Quyển 2 - Chương 42: GIỐNG NHƯ LÀ, CẬU ĐÃ BỊ PHÓ TRANH THAY THẾ VẬY.
Khảo Đường
23/03/2024
Edit + Beta: Khang Vy
Chu Yến Hỗn chưa kịp xuất hiện trước mặt Thẩm Vi Lê lần nữa đã bị Đường Phái và Tần Tinh nửa uy hiếp nửa lôi kéo về nước.
Tất nhiên Chu thiếu là người rất khó bị uy hiếp, nhưng lần này Đường Phái dùng Thẩm Vi Lê để uy hiếp cậu.
Cậu ta thuật lại lời của Thẩm Uyển Hề, Thẩm Vi Lê tới đây du lịch, bây giờ đang là tháng giêng nên đừng chọc Thẩm Vi Lê không vui, để cho Thẩm Vi Lê nghỉ ngơi vui vẻ một chút.
Chu Yến Hỗn vẫn muốn đứng sau lặng lẽ nhìn Thẩm Vi Lê, Đường Phái lại nói lỡ như gặp nhau thì sao, vậy chẳng phải vẫn chọc chị Lê không vui sao.
Bởi vậy, cuối cùng Chu Yến Hỗn mới về nước.
Sau khi về nước, tâm trạng cậu mãi cũng không thể tốt hơn, một lòng như đang ở lại Thụy Sĩ với Thẩm Vi Lê, trái tim quên mất cách đập, cũng mất đi sức sống.
Cho đến mấy ngày sau nghe được tin tức Thẩm Vi Lê cũng về nước, Chu Yến Hỗn mới phấn chấn trở lại.
Nhưng cậu biết, cô trở về để giúp Phó Tranh hoàn thiện MV, hình ảnh đêm đó Phó Tranh ôm Thẩm Vi Lê lại xuất hiện trước mắt Chu Yến Hỗn, cùng với tiếng gọi chị lại văng vẳng bên tai.
*
Một nhà bốn người Thẩm Vi Lê đi du lịch nước ngoài rất vui vẻ, cho đến khi Phó Tranh gọi tới nói chuẩn bị quay phần MV thứ năm, Thẩm Vi Lê mới về nước.
Phần cuối cùng lấy chủ đề chính là thổ, địa điểm quay là trên tinh cầu, đây là phần cuối của câu chuyện, cũng là từ cổ đại tới tương lai.
Cảnh quay cần phải treo dây thép, Thẩm Vi Lê và Phó Tranh lúc nào cũng phải treo trên không, mặc đồ mang tính chất tương lai, trôi nổi trong không trung vũ trụ, chạm vào tay đối phương.
Năm phần MV theo trình tự thời gian, tới thời không cuối cùng cũng là vũ trụ, qua bốn phần tình yêu sóng gió cuối cùng cũng có được kết cục hoàn mỹ.
Thẩm Vi Lê treo trên không cả một ngày trời, bộ đồ dày cộm trên người khiến cô không thoải mái.
Sau khi kết thúc, Phương Tiểu Hủy vội chạy tới lau mồ hôi trên cổ giúp Thẩm Vi Lê, “Chị sao rồi, có ổn không?”
Thẩm Vi Lê mệt đến độ không nói ra lời.
Phó Tranh cũng vậy, sau khi quay xong thì mệt mỏi ngồi dưới đất thở dốc.
Người đại diện của cậu là Tả Câu cũng nhanh chóng tới đưa nước.
Phó Tranh không uống mà nhìn Thẩm Vi Lê, “Anh Tả, anh đưa nước cho chị Lê uống trước đi.”
Thẩm Vi Lê nghe vậy thì nhìn cậu cậu, cười xua tay, “Cậu uống trước đi, Tiểu Hủy chuẩn bị nước cho tôi rồi.”
Lúc này Phó Tranh mới uống, Tả Câu vừa giúp Phó Tranh lau mồ hôi, vừa đè thấp giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, “Cậu là minh tinh, đừng tạo ra tai tiếng.”
Anh ta đang nhắc nhở Phó Tranh, đừng rung động với Thẩm Vi Lê.
Phó Tranh thấy thế thì nhíu mày, không nói chuyện nữa.
Chờ tới lúc Tả Câu nghe điện thoại sắp xếp lịch trình, Phó Tranh nhìn bóng dáng của Tả Câu, ánh mắt có bất đắc dĩ cũng có phản nghịch.
Tả Câu nói không sai, cậu là idol, là minh tinh, nhưng không phải cứ idol hay minh tinh là không thể có gì cả.
Phó Tranh cầm bình nước đi tới phía Thẩm Vi Lê đang mệt mỏi lau mồ hôi, “Chị, hôm nay chị vất vả rồi.”
Từ diện mạo đến tính cách của Phó Tranh đều khiêm tốn và lễ phép, Phương Tiểu Hủy nghe thấy giọng nói của thần tượng là ngây ngô cười, cũng không để ý họ nói chuyện gì.
Thẩm Vi Lê xua tay, “Không có gì, không có gì, dù sao cũng chỉ còn mỗi hôm nay thôi mà, chịu đựng chút là được, nhưng hôm nay mấy người treo dây thép cũng rất vất vả rồi, không dễ dàng gì.”
Mặc dù mệt mỏi nhưng Thẩm Vi Lê vẫn vui vẻ nhoẻn miệng cười.
Phó Tranh thích dáng vẻ cười vui của Thẩm Vi Lê, ánh mắt bị má lúm đồng tiền của cô hấp dẫn, ngồi xuống trò chuyện, “Đúng rồi, chị thấy dây hương kia có mùi thế nào?”
Sau khi Thẩm Vi Lê nhận được quà của Phó Tranh còn chưa về nhà, hai ngày trước đi du lịch về cô mới đốt thử, mùi thơm dịu dàng. Vì tập tục xã giao nên cô cũng đã chuẩn bị quà cho Phó Tranh, cười nói rồi lấy túi quà ra, “Rất thơm, năm mới vui vẻ, tôi cũng có quà tặng cậu.”
Trong túi Thẩm Vi Lê có mùi rất thơm, sau khi món quà được lấy ra, đến hộp quà cũng có hương thơm trong túi của cô.
Phó Tranh nhận quà, cụp mắt cười nhẹ, vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, “Cảm ơn chị.”
Thẩm Vi Lê cười nói, “Khách khí gì chứ, mở ra xem xem?”
Cô cũng có chút ngại ngùng, “Nhưng mà không ý nghĩa như món quà của cậu lắm…”
Cô đã tìm hiểu rất nhiều món quà, quà tặng Phó Tranh không thể quá mập mờ, cũng không thể quá vô tâm, sau nghe kiến nghị của ba thì quyết định tặng cậu thứ này.
Phó Tranh không để bụng cô tặng mình cái gì, nhận được quà từ Thẩm Vi Lê cũng khiến cậu vui rồi.
Mở hộp quà ra, bên trong là một món đồ trang trí, nhưng lại vô cùng đặc biệt.
Phó Tranh kinh ngạc, là vật trang trí làm từ đủ các loại đá quý.
Phó Tranh cảm động xoa mặt đá, “Rất có ý nghĩa, cảm ơn chị.”
Thẩm Vi Lê cười nói, “Tôi từng xem một chương trình trên mạng có quay phòng cậu, cách trang trí rất hợp với thứ này, nhưng cũng không đắt lắm, chỉ để trang trí được thôi, không còn tác dụng gì khác, cậu không ghét là tốt rồi.”
Phó Tranh ngẩng đầu, “Đương nhiên không chê, rất đẹp, em rất thích.”
Cậu cẩn thận đặt vật trang trí lên bàn, bỗng đứng dậy giang tay ôm Thẩm Vi Lê, “Cảm ơn chị.”
Thẩm Vi Lê bị cái ôm đột ngột làm cho hoảng sợ, hai tay như chim cánh cụt, cằm bị đặt trên vai Phó Tranh ngây ngốc.
Trong lúc nhất thời, cô không biết có nên đẩy Phó Tranh ra và lui về sau không, nhưng nghĩ tới cậu chỉ đang muốn cảm ơn, cô cũng không thể phản ứng quá kịch liệt được, vỗ bả vai Phó Tranh giống như một người em trai, cười nói, “Khách khí gì chứ.”
Chu Yến Hỗn đứng ở cửa phim trường yên lặng nhìn cảnh tượng này, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực không chút gợn sóng, bề ngoài thì tưởng như bình lặng, bên trong lại như gió lốc khiến người ta không thể không hoảng loạn và giãy giụa.
Trong đó như có một con rối không thể nhúc nhích, sa vào đầm lầy rồi dần chìm xuống đáy vực, không thể thở nổi, hít thở không thông.
Phó Tranh giống như cậu của trước đây, vui vẻ thì ôm Thẩm Vi Lê, ỷ lại gọi cô là chị, mà Thẩm Vi Lê lúc này cũng như trước đây từng đối xử với cậu, cười nói chiều chuộng.
Giống như là, cậu đã bị Phó Tranh thay thế vậy.
Chu Yến Hỗn tới thăm phim trường, tay xách quà mừng năm mới muốn tặng Thẩm Vi Lê, bốn ngón tay xách túi không biết lúc nào chỉ còn lại một ngón, món quà gần như sắp rơi xuống.
Cuối cùng, ngón út của Chu Yến Hỗn bỗng ngoắc lên, giữ chặt lại túi quà, cất bước tiến về phía trước.
Lúc này Phó Tranh đã buông Thẩm Vi Lê ra, chờ mong, “Chị, em đi tẩy trang thay quần áo, chốc nữa gặp ở nhà hàng sau.”
Thẩm Vi Lê cười xua tay, “Đi đi, đi đi.”
Mấy chữ gặp lại ở nhà hàng khiến bước chân Chu Yến Hỗn chững lại, khuôn mặt nặng nề rồi xoay người bước đi.
*
Cảnh quay của Phó Tranh trong phần MV này nhiều hơn Thẩm Vi Lê, trước đó cậu cũng đã quay hết, cho nên hôm nay Thẩm Vi Lê hoàn thành cảnh quay của mình, MV đã đóng máy.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vi Lê quay phim, Thẩm Uyển Hề về nhà trước chuẩn bị niềm vui nhỏ cho em gái, không ở cạnh cô được, hôm nay phim trường cũng chỉ có Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy.
