Chương 28: Em sẽ không làm anh phải lo lắng, buồn khổ đâu
Khổ Tư
22/04/2023
Ngày đầu năm mới của họ trôi qua rất bình thường giản dị.
Sau khi về nhà, cả hai đều mệt lử, họ hôn nhau một lát giải quyết mấy lần là Dương Trĩ buồn ngủ. Trần Bách Kiêu không vần vò cậu nữa, giúp cậu cởi quần áo quăng ra ngoài, ôm cậu ngủ.
Từ khi yêu Trần Bách Kiêu, Dương Trĩ thích mặc ít quần áo khi đi ngủ, nhưng lại muốn Trần Bách Kiêu mặc đồ ngủ.
Bởi vì chất liệu đồ ngủ của Trần Bách Kiêu sờ rất sướng tay, giường cũng vô cùng mềm mại sạch sẽ thoải mái, nên Dương Trĩ cực kỳ thích được anh ôm thế này, cậu có thể đánh một giấc tới hừng Đông.
Bình thường công việc của Trần Bách Kiêu rất bận, nên tạm thời Dương Trĩ chưa nhận ra tác hại của việc ngủ như vậy, nhưng cậu sẽ sớm biết ngay thôi.
Sáng ngày đầu năm mới, Trần Bách Kiêu vẫn dậy rất sớm. Anh không muốn rời giường, nhưng kiềm lòng không đậu phải hôn Dương Trĩ đã. Hôn một lát thì có nhu cầu, bàn tay Trần Bách Kiêu bỏng rẫy, khiến Dương Trĩ mơ ngủ tưởng mình đang ôm một cái túi chườm nóng.
Cậu có cảm giác mình lại mơ thấy cảnh đồi trụy vô cùng nóng bỏng gì, khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Nhưng Dương Trĩ mở mắt ra, từ từ tỉnh táo lại thì mới biết hình như đây không phải là mơ. Trần Bách Kiêu thật sự sắp đút vào, hơn nữa còn chuẩn bị xong xuôi rồi.
Trần Bách Kiêu phát hiện cậu thức dậy thì cúi đầu thơm cậu, Dương Trĩ cau mày, họ ghé sát lại hôn nhau.
Giường của Trần Bách Kiêu chẳng phát ra tiếng động gì, chỉ lắc lư nhè nhẹ, khiến Dương Trĩ cảm thấy như mình đang nằm trên một mặt hồ gợn sống. Thi thoảng cậu mới khẽ hếch cổ, trái tim từ từ tỉnh thức và rộn ràng hơn, thân thể trở nên ẩm ướt.
Trần Bách Kiêu bế cậu đi tắm. Như thể coi Dương Trĩ như một con búp bê mà anh yêu thích nhất, anh tắm cho cậu sạch sẽ, tỏa ra mùi thơm mà mình thích.
Hai người cùng đứng đánh răng rửa mặt trước gương, Dương Trĩ đột nhiên nói em cạo râu cho anh nhé.
Trần Bách Kiêu bế cậu lên bồn rửa tay, tay chống rìa hai bên đùi cậu, ngửa mặt lên để cậu đùa nghịch.
Dương Trĩ dùng cao dạo điện, rất đơn giản, chẳng có bất kỳ khó khăn nào. Cậu vừa cạo, vừa nhìn mặt Trần Bách Kiêu, nói: “Sao bầu mắt anh dài thế? Lông mày anh cũng sắc ghê này, như một con dao vậy, cả mũi cũng cao lắm cơ.”
Trần Bách Kiêu được cậu khen thì ngượng lắm, nhưng ngoài mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì.
Cạo râu xong, Dương Trĩ còn bôi kem dưỡng ẩm cho Trần Bách Kiêu, vỗ vỗ bằng lòng bàn tay, xích lại gần hôn anh.
“Cả môi anh cũng đẹp.” Dương Trĩ bồi thêm một câu, nhẹ nhàng cọ lên mặt anh bằng má mình, đắc ý nói: “Em cạo sạch cực luôn, chẳng ráp tẹo nào nha.”
Nếu Dương Trĩ ngủ nghê tử tế, sáng dậy đôi mắt cậu sẽ sáng ngời. Trần Bách Kiêu ngắm cậu một lát, nắm cằm cậu để cậu quay lại, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Hôm nay họ tính đi dạo siêu thị với nhau, đây cũng coi như là một việc trong danh sách.
