Chương 100
Tố Trường Thiên
02/06/2022
“Cho tàu ẩn nấp trong vành đai sao Mộc.” Lâm Kính Dã hạ lệnh trong kênh rồi sải bước lên boong thuyền.
Còn lại một mình trong phòng, Rennes lôi một chiếc rương cơ khí to cộ ra từ trong ngăn kéo. Bên trong nó chính là một trong những chiến lợi phẩm mà Nữ vương đã bắt Dạ Vũ phải nhả ra: một cặp cánh đính chi chít những chiếc lông quạ đen nhánh.
Nhưng nó chỉ là một cái vỏ rỗng, không có thiết bị liên kết thần kinh cần dùng khi bay, bị hắn thờ ơ vứt lên giường rồi lại kéo một hộp dụng cụ khác ra. Thật ra Rennes cũng không đa nghi đến nỗi cho rằng Sydia sẽ động tay động chân với một món quà được trao tặng đường đường chính chính thế này, nhưng việc chỉ lấy lớp vỏ thay vì lõi động cơ đã tỏ rõ thái độ của hắn: Thanh Kiếm Bầu Trời sẽ không sóng vai chiến đấu cùng cô.
Vào giây phút Cú Đêm Sydia trở thành một chính khách, cô ta cũng đã mất đi sự thưởng thức của Chiến thần.
Hơn nữa, phương pháp cấy ghép bán vĩnh cửu mà Dạ Vũ sử dụng – cấy giắc cắm vào dưới da để thực hiện liên kết thần kinh – cũng không gợi lên được hứng thú gì ở Rennes, ngược lại còn khiến hắn cực kỳ phản cảm. Cứ tưởng tượng sau này mỗi lần ôm Lâm Kính Dã lại đụng trúng mấy cái lỗ cắm đó thì bao nhiêu hứng thú đều trôi tuột ra ngoài cửa sổ.
Thế nên hắn quyết định tự mình ra tay.
Hạm đội không tiếp tục tiến về phía Trái Đất.
Nơi đó đã từng là quê hương của nhân loại.
Nhưng hiện nay đã không còn nữa.
Những đứa con lặn lội đường xa về nhà vốn nên rưng rưng nước mắt, nào ngờ lại bị đồng tộc sinh sống trên Trái Đất căm thù và bài xích đến tột cùng. Họ nói: các người đã vứt bỏ quê hương, thì quê hương sẽ không chào mừng các người trở lại.
“Đội trinh sát báo cáo, trong một tháng gần đây, lực thủy triều trên Trái Đất có xu hướng bất ổn, đang được Đội bảo vệ mặt trăng bắt tay vào xử lý với tình trạng báo động đỏ. Một khi tiến vào không vực sao Hỏa, chúng ta có thể sẽ bị các trạm kiểm soát phát hiện.”
Lâm Kính Dã: “Có phát hiện dấu vết của Tiếng Vọng không?”
“Chưa rõ.”
“Tổ Kỹ thuật, thử chọn một trạm kiểm soát có vị trí tốt rồi hack vào hệ thống ghi hình của họ.” Lâm Kính Dã phân phó: “Trình độ công nghệ vũ trụ của Trái Đất không bằng Liên bang, trừ khi đã bị Tiếng Vọng xâm nhập, bằng không họ sẽ không phát hiện được đội Kỹ thuật tinh nhuệ của Thanh Kiếm Bầu Trời.”
Từ khi bắt đầu ẩn nấp trong vành đai sao Mộc, toàn hạm đội đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh ở cấp độ cao nhất. Bởi vì trong môi trường vũ trụ phức tạp và hỗn loạn, các chiến hạm thường sẽ lợi dụng sự khác biệt về cấu tạo của quầng sáng trên bề mặt hành tinh, các vệ tinh, vành đai thiên thạch hoặc thiên thể để quấy nhiễu radar trên chiến hạm địch, nhất là vành đai hành tinh. Vì lẽ đó, bất kỳ hạm đội vũ trụ nào phát hiện sự tồn tại của vành đai hành tinh trên chiến trường đều sẽ đề phòng cao độ.
Nhưng trên lý thuyết, một Trái Đất chưa hề trải qua chiến tranh vũ trụ trong mấy trăm năm qua sẽ không có ý thức này.
Đối tượng mà Lâm Kính Dã đang đề phòng chính là Tiếng Vọng.
Thời đại vũ trụ bắt đầu từ thăm dò và mở rộng tinh vực, đồng thời mang đến chiến tranh.
Mà đặt dấu chấm hết cho chiến tranh chính là sự kiện “Trăng Tàn”.
Đó là một tai họa sinh ra bởi bàn tay con người, khi một chùm pháo hạt đánh nhầm vào mặt trăng. Vào thời điểm ấy, không ai có khả năng lẫn thời gian để điều tra rốt cuộc phát đạn ấy đến từ phe nào, họ chỉ có thể trân trối nhìn ánh sáng đã ngự trị bầu trời đêm của Trái Đất suốt mấy tỉ năm qua vụn vỡ thành những mảnh thiên thạch tán loạn.
