Chương 44
Hắc Sắc Cấm Dược
22/01/2017
“Ách!!!” Đột nhiên, Vong Dạ toàn thân chấn động mãnh liệt tựa như bị
điện giật, huyết sắc yêu đồng trong nháy mắt hóa thành một màu thâm tử
sắc sâu không đáy.
Cả người nhất thời cũng như bị hóa đá mà không thể cử động, thậm chí ngay cả hô hấp cùng dừng lại trong chốc lát, tựa như một người máy đột nhiên bị chặt đứt mất nguồn sinh lực, quái dị dị thường.
Mà Ngạo Triết Thiên đang ở rất gần hắn hiển nhiên cũng là người đầu tiên nhận ra sự dị thường của đối phương, hắn lúc đầu là ngẩn người ra, sau liền lập tức nhìn vào vết thương trên người Vong Dạ, vừa mới định cúi xuống kiểm tra thương thế của đối phương, trong nháy mắt đột nhiên lại bị hồng sắc đấu khí của Vong Dạ trực tiếp đẩy ra sau đến gần trăm mét, một đòn đánh chính diện khiến hắn bị đánh bật nện thẳng vào bức tường sau lưng.
Oanh một tiếng, bức tường không những dày mà còn được củng cố thêm mấy trăm lớp trận pháp phòng ngự nhất thời bị đập bể, lấy Ngạo Triết Thiên làm trung tâm mà lõm vào thành một hố tròn dài đến mười thước, xung quanh hắn đều bị nổ tung, vô số đá vỡ cùng loạn thạch bay tứ tung,đất bụi rải đầy trời.
Huyết Đóa cùng hôi tinh linh ở đằng xa trông thấy một màn bất thình lình như vậy, trong lòng không khỏi trở nên hốt hoảng. Vội vã lao xuống muốn chạy đến kiểm tra tình trạng của Ngạo Triết Thiên, nhưng mới chạy được nửa đường không biết từ đâu lại đột ngột xuất hiện mấy người Minh tế tự [ thầy tế ] cao cấp khoác hắc sắc trường bào ngăn cản lại…
Mà bạch phát nam tử đứng bên kia thì lại hơi nheo mắt, lẳng lặng nhìn Vong Dạ cùng Ngạo Triết Thiên, không biết trong đầu đang suy nghĩ điều gì, ngay cả tiếu ý nhàn nhạt, cũng không biết từ khi nào đã tiêu thất trên khuôn mặt hắn.
Hít một hơi thật sâu, Ngạo Triết Thiên nguyên bản đang im lặng đến bất động đầu tiên là lắc lắc cái đầu bị chấn động đến có chút choáng váng, sau đó đưa tay chống vào hai bên mà đẩy người đi ra.
Thoạt nhìn cũng không thấy như bị thụ thương.
Thế nhưng chỉ năm giây sau khi hắn rời khỏi, bức tường với một lỗ hổng lớn liền sụp đổ xuống, sự sụp đổ của một kiến trúc dài đến vài trăm thước tất nhiên sẽ rất hùng tráng, bất quá cũng không thể lôi kéo được sự chú ý của hắn, song nhãn đen sâu như bóng đêm vẫn chăm chú đặt trên hồng sắc thân ảnh đối diện, thâm thúy mà lãnh tĩnh, còn có một chút tình tự hỗn loạn không rõ ràng.
Một kích vừa rồi của Vong Dạ, hình như là để đẩy hắn ra, chứ không phải muốn giết hắn… Tuy rằng thoạt trông rất hung hiểm, nhưng cũng mang theo vài phần lực mềm mỏng.
Hắn rốt cuộc làm sao vậy, rất bất thường…
Ngạo Triết Thiên cũng không biết rằng chính mình như vậy cũng là đang rất quan tâm đến đối phương, song nhãn không che dấu một tia lo lắng, cũng không hề để ý tới là tất cả mọi diễn biến ở đây, đều thu vào trong mắt của Tuyết Liệp cùng bạch phát nam tử.
“Ô…” Đôi may kiếm anh khí chau lại, Vong Dạ hô hấp dần trở nên gấp gáp, khó khăn đứng lên, bàn tay đè lên miệng vết thương đã rất nhanh đã biến thành màu máu đỏ tươi, đồng thời, vô số những tế lân [ vảy nhỏ ] không ngừng theo tay hắn tràn ra, ở các đốt ngón tay thậm chí còn mọc ra những vảy kiếm bén nhọn, phía trên mơ hồ còn có một lớp sương âm lãnh vờn bay xung quanh.
Mà song nhãn đã biến thành màu thâm tử, đột nhiên lại không ngừng hóa đỏ rồi lại hóa tím, tựa như đang giãy dụa đấu tranh gì đó… Ngay cả thân thể cũng run lên kịch liệt, mái tóc dài đỏ như máu càng không thể khống chế mà diêu động cuông loạn, thậm chí thỉnh thoảng còn trực tiếp đem đá cẩm thạch trên mặt đất khứa thành mấy đạo khe rãnh thật sâu.
Nếu nhìn kỹ, còn phát hiện tứ phía quanh thân thể hắn, ma pháp nguyên tố giống như một vòng xoáy cực đại đang cuồn cuộn nổi lên, theo bốn phương tám hướng không ngừng tiến nhập dũng mãnh vào trong cơ thể hắn, mà càng lúc lại càng điên cuồng.
“…” Chau mày, Ngạo Triết Thiên có cảm giác Vong Dạ trước mắt như đang rơi vào trạng thái cuồng hóa cực kỳ bất ổn. Theo bản năng muốn tiến đến, đột nhiên lại bị ánh mắt gắt gao của Vong Dạ làm cho khựng lại, trong nháy mắt bị sát khí kinh hồn đè nến đến không khỏi đông cứng lại.