Còn hai hôm nữa là hết kỳ nghỉ, Dương Trĩ muốn mua đủ đồ cho cả hai ngày luôn, để họ đỡ phải quay lại siêu thị nữa, vả lại cậu cuối cùng cũng có cơ hội nấu mấy bữa cơm gia đình cho Trần Bách Kiêu.
Dương Trĩ chọn rất nhiều rau dưa trái cây tươi mới, nhưng Trần Bách Kiêu cảm thấy hơi nhiều, nên cản cậu lại, bảo không cần nhiều vậy đâu. Dương Trĩ đáp cần chứ, bày tỏ kế hoạch của mình cho Trần Bách Kiêu, kỹ càng tỉ mỉ đến thực đơn từng bữa.
Trần Bách Kiêu chậm rãi buông bàn tay đang cản cậu xuống, nói cảm ơn em.
Tay nghề bếp núc của Dương Trĩ rất khá, theo lời cậu thì là vì hồi nhỏ gia đình cậu rất bận rộn, cậu mà muốn ăn thì chỉ có thể tự nấu, dần dần là thạo thôi.
Trần Bách Kiêu nghe vậy, thả mớ rau vừa rửa xuống, đi tới, nói anh cũng muốn học.
Tiếc rằng dù việc học nấu ăn khá đơn giản, nhưng cũng không đơn giản đến vậy.
Dưới sự chỉ đạo của Dương Trĩ, Trần Bách Kiêu làm ra món ăn đầu tiên trong đời, đấy là một đĩa rau xào.
Miếng đầu tiên Trần Bách Kiêu nếm là do Dương Trĩ gắp lên đưa đến gần môi anh. Thành thật mà nói thì cũng không đến nỗi dở lắm, nhưng Trần Bách Kiêu cảm thấy cũng chẳng thể khen là ngon được.
Anh ăn xong thì Dương Trĩ nếm thử một miếng, đánh giá vô cùng khách quan: “Tay mơ mới vào nghề nấu thế này thật ra cũng được, ít nhất không bị khét, nhưng em cảm thấy còn thiếu tí muối, không được đậm đà lắm. Xào thêm lúc nữa thì tốt hơn, hình như còn hơi sượng.”
Dương Trĩ rất hiểu Trần Bách Kiêu, cậu biết anh sẽ không tức giận hay mất tự tin chỉ vì mấy câu nói của mình.
Trần Bách Kiêu nghe vậy thì nếm thêm một miếng, đáp: “Em nói rất đúng, bữa sau anh sẽ thử lại lần nữa.”
Tới tối, họ cùng chơi game trong phòng khách, Dương Trĩ lấy hai chiếc tay cầm ra, bắt đầu dạy Trần Bách Kiêu chơi những trò anh chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Cũng may Trần Bách Kiêu luôn giỏi khoản học tập, nên dù là thứ rất đỗi xa lạ, nhờ có sự giải thích vô cùng kiên nhẫn của Dương Trĩ, Trần Bách Kiêu vẫn nhanh chóng hiểu được. Nhưng việc hiểu lý thuyết và chơi giỏi lại là hai chuyện khác nhau, tuy Dương Trĩ hơi bất lực, nhưng cũng đành chấp nhận.
Người thấy có lỗi nhất là Trần Bách Kiêu, vì anh có thể nhận ra Dương Trĩ rất chờ mong trò chơi này. Lâu lắm rồi cậu không lấy điều khiển game ra, đây là lần đầu tiên cậu chơi ở nhà anh.
Dương Trĩ phát hiện tâm trạng Trần Bách Kiêu hơi chùng xuống, bèn thơm lên má anh, bảo: “Không sao đâu, chỉ là một trò chơi thôi mà.”
“Nhưng em chơi không được vui.” Trần Bách Kiêu nắm lấy tay Dương Trĩ.
Dương Trĩ cười cười, “Nào có, làm gì cùng anh em cũng vui.”
Trần Bách Kiêu nhìn chằm chằm vào mặt cậu, lát sau mới nói: “Thôi được.”
“Ai mà chẳng có khoản gì đấy mình không thạo,” Dương Trĩ nắn bóp mặt Trần Bách Kiêu, “Hơn nữa tại sao tụi mình lại chơi game chung với nhau? Là vì em muốn chơi cùng anh đó, nên thắng thua hoàn toàn không quan trọng.”