Những thảm họa tự nhiên xảy ra sau khi lực hấp dẫn biến đổi chính là nguyên nhân thúc đẩy con người tiến hóa, sinh ra giới tính ABO. Khi Trái Đất đã không còn là ngôi nhà quen thuộc, chiến loạn chấm dứt, các thế lực ngừng công kích nhau, tạm thời bắt tay giảng hòa cho đến khi con người tìm được hy vọng sinh tồn.
“Hạm trưởng, đã hack vào trạm trung chuyển trên quỹ đạo sao Hỏa, không kích hoạt hệ thống báo động, cũng không phát hiện tín hiệu của Tiếng Vọng.” Tin tức mới nhất được tổ Kỹ thuật truyền lại: “Đã có thể truy cập vào hình ảnh từ thiết bị quan sát.”
Lâm Kính Dã: “Chuyển lên màn hình lớn.”
Khi màn ảnh sáng lên, rất nhiều người đều đồng loạt hít vào một hơi.
Cho dù đó là cố hương thuộc về hàng nghìn năm trước, là mảnh đất họ chưa một lần đặt chân lên, nhưng hình ảnh của nó vẫn khiến một nỗi kính sợ dâng lên trong từng mạch máu.
Đó là một hành tinh với 90% diện tích được bao phủ trong màu xanh lam lộng lẫy, nằm trong vòng tay dịu dàng của một vành đai vàng nhạt.
“Mặt trăng nhân tạo Diana đang nằm về phía Mặt trời, không thể quan sát trực tiếp từ quỹ đạo sao Hỏa, có cần hack vào vị trí xa hơn không ạ?”
“Tạm thời không cần.” Lâm Kính Dã nói: “Lực hấp dẫn đang được điều chỉnh, đồng nghĩa với việc đội ngũ tinh nhuệ của họ đang có mặt tại mặt trăng. Tuy kỹ thuật họ lạc hậu hơn ta nhưng cũng không đến nỗi không phát hiện có người hack vào.”
“Rõ.”
Tổ Kỹ thuật tuy ngứa nghề nhưng vẫn nghe lệnh mà dừng lại, đành nhìn hành tinh lộng lẫy vô ngần trên màn hình mà thở dài đầy tiếc nuối.
Tranh thủ lúc Hạm trưởng chưa đưa ra mệnh lệnh mới, vô số cái cổ ra sức duỗi về phía màn hình trên đài chỉ huy. Trong đó, tay phó quan Beta rớt liêm sỉ, ỷ vào “cheap moment” của mình với Hạm trưởng mà lợi dụng đồng nghiệp để rướn về trước. Teval vừa lơ là một giây đã bị Oscar túm lấy tai, cả gương mặt vặn lại nom như ông kẹ.
“Oa.” Thanh niên tóc hung thở ra một tiếng như đang nằm mơ: “Kia là vành đai Nguyệt Miên đúng không? Trông đẹp hơn trong sách gấp chục lần.”
Teval vừa túm tóc kéo hắn ta xuống vừa đáp: “Phát pháo năm ấy đã biến mặt trăng thành vành đai thiên thạch. Các mảnh thiên thạch lại chịu ảnh hưởng từ giới hạn Roche* mà có xu hướng hình thành vành đai hành tinh. Liên minh Tân Thế Giới đã nhiều lần tiến hành can thiệp, đẩy nhanh tốc độ hình thành và độ ổn định cho vành đai, sau đó xây nên Diana ở vị trí của mặt trăng cũ nhằm khôi phục lực thủy triều trên Trái Đất. Họ vẫn luôn điều chỉnh nó suốt mấy thế kỷ qua, còn hình ảnh trong sách chắc đã lạc hậu từ thời Đế quốc.”
Vào thời đại Đế quốc Ngân Hà, Trái Đất bị xem như một đoạn quá khứ cũ kỹ vô dụng, bị đối xử với sự rẻ rúng tột độ. Hậu quả chiến tranh tàn khốc còn bị Hoàng thất Đế quốc hờ hững xem như “điều tất yếu xảy ra khi loại bỏ sự lạc hậu, không đáng bận tâm”. Điều này đã chọc giận những cư dân còn sót lại trên Trái Đất, khi ấy đã tự xưng là “Liên minh Tân Thế Giới”, khiến họ quyết định đặt cho vành đai Nguyệt Miên – tàn dư còn sót lại sau thảm họa do con người gây ra – một cái tên vừa thê lương lại thần thánh: Mũ miện Artemis.
Bởi Hoàng thất là những Alpha luôn bị tra tấn vì tinh thần lực cao ngất ngưởng, không ai được bình thường cho lắm (dùng ngôn ngữ của cư dân mạng Liên bang hiện nay là “mấy ông bà già trong đầu có hố, mắc chứng nổi loạn tuổi xế chiều”), còn tự xưng là “con của Mặt trời”, vì vậy Liên Minh mới dùng hình ảnh vương miện của nữ thần mặt trăng để bày tỏ sự căm ghét sâu đậm.