Đó là một cỗ sát khí thực sự…
Hắn thậm chí còn cảm giác được đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể đem hắn toàn bộ xé toạc ra.
Ngay khi hai bên còn đang giằng co qua lại, song nhãn tử sắc đột nhiên lại một trận biến đổi, lúc này lại trở về ám hồng sắc đầy thâm thúy, nhưng vẫn chấn động bất ổn như cũ.
Đồng thời cỗ sát khí của Vong Dạ đối với hắn cũng thu lại không ít, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nhìn về phía hắn lại dứt khoát rời đi. Ngay khi hắn còn đang nghi hoặc, đã thấy Vong Dạ lấy tay ra hiệu gọi một người đến.
Chỉ thấy một đạo lưu quang ám hồng sắc thoáng hiện lên bên cạnh Vong Dạ, một thân ảnh thon dài vận hắc sắc hoa bào cung kính xuất hiện trước mắt Vong Dạ. Không giống với những người Minh giới khác, thân thể hắn ẩn dưới trường bào xác thực là do hỏa diễm cấu thành nên, nhất là khuôn mặt bán che đậy lại dưới chiếc mũ, lúc này trong bóng đêm lại tản ra một hồng quang âm trầm lay động, theo hỏa diễm chớp động mơ hồ có thể nhìn ra những đường nét của một thanh niên.
Mà lúc này, hắn lại đang khép mở miệng nói điều gì đó với Vong Dạ, nhưng âm lượng thì nhỏ đến mức ngoại trừ Vong Dạ ra cơ bản không ai có thể nghe thấy được.
Đó là một loại âm thanh cực kỳ quái dị, trên thế giới này cũng chỉ có cực ít người có thể nghe được.
Có lẽ là đã nghe được điều mà mình muốn biết, Vong Dạ vốn đã kiền nén cực độ đột nhiên lại không thể chịu đựng được nữa mà vung tay lên mang theo một đạo đấu khí bạo ngược hung tàn, trong nháy mắt đem đối phương trực tiếp đánh tan thành sương khói theo gió bay loạn.
Tiêu thất… Không còn lưu lại bất cứ thứ gì nữa…
Tuy rằng việc Minh vương trước đây chỉ cần tâm tình có chút không tốt mà liền trực tiếp giết chết thuộc hạ không phải điều gì lạ lẫm, nhưng cũng không có vô duyên vô cớ mà trực tiếp đánh chết một Minh Hồn Sử có địa vị cao như vậy.
Minh Hồn Sử, là một loại thân thể sinh ra đã là một ngọn lửa nhờ trải qua một quá trình luyện hóa cực kỳ kinh khủng mà trở thành một linh thể trí tuệ cao cấp, am hiểu trận pháp công kích của hệ hắc ám, vì năng lượng hắc ám cường đại cùng với số lượng rất thưa thớt, địa vị của họ tại minh giới thậm chí còn cao hơn cả trưởng lão, bọn họ vì luyện hóa trường kỳ mà hình thành nên tính cách quái dị mà cô độc, quanh năm suốt tháng chỉ ở trong một tòa điện Hắc Vũ ở sâu bên trong hỏa vực của Minh giới, trông giữ những vật phẩm quan trọng của Minh giới, đôi khi, còn trông giữ cả người.
Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ bị phái đi thi hành những nhiệm vụ mà những người khác hầu như không thể hoàn thành được, tất nhiên, chưa có đến một lần thất bại.
Mà cho dù rất thưa thớt, đến hiện nay cũng chí tồn tại có bảy Minh Hồn Sử, mới nãy lại bị Vong Dạ không có lý do mà xóa sổ mất một người.
Nhưng, không ai dám lên tiếng. Lại càng không dám có câu oán hận nào.
Dù sao, cái vị kia vừa xóa sổ hắn, chỉ cần dùng một chiêu không nặng không nhẹ, là liền đem Minh Hồn Sử được ví như một thần thoại kia toàn bộ tiêu diệt hết.
Huống hồ, bản thân Minh Hồn Sử đối với Vong Dạ đã là một loại kính nể sùng bái.
Vậy nên hành động giết chóc bừa bãi vừa rồi cũng không khiến sáu vị Minh Hồn Sử kia có bất mãn gì, trái lại sức mạnh cường đại của hắn lại khiến kính nể sùng bái của sáu người kia triệt để biến thành sùng bái đến mù quáng.
Đồng thời, bọn họ trong lòng cũng rất đỗi kinh ngạc… Dù sao bọn họ trước giờ vẫn đi theo Vong Dạ, tự nhiên có thể hiểu được ít nhiều năng lực biểu hiện bên ngoài của Vong Dạ.
Tuyệt đối không thể so sánh với hiện tại lúc này…
Minh vương hồi trước cho dù muốn giết bọn họ cũng là chuyện không mấy dễ dàng, nói gì chỉ trong một chiêu…
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì khiến cho Minh vương của bọn họ đột nhiên trở nên cường đại như vậy?
Tuy rằng hiếu kỳ, nhưng bọn họ tuyệt đối không dám đi tìm hiểu. Việc bọn họ muốn làm, nhất định phải là do được phân phó sai bảo mới được làm.
“Uế.” Không biết từ bao giờ, Vong Dạ đã đưa lưng về phía Ngạo Triết Thiên đột nhiên đạm mạc lên tiếng, rõ ràng khoảng cách của hai người là gần đến trăm mét, thế nhưng thanh âm băng lãnh lại tựa như đã đang ghé sát vào tai hắn mà vang lên.