Trần Bách Kiêu buông tay cầm, nghiêng người lại gần hôn Dương Trĩ một lát.
Trần Bách Kiêu bế thẳng Dương Trĩ lên khỏi sàn nhà, Dương Trĩ ôm cổ anh, hỏi: “Ngày mai tụi mình làm gì đây nhỉ?”
“Không biết nữa,” Trần Bách Kiêu nói, “Làm gì cũng được.”
Dương Trĩ cũng nghĩ thế.
Hôm sau trời đổ mưa tầm tã, cũng không tiện ra ngoài chơi, Dương Trĩ cảm thấy mình mua nhiều đồ ăn về như thế quả là tiên tri như thần.
Trần Bách Kiêu thì ngượng nghịu lôi tay cầm game của Dương Trĩ ra, bảo anh còn muốn chơi lần nữa.
Tuy Trần Bách Kiêu vẫn chưa chơi giỏi lắm, còn là cục tạ của Dương Trĩ, nhưng đã tiến bộ rất nhiều. Dương Trĩ hôn anh để cổ vũ, nói mấy câu anh tuyệt lắm linh tinh, Trần Bách Kiêu mới bảo: “Anh mong em vui lên một chút.”
“Em vui lắm mà, thật đấy.” Dương Trĩ thương Trần Bách Kiêu vì anh luôn cố làm những chuyện mình không thạo vì cậu, ví dụ như lần anh theo đuổi Dương Trĩ rất đỗi chân thành.
“Tết này anh tính về quê không?” Dương Trĩ hỏi.
“Có.” Trần Bách Kiêu đáp.
Thật ra bố mẹ anh cũng không hay về quê vào dịp Tết, nhưng năm nay thì là ngoại lệ. Mấy hôm trước mẹ anh vừa gọi điện cho anh, không chỉ nói họ sẽ về nhà ăn Tết, mà còn bảo rất nhiều họ hàng sẽ đến nhà họ, kêu Trần Bách Kiêu xử lý hết công việc từ sớm đi.
“Em cũng phải về nhà,” Dương Trĩ cũng chẳng thấy có vấn đề gì, “Vậy tụi mình gặp nhau ở quê nha.”
Trần Bách Kiêu gật đầu.
Họ định khởi hành vào đêm Giao Thừa. Tối hôm trước, cả hai cùng đi dạo trung tâm thương mại để mua quà cho gia đình. Trần Bách Kiêu chẳng hề biết mình muốn mua gì, về cơ bản vào trung tâm thương mại là anh đi thẳng tới khu quà Tết, chọn mấy hộp quà theo số người cần tặng.
Dương Trĩ bật cười trước hành động của anh, giơ tay cản anh lại, hỏi anh: “Anh mua quà cho bố mẹ như thế thật à?”
“Hả?” Trần Bách Kiêu khựng lại, “Chứ không mua kiểu gì?”
“Tụi mình mua giống nhau đi, dù gì em cũng tính xong cả rồi.” Dương Trĩ nói.
“Được.” Trần Bách Kiêu nghe lời Dương Trĩ.
Họ đi xuyên lối đi giữa từng kệ hàng, Trần Bách Kiêu phát hiện Dương Trĩ còn tính kỹ cả quà cho tụi trẻ con trong nhà.
Hai người xách bao lớn bao nhỏ ra ngoài, cùng bỏ đống đồ đã mua vào cốp xe.
Tối hôm đó họ làm bữa cơm tất niên với nhau. Có sự trợ giúp của Trần Bách Kiêu, Dương Trĩ nấu một bàn đầy ụ thức ăn. Họ còn khui một chai vang đỏ, Dương Trĩ uống đỏ cả mặt, Trần Bách Kiêu bèn bế cậu đi tắm.
Họ ân ái một lần trong phòng tắm, Trần Bách Kiêu không đeo bao, sau khi cẩn thận rửa sạch cho Dương Trĩ, anh bế cậu về phòng, cả hai lại cùng xem một bộ phim.
“Trưa mai cơm nước xong chúng mình đi nhé,” Trần Bách Kiêu nghiêng đầu hôn lên phần thái dương của Dương Trĩ, “Nếu không kẹt xe, thì có thể về trước bữa tối.”