Kiểu: Ô xin chào Mặt trời, tui là Mặt trăng thân yêu của bồ nè.
Cũng nhờ sự chọc ngoáy này của Liên Minh mà đầu óc Hoàng thất càng lúc càng thất thường, dẫn đến sự lật đổ của một đế chế và sự ra đời của Liên bang.
Lâm Kính Dã một mực bảo trì im lặng. Là cấp dưới thân tín của anh, Teval lập tức nhận ra Hạm trưởng đang có việc suy tính trong đầu.
“Hạm trưởng?”
Anh quay sang gật đầu với hắn ta: “Mười phút nữa mở họp, chúng ta cần có kế hoạch hành động rõ ràng.”
Tín hiệu từ Tiếng Vọng cho thấy chúng đã đi ngang tinh vực này, thậm chí có thể đã tiến vào không vực Trái Đất, nhưng dẫu cho Nhiễm Tinh có sở hữu ưu thế tuyệt đối trước đơn vị phòng không của đối phương, cứ ngang ngược xông vào lục soát chính là hạ hạ sách. Mục đích của Lâm Kính Dã trước giờ vẫn không phải đàn áp bằng vũ lực, mà là…
Thiết lập quan hệ ngoại giao.
Quyết định ấy được đưa ra chỉ trong một tíc tắc.
Con người trong vũ trụ cho rằng Liên minh Tân Thế Giới là một tổ chức hoài cựu, bảo thủ, nhưng anh không nghĩ vậy.
Mặt trăng sụp đổ, thủy triều ngược dòng, chiến tranh liên miên đã vắt kiệt tài nguyên, biến hệ sinh thái trở nên hung tàn, khiến mực nước biển dâng lên ồ ạt. Trong hoàn cảnh tồi tệ đến đỉnh điểm đó, Liên minh đã biến một Trái Đất đầy rẫy hiểm nguy trở lại thành một tiểu thư trong làn váy xanh tao nhã và chiếc mũ miện vàng óng sang trọng.
Tuyệt đối đừng bao giờ xem thường tiềm năng của con người, đặc biệt là khi ý chí sống còn của họ được thúc đẩy.
“Tôi đang nghĩ y học của họ nổi danh như vậy, hẳn sẽ có biện pháp ổn định tinh thần lực.” Lâm Kính Dã nói, vỗ vỗ bả vai cứng đờ của Teval: “Em gái anh vẫn khỏe chứ?”
Phó quan thứ nhất ngây ra như phỗng, miệng hấp háy không nói nên lời.
Hắn ta quả thật từng nhắc đến về việc em gái mình phân hóa thành Alpha cấp SS, nhưng đó chỉ là trong một lần lơ đãng, không ngờ Hạm trưởng vẫn nhớ trong lòng. Hay đúng hơn là, Teval hy vọng anh sẽ không nhớ đến.
Bởi em gái Teval không nhận ra anh mình khi mất kiểm soát tinh thần lực, mà mẹ của Lâm Kính Dã thì đã hoàn toàn quên mất con mình từ năm anh lên sáu.
“Ngài…” Trái cổ hắn ta động đậy, câu nói chưa rời khỏi bờ môi đã ngưng lại, một cảm xúc mềm mại dâng lên nơi đáy mắt.
Lâm Kính Dã: “Tôi…”
“Nhìn gì đấy?”
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng trẻo với năm ngón thon dài bất thình lình vươn tới, tóm lấy cổ Lâm Kính Dã, bẻ ngoặt đầu anh sang một bên.
Lâm Kính Dã: “…”
Teval: “?!?”
Oscar thò vào: “Ng- Nguyên soái mạnh khỏe ạ!”
Rennes xuất hiện với bản mặt âm u như đáy nồi, bàn tay đang kéo cổ Lâm Kính Dã tiếp tục ấn đầu anh xuống vai mình. Nghe thấy tiếng cốp vang lên, Lâm Kính Dã chỉ kịp nghĩ may mà hắn đang mặc đồ chiến đấu bó sát chứ không phải quân phục đi kèm huân chương hay quân hàm, bằng không thì anh phá tướng là cái chắc.
“Anh nhìn cái gì đấy?” Bị ánh mắt mang hình viên đạn của Nguyên soái lia trúng, Teval tội nghiệp lập tức lùi lại ba bước.
“B- báo cáo Nguyên soái! Tôi đang dùng ánh mắt kính nể!” Hắn ta tự động về tư thế nghiêm, dõng dạc hô to với cái lưỡi thắt nút: “Học hỏi quyết tâm tiến bước không lùi từ trưởng quan ưu tú như Hạm trưởng ạ!”
Lâm Kính Dã: “…”
Hay đấy, nhưng xin kiếu, bằng không anh sẽ phải khiêng hắn ta ra thiên táng để bớt xấu hổ mất.
Từ trên vai Rennes, Lâm Kính Dã khẽ cựa quậy ngẩng dậy. Anh nhìn đài chỉ huy đã hóa đá tập thể mà tự hỏi liệu hắn có bị Medusa nhập hay không. Trong ánh mắt kinh hồn táng đảm của những bức tượng, anh nắm lấy tay Rennes, bình thản phân phó: “Mười phút sau mở họp.”
