Chương 34
Tố Trường Thiên
02/06/2022
Khi nhiệt độ trong phòng tắm nhỏ hẹp dần tăng lên dưới ánh sáng đèn sưởi, bản thân Rennes cũng phải mở cúc áo cổ ra, nhưng người thanh niên nãy giờ vẫn cúi đầu lặng thinh dưới khăn tắm lại khẽ cục cựa, vùi mình vào sâu trong lớp vải mềm hơn. Anh tự cho rằng mình đã che giấu động tác này rất khéo, nào ngờ vẫn bị đối phương phát hiện nhìn chằm chằm.
Sau đó, một tuýp thuốc đã mở nắp được đưa đến trước mặt anh.
Mất một giây để phản ứng, Lâm Kính Dã chậm rãi nâng những ngón tay tái nhợt lên cầm lấy nó, ngẩng đầu hỏi: “Cho tôi cái này ư?”
Rennes nhướng mày: “Cậu biết nó là gì?”
Lâm Kính Dã gật đầu: “Thành tựu mới nhất của Viện khoa học Liên Bang, còn được xưng là thuốc hồi sinh, có thể cung cấp năng lượng gấp nhiều lần dịch dinh dưỡng thông thường, người bị thương nặng uống vào cũng thoát ly nguy hiểm, chuyên dùng cho những trường hợp khẩn cấp trên chiến trường, phòng trường hợp đánh mất năng lực hành động.”
Nghe xong lời giải thích cặn kẽ đến chân tơ kẽ tóc ấy, Rennes rơi vào im lặng suốt một hồi lâu: “Thứ này là hàng cơ mật, chi phí điều chế đắt đỏ nên số lượng phân phối cũng có hạn, chỉ mới được phát cho quân tinh nhuệ, lính phổ thông cũng chưa từng thấy… Đừng nói với tôi là cậu từng nghĩ cách cướp nó về nhé?”
“Ừm…” Lâm Kính Dã nghiêng đầu, thành thật đáp: “Không có. Thứ quan trọng thế này chỉ được phân phối cho người chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, không thể thiếu được. Tôi chỉ nghĩ liệu có thể lấy công thức về, để nhóm Lệ Nhiễm Nhiễm điều chế ra một phiên bản thấp hơn hay không thôi.”
Dứt lời, anh dường như chột dạ mà rúc mình vào khăn.
Rennes thấy thế thì nói: “Uống đi, uống vào là hết lạnh.”
“Lãng phí lắm. Lượng máu đã mất của tôi hoàn toàn không cần phải dùng đến nó.”
Sự chân thành và nghiêm túc trong giọng anh khiến người có tinh thần lực cấp S như Rennes cũng cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi trắng bợt của người thanh niên, lạnh lùng thốt lên: “Không uống thì vứt.”
“…”
Cũng phải, trong mắt người từng cho nổ cả soái hạm thì một tuýp thuốc đã là cái đinh gì. Nghĩ vậy, Lâm Kính Dã ngửa đầu uống hết trong một hơi, trái cổ khẽ nhấp nhô theo từng nhịp nuốt.
Từ trên cao nhìn xuống, Rennes mới thật sự ý thức được rằng người trước mắt mình là một Beta, giới tính không có thể chất ưu việt như Alpha, cũng không có tinh thần lực, năng lực sinh sản, sức chịu đựng và khả năng phục hồi vượt trội như Omega.
Trút bớt chiến giáp nghiêm cẩn, cởi đi quân phục thẳng thớm, mái tóc đen rũ xuống, miễn cưỡng che đi hai bờ vai gầy guộc, cuộn tròn trong hõm xương quai xanh. Trên làn da tái nhợt vì mất máu là những vết tích nông sâu có đủ, không rõ số lượng bao nhiêu nhưng chắc chắn là không ít. Chúng rải rác trên ngực, trên bụng, có lẽ là cả dưới thắt lưng.