Trầm thấp, xa xăm…
“Hai người các nàng vừa bị ta nhốt trong điện Hắc Vũ. Vậy nên ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, cứ ngoan ngoãn thành thật chờ ta quay lại.” Dừng lại một chút, ngữ khí của Vong Dạ đột nhiên lạnh xuống đột ngột: “Nếu như ngươi không thử sức muốn phá trận pháp ở đó, ta nghĩ các nàng sẽ tuyệt đối an toàn.” Nói xong, thân thể thon dài mà cường hãn của Vong Dạ đột nhiên hóa thành một đạo hồng sắc lưu quang, sau khi lưu chuyển vài cái trong nháy mắt liền tiêu thất trong không trung.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không liếc đến Ngạo Triết Thiên một cái.
“…” Đông phương nam nhân người đầy máu tươi đứng ở phía sau chỉ im lặng nhìn vào nơi vương giả vừa tiêu thất, song nhãn như sương giá băng lãnh thâm thúy dị thường, nhưng lại không có bất luận cử động nào.
Ý tứ của Vong Dạ rất rõ ràng, Huyết Đóa cùng Liên Đế Na đều bị hắn giam giữ trong điện Hắc Vũ, nơi đó chứa đầy những trận pháp công kích rất mạnh, nếu như hắn không liều mạng đi cứu hai nàng, thì trận pháp giam giữ hai nàng sẽ không phát động, ngược lại còn có thể bảo hộ các nàng khỏi những xâm phạm bên ngoài. Ngược lại, thì kết cục của hai nàng chỉ có cái chết.
Mà mục đích mà Vong Dạ làm như vậy, chỉ để khiến hắn ngoan ngoãn chờ đối phương trở về?
Người kia rốt cuộc muốn làm gì?
Còn có, song nhãn đối phương khi nãy đột nhiên hóa xanh* rồi còn cuồng hóa là chuyện thế nào… Lẽ nào là có liên quan đến một kiếm mình đâm vào?
*Vâng, theo suy đoán ngu muội của bạn beta thì ở đây nói hóa xanh, trên kia nói hóa tím đơn giản chỉ là cách pha màu thôi ạ, ai cũng biết mắt Vong Dạ vốn màu đỏ, đỏ trộn xanh thì thành tím thôi… *né đá*
Hắn có thể… Thực sự đã làm người kia bị thương…
Nghĩ tới đấy, ***g ngực Ngạo Triết Thiên đột nhiên một trận lạnh lẽo.
Thế nhưng dòng suy nghĩ của hắn rất nhanh sau đó liền bị gián đoạn.
Bởi vì nguồn hôi sắc năng lượng trong cơ thể hắn không được phát tiết ra càng ngày càng trở nên cuồng bạo, đột nhiên trở nên điên cuồng đâm phá lục phủ ngũ tạng hắn, thậm chí còn hóa thành những đạo hàn quang bén nhọn, trong cơ thể Ngạo Triết Thiết không ngừng tàn phá, tựa hồ như muốn đem toàn bộ linh thể còn chưa chịu thích ứng với cỗ năng lượng này của hắn trực tiếp đánh vỡ, bạo ngược dị thường.
Thấp giọng rủa một tiếng, nam nhân hòng muốn trấn áp lại nguồn năng lượng bạo loạn trong cơ thể, nhưng lại không cẩn thận để một cỗ năng lực trực tiếp đánh thẳng vào thần thức, nhất thời khiến cho tinh thần lực nguyên bản cường đại đột nhiên một trận tán loạn, chủ nhân của thân thể trong nháy mắt cũng đánh mất ý thức.
Ngay khi hắn chậm rãi ngã xuống, đồng thời cũng sắp bị chính cỗ năng lượng trong cơ thể xâm chiếm, một bàn tay trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng ôn nhu đỡ lấy thắt lưng hắn, trong khoảnh khắc, một cỗ năng lượng nhu hòa phảng phất như xuân phong thông qua nơi tiếp xúc giữa hai người mà tiến nhập vào cơ thể hắn, không nóng vội mà từng chút một áp chế lại nguồn năng lượng đang bạo ngược.
Ôn nhu đem Ngạo Triết Thiên đã mất đi ý thức ôm ngang lấy, bạch phát nam nhân có chút bất đắc dĩ mà mỉm cười, hắn là người tương đối khiết phích, đối với y phục tuyết bạch của mình bị máu đen làm dơ cũng cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng lại không hề có ý sẽ buông nam nhân cả người đẫm máu này xuống, ngược lại còn bất giác ôm chặt hơn một chút.
Xem ra, nam nhân này cần phải được hướng dẫn kỹ càng mới không bị cỗ năng lực này thôn phệ.
Bạch phát nam nhân nghĩ nghĩ như vậy, vừa mới định mang theo Ngạo Triết Thiên ly khai khỏi chỗ này, lại không nghĩ đến Tinh Linh Hoàng Tuyết Liệp lại đứng chặn lại trước mặt hắn.
“… Ngươi muốn dẫn hắn đi?” Khuôn mặt hoàn mỹ đến không chút tỳ vết nào của Tuyết Liệp thoạt nhìn băng lãnh dị thường.
“Nga? Ngươi rất quan tâm đến hắn sao?” Tiếu ý của bạch phát nam tử thoạt nhìn như có một điểm trào phúng cùng hiếu kỳ, khiến cho người khác không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn.
“Hanh, chỉ là một tiện nô bị người quản chế mà thôi.” Tựa hồ cảm thấy được chính mình thất thố, Tinh Linh Hoàng cười lạnh một tiếng rồi nghiêng mình nhường đường.