Trước khi Thẩm Vi Lê về nhà, đoàn phim tổ chức liên hoan, lúc Phương Tiểu Hủy giúp Thẩm Vi Lê thay quần áo, cô ấy hỏi, “Chị Lê, sáng nay chị có lái xe tới không, sáng nay em mang xe đi bảo dưỡng rồi, chốc nữa đi xe chị đi ăn hay chúng ta đi ké xe đoàn phim ạ?”
Thẩm Vi Lê đã rã rời chân tay, phản ứng chậm chạp, một lúc sau mới hả một tiếng, “Buổi sáng chị gái chị đưa tới, chị không lái xe theo.”
“Vậy chúng ta đi nhờ xe hay là gọi xe ạ?”
Thẩm Vi Lê mệt mỏi nhắm mắt, “Tới cửa rồi nói, nếu vừa hay gặp được thì đi nhờ, còn không thì gọi xe.”
Nói rồi Thẩm Vi Lê giang hai tay với Phương Tiểu Hủy, “Không được không được, Tiểu Hủy, em mau giúp chị bóp tay đi, cả người đều đau cả.”
Thẩm Vi Lê đã thay quần áo, ở trong phòng nghỉ 10 mới ra ngoài.
Hai người ra ngoài quá muộn, lúc tới cửa, một chiếc xe của đoàn phim cũng không còn.
Tháng giêng gió rét, Thẩm Vi Lê cũng tỉnh táo hơn chút.
“Nào, gọi xe thôi.” Thẩm Vi Lê lấy điện thoại ra, vào nhóm chat của đoàn phim tìm kiếm địa chỉ nhà hàng nhưng cô không tìm thấy, “Tiểu Hủy, em có thấy địa chỉ nhà hàng không?”
Phương Tiểu Hủy cũng cúi đầu lướt điện thoại, “Để em tìm thử, hình như từng thấy nhưng mọi người spam nhiều quá.”
Hai người cúi đầu lướt điện thoại, không chú ý tới một chiếc xe từ xa chạy lại, mãi cho tới lúc dừng trước mặt hai người, Thẩm Vi Lê mới ngẩng đầu.
Thời gian như ngừng lại.
Cửa sổ xe mở ra, người đàn ông mặc tây trang giày da ngồi trong nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt âm trầm sâu thẳm.
“Đi đâu, em đưa hai người đi.”
Thẩm Vi Lê chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Mở phần mềm gọi xe, chuẩn bị gõ địa chỉ nhà hàng vào.
Chu Yến Hỗn nặng nề nhìn cô, giọng nói dịu dàng, “Chị, ở đây không dễ đặt xe, chị mau lên xe đi.”
Giống như là một kiểu giận dỗi, tuy rằng cậu thích gọi cô bằng cái tên Lê Lê, nhưng nghe Phó Tranh gọi cô bằng chị, cậu lại chỉ muốn độc chiếm cách xưng hô này cho riêng mình.
Phương Tiểu Hủy đã nghe ra giọng Chu thiếu, cô ấy cúi đầu tìm địa chỉ, đến ngẩng đầu cũng không dám, cảm giác bản thân mình rất dư thừa.
Thẩm Vi Lê đã tìm được địa chỉ nhà hàng, cách đây mười mấy km, giờ này là giờ tan tầm kẹt xe, chỉ sợ phải đợi rất lâu.
Sau khi cô nhập địa chỉ, đang đợi phần mềm tính toán thời gian, trước mặt lập tức xuất hiện một bóng đen.
Bóng đen cùng với hương vị chỉ thuộc về cậu thổi tới, giống như lá cây và ánh trăng rơi xuống mang theo vài phần thê lương.
Chu Yến Hỗn đứng trước mặt Thẩm Vi Lê, khuỵu gối cúi đầu nhìn cô, “Chị, em đưa hai người đi, được không?”
Đầu cậu đã cúi thấp bằng \Thẩm Vi Lê, người đàn ông mặc tây trang đeo giày da đã hạ mình đến mức này, Phương Tiểu Hủy không đành lòng muốn lui về sau lảng tránh.
Thẩm Vi Lê đột nhiên giữ cổ tay Phương Tiểu Hủy.
Cô ấy xấu hổ, “Chị Lê, em đi toilet đã.”
Thẩm Vi Lê xoay người nói, “Đi cùng đi.”
Hơi thở Chu Yến Hỗn trầm xuống, dùng sức nắm lấy cánh tay Thẩm Vi Lê, “Chị, em sai rồi, em biết mình đã sai rồi, em hối hận rồi, chị nói với em một câu thôi được không? Một câu là được rồi, một câu thôi là được.”
Giọng cậu khàn khàn như đang đứng trước vách đá cheo leo, giãy giụa trước khi nhảy xuống, gần như đã vô lực chống chọi.
“Chị, một câu thôi là được, chị đừng coi em như người xa lạ. Chị không cần tha thứ cho em, chỉ cần nói với em một câu là được.”
Thẩm Vi Lê thật sự làm như lời cô nói trước đó, cần thời gian chấp nhận mọi chuyện, cũng không muốn nói chuyện với cậu.
Cô trầm mặc đẩy tay Chu Yến Hỗn ra, lông mày nhíu chặt.
Biểu cảm biến hóa của cô chiếu rõ trong mắt Chu Yến Hỗn, giống như cô đang cảm thấy rất phiền phức, rất ghét cậu.
Rất ít khi Thẩm Vi Lê có biểu hiện như thế với ai.
Trái tim Chu Yến Hỗn thắt lại, đến mức không ngừng bị thời gian, không gian đè nén khiến cả người đau đớn.
Giọng nói cậu như đang giãy giụa muốn thoát ra khỏi đó, từng câu từng chữ đều kích động đau đớn, “Chị, vậy chị nói đi, em phải làm thế nào, phải làm thế nào chị mới nói chuyện với em đây.”
Chu Yến Hỗn run rẩy, “Em sai rồi, chị, chị đừng không để ý tới Tiểu Hỗn mà.”
Phương Tiểu Hủy thật sự không nhìn nổi nữa, khuyên nhủ, “Chị Lê, nếu không chị…”
Thẩm Vi Lê cắt lời, lại quay về đề tài trước đó, “Đơn này vừa bị tài xế hủy, sao lại hủy chứ?”
Giống như không nhìn thấy Chu Yến Hỗn, không nghe thấy bất kì lời nào của cậu.
Giống như Chu Yến Hỗn là một quỷ hồn vậy.
Bàn tay Chu Yến Hỗn nắm chặt, cảm giác móng tay sắp ghim sâu vào trong. Cậu bỗng lớn tiếng, “Thẩm Vi Lê! Rốt cuộc chị muốn em phải làm thế nào! Chị đừng tra tấn em như vậy được không! Chị cho em một lời thôi được không!”
Thẩm Vi Lê hơi dao động, cuối cùng cũng mở miệng cho cậu một câu, “Nên nói, cũng đã nói rồi.”
Một câu thờ ơ lạnh nhạt không có chút tình cảm nào, còn bình tĩnh hơn là đọc bài trong sách giáo khoa.
Một câu này càng tra tấn Chu Yến Hỗn hơn.
Cậu cũng không biết phải làm sao cô mới tha thứ cho mình, vậy nên mới tới cầu xin cô.
Chu Yến Hỗn bị tra tấn đến mức không còn sức lực, suy sụp như một lá cây khô khốc, run bần bật trong gió.
Thẩm Vi Lê cũng nhân cơ hội rút tay ra, theo Tiểu Hủy đi.
Lúc này, một chiếc xe lái tới, Phương Tiểu Hủy nhận ra xe Phó Tranh. Xe tiến tới gần, Phó Tranh mở cửa vẫy hai người bọn họ, “Chị, Tiểu Hủy, mau lên xe đi.”
Lại là chữ chị này, huyệt thái dương của Chu Yến Hỗn nhảy lên từng đợt.
Thẩm Vi Lê hơi kinh ngạc nhưng cũng không mở miệng, Phương Tiểu Hủy cảm kích vì Phó Tranh xuất hiện ngay lúc này, phá vỡ không khí nghẹt thở, lên tiếng hỏi, “Bọn em còn cho rằng anh đi rồi, sao anh chưa đi thế?”
Phó Tranh nhìn người đàn ông đứng sau Thẩm Vi Lê, chỉ lướt qua một cái rồi nói, “Chưa đi, đang đợi hai người, vừa rồi tới tiệm bánh kem.”
Phó Tranh lấy hộp bánh ra, dịu dàng nói, “Mua bánh kem cho hai người, trên đường đi ăn. Còn nữa, em biết chị thích ăn hạt dẻ nên mua cho chị rồi đây.”
Phương Tiểu Hủy nghe vậy vô cùng căng thẳng, khóe mắt trộm nhìn Chu Yến Hỗn đứng sau, cảm nhận được khí lạnh xung quanh Chu thiếu, cô ấy nuốt nước miếng một cái rồi khẽ thở dài.
Thẩm Vi Lê đến gần cửa xe, lễ phép cười nói với Phó Tranh, “Cảm ơn.”
Phó Tranh xuống xe mở cửa đỡ Thẩm Vi Lê lên, bàn tay cũng giúp cô chắn ở cửa xe, “Chị khách khí với em làm gì, không phải khách khí.”
Thân hình Chu Yến Hỗn đứng sau bọn họ như cái cây lớn bị bỏ lại trên mặt băng, không ai quan tâm tới đã chết khô hay đông cứng.
Cậu khàn khàn lên tiếng như bị cành cây xẹt qua cổ họng, “Chị, em chờ chị tha thứ cho em, em chờ chị.”
Sau đó, giọng cậu đột nhiên thay đổi, chẳng sợ cành cây đó tạo ra vết thương chảy máu trong cổ họng vẫn cố nói từng chữ một rõ ràng, “Thẩm Vi Lê, chị chỉ có thể là của em, em sẽ không bao giờ buông tay đâu.”
Thẩm Vi Lê không nghe cậu nói nữa, khom lưng đóng cửa, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Sau khi Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy lên xe của Phó Tranh, trong xe rất yên tĩnh. Ở ghế đối diện là Phó Tranh và Tả Câu, anh ta tiếp tục chuyện còn dang dở, “Sáng mai bay đến thành phố S, có phỏng vấn tạp chí và chụp bìa, lát đừng uống rượu, về khách sạn thì ngủ sớm chút.”