Khả năng tự lành vết thương của Beta không nhanh bằng hai giới tính còn lại, đã vậy cũng không thể hoàn toàn khôi phục trạng thái hoàn hảo như ban đầu. Chiến tranh đã để lại trên người anh những dấu vết vĩnh viễn, giống như…
Giống như những vệt sáng rực rỡ trên bề mặt hành tinh. Rennes nghĩ.
“Chocolate?” Khi ngụm thuốc cuối cùng đã trôi xuống cổ họng, Lâm Kính Dã liếm liếm khóe môi: “Ngài làm cách nào mà đến thuốc cũng có vị này?”
Nguyên soái cao ngạo nghe hỏi một đằng, đáp lại một nẻo bằng giọng phê phán: “Còn cậu thì sao? Tôi không hiểu cậu làm thế nào mà trông như ăn không đủ no vậy. Bộ hậu cần Liên Bang nghèo đến mức không nuôi nổi một Hạm trưởng rồi à?”
Lâm Kính Dã lặng lẽ cãi bướng, bao nhiêu vốn liếng đều đổ cho ngài phá của rồi còn gì, nhưng nghĩ đến việc mình vừa uống một tuýp vàng của người ta, anh nuốt những lời đó vào bụng.
Khi bốn phía đều là sự mềm mại ấm áp, những dây thần kinh trong đầu có làm cách nào cũng không chịu căng lên nữa, sống lưng thẳng tắp lười nhác dán lên vách tường, đôi mắt hai màu dần dần khép lại. Dù sao cũng đã bị bắt quả tang rồi, Lâm Kính Dã nghĩ, dứt khoát đầu hàng cho xong.
Nhưng một cái ngắt nhẹ trên cằm lại bắt anh phải mở mắt.
“Vết thương từ đâu ra? Nói.”
Người thanh niên chậm rãi chớp mắt, khẽ thốt lên: “Nguyên soái, tôi mệt quá.”
Rennes: “…”
Nguyên soái bạc bẽo vô tình, Nguyên soái không quan tâm cấp dưới, Nguyên soái lạnh lùng phán: “Nói xong rồi ngủ. Cậu có hai lựa chọn, hoặc chủ động khai, hoặc tôi dùng mạng lưới tình báo của Thanh Kiếm Bầu Trời. Nếu để tôi phải dùng cách thứ hai, xem như tương đương với áp dụng quân pháp.”
Uy hiếp rõ ràng đến vậy nhưng Lâm Kính Dã nghe xong lại bật ra một tiếng cười hiếm hoi: “Ngài đang muốn bao che cho tôi sao?”
Có lẽ mất máu quá nhiều dẫn đến khả năng tự chủ bị giảm sút, nụ cười ấy rạng rỡ dịu dàng hơn bao giờ hết, khiến những ngón tay đang nắm cằm anh cũng chuyển sang vuốt ve gò má tự bao giờ.
Tuy trong người rất mệt, xung quanh lại rất ấm áp, rất thoải mái, Lâm Kính Dã vẫn im lặng thở dài, quyết định cúi đầu trước cường quyền.
“Vụ án Connor bị tinh tặc sát hại ở tinh khu thứ chín nửa năm trước…” Anh cắn nhẹ lên môi, rũ mắt nhìn xuống: “Là tôi làm.”
“Tàu 927 giả làm cướp vũ trụ?”
“Không. Tôi.”
Phòng tắm rơi vào một thoáng im lặng trước khi bị Rennes phá vỡ.
“Vụ đó cũng gây chấn động một thời. Gia tộc Connor khá có tiếng ở chòm Tiên Cầm, nắm trong tay nhiều xí nghiệp quân sự, được xem như đối tác chỉ định của Quân đội. Năm ngoái, người con trai phục vụ trong Quân đoàn thứ hai của nhà đó vừa góp đủ công trạng, được phong hàm Thiếu tướng. Đứa cháu Marley của ông ta cũng nhập ngũ, phát triển không tồi, nào ngờ nửa năm trước bị úp sọt cả đội ngũ.”