Sau đó, Hạm trưởng dắt Nguyên soái rời đi.
Dắt Nguyên soái đi.
Dắt đi.
Đợi hai người biến mất sau cửa rồi, Oscar mới mờ mịt thốt lên: “Sao trông Nguyên soái cứ như Omega phát ghen vì không được thỏa mãn ấy…”
Nửa phút sau, đài chỉ huy nổ tung trong một cuộc ẩu đả, nạn nhân là cái đứa thiếu tay nào đó vì tội “sỉ nhục Nguyên soái”.
…
Sở dĩ Lâm Kính Dã kéo Rennes đi không phải vì hắn bỗng nhiên có hành vi thân mật giữa chốn đông người, mà là vì anh cảm nhận được tinh thần lực của hắn đang dao động như những cơn sóng trập trùng, còn kịch liệt hơn cả khi bị rối loạn sinh lý, huống chi hắn vẫn chưa đến kỳ.
Một loại trực giác khiến trái tim trầm xuống, anh thấp giọng hỏi thăm sau khi dừng lại ở góc vắng: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Ánh mắt hắn tối sầm, những cảm xúc tiêu cực xoay vần trong cơn bão tinh thần lực. Cảm nhận được sự phẫn nộ và lo âu cực điểm, chân mày Lâm Kính Dã nhíu càng chặt: “Hai chuyện?”
“Ba.” Một chữ tràn đầy sát ý phun ra từ kẽ răng hắn.
“Z vừa gửi tin, nói đội quân máy của Tiếng Vọng đã ngang nhiên tuyên chiến bằng cách tấn công Bức tường Vành đai. Lòng dân đang hoang mang tột độ nhưng còn có thể khống chế, Nữ vương đã khẩn cấp trở về Liên bang. Quân đoàn cơ giáp chủ lực tập trung ở phòng tuyến phía Bắc, đang được Trung tướng Dương Mạn chỉ huy nghênh địch; còn Z chắc bị sao quả tạ chiếu hay gì mà còn gặp phải phản quân. Em cũng biết thằng ngu Noah có cho tập trung binh lực nhưng mãi không dám ra tay đúng không? Z nói với tôi nó đã đào sẵn cái hố cho thằng đó nhảy vào, tranh thủ giải quyết mối họa ngầm này trước khi Tiếng Vọng khai chiến.”
Đôi mắt Lâm Kính Dã nheo lại: “Nhưng Tiếng Vọng lại tới trước.”
“Không hẳn. Người chui đầu vào rọ trước là Noah, nhưng Tiếng Vọng lại xuất hiện đúng lúc Z chuẩn bị thu lưới. Một sự trùng hợp quá đáng ngờ.”
Lâm Kính Dã đã sớm luyện thành bản lĩnh tâm ý tương thông với Rennes, lập tức đoán ra được đoạn tiếp theo từ ngữ khí như bị ngâm trong nước đá của đối phương: “Trung tướng Z nghi có người trong Liên bang đã tuồn tin cho Tiếng Vọng để phá hỏng kế hoạch của anh ta.”
“Ừ, Ansel với Fiditz lo rằng đây là người trong cao tầng, Z lại nói có khi là nhân vật tầm thường nào đó nhưng lại có thể tiếp xúc với việc cơ mật. Xét về kinh nghiệm nằm vùng thì Liên bang không ai bằng nó, nên Quân đội tạm thời đồng ý với phỏng đoán này.”
Lâm Kính Dã: “Việc thứ hai?”
“Có người định đột nhập vào phòng thí nghiệm của Lê Giang.”
“Mục đích?”
“Không rõ.” Rennes đáp: “Lê Giang nói trực giác của bé Đào mách rằng việc này có liên quan đến Tiếng Vọng. Omega cấp thấp như ổng thì không trông cậy gì được, nhưng cấp S như bé Đào thì đáng cân nhắc một phen. Thủ Đô đã cho người điều tra.”
Lâm Kính Dã gật đầu. Lâm Tịnh Nhiên đang tập trung nghiên cứu ở phòng thí nghiệm của Lê Giang, chẳng trách sao Rennes lại lo sốt vó khi bạn tốt lẫn em trai của người yêu đồng thời gặp nguy hiểm. Nhưng chỉ hai điều trên lại chưa đủ để khiến cơn phẫn nộ của hắn dâng trào, kết thành một cụm mây đen dày đặc đến vậy. Sau nhiều năm chinh chiến sa trường, trên người hắn có sát khí, có tính khát máu, có sự hung tàn đúc ra từ sắt và lửa, nhưng rất ít khi xuất hiện vẻ âm u thế này.
Một tiếng cười lạnh lẽo bật ra, ngữ khí êm ru nhưng khiến người nghe sởn tóc gáy.
“Người phát ngôn cho lần tuyên truyền tẩy não này của Tiếng Vọng…”
Trái tim Lâm Kính Dã nảy lên.