“Ừ,” Dương Trĩ lên tiếng, “Vậy tết Âm này mình có gặp nhau không?”
Vấn đề này khiến Trần Bách Kiêu ngây người khó hiểu một lát. Dương Trĩ còn tưởng đáp án của anh sẽ là đừng gặp, nào ngờ Trần Bách Kiêu lại hỏi: “Sao lại không gặp?”
“Ừ được,” Dương Trĩ bật cười khẽ, “Thật ra em cũng muốn cho anh ra mắt bố mẹ em.”
Dương Trĩ nắm chặt tay Trần Bách Kiêu, dường như hơi căng thẳng.
Trần Bách Kiêu nhanh chóng hiểu ra ý Dương Trĩ là gì, anh đáp anh cũng thế.
“Vậy thì cứ xem tình hình ha. Em cũng không đoán chính xác được ý hai cụ nhà em ra sao, nhưng theo hiểu biết của em về bố mẹ, có lẽ bố mẹ em chỉ kinh ngạc một thoáng rồi chắc sẽ chấp nhận thôi.” Dương Trĩ nói.
“Mẹ anh hẳn là không có ý kiến gì đâu, nhưng bố anh thì chưa chắc.” Trần Bách Kiêu nghĩ ngợi, nói với Dương Trĩ: “Cứ từ từ thôi, không phải miễn cưỡng đâu em.”
“Ừ,” Dương Trĩ an ủi anh, “Gia đình em thân nhau lắm.”
“Nhỡ có chuyện gì em nhất định phải nói với anh nhé,” Trần Bách Kiêu nhấn mạnh câu này, “Không là anh sẽ…”
“Sẽ làm sao cơ?” Dương Trĩ tò mò nhìn anh.
Trần Bách Kiêu do dự một thoáng. Thật ra chính bản thân anh cũng chưa nghĩ ra, cuối cùng chỉ nói: “Anh sẽ lo lắng, buồn khổ lắm.”
“Được,” Dương Trĩ ôm mặt anh, chậm rãi hôn anh, “Em sẽ không để anh phải lo lắng, buồn khổ đâu.”
Lời hứa của Dương Trĩ luôn hữu hiệu, Trần Bách Kiêu an tâm hơn một tẹo.
Sau khi về nhà, cả hai đều mệt lử, họ hôn nhau một lát giải quyết mấy lần là Dương Trĩ buồn ngủ. Trần Bách Kiêu không vần vò cậu nữa, giúp cậu cởi quần áo quăng ra ngoài, ôm cậu ngủ.
Từ khi yêu Trần Bách Kiêu, Dương Trĩ thích mặc ít quần áo khi đi ngủ, nhưng lại muốn Trần Bách Kiêu mặc đồ ngủ.
Bởi vì chất liệu đồ ngủ của Trần Bách Kiêu sờ rất sướng tay, giường cũng vô cùng mềm mại sạch sẽ thoải mái, nên Dương Trĩ cực kỳ thích được anh ôm thế này, cậu có thể đánh một giấc tới hừng Đông.
Bình thường công việc của Trần Bách Kiêu rất bận, nên tạm thời Dương Trĩ chưa nhận ra tác hại của việc ngủ như vậy, nhưng cậu sẽ sớm biết ngay thôi.
Sáng ngày đầu năm mới, Trần Bách Kiêu vẫn dậy rất sớm. Anh không muốn rời giường, nhưng kiềm lòng không đậu phải hôn Dương Trĩ đã. Hôn một lát thì có nhu cầu, bàn tay Trần Bách Kiêu bỏng rẫy, khiến Dương Trĩ mơ ngủ tưởng mình đang ôm một cái túi chườm nóng.
Cậu có cảm giác mình lại mơ thấy cảnh đồi trụy vô cùng nóng bỏng gì, khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Nhưng Dương Trĩ mở mắt ra, từ từ tỉnh táo lại thì mới biết hình như đây không phải là mơ. Trần Bách Kiêu thật sự sắp đút vào, hơn nữa còn chuẩn bị xong xuôi rồi.
Trần Bách Kiêu phát hiện cậu thức dậy thì cúi đầu thơm cậu, Dương Trĩ cau mày, họ ghé sát lại hôn nhau.