Rõ ràng suy nghĩ của Phó Tranh không đặt vào lời nói của Tả Câu, quay sang hỏi Thẩm Vi Lê, “Hai ngày nay chị có kế hoạch gì không?”
Thẩm Vi Lê suy nghĩ chốc lát rồi nói, “Có lẽ là sẽ nghỉ ngơi.”
Phó Tranh ngượng ngùng, “Vất vả cho chị rồi.”
Thẩm Vi Lê khôi phục tinh thần, vội cười, “Không vất vả đâu, cậu đừng khách khí vậy, chỉ là sắp tới mùa xuân rồi, xuân khốn thu phạp[1] mà.”
“Vậy, cuối tuần chị rảnh không?” Phó Tranh thăm dò, “Nếu cuối tuần rảnh, chúng ta cùng xem MV hoàn chỉnh được chứ?”
Lúc cậu nói những lời này, Tả Câu không vui liếc một cái.
Bây giờ Phó Tranh vô cùng tùy hứng, anh ta hoàn toàn không tán thành hành vi của cậu bây giờ.
Cùng xem MV hoàn chỉnh rất có ý nghĩa, Thẩm Vi Lê nghĩ tới chị mình trước tiên, “Đưa biên kịch Quy Gia tới xem chung được không?”
Phó Tranh cười nói, “Đương nhiên có thể, chỉ cần chị ấy đừng mắng em là được rồi.”
Tả Câu giả vờ cúi đầu xem lịch trình trên máy tính bảng, không lạnh không nhạt nhắc nhở, “Phó Tranh này, cuối tuần này nhiều lịch trình, sợ là không thể xem cùng được, tôi sắp xếp cho hai người gọi video để xem được không? Còn có thể livestream xem chung nữa, có lẽ fan sẽ thích.”
Phó Tranh hiểu ý của Tả Câu là, cậu và Thẩm Vi Lê quá thân mật, fan sẽ không thích.
Phó Tranh quay đầu muốn thương lượng với Tả Câu, nhưng ánh mắt lại bày ra vẻ cứng rắn, “Anh Tả, không phải chiều cuối tuần có thời gian ba tiếng hoạt động tự do sao?”
Tả Câu không muốn tranh luận với Phó Tranh trước mặt Thẩm Vi Lê bọn họ, cứng ngắc nói, “Tối về khách sạn rồi nói, gần đây bận rộn, còn phải tổ chức gặp mặt fan, cần chuẩn bị nhiều thứ.”
Tả Câu và Phó Tranh như đang thảo luận hành trình bình thường, giọng điệu vô cùng tùy ý, rất khó để người ta nghe ra sóng ngầm bên trong.
Phương Tiểu Hủy cảm thán giơ ngón cái, “Anh Tranh cố lên, Phong Tranh kiêu ngạo!”
Phó Tranh lễ phép cười một tiếng, Thẩm Vi Lê cũng giơ ngón cái cười nói, “Cậu cứ bận việc của mình trước đi, đề nghị livestream của anh Tả cũng không tệ, anh Tranh cố lên, Phong Tranh kiêu ngạo!”
Phó Tranh nhìn nụ cười của Thẩm Vi Lê, tâm trạng cũng đỡ hơn chút, nhưng giây lát lại nhìn Tả Câu với vẻ mặt không vui.
Khó khăn lắm mới gặp được người con gái mình thích trong giới, cậu không muốn bỏ lỡ.
Thời gian liên hoan tiếp theo, đại đa số thời gian Phó Tranh đều ngồi cạnh Thẩm Vi Lê nói chuyện, nhắc tới MV, cũng nhắc tới việc thiết kế của cô.
Tả Câu liên tục nhíu mày, bớt chút thời gian gọi Phó Tranh vào phòng nghỉ, dứt khoát nhắc nhở, “Đừng gây tai tiếng với Thẩm Vi Lê.”
Phó Tranh đứng cạnh cửa phòng nghỉ, dáng vẻ như muốn tùy thời gian ra ngoài nói chuyện với Thẩm Vi Lê, nghiêm túc nói, “Anh Tả, em rất thích cô ấy.”
Tả Câu không cho Phó Tranh một chút cơ hội hay hi vọng nào, nói rõ, “Thứ nhất, Thẩm Vi Lê không thích cậu, cô ấy và vị Chu thiếu kia có trục trặc tình cảm, kể cả cậu theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng không nhận lời trở thành bạn gái cậu đâu. Thứ hai, nếu cậu theo đuổi cô ấy sẽ mang rất nhiều phiền phức tới cho cô ấy.”
Đương nhiên Phó Tranh biết rõ hai điều này, nhưng cậu nói, “Anh Tả, em muốn tùy hứng một lần.”
Từng câu từng chữ của Phó Tranh rất kiên định, muốn cho Tả Câu hiểu được ý chí của mình. Cuối cùng, Tả Câu chỉ nhìn cậu một cái thật sâu rồi không nói gì nữa.
Phó Tranh làm căng với Tả Câu cũng là làm căng với công ty, cậu biết sắp tới có lẽ công ty và người đại diện sẽ xếp rất nhiều việc cho cậu, để cậu không có thời gian tiếp xúc với Thẩm Vi Lê.
Vì thế, sau khi ăn xong, cậu đưa ra đề nghị muốn đưa Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy trở về.
Tả Câu theo Phó Tranh đưa hai người họ về, tiễn Phương Tiểu Hủy về trước, sau đó mới là Thẩm Vi Lê.
Đến cửa biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Vi Lê đang vội muốn xem bất ngờ chị gái chuẩn bị cho mình, cảm ơn rồi xuống xe, Phó Tranh để lái xe và Tả Câu ở lại, theo Thẩm Vi Lê xuống dưới.
“Chị.” Sau khi xuống xe, Phó Tranh lập tức gọi cô lại, “Em có lời muốn nói với chị.”
Thẩm Vi Lê quay đầu, bóng dáng Phó Tranh cao gầy từ đèn đường đi tới phía cô, cô hỏi, “Ừm? Sao vậy?”
Phó Tranh đã ở giới giải trí lâu, biết phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội, chỉ cần không cẩn thận bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội tốt nào nữa.
Cậu cụp mắt nhìn cô, sợ sau này vụt mất cơ hội, kiên định quyết đoán nói, “Chị, sau này em có thể thường xuyên gọi điện thoại nhắn tin cho chị không?”
Vẻ mặt Thẩm Vi Lê mơ màng nhìn Phó Tranh, nhất thời không hiểu lời của cậu có ý gì, ngày thường không phải cũng có thể gọi điện thoại và nhắn tin sao.
Phó Tranh chậm rãi nói, “Từ khi em ra mắt tới bây giờ chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích ai, nhưng bây giờ em…”
Đồng tử Thẩm Vi Lê mở lớn, đột nhiên hiểu Phó Tranh đang nói gì, vội cắt lời, “Chuyện đó, không phải mai cậu còn có việc sao, về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Phó Tranh bị cắt lời thì ngẩn người, Thẩm Vi Lê cũng cảm nhận được không khí xấu hổ lúc này.
Cách từ chối của cô cũng quá rõ ràng rồi.
Phó Tranh cười khẽ, “Chị, lời em còn chưa nói xong mà, để em nói hết đã, được không?”
Nụ cười của cô cứng đờ.
Sau đó, Phó Tranh lại gần Thẩm Vi Lê, dứt khoát nắm tay cô, “Chị, em thích chị, muốn theo đuổi chị, chị cho em một cơ hội được không?”
Trong nháy mắt vừa bị Phó Tranh nắm tay, Thẩm Vi Lê vội giãy giụa nhưng cậu lại nắm rất chặt, không buông cô ra.
Thẩm Vi Lê bị thái độ của Phó Tranh làm cho kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Phó Tranh nói, “Xin lỗi, Phó Tranh, tôi chỉ xem cậu như đồng nghiệp thôi.”
Cô không thích dây dưa không dứt, từ chối rõ ràng.
Phó Tranh ngẩn người, không ngờ Thẩm Vi Lê lại từ chối dứt khoát như vậy.
Chu Yến Hỗn đứng trong bóng tối chờ Thẩm Vi Lê về, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Phó Tranh đang nắm tay cô.
Cậu không nghe thấy Phó Tranh và Thẩm Vi Lê đang nói gì, nhưng thấy bọn họ nắm tay, thấy bọn họ bốn mắt nhìn nhau cũng không thể bình tĩnh thêm nữa, từ bóng tối đi ra.
Thẩm Vi Lê nghe tiếng bước chân bên cạnh truyền tới, quay đầu lại nhìn, đối diện là đôi mắt sâu thẳm của Chu Yến Hỗn.
Trong lòng cô càng thêm bực bội, dùng sức hất tay Phó Tranh ra.
Phó Tranh cũng cảm nhận được Thẩm Vi Lê không thoải mái, cuối cùng cũng buông cô ra.
Thẩm Vi Lê nói với Phó Tranh, “Tôi về trước đây.”
Dứt lời thì xoay người đi.
Chu Yến Hỗn gọi cô lại, “Chị.”
Giọng nói cậu dạo gần đây khàn khàn, lúc này trong đêm tối càng có vẻ trầm thấp.
Nhưng một chữ chị này càng khiến Thẩm Vi Lê phiền lòng, bước chân nhanh hơn.
Chu Yến Hỗn vội đuổi theo, lúc này Phó Tranh cũng chạy tới cản Chu Yến Hỗn.
Chu Yến Hỗn đứng lại, yên lặng giằng co với Phó Tranh.
Nếu như Thẩm Vi Lê không ở đây, có lẽ Chu Yến Hỗn đã bộc phát tính tình thiếu gia mở miệng mắng chửi người rồi, nhưng Thẩm Vi Lê đang ở đây, cậu biết Thẩm Vi Lê không thích hành vi của mình, vì thế chỉ vững vàng nói, “Tránh ra.”
Trái với vẻ ngoài khiêm tốn của Phó Tranh là tính cách bướng bỉnh, nếu đã quyết định theo đuổi Thẩm Vi Lê, lúc này cậu ta không ra tay thì sẽ không còn cơ hội nữa, “Cậu Chu, chị ấy muốn nghỉ ngơi, mong cậu đi trước.”