“Xâm phạm quyền hình ảnh của mẹ tôi.”
Còn lại một mình trong phòng, Rennes lôi một chiếc rương cơ khí to cộ ra từ trong ngăn kéo. Bên trong nó chính là một trong những chiến lợi phẩm mà Nữ vương đã bắt Dạ Vũ phải nhả ra: một cặp cánh đính chi chít những chiếc lông quạ đen nhánh.
Nhưng nó chỉ là một cái vỏ rỗng, không có thiết bị liên kết thần kinh cần dùng khi bay, bị hắn thờ ơ vứt lên giường rồi lại kéo một hộp dụng cụ khác ra. Thật ra Rennes cũng không đa nghi đến nỗi cho rằng Sydia sẽ động tay động chân với một món quà được trao tặng đường đường chính chính thế này, nhưng việc chỉ lấy lớp vỏ thay vì lõi động cơ đã tỏ rõ thái độ của hắn: Thanh Kiếm Bầu Trời sẽ không sóng vai chiến đấu cùng cô.
Vào giây phút Cú Đêm Sydia trở thành một chính khách, cô ta cũng đã mất đi sự thưởng thức của Chiến thần.
Hơn nữa, phương pháp cấy ghép bán vĩnh cửu mà Dạ Vũ sử dụng – cấy giắc cắm vào dưới da để thực hiện liên kết thần kinh – cũng không gợi lên được hứng thú gì ở Rennes, ngược lại còn khiến hắn cực kỳ phản cảm. Cứ tưởng tượng sau này mỗi lần ôm Lâm Kính Dã lại đụng trúng mấy cái lỗ cắm đó thì bao nhiêu hứng thú đều trôi tuột ra ngoài cửa sổ.
Thế nên hắn quyết định tự mình ra tay.
Hạm đội không tiếp tục tiến về phía Trái Đất.
Nơi đó đã từng là quê hương của nhân loại.
Nhưng hiện nay đã không còn nữa.
Những đứa con lặn lội đường xa về nhà vốn nên rưng rưng nước mắt, nào ngờ lại bị đồng tộc sinh sống trên Trái Đất căm thù và bài xích đến tột cùng. Họ nói: các người đã vứt bỏ quê hương, thì quê hương sẽ không chào mừng các người trở lại.
“Đội trinh sát báo cáo, trong một tháng gần đây, lực thủy triều trên Trái Đất có xu hướng bất ổn, đang được Đội bảo vệ mặt trăng bắt tay vào xử lý với tình trạng báo động đỏ. Một khi tiến vào không vực sao Hỏa, chúng ta có thể sẽ bị các trạm kiểm soát phát hiện.”
Lâm Kính Dã: “Có phát hiện dấu vết của Tiếng Vọng không?”
“Chưa rõ.”
“Tổ Kỹ thuật, thử chọn một trạm kiểm soát có vị trí tốt rồi hack vào hệ thống ghi hình của họ.” Lâm Kính Dã phân phó: “Trình độ công nghệ vũ trụ của Trái Đất không bằng Liên bang, trừ khi đã bị Tiếng Vọng xâm nhập, bằng không họ sẽ không phát hiện được đội Kỹ thuật tinh nhuệ của Thanh Kiếm Bầu Trời.”
Từ khi bắt đầu ẩn nấp trong vành đai sao Mộc, toàn hạm đội đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh ở cấp độ cao nhất. Bởi vì trong môi trường vũ trụ phức tạp và hỗn loạn, các chiến hạm thường sẽ lợi dụng sự khác biệt về cấu tạo của quầng sáng trên bề mặt hành tinh, các vệ tinh, vành đai thiên thạch hoặc thiên thể để quấy nhiễu radar trên chiến hạm địch, nhất là vành đai hành tinh. Vì lẽ đó, bất kỳ hạm đội vũ trụ nào phát hiện sự tồn tại của vành đai hành tinh trên chiến trường đều sẽ đề phòng cao độ.
Nhưng trên lý thuyết, một Trái Đất chưa hề trải qua chiến tranh vũ trụ trong mấy trăm năm qua sẽ không có ý thức này.
Đối tượng mà Lâm Kính Dã đang đề phòng chính là Tiếng Vọng.
Thời đại vũ trụ bắt đầu từ thăm dò và mở rộng tinh vực, đồng thời mang đến chiến tranh.
Mà đặt dấu chấm hết cho chiến tranh chính là sự kiện “Trăng Tàn”.
Đó là một tai họa sinh ra bởi bàn tay con người, khi một chùm pháo hạt đánh nhầm vào mặt trăng. Vào thời điểm ấy, không ai có khả năng lẫn thời gian để điều tra rốt cuộc phát đạn ấy đến từ phe nào, họ chỉ có thể trân trối nhìn ánh sáng đã ngự trị bầu trời đêm của Trái Đất suốt mấy tỉ năm qua vụn vỡ thành những mảnh thiên thạch tán loạn.