“Bị người quản chế, ngươi chẳng phải cũng như vậy sao?” Nam tử cười ôn nhu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có điểm lãnh ý ẩn trong đó. Sau đó, liền không để ý tới đối phương nữa mà đi vượt qua. Nếu như không phải lo lắng thuấn di [ hiểu nôm na là di chuyển tức khắc ] sẽ làm năng lượng trong cơ thể người kia bạo loạn lần nữa, hắn cũng sẽ không chọn cách đi bộ như vậy.
Hoàn hảo, cảm giác ôm người kia cũng không tồi, tuy rằng toàn thân hắn dính đầy máu người khác…
Mà Tinh Linh Hoàng bởi vì câu nói của hắn mà cứng người tại chỗ, thẳng đến khi đối phương vừa mỉm cười vừa đi lướt qua hắn, khuôn mặt mỹ lệ mới bắt đầu trở nên tức giận đến méo mó.
Cư nhiên lại đánh đồng hắn cùng với tên thấp hèn kia! Không thể tha thứ!!!
Sức mạnh của hắn! Đó là sức mạnh của hắn a…
Hắn nhất định phải đoạt lại!!! Vô luận như thế nào!
Mà thứ vô sỉ kia, thứ thấp hèn đã cướp lấy sức mạnh của hắn, hắn nhất định sẽ hảo hảo “hậu tạ”!!!
****
Về tới nơi tạm nghỉ trong cung điện, bạch phát nam tử đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, sau liền trực tiếp đem người ôm vào trong phòng tắm cực kỳ xa hoa.
Cho hai người thị nữ hầu hạ lui ra, hắn cúi đầu nhìn xuống nam nhân vẫn đang hôn mê trong lòng mình, song nhãn hơi mỉm cười nheo lại, có một loại thanh mị không nói nên lời. Sau đó chậm rãi bước đến gần bể tắm tràn ngập hơi nước cùng mùi hương thoang thoảng, mà theo cử động tiêu sái của hắn, y phục nhiễm huyết trên người cả hai nhất thời như cánh bướm bay lên mà phiêu phiêu trong không trung.
Khi đôi chân dài trắng ngần bước vào đến trong dục trì, thì thân thể của cả hai người đã xích lõa từ lâu, tứ chi thon dài cân xứng giữa hơi nước mông lung như ẩn như hiện, thoạt trông viễn mộng đến không tưởng.
Cẩn thận đem Ngạo Triết Thiên ôm xuống nước, bạch phát nam tử ôm lấy thắt lưng hắn, để hắn tựa vào vai mình, theo đó, mái tóc dài tản ra bạch mang nhàn nhạt, bàn tay thoạt trông còn có chút trong suốt nhẹ nhàng gạt lấy mái tóc đen như bóng đêm của nam nhân, dùng nước ấm ôn nhu giúp hắn sơ tẩy.
Mà người trong lòng cho dù có mất đi ý thức, đôi máy kiếm anh tuấn trước sau vẫn chau lại như cũ, phảng phất như ẩn chứa ưu sầu không thể giải hết được.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bạch phát nam nhân bất giác đưa tay lên chạm đến nơi giữa hai chân mày đối phương, cảm giác như làm vậy có thể khiến đau thương ưu sầu biến mất một chút.
Tiếp đó, ngón tay theo sống mũi cao thẳng của nam nhân nhẹ nhàng lướt qua, rơi xuống đôi môi đang hé mở.
Dừng lại một chút, lấy ngón tay nhẹ ấn xuống thăm dò, nam tử có chút khoái trá mà nhếch khóe miệng lên, đôi môi này so với khuôn mặt băng lãnh của Ngạo Triết Thiên, ngược lại có vẻ mềm mại hơn…
Sau đó ngón tay tựa ngọc bàn có chút mê luyến mà vỗ về chơi đùa với cánh môi vì hơi nước mà có vẻ ướt át đặc biệt, nhưng hành động này hiển nhiên khiến nam nhân đã hôn mê rất khó chịu, vùng chân mày không khỏi nhíu chặt lại, thân thể cùng vô thức lùi xuống, nhưng lại khiến cho nam nhân đang ôm hắn không khỏi thấp giọng bật cười, tự nhiên lại nhớ tới tình cảnh bên cạnh bể phun nước.
Hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ rất kỹ, cái mỹ vị không tưởng được của đôi môi này…
Vì vậy liền không chút khách khí nâng cằm Ngạo Triết Thiên lên mà cúi đầu hôn tới, kể cả bàn tay ôm thắt lưng hắn cũng siết chặt thêm vài phần.
Đầu lưỡi ướt át trước là khai mở đôi môi không chút phòng bị, sau đó ôn nhu tham nhập, tinh tế liếm lộng mọi nơi. Mà theo nụ hôn sâu, hàm răng trắng noãn cũng không chịu được mà bắt đầu giảo cắn đôi môi của đối phương, ngay cả bàn tay đặt trên lưng cũng dần có chút mê luyến mà vuốt ve xung quanh.
Không mềm mại như của nữ nhân, thực chặt mà mềm dẻo. Phảng phất như có thể đem ngón tay người toán bộ hấp thụ lấy.
Thẳng đến khi hắc phát nam nhân cúi đầu kêu đau một tiếng, vô thức nghiêng đầu qua tránh né, bạch phát nam nhân mới tạm thời dừng lại.
Hắn tựa như còn chưa thấy đủ mà liếm liếm khóe miệng. Tiếu ý vẫn như cũ.
“~~~~” Có chút khàn khàn niệm một chú ngữ đơn giản, ở trì thủy bên cạnh hai người nhất thời có một bình thai [ bình là bằng, thai là bàn, đài, bục ] hình tròn to vừa phải, phảng phất như do ánh sáng tinh khiết cấu thành chậm rãi hiện lên.
