Ở Lại Bên Anh, Trọn Kiếp Vinh Hoa
Chương 8:
Xu hào 1 tệ
30/12/2021
Mộng Phạn ôm gối ngồi sofa thút tha thút thít sau màn mây mưa hơi quá đà với Trạch Dương , giọng nói vốn dĩ trong trẻo nay đã khàn đặc vì la hét quá nhiều . Thủ phạm gây lên chuyện thì vô cùng thành khẩn quỳ bên cạnh hai tay dâng cốc nước ấm cho cô , nhưng ánh mắt kia thì chỉ thấy sự thỏa mãn vô bờ bến chứ làm gì có chỗ nào ra dáng thú tội .
Ai có thể nói cho cô biết là tại sao thời gian lại có sức tàn phá , thay đổi một người ghê gớm tới mức như vậy hay không ? Trước đây Trạch Dương chẳng phải là một người nghiêm túc và cực kì đứng đắn hay sao bây giờ lại biến thành kẻ không biết xấu hổ như vậy . Đám đuôi chồn đuôi cáo máy rung gì gì kia ừ công nhận là thích thật đấy nhưng anh cũng phải cho cô thích nghi từ từ chứ , làm cho người ta bị vày vặt đến nhũn cả người xong nhơn nhơn ngồi một bên đắc ý cười thì có gì mà tự hào cơ chứ .
- Trạch Dương chết tiệt , vô liêm sỉ ...
Mộng Phạn nhịn không nổi , mắng anh một trận . Không phải vì yêu anh với cả cũng tiếc tiếc khuôn mặt đẹp trai kia thì cô đã đè ra dẫm cho mấy cái rồi . Cô ngúng nguẩy ôm theo cái gối chứa bịch tiền bên trong chui vào phòng riêng , trước khi khóa cửa vẫn cực kì nghiêm túc nhìn người không đủ uy tín kia hăm dọa .
- Cấm bước vào trong này nửa bước , không em cho nhịn 1 tuần khỏi gặp Tiểu Tiểu Phạn đấy ????
Trạch Dương không biết cô có ý định gì mà tỏ ra thần bí như vậy , nhưng thôi anh cũng không có hứng đi vào trong đó . Đấy là thiên đường của Mộng Phạn rồi , đủ loại đồ ăn vặt, nước ngọt , búp bê , gấu bông , không cẩn thận đi vào dẫm trúng thứ gì của cô thì anh có 10 mạng cũng đền không đủ , tính trẻ con của cô mà nổi lên có trời đỡ . Trạch Dương khẽ lắc đầu , tiếc rẻ cho thân phận người đàn ông 12 bến nước của mình , đi ngược đi xuôi đâm đầu trúng vũng nước nghiện ăn vặt hơn ăn chồng này .
Mộng Phạn không biết bên ngoài Trạch Dương đang ôm đầu than trời trách đất , cô còn đang bận nhẩm đếm lại số tiền bản thân tích cóp được , từng đồng đều được vuốt ve phẳng phiu xếp thành từng cọc ngay ngắn ..
- 100 , 1000 , 1500 ...
Nhìn cọc tiền đủ loại mệnh giá đang dày lên từng ngày , cô mỉm cười đắc ý trong bụng thầm tính toán xem còn thiếu bao nhiêu mới đủ mua quà sinh nhật cho anh .
Chỉ vài ngày nữa thôi là Trạch Dương bước qua tuổi 27 , chậc ông xã cô sắp thành ông chú trong mắt mấy nhóc cấp 3 thật rồi .
So sánh lẫn nhau thì tương đối trái ngược , so với cô thì Trạch Dương mỗi ngày trôi qua càng thêm bận rộn . Từ khi tuyên bố gia nhập thị trường châu Âu , cơ hội cùng thách thức thi nhau lũ lượt kéo tới , trong môi trường thừa đao dư kiếm này mỗi bước đi đều như trên băng mỏng , anh hiện tại không chỉ có một mình mà còn cả một bà vợ tiêu hoang ở nhà đang chờ nuôi đấy , nên dẫu tương lai có bao nhiêu phần sáng lạn anh vẫn vô cùng cẩn trọng , từng bước chậm rãi với những quyết định của mình .
Người ta nói giặc ngoài không đáng sợ bằng giặc nhà , điều này áp dụng cho tình huống của Trạch thị lúc này thật chính xác . Công ty vốn có bề dày lịch sử thăng trầm hơn 50 năm , đối với thị trường trong nước gần như bão hòa này đã không còn nhiều cơ hội để phát triển nữa . Hướng đi được đề ra từ thời ông nội anh đến nay đã trở nên lỗi thời không còn phù hợp hoàn cảnh hiện tại . Nếu tiếp tục bấu víu vào nguồn khách hàng nội địa thì tương lai không xa , người khổng lồ Trạch thị sẽ trở thành đống phế liệu , tự chết trên chính những quyết sách cổ hủ lạc hậu của chính mình . Vấn đề là những người có tuổi luôn luôn sống hoài niệm , thường ngủ quên trên chiến thắng của quá khứ , cách họ tiếp nhận với sự xoay chuyển vận động của thời đại sẽ chậm rãi , khó tiếp thu hơn lớp trẻ nên khi Trạch Dương đưa ra tuyên bố tiến quân đưa công ty mở rộng ra nước ngoài thì không ít các lão thần thế hệ trước đến công ty vào văn phòng làm việc của anh không tiếc lời chửi mắng . Nhưng Trạch Dương không phải Trạch Âu Thần càng không phải là lão già yếu đuối Trạch Tử Thành kia , anh không dễ dàng bị lời lẽ lấn át , anh có một thứ trong thay , chỉ cần thứ này còn hiệu lực thì quyết định của anh mang tính tuyệt đối , đó chính là 70% cổ phần ông nội anh di chúc lại cho anh . Điều này là một sự khẳng định to và rõ ràng nhất cho việc Trạch thị là của con cháu nhà họ Trạch , các ông dù có đem 50 năm vinh quang của quá khứ ra đè ép thì vẫn không cách nào chối bỏ được điều này .
