Chương 31: Yêu em là thanh âm thế nào
Khổ Tư
22/04/2023
Sau khi về đến nhà, điều Dương Trĩ làm đầu tiên là chạy lên ban công
nhìn Trần Bách Kiêu. Nhà cậu chồng tầng không cao lắm, Trần Bách Kiêu
còn chưa lên xe, cũng đang ngẩng đầu nhìn cậu. Dương Trĩ bèn vẫy tay với anh, bấy giờ Trần Bách Kiêu mới ngồi vào trong xe.
Bố mẹ cậu cũng đi tới, đứng trên ban công, tình cờ thay Trần Bách Kiêu lại khởi động xe đi mất đúng lúc này.
“Nhà mình nói chuyện đi,” mẹ cậu nhìn xuống lầu, “Chuyện bạn trai con ấy.”
“Thật ra anh thấy thằng cu này trông quen phết,” bố cậu chỉ xuống, “Em không thấy thế à?”
Bố cậu nhìn về phía Dương Trĩ, “Có phải bố bị ảo giác không nhỉ? Bố thấy nó hơi giống một đứa bạn cùng lớp cấp 3 của con, hồi đi họp phụ huynh bố hơi có ấn tượng.”
“Anh ấy là bạn cấp 3 của con ạ,” Dương Trĩ cười, “Bố mẹ còn nhớ kỹ ghê.”
“Có gì mà không nhớ được đâu,” Bố cậu chắp tay sau lưng, xoay người, “Đi vào trước đã.”
Bố mẹ Dương Trĩ cũng không gây khó dễ cho cậu về chuyện Trần Bách Kiêu, luôn giữ thái độ rất tiến bộ cởi mở.
Nói chuyện xong, Dương Trĩ gọi điện báo cho Trần Bách Kiêu, nghe thấy tiếng anh thở phào ở đầu dây kia.
“Căng thẳng thế cơ à?” Dương Trĩ cười, “Em đã nói chắc bố mẹ sẽ không làm khó em đâu mà.”
“Nhưng dù gì đấy cũng là bố mẹ em, anh thì lại không giỏi khoản ăn nói…” Trần Bách Kiêu bảo.
“Thôi mà, giờ không có vấn đề gì nữa rồi.” Dương Trĩ an ủi anh.
Hôm đi dã ngoại cắm trại, Trần Bách Kiêu đón Dương Trĩ ở dưới nhà. Anh lái xe đến, mặc một chiếc áo phao rất dày dáng dài, còn đội một chiếc mũ len.
Dương Trĩ đeo balo chạy xuống, cũng đội mũ len cùng kiểu nhưng khác màu với Trần Bách Kiêu, nhào lại gần hôn Trần Bách Kiêu trước.
“Buổi sáng tốt lành.” Dương Trĩ cười nói.
“Buổi sáng tốt lành.” Trần Bách Kiêu cúi đầu nhìn xem quần áo Dương Trĩ mặc đã đủ ấm chưa, kéo áo phao của cậu xuống một tẹo, kiểm tra từng lớp bên trong.
“Mặc vậy cũng ổn rồi.” Trần Bách Kiêu kiểm tra xong, cảm thấy Dương Trĩ qua cửa, bèn kéo áo lại cho cậu.
“Em đã báo bố mẹ là tối không về chưa?” Trần Bách Kiêu hỏi, đoạn cầm tay Dương Trĩ với vẻ hơi căng thẳng, “Có cần anh lên lầu chào hỏi cô chú rồi mới đưa em đi không?”
Dương Trĩ không nhịn được cười, “Giờ anh tưởng mình đang trong tình cảnh nào hả? Anh cứ làm như bọn mình còn là học sinh cấp 3 ấy.”
“Nhưng nếu bố mẹ em đều biết anh… thì anh cảm thấy mình phải đánh tiếng một tẹo chứ?” Trần Bách Kiêu vô cùng kiên nhẫn hỏi.
“Vậy lúc về anh lên nhà ngồi chơi nhé.” Dương Trĩ nói.
“Thôi,” Trần Bách Kiêu lại đổi ý, “Vẫn không được, anh chưa chuẩn bị quà cáp, lần đầu gặp bố mẹ em thì phải trang trọng chút chứ.”