Thế lực của gia tộc Connor chủ yếu tập trung phát triển ở tinh khu thứ chín chứ, không ở gần Thủ Đô nên không phải ai ở Liên Bang cũng nghe danh họ. Biết đứa cháu trong nhà có mộng tòng quân, Thiếu tướng Connor sau khi gia nhập Quân đoàn hành tinh đã dùng hết quyền lực ít ỏi đưa gã vào căn cứ không gian lớn nhất tinh khu.
Rennes tiếp tục đặt nghi vấn: “Một cậu ấm quần là áo lượt, giết làm gì?”
Lâm Kính Dã đáp lại: “Nó mua chuộc tinh tặc lấy mạng Teval.”
Một bên mày bạc nhấc lên: “Quan chỉ huy căn cứ không gian bỏ tiền ra mua mạng một phó quan đội tiếp tế tuyến hai?”
“Vì vị trí ấy vốn thuộc về Teval.” Lâm Kính Dã bình tĩnh nhìn hắn: “Anh ta là người đứng đầu danh sách ứng cứ viên cho chức quan chỉ huy không chiến của căn cứ. Quân hàm của Marley Connor tuy phù hợp với yêu cầu tuyển chọn, nhưng vì có người chú làm Thiếu tướng, gia cảnh cũng khá giả nên gã không có đóng góp gì đáng kể cho căn cứ.”
Sau đó, Marley sai bọn đàn em đến tìm Teval thương lượng, nói chỉ cần hắn ta chịu bỏ quyền, đồng thời tiến cử Marley, bọn chúng sẽ chuyển cho một khoản tiền kếch xù.
Teval thật sự là một người lính ưu tú, nhưng không may rằng khoảng thời gian ấy cũng là lúc em gái hắn ta gặp phải chứng phân hóa bất thường. Là một Alpha với tinh thần lực cao đến cấp SS, các giác quan quá mức mẫn cảm khiến cô bé không thể duy trì lý trí như người thường, lúc nào cũng ở trong trạng thái hung hăng kích động. Nếu không muốn sống cả đời trong lồng giam đặc biệt thì cô bé phải trải qua đợt trị liệu và huấn luyện chuyên nghiệp hết sức đắt đỏ, ít nhất phải xuống đến cấp S mới có thể tái hòa nhập với xã hội.
Rennes vuốt cằm: “Và Teval đồng ý.”
“Phải, nhưng Marley vẫn không an tâm. Có lần gã say rượu muốn cưỡng bức một quân y Omega, giữa chừng nghe có người đến nên không thành. Omega thoát thân thành công, khai rằng khi ấy bị tấn công từ sau lưng, chỉ mơ hồ nhớ được hung thủ có mùi rượu Rum.”
Rennes biết diễn biến sau đó thế nào. Teval bị xác nhận là hung thủ cưỡng bức Omega, nhưng vì từng lập nhiều chiến công lại chủ động dừng tay, không chính thức xâm hại nạn nhân nên bị điều xuống đội tiếp tế tuyến hai. Đa số quân nhân ở đó đều là Beta, một Alpha A- như hắn ta quả thật khá là nổi bật.
Lâm Kính Dã tiếp lời: “Nhưng kết quả ấy vẫn không khiến Marley yên lòng. Bọn tinh tặc tấn công lần thứ hai bị tôi tra ra lai lịch, sau đó lợi dụng danh nghĩa của chúng để hẹn gặp nó.”
Theo kết quả điều tra cuối cùng, Marley Connor bị kiếm quang năng chém chết tại chỗ. Trong bốn mươi ba thuộc hạ và đàn em đi theo, chỉ có ba người chật vật thoát chết với thân thể tàn tạ.
“Vậy nên khi ngài hỏi tôi có dám thử một chọi hai mươi hay không…”
Rennes cười nhạt: “Cậu đã nói ‘có thể’ thay vì ‘có’.”