Những lão già ngu xuẩn này cho rằng khi đưa Trạch thị ra thị trường quốc tế nghĩa là cây tiền mấy lão hàng năm chỉ việc ngồi chơi cũng được hưởng lợi nay phải chia ra làm nhiều phần nhỏ hơn , cổ phần cũng cũng theo đó giảm sút . Thậm chí còn mạnh miệng nói Trạch Dương là loại ăn cháo đá bát , ngu xuẩn , vong ân phụ nghĩa , không có đám già mấy lão thì đừng mong có Trạch thị vững mạnh ngày hôm nay .
Trạch Dương tựa vào ghế , ánh nhìn chiếu đến mọi ngóc ngách trong căn phòng phủ lên đám người một thời từng là cha chú , từng ẵm bồng anh trên tay nay từng người từng người đang bị đồng tiền làm cho mờ mắt , quên đi lý tưởng khát vọng khi lập ra nơi này , quên đi hàng chục ngàn nhân viên đang dựa vào đồng lương của Trạch thị sinh sống .
- Các người nói vậy có khi nào suy nghĩ bao nhiêu năm trôi qua Trạch thị chưa từng bạc đãi ai trong mấy người chưa ? Không có mấy người đúng là Trạch thị không thể có ngày hôm nay ? Vì Trạch thị sẽ còn to lớn , huy hoàng hơn bây giờ gấp trăm vạn lần . Đừng nghĩ mấy người sau lưng bòn rút bao nhiêu thì tôi cùng ông nội không biết . Chính vì thứ tình nghĩa rách nát trong mồm các người mà đến nay tất cả vẫn còn có thể thỏa thuê phè phỡn kiếm chác đấy .
Trạch Dương đứng dậy , ném một tệp văn bản về phía trước , đập bàn quát lớn ..
- Mấy người đọc đi , đây là bản photo di chúc mà ông nội tôi để lại . Về mặt pháp lý tôi hiện tại chính là ông chủ danh chính ngôn thuận của Trạch thị . Tôi làm gì với tài sản hợp pháp của mình không cần thiết phải lắng nghe ý kiến của mấy người. Biết điều thì tốt nhất ai yên vị người đó , cuối năm chúng ta còn có thể vui vẻ chia chác thành quả , còn người nào thấy miếng bánh mình được chia quá nhỏ , tôi không ngại đem chứng cớ tham nhũng của mấy người ra pháp luật đâu đến khi đó 1 xu cũng đừng hi vọng có được .
Ban đầu Trạch Dương cũng không nghĩ cần thiết áp bức đến bước đường này nhưng lời hứa cùng Mộng Phạn đi khắp mọi nơi trên thế giới khiến anh thêm quyết tâm trong thời gian nhanh nhất thúc đẩy Trạch thị đi đúng quỹ đạo vốn có . Các vấn đề tiềm ẩn khả năng phát sinh trong tương lai dù tỉ lệ nhỏ tới đâu cũng cần giải quyết triệt để . Không thể sau này vừa đi ngao du cùng vợ nhỏ vừa mất thời gian lo lắng công việc khiến cô mất vui được . Nếu đây không phải tâm huyết của ông nội anh có lẽ Trạch Dương đã quẳng nó cho cấp dưới tự giải quyết tất cả , còn anh chỉ việc ngày ngày ở bên Mộng Phạn, say đắm vui vẻ cùng mỹ nhân rồi..
Trạch Dương day day trán , hai hôm nay vì bàn công việc làm ăn với những đối tác nước ngoài bị lệch múi giờ khiến anh mệt mỏi không ít , nay còn bị làm phiền thiếu chút nữa phát tác nóng nảy đem cả đám quẳng ra ngoài , nhưng cuối cùng bức ảnh một cô gái mặc chiếc đầm màu xanh nước biển , nụ cười tỏa nắng đã đem những nóng giận trong anh đè nén xuống.
Trạch Dương phẩy tay không muốn cùng mấy lão già tiếp tục bàn luận gì thêm , cả đám bị anh ra lệnh đuổi khách thì mặt mũi xám xịt lôi kéo nhau ra ngoài . Trạch Dương nhận định , kẻ lúc này nóng lòng nhất không hẳn chỉ là mấy lão già khi nãy , người anh em Trạch Âu Thần của anh mới thực sự là người đang đứng ngồi không yên .
Dù biết miếng mồi Phó Tổng Giám Đốc Trạch Dương quăng ra là một cái bẫy nhưng hắn cùng anh dù gì vẫn dây dưa với nhau khi cùng chung họ Trạch , hắn còn có Trạch Tử Thành phía sau hậu thuẫn , cơ hội để bước vào Trạch thị hẳn là vẫn có . Nhưng chỉ cần công ty niêm yết xong , số lượng cổ đông tăng lên , lợi thế về họ Trạch của hắn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa . Mà ông nội chết tiệt tại sao chết rồi mà 1 phần tài sản cũng không để lại cho hắn , đến lão già sống dai như đỉa Trạch Tử Thành còn có 10% cổ phần ban đầu .
Cùng là họ Trạch tại sao trong mắt lão già kia chỉ có mình Trạch Dương, dựa vào đâu thứ gì tốt đẹp nhất cũng thuộc về người anh này của hắn ? Sự yêu thương quan tâm của ông nội , phần tài sản khổng lồ , một sự nghiệp thẳng bước thuận lợi , một người vợ xinh đẹp luôn vì anh mà hết lòng , còn hắn bất cứ thứ gì đều không có , quả thực rất không công bằng .
Nhưng Trạch Âu Thần than trời trách đất lại chẳng có ai nghe , có phải không Trạch Dương không cho hắn đường sống ? Năm công ty ở thành phố X kia vốn dĩ từ đầu không hề liên quan tới Trạch thị , là phần tài sản cá nhân Trạch Dương chuẩn bị cho em mình . Tuy là các công ty non trẻ nhưng nội bộ tập hợp rất nhiều tinh anh , là những người có kinh nghiệm trên thương trường , chỉ cần hắn chú tâm quản lý thì chưa tới 3 năm toàn bộ sẽ lọt top các công ty triển vọng , tương lai không cách nào đong đếm được . Chỉ riêng phần nhân tình này cũng đủ thấy Trạch Dương với hắn quá mức khoan dung rồi không ngờ Trạch Âu Thần không chấp nhận phần tình cảm này của anh.