Dương Trĩ vừa buồn cười, mà lại vừa cảm động.
Chưa từng có ai dốc nhiều tâm tư như thế vì cậu, Trần Bách Kiêu là người đầu tiên, Dương Trĩ cũng hy vọng anh sẽ là người cuối cùng, nhất định là thế.
Họ lái xe đến chỗ cắm trại, xe Trần Bách Kiêu tình cờ là loại việt dã, có thể leo núi, bằng không lúc đi đường núi họ sẽ phải tạm đổi qua xe khác.
Địa điểm cắm trại lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Dương Trĩ, mà còn chuyên nghiệp hơn nữa.
Trại mà Trần Bách Kiêu thuê nằm trên một mảnh đất trống lớn, anh nói lần nào đến đây anh cũng chọn chỗ này, vì xung quanh khá trống trải, nếu đêm xuống trăng sao có lên thì cũng dễ ngắm.
“Anh hay tới đây lắm à?” Dương Trĩ hỏi.
“Không thường xuyên lắm, dù gì sau khi tốt nghiệp anh cũng không quay lại nữa. Nhưng hồi xưa còn ở đây, bố mẹ anh rất thích qua chỗ này chơi, còn đưa anh với mấy đứa nhóc họ hàng đi cùng nữa,” Trần Bách Kiêu nói, chỉ mấy lều trại xung quanh cho Dương Trĩ, “Nhà anh về cơ bản toàn ở khu này.”
Dương Trĩ cười, cảm thấy Trần Bách Kiêu rất giống đang khoe khoang một khu nhà cho cậu.
“Anh thích trẻ con không? Tết năm nào nhà em cũng đông trẻ con tới chơi.” Dương Trĩ tựa vào người anh, nghịch ngón tay anh.
“Bình thường, em thì sao?” Trần Bách Kiêu hỏi.
“Em cũng tàm tạm thôi,” Dương Trĩ nói, “Chăm trẻ mệt lắm.”
“Ừ,” Trần Bách Kiêu tỏ vẻ đồng ý, “Anh có em là đủ rồi.”
Họ cùng bắc nồi lên, ăn mấy món nhanh gọn vào bữa trưa. Tới chiều, Trần Bách Kiêu nắm tay Dương Trĩ đi tản bộ trong rừng. Mùa Đông lá cây khô héo, mặt đất cũng hơi cứng, nhưng Dương Trĩ thấy không khí tươi mát, hơn nữa còn có Trần Bách Kiêu bên cạnh, tất cả đều rất tuyệt vời.
Lúc trời chạng vạng, họ quay về khu trại, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Đồ nghề làm bếp hữu hạn, nhưng Dương Trĩ vẫn cố gắng nấu thật ngon. Cậu nấu món súp cay thơm nức trong một chiếc nồi to, cậu bỏ hết nguyên liệu nấu ăn và một ít gia vị có sẵn vào trong ấy. Có thể là do đói nên Trần Bách Kiêu ăn hai bát cơm, uống một bát súp.
Sau bữa tối, khu trại sẽ có một số hoạt động chung, như là mở tiệc bên lửa trại.
Nhưng vì đang là mùa Đông, thời tiết khá hanh khô, nên không thể đốt to quá, dù vậy đống lửa vẫn vô cùng ấm áp.
Dương Trĩ và Trần Bách Kiêu cùng quây quanh lửa trại, ngồi trên chiếc ghế lùn tịt, nghe một ca sĩ dân ca biểu diễn.
Ngoài giọng hát của ca sĩ và tiếng lửa lách tách, xung quanh yên ắng lạ thường. Trần Bách Kiêu luôn nắm tay Dương Trĩ, lúc gần kết thúc, Dương Trĩ bỗng nhiên siết chặt tay Trần Bách Kiêu. Trong ánh lửa, sắc mặt cậu trở nên trắng bệch.
“Hình như máy trợ thính của em có vấn đề gì rồi.” Dương Trĩ ghé sát lại gần Trần Bách Kiêu, giơ tay chạm vào tai trái.
“Cái bên đấy à?” Trần Bách Kiêu kiểm tra giúp cậu, phát hiện quả thực máy trợ thính bên tai trái đã hỏng.