Đem Ngạo Triết Thiên nhẹ nhàng đặt lên trên, bạch phát nam tử cúi người xuống đè lên…
Cả người nhất thời cũng như bị hóa đá mà không thể cử động, thậm chí ngay cả hô hấp cùng dừng lại trong chốc lát, tựa như một người máy đột nhiên bị chặt đứt mất nguồn sinh lực, quái dị dị thường.
Mà Ngạo Triết Thiên đang ở rất gần hắn hiển nhiên cũng là người đầu tiên nhận ra sự dị thường của đối phương, hắn lúc đầu là ngẩn người ra, sau liền lập tức nhìn vào vết thương trên người Vong Dạ, vừa mới định cúi xuống kiểm tra thương thế của đối phương, trong nháy mắt đột nhiên lại bị hồng sắc đấu khí của Vong Dạ trực tiếp đẩy ra sau đến gần trăm mét, một đòn đánh chính diện khiến hắn bị đánh bật nện thẳng vào bức tường sau lưng.
Oanh một tiếng, bức tường không những dày mà còn được củng cố thêm mấy trăm lớp trận pháp phòng ngự nhất thời bị đập bể, lấy Ngạo Triết Thiên làm trung tâm mà lõm vào thành một hố tròn dài đến mười thước, xung quanh hắn đều bị nổ tung, vô số đá vỡ cùng loạn thạch bay tứ tung,đất bụi rải đầy trời.
Huyết Đóa cùng hôi tinh linh ở đằng xa trông thấy một màn bất thình lình như vậy, trong lòng không khỏi trở nên hốt hoảng. Vội vã lao xuống muốn chạy đến kiểm tra tình trạng của Ngạo Triết Thiên, nhưng mới chạy được nửa đường không biết từ đâu lại đột ngột xuất hiện mấy người Minh tế tự [ thầy tế ] cao cấp khoác hắc sắc trường bào ngăn cản lại…
Mà bạch phát nam tử đứng bên kia thì lại hơi nheo mắt, lẳng lặng nhìn Vong Dạ cùng Ngạo Triết Thiên, không biết trong đầu đang suy nghĩ điều gì, ngay cả tiếu ý nhàn nhạt, cũng không biết từ khi nào đã tiêu thất trên khuôn mặt hắn.
Hít một hơi thật sâu, Ngạo Triết Thiên nguyên bản đang im lặng đến bất động đầu tiên là lắc lắc cái đầu bị chấn động đến có chút choáng váng, sau đó đưa tay chống vào hai bên mà đẩy người đi ra.
Thoạt nhìn cũng không thấy như bị thụ thương.
Thế nhưng chỉ năm giây sau khi hắn rời khỏi, bức tường với một lỗ hổng lớn liền sụp đổ xuống, sự sụp đổ của một kiến trúc dài đến vài trăm thước tất nhiên sẽ rất hùng tráng, bất quá cũng không thể lôi kéo được sự chú ý của hắn, song nhãn đen sâu như bóng đêm vẫn chăm chú đặt trên hồng sắc thân ảnh đối diện, thâm thúy mà lãnh tĩnh, còn có một chút tình tự hỗn loạn không rõ ràng.
Một kích vừa rồi của Vong Dạ, hình như là để đẩy hắn ra, chứ không phải muốn giết hắn… Tuy rằng thoạt trông rất hung hiểm, nhưng cũng mang theo vài phần lực mềm mỏng.
Hắn rốt cuộc làm sao vậy, rất bất thường…
Ngạo Triết Thiên cũng không biết rằng chính mình như vậy cũng là đang rất quan tâm đến đối phương, song nhãn không che dấu một tia lo lắng, cũng không hề để ý tới là tất cả mọi diễn biến ở đây, đều thu vào trong mắt của Tuyết Liệp cùng bạch phát nam tử.
“Ô…” Đôi may kiếm anh khí chau lại, Vong Dạ hô hấp dần trở nên gấp gáp, khó khăn đứng lên, bàn tay đè lên miệng vết thương đã rất nhanh đã biến thành màu máu đỏ tươi, đồng thời, vô số những tế lân [ vảy nhỏ ] không ngừng theo tay hắn tràn ra, ở các đốt ngón tay thậm chí còn mọc ra những vảy kiếm bén nhọn, phía trên mơ hồ còn có một lớp sương âm lãnh vờn bay xung quanh.
Mà song nhãn đã biến thành màu thâm tử, đột nhiên lại không ngừng hóa đỏ rồi lại hóa tím, tựa như đang giãy dụa đấu tranh gì đó… Ngay cả thân thể cũng run lên kịch liệt, mái tóc dài đỏ như máu càng không thể khống chế mà diêu động cuông loạn, thậm chí thỉnh thoảng còn trực tiếp đem đá cẩm thạch trên mặt đất khứa thành mấy đạo khe rãnh thật sâu.
Nếu nhìn kỹ, còn phát hiện tứ phía quanh thân thể hắn, ma pháp nguyên tố giống như một vòng xoáy cực đại đang cuồn cuộn nổi lên, theo bốn phương tám hướng không ngừng tiến nhập dũng mãnh vào trong cơ thể hắn, mà càng lúc lại càng điên cuồng.
“…” Chau mày, Ngạo Triết Thiên có cảm giác Vong Dạ trước mắt như đang rơi vào trạng thái cuồng hóa cực kỳ bất ổn. Theo bản năng muốn tiến đến, đột nhiên lại bị ánh mắt gắt gao của Vong Dạ làm cho khựng lại, trong nháy mắt bị sát khí kinh hồn đè nến đến không khỏi đông cứng lại.