Bởi vì anh đã từng lao vào trận chiến không có đường lui với bốn mươi bốn kẻ khác, cuối cùng chấm dứt bốn mươi mốt sinh mệnh.
Cho dù có bày mưu lập kế trước đó, cho dù đối phương có lơ là cảnh giác vì cho rằng anh là đồng bọn, thì chiến tích này cũng dư sức khiến người khác phải trầm trồ tán thưởng.
“Nó rất cẩn thận trong việc mua chuộc tinh tặc, chỉ dùng tiền mặt, không để lại chứng cứ trên giấy. Thiếu tướng Connor nghe tin thì nổi trận lôi đình, tự suất lĩnh đội tinh nhuệ của Quân đoàn thứ hai đi lùng bắt kẻ khả nghi. Tuy tôi đã sử dụng thiết bị ngụy trang ba chiều, cũng cho nổ tung kho hàng gặp mặt nhưng vẫn bị một đứa đàn em sống sót nhận ra, bị bọn họ chém ngang hông.”
Trong khi đó, thiết bị y tế của hạm đội chính quy đều có số liệu được ghi chép theo thời gian thực, đảm bảo quá trình bàn giao thuận lợi trong trường hợp thay đổi nhân sự, vì vậy Lâm Kính Dã không thể sử dụng. Bằng không một khi Thiếu tướng Connor tiến hành điều tra gián điệp trong nội bộ, anh sẽ không có cách nào giấu được vết thương này.
Sau một thoáng im lặng, Rennes lại hỏi: “Trừ cậu và Lệ Nhiễm Nhiễm ra, Teval có biết không?”
Lâm Kính Dã đã kể qua loa cho Lệ Nhiễm Nhiễm nghe khi cần cô giúp xử lý vết thương, nhưng bây giờ khi đã thuật lại rõ ngọn ngành rồi, anh mới phát hiện mình không hề căng thẳng như đã tưởng, vì vậy bèn lắc đầu.
Quả nhiên là thế, Rennes nhếch mép cười. Cô nàng quân y kia trông nhỏ thó vậy nhưng xuống tay thì điếng cả người, dám qua mặt cả Nguyên soái thì phó quan nhà mình đã là gì.
“Cái tinh khu đó đến tôi còn dám bán đứng, có người cấu kết làm bậy với tinh tặc cũng không đáng ngạc nhiên…” Hắn vừa nói vừa khom lưng xuống.
Đến khi tư duy Lâm Kính Dã theo kịp hiện thực, cả anh lẫn khăn tắm đã được đối phương bế lên giường, đặt vào giữa biển chăn gối mềm mại.
“Cậu ngủ được rồi.” Một tia nhân tính cuối cùng cũng le lói trong lòng vị Nguyên soái “máu lạnh”. Thấy anh ngơ ngác ngóc đầu dậy, hắn còn đưa tay ấn xuống: “Ngủ hết ngày mai cho tôi, lấy sức để ngày mốt còn đánh vòng hai.”
“Hoạt động xả stress thôi mà.”
Lâm Kính Dã thấp giọng đáp trả, đoạn trở mình để vết thương hướng lên, vươn tay muốn ôm lấy chiếc gối có lực hấp dẫn lạ thường bên má, nhưng ngón tay chưa kịp đụng đến mép vải đã rơi xuống, nhịp thở trở nên đều đặn.
Rennes vẫn còn nhớ trong suốt quá trình dưỡng thương lần trước, người này lúc nào cũng mang theo vẻ chuyên nghiệp chuẩn mực của Beta, đi ngủ cũng duỗi thẳng người, đan tay đặt lên bụng. So sánh hình ảnh đó với người thanh niên tóc đen cuộn mình trong ổ chăn mềm mại bây giờ, hắn cảm thấy như đang nhìn một chú mèo bắt đầu quen thuộc với căn nhà mới vậy.