Dương Trĩ thấy hơi bất đắc dĩ, tháo bên hỏng xuống, nói: “Về mua lại cái khác vậy.”
“Chỉ đeo một bên có sao không?” Trần Bách Kiêu hỏi.
“Đeo một thời gian ngắn thì không sao, chỉ thấy hơi kỳ thôi.” Dương Trĩ nói.
Trần Bách Kiêu suy nghĩ một lát, bảo: “Vậy em bỏ cả hai ra đi.”
Dương Trĩ kêu hả, Trần Bách Kiêu nói tiếp: “Chúng ta chơi một trò chơi nhé, anh sẽ làm tai của em.”
Khi Trần Bách Kiêu nói câu này, tiếng hát của ca sĩ dừng lại đúng lúc ấy. Lửa cháy bập bùng, đôi mắt Trần Bách Kiêu sáng bừng trong ánh lửa, làm lòng Dương Trĩ xao xuyến vô cùng.
“Được thôi,” Dương Trĩ nói, “Vậy tụi mình thử xem sao.”
Dương Trĩ lại bước vào thế giới hoàn toàn không có tiếng động, nhưng lần này cậu đã có Trần Bách Kiêu.
Trần Bách Kiêu nắm tay cậu đi rửa ráy, Dương Trĩ hỏi Trần Bách Kiêu: “Tiếng nước thế nào hở anh?”
Trần Bách Kiêu ngẫm ngợi, bật vòi nước, vốc một vốc nhỏ đổ lên tay Dương Trĩ, rồi lại nắm cổ tay cậu để cậu xòe tay ra, đầu ngón tay chỉa xuống, gõ từng nhịp lên lòng bàn tay Dương Trĩ.
Thời gian cũng chậm lại, như thể biến thành tiết tấu thuộc về Trần Bách Kiêu, chỉ dành cho mình Dương Trĩ mà thôi.
Dương Trĩ gật đầu, nghiêng mặt nói với Trần Bách Kiêu: “Em nghe thấy rồi.”
Trần Bách Kiêu có vẻ vui lắm, anh rút giấy lau khô tay cho Dương Trĩ, dẫn cậu về trại của họ.
Lúc đi qua thảm cỏ, Trần Bách Kiêu đột nhiên dừng lại, cùng ngồi xổm xuống với Dương Trĩ, nắm tay cậu tới gần vạt cỏ đang đong đưa khe khẽ, đồng thời tới gần Dương Trĩ, thổi một hơi thật nhẹ bên tai cậu.
Mũi cỏ sượt qua lòng bàn tay Dương Trĩ, Trần Bách Kiêu gõ chữ nói: “Đây là tiếng gió thổi qua mặt cỏ đấy.”
Dưới ánh trăng, Dương Trĩ cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, vì thế cậu quay đầu hôn anh.
Trở về trại, họ cùng nằm xuống. Trần Bách Kiêu để Dương Trĩ gối lên khuỷu tay anh, chỉ tầng không.
Bầu trời mùa Đông không quang đãng như mùa Hạ, nhưng hôm nay trời đẹp, nên vẫn có thể thấy sao.
Trần Bách Kiêu gõ chữ cho Dương Trĩ xem: Đến Hè sẽ còn đẹp hơn, sao rợp khắp trời.
Trần Bách Kiêu không rành món sáng tạo những ngôn từ bay bướm, đành phải vụng về nắm tay lại rồi xòe tay ra, như các bé mẫu giáo bắt chước sao sáng lập lòe.
“Cảm giác đại khái là thế đấy.” Trần Bách Kiêu gõ chữ cho Dương Trĩ xem, khiến cậu bật cười.
“Trần Bách Kiêu, bao giờ về em dạy anh mấy câu trong ngôn ngữ ký hiệu nhé.” Dương Trĩ nói.
Bởi vì bây giờ cậu không nghe thấy gì, nên giọng cậu lúc to lúc nhỏ, đến chính bản thân Dương Trĩ cũng không kiểm soát tốt được.
“Ừ.” Trần Bách Kiêu gật đầu, lại vỗ vỗ Dương Trĩ để cậu nhìn qua, biểu diễn cho cậu câu duy nhất mà anh biết trong ngôn ngữ ký hiệu.