Đó là một cỗ sát khí thực sự…
Hắn thậm chí còn cảm giác được đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể đem hắn toàn bộ xé toạc ra.
Ngay khi hai bên còn đang giằng co qua lại, song nhãn tử sắc đột nhiên lại một trận biến đổi, lúc này lại trở về ám hồng sắc đầy thâm thúy, nhưng vẫn chấn động bất ổn như cũ.
Đồng thời cỗ sát khí của Vong Dạ đối với hắn cũng thu lại không ít, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nhìn về phía hắn lại dứt khoát rời đi. Ngay khi hắn còn đang nghi hoặc, đã thấy Vong Dạ lấy tay ra hiệu gọi một người đến.
Chỉ thấy một đạo lưu quang ám hồng sắc thoáng hiện lên bên cạnh Vong Dạ, một thân ảnh thon dài vận hắc sắc hoa bào cung kính xuất hiện trước mắt Vong Dạ. Không giống với những người Minh giới khác, thân thể hắn ẩn dưới trường bào xác thực là do hỏa diễm cấu thành nên, nhất là khuôn mặt bán che đậy lại dưới chiếc mũ, lúc này trong bóng đêm lại tản ra một hồng quang âm trầm lay động, theo hỏa diễm chớp động mơ hồ có thể nhìn ra những đường nét của một thanh niên.
Mà lúc này, hắn lại đang khép mở miệng nói điều gì đó với Vong Dạ, nhưng âm lượng thì nhỏ đến mức ngoại trừ Vong Dạ ra cơ bản không ai có thể nghe thấy được.
Đó là một loại âm thanh cực kỳ quái dị, trên thế giới này cũng chỉ có cực ít người có thể nghe được.
Có lẽ là đã nghe được điều mà mình muốn biết, Vong Dạ vốn đã kiền nén cực độ đột nhiên lại không thể chịu đựng được nữa mà vung tay lên mang theo một đạo đấu khí bạo ngược hung tàn, trong nháy mắt đem đối phương trực tiếp đánh tan thành sương khói theo gió bay loạn.
Tiêu thất… Không còn lưu lại bất cứ thứ gì nữa…
Tuy rằng việc Minh vương trước đây chỉ cần tâm tình có chút không tốt mà liền trực tiếp giết chết thuộc hạ không phải điều gì lạ lẫm, nhưng cũng không có vô duyên vô cớ mà trực tiếp đánh chết một Minh Hồn Sử có địa vị cao như vậy.
Minh Hồn Sử, là một loại thân thể sinh ra đã là một ngọn lửa nhờ trải qua một quá trình luyện hóa cực kỳ kinh khủng mà trở thành một linh thể trí tuệ cao cấp, am hiểu trận pháp công kích của hệ hắc ám, vì năng lượng hắc ám cường đại cùng với số lượng rất thưa thớt, địa vị của họ tại minh giới thậm chí còn cao hơn cả trưởng lão, bọn họ vì luyện hóa trường kỳ mà hình thành nên tính cách quái dị mà cô độc, quanh năm suốt tháng chỉ ở trong một tòa điện Hắc Vũ ở sâu bên trong hỏa vực của Minh giới, trông giữ những vật phẩm quan trọng của Minh giới, đôi khi, còn trông giữ cả người.
Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ bị phái đi thi hành những nhiệm vụ mà những người khác hầu như không thể hoàn thành được, tất nhiên, chưa có đến một lần thất bại.
Mà cho dù rất thưa thớt, đến hiện nay cũng chí tồn tại có bảy Minh Hồn Sử, mới nãy lại bị Vong Dạ không có lý do mà xóa sổ mất một người.
Nhưng, không ai dám lên tiếng. Lại càng không dám có câu oán hận nào.
Dù sao, cái vị kia vừa xóa sổ hắn, chỉ cần dùng một chiêu không nặng không nhẹ, là liền đem Minh Hồn Sử được ví như một thần thoại kia toàn bộ tiêu diệt hết.
Huống hồ, bản thân Minh Hồn Sử đối với Vong Dạ đã là một loại kính nể sùng bái.
Vậy nên hành động giết chóc bừa bãi vừa rồi cũng không khiến sáu vị Minh Hồn Sử kia có bất mãn gì, trái lại sức mạnh cường đại của hắn lại khiến kính nể sùng bái của sáu người kia triệt để biến thành sùng bái đến mù quáng.
Đồng thời, bọn họ trong lòng cũng rất đỗi kinh ngạc… Dù sao bọn họ trước giờ vẫn đi theo Vong Dạ, tự nhiên có thể hiểu được ít nhiều năng lực biểu hiện bên ngoài của Vong Dạ.
Tuyệt đối không thể so sánh với hiện tại lúc này…
Minh vương hồi trước cho dù muốn giết bọn họ cũng là chuyện không mấy dễ dàng, nói gì chỉ trong một chiêu…
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì khiến cho Minh vương của bọn họ đột nhiên trở nên cường đại như vậy?
Tuy rằng hiếu kỳ, nhưng bọn họ tuyệt đối không dám đi tìm hiểu. Việc bọn họ muốn làm, nhất định phải là do được phân phó sai bảo mới được làm.
“Uế.” Không biết từ bao giờ, Vong Dạ đã đưa lưng về phía Ngạo Triết Thiên đột nhiên đạm mạc lên tiếng, rõ ràng khoảng cách của hai người là gần đến trăm mét, thế nhưng thanh âm băng lãnh lại tựa như đã đang ghé sát vào tai hắn mà vang lên.