Tính tình thiếu gia của Chu Yến Hỗn sắp bộc phát, lời đến bên miệng “cậu là ai chứ”, “cậu có tư cách gì” lại cắn răng nhịn xuống, lướt qua Phó Tranh nói với Thẩm Vi Lê, “Chị, em mang quà tới cho chị.”
Thẩm Vi Lê rất muốn đi thẳng, nhưng phía sau có hai người đàn ông giằng co khiến cô không thể không dừng lại, xoay người nói với Phó Tranh, “Phó Tranh, cậu về trước đi.”
Cô cất cao giọng gọi Tả Câu trong xe, “Anh Tả, anh đưa Phó Tranh về đi.”
Nhưng hình như Tả Câu đang nói chuyện điện thoại nên không nghe thấy, Phó Tranh cũng không có ý định rời đi, cô dứt khoát đẩy Phó Tranh tới bên xe, giọng nói lạnh lùng, “Phó Tranh, cậu quay lại xe, bây giờ.”
Thẩm Vi Lê không vui, chút kiên định muốn ở lại của Phó Tranh hạ thấp, do dự nói, “Chị, chị lên trên thì em đi.”
Chu Yến Hỗn nghe chữ chị vô cùng chói tai, sớm đã muốn túm cổ Phó Tranh để đánh, cậu cố nhịn không làm ra chuyện khiến Thẩm Vi Lê ghét, ngoài miệng lại không nhịn được cảnh cáo, “Phó Tranh, chữ chị này không phải cậu nên gọi, sau này phiền cậu gọi là chị Lê.”
Những lời này càng khiến Thẩm Vi Lê khó chịu, lạnh lùng nói với Chu Yến Hỗn, “Chu Yến Hỗn! Chữ chị này cũng không phải để cậu gọi đâu!”
Chu Yến Hỗn bỗng quay đầu nhìn Thẩm Vi Lê, sau khi cô nói những lời này cũng không thèm nhìn cậu, dường như nhìn cậu một cái thôi cũng khiến cô phiền chán.
Cô kéo cánh tay Phó Tranh, đẩy Phó Tranh vào trong xe, động tác, thậm chí là ngữ khí còn thân mật hơn với cậu, “Phó Tranh, bây giờ cậu lên xe đi, nhanh lên.”
Phó Tranh hỏi, “Vậy cậu ta thì sao?”
Giọng nói Thẩm Vi Lê lạnh nhạt, “Tôi không quen cậu ta.”
Khuôn mặt Chu Yến Hỗn như bị Thẩm Vi Lê tát mạnh một cái, cô nói không quen biết cậu, thân mật với một người “em trai” khác ngay trước mặt cậu.
Giống như cậu đã bị cô vứt bỏ.
Lúc này Tả Câu cũng xuống xe, nhìn tình hình bây giờ, không nói hai lời kéo Phó Tranh lên xe.
Trước khi Phó Tranh đi cũng thấp giọng nói với Thẩm Vi Lê. “Chị, lát nữa em nhắn tin cho chị.”
Thẩm Vi Lê cũng muốn nói rõ với Phó Tranh, gật đầu nói, “Được, lát nói chuyện sau.”
Chu Yến Hỗn nhắm chặt mắt vì không muốn bị Thẩm Vi Lê ghét bỏ, lúc này cậu đứng đây như một thứ rác rưởi yếu đuối bị vứt bỏ.
Bọn họ làm như không thấy cậu, hẹn nhau buổi tối trò chuyện trên wechat, Thẩm Vi Lê tránh xa cậu như virus, muốn đi vào nhà ngay lập tức.
Thẩm Vi Lê trước mắt như sắp ở bên Phó Tranh, sắp thuộc về Phó Tranh vậy…
Chu Yến Hỗn đột nhiên chạy nhanh tới ôm chặt cô từ sau.
Thẩm Vi Lê bùng nổ, “Buông tôi ra!”
Chu Yến Hỗn ôm chặt cô không buông, cúi đầu chôn bên cổ cô, giọng nói nghẹn ngào, “Thẩm Vi Lê, bởi vì chị, em đã biến thành một người mà chính em cũng không quen biết nữa rồi, chị đừng vứt bỏ em bằng cách này được không?”
“Em sai rồi, em thật sự sai rồi, chị mau nói cho em biết đi, nói cho em biết phải dùng cách nào chị mới có thể tha thứ cho em đi, được không?”
Thẩm Vi Lê giãy giụa, bỗng cảm thấy cổ mình lạnh lẽo.
Đầu tiên là một giọt, sau đó là một hàng dài lạnh lẽo thâm nhập vào trong áo cô.
Chu Yến Hỗn khóc rồi.
Thứ Thẩm Vi Lê cảm nhận được, là nước mắt của Chu Yến Hỗn.
Dường như Chu Yến Hỗn cũng không biết mình đã khóc, chỉ liên tục cầu xin, “Chị, em không biết, em thật sự không biết… nếu chị yêu người khác, em sẽ chết, em thật sự sẽ chết mất. Chị, em xin chị, đừng vứt bỏ em, đừng không để ý tới em mà…”
“Sau này em sẽ ngoan, chuyện gì em cũng nghe lời chị, chuyện chị không muốn em làm, chuyện chị ghét em sẽ không làm, chị, sau này em sẽ nghe lời chị, chị đừng yêu người khác…”
Cả người Thẩm Vi Lê cứng đờ, ngơ ngẩn nghe Chu Yến Hỗn khóc lóc nói từng câu.
Lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng khóc đau đớn, bi thương, mất mát, tê tâm liệt phế như vậy từ Chu thiếu.
Thẩm Uyển Hề ở trên tầng chờ em gái về, cô ấy và ba mẹ đã chuẩn bị bất ngờ cho em gái, đợi cũng đã lâu.
Mãi cho đến khi thấy ngoài cửa có ánh đèn xe, vội chạy xuống tìm người, cuối cùng lại thấy em gái mình bị người ta ôm, nhíu mày, “Nguyện Nguyện?”
Ánh mắt Thẩm Vi Lê dần trở nên tỉnh táo, cô tránh khỏi Chu Yến Hỗn, “Tôi phải đi rồi.”
Chu Yến Hỗn đột nhiên sợ hãi ôm lấy cô chặt hơn, “Chị đừng đi, chị, chị đừng đi mà.”
Thẩm Vi Lê nhìn chị mình đi tới, hô hấp nhẹ nhàng, bình tĩnh nói, “Chu Yến Hỗn, trước đó tôi đã nói rõ với cậu rồi. Tôi biết tửu lượng cậu rất tốt, lúc ấy cậu không say, vậy nên cậu cũng nhớ rõ những gì tôi nói.”
– Chị cần thời gian chấp nhận chuyện này, có lẽ trong khoảng thời gian dài sẽ không muốn gặp em, có lẽ quan hệ của chúng ta cũng chỉ dừng lại ở đây thôi.
Chu Yến Hỗn nhớ rõ những lời này, nhớ rất rõ ràng, nhưng cậu hối hận rồi, hoảng loạn nói, “Chị, em hối hận rồi, em sai rồi…”
Thẩm Vi Lê đẩy cậu ra, nhẹ nhàng bâng quơ, “Vậy coi như đây là một bài học đi, sau này tự nói với bản thân, phải tự chịu trách nhiệm với những chuyện mình đã làm.”
Sau đó ra lệnh đuổi khách, “Chu thiếu gia, về đi.”
*
Thẩm Uyển Hề nắm tay Thẩm Vi Lê đi tới sân sau biệt thự, thấp giọng hỏi, “Nguyện Nguyện muốn tâm sự với chị không?”
Thẩm Vi Lê hết gật rồi lại lắc, cô muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, sợ Thẩm Uyển Hề lo lắng cho mình.
Thẩm Uyển Hề thấy thế thì nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Vi Lê, dỗ dành như một đứa trẻ, dịu dàng nói, “Em phải nhớ này Nguyện Nguyện, ba mẹ và chị mãi ở bên em, mọi người đều hi vọng em vui vẻ, mãi mãi bình an hạnh phúc.”
Thẩm Vi Lê hít sâu một hơi, ôm lấy chị dùng sức gật đầu.
Thẩm Uyển Hề an ủi cô một lát rồi lại cười xoa đầu, “Nhưng chuyện tình cảm rất quan trọng, đừng làm ảnh hưởng tới tâm tình, đi thôi, vào nhà xem bất ngờ.”
Thẩm Uyển Hề chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ mừng em gái đóng máy, nhưng rất dụng tâm.
Thẩm Vi Lê vừa vào cửa đã thấy trong nhà trang trí như lễ Giáng Sinh, ba mẹ ăn mặc trang phục thú bông nhảy ra khiến cô bật cười chạy tới ôm lấy bọn họ, nội tâm đau khổ vì chuyện tình cảm cũng hóa thành hư không, cười thành tiếng.
Đêm nay ở bên ba mẹ và chị khiến tâm trạng Thẩm Vi Lê tốt hơn rất nhiều, sau khi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ mới nhớ tới Phó Tranh.
Cô nhìn thấy tin nhắn Phó Tranh gửi đến, cậu muốn cô suy nghĩ chuyện kia, cô cũng không hề do dự, dứt khoát từ chối, nói xin lỗi, sẽ không suy nghĩ.
Mà ở ngoài biệt thự, Chu Yến Hỗn vẫn ngây ngốc đứng trong ban đêm gió lạnh rất lâu.
Người quan trọng nhất với cậu ngoảnh mặt làm lơ cậu.
Lục phủ ngũ tạng như bị người ta đào ra, chỉ còn chừa lại một túi da bề ngoài, một cơn gió lạnh thổi qua, túi da không thể đứng vững trong cơn gió lạnh buốt được nữa, lảo đảo té ngã.
Vở kịch nhỏ:
Khi còn nhỏ, tiểu thiếu gia thường chảy máu mũi, kiểm tra rất nhiều lần cũng không có kết quả gì.
Có lẽ trẻ con đều bị chảy máu mũi cả, tiểu thiếu gia cũng vậy.
Có một ngày, nửa đêm tiểu thiếu gia tỉnh giấc vì bị chảy máu mũi, che mũi gọi mẹ lau cho mình.
Mẹ Chu vội chạy tới giúp tiểu thiếu gia lau máu mũi, nhưng máu mũi của tiểu thiếu gia đã dính lên cánh tay và gối đầu, trên chăn cũng có.
