."
Tiền thần y ngập ngừng: "Điện hạ?"
Đoan Như Vọng hờ hững đáp: "Vậy người cầm hoàng bảng vào cung đi, nhưng nhớ cho kỹ không được nói chuyện dược hương gây nghiện cho bất kỳ ai."
Hạ nhân cạnh bên lo lắng: "Điện hạ, lỡ người của thái y viện nhìn ra…"
Tiền thần y là người tính cách bạc nhược nhưng hễ nghe ai nghi ngờ y thuật mình là lập tức bất mãn: "Dược hương này thuốc tổ truyền ba đời nhà lão, xưa nay chưa có ai biết công dụng và cách chế thuốc, cho dù thái y y thuật cao minh hơn thì cũng chỉ nhìn ra đây là đơn thuốc giải độc."
Hạ nhân vội rũ mắt lùi về sau không xen miệng nữa.
Đoan Như Vọng: "Vậy cứ theo cách ta nói mà làm đi."
Tiền thần y trù trừ một chốc: "Vậy nếu có ai biết thì sao?"
Đoan Như Vọng nở nụ cười: "Đoan Hi Thần bị bệnh, không phải đại phu giang hồ nào cũng được vào thăm mạch, thái tử ngày nào cũng sang đấy đương nhiên sẽ phụ trách tiếp đãi đại phu, đến lúc đó ngươi cứ theo thái tử đi trị, về sau hoàng đế hỏi tới, ngươi cứ nói…"
Tiền thần y ngẩng đầu giương đôi mắt mờ đục đầy vẻ nghi hoặc nhìn hắn.
Đoan Như Vọng: "Ngươi nói là mình đã nói chuyện dược hương nguy hiểm có thể dẫn đến nghiện với thái tử rồi, là thái tử buộc ngươi tiếp tục trị."
Tiền thần y run rẩy lắp bắp: "Hoàng hoàng hoàng… hoàng tử điện hạ… đây đây đây là chuyện dính líu đến thái tử…"
Đoan Như Vọng liếc nhìn lão: "Làm theo lời ta, bằng không kết cục của cháu gái ngươi ra sao ta không đảm bảo được đâu."
Tiền thần y run rẩy toàn thân, hồi lâu sau lão run người đứng dậy hành lễ: "Vâng."
Đông cung.
Tuế Yến không khoác áo choàng, hắn vận áo gấm tím khiến cả người trông gầy gò vô cùng, sắc mặt tái nhợt. Ra ngoài thiên điện, từ xa hắn đã trông thấy một nữ nhân ăn vận hoa phục xanh sẫm, bà ta mặc kệ người cản ngăn đã vọt thẳng về phía hắn.
Đầu óc Tuế Yến chẳng mấy thanh tỉnh, thấy người này khí thế hùng dũng hắn cũng chẳng buồn tránh, hai tay khoanh lại trước ngực đứng yên tại chỗ, dáng thẳng như ngọc.
Ninh quý phi được hoàng đế sủng ái nhiều năm, dung mạo đương nhiên là tuyệt sắc khuynh thành, dù cho lửa giận bốc cao thì khuôn mặt trái xoan ấy vẫn xinh đẹp vạn phần.
Chỉ trông thấy người phụ nữ xinh đẹp đấy đi tới trước mặt Tuế Yến, bà ta tức giận nhìn hắn sau đó không nói lời nào đã giơ tay lên tát.
Một tiếng "bộp" vang lên.
Tuế Yến phản ứng cực nhanh, hắn vươn tay chụp lấy cổ tay của quý phi, chặn cái tát đầy tức giận của bà ta lại.
Ninh quý phi ngây người, kế đó trông thấy thiếu niên đang nắm tay bà ta giơ bàn tay còn lại ra tát một cái.
Bà ta quen hoành hành ở hậu cung, ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường mấy phần, xưa nay chưa ai dám đánh, thấy vậy thì sợ tới mức nhắm mắt.
Mọi người kinh hô.
Bàn tay của Tuế Yến dừng ngay sát khuôn mặt đẹp đẽ ấy.
Ninh quý phi không cảm nhận được cơn đau, bà ta lập tức mở mắt, thấy không ăn tát thì vội hất tay Tuế Yến ra, giận tới nỗi muốn bốc cháy: "Tuế Vong Quy! Ngươi đúng là to gan! Dám ra tay với bản cung à?! Ngươi có biết phép tắc không, có gia giáo không hả?!"
Tuế Yến mịt mờ nhìn bà ta: "Ra mắt Ninh quý phi nương nương, mới nãy vừa gặp người đã thấy bàn tay người ngay trước mặt, ta còn tưởng đây là cách hành lễ mới của hậu cung mới nhập gia tùy tục làm theo. Hóa ra là tát mặt người à, vậy… vậy là không có gia giáo quy tắc à? Vậy ban nãy người…"
Ninh quý phi: "..."
Đám cung nhân cúi đầu thật thấp nhịn cười.