Trầm thấp, xa xăm…
“Hai người các nàng vừa bị ta nhốt trong điện Hắc Vũ. Vậy nên ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, cứ ngoan ngoãn thành thật chờ ta quay lại.” Dừng lại một chút, ngữ khí của Vong Dạ đột nhiên lạnh xuống đột ngột: “Nếu như ngươi không thử sức muốn phá trận pháp ở đó, ta nghĩ các nàng sẽ tuyệt đối an toàn.” Nói xong, thân thể thon dài mà cường hãn của Vong Dạ đột nhiên hóa thành một đạo hồng sắc lưu quang, sau khi lưu chuyển vài cái trong nháy mắt liền tiêu thất trong không trung.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không liếc đến Ngạo Triết Thiên một cái.
“…” Đông phương nam nhân người đầy máu tươi đứng ở phía sau chỉ im lặng nhìn vào nơi vương giả vừa tiêu thất, song nhãn như sương giá băng lãnh thâm thúy dị thường, nhưng lại không có bất luận cử động nào.
Ý tứ của Vong Dạ rất rõ ràng, Huyết Đóa cùng Liên Đế Na đều bị hắn giam giữ trong điện Hắc Vũ, nơi đó chứa đầy những trận pháp công kích rất mạnh, nếu như hắn không liều mạng đi cứu hai nàng, thì trận pháp giam giữ hai nàng sẽ không phát động, ngược lại còn có thể bảo hộ các nàng khỏi những xâm phạm bên ngoài. Ngược lại, thì kết cục của hai nàng chỉ có cái chết.
Mà mục đích mà Vong Dạ làm như vậy, chỉ để khiến hắn ngoan ngoãn chờ đối phương trở về?
Người kia rốt cuộc muốn làm gì?
Còn có, song nhãn đối phương khi nãy đột nhiên hóa xanh* rồi còn cuồng hóa là chuyện thế nào… Lẽ nào là có liên quan đến một kiếm mình đâm vào?
*Vâng, theo suy đoán ngu muội của bạn beta thì ở đây nói hóa xanh, trên kia nói hóa tím đơn giản chỉ là cách pha màu thôi ạ, ai cũng biết mắt Vong Dạ vốn màu đỏ, đỏ trộn xanh thì thành tím thôi… *né đá*
Hắn có thể… Thực sự đã làm người kia bị thương…
Nghĩ tới đấy, ***g ngực Ngạo Triết Thiên đột nhiên một trận lạnh lẽo.
Thế nhưng dòng suy nghĩ của hắn rất nhanh sau đó liền bị gián đoạn.
Bởi vì nguồn hôi sắc năng lượng trong cơ thể hắn không được phát tiết ra càng ngày càng trở nên cuồng bạo, đột nhiên trở nên điên cuồng đâm phá lục phủ ngũ tạng hắn, thậm chí còn hóa thành những đạo hàn quang bén nhọn, trong cơ thể Ngạo Triết Thiết không ngừng tàn phá, tựa hồ như muốn đem toàn bộ linh thể còn chưa chịu thích ứng với cỗ năng lượng này của hắn trực tiếp đánh vỡ, bạo ngược dị thường.
Thấp giọng rủa một tiếng, nam nhân hòng muốn trấn áp lại nguồn năng lượng bạo loạn trong cơ thể, nhưng lại không cẩn thận để một cỗ năng lực trực tiếp đánh thẳng vào thần thức, nhất thời khiến cho tinh thần lực nguyên bản cường đại đột nhiên một trận tán loạn, chủ nhân của thân thể trong nháy mắt cũng đánh mất ý thức.
Ngay khi hắn chậm rãi ngã xuống, đồng thời cũng sắp bị chính cỗ năng lượng trong cơ thể xâm chiếm, một bàn tay trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng ôn nhu đỡ lấy thắt lưng hắn, trong khoảnh khắc, một cỗ năng lượng nhu hòa phảng phất như xuân phong thông qua nơi tiếp xúc giữa hai người mà tiến nhập vào cơ thể hắn, không nóng vội mà từng chút một áp chế lại nguồn năng lượng đang bạo ngược.
Ôn nhu đem Ngạo Triết Thiên đã mất đi ý thức ôm ngang lấy, bạch phát nam nhân có chút bất đắc dĩ mà mỉm cười, hắn là người tương đối khiết phích, đối với y phục tuyết bạch của mình bị máu đen làm dơ cũng cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng lại không hề có ý sẽ buông nam nhân cả người đẫm máu này xuống, ngược lại còn bất giác ôm chặt hơn một chút.
Xem ra, nam nhân này cần phải được hướng dẫn kỹ càng mới không bị cỗ năng lực này thôn phệ.
Bạch phát nam nhân nghĩ nghĩ như vậy, vừa mới định mang theo Ngạo Triết Thiên ly khai khỏi chỗ này, lại không nghĩ đến Tinh Linh Hoàng Tuyết Liệp lại đứng chặn lại trước mặt hắn.
“… Ngươi muốn dẫn hắn đi?” Khuôn mặt hoàn mỹ đến không chút tỳ vết nào của Tuyết Liệp thoạt nhìn băng lãnh dị thường.
“Nga? Ngươi rất quan tâm đến hắn sao?” Tiếu ý của bạch phát nam tử thoạt nhìn như có một điểm trào phúng cùng hiếu kỳ, khiến cho người khác không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn.
“Hanh, chỉ là một tiện nô bị người quản chế mà thôi.” Tựa hồ cảm thấy được chính mình thất thố, Tinh Linh Hoàng cười lạnh một tiếng rồi nghiêng mình nhường đường.
“Bị người quản chế, ngươi chẳng phải cũng như vậy sao?” Nam tử cười ôn nhu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có điểm lãnh ý ẩn trong đó. Sau đó, liền không để ý tới đối phương nữa mà đi vượt qua. Nếu như không phải lo lắng thuấn di [ hiểu nôm na là di chuyển tức khắc ] sẽ làm năng lượng trong cơ thể người kia bạo loạn lần nữa, hắn cũng sẽ không chọn cách đi bộ như vậy.