Những thảm họa tự nhiên xảy ra sau khi lực hấp dẫn biến đổi chính là nguyên nhân thúc đẩy con người tiến hóa, sinh ra giới tính ABO. Khi Trái Đất đã không còn là ngôi nhà quen thuộc, chiến loạn chấm dứt, các thế lực ngừng công kích nhau, tạm thời bắt tay giảng hòa cho đến khi con người tìm được hy vọng sinh tồn.
“Hạm trưởng, đã hack vào trạm trung chuyển trên quỹ đạo sao Hỏa, không kích hoạt hệ thống báo động, cũng không phát hiện tín hiệu của Tiếng Vọng.” Tin tức mới nhất được tổ Kỹ thuật truyền lại: “Đã có thể truy cập vào hình ảnh từ thiết bị quan sát.”
Lâm Kính Dã: “Chuyển lên màn hình lớn.”
Khi màn ảnh sáng lên, rất nhiều người đều đồng loạt hít vào một hơi.
Cho dù đó là cố hương thuộc về hàng nghìn năm trước, là mảnh đất họ chưa một lần đặt chân lên, nhưng hình ảnh của nó vẫn khiến một nỗi kính sợ dâng lên trong từng mạch máu.
Đó là một hành tinh với 90% diện tích được bao phủ trong màu xanh lam lộng lẫy, nằm trong vòng tay dịu dàng của một vành đai vàng nhạt.
“Mặt trăng nhân tạo Diana đang nằm về phía Mặt trời, không thể quan sát trực tiếp từ quỹ đạo sao Hỏa, có cần hack vào vị trí xa hơn không ạ?”
“Tạm thời không cần.” Lâm Kính Dã nói: “Lực hấp dẫn đang được điều chỉnh, đồng nghĩa với việc đội ngũ tinh nhuệ của họ đang có mặt tại mặt trăng. Tuy kỹ thuật họ lạc hậu hơn ta nhưng cũng không đến nỗi không phát hiện có người hack vào.”
“Rõ.”
Tổ Kỹ thuật tuy ngứa nghề nhưng vẫn nghe lệnh mà dừng lại, đành nhìn hành tinh lộng lẫy vô ngần trên màn hình mà thở dài đầy tiếc nuối.
Tranh thủ lúc Hạm trưởng chưa đưa ra mệnh lệnh mới, vô số cái cổ ra sức duỗi về phía màn hình trên đài chỉ huy. Trong đó, tay phó quan Beta rớt liêm sỉ, ỷ vào “cheap moment” của mình với Hạm trưởng mà lợi dụng đồng nghiệp để rướn về trước. Teval vừa lơ là một giây đã bị Oscar túm lấy tai, cả gương mặt vặn lại nom như ông kẹ.
“Oa.” Thanh niên tóc hung thở ra một tiếng như đang nằm mơ: “Kia là vành đai Nguyệt Miên đúng không? Trông đẹp hơn trong sách gấp chục lần.”
Teval vừa túm tóc kéo hắn ta xuống vừa đáp: “Phát pháo năm ấy đã biến mặt trăng thành vành đai thiên thạch. Các mảnh thiên thạch lại chịu ảnh hưởng từ giới hạn Roche* mà có xu hướng hình thành vành đai hành tinh. Liên minh Tân Thế Giới đã nhiều lần tiến hành can thiệp, đẩy nhanh tốc độ hình thành và độ ổn định cho vành đai, sau đó xây nên Diana ở vị trí của mặt trăng cũ nhằm khôi phục lực thủy triều trên Trái Đất. Họ vẫn luôn điều chỉnh nó suốt mấy thế kỷ qua, còn hình ảnh trong sách chắc đã lạc hậu từ thời Đế quốc.”
Vào thời đại Đế quốc Ngân Hà, Trái Đất bị xem như một đoạn quá khứ cũ kỹ vô dụng, bị đối xử với sự rẻ rúng tột độ. Hậu quả chiến tranh tàn khốc còn bị Hoàng thất Đế quốc hờ hững xem như “điều tất yếu xảy ra khi loại bỏ sự lạc hậu, không đáng bận tâm”. Điều này đã chọc giận những cư dân còn sót lại trên Trái Đất, khi ấy đã tự xưng là “Liên minh Tân Thế Giới”, khiến họ quyết định đặt cho vành đai Nguyệt Miên – tàn dư còn sót lại sau thảm họa do con người gây ra – một cái tên vừa thê lương lại thần thánh: Mũ miện Artemis.
Bởi Hoàng thất là những Alpha luôn bị tra tấn vì tinh thần lực cao ngất ngưởng, không ai được bình thường cho lắm (dùng ngôn ngữ của cư dân mạng Liên bang hiện nay là “mấy ông bà già trong đầu có hố, mắc chứng nổi loạn tuổi xế chiều”), còn tự xưng là “con của Mặt trời”, vì vậy Liên Minh mới dùng hình ảnh vương miện của nữ thần mặt trăng để bày tỏ sự căm ghét sâu đậm.
Kiểu: Ô xin chào Mặt trời, tui là Mặt trăng thân yêu của bồ nè.