Tiểu thiếu gia hoảng loạn khóc lớn, “Mẹ ơi, con bị bệnh sao ạ?”
Mẹ Chu nói, “Không phải, không phải, bác sĩ nói không sao cả, chỉ là thời tiết hanh khô thôi, Tiểu Hỗn đừng sợ.”
Tiểu thiếu gia “Ồ” một tiếng, giọng nói có chút thất vọng.
Ngày hôm sau, tiểu thiếu gia tỉnh lại, nhìn máu trên chăn và gối đầu, hai mắt đột nhiên sáng ngời, kiên quyết không cho người làm mang chăn đi giặt.
Nguyện Nguyện tới nhà thăm tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia lập tức ôm tay Nguyện Nguyện không buông, “Chị ơi, hu hu hu, sau này chị ngủ cùng em đi mà.”
Nguyện Nguyện, “…Vì sao chứ?”
Tiểu thiếu gia, “Hôm qua em nhớ chị nên chảy cả máu mũi rồi.”
Tiểu thiếu gia kéo Nguyện Nguyện vào trong phòng, chỉ vào chăn ga gối đệm cho cô xem, “Chị xem đi! Em thật sự chảy máu mũi mà hu hu hu!”
Tiểu thiếu gia nói xong lại bò lên giường khóc lớn, “Hu hu, nếu chị không ngủ cùng Tiểu Hỗn, máu mũi của Tiểu Hỗn sẽ phát sáng mất hu hu hu.”
Nguyện Nguyện, “…”
[1] Ý nói thời tiết mùa xuân và mua thu khiến người ta dễ ngủ.
------oOo------
Chu Yến Hỗn chưa kịp xuất hiện trước mặt Thẩm Vi Lê lần nữa đã bị Đường Phái và Tần Tinh nửa uy hiếp nửa lôi kéo về nước.
Tất nhiên Chu thiếu là người rất khó bị uy hiếp, nhưng lần này Đường Phái dùng Thẩm Vi Lê để uy hiếp cậu.
Cậu ta thuật lại lời của Thẩm Uyển Hề, Thẩm Vi Lê tới đây du lịch, bây giờ đang là tháng giêng nên đừng chọc Thẩm Vi Lê không vui, để cho Thẩm Vi Lê nghỉ ngơi vui vẻ một chút.
Chu Yến Hỗn vẫn muốn đứng sau lặng lẽ nhìn Thẩm Vi Lê, Đường Phái lại nói lỡ như gặp nhau thì sao, vậy chẳng phải vẫn chọc chị Lê không vui sao.
Bởi vậy, cuối cùng Chu Yến Hỗn mới về nước.
Sau khi về nước, tâm trạng cậu mãi cũng không thể tốt hơn, một lòng như đang ở lại Thụy Sĩ với Thẩm Vi Lê, trái tim quên mất cách đập, cũng mất đi sức sống.
Cho đến mấy ngày sau nghe được tin tức Thẩm Vi Lê cũng về nước, Chu Yến Hỗn mới phấn chấn trở lại.
Nhưng cậu biết, cô trở về để giúp Phó Tranh hoàn thiện MV, hình ảnh đêm đó Phó Tranh ôm Thẩm Vi Lê lại xuất hiện trước mắt Chu Yến Hỗn, cùng với tiếng gọi chị lại văng vẳng bên tai.
*
Một nhà bốn người Thẩm Vi Lê đi du lịch nước ngoài rất vui vẻ, cho đến khi Phó Tranh gọi tới nói chuẩn bị quay phần MV thứ năm, Thẩm Vi Lê mới về nước.
Phần cuối cùng lấy chủ đề chính là thổ, địa điểm quay là trên tinh cầu, đây là phần cuối của câu chuyện, cũng là từ cổ đại tới tương lai.
Cảnh quay cần phải treo dây thép, Thẩm Vi Lê và Phó Tranh lúc nào cũng phải treo trên không, mặc đồ mang tính chất tương lai, trôi nổi trong không trung vũ trụ, chạm vào tay đối phương.
Năm phần MV theo trình tự thời gian, tới thời không cuối cùng cũng là vũ trụ, qua bốn phần tình yêu sóng gió cuối cùng cũng có được kết cục hoàn mỹ.
Thẩm Vi Lê treo trên không cả một ngày trời, bộ đồ dày cộm trên người khiến cô không thoải mái.
Sau khi kết thúc, Phương Tiểu Hủy vội chạy tới lau mồ hôi trên cổ giúp Thẩm Vi Lê, “Chị sao rồi, có ổn không?”
Thẩm Vi Lê mệt đến độ không nói ra lời.
Phó Tranh cũng vậy, sau khi quay xong thì mệt mỏi ngồi dưới đất thở dốc.
Người đại diện của cậu là Tả Câu cũng nhanh chóng tới đưa nước.
Phó Tranh không uống mà nhìn Thẩm Vi Lê, “Anh Tả, anh đưa nước cho chị Lê uống trước đi.”
Thẩm Vi Lê nghe vậy thì nhìn cậu cậu, cười xua tay, “Cậu uống trước đi, Tiểu Hủy chuẩn bị nước cho tôi rồi.”
Lúc này Phó Tranh mới uống, Tả Câu vừa giúp Phó Tranh lau mồ hôi, vừa đè thấp giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, “Cậu là minh tinh, đừng tạo ra tai tiếng.”
Anh ta đang nhắc nhở Phó Tranh, đừng rung động với Thẩm Vi Lê.
Phó Tranh thấy thế thì nhíu mày, không nói chuyện nữa.
Chờ tới lúc Tả Câu nghe điện thoại sắp xếp lịch trình, Phó Tranh nhìn bóng dáng của Tả Câu, ánh mắt có bất đắc dĩ cũng có phản nghịch.
Tả Câu nói không sai, cậu là idol, là minh tinh, nhưng không phải cứ idol hay minh tinh là không thể có gì cả.
Phó Tranh cầm bình nước đi tới phía Thẩm Vi Lê đang mệt mỏi lau mồ hôi, “Chị, hôm nay chị vất vả rồi.”
Từ diện mạo đến tính cách của Phó Tranh đều khiêm tốn và lễ phép, Phương Tiểu Hủy nghe thấy giọng nói của thần tượng là ngây ngô cười, cũng không để ý họ nói chuyện gì.
Thẩm Vi Lê xua tay, “Không có gì, không có gì, dù sao cũng chỉ còn mỗi hôm nay thôi mà, chịu đựng chút là được, nhưng hôm nay mấy người treo dây thép cũng rất vất vả rồi, không dễ dàng gì.”
Mặc dù mệt mỏi nhưng Thẩm Vi Lê vẫn vui vẻ nhoẻn miệng cười.
Phó Tranh thích dáng vẻ cười vui của Thẩm Vi Lê, ánh mắt bị má lúm đồng tiền của cô hấp dẫn, ngồi xuống trò chuyện, “Đúng rồi, chị thấy dây hương kia có mùi thế nào?”
Sau khi Thẩm Vi Lê nhận được quà của Phó Tranh còn chưa về nhà, hai ngày trước đi du lịch về cô mới đốt thử, mùi thơm dịu dàng. Vì tập tục xã giao nên cô cũng đã chuẩn bị quà cho Phó Tranh, cười nói rồi lấy túi quà ra, “Rất thơm, năm mới vui vẻ, tôi cũng có quà tặng cậu.”
Trong túi Thẩm Vi Lê có mùi rất thơm, sau khi món quà được lấy ra, đến hộp quà cũng có hương thơm trong túi của cô.
Phó Tranh nhận quà, cụp mắt cười nhẹ, vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, “Cảm ơn chị.”
Thẩm Vi Lê cười nói, “Khách khí gì chứ, mở ra xem xem?”
Cô cũng có chút ngại ngùng, “Nhưng mà không ý nghĩa như món quà của cậu lắm…”
Cô đã tìm hiểu rất nhiều món quà, quà tặng Phó Tranh không thể quá mập mờ, cũng không thể quá vô tâm, sau nghe kiến nghị của ba thì quyết định tặng cậu thứ này.
Phó Tranh không để bụng cô tặng mình cái gì, nhận được quà từ Thẩm Vi Lê cũng khiến cậu vui rồi.
Mở hộp quà ra, bên trong là một món đồ trang trí, nhưng lại vô cùng đặc biệt.
Phó Tranh kinh ngạc, là vật trang trí làm từ đủ các loại đá quý.
Phó Tranh cảm động xoa mặt đá, “Rất có ý nghĩa, cảm ơn chị.”
Thẩm Vi Lê cười nói, “Tôi từng xem một chương trình trên mạng có quay phòng cậu, cách trang trí rất hợp với thứ này, nhưng cũng không đắt lắm, chỉ để trang trí được thôi, không còn tác dụng gì khác, cậu không ghét là tốt rồi.”
Phó Tranh ngẩng đầu, “Đương nhiên không chê, rất đẹp, em rất thích.”
Cậu cẩn thận đặt vật trang trí lên bàn, bỗng đứng dậy giang tay ôm Thẩm Vi Lê, “Cảm ơn chị.”
Thẩm Vi Lê bị cái ôm đột ngột làm cho hoảng sợ, hai tay như chim cánh cụt, cằm bị đặt trên vai Phó Tranh ngây ngốc.
Trong lúc nhất thời, cô không biết có nên đẩy Phó Tranh ra và lui về sau không, nhưng nghĩ tới cậu chỉ đang muốn cảm ơn, cô cũng không thể phản ứng quá kịch liệt được, vỗ bả vai Phó Tranh giống như một người em trai, cười nói, “Khách khí gì chứ.”
Chu Yến Hỗn đứng ở cửa phim trường yên lặng nhìn cảnh tượng này, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực không chút gợn sóng, bề ngoài thì tưởng như bình lặng, bên trong lại như gió lốc khiến người ta không thể không hoảng loạn và giãy giụa.
Trong đó như có một con rối không thể nhúc nhích, sa vào đầm lầy rồi dần chìm xuống đáy vực, không thể thở nổi, hít thở không thông.
Phó Tranh giống như cậu của trước đây, vui vẻ thì ôm Thẩm Vi Lê, ỷ lại gọi cô là chị, mà Thẩm Vi Lê lúc này cũng như trước đây từng đối xử với cậu, cười nói chiều chuộng.