Hoàn hảo, cảm giác ôm người kia cũng không tồi, tuy rằng toàn thân hắn dính đầy máu người khác…
Mà Tinh Linh Hoàng bởi vì câu nói của hắn mà cứng người tại chỗ, thẳng đến khi đối phương vừa mỉm cười vừa đi lướt qua hắn, khuôn mặt mỹ lệ mới bắt đầu trở nên tức giận đến méo mó.
Cư nhiên lại đánh đồng hắn cùng với tên thấp hèn kia! Không thể tha thứ!!!
Sức mạnh của hắn! Đó là sức mạnh của hắn a…
Hắn nhất định phải đoạt lại!!! Vô luận như thế nào!
Mà thứ vô sỉ kia, thứ thấp hèn đã cướp lấy sức mạnh của hắn, hắn nhất định sẽ hảo hảo “hậu tạ”!!!
****
Về tới nơi tạm nghỉ trong cung điện, bạch phát nam tử đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, sau liền trực tiếp đem người ôm vào trong phòng tắm cực kỳ xa hoa.
Cho hai người thị nữ hầu hạ lui ra, hắn cúi đầu nhìn xuống nam nhân vẫn đang hôn mê trong lòng mình, song nhãn hơi mỉm cười nheo lại, có một loại thanh mị không nói nên lời. Sau đó chậm rãi bước đến gần bể tắm tràn ngập hơi nước cùng mùi hương thoang thoảng, mà theo cử động tiêu sái của hắn, y phục nhiễm huyết trên người cả hai nhất thời như cánh bướm bay lên mà phiêu phiêu trong không trung.
Khi đôi chân dài trắng ngần bước vào đến trong dục trì, thì thân thể của cả hai người đã xích lõa từ lâu, tứ chi thon dài cân xứng giữa hơi nước mông lung như ẩn như hiện, thoạt trông viễn mộng đến không tưởng.
Cẩn thận đem Ngạo Triết Thiên ôm xuống nước, bạch phát nam tử ôm lấy thắt lưng hắn, để hắn tựa vào vai mình, theo đó, mái tóc dài tản ra bạch mang nhàn nhạt, bàn tay thoạt trông còn có chút trong suốt nhẹ nhàng gạt lấy mái tóc đen như bóng đêm của nam nhân, dùng nước ấm ôn nhu giúp hắn sơ tẩy.
Mà người trong lòng cho dù có mất đi ý thức, đôi máy kiếm anh tuấn trước sau vẫn chau lại như cũ, phảng phất như ẩn chứa ưu sầu không thể giải hết được.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bạch phát nam nhân bất giác đưa tay lên chạm đến nơi giữa hai chân mày đối phương, cảm giác như làm vậy có thể khiến đau thương ưu sầu biến mất một chút.
Tiếp đó, ngón tay theo sống mũi cao thẳng của nam nhân nhẹ nhàng lướt qua, rơi xuống đôi môi đang hé mở.
Dừng lại một chút, lấy ngón tay nhẹ ấn xuống thăm dò, nam tử có chút khoái trá mà nhếch khóe miệng lên, đôi môi này so với khuôn mặt băng lãnh của Ngạo Triết Thiên, ngược lại có vẻ mềm mại hơn…
Sau đó ngón tay tựa ngọc bàn có chút mê luyến mà vỗ về chơi đùa với cánh môi vì hơi nước mà có vẻ ướt át đặc biệt, nhưng hành động này hiển nhiên khiến nam nhân đã hôn mê rất khó chịu, vùng chân mày không khỏi nhíu chặt lại, thân thể cùng vô thức lùi xuống, nhưng lại khiến cho nam nhân đang ôm hắn không khỏi thấp giọng bật cười, tự nhiên lại nhớ tới tình cảnh bên cạnh bể phun nước.
Hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ rất kỹ, cái mỹ vị không tưởng được của đôi môi này…
Vì vậy liền không chút khách khí nâng cằm Ngạo Triết Thiên lên mà cúi đầu hôn tới, kể cả bàn tay ôm thắt lưng hắn cũng siết chặt thêm vài phần.
Đầu lưỡi ướt át trước là khai mở đôi môi không chút phòng bị, sau đó ôn nhu tham nhập, tinh tế liếm lộng mọi nơi. Mà theo nụ hôn sâu, hàm răng trắng noãn cũng không chịu được mà bắt đầu giảo cắn đôi môi của đối phương, ngay cả bàn tay đặt trên lưng cũng dần có chút mê luyến mà vuốt ve xung quanh.
Không mềm mại như của nữ nhân, thực chặt mà mềm dẻo. Phảng phất như có thể đem ngón tay người toán bộ hấp thụ lấy.
Thẳng đến khi hắc phát nam nhân cúi đầu kêu đau một tiếng, vô thức nghiêng đầu qua tránh né, bạch phát nam nhân mới tạm thời dừng lại.
Hắn tựa như còn chưa thấy đủ mà liếm liếm khóe miệng. Tiếu ý vẫn như cũ.
“~~~~” Có chút khàn khàn niệm một chú ngữ đơn giản, ở trì thủy bên cạnh hai người nhất thời có một bình thai [ bình là bằng, thai là bàn, đài, bục ] hình tròn to vừa phải, phảng phất như do ánh sáng tinh khiết cấu thành chậm rãi hiện lên.
Đem Ngạo Triết Thiên nhẹ nhàng đặt lên trên, bạch phát nam tử cúi người xuống đè lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.