Hắn đi đến, lặng lẽ nhặt chiếc gối mà Lâm Kính Dã muốn ôm nhưng bất thành kia lên.
Nguyên soái trẻ tuổi đứng bên cửa sổ, đôi tay vòng lấy gối ôm mềm mại, bóng lưng thẳng tắp như ngọn thương.
Sau đó, một tuýp thuốc đã mở nắp được đưa đến trước mặt anh.
Mất một giây để phản ứng, Lâm Kính Dã chậm rãi nâng những ngón tay tái nhợt lên cầm lấy nó, ngẩng đầu hỏi: “Cho tôi cái này ư?”
Rennes nhướng mày: “Cậu biết nó là gì?”
Lâm Kính Dã gật đầu: “Thành tựu mới nhất của Viện khoa học Liên Bang, còn được xưng là thuốc hồi sinh, có thể cung cấp năng lượng gấp nhiều lần dịch dinh dưỡng thông thường, người bị thương nặng uống vào cũng thoát ly nguy hiểm, chuyên dùng cho những trường hợp khẩn cấp trên chiến trường, phòng trường hợp đánh mất năng lực hành động.”
Nghe xong lời giải thích cặn kẽ đến chân tơ kẽ tóc ấy, Rennes rơi vào im lặng suốt một hồi lâu: “Thứ này là hàng cơ mật, chi phí điều chế đắt đỏ nên số lượng phân phối cũng có hạn, chỉ mới được phát cho quân tinh nhuệ, lính phổ thông cũng chưa từng thấy… Đừng nói với tôi là cậu từng nghĩ cách cướp nó về nhé?”
“Ừm…” Lâm Kính Dã nghiêng đầu, thành thật đáp: “Không có. Thứ quan trọng thế này chỉ được phân phối cho người chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, không thể thiếu được. Tôi chỉ nghĩ liệu có thể lấy công thức về, để nhóm Lệ Nhiễm Nhiễm điều chế ra một phiên bản thấp hơn hay không thôi.”
Dứt lời, anh dường như chột dạ mà rúc mình vào khăn.
Rennes thấy thế thì nói: “Uống đi, uống vào là hết lạnh.”
“Lãng phí lắm. Lượng máu đã mất của tôi hoàn toàn không cần phải dùng đến nó.”
Sự chân thành và nghiêm túc trong giọng anh khiến người có tinh thần lực cấp S như Rennes cũng cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi trắng bợt của người thanh niên, lạnh lùng thốt lên: “Không uống thì vứt.”
“…”
Cũng phải, trong mắt người từng cho nổ cả soái hạm thì một tuýp thuốc đã là cái đinh gì. Nghĩ vậy, Lâm Kính Dã ngửa đầu uống hết trong một hơi, trái cổ khẽ nhấp nhô theo từng nhịp nuốt.
Từ trên cao nhìn xuống, Rennes mới thật sự ý thức được rằng người trước mắt mình là một Beta, giới tính không có thể chất ưu việt như Alpha, cũng không có tinh thần lực, năng lực sinh sản, sức chịu đựng và khả năng phục hồi vượt trội như Omega.
Trút bớt chiến giáp nghiêm cẩn, cởi đi quân phục thẳng thớm, mái tóc đen rũ xuống, miễn cưỡng che đi hai bờ vai gầy guộc, cuộn tròn trong hõm xương quai xanh. Trên làn da tái nhợt vì mất máu là những vết tích nông sâu có đủ, không rõ số lượng bao nhiêu nhưng chắc chắn là không ít. Chúng rải rác trên ngực, trên bụng, có lẽ là cả dưới thắt lưng.
Khả năng tự lành vết thương của Beta không nhanh bằng hai giới tính còn lại, đã vậy cũng không thể hoàn toàn khôi phục trạng thái hoàn hảo như ban đầu. Chiến tranh đã để lại trên người anh những dấu vết vĩnh viễn, giống như…
Giống như những vệt sáng rực rỡ trên bề mặt hành tinh. Rennes nghĩ.