Đầu tiên anh giơ thẳng ngón út, rồi lại giơ thẳng ngón trỏ, đoạn giơ cả ngón cái và ngón út lên.
(Cách nói ILY = I love you trong ASL – hệ ngôn ngữ ký hiệu Mỹ.)
Dương Trĩ cười, lặp lại động tác của Trần Bách Kiêu, lật người qua nằm đè lên anh, cúi đầu hôn anh.
Trần Bách Kiêu giơ tay ôm cậu vào lòng, tiếp tục hôn cậu.
Cơ thể Trần Bách Kiêu vô cùng ấm áp, như thể còn vương lại hơi nóng hừng hực từ đống lửa ban nãy. Dương Trĩ chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm và tình yêu của Trần Bách Kiêu.
Giây tiếp theo, cảm xúc lạnh lẽo truyền đến từ ngón áp út, Dương Trĩ hơi khựng lại, bị Trần Bách Kiêu cắn nhẹ vào đầu lưỡi. Cậu quay đầu, mở mắt ra, thấy một chiếc nhẫn màu bạc sáng lóa nằm trên ngón tay mình.
Dương Trĩ vô cùng mừng rỡ nâng tay lên cho Trần Bách Kiêu xem, lại giơ ngón tay lên, ấn chiếc nhẫn kia lên môi Trần Bách Kiêu, chính cậu cũng xích lại hôn anh thật chậm rãi.
“Anh yêu em.” Môi Trần Bách Kiêu giật giật. Dương Trĩ áp lên môi anh, cậu cảm nhận được chuyển động, nhưng không biết Trần Bách Kiêu nói gì, đành phải hoang mang nâng người lên, ngoẹo đầu.
“Anh yêu em.” Trần Bách Kiêu giơ tay xoa đầu Dương Trĩ.
Dương Trĩ mím môi, mày mắt cong lên, nở một nụ cười tuyệt đẹp với anh.
“Anh yêu em.” Giọng Trần Bách Kiêu lớn hơn một tẹo, nhưng Dương Trĩ vẫn lắc đầu.
“Anh yêu em.” Trần Bách Kiêu nhấc người dậy.
Dương Trĩ không nói gì, chỉ đến gần, nằm tựa lên ngực Trần Bách Kiêu, hôn mé cổ anh.
“Anh yêu em.” Trần Bách Kiêu nghiêng đầu tới gần tai Dương Trĩ, hôn lên vành tai cậu.
Trần Bách Kiêu nhớ tới đêm hôm ấy, anh nói lời yêu Dương Trĩ hai lần bên mép giường, nhưng Dương Trĩ không nghe thấy.
Thật ra Dương Trĩ có thể nghe được đó, phải tội Trần Bách Kiêu không dám. Ngày ấy anh chưa hiểu tâm ý của Dương Trĩ, đành phải bọc kín tình cảm của mình trong tầng tầng lớp lớp, thi thoảng mới hé ra, sợ Dương Trĩ thấy, lại sợ Dương Trĩ không thấy được.
Cho nên anh thử tỏ tình, lấy cớ để đối xử tốt với cậu, vụng trộm yêu cậu, không hy vọng xa vời một ngày nào đó Dương Trĩ sẽ biết.
Nhưng Trần Bách Kiêu vẫn luôn cố gắng, nên anh luôn có được may mắn.
Với rất nhiều người, mơ ước mãi mãi chỉ là ước mơ, cuối cùng chính bản thân cũng sẽ từ từ lãng quên. Nhưng Trần Bách Kiêu lại được chứng kiến giấc mơ trở thành sự thật.
Giấc mơ đang tựa vào vai anh đây.
Trần Bách Kiêu lặng lẽ chớp mắt, siết chặt tay Dương Trĩ.
Anh cúi đầu, môi áp lên tai Dương Trĩ, thong thả và kiên định thủ thỉ với cậu: “Anh yêu em.”
“Dương Trĩ, anh yêu em.”
Làn hơi ấm phả lên mé cổ, Trần Bách Kiêu víu gáy Dương Trĩ, đặt những chiếc hôn dày đặc dọc theo tai cậu.