Trạch Tử Thành trong thời điểm nhạy cảm này thể hiện đúng bản chất ích kỉ của mình , trong tay ông ta nắm giữ 10% cổ phần tất nhiên nửa đời sau sẽ chẳng có vấn đề gì đáng để lo lắng nên sau khi Trạch Âu Thần gọi điện nói về khả năng hắn sẽ thực sự hất cẳng khỏi Trạch thị thì tỏ vẻ không quan tâm , hai anh em chúng mày tự giải quyết với nhau sau đó cúp máy luôn không muốn nghe thêm gì nữa .
Trạch Tử Thành chính là như vậy , vĩnh viễn chỉ quan tâm tới lợi ích của bản thân , còn con cái ư ? Lúc ông ta vui vẻ thì Trạch Âu Thần là người con trai lão dành cho sự quan tâm nhiều nhất , nhưng thực tế phũ phàng là khi lợi ích có nguy cơ bị đụng chạm , Trạch Âu Thần cũng chỉ như Trạch Dương lão chẳng cần mất thời gian suy nghĩ mà trực tiếp ném ra xa coi như đứa con này không hề tồn tại .
Mộng Phạn nghe Trạch Dương nói lại vấn đề mấy ngày hôm nay của công ty , cô không hiểu nhưng sự quan tâm dành cho ông xã của mình chưa bao giờ thiếu , với những người có ý định nhắm vào anh hay Trạch thị cô vẫn bảo lưu quan điểm là không thể nhẹ tay , cỏ dại qua đông đến đầu xuân gặp mưa phùn lại sinh sôi nảy nở , nếu không tận gốc tiêu diệt thì chưa biết chừng tương lai bị bọn chúng sau lưng đâm một dao lúc nào còn chưa biết đâu . .
Nói xong Mộng Phạn nhanh chân chạy mất , đi đến lãnh địa bất khả xâm phạm của mình vẫn như cũ hăm dọa không cho anh tiến vào , bỏ lại phía sau là ánh nhìn ngơ ngác của Trạch Dương ..
Cách một ngày trước sinh nhật của Trạch Dương , Mộng Phạn đã đặt một bàn ăn tại nhà hàng Tây cao cấp trong thành phố , đúng chuẩn lãng mạn đầy đủ nến , hoa hồng , nhạc trữ tình ...Nhớ lại cả hai đời ngoài việc cùng anh đi du lịch nhân dịp qua Mỹ công tác thì những lần hai người ra ngoài vui vẻ với nhau ít đến thảm thương gần như là không có .
Tuy bữa tối này đã ngốn sạch số tiền cô vất vả kiếm được thời gian qua nhưng nghĩ lại vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của Trạch Dương mọi sự cố gắng đều xứng đáng. Trước đây mọi việc đều là anh tự tay lo lắng , sắp đặt cho cô , có thể vì anh làm điều gì đó thực sự khiến cô thỏa mãn .
Mà thực tế , những gì Trạch Dương biểu hiện ra ngoài còn vượt sức tưởng tượng của cô . Gần đây anh quá mức bận bịu với việc công ty nên sinh nhật bản thân cận kề cũng không nhớ nổi , giấy phút nhận được tấm thiệp mời xinh xắn của cô đưa cho cầm trên tay , anh đã không kiềm chế nổi cảm xúc , đôi mắt rưng rưng chực khóc , lao đến ôm ngang người Mộng Phạn bế lên xoay mấy vòng cười lớn ...
- Bảo bối của anh , cảm ơn em ..Yêu em chết mất thôi ...
Khuôn mặt phúng phính của Mộng Phạn ngay sau đó đón nhận một cơn mưa hôn cuồng nhiệt từ Trạch Dương , những cái hôn vội vã , run rẩy , hơi thở ấm nóng thể hiện người đàn ông khi này vô cùng kích động . Cô vừa cười vừa đẩy anh ra ..
- Được rồi được rồi , không đến mức phải thế , chỉ là một bữa ăn thôi mà , tính hôn em đến lúc nào nữa , có định đi nữa không ?
- Được được , chúng ta đi thôi ...
Tới trước cửa hàng , Mộng Phạn bảo anh dừng xe đợi cô một chút , sau đó nhanh nhau mở cửa xe chạy vào trong , Trạch Dương thấy hành động của cô càng ngày càng tự nhiên , những triệu chứng của bệnh sợ giao tiếp cũng dần được loại bỏ thì vui mừng khôn xiết, rất kiên nhẫn tựa vào cửa xe đợi cô .
- Hoàn hảo .
Mộng Phạn nhìn khung cảnh trước mặt , vô vỗ tay hài lòng , qua năm nếu công việc thuận lợi cô có thể mua một cặp nhẫn bình dân cho hai người rồi . Xem xét lại một lượt không còn vấn đề gì , Mộng Phạn đi ra lấy một dải băng đỏ bịt mắt Trạch Dương lại , sau đó nắm tay anh .
- Trước không được nhìn , đi theo em .
Trạch Dương không nén nổi tò mò , hỏi..
- Tiểu Phạn , có bất ngờ gì cho anh à ? Sao thần bí thế ?
Anh không nhận được câu trả lời của cô , chỉ có bàn tay đang nắm lấy tay anh khẽ xiết nhẹ , cùng âm thanh cười khẽ của cô đầy mờ ám .
- Đến rồi đây .
Mộng Phạn đứng trước mặt anh , trong vòng trái tim làm từ những cánh hoa hồng đỏ , phía sau Trạch Dương từ cửa nhà hàng đi vào một con đường nhỏ cùng làm từ những cánh hoa hồng tạo lên khung cảnh hết sức lay động lòng người . Cô khẽ nhón chân tháo phần dây băng đang bịt mắt anh , rồi cứ vậy đứng tại đó nghiêng đầu nhìn , giống như nhiều năm về trước khi hai người gặp nhau lần đầu , đôi mắt cô vẫn mọng nước , lấp lánh , vô cùng sạch sẽ như vậy .