“Chocolate?” Khi ngụm thuốc cuối cùng đã trôi xuống cổ họng, Lâm Kính Dã liếm liếm khóe môi: “Ngài làm cách nào mà đến thuốc cũng có vị này?”
Nguyên soái cao ngạo nghe hỏi một đằng, đáp lại một nẻo bằng giọng phê phán: “Còn cậu thì sao? Tôi không hiểu cậu làm thế nào mà trông như ăn không đủ no vậy. Bộ hậu cần Liên Bang nghèo đến mức không nuôi nổi một Hạm trưởng rồi à?”
Lâm Kính Dã lặng lẽ cãi bướng, bao nhiêu vốn liếng đều đổ cho ngài phá của rồi còn gì, nhưng nghĩ đến việc mình vừa uống một tuýp vàng của người ta, anh nuốt những lời đó vào bụng.
Khi bốn phía đều là sự mềm mại ấm áp, những dây thần kinh trong đầu có làm cách nào cũng không chịu căng lên nữa, sống lưng thẳng tắp lười nhác dán lên vách tường, đôi mắt hai màu dần dần khép lại. Dù sao cũng đã bị bắt quả tang rồi, Lâm Kính Dã nghĩ, dứt khoát đầu hàng cho xong.
Nhưng một cái ngắt nhẹ trên cằm lại bắt anh phải mở mắt.
“Vết thương từ đâu ra? Nói.”
Người thanh niên chậm rãi chớp mắt, khẽ thốt lên: “Nguyên soái, tôi mệt quá.”
Rennes: “…”
Nguyên soái bạc bẽo vô tình, Nguyên soái không quan tâm cấp dưới, Nguyên soái lạnh lùng phán: “Nói xong rồi ngủ. Cậu có hai lựa chọn, hoặc chủ động khai, hoặc tôi dùng mạng lưới tình báo của Thanh Kiếm Bầu Trời. Nếu để tôi phải dùng cách thứ hai, xem như tương đương với áp dụng quân pháp.”
Uy hiếp rõ ràng đến vậy nhưng Lâm Kính Dã nghe xong lại bật ra một tiếng cười hiếm hoi: “Ngài đang muốn bao che cho tôi sao?”
Có lẽ mất máu quá nhiều dẫn đến khả năng tự chủ bị giảm sút, nụ cười ấy rạng rỡ dịu dàng hơn bao giờ hết, khiến những ngón tay đang nắm cằm anh cũng chuyển sang vuốt ve gò má tự bao giờ.
Tuy trong người rất mệt, xung quanh lại rất ấm áp, rất thoải mái, Lâm Kính Dã vẫn im lặng thở dài, quyết định cúi đầu trước cường quyền.
“Vụ án Connor bị tinh tặc sát hại ở tinh khu thứ chín nửa năm trước…” Anh cắn nhẹ lên môi, rũ mắt nhìn xuống: “Là tôi làm.”
“Tàu 927 giả làm cướp vũ trụ?”
“Không. Tôi.”
Phòng tắm rơi vào một thoáng im lặng trước khi bị Rennes phá vỡ.
“Vụ đó cũng gây chấn động một thời. Gia tộc Connor khá có tiếng ở chòm Tiên Cầm, nắm trong tay nhiều xí nghiệp quân sự, được xem như đối tác chỉ định của Quân đội. Năm ngoái, người con trai phục vụ trong Quân đoàn thứ hai của nhà đó vừa góp đủ công trạng, được phong hàm Thiếu tướng. Đứa cháu Marley của ông ta cũng nhập ngũ, phát triển không tồi, nào ngờ nửa năm trước bị úp sọt cả đội ngũ.”