Cũng nhờ sự chọc ngoáy này của Liên Minh mà đầu óc Hoàng thất càng lúc càng thất thường, dẫn đến sự lật đổ của một đế chế và sự ra đời của Liên bang.
Lâm Kính Dã một mực bảo trì im lặng. Là cấp dưới thân tín của anh, Teval lập tức nhận ra Hạm trưởng đang có việc suy tính trong đầu.
“Hạm trưởng?”
Anh quay sang gật đầu với hắn ta: “Mười phút nữa mở họp, chúng ta cần có kế hoạch hành động rõ ràng.”
Tín hiệu từ Tiếng Vọng cho thấy chúng đã đi ngang tinh vực này, thậm chí có thể đã tiến vào không vực Trái Đất, nhưng dẫu cho Nhiễm Tinh có sở hữu ưu thế tuyệt đối trước đơn vị phòng không của đối phương, cứ ngang ngược xông vào lục soát chính là hạ hạ sách. Mục đích của Lâm Kính Dã trước giờ vẫn không phải đàn áp bằng vũ lực, mà là…
Thiết lập quan hệ ngoại giao.
Quyết định ấy được đưa ra chỉ trong một tíc tắc.
Con người trong vũ trụ cho rằng Liên minh Tân Thế Giới là một tổ chức hoài cựu, bảo thủ, nhưng anh không nghĩ vậy.
Mặt trăng sụp đổ, thủy triều ngược dòng, chiến tranh liên miên đã vắt kiệt tài nguyên, biến hệ sinh thái trở nên hung tàn, khiến mực nước biển dâng lên ồ ạt. Trong hoàn cảnh tồi tệ đến đỉnh điểm đó, Liên minh đã biến một Trái Đất đầy rẫy hiểm nguy trở lại thành một tiểu thư trong làn váy xanh tao nhã và chiếc mũ miện vàng óng sang trọng.
Tuyệt đối đừng bao giờ xem thường tiềm năng của con người, đặc biệt là khi ý chí sống còn của họ được thúc đẩy.
“Tôi đang nghĩ y học của họ nổi danh như vậy, hẳn sẽ có biện pháp ổn định tinh thần lực.” Lâm Kính Dã nói, vỗ vỗ bả vai cứng đờ của Teval: “Em gái anh vẫn khỏe chứ?”
Phó quan thứ nhất ngây ra như phỗng, miệng hấp háy không nói nên lời.
Hắn ta quả thật từng nhắc đến về việc em gái mình phân hóa thành Alpha cấp SS, nhưng đó chỉ là trong một lần lơ đãng, không ngờ Hạm trưởng vẫn nhớ trong lòng. Hay đúng hơn là, Teval hy vọng anh sẽ không nhớ đến.
Bởi em gái Teval không nhận ra anh mình khi mất kiểm soát tinh thần lực, mà mẹ của Lâm Kính Dã thì đã hoàn toàn quên mất con mình từ năm anh lên sáu.
“Ngài…” Trái cổ hắn ta động đậy, câu nói chưa rời khỏi bờ môi đã ngưng lại, một cảm xúc mềm mại dâng lên nơi đáy mắt.
Lâm Kính Dã: “Tôi…”
“Nhìn gì đấy?”
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng trẻo với năm ngón thon dài bất thình lình vươn tới, tóm lấy cổ Lâm Kính Dã, bẻ ngoặt đầu anh sang một bên.
Lâm Kính Dã: “…”
Teval: “?!?”
Oscar thò vào: “Ng- Nguyên soái mạnh khỏe ạ!”
Rennes xuất hiện với bản mặt âm u như đáy nồi, bàn tay đang kéo cổ Lâm Kính Dã tiếp tục ấn đầu anh xuống vai mình. Nghe thấy tiếng cốp vang lên, Lâm Kính Dã chỉ kịp nghĩ may mà hắn đang mặc đồ chiến đấu bó sát chứ không phải quân phục đi kèm huân chương hay quân hàm, bằng không thì anh phá tướng là cái chắc.
“Anh nhìn cái gì đấy?” Bị ánh mắt mang hình viên đạn của Nguyên soái lia trúng, Teval tội nghiệp lập tức lùi lại ba bước.
“B- báo cáo Nguyên soái! Tôi đang dùng ánh mắt kính nể!” Hắn ta tự động về tư thế nghiêm, dõng dạc hô to với cái lưỡi thắt nút: “Học hỏi quyết tâm tiến bước không lùi từ trưởng quan ưu tú như Hạm trưởng ạ!”
Lâm Kính Dã: “…”
Hay đấy, nhưng xin kiếu, bằng không anh sẽ phải khiêng hắn ta ra thiên táng để bớt xấu hổ mất.
Từ trên vai Rennes, Lâm Kính Dã khẽ cựa quậy ngẩng dậy. Anh nhìn đài chỉ huy đã hóa đá tập thể mà tự hỏi liệu hắn có bị Medusa nhập hay không. Trong ánh mắt kinh hồn táng đảm của những bức tượng, anh nắm lấy tay Rennes, bình thản phân phó: “Mười phút sau mở họp.”