Bất ngờ bản nhạc chúc mừng sinh vang lên , bóng tối phía sau lưng Mộng Phạn dần sáng lên dòng chữ :
" CHÚC MỪNG SINH NHẬT ÔNG XÃ "
Cô đưa bàn tay ra , chờ đợi bàn tay anh vươn ra nắm lấy , kéo anh đi vào vòng trái tim đứng cùng mình ...
- Ông xã em sinh nhật vui vẻ , có phải rất cảm động hay không ? Thôi nào , đàn ông đàn ang có gì mà xấu hổ che mặt vậy chứ ?
Trạch Dương vô cùng nghe lời hạ tay xuống , mặc dù không cảm động tới mức khóc trước mặt cô nhưng những gì đang diễn ra là những thứ lần đầu tiên trong cuộc đời anh được trải nghiệm , quả thực là vui vẻ không nói lên lời .
- Bà xã ????..
Mộng Phạn không chờ anh nói hết , rất " ga lăng " kéo ghế ra ấn anh ngồi xuống , bản thân cũng đi đến phía đối diện ngồi xuống . Trên bàn là một chai rượu vang đỏ , 1 giá nến đang cháy tỏa ra mùi thơm đặc trưng .
Bồi bàn nhận được tín hiệu ngay sau đó lũ lượt đưa đồ ăn lên , Mộng Phạn vui vẻ giới thiệu từng món ...
- Khoai tây nghiền , Bittet bò chín 70% , caesar salad , cá hồi sốt chanh dây , ...tất cả đều là những món anh thích .
Trạch Dương chống cằm nhìn cô đang ríu rít như con chim nhỏ chỉ chỏ từng món , rồi không biết từ lúc nào chiếc ghế vốn đang ở đối diện lại được Mộng Phạn kéo đến ngay cạnh anh , vô cùng tự nhiên ngồi xuống .
Trạch Dương phì cười , với tay lấy dao , nĩa xắt phần thịt bò thành miếng nhỏ đút cho cô , Mộng Phạn há miệng hưởng thụ sự chăm sóc quá đỗi bình thường này .
- Tiểu Phạn, thời gian gần đây anh không có nhiều khoảng trống để quan tâm em , mặc dù anh rất cảm kích những gì hôm nay em dành cho anh , nhưng mấy chuyện mệt nhọc như kia em đừng làm nữa , chơi vui là được rồi đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe.
Mộng Phạn khẽ hừ một tiếng , tên này sao cái gì cũng biết vậy , cái mũi thính quá thể . Nhưng cô không nói cho anh biết sang năm cô còn muốn mua nhẫn kim cương đôi đâu .
Trên đường về nhà , Mộng Phạn ghé tai Trạch Dương nói một câu làm anh trượt tay lái , thiếu chút chiếc xe đang chạy bị chết máy .
- Em còn chuẩn bị mấy bộ quần áo để cosplay , có y tá nóng bỏng này , hầu bàn quyến rũ , bộ người cá .... Là một phần quà sinh nhật hôm nay em dành cho anh . Đêm nay anh muốn em làm gì cũng được.
Nghĩ đến cảnh Mộng Phạn nằm trên giường , mặc bộ đồ người thú , chiếc đuôi gắn phía sau ngoe nguẩy , thân thể Trạch Dương trung thực làm ra phản ứng sinh lý đáng xấu hổ . Trạch Dương vội vã rồ ga phi như bay về nhà , thiếu chút nữa ở ngay gara dưới nhà đè Mộng Phạn ra làm một trận .
Một đêm xuân sắc đáng mong chờ , tình cảm mãnh liệt , Mộng Phạn căng mọng như nước dưới hạ thân của anh rêи ɾỉ chẳng thấy đâu , Trạch Dương còn suýt bị cô đá ra ngoài phòng khách ngủ . Sinh nhật của anh không chỉ mình Mộng Phạn nhớ , có vài cô gái người mới đến công ty chưa biết chuyện của cô với anh cũng gửi quà đến , không ít người còn mạnh dạn bày tỏ tình cảm làm cho con sư tử trong người Mộng Phạn bùng phát , ném luôn đống đồ coplay dày công chuẩn bị ra ngoài . Khổ thân nhất là Trạch Dương , chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao , lại phải quỳ gối hai tay ôm đầu quỳ ở cửa phòng xin cô cho vào ngủ , trên người chằng chịt vết cào , cấu ....Thế mới nói tính nết của đàn bà như bão tố biển cả , chẳng biết khi nào cơn bão sẽ hất tung những suy nghĩ trần tục của mấy ông chồng đâu . .
- Em tức giận ..
Mộng Phạn ngồi trên giường, tay cầm miếng thịt khô vừa nhồm nhoàm nhai , vừa nói .
- Anh biết , anh sai rồi . Mai anh lập tức điều chuyển hết mấy người này đi cơ sở , không để lại một ai .
- Em vẫn tức giận ????
- Anh sẽ xử lý , bây giờ anh đi cắm nước để em ngâm chân có được không?
- Đừng hòng lấy lòng em , em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu .
Trạch Dương phối hợp gật đầu ..
- Được , được không tha thứ . Nào để anh rửa chân , tí ngủ cho ngon .
- Hừ , không thèm .
Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn rút bàn chân nhỏ nhắn của mình ra khỏi chăn để anh bê chậu nước ấm vuốt ve cho cô . .
Mộng Phạn biết với điều kiện của anh thì có vài người hâm mộ , theo đuổi là chuyện hết sức bình thường nhưng biết là một chuyện bây giờ mọi thứ bày ra trước mắt lại là một chuyện khác . Dù cô tin tưởng Trạch Dương hoàn toàn nhưng trong người cảm giác khó chịu vẫn cứ trào dâng , thậm chí là tức giận , anh chỉ có thể là của một mình cô , bất kì ai có suy nghĩ không đứng đắn cô đều không thích .
Không có màn cosplay hoang dã như mong đợi nhưng Trạch Dương vẫn mặt dày hầu hạ Mộng Phạn rửa chân xong , thì bò đến gần cô ôm vào lòng mặc cho cô hung dữ đẩy anh ra cào cấu không thương tiếc.
- Được rồi...được rồi , anh biết sai thật rồi mà , tha cho anh , để anh ôm em ngủ nhé.