Giống như là, cậu đã bị Phó Tranh thay thế vậy.
Chu Yến Hỗn tới thăm phim trường, tay xách quà mừng năm mới muốn tặng Thẩm Vi Lê, bốn ngón tay xách túi không biết lúc nào chỉ còn lại một ngón, món quà gần như sắp rơi xuống.
Cuối cùng, ngón út của Chu Yến Hỗn bỗng ngoắc lên, giữ chặt lại túi quà, cất bước tiến về phía trước.
Lúc này Phó Tranh đã buông Thẩm Vi Lê ra, chờ mong, “Chị, em đi tẩy trang thay quần áo, chốc nữa gặp ở nhà hàng sau.”
Thẩm Vi Lê cười xua tay, “Đi đi, đi đi.”
Mấy chữ gặp lại ở nhà hàng khiến bước chân Chu Yến Hỗn chững lại, khuôn mặt nặng nề rồi xoay người bước đi.
*
Cảnh quay của Phó Tranh trong phần MV này nhiều hơn Thẩm Vi Lê, trước đó cậu cũng đã quay hết, cho nên hôm nay Thẩm Vi Lê hoàn thành cảnh quay của mình, MV đã đóng máy.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vi Lê quay phim, Thẩm Uyển Hề về nhà trước chuẩn bị niềm vui nhỏ cho em gái, không ở cạnh cô được, hôm nay phim trường cũng chỉ có Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy.
Trước khi Thẩm Vi Lê về nhà, đoàn phim tổ chức liên hoan, lúc Phương Tiểu Hủy giúp Thẩm Vi Lê thay quần áo, cô ấy hỏi, “Chị Lê, sáng nay chị có lái xe tới không, sáng nay em mang xe đi bảo dưỡng rồi, chốc nữa đi xe chị đi ăn hay chúng ta đi ké xe đoàn phim ạ?”
Thẩm Vi Lê đã rã rời chân tay, phản ứng chậm chạp, một lúc sau mới hả một tiếng, “Buổi sáng chị gái chị đưa tới, chị không lái xe theo.”
“Vậy chúng ta đi nhờ xe hay là gọi xe ạ?”
Thẩm Vi Lê mệt mỏi nhắm mắt, “Tới cửa rồi nói, nếu vừa hay gặp được thì đi nhờ, còn không thì gọi xe.”
Nói rồi Thẩm Vi Lê giang hai tay với Phương Tiểu Hủy, “Không được không được, Tiểu Hủy, em mau giúp chị bóp tay đi, cả người đều đau cả.”
Thẩm Vi Lê đã thay quần áo, ở trong phòng nghỉ 10 mới ra ngoài.
Hai người ra ngoài quá muộn, lúc tới cửa, một chiếc xe của đoàn phim cũng không còn.
Tháng giêng gió rét, Thẩm Vi Lê cũng tỉnh táo hơn chút.
“Nào, gọi xe thôi.” Thẩm Vi Lê lấy điện thoại ra, vào nhóm chat của đoàn phim tìm kiếm địa chỉ nhà hàng nhưng cô không tìm thấy, “Tiểu Hủy, em có thấy địa chỉ nhà hàng không?”
Phương Tiểu Hủy cũng cúi đầu lướt điện thoại, “Để em tìm thử, hình như từng thấy nhưng mọi người spam nhiều quá.”
Hai người cúi đầu lướt điện thoại, không chú ý tới một chiếc xe từ xa chạy lại, mãi cho tới lúc dừng trước mặt hai người, Thẩm Vi Lê mới ngẩng đầu.
Thời gian như ngừng lại.
Cửa sổ xe mở ra, người đàn ông mặc tây trang giày da ngồi trong nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt âm trầm sâu thẳm.
“Đi đâu, em đưa hai người đi.”
Thẩm Vi Lê chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Mở phần mềm gọi xe, chuẩn bị gõ địa chỉ nhà hàng vào.
Chu Yến Hỗn nặng nề nhìn cô, giọng nói dịu dàng, “Chị, ở đây không dễ đặt xe, chị mau lên xe đi.”
Giống như là một kiểu giận dỗi, tuy rằng cậu thích gọi cô bằng cái tên Lê Lê, nhưng nghe Phó Tranh gọi cô bằng chị, cậu lại chỉ muốn độc chiếm cách xưng hô này cho riêng mình.
Phương Tiểu Hủy đã nghe ra giọng Chu thiếu, cô ấy cúi đầu tìm địa chỉ, đến ngẩng đầu cũng không dám, cảm giác bản thân mình rất dư thừa.
Thẩm Vi Lê đã tìm được địa chỉ nhà hàng, cách đây mười mấy km, giờ này là giờ tan tầm kẹt xe, chỉ sợ phải đợi rất lâu.
Sau khi cô nhập địa chỉ, đang đợi phần mềm tính toán thời gian, trước mặt lập tức xuất hiện một bóng đen.
Bóng đen cùng với hương vị chỉ thuộc về cậu thổi tới, giống như lá cây và ánh trăng rơi xuống mang theo vài phần thê lương.
Chu Yến Hỗn đứng trước mặt Thẩm Vi Lê, khuỵu gối cúi đầu nhìn cô, “Chị, em đưa hai người đi, được không?”
Đầu cậu đã cúi thấp bằng \Thẩm Vi Lê, người đàn ông mặc tây trang đeo giày da đã hạ mình đến mức này, Phương Tiểu Hủy không đành lòng muốn lui về sau lảng tránh.
Thẩm Vi Lê đột nhiên giữ cổ tay Phương Tiểu Hủy.
Cô ấy xấu hổ, “Chị Lê, em đi toilet đã.”
Thẩm Vi Lê xoay người nói, “Đi cùng đi.”
Hơi thở Chu Yến Hỗn trầm xuống, dùng sức nắm lấy cánh tay Thẩm Vi Lê, “Chị, em sai rồi, em biết mình đã sai rồi, em hối hận rồi, chị nói với em một câu thôi được không? Một câu là được rồi, một câu thôi là được.”
Giọng cậu khàn khàn như đang đứng trước vách đá cheo leo, giãy giụa trước khi nhảy xuống, gần như đã vô lực chống chọi.
“Chị, một câu thôi là được, chị đừng coi em như người xa lạ. Chị không cần tha thứ cho em, chỉ cần nói với em một câu là được.”
Thẩm Vi Lê thật sự làm như lời cô nói trước đó, cần thời gian chấp nhận mọi chuyện, cũng không muốn nói chuyện với cậu.
Cô trầm mặc đẩy tay Chu Yến Hỗn ra, lông mày nhíu chặt.
Biểu cảm biến hóa của cô chiếu rõ trong mắt Chu Yến Hỗn, giống như cô đang cảm thấy rất phiền phức, rất ghét cậu.
Rất ít khi Thẩm Vi Lê có biểu hiện như thế với ai.
Trái tim Chu Yến Hỗn thắt lại, đến mức không ngừng bị thời gian, không gian đè nén khiến cả người đau đớn.
Giọng nói cậu như đang giãy giụa muốn thoát ra khỏi đó, từng câu từng chữ đều kích động đau đớn, “Chị, vậy chị nói đi, em phải làm thế nào, phải làm thế nào chị mới nói chuyện với em đây.”
Chu Yến Hỗn run rẩy, “Em sai rồi, chị, chị đừng không để ý tới Tiểu Hỗn mà.”
Phương Tiểu Hủy thật sự không nhìn nổi nữa, khuyên nhủ, “Chị Lê, nếu không chị…”
Thẩm Vi Lê cắt lời, lại quay về đề tài trước đó, “Đơn này vừa bị tài xế hủy, sao lại hủy chứ?”
Giống như không nhìn thấy Chu Yến Hỗn, không nghe thấy bất kì lời nào của cậu.
Giống như Chu Yến Hỗn là một quỷ hồn vậy.
Bàn tay Chu Yến Hỗn nắm chặt, cảm giác móng tay sắp ghim sâu vào trong. Cậu bỗng lớn tiếng, “Thẩm Vi Lê! Rốt cuộc chị muốn em phải làm thế nào! Chị đừng tra tấn em như vậy được không! Chị cho em một lời thôi được không!”
Thẩm Vi Lê hơi dao động, cuối cùng cũng mở miệng cho cậu một câu, “Nên nói, cũng đã nói rồi.”
Một câu thờ ơ lạnh nhạt không có chút tình cảm nào, còn bình tĩnh hơn là đọc bài trong sách giáo khoa.
Một câu này càng tra tấn Chu Yến Hỗn hơn.
Cậu cũng không biết phải làm sao cô mới tha thứ cho mình, vậy nên mới tới cầu xin cô.
Chu Yến Hỗn bị tra tấn đến mức không còn sức lực, suy sụp như một lá cây khô khốc, run bần bật trong gió.
Thẩm Vi Lê cũng nhân cơ hội rút tay ra, theo Tiểu Hủy đi.
Lúc này, một chiếc xe lái tới, Phương Tiểu Hủy nhận ra xe Phó Tranh. Xe tiến tới gần, Phó Tranh mở cửa vẫy hai người bọn họ, “Chị, Tiểu Hủy, mau lên xe đi.”
Lại là chữ chị này, huyệt thái dương của Chu Yến Hỗn nhảy lên từng đợt.
Thẩm Vi Lê hơi kinh ngạc nhưng cũng không mở miệng, Phương Tiểu Hủy cảm kích vì Phó Tranh xuất hiện ngay lúc này, phá vỡ không khí nghẹt thở, lên tiếng hỏi, “Bọn em còn cho rằng anh đi rồi, sao anh chưa đi thế?”
Phó Tranh nhìn người đàn ông đứng sau Thẩm Vi Lê, chỉ lướt qua một cái rồi nói, “Chưa đi, đang đợi hai người, vừa rồi tới tiệm bánh kem.”
Phó Tranh lấy hộp bánh ra, dịu dàng nói, “Mua bánh kem cho hai người, trên đường đi ăn. Còn nữa, em biết chị thích ăn hạt dẻ nên mua cho chị rồi đây.”
Phương Tiểu Hủy nghe vậy vô cùng căng thẳng, khóe mắt trộm nhìn Chu Yến Hỗn đứng sau, cảm nhận được khí lạnh xung quanh Chu thiếu, cô ấy nuốt nước miếng một cái rồi khẽ thở dài.