Dương Trĩ túm cổ áo anh, khẽ khàng nức nở trong lòng anh một lát, rồi mới giơ tay ôm lấy Trần Bách Kiêu.
“Em cũng yêu anh.”
Bố mẹ cậu cũng đi tới, đứng trên ban công, tình cờ thay Trần Bách Kiêu lại khởi động xe đi mất đúng lúc này.
“Nhà mình nói chuyện đi,” mẹ cậu nhìn xuống lầu, “Chuyện bạn trai con ấy.”
“Thật ra anh thấy thằng cu này trông quen phết,” bố cậu chỉ xuống, “Em không thấy thế à?”
Bố cậu nhìn về phía Dương Trĩ, “Có phải bố bị ảo giác không nhỉ? Bố thấy nó hơi giống một đứa bạn cùng lớp cấp 3 của con, hồi đi họp phụ huynh bố hơi có ấn tượng.”
“Anh ấy là bạn cấp 3 của con ạ,” Dương Trĩ cười, “Bố mẹ còn nhớ kỹ ghê.”
“Có gì mà không nhớ được đâu,” Bố cậu chắp tay sau lưng, xoay người, “Đi vào trước đã.”
Bố mẹ Dương Trĩ cũng không gây khó dễ cho cậu về chuyện Trần Bách Kiêu, luôn giữ thái độ rất tiến bộ cởi mở.
Nói chuyện xong, Dương Trĩ gọi điện báo cho Trần Bách Kiêu, nghe thấy tiếng anh thở phào ở đầu dây kia.
“Căng thẳng thế cơ à?” Dương Trĩ cười, “Em đã nói chắc bố mẹ sẽ không làm khó em đâu mà.”
“Nhưng dù gì đấy cũng là bố mẹ em, anh thì lại không giỏi khoản ăn nói…” Trần Bách Kiêu bảo.
“Thôi mà, giờ không có vấn đề gì nữa rồi.” Dương Trĩ an ủi anh.
Hôm đi dã ngoại cắm trại, Trần Bách Kiêu đón Dương Trĩ ở dưới nhà. Anh lái xe đến, mặc một chiếc áo phao rất dày dáng dài, còn đội một chiếc mũ len.
Dương Trĩ đeo balo chạy xuống, cũng đội mũ len cùng kiểu nhưng khác màu với Trần Bách Kiêu, nhào lại gần hôn Trần Bách Kiêu trước.
“Buổi sáng tốt lành.” Dương Trĩ cười nói.
“Buổi sáng tốt lành.” Trần Bách Kiêu cúi đầu nhìn xem quần áo Dương Trĩ mặc đã đủ ấm chưa, kéo áo phao của cậu xuống một tẹo, kiểm tra từng lớp bên trong.
“Mặc vậy cũng ổn rồi.” Trần Bách Kiêu kiểm tra xong, cảm thấy Dương Trĩ qua cửa, bèn kéo áo lại cho cậu.
“Em đã báo bố mẹ là tối không về chưa?” Trần Bách Kiêu hỏi, đoạn cầm tay Dương Trĩ với vẻ hơi căng thẳng, “Có cần anh lên lầu chào hỏi cô chú rồi mới đưa em đi không?”
Dương Trĩ không nhịn được cười, “Giờ anh tưởng mình đang trong tình cảnh nào hả? Anh cứ làm như bọn mình còn là học sinh cấp 3 ấy.”
“Nhưng nếu bố mẹ em đều biết anh… thì anh cảm thấy mình phải đánh tiếng một tẹo chứ?” Trần Bách Kiêu vô cùng kiên nhẫn hỏi.
“Vậy lúc về anh lên nhà ngồi chơi nhé.” Dương Trĩ nói.
“Thôi,” Trần Bách Kiêu lại đổi ý, “Vẫn không được, anh chưa chuẩn bị quà cáp, lần đầu gặp bố mẹ em thì phải trang trọng chút chứ.”
Dương Trĩ vừa buồn cười, mà lại vừa cảm động.
Chưa từng có ai dốc nhiều tâm tư như thế vì cậu, Trần Bách Kiêu là người đầu tiên, Dương Trĩ cũng hy vọng anh sẽ là người cuối cùng, nhất định là thế.