Anh giữ cô thật chặt , bàn tay trên lưng cô xoa nhè nhẹ . Mộng Phạn tính phản kháng thêm một lúc nữa , dù sao lần đầu giận dỗi ghen tuông không thể nhanh chóng tha thứ như vậy được . Nhưng được anh xoa thoải mái quá nên chỉ hừ hừ được vài tiếng rồi mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay .
Ai có thể nói cho cô biết là tại sao thời gian lại có sức tàn phá , thay đổi một người ghê gớm tới mức như vậy hay không ? Trước đây Trạch Dương chẳng phải là một người nghiêm túc và cực kì đứng đắn hay sao bây giờ lại biến thành kẻ không biết xấu hổ như vậy . Đám đuôi chồn đuôi cáo máy rung gì gì kia ừ công nhận là thích thật đấy nhưng anh cũng phải cho cô thích nghi từ từ chứ , làm cho người ta bị vày vặt đến nhũn cả người xong nhơn nhơn ngồi một bên đắc ý cười thì có gì mà tự hào cơ chứ .
- Trạch Dương chết tiệt , vô liêm sỉ ...
Mộng Phạn nhịn không nổi , mắng anh một trận . Không phải vì yêu anh với cả cũng tiếc tiếc khuôn mặt đẹp trai kia thì cô đã đè ra dẫm cho mấy cái rồi . Cô ngúng nguẩy ôm theo cái gối chứa bịch tiền bên trong chui vào phòng riêng , trước khi khóa cửa vẫn cực kì nghiêm túc nhìn người không đủ uy tín kia hăm dọa .
- Cấm bước vào trong này nửa bước , không em cho nhịn 1 tuần khỏi gặp Tiểu Tiểu Phạn đấy ????
Trạch Dương không biết cô có ý định gì mà tỏ ra thần bí như vậy , nhưng thôi anh cũng không có hứng đi vào trong đó . Đấy là thiên đường của Mộng Phạn rồi , đủ loại đồ ăn vặt, nước ngọt , búp bê , gấu bông , không cẩn thận đi vào dẫm trúng thứ gì của cô thì anh có 10 mạng cũng đền không đủ , tính trẻ con của cô mà nổi lên có trời đỡ . Trạch Dương khẽ lắc đầu , tiếc rẻ cho thân phận người đàn ông 12 bến nước của mình , đi ngược đi xuôi đâm đầu trúng vũng nước nghiện ăn vặt hơn ăn chồng này .
Mộng Phạn không biết bên ngoài Trạch Dương đang ôm đầu than trời trách đất , cô còn đang bận nhẩm đếm lại số tiền bản thân tích cóp được , từng đồng đều được vuốt ve phẳng phiu xếp thành từng cọc ngay ngắn ..
- 100 , 1000 , 1500 ...
Nhìn cọc tiền đủ loại mệnh giá đang dày lên từng ngày , cô mỉm cười đắc ý trong bụng thầm tính toán xem còn thiếu bao nhiêu mới đủ mua quà sinh nhật cho anh .
Chỉ vài ngày nữa thôi là Trạch Dương bước qua tuổi 27 , chậc ông xã cô sắp thành ông chú trong mắt mấy nhóc cấp 3 thật rồi .
So sánh lẫn nhau thì tương đối trái ngược , so với cô thì Trạch Dương mỗi ngày trôi qua càng thêm bận rộn . Từ khi tuyên bố gia nhập thị trường châu Âu , cơ hội cùng thách thức thi nhau lũ lượt kéo tới , trong môi trường thừa đao dư kiếm này mỗi bước đi đều như trên băng mỏng , anh hiện tại không chỉ có một mình mà còn cả một bà vợ tiêu hoang ở nhà đang chờ nuôi đấy , nên dẫu tương lai có bao nhiêu phần sáng lạn anh vẫn vô cùng cẩn trọng , từng bước chậm rãi với những quyết định của mình .
Người ta nói giặc ngoài không đáng sợ bằng giặc nhà , điều này áp dụng cho tình huống của Trạch thị lúc này thật chính xác . Công ty vốn có bề dày lịch sử thăng trầm hơn 50 năm , đối với thị trường trong nước gần như bão hòa này đã không còn nhiều cơ hội để phát triển nữa . Hướng đi được đề ra từ thời ông nội anh đến nay đã trở nên lỗi thời không còn phù hợp hoàn cảnh hiện tại . Nếu tiếp tục bấu víu vào nguồn khách hàng nội địa thì tương lai không xa , người khổng lồ Trạch thị sẽ trở thành đống phế liệu , tự chết trên chính những quyết sách cổ hủ lạc hậu của chính mình . Vấn đề là những người có tuổi luôn luôn sống hoài niệm , thường ngủ quên trên chiến thắng của quá khứ , cách họ tiếp nhận với sự xoay chuyển vận động của thời đại sẽ chậm rãi , khó tiếp thu hơn lớp trẻ nên khi Trạch Dương đưa ra tuyên bố tiến quân đưa công ty mở rộng ra nước ngoài thì không ít các lão thần thế hệ trước đến công ty vào văn phòng làm việc của anh không tiếc lời chửi mắng . Nhưng Trạch Dương không phải Trạch Âu Thần càng không phải là lão già yếu đuối Trạch Tử Thành kia , anh không dễ dàng bị lời lẽ lấn át , anh có một thứ trong thay , chỉ cần thứ này còn hiệu lực thì quyết định của anh mang tính tuyệt đối , đó chính là 70% cổ phần ông nội anh di chúc lại cho anh . Điều này là một sự khẳng định to và rõ ràng nhất cho việc Trạch thị là của con cháu nhà họ Trạch , các ông dù có đem 50 năm vinh quang của quá khứ ra đè ép thì vẫn không cách nào chối bỏ được điều này .
Những lão già ngu xuẩn này cho rằng khi đưa Trạch thị ra thị trường quốc tế nghĩa là cây tiền mấy lão hàng năm chỉ việc ngồi chơi cũng được hưởng lợi nay phải chia ra làm nhiều phần nhỏ hơn , cổ phần cũng cũng theo đó giảm sút . Thậm chí còn mạnh miệng nói Trạch Dương là loại ăn cháo đá bát , ngu xuẩn , vong ân phụ nghĩa , không có đám già mấy lão thì đừng mong có Trạch thị vững mạnh ngày hôm nay .