Vốn là Ninh quý phi muốn ra oai phủ đầu với hắn, không ngờ bị Tuế Yến dùng cách đơn giản thô bạo ngáng chân, bà ta sắp không giữ được vẻ mặt nữa.
Cung nhân theo hầu bên cạnh Tuế Yến hành lễ đúng mực rồi nói: "Quý phi nương nương, tiểu hầu gia dưỡng bệnh ở đông cung, ngài ấy thân thể yếu ớt, bình thường va chạm thôi thái tử đã đau lòng cả buổi, bây giờ là lúc dùng thuốc, sợ là không nói chuyện lâu với nương nương được."
Ninh quý phi tức giận: "Cẩu nô tài! Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng hả?!"
Bà ta đã quen kiêu ngạo ương ngạnh, hình như lại định bạt tay người ta nữa, Tuế Yến nhẹ nhàng xòe bàn tay mình ra lơ đễnh nhìn năm ngón, bà ta sợ tới mức rút tay về ngay, chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn nhìn cung nhân kia như muốn khoét lỗ.
Hoàng hậu với Ninh quý phi xưa nay bất hòa, những ai liên quan đông cung đều không thích bà ta, bây giờ thấy bà ta chịu thiệt, ai cũng cúi đầu nghẹn cười.
Tuế Yến không muốn cho bà ta đi sớm đến vậy: "Không uống thuốc cũng không chết đâu, cái Vong Quy có là thời gian lâu dài với nương nương, chuyện trò tới sáng mai cũng được."
Ninh quý phi: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Đây là lần đầu tiên trông thấy có người công khai nói lời hạ lưu như vậy với nữ nhân của hoàng đế, bọn họ đờ người ra, người nào người mấy muốn cười lại không dám, nén cười đỏ cả mặt.
Ninh quý phi cũng sợ điếng người, cả buổi sau mới tức giận mắng: "Ngươi điên rồi hả?!"
Tuê Yến nghe vậy mới giật mình, hắn nghiêng đầu thầm thì: "Ồ, đúng, lời này không thể nói."
Ngày thường Tuế Yến đã giỏi làm người ta tức bốc khói, bây giờ đang bệnh càng không nhân nhượng. Từ đầu đến cuối hắn chỉ nói có hai câu đã làm Ninh quý phi tức méo mặt.
Bây giờ hắn nhìn đồ vật đã thấy nhòe nhoẹt bèn nhẹ nhàng nói: "Hôm nay nương nương tới tìm Vong Quy là có việc gì quan trọng sao?"
Ninh quý phi hít sâu, ngay cả giọng nói cũng run run: "Khoảng thời gian này Hi Thần vẫn khỏe, từ sau lần ngươi tới thăm nó như phát điên, ngươi dám nói mình không hạ độc hại nó không?"
Tuế Yến "ồ" lên: "Chứng cứ đâu?"
Ninh quý phi không ngờ hắn bình tĩnh tới vậy, bà ta quát: "Còn đòi chứng cứ? Người sáng mắt nhìn là thấy!"
Nói ngắn gọn là không có bằng chứng đấy.
Băng trong hồ bên cạnh đã tan, mấy con cá chép bơi tới bơi lui.
Tuế Yến nghe bà ta ầm ĩ bên tai, hắn thong dong đi mấy bước rồi ngồi lên lan can dựng bằng đá thanh ngọc bên hồ, hắn định ngồi đấy nghe cho tử tế.
Ninh quý phi giận đến ôm ngực.
Cơ mà bà ta không hổ là nữ nhân được hoàng đế sủng ái có thể tung hoành ngang dọc nhiều năm trong cung, thấy không xong thì thở phì phò mấy hơi rồi gắng sức cho bản thân bình tĩnh lại.
Tuế Yến ngồi trên lan can đá, hắn rũ mắt nhìn lũ cá chép trong hồ, ngay khi Ninh quý phi ổn định lại tâm trạng thì hắn hỏi cung nhân bên cạnh: "Trưa nay ăn cá được không?"
Cung nhân buồn cười mà cung nhân không dám cười, gã nhịn lại: "Tiểu hầu gia muốn ăn cá thì nô tài sẽ cho nhà bếp làm tiệc toàn món cá."
Tuế Yến gật đầu xong lại nói: "Chán quá đi à, đi lấy mồi câu đi."
Cung nhân nhảy nhót chạy đi.
Ninh quý phi: "..."
Quý phi cảm thấy lửa giận mình vừa vất vả áp xuống lại có khuynh hướng bùng lên, bà ta lại phải hít thật sâu, lạnh lùng nói: "Tiểu hầu gia, bổn cung nói thẳng vậy, trước kia Hi Thần có ý gây rối ngài nhưng nó còn nhỏ, tội không đến mức này, mong ngài nể tình bệ hạ mà tha cho nó con đường sống."
Trước mắt Tuế Yến toàn là mấy con cá chép đỏ bơi tới lội lui, âm thanh bên tai cũng bắt đầu mông lung, hắn nghĩ: "À, thị uy không xong thì đổi kế khác."