Thẩm Vi Lê đến gần cửa xe, lễ phép cười nói với Phó Tranh, “Cảm ơn.”
Phó Tranh xuống xe mở cửa đỡ Thẩm Vi Lê lên, bàn tay cũng giúp cô chắn ở cửa xe, “Chị khách khí với em làm gì, không phải khách khí.”
Thân hình Chu Yến Hỗn đứng sau bọn họ như cái cây lớn bị bỏ lại trên mặt băng, không ai quan tâm tới đã chết khô hay đông cứng.
Cậu khàn khàn lên tiếng như bị cành cây xẹt qua cổ họng, “Chị, em chờ chị tha thứ cho em, em chờ chị.”
Sau đó, giọng cậu đột nhiên thay đổi, chẳng sợ cành cây đó tạo ra vết thương chảy máu trong cổ họng vẫn cố nói từng chữ một rõ ràng, “Thẩm Vi Lê, chị chỉ có thể là của em, em sẽ không bao giờ buông tay đâu.”
Thẩm Vi Lê không nghe cậu nói nữa, khom lưng đóng cửa, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Sau khi Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy lên xe của Phó Tranh, trong xe rất yên tĩnh. Ở ghế đối diện là Phó Tranh và Tả Câu, anh ta tiếp tục chuyện còn dang dở, “Sáng mai bay đến thành phố S, có phỏng vấn tạp chí và chụp bìa, lát đừng uống rượu, về khách sạn thì ngủ sớm chút.”
Rõ ràng suy nghĩ của Phó Tranh không đặt vào lời nói của Tả Câu, quay sang hỏi Thẩm Vi Lê, “Hai ngày nay chị có kế hoạch gì không?”
Thẩm Vi Lê suy nghĩ chốc lát rồi nói, “Có lẽ là sẽ nghỉ ngơi.”
Phó Tranh ngượng ngùng, “Vất vả cho chị rồi.”
Thẩm Vi Lê khôi phục tinh thần, vội cười, “Không vất vả đâu, cậu đừng khách khí vậy, chỉ là sắp tới mùa xuân rồi, xuân khốn thu phạp[1] mà.”
“Vậy, cuối tuần chị rảnh không?” Phó Tranh thăm dò, “Nếu cuối tuần rảnh, chúng ta cùng xem MV hoàn chỉnh được chứ?”
Lúc cậu nói những lời này, Tả Câu không vui liếc một cái.
Bây giờ Phó Tranh vô cùng tùy hứng, anh ta hoàn toàn không tán thành hành vi của cậu bây giờ.
Cùng xem MV hoàn chỉnh rất có ý nghĩa, Thẩm Vi Lê nghĩ tới chị mình trước tiên, “Đưa biên kịch Quy Gia tới xem chung được không?”
Phó Tranh cười nói, “Đương nhiên có thể, chỉ cần chị ấy đừng mắng em là được rồi.”
Tả Câu giả vờ cúi đầu xem lịch trình trên máy tính bảng, không lạnh không nhạt nhắc nhở, “Phó Tranh này, cuối tuần này nhiều lịch trình, sợ là không thể xem cùng được, tôi sắp xếp cho hai người gọi video để xem được không? Còn có thể livestream xem chung nữa, có lẽ fan sẽ thích.”
Phó Tranh hiểu ý của Tả Câu là, cậu và Thẩm Vi Lê quá thân mật, fan sẽ không thích.
Phó Tranh quay đầu muốn thương lượng với Tả Câu, nhưng ánh mắt lại bày ra vẻ cứng rắn, “Anh Tả, không phải chiều cuối tuần có thời gian ba tiếng hoạt động tự do sao?”
Tả Câu không muốn tranh luận với Phó Tranh trước mặt Thẩm Vi Lê bọn họ, cứng ngắc nói, “Tối về khách sạn rồi nói, gần đây bận rộn, còn phải tổ chức gặp mặt fan, cần chuẩn bị nhiều thứ.”
Tả Câu và Phó Tranh như đang thảo luận hành trình bình thường, giọng điệu vô cùng tùy ý, rất khó để người ta nghe ra sóng ngầm bên trong.
Phương Tiểu Hủy cảm thán giơ ngón cái, “Anh Tranh cố lên, Phong Tranh kiêu ngạo!”
Phó Tranh lễ phép cười một tiếng, Thẩm Vi Lê cũng giơ ngón cái cười nói, “Cậu cứ bận việc của mình trước đi, đề nghị livestream của anh Tả cũng không tệ, anh Tranh cố lên, Phong Tranh kiêu ngạo!”
Phó Tranh nhìn nụ cười của Thẩm Vi Lê, tâm trạng cũng đỡ hơn chút, nhưng giây lát lại nhìn Tả Câu với vẻ mặt không vui.
Khó khăn lắm mới gặp được người con gái mình thích trong giới, cậu không muốn bỏ lỡ.
Thời gian liên hoan tiếp theo, đại đa số thời gian Phó Tranh đều ngồi cạnh Thẩm Vi Lê nói chuyện, nhắc tới MV, cũng nhắc tới việc thiết kế của cô.
Tả Câu liên tục nhíu mày, bớt chút thời gian gọi Phó Tranh vào phòng nghỉ, dứt khoát nhắc nhở, “Đừng gây tai tiếng với Thẩm Vi Lê.”
Phó Tranh đứng cạnh cửa phòng nghỉ, dáng vẻ như muốn tùy thời gian ra ngoài nói chuyện với Thẩm Vi Lê, nghiêm túc nói, “Anh Tả, em rất thích cô ấy.”
Tả Câu không cho Phó Tranh một chút cơ hội hay hi vọng nào, nói rõ, “Thứ nhất, Thẩm Vi Lê không thích cậu, cô ấy và vị Chu thiếu kia có trục trặc tình cảm, kể cả cậu theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng không nhận lời trở thành bạn gái cậu đâu. Thứ hai, nếu cậu theo đuổi cô ấy sẽ mang rất nhiều phiền phức tới cho cô ấy.”
Đương nhiên Phó Tranh biết rõ hai điều này, nhưng cậu nói, “Anh Tả, em muốn tùy hứng một lần.”
Từng câu từng chữ của Phó Tranh rất kiên định, muốn cho Tả Câu hiểu được ý chí của mình. Cuối cùng, Tả Câu chỉ nhìn cậu một cái thật sâu rồi không nói gì nữa.
Phó Tranh làm căng với Tả Câu cũng là làm căng với công ty, cậu biết sắp tới có lẽ công ty và người đại diện sẽ xếp rất nhiều việc cho cậu, để cậu không có thời gian tiếp xúc với Thẩm Vi Lê.
Vì thế, sau khi ăn xong, cậu đưa ra đề nghị muốn đưa Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy trở về.
Tả Câu theo Phó Tranh đưa hai người họ về, tiễn Phương Tiểu Hủy về trước, sau đó mới là Thẩm Vi Lê.
Đến cửa biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Vi Lê đang vội muốn xem bất ngờ chị gái chuẩn bị cho mình, cảm ơn rồi xuống xe, Phó Tranh để lái xe và Tả Câu ở lại, theo Thẩm Vi Lê xuống dưới.
“Chị.” Sau khi xuống xe, Phó Tranh lập tức gọi cô lại, “Em có lời muốn nói với chị.”
Thẩm Vi Lê quay đầu, bóng dáng Phó Tranh cao gầy từ đèn đường đi tới phía cô, cô hỏi, “Ừm? Sao vậy?”
Phó Tranh đã ở giới giải trí lâu, biết phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội, chỉ cần không cẩn thận bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội tốt nào nữa.
Cậu cụp mắt nhìn cô, sợ sau này vụt mất cơ hội, kiên định quyết đoán nói, “Chị, sau này em có thể thường xuyên gọi điện thoại nhắn tin cho chị không?”
Vẻ mặt Thẩm Vi Lê mơ màng nhìn Phó Tranh, nhất thời không hiểu lời của cậu có ý gì, ngày thường không phải cũng có thể gọi điện thoại và nhắn tin sao.
Phó Tranh chậm rãi nói, “Từ khi em ra mắt tới bây giờ chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích ai, nhưng bây giờ em…”
Đồng tử Thẩm Vi Lê mở lớn, đột nhiên hiểu Phó Tranh đang nói gì, vội cắt lời, “Chuyện đó, không phải mai cậu còn có việc sao, về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Phó Tranh bị cắt lời thì ngẩn người, Thẩm Vi Lê cũng cảm nhận được không khí xấu hổ lúc này.
Cách từ chối của cô cũng quá rõ ràng rồi.
Phó Tranh cười khẽ, “Chị, lời em còn chưa nói xong mà, để em nói hết đã, được không?”
Nụ cười của cô cứng đờ.
Sau đó, Phó Tranh lại gần Thẩm Vi Lê, dứt khoát nắm tay cô, “Chị, em thích chị, muốn theo đuổi chị, chị cho em một cơ hội được không?”
Trong nháy mắt vừa bị Phó Tranh nắm tay, Thẩm Vi Lê vội giãy giụa nhưng cậu lại nắm rất chặt, không buông cô ra.
Thẩm Vi Lê bị thái độ của Phó Tranh làm cho kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Phó Tranh nói, “Xin lỗi, Phó Tranh, tôi chỉ xem cậu như đồng nghiệp thôi.”
Cô không thích dây dưa không dứt, từ chối rõ ràng.
Phó Tranh ngẩn người, không ngờ Thẩm Vi Lê lại từ chối dứt khoát như vậy.
Chu Yến Hỗn đứng trong bóng tối chờ Thẩm Vi Lê về, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Phó Tranh đang nắm tay cô.
Cậu không nghe thấy Phó Tranh và Thẩm Vi Lê đang nói gì, nhưng thấy bọn họ nắm tay, thấy bọn họ bốn mắt nhìn nhau cũng không thể bình tĩnh thêm nữa, từ bóng tối đi ra.
Thẩm Vi Lê nghe tiếng bước chân bên cạnh truyền tới, quay đầu lại nhìn, đối diện là đôi mắt sâu thẳm của Chu Yến Hỗn.
Trong lòng cô càng thêm bực bội, dùng sức hất tay Phó Tranh ra.