Họ lái xe đến chỗ cắm trại, xe Trần Bách Kiêu tình cờ là loại việt dã, có thể leo núi, bằng không lúc đi đường núi họ sẽ phải tạm đổi qua xe khác.
Địa điểm cắm trại lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Dương Trĩ, mà còn chuyên nghiệp hơn nữa.
Trại mà Trần Bách Kiêu thuê nằm trên một mảnh đất trống lớn, anh nói lần nào đến đây anh cũng chọn chỗ này, vì xung quanh khá trống trải, nếu đêm xuống trăng sao có lên thì cũng dễ ngắm.
“Anh hay tới đây lắm à?” Dương Trĩ hỏi.
“Không thường xuyên lắm, dù gì sau khi tốt nghiệp anh cũng không quay lại nữa. Nhưng hồi xưa còn ở đây, bố mẹ anh rất thích qua chỗ này chơi, còn đưa anh với mấy đứa nhóc họ hàng đi cùng nữa,” Trần Bách Kiêu nói, chỉ mấy lều trại xung quanh cho Dương Trĩ, “Nhà anh về cơ bản toàn ở khu này.”
Dương Trĩ cười, cảm thấy Trần Bách Kiêu rất giống đang khoe khoang một khu nhà cho cậu.
“Anh thích trẻ con không? Tết năm nào nhà em cũng đông trẻ con tới chơi.” Dương Trĩ tựa vào người anh, nghịch ngón tay anh.
“Bình thường, em thì sao?” Trần Bách Kiêu hỏi.
“Em cũng tàm tạm thôi,” Dương Trĩ nói, “Chăm trẻ mệt lắm.”
“Ừ,” Trần Bách Kiêu tỏ vẻ đồng ý, “Anh có em là đủ rồi.”
Họ cùng bắc nồi lên, ăn mấy món nhanh gọn vào bữa trưa. Tới chiều, Trần Bách Kiêu nắm tay Dương Trĩ đi tản bộ trong rừng. Mùa Đông lá cây khô héo, mặt đất cũng hơi cứng, nhưng Dương Trĩ thấy không khí tươi mát, hơn nữa còn có Trần Bách Kiêu bên cạnh, tất cả đều rất tuyệt vời.
Lúc trời chạng vạng, họ quay về khu trại, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Đồ nghề làm bếp hữu hạn, nhưng Dương Trĩ vẫn cố gắng nấu thật ngon. Cậu nấu món súp cay thơm nức trong một chiếc nồi to, cậu bỏ hết nguyên liệu nấu ăn và một ít gia vị có sẵn vào trong ấy. Có thể là do đói nên Trần Bách Kiêu ăn hai bát cơm, uống một bát súp.
Sau bữa tối, khu trại sẽ có một số hoạt động chung, như là mở tiệc bên lửa trại.
Nhưng vì đang là mùa Đông, thời tiết khá hanh khô, nên không thể đốt to quá, dù vậy đống lửa vẫn vô cùng ấm áp.
Dương Trĩ và Trần Bách Kiêu cùng quây quanh lửa trại, ngồi trên chiếc ghế lùn tịt, nghe một ca sĩ dân ca biểu diễn.
Ngoài giọng hát của ca sĩ và tiếng lửa lách tách, xung quanh yên ắng lạ thường. Trần Bách Kiêu luôn nắm tay Dương Trĩ, lúc gần kết thúc, Dương Trĩ bỗng nhiên siết chặt tay Trần Bách Kiêu. Trong ánh lửa, sắc mặt cậu trở nên trắng bệch.
“Hình như máy trợ thính của em có vấn đề gì rồi.” Dương Trĩ ghé sát lại gần Trần Bách Kiêu, giơ tay chạm vào tai trái.
“Cái bên đấy à?” Trần Bách Kiêu kiểm tra giúp cậu, phát hiện quả thực máy trợ thính bên tai trái đã hỏng.
Dương Trĩ thấy hơi bất đắc dĩ, tháo bên hỏng xuống, nói: “Về mua lại cái khác vậy.”
“Chỉ đeo một bên có sao không?” Trần Bách Kiêu hỏi.