Giường của Trần Bách Kiêu chẳng phát ra tiếng động gì, chỉ lắc lư nhè nhẹ, khiến Dương Trĩ cảm thấy như mình đang nằm trên một mặt hồ gợn sống. Thi thoảng cậu mới khẽ hếch cổ, trái tim từ từ tỉnh thức và rộn ràng hơn, thân thể trở nên ẩm ướt.
Trần Bách Kiêu bế cậu đi tắm. Như thể coi Dương Trĩ như một con búp bê mà anh yêu thích nhất, anh tắm cho cậu sạch sẽ, tỏa ra mùi thơm mà mình thích.
Hai người cùng đứng đánh răng rửa mặt trước gương, Dương Trĩ đột nhiên nói em cạo râu cho anh nhé.
Trần Bách Kiêu bế cậu lên bồn rửa tay, tay chống rìa hai bên đùi cậu, ngửa mặt lên để cậu đùa nghịch.
Dương Trĩ dùng cao dạo điện, rất đơn giản, chẳng có bất kỳ khó khăn nào. Cậu vừa cạo, vừa nhìn mặt Trần Bách Kiêu, nói: “Sao bầu mắt anh dài thế? Lông mày anh cũng sắc ghê này, như một con dao vậy, cả mũi cũng cao lắm cơ.”
Trần Bách Kiêu được cậu khen thì ngượng lắm, nhưng ngoài mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì.
Cạo râu xong, Dương Trĩ còn bôi kem dưỡng ẩm cho Trần Bách Kiêu, vỗ vỗ bằng lòng bàn tay, xích lại gần hôn anh.
“Cả môi anh cũng đẹp.” Dương Trĩ bồi thêm một câu, nhẹ nhàng cọ lên mặt anh bằng má mình, đắc ý nói: “Em cạo sạch cực luôn, chẳng ráp tẹo nào nha.”
Nếu Dương Trĩ ngủ nghê tử tế, sáng dậy đôi mắt cậu sẽ sáng ngời. Trần Bách Kiêu ngắm cậu một lát, nắm cằm cậu để cậu quay lại, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Hôm nay họ tính đi dạo siêu thị với nhau, đây cũng coi như là một việc trong danh sách.
Còn hai hôm nữa là hết kỳ nghỉ, Dương Trĩ muốn mua đủ đồ cho cả hai ngày luôn, để họ đỡ phải quay lại siêu thị nữa, vả lại cậu cuối cùng cũng có cơ hội nấu mấy bữa cơm gia đình cho Trần Bách Kiêu.
Dương Trĩ chọn rất nhiều rau dưa trái cây tươi mới, nhưng Trần Bách Kiêu cảm thấy hơi nhiều, nên cản cậu lại, bảo không cần nhiều vậy đâu. Dương Trĩ đáp cần chứ, bày tỏ kế hoạch của mình cho Trần Bách Kiêu, kỹ càng tỉ mỉ đến thực đơn từng bữa.
Trần Bách Kiêu chậm rãi buông bàn tay đang cản cậu xuống, nói cảm ơn em.
Tay nghề bếp núc của Dương Trĩ rất khá, theo lời cậu thì là vì hồi nhỏ gia đình cậu rất bận rộn, cậu mà muốn ăn thì chỉ có thể tự nấu, dần dần là thạo thôi.
Trần Bách Kiêu nghe vậy, thả mớ rau vừa rửa xuống, đi tới, nói anh cũng muốn học.
Tiếc rằng dù việc học nấu ăn khá đơn giản, nhưng cũng không đơn giản đến vậy.
Dưới sự chỉ đạo của Dương Trĩ, Trần Bách Kiêu làm ra món ăn đầu tiên trong đời, đấy là một đĩa rau xào.
Miếng đầu tiên Trần Bách Kiêu nếm là do Dương Trĩ gắp lên đưa đến gần môi anh. Thành thật mà nói thì cũng không đến nỗi dở lắm, nhưng Trần Bách Kiêu cảm thấy cũng chẳng thể khen là ngon được.
Anh ăn xong thì Dương Trĩ nếm thử một miếng, đánh giá vô cùng khách quan: “Tay mơ mới vào nghề nấu thế này thật ra cũng được, ít nhất không bị khét, nhưng em cảm thấy còn thiếu tí muối, không được đậm đà lắm. Xào thêm lúc nữa thì tốt hơn, hình như còn hơi sượng.”