Trạch Dương tựa vào ghế , ánh nhìn chiếu đến mọi ngóc ngách trong căn phòng phủ lên đám người một thời từng là cha chú , từng ẵm bồng anh trên tay nay từng người từng người đang bị đồng tiền làm cho mờ mắt , quên đi lý tưởng khát vọng khi lập ra nơi này , quên đi hàng chục ngàn nhân viên đang dựa vào đồng lương của Trạch thị sinh sống .
- Các người nói vậy có khi nào suy nghĩ bao nhiêu năm trôi qua Trạch thị chưa từng bạc đãi ai trong mấy người chưa ? Không có mấy người đúng là Trạch thị không thể có ngày hôm nay ? Vì Trạch thị sẽ còn to lớn , huy hoàng hơn bây giờ gấp trăm vạn lần . Đừng nghĩ mấy người sau lưng bòn rút bao nhiêu thì tôi cùng ông nội không biết . Chính vì thứ tình nghĩa rách nát trong mồm các người mà đến nay tất cả vẫn còn có thể thỏa thuê phè phỡn kiếm chác đấy .
Trạch Dương đứng dậy , ném một tệp văn bản về phía trước , đập bàn quát lớn ..
- Mấy người đọc đi , đây là bản photo di chúc mà ông nội tôi để lại . Về mặt pháp lý tôi hiện tại chính là ông chủ danh chính ngôn thuận của Trạch thị . Tôi làm gì với tài sản hợp pháp của mình không cần thiết phải lắng nghe ý kiến của mấy người. Biết điều thì tốt nhất ai yên vị người đó , cuối năm chúng ta còn có thể vui vẻ chia chác thành quả , còn người nào thấy miếng bánh mình được chia quá nhỏ , tôi không ngại đem chứng cớ tham nhũng của mấy người ra pháp luật đâu đến khi đó 1 xu cũng đừng hi vọng có được .
Ban đầu Trạch Dương cũng không nghĩ cần thiết áp bức đến bước đường này nhưng lời hứa cùng Mộng Phạn đi khắp mọi nơi trên thế giới khiến anh thêm quyết tâm trong thời gian nhanh nhất thúc đẩy Trạch thị đi đúng quỹ đạo vốn có . Các vấn đề tiềm ẩn khả năng phát sinh trong tương lai dù tỉ lệ nhỏ tới đâu cũng cần giải quyết triệt để . Không thể sau này vừa đi ngao du cùng vợ nhỏ vừa mất thời gian lo lắng công việc khiến cô mất vui được . Nếu đây không phải tâm huyết của ông nội anh có lẽ Trạch Dương đã quẳng nó cho cấp dưới tự giải quyết tất cả , còn anh chỉ việc ngày ngày ở bên Mộng Phạn, say đắm vui vẻ cùng mỹ nhân rồi..
Trạch Dương day day trán , hai hôm nay vì bàn công việc làm ăn với những đối tác nước ngoài bị lệch múi giờ khiến anh mệt mỏi không ít , nay còn bị làm phiền thiếu chút nữa phát tác nóng nảy đem cả đám quẳng ra ngoài , nhưng cuối cùng bức ảnh một cô gái mặc chiếc đầm màu xanh nước biển , nụ cười tỏa nắng đã đem những nóng giận trong anh đè nén xuống.
Trạch Dương phẩy tay không muốn cùng mấy lão già tiếp tục bàn luận gì thêm , cả đám bị anh ra lệnh đuổi khách thì mặt mũi xám xịt lôi kéo nhau ra ngoài . Trạch Dương nhận định , kẻ lúc này nóng lòng nhất không hẳn chỉ là mấy lão già khi nãy , người anh em Trạch Âu Thần của anh mới thực sự là người đang đứng ngồi không yên .
Dù biết miếng mồi Phó Tổng Giám Đốc Trạch Dương quăng ra là một cái bẫy nhưng hắn cùng anh dù gì vẫn dây dưa với nhau khi cùng chung họ Trạch , hắn còn có Trạch Tử Thành phía sau hậu thuẫn , cơ hội để bước vào Trạch thị hẳn là vẫn có . Nhưng chỉ cần công ty niêm yết xong , số lượng cổ đông tăng lên , lợi thế về họ Trạch của hắn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa . Mà ông nội chết tiệt tại sao chết rồi mà 1 phần tài sản cũng không để lại cho hắn , đến lão già sống dai như đỉa Trạch Tử Thành còn có 10% cổ phần ban đầu .
Cùng là họ Trạch tại sao trong mắt lão già kia chỉ có mình Trạch Dương, dựa vào đâu thứ gì tốt đẹp nhất cũng thuộc về người anh này của hắn ? Sự yêu thương quan tâm của ông nội , phần tài sản khổng lồ , một sự nghiệp thẳng bước thuận lợi , một người vợ xinh đẹp luôn vì anh mà hết lòng , còn hắn bất cứ thứ gì đều không có , quả thực rất không công bằng .
Nhưng Trạch Âu Thần than trời trách đất lại chẳng có ai nghe , có phải không Trạch Dương không cho hắn đường sống ? Năm công ty ở thành phố X kia vốn dĩ từ đầu không hề liên quan tới Trạch thị , là phần tài sản cá nhân Trạch Dương chuẩn bị cho em mình . Tuy là các công ty non trẻ nhưng nội bộ tập hợp rất nhiều tinh anh , là những người có kinh nghiệm trên thương trường , chỉ cần hắn chú tâm quản lý thì chưa tới 3 năm toàn bộ sẽ lọt top các công ty triển vọng , tương lai không cách nào đong đếm được . Chỉ riêng phần nhân tình này cũng đủ thấy Trạch Dương với hắn quá mức khoan dung rồi không ngờ Trạch Âu Thần không chấp nhận phần tình cảm này của anh.