Thế lực của gia tộc Connor chủ yếu tập trung phát triển ở tinh khu thứ chín chứ, không ở gần Thủ Đô nên không phải ai ở Liên Bang cũng nghe danh họ. Biết đứa cháu trong nhà có mộng tòng quân, Thiếu tướng Connor sau khi gia nhập Quân đoàn hành tinh đã dùng hết quyền lực ít ỏi đưa gã vào căn cứ không gian lớn nhất tinh khu.
Rennes tiếp tục đặt nghi vấn: “Một cậu ấm quần là áo lượt, giết làm gì?”
Lâm Kính Dã đáp lại: “Nó mua chuộc tinh tặc lấy mạng Teval.”
Một bên mày bạc nhấc lên: “Quan chỉ huy căn cứ không gian bỏ tiền ra mua mạng một phó quan đội tiếp tế tuyến hai?”
“Vì vị trí ấy vốn thuộc về Teval.” Lâm Kính Dã bình tĩnh nhìn hắn: “Anh ta là người đứng đầu danh sách ứng cứ viên cho chức quan chỉ huy không chiến của căn cứ. Quân hàm của Marley Connor tuy phù hợp với yêu cầu tuyển chọn, nhưng vì có người chú làm Thiếu tướng, gia cảnh cũng khá giả nên gã không có đóng góp gì đáng kể cho căn cứ.”
Sau đó, Marley sai bọn đàn em đến tìm Teval thương lượng, nói chỉ cần hắn ta chịu bỏ quyền, đồng thời tiến cử Marley, bọn chúng sẽ chuyển cho một khoản tiền kếch xù.
Teval thật sự là một người lính ưu tú, nhưng không may rằng khoảng thời gian ấy cũng là lúc em gái hắn ta gặp phải chứng phân hóa bất thường. Là một Alpha với tinh thần lực cao đến cấp SS, các giác quan quá mức mẫn cảm khiến cô bé không thể duy trì lý trí như người thường, lúc nào cũng ở trong trạng thái hung hăng kích động. Nếu không muốn sống cả đời trong lồng giam đặc biệt thì cô bé phải trải qua đợt trị liệu và huấn luyện chuyên nghiệp hết sức đắt đỏ, ít nhất phải xuống đến cấp S mới có thể tái hòa nhập với xã hội.
Rennes vuốt cằm: “Và Teval đồng ý.”
“Phải, nhưng Marley vẫn không an tâm. Có lần gã say rượu muốn cưỡng bức một quân y Omega, giữa chừng nghe có người đến nên không thành. Omega thoát thân thành công, khai rằng khi ấy bị tấn công từ sau lưng, chỉ mơ hồ nhớ được hung thủ có mùi rượu Rum.”
Rennes biết diễn biến sau đó thế nào. Teval bị xác nhận là hung thủ cưỡng bức Omega, nhưng vì từng lập nhiều chiến công lại chủ động dừng tay, không chính thức xâm hại nạn nhân nên bị điều xuống đội tiếp tế tuyến hai. Đa số quân nhân ở đó đều là Beta, một Alpha A- như hắn ta quả thật khá là nổi bật.
Lâm Kính Dã tiếp lời: “Nhưng kết quả ấy vẫn không khiến Marley yên lòng. Bọn tinh tặc tấn công lần thứ hai bị tôi tra ra lai lịch, sau đó lợi dụng danh nghĩa của chúng để hẹn gặp nó.”
Theo kết quả điều tra cuối cùng, Marley Connor bị kiếm quang năng chém chết tại chỗ. Trong bốn mươi ba thuộc hạ và đàn em đi theo, chỉ có ba người chật vật thoát chết với thân thể tàn tạ.
“Vậy nên khi ngài hỏi tôi có dám thử một chọi hai mươi hay không…”
Rennes cười nhạt: “Cậu đã nói ‘có thể’ thay vì ‘có’.”
Bởi vì anh đã từng lao vào trận chiến không có đường lui với bốn mươi bốn kẻ khác, cuối cùng chấm dứt bốn mươi mốt sinh mệnh.