“Đeo một thời gian ngắn thì không sao, chỉ thấy hơi kỳ thôi.” Dương Trĩ nói.
Trần Bách Kiêu suy nghĩ một lát, bảo: “Vậy em bỏ cả hai ra đi.”
Dương Trĩ kêu hả, Trần Bách Kiêu nói tiếp: “Chúng ta chơi một trò chơi nhé, anh sẽ làm tai của em.”
Khi Trần Bách Kiêu nói câu này, tiếng hát của ca sĩ dừng lại đúng lúc ấy. Lửa cháy bập bùng, đôi mắt Trần Bách Kiêu sáng bừng trong ánh lửa, làm lòng Dương Trĩ xao xuyến vô cùng.
“Được thôi,” Dương Trĩ nói, “Vậy tụi mình thử xem sao.”
Dương Trĩ lại bước vào thế giới hoàn toàn không có tiếng động, nhưng lần này cậu đã có Trần Bách Kiêu.
Trần Bách Kiêu nắm tay cậu đi rửa ráy, Dương Trĩ hỏi Trần Bách Kiêu: “Tiếng nước thế nào hở anh?”
Trần Bách Kiêu ngẫm ngợi, bật vòi nước, vốc một vốc nhỏ đổ lên tay Dương Trĩ, rồi lại nắm cổ tay cậu để cậu xòe tay ra, đầu ngón tay chỉa xuống, gõ từng nhịp lên lòng bàn tay Dương Trĩ.
Thời gian cũng chậm lại, như thể biến thành tiết tấu thuộc về Trần Bách Kiêu, chỉ dành cho mình Dương Trĩ mà thôi.
Dương Trĩ gật đầu, nghiêng mặt nói với Trần Bách Kiêu: “Em nghe thấy rồi.”
Trần Bách Kiêu có vẻ vui lắm, anh rút giấy lau khô tay cho Dương Trĩ, dẫn cậu về trại của họ.
Lúc đi qua thảm cỏ, Trần Bách Kiêu đột nhiên dừng lại, cùng ngồi xổm xuống với Dương Trĩ, nắm tay cậu tới gần vạt cỏ đang đong đưa khe khẽ, đồng thời tới gần Dương Trĩ, thổi một hơi thật nhẹ bên tai cậu.
Mũi cỏ sượt qua lòng bàn tay Dương Trĩ, Trần Bách Kiêu gõ chữ nói: “Đây là tiếng gió thổi qua mặt cỏ đấy.”
Dưới ánh trăng, Dương Trĩ cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, vì thế cậu quay đầu hôn anh.
Trở về trại, họ cùng nằm xuống. Trần Bách Kiêu để Dương Trĩ gối lên khuỷu tay anh, chỉ tầng không.
Bầu trời mùa Đông không quang đãng như mùa Hạ, nhưng hôm nay trời đẹp, nên vẫn có thể thấy sao.
Trần Bách Kiêu gõ chữ cho Dương Trĩ xem: Đến Hè sẽ còn đẹp hơn, sao rợp khắp trời.
Trần Bách Kiêu không rành món sáng tạo những ngôn từ bay bướm, đành phải vụng về nắm tay lại rồi xòe tay ra, như các bé mẫu giáo bắt chước sao sáng lập lòe.
“Cảm giác đại khái là thế đấy.” Trần Bách Kiêu gõ chữ cho Dương Trĩ xem, khiến cậu bật cười.
“Trần Bách Kiêu, bao giờ về em dạy anh mấy câu trong ngôn ngữ ký hiệu nhé.” Dương Trĩ nói.
Bởi vì bây giờ cậu không nghe thấy gì, nên giọng cậu lúc to lúc nhỏ, đến chính bản thân Dương Trĩ cũng không kiểm soát tốt được.
“Ừ.” Trần Bách Kiêu gật đầu, lại vỗ vỗ Dương Trĩ để cậu nhìn qua, biểu diễn cho cậu câu duy nhất mà anh biết trong ngôn ngữ ký hiệu.
Đầu tiên anh giơ thẳng ngón út, rồi lại giơ thẳng ngón trỏ, đoạn giơ cả ngón cái và ngón út lên.