Dương Trĩ rất hiểu Trần Bách Kiêu, cậu biết anh sẽ không tức giận hay mất tự tin chỉ vì mấy câu nói của mình.
Trần Bách Kiêu nghe vậy thì nếm thêm một miếng, đáp: “Em nói rất đúng, bữa sau anh sẽ thử lại lần nữa.”
Tới tối, họ cùng chơi game trong phòng khách, Dương Trĩ lấy hai chiếc tay cầm ra, bắt đầu dạy Trần Bách Kiêu chơi những trò anh chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Cũng may Trần Bách Kiêu luôn giỏi khoản học tập, nên dù là thứ rất đỗi xa lạ, nhờ có sự giải thích vô cùng kiên nhẫn của Dương Trĩ, Trần Bách Kiêu vẫn nhanh chóng hiểu được. Nhưng việc hiểu lý thuyết và chơi giỏi lại là hai chuyện khác nhau, tuy Dương Trĩ hơi bất lực, nhưng cũng đành chấp nhận.
Người thấy có lỗi nhất là Trần Bách Kiêu, vì anh có thể nhận ra Dương Trĩ rất chờ mong trò chơi này. Lâu lắm rồi cậu không lấy điều khiển game ra, đây là lần đầu tiên cậu chơi ở nhà anh.
Dương Trĩ phát hiện tâm trạng Trần Bách Kiêu hơi chùng xuống, bèn thơm lên má anh, bảo: “Không sao đâu, chỉ là một trò chơi thôi mà.”
“Nhưng em chơi không được vui.” Trần Bách Kiêu nắm lấy tay Dương Trĩ.
Dương Trĩ cười cười, “Nào có, làm gì cùng anh em cũng vui.”
Trần Bách Kiêu nhìn chằm chằm vào mặt cậu, lát sau mới nói: “Thôi được.”
“Ai mà chẳng có khoản gì đấy mình không thạo,” Dương Trĩ nắn bóp mặt Trần Bách Kiêu, “Hơn nữa tại sao tụi mình lại chơi game chung với nhau? Là vì em muốn chơi cùng anh đó, nên thắng thua hoàn toàn không quan trọng.”
Trần Bách Kiêu buông tay cầm, nghiêng người lại gần hôn Dương Trĩ một lát.
Trần Bách Kiêu bế thẳng Dương Trĩ lên khỏi sàn nhà, Dương Trĩ ôm cổ anh, hỏi: “Ngày mai tụi mình làm gì đây nhỉ?”
“Không biết nữa,” Trần Bách Kiêu nói, “Làm gì cũng được.”
Dương Trĩ cũng nghĩ thế.
Hôm sau trời đổ mưa tầm tã, cũng không tiện ra ngoài chơi, Dương Trĩ cảm thấy mình mua nhiều đồ ăn về như thế quả là tiên tri như thần.
Trần Bách Kiêu thì ngượng nghịu lôi tay cầm game của Dương Trĩ ra, bảo anh còn muốn chơi lần nữa.
Tuy Trần Bách Kiêu vẫn chưa chơi giỏi lắm, còn là cục tạ của Dương Trĩ, nhưng đã tiến bộ rất nhiều. Dương Trĩ hôn anh để cổ vũ, nói mấy câu anh tuyệt lắm linh tinh, Trần Bách Kiêu mới bảo: “Anh mong em vui lên một chút.”
“Em vui lắm mà, thật đấy.” Dương Trĩ thương Trần Bách Kiêu vì anh luôn cố làm những chuyện mình không thạo vì cậu, ví dụ như lần anh theo đuổi Dương Trĩ rất đỗi chân thành.
“Tết này anh tính về quê không?” Dương Trĩ hỏi.
“Có.” Trần Bách Kiêu đáp.
Thật ra bố mẹ anh cũng không hay về quê vào dịp Tết, nhưng năm nay thì là ngoại lệ. Mấy hôm trước mẹ anh vừa gọi điện cho anh, không chỉ nói họ sẽ về nhà ăn Tết, mà còn bảo rất nhiều họ hàng sẽ đến nhà họ, kêu Trần Bách Kiêu xử lý hết công việc từ sớm đi.
“Em cũng phải về nhà,” Dương Trĩ cũng chẳng thấy có vấn đề gì, “Vậy tụi mình gặp nhau ở quê nha.”