Trạch Tử Thành trong thời điểm nhạy cảm này thể hiện đúng bản chất ích kỉ của mình , trong tay ông ta nắm giữ 10% cổ phần tất nhiên nửa đời sau sẽ chẳng có vấn đề gì đáng để lo lắng nên sau khi Trạch Âu Thần gọi điện nói về khả năng hắn sẽ thực sự hất cẳng khỏi Trạch thị thì tỏ vẻ không quan tâm , hai anh em chúng mày tự giải quyết với nhau sau đó cúp máy luôn không muốn nghe thêm gì nữa .
Trạch Tử Thành chính là như vậy , vĩnh viễn chỉ quan tâm tới lợi ích của bản thân , còn con cái ư ? Lúc ông ta vui vẻ thì Trạch Âu Thần là người con trai lão dành cho sự quan tâm nhiều nhất , nhưng thực tế phũ phàng là khi lợi ích có nguy cơ bị đụng chạm , Trạch Âu Thần cũng chỉ như Trạch Dương lão chẳng cần mất thời gian suy nghĩ mà trực tiếp ném ra xa coi như đứa con này không hề tồn tại .
Mộng Phạn nghe Trạch Dương nói lại vấn đề mấy ngày hôm nay của công ty , cô không hiểu nhưng sự quan tâm dành cho ông xã của mình chưa bao giờ thiếu , với những người có ý định nhắm vào anh hay Trạch thị cô vẫn bảo lưu quan điểm là không thể nhẹ tay , cỏ dại qua đông đến đầu xuân gặp mưa phùn lại sinh sôi nảy nở , nếu không tận gốc tiêu diệt thì chưa biết chừng tương lai bị bọn chúng sau lưng đâm một dao lúc nào còn chưa biết đâu . .
Nói xong Mộng Phạn nhanh chân chạy mất , đi đến lãnh địa bất khả xâm phạm của mình vẫn như cũ hăm dọa không cho anh tiến vào , bỏ lại phía sau là ánh nhìn ngơ ngác của Trạch Dương ..
Cách một ngày trước sinh nhật của Trạch Dương , Mộng Phạn đã đặt một bàn ăn tại nhà hàng Tây cao cấp trong thành phố , đúng chuẩn lãng mạn đầy đủ nến , hoa hồng , nhạc trữ tình ...Nhớ lại cả hai đời ngoài việc cùng anh đi du lịch nhân dịp qua Mỹ công tác thì những lần hai người ra ngoài vui vẻ với nhau ít đến thảm thương gần như là không có .
Tuy bữa tối này đã ngốn sạch số tiền cô vất vả kiếm được thời gian qua nhưng nghĩ lại vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của Trạch Dương mọi sự cố gắng đều xứng đáng. Trước đây mọi việc đều là anh tự tay lo lắng , sắp đặt cho cô , có thể vì anh làm điều gì đó thực sự khiến cô thỏa mãn .
Mà thực tế , những gì Trạch Dương biểu hiện ra ngoài còn vượt sức tưởng tượng của cô . Gần đây anh quá mức bận bịu với việc công ty nên sinh nhật bản thân cận kề cũng không nhớ nổi , giấy phút nhận được tấm thiệp mời xinh xắn của cô đưa cho cầm trên tay , anh đã không kiềm chế nổi cảm xúc , đôi mắt rưng rưng chực khóc , lao đến ôm ngang người Mộng Phạn bế lên xoay mấy vòng cười lớn ...
- Bảo bối của anh , cảm ơn em ..Yêu em chết mất thôi ...
Khuôn mặt phúng phính của Mộng Phạn ngay sau đó đón nhận một cơn mưa hôn cuồng nhiệt từ Trạch Dương , những cái hôn vội vã , run rẩy , hơi thở ấm nóng thể hiện người đàn ông khi này vô cùng kích động . Cô vừa cười vừa đẩy anh ra ..
- Được rồi được rồi , không đến mức phải thế , chỉ là một bữa ăn thôi mà , tính hôn em đến lúc nào nữa , có định đi nữa không ?
- Được được , chúng ta đi thôi ...
Tới trước cửa hàng , Mộng Phạn bảo anh dừng xe đợi cô một chút , sau đó nhanh nhau mở cửa xe chạy vào trong , Trạch Dương thấy hành động của cô càng ngày càng tự nhiên , những triệu chứng của bệnh sợ giao tiếp cũng dần được loại bỏ thì vui mừng khôn xiết, rất kiên nhẫn tựa vào cửa xe đợi cô .
- Hoàn hảo .
Mộng Phạn nhìn khung cảnh trước mặt , vô vỗ tay hài lòng , qua năm nếu công việc thuận lợi cô có thể mua một cặp nhẫn bình dân cho hai người rồi . Xem xét lại một lượt không còn vấn đề gì , Mộng Phạn đi ra lấy một dải băng đỏ bịt mắt Trạch Dương lại , sau đó nắm tay anh .
- Trước không được nhìn , đi theo em .
Trạch Dương không nén nổi tò mò , hỏi..
- Tiểu Phạn , có bất ngờ gì cho anh à ? Sao thần bí thế ?
Anh không nhận được câu trả lời của cô , chỉ có bàn tay đang nắm lấy tay anh khẽ xiết nhẹ , cùng âm thanh cười khẽ của cô đầy mờ ám .
- Đến rồi đây .
Mộng Phạn đứng trước mặt anh , trong vòng trái tim làm từ những cánh hoa hồng đỏ , phía sau Trạch Dương từ cửa nhà hàng đi vào một con đường nhỏ cùng làm từ những cánh hoa hồng tạo lên khung cảnh hết sức lay động lòng người . Cô khẽ nhón chân tháo phần dây băng đang bịt mắt anh , rồi cứ vậy đứng tại đó nghiêng đầu nhìn , giống như nhiều năm về trước khi hai người gặp nhau lần đầu , đôi mắt cô vẫn mọng nước , lấp lánh , vô cùng sạch sẽ như vậy .
Bất ngờ bản nhạc chúc mừng sinh vang lên , bóng tối phía sau lưng Mộng Phạn dần sáng lên dòng chữ :
" CHÚC MỪNG SINH NHẬT ÔNG XÃ "
Cô đưa bàn tay ra , chờ đợi bàn tay anh vươn ra nắm lấy , kéo anh đi vào vòng trái tim đứng cùng mình ...