(Cách nói ILY = I love you trong ASL – hệ ngôn ngữ ký hiệu Mỹ.)
Dương Trĩ cười, lặp lại động tác của Trần Bách Kiêu, lật người qua nằm đè lên anh, cúi đầu hôn anh.
Trần Bách Kiêu giơ tay ôm cậu vào lòng, tiếp tục hôn cậu.
Cơ thể Trần Bách Kiêu vô cùng ấm áp, như thể còn vương lại hơi nóng hừng hực từ đống lửa ban nãy. Dương Trĩ chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm và tình yêu của Trần Bách Kiêu.
Giây tiếp theo, cảm xúc lạnh lẽo truyền đến từ ngón áp út, Dương Trĩ hơi khựng lại, bị Trần Bách Kiêu cắn nhẹ vào đầu lưỡi. Cậu quay đầu, mở mắt ra, thấy một chiếc nhẫn màu bạc sáng lóa nằm trên ngón tay mình.
Dương Trĩ vô cùng mừng rỡ nâng tay lên cho Trần Bách Kiêu xem, lại giơ ngón tay lên, ấn chiếc nhẫn kia lên môi Trần Bách Kiêu, chính cậu cũng xích lại hôn anh thật chậm rãi.
“Anh yêu em.” Môi Trần Bách Kiêu giật giật. Dương Trĩ áp lên môi anh, cậu cảm nhận được chuyển động, nhưng không biết Trần Bách Kiêu nói gì, đành phải hoang mang nâng người lên, ngoẹo đầu.
“Anh yêu em.” Trần Bách Kiêu giơ tay xoa đầu Dương Trĩ.
Dương Trĩ mím môi, mày mắt cong lên, nở một nụ cười tuyệt đẹp với anh.
“Anh yêu em.” Giọng Trần Bách Kiêu lớn hơn một tẹo, nhưng Dương Trĩ vẫn lắc đầu.
“Anh yêu em.” Trần Bách Kiêu nhấc người dậy.
Dương Trĩ không nói gì, chỉ đến gần, nằm tựa lên ngực Trần Bách Kiêu, hôn mé cổ anh.
“Anh yêu em.” Trần Bách Kiêu nghiêng đầu tới gần tai Dương Trĩ, hôn lên vành tai cậu.
Trần Bách Kiêu nhớ tới đêm hôm ấy, anh nói lời yêu Dương Trĩ hai lần bên mép giường, nhưng Dương Trĩ không nghe thấy.
Thật ra Dương Trĩ có thể nghe được đó, phải tội Trần Bách Kiêu không dám. Ngày ấy anh chưa hiểu tâm ý của Dương Trĩ, đành phải bọc kín tình cảm của mình trong tầng tầng lớp lớp, thi thoảng mới hé ra, sợ Dương Trĩ thấy, lại sợ Dương Trĩ không thấy được.
Cho nên anh thử tỏ tình, lấy cớ để đối xử tốt với cậu, vụng trộm yêu cậu, không hy vọng xa vời một ngày nào đó Dương Trĩ sẽ biết.
Nhưng Trần Bách Kiêu vẫn luôn cố gắng, nên anh luôn có được may mắn.
Với rất nhiều người, mơ ước mãi mãi chỉ là ước mơ, cuối cùng chính bản thân cũng sẽ từ từ lãng quên. Nhưng Trần Bách Kiêu lại được chứng kiến giấc mơ trở thành sự thật.
Giấc mơ đang tựa vào vai anh đây.
Trần Bách Kiêu lặng lẽ chớp mắt, siết chặt tay Dương Trĩ.
Anh cúi đầu, môi áp lên tai Dương Trĩ, thong thả và kiên định thủ thỉ với cậu: “Anh yêu em.”
“Dương Trĩ, anh yêu em.”
Làn hơi ấm phả lên mé cổ, Trần Bách Kiêu víu gáy Dương Trĩ, đặt những chiếc hôn dày đặc dọc theo tai cậu.
Dương Trĩ túm cổ áo anh, khẽ khàng nức nở trong lòng anh một lát, rồi mới giơ tay ôm lấy Trần Bách Kiêu.
“Em cũng yêu anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.