Cho dù có bày mưu lập kế trước đó, cho dù đối phương có lơ là cảnh giác vì cho rằng anh là đồng bọn, thì chiến tích này cũng dư sức khiến người khác phải trầm trồ tán thưởng.
“Nó rất cẩn thận trong việc mua chuộc tinh tặc, chỉ dùng tiền mặt, không để lại chứng cứ trên giấy. Thiếu tướng Connor nghe tin thì nổi trận lôi đình, tự suất lĩnh đội tinh nhuệ của Quân đoàn thứ hai đi lùng bắt kẻ khả nghi. Tuy tôi đã sử dụng thiết bị ngụy trang ba chiều, cũng cho nổ tung kho hàng gặp mặt nhưng vẫn bị một đứa đàn em sống sót nhận ra, bị bọn họ chém ngang hông.”
Trong khi đó, thiết bị y tế của hạm đội chính quy đều có số liệu được ghi chép theo thời gian thực, đảm bảo quá trình bàn giao thuận lợi trong trường hợp thay đổi nhân sự, vì vậy Lâm Kính Dã không thể sử dụng. Bằng không một khi Thiếu tướng Connor tiến hành điều tra gián điệp trong nội bộ, anh sẽ không có cách nào giấu được vết thương này.
Sau một thoáng im lặng, Rennes lại hỏi: “Trừ cậu và Lệ Nhiễm Nhiễm ra, Teval có biết không?”
Lâm Kính Dã đã kể qua loa cho Lệ Nhiễm Nhiễm nghe khi cần cô giúp xử lý vết thương, nhưng bây giờ khi đã thuật lại rõ ngọn ngành rồi, anh mới phát hiện mình không hề căng thẳng như đã tưởng, vì vậy bèn lắc đầu.
Quả nhiên là thế, Rennes nhếch mép cười. Cô nàng quân y kia trông nhỏ thó vậy nhưng xuống tay thì điếng cả người, dám qua mặt cả Nguyên soái thì phó quan nhà mình đã là gì.
“Cái tinh khu đó đến tôi còn dám bán đứng, có người cấu kết làm bậy với tinh tặc cũng không đáng ngạc nhiên…” Hắn vừa nói vừa khom lưng xuống.
Đến khi tư duy Lâm Kính Dã theo kịp hiện thực, cả anh lẫn khăn tắm đã được đối phương bế lên giường, đặt vào giữa biển chăn gối mềm mại.
“Cậu ngủ được rồi.” Một tia nhân tính cuối cùng cũng le lói trong lòng vị Nguyên soái “máu lạnh”. Thấy anh ngơ ngác ngóc đầu dậy, hắn còn đưa tay ấn xuống: “Ngủ hết ngày mai cho tôi, lấy sức để ngày mốt còn đánh vòng hai.”
“Hoạt động xả stress thôi mà.”
Lâm Kính Dã thấp giọng đáp trả, đoạn trở mình để vết thương hướng lên, vươn tay muốn ôm lấy chiếc gối có lực hấp dẫn lạ thường bên má, nhưng ngón tay chưa kịp đụng đến mép vải đã rơi xuống, nhịp thở trở nên đều đặn.
Rennes vẫn còn nhớ trong suốt quá trình dưỡng thương lần trước, người này lúc nào cũng mang theo vẻ chuyên nghiệp chuẩn mực của Beta, đi ngủ cũng duỗi thẳng người, đan tay đặt lên bụng. So sánh hình ảnh đó với người thanh niên tóc đen cuộn mình trong ổ chăn mềm mại bây giờ, hắn cảm thấy như đang nhìn một chú mèo bắt đầu quen thuộc với căn nhà mới vậy.
Hắn đi đến, lặng lẽ nhặt chiếc gối mà Lâm Kính Dã muốn ôm nhưng bất thành kia lên.
Nguyên soái trẻ tuổi đứng bên cửa sổ, đôi tay vòng lấy gối ôm mềm mại, bóng lưng thẳng tắp như ngọn thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.