Phó Tranh cũng cảm nhận được Thẩm Vi Lê không thoải mái, cuối cùng cũng buông cô ra.
Thẩm Vi Lê nói với Phó Tranh, “Tôi về trước đây.”
Dứt lời thì xoay người đi.
Chu Yến Hỗn gọi cô lại, “Chị.”
Giọng nói cậu dạo gần đây khàn khàn, lúc này trong đêm tối càng có vẻ trầm thấp.
Nhưng một chữ chị này càng khiến Thẩm Vi Lê phiền lòng, bước chân nhanh hơn.
Chu Yến Hỗn vội đuổi theo, lúc này Phó Tranh cũng chạy tới cản Chu Yến Hỗn.
Chu Yến Hỗn đứng lại, yên lặng giằng co với Phó Tranh.
Nếu như Thẩm Vi Lê không ở đây, có lẽ Chu Yến Hỗn đã bộc phát tính tình thiếu gia mở miệng mắng chửi người rồi, nhưng Thẩm Vi Lê đang ở đây, cậu biết Thẩm Vi Lê không thích hành vi của mình, vì thế chỉ vững vàng nói, “Tránh ra.”
Trái với vẻ ngoài khiêm tốn của Phó Tranh là tính cách bướng bỉnh, nếu đã quyết định theo đuổi Thẩm Vi Lê, lúc này cậu ta không ra tay thì sẽ không còn cơ hội nữa, “Cậu Chu, chị ấy muốn nghỉ ngơi, mong cậu đi trước.”
Tính tình thiếu gia của Chu Yến Hỗn sắp bộc phát, lời đến bên miệng “cậu là ai chứ”, “cậu có tư cách gì” lại cắn răng nhịn xuống, lướt qua Phó Tranh nói với Thẩm Vi Lê, “Chị, em mang quà tới cho chị.”
Thẩm Vi Lê rất muốn đi thẳng, nhưng phía sau có hai người đàn ông giằng co khiến cô không thể không dừng lại, xoay người nói với Phó Tranh, “Phó Tranh, cậu về trước đi.”
Cô cất cao giọng gọi Tả Câu trong xe, “Anh Tả, anh đưa Phó Tranh về đi.”
Nhưng hình như Tả Câu đang nói chuyện điện thoại nên không nghe thấy, Phó Tranh cũng không có ý định rời đi, cô dứt khoát đẩy Phó Tranh tới bên xe, giọng nói lạnh lùng, “Phó Tranh, cậu quay lại xe, bây giờ.”
Thẩm Vi Lê không vui, chút kiên định muốn ở lại của Phó Tranh hạ thấp, do dự nói, “Chị, chị lên trên thì em đi.”
Chu Yến Hỗn nghe chữ chị vô cùng chói tai, sớm đã muốn túm cổ Phó Tranh để đánh, cậu cố nhịn không làm ra chuyện khiến Thẩm Vi Lê ghét, ngoài miệng lại không nhịn được cảnh cáo, “Phó Tranh, chữ chị này không phải cậu nên gọi, sau này phiền cậu gọi là chị Lê.”
Những lời này càng khiến Thẩm Vi Lê khó chịu, lạnh lùng nói với Chu Yến Hỗn, “Chu Yến Hỗn! Chữ chị này cũng không phải để cậu gọi đâu!”
Chu Yến Hỗn bỗng quay đầu nhìn Thẩm Vi Lê, sau khi cô nói những lời này cũng không thèm nhìn cậu, dường như nhìn cậu một cái thôi cũng khiến cô phiền chán.
Cô kéo cánh tay Phó Tranh, đẩy Phó Tranh vào trong xe, động tác, thậm chí là ngữ khí còn thân mật hơn với cậu, “Phó Tranh, bây giờ cậu lên xe đi, nhanh lên.”
Phó Tranh hỏi, “Vậy cậu ta thì sao?”
Giọng nói Thẩm Vi Lê lạnh nhạt, “Tôi không quen cậu ta.”
Khuôn mặt Chu Yến Hỗn như bị Thẩm Vi Lê tát mạnh một cái, cô nói không quen biết cậu, thân mật với một người “em trai” khác ngay trước mặt cậu.
Giống như cậu đã bị cô vứt bỏ.
Lúc này Tả Câu cũng xuống xe, nhìn tình hình bây giờ, không nói hai lời kéo Phó Tranh lên xe.
Trước khi Phó Tranh đi cũng thấp giọng nói với Thẩm Vi Lê. “Chị, lát nữa em nhắn tin cho chị.”
Thẩm Vi Lê cũng muốn nói rõ với Phó Tranh, gật đầu nói, “Được, lát nói chuyện sau.”
Chu Yến Hỗn nhắm chặt mắt vì không muốn bị Thẩm Vi Lê ghét bỏ, lúc này cậu đứng đây như một thứ rác rưởi yếu đuối bị vứt bỏ.
Bọn họ làm như không thấy cậu, hẹn nhau buổi tối trò chuyện trên wechat, Thẩm Vi Lê tránh xa cậu như virus, muốn đi vào nhà ngay lập tức.
Thẩm Vi Lê trước mắt như sắp ở bên Phó Tranh, sắp thuộc về Phó Tranh vậy…
Chu Yến Hỗn đột nhiên chạy nhanh tới ôm chặt cô từ sau.
Thẩm Vi Lê bùng nổ, “Buông tôi ra!”
Chu Yến Hỗn ôm chặt cô không buông, cúi đầu chôn bên cổ cô, giọng nói nghẹn ngào, “Thẩm Vi Lê, bởi vì chị, em đã biến thành một người mà chính em cũng không quen biết nữa rồi, chị đừng vứt bỏ em bằng cách này được không?”
“Em sai rồi, em thật sự sai rồi, chị mau nói cho em biết đi, nói cho em biết phải dùng cách nào chị mới có thể tha thứ cho em đi, được không?”
Thẩm Vi Lê giãy giụa, bỗng cảm thấy cổ mình lạnh lẽo.
Đầu tiên là một giọt, sau đó là một hàng dài lạnh lẽo thâm nhập vào trong áo cô.
Chu Yến Hỗn khóc rồi.
Thứ Thẩm Vi Lê cảm nhận được, là nước mắt của Chu Yến Hỗn.
Dường như Chu Yến Hỗn cũng không biết mình đã khóc, chỉ liên tục cầu xin, “Chị, em không biết, em thật sự không biết… nếu chị yêu người khác, em sẽ chết, em thật sự sẽ chết mất. Chị, em xin chị, đừng vứt bỏ em, đừng không để ý tới em mà…”
“Sau này em sẽ ngoan, chuyện gì em cũng nghe lời chị, chuyện chị không muốn em làm, chuyện chị ghét em sẽ không làm, chị, sau này em sẽ nghe lời chị, chị đừng yêu người khác…”
Cả người Thẩm Vi Lê cứng đờ, ngơ ngẩn nghe Chu Yến Hỗn khóc lóc nói từng câu.
Lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng khóc đau đớn, bi thương, mất mát, tê tâm liệt phế như vậy từ Chu thiếu.
Thẩm Uyển Hề ở trên tầng chờ em gái về, cô ấy và ba mẹ đã chuẩn bị bất ngờ cho em gái, đợi cũng đã lâu.
Mãi cho đến khi thấy ngoài cửa có ánh đèn xe, vội chạy xuống tìm người, cuối cùng lại thấy em gái mình bị người ta ôm, nhíu mày, “Nguyện Nguyện?”
Ánh mắt Thẩm Vi Lê dần trở nên tỉnh táo, cô tránh khỏi Chu Yến Hỗn, “Tôi phải đi rồi.”
Chu Yến Hỗn đột nhiên sợ hãi ôm lấy cô chặt hơn, “Chị đừng đi, chị, chị đừng đi mà.”
Thẩm Vi Lê nhìn chị mình đi tới, hô hấp nhẹ nhàng, bình tĩnh nói, “Chu Yến Hỗn, trước đó tôi đã nói rõ với cậu rồi. Tôi biết tửu lượng cậu rất tốt, lúc ấy cậu không say, vậy nên cậu cũng nhớ rõ những gì tôi nói.”
– Chị cần thời gian chấp nhận chuyện này, có lẽ trong khoảng thời gian dài sẽ không muốn gặp em, có lẽ quan hệ của chúng ta cũng chỉ dừng lại ở đây thôi.
Chu Yến Hỗn nhớ rõ những lời này, nhớ rất rõ ràng, nhưng cậu hối hận rồi, hoảng loạn nói, “Chị, em hối hận rồi, em sai rồi…”
Thẩm Vi Lê đẩy cậu ra, nhẹ nhàng bâng quơ, “Vậy coi như đây là một bài học đi, sau này tự nói với bản thân, phải tự chịu trách nhiệm với những chuyện mình đã làm.”
Sau đó ra lệnh đuổi khách, “Chu thiếu gia, về đi.”
*
Thẩm Uyển Hề nắm tay Thẩm Vi Lê đi tới sân sau biệt thự, thấp giọng hỏi, “Nguyện Nguyện muốn tâm sự với chị không?”
Thẩm Vi Lê hết gật rồi lại lắc, cô muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, sợ Thẩm Uyển Hề lo lắng cho mình.
Thẩm Uyển Hề thấy thế thì nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Vi Lê, dỗ dành như một đứa trẻ, dịu dàng nói, “Em phải nhớ này Nguyện Nguyện, ba mẹ và chị mãi ở bên em, mọi người đều hi vọng em vui vẻ, mãi mãi bình an hạnh phúc.”
Thẩm Vi Lê hít sâu một hơi, ôm lấy chị dùng sức gật đầu.
Thẩm Uyển Hề an ủi cô một lát rồi lại cười xoa đầu, “Nhưng chuyện tình cảm rất quan trọng, đừng làm ảnh hưởng tới tâm tình, đi thôi, vào nhà xem bất ngờ.”
Thẩm Uyển Hề chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ mừng em gái đóng máy, nhưng rất dụng tâm.
Thẩm Vi Lê vừa vào cửa đã thấy trong nhà trang trí như lễ Giáng Sinh, ba mẹ ăn mặc trang phục thú bông nhảy ra khiến cô bật cười chạy tới ôm lấy bọn họ, nội tâm đau khổ vì chuyện tình cảm cũng hóa thành hư không, cười thành tiếng.
Đêm nay ở bên ba mẹ