Trần Bách Kiêu gật đầu.
Họ định khởi hành vào đêm Giao Thừa. Tối hôm trước, cả hai cùng đi dạo trung tâm thương mại để mua quà cho gia đình. Trần Bách Kiêu chẳng hề biết mình muốn mua gì, về cơ bản vào trung tâm thương mại là anh đi thẳng tới khu quà Tết, chọn mấy hộp quà theo số người cần tặng.
Dương Trĩ bật cười trước hành động của anh, giơ tay cản anh lại, hỏi anh: “Anh mua quà cho bố mẹ như thế thật à?”
“Hả?” Trần Bách Kiêu khựng lại, “Chứ không mua kiểu gì?”
“Tụi mình mua giống nhau đi, dù gì em cũng tính xong cả rồi.” Dương Trĩ nói.
“Được.” Trần Bách Kiêu nghe lời Dương Trĩ.
Họ đi xuyên lối đi giữa từng kệ hàng, Trần Bách Kiêu phát hiện Dương Trĩ còn tính kỹ cả quà cho tụi trẻ con trong nhà.
Hai người xách bao lớn bao nhỏ ra ngoài, cùng bỏ đống đồ đã mua vào cốp xe.
Tối hôm đó họ làm bữa cơm tất niên với nhau. Có sự trợ giúp của Trần Bách Kiêu, Dương Trĩ nấu một bàn đầy ụ thức ăn. Họ còn khui một chai vang đỏ, Dương Trĩ uống đỏ cả mặt, Trần Bách Kiêu bèn bế cậu đi tắm.
Họ ân ái một lần trong phòng tắm, Trần Bách Kiêu không đeo bao, sau khi cẩn thận rửa sạch cho Dương Trĩ, anh bế cậu về phòng, cả hai lại cùng xem một bộ phim.
“Trưa mai cơm nước xong chúng mình đi nhé,” Trần Bách Kiêu nghiêng đầu hôn lên phần thái dương của Dương Trĩ, “Nếu không kẹt xe, thì có thể về trước bữa tối.”
“Ừ,” Dương Trĩ lên tiếng, “Vậy tết Âm này mình có gặp nhau không?”
Vấn đề này khiến Trần Bách Kiêu ngây người khó hiểu một lát. Dương Trĩ còn tưởng đáp án của anh sẽ là đừng gặp, nào ngờ Trần Bách Kiêu lại hỏi: “Sao lại không gặp?”
“Ừ được,” Dương Trĩ bật cười khẽ, “Thật ra em cũng muốn cho anh ra mắt bố mẹ em.”
Dương Trĩ nắm chặt tay Trần Bách Kiêu, dường như hơi căng thẳng.
Trần Bách Kiêu nhanh chóng hiểu ra ý Dương Trĩ là gì, anh đáp anh cũng thế.
“Vậy thì cứ xem tình hình ha. Em cũng không đoán chính xác được ý hai cụ nhà em ra sao, nhưng theo hiểu biết của em về bố mẹ, có lẽ bố mẹ em chỉ kinh ngạc một thoáng rồi chắc sẽ chấp nhận thôi.” Dương Trĩ nói.
“Mẹ anh hẳn là không có ý kiến gì đâu, nhưng bố anh thì chưa chắc.” Trần Bách Kiêu nghĩ ngợi, nói với Dương Trĩ: “Cứ từ từ thôi, không phải miễn cưỡng đâu em.”
“Ừ,” Dương Trĩ an ủi anh, “Gia đình em thân nhau lắm.”
“Nhỡ có chuyện gì em nhất định phải nói với anh nhé,” Trần Bách Kiêu nhấn mạnh câu này, “Không là anh sẽ…”
“Sẽ làm sao cơ?” Dương Trĩ tò mò nhìn anh.
Trần Bách Kiêu do dự một thoáng. Thật ra chính bản thân anh cũng chưa nghĩ ra, cuối cùng chỉ nói: “Anh sẽ lo lắng, buồn khổ lắm.”
“Được,” Dương Trĩ ôm mặt anh, chậm rãi hôn anh, “Em sẽ không để anh phải lo lắng, buồn khổ đâu.”
Lời hứa của Dương Trĩ luôn hữu hiệu, Trần Bách Kiêu an tâm hơn một tẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.