- Ông xã em sinh nhật vui vẻ , có phải rất cảm động hay không ? Thôi nào , đàn ông đàn ang có gì mà xấu hổ che mặt vậy chứ ?
Trạch Dương vô cùng nghe lời hạ tay xuống , mặc dù không cảm động tới mức khóc trước mặt cô nhưng những gì đang diễn ra là những thứ lần đầu tiên trong cuộc đời anh được trải nghiệm , quả thực là vui vẻ không nói lên lời .
- Bà xã ????..
Mộng Phạn không chờ anh nói hết , rất " ga lăng " kéo ghế ra ấn anh ngồi xuống , bản thân cũng đi đến phía đối diện ngồi xuống . Trên bàn là một chai rượu vang đỏ , 1 giá nến đang cháy tỏa ra mùi thơm đặc trưng .
Bồi bàn nhận được tín hiệu ngay sau đó lũ lượt đưa đồ ăn lên , Mộng Phạn vui vẻ giới thiệu từng món ...
- Khoai tây nghiền , Bittet bò chín 70% , caesar salad , cá hồi sốt chanh dây , ...tất cả đều là những món anh thích .
Trạch Dương chống cằm nhìn cô đang ríu rít như con chim nhỏ chỉ chỏ từng món , rồi không biết từ lúc nào chiếc ghế vốn đang ở đối diện lại được Mộng Phạn kéo đến ngay cạnh anh , vô cùng tự nhiên ngồi xuống .
Trạch Dương phì cười , với tay lấy dao , nĩa xắt phần thịt bò thành miếng nhỏ đút cho cô , Mộng Phạn há miệng hưởng thụ sự chăm sóc quá đỗi bình thường này .
- Tiểu Phạn, thời gian gần đây anh không có nhiều khoảng trống để quan tâm em , mặc dù anh rất cảm kích những gì hôm nay em dành cho anh , nhưng mấy chuyện mệt nhọc như kia em đừng làm nữa , chơi vui là được rồi đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe.
Mộng Phạn khẽ hừ một tiếng , tên này sao cái gì cũng biết vậy , cái mũi thính quá thể . Nhưng cô không nói cho anh biết sang năm cô còn muốn mua nhẫn kim cương đôi đâu .
Trên đường về nhà , Mộng Phạn ghé tai Trạch Dương nói một câu làm anh trượt tay lái , thiếu chút chiếc xe đang chạy bị chết máy .
- Em còn chuẩn bị mấy bộ quần áo để cosplay , có y tá nóng bỏng này , hầu bàn quyến rũ , bộ người cá .... Là một phần quà sinh nhật hôm nay em dành cho anh . Đêm nay anh muốn em làm gì cũng được.
Nghĩ đến cảnh Mộng Phạn nằm trên giường , mặc bộ đồ người thú , chiếc đuôi gắn phía sau ngoe nguẩy , thân thể Trạch Dương trung thực làm ra phản ứng sinh lý đáng xấu hổ . Trạch Dương vội vã rồ ga phi như bay về nhà , thiếu chút nữa ở ngay gara dưới nhà đè Mộng Phạn ra làm một trận .
Một đêm xuân sắc đáng mong chờ , tình cảm mãnh liệt , Mộng Phạn căng mọng như nước dưới hạ thân của anh rêи ɾỉ chẳng thấy đâu , Trạch Dương còn suýt bị cô đá ra ngoài phòng khách ngủ . Sinh nhật của anh không chỉ mình Mộng Phạn nhớ , có vài cô gái người mới đến công ty chưa biết chuyện của cô với anh cũng gửi quà đến , không ít người còn mạnh dạn bày tỏ tình cảm làm cho con sư tử trong người Mộng Phạn bùng phát , ném luôn đống đồ coplay dày công chuẩn bị ra ngoài . Khổ thân nhất là Trạch Dương , chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao , lại phải quỳ gối hai tay ôm đầu quỳ ở cửa phòng xin cô cho vào ngủ , trên người chằng chịt vết cào , cấu ....Thế mới nói tính nết của đàn bà như bão tố biển cả , chẳng biết khi nào cơn bão sẽ hất tung những suy nghĩ trần tục của mấy ông chồng đâu . .
- Em tức giận ..
Mộng Phạn ngồi trên giường, tay cầm miếng thịt khô vừa nhồm nhoàm nhai , vừa nói .
- Anh biết , anh sai rồi . Mai anh lập tức điều chuyển hết mấy người này đi cơ sở , không để lại một ai .
- Em vẫn tức giận ????
- Anh sẽ xử lý , bây giờ anh đi cắm nước để em ngâm chân có được không?
- Đừng hòng lấy lòng em , em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu .
Trạch Dương phối hợp gật đầu ..
- Được , được không tha thứ . Nào để anh rửa chân , tí ngủ cho ngon .
- Hừ , không thèm .
Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn rút bàn chân nhỏ nhắn của mình ra khỏi chăn để anh bê chậu nước ấm vuốt ve cho cô . .
Mộng Phạn biết với điều kiện của anh thì có vài người hâm mộ , theo đuổi là chuyện hết sức bình thường nhưng biết là một chuyện bây giờ mọi thứ bày ra trước mắt lại là một chuyện khác . Dù cô tin tưởng Trạch Dương hoàn toàn nhưng trong người cảm giác khó chịu vẫn cứ trào dâng , thậm chí là tức giận , anh chỉ có thể là của một mình cô , bất kì ai có suy nghĩ không đứng đắn cô đều không thích .
Không có màn cosplay hoang dã như mong đợi nhưng Trạch Dương vẫn mặt dày hầu hạ Mộng Phạn rửa chân xong , thì bò đến gần cô ôm vào lòng mặc cho cô hung dữ đẩy anh ra cào cấu không thương tiếc.
- Được rồi...được rồi , anh biết sai thật rồi mà , tha cho anh , để anh ôm em ngủ nhé.
Anh giữ cô thật chặt , bàn tay trên lưng cô xoa nhè nhẹ . Mộng Phạn tính phản kháng thêm một lúc nữa , dù sao lần đầu giận dỗi ghen tuông không thể nhanh chóng tha thứ như vậy được . Nhưng được anh xoa thoải mái quá nên chỉ hừ hừ được vài tiếng rồi mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.