Nhưng bây giờ đầu óc hắn thật sự không tỉnh táo, nghĩ gì trong đầu là nói ra miệng cái đấy ngay. Hắn vừa nói ra, Ninh quý phi xanh mặt.
Tuế Yến còn chưa biết mình nói ra lời trong lòng, hắn lơ đễnh cầm mồi cá cung nhân đưa rải cho cá ăn còn nói nhẹ nhàng: "Ta không hại hắn."
Ninh quý phi: "Nhưng nó…"
Tuế Yến thấy bà ta sắp lôi người sáng mắt ra nói bèn nghiêng đầu: "Vậy nếu giờ ta nhảy từ đây xuống, người sáng mắt có phải chỉ liếc nhìn cũng biết là người đẩy ta không?"
Ninh quý phi: "..."
Cung nhân: "..."
Tuế Yến nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn bình thản: "Người… người vừa gặp đã muốn đánh ta sau đó còn vu hãm ta mưu hại hoàng tử, nếu đổi thành người khác chịu ấm ức như vậy đã nhục nhã giận dữ đâm đầu chết quách cho xong, ta nhảy xuống hồ cũng không quá đáng nhỉ."
Ninh quý phi nghiến răng trừng hắn, hồi lâu sau bà ta mới đè thấp giọng: "Ngươi không sợ bản cung tới chỗ hoàng thượng tố cáo tội trạng của ngươi à?"
"Ồ," Tuế Yến nói, "quý phi nương nương định nói với bệ hạ mấy năm nay ngũ hoàng tử ham mê sắc đẹp ỷ thế hiếp người ra sao, nói điện hạ ngài ấy trong tay nhuốm bao nhiêu mạng trẻ nhỏ rồi lại nói với bệ hạ hắn to gan bằng trời dám mơ ước con trai của triều thần."
Ninh quý phi sững sờ.
Tuế Yến nhìn bà ta, hắn nói nhẹ tênh: "Rồi lại nói ta bị hắn dâm loạn phải chịu nhục nhã mới âm thầm ghi hận mà hạ độc, đúng không?"
Ninh quý phi bỗng đứng không vững. Những lời này làm sao bà ta nói với hoàng đế được, mấy ngày nay dáng vẻ thê thảm của Đoan Hi Thần đã khơi dậy bất mãn trong lão vua, nếu còn kéo thêm mấy chuyện này ra thì sẽ mất đi toàn bộ sự che chở của hoàng đế, con mình làm sao còn mạng nữa đây?
Tuế Yến nghĩ ngợi gì đấy: "Nếu thật sự quý phi nương nương muốn dùng mấy chuyện này làm chứng cứ để nói cho hoàng thượng nghe vậy thì trái lại có thể đưa ta đi làm chứng nghe cùng, dù sao ta cũng không cần mặt mũi lại có thời gian."
Ninh quý phi được thị nữ sau lưng đỡ lại, bà ta khó nhọc lên tiếng: "Ngươi… ngươi không sợ người khác nói ngươi ra sao à?"
Tuế Yến: "Người khác nói ta cái gì cũng không liên quan gì tới ta, ta cũng không sống cho bọn họ."
Từ sau khi nhìn thấy Tuế Yến, bà ta đã bị hắn dắt mũi kéo đi. Cả đám cung nhân dù không có mắt nhìn cũng biết giữa quý phi như con chó dại cắn người lung tung và tiểu hầu gia trước sau nhẹ nhàng giọng điệu mềm mỏng ai mới là người ở thế hạ phong.
Ninh quý phi khó chịu vô cùng, nhưng bà ta cũng đã bình tĩnh hoàn toàn, đang định mở miệng thì từ xa đã có một cung nhân chạy nhanh tới, gã không kịp quỳ xuống hành lễ đã sốt sắng thưa: "Nương nương, hình như thái tử điện hạ đã tìm được thần y có thể trị cho ngũ điện hạ, bây giờ người đang chẩn mạch trong tẩm điện!"
Ninh quý phi thương con bằng cả tính mạng, nghe vậy bà ta chẳng kịp làm cho ra lẽ với Tuế Yến đã dẫn người vội vã rời khỏi.
Tuế Yến vẫn ngồi trên lan can đá rải thức ăn cá như cũ, thật lâu sau hắn mới quay đầu, mờ mịt hỏi: "Ngươi đâu rồi?"
Cung nhân vui vẻ đáp: "Tiểu hầu gia, quý phi nương nương đã đi lâu rồi."
Tuế Yến lập tức thất vọng, hắn đã nói được mấy câu đâu mà người phụ nữ đó lại đi gấp thế. Bất cẩn quá.
Cung nhân nói: "Tiểu hầu gia, thuốc sắc xong rồi, nên uống thuốc thôi."
Tuế Yến lắc đầu nguầy nguậy, hắn không để ý ai, tự mình đứng dậy: "Không, không uống đâu, ta mệt rồi, muốn ngủ."
Nói xong thì mặc kệ cung nhân ngăn cản, hắn bước loạng choạng về phía thiên điện, ngay cả quần áo cũng chẳng cởi đã chui vào chăn, không bao lâu sau thì nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.