Sau đó, Hạm trưởng dắt Nguyên soái rời đi.
Dắt Nguyên soái đi.
Dắt đi.
Đợi hai người biến mất sau cửa rồi, Oscar mới mờ mịt thốt lên: “Sao trông Nguyên soái cứ như Omega phát ghen vì không được thỏa mãn ấy…”
Nửa phút sau, đài chỉ huy nổ tung trong một cuộc ẩu đả, nạn nhân là cái đứa thiếu tay nào đó vì tội “sỉ nhục Nguyên soái”.
…
Sở dĩ Lâm Kính Dã kéo Rennes đi không phải vì hắn bỗng nhiên có hành vi thân mật giữa chốn đông người, mà là vì anh cảm nhận được tinh thần lực của hắn đang dao động như những cơn sóng trập trùng, còn kịch liệt hơn cả khi bị rối loạn sinh lý, huống chi hắn vẫn chưa đến kỳ.
Một loại trực giác khiến trái tim trầm xuống, anh thấp giọng hỏi thăm sau khi dừng lại ở góc vắng: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Ánh mắt hắn tối sầm, những cảm xúc tiêu cực xoay vần trong cơn bão tinh thần lực. Cảm nhận được sự phẫn nộ và lo âu cực điểm, chân mày Lâm Kính Dã nhíu càng chặt: “Hai chuyện?”
“Ba.” Một chữ tràn đầy sát ý phun ra từ kẽ răng hắn.
“Z vừa gửi tin, nói đội quân máy của Tiếng Vọng đã ngang nhiên tuyên chiến bằng cách tấn công Bức tường Vành đai. Lòng dân đang hoang mang tột độ nhưng còn có thể khống chế, Nữ vương đã khẩn cấp trở về Liên bang. Quân đoàn cơ giáp chủ lực tập trung ở phòng tuyến phía Bắc, đang được Trung tướng Dương Mạn chỉ huy nghênh địch; còn Z chắc bị sao quả tạ chiếu hay gì mà còn gặp phải phản quân. Em cũng biết thằng ngu Noah có cho tập trung binh lực nhưng mãi không dám ra tay đúng không? Z nói với tôi nó đã đào sẵn cái hố cho thằng đó nhảy vào, tranh thủ giải quyết mối họa ngầm này trước khi Tiếng Vọng khai chiến.”
Đôi mắt Lâm Kính Dã nheo lại: “Nhưng Tiếng Vọng lại tới trước.”
“Không hẳn. Người chui đầu vào rọ trước là Noah, nhưng Tiếng Vọng lại xuất hiện đúng lúc Z chuẩn bị thu lưới. Một sự trùng hợp quá đáng ngờ.”
Lâm Kính Dã đã sớm luyện thành bản lĩnh tâm ý tương thông với Rennes, lập tức đoán ra được đoạn tiếp theo từ ngữ khí như bị ngâm trong nước đá của đối phương: “Trung tướng Z nghi có người trong Liên bang đã tuồn tin cho Tiếng Vọng để phá hỏng kế hoạch của anh ta.”
“Ừ, Ansel với Fiditz lo rằng đây là người trong cao tầng, Z lại nói có khi là nhân vật tầm thường nào đó nhưng lại có thể tiếp xúc với việc cơ mật. Xét về kinh nghiệm nằm vùng thì Liên bang không ai bằng nó, nên Quân đội tạm thời đồng ý với phỏng đoán này.”
Lâm Kính Dã: “Việc thứ hai?”
“Có người định đột nhập vào phòng thí nghiệm của Lê Giang.”
“Mục đích?”
“Không rõ.” Rennes đáp: “Lê Giang nói trực giác của bé Đào mách rằng việc này có liên quan đến Tiếng Vọng. Omega cấp thấp như ổng thì không trông cậy gì được, nhưng cấp S như bé Đào thì đáng cân nhắc một phen. Thủ Đô đã cho người điều tra.”
Lâm Kính Dã gật đầu. Lâm Tịnh Nhiên đang tập trung nghiên cứu ở phòng thí nghiệm của Lê Giang, chẳng trách sao Rennes lại lo sốt vó khi bạn tốt lẫn em trai của người yêu đồng thời gặp nguy hiểm. Nhưng chỉ hai điều trên lại chưa đủ để khiến cơn phẫn nộ của hắn dâng trào, kết thành một cụm mây đen dày đặc đến vậy. Sau nhiều năm chinh chiến sa trường, trên người hắn có sát khí, có tính khát máu, có sự hung tàn đúc ra từ sắt và lửa, nhưng rất ít khi xuất hiện vẻ âm u thế này.
Một tiếng cười lạnh lẽo bật ra, ngữ khí êm ru nhưng khiến người nghe sởn tóc gáy.
“Người phát ngôn cho lần tuyên truyền tẩy não này của Tiếng Vọng…”
Trái tim Lâm Kính Dã nảy lên.
“Xâm phạm quyền hình ảnh của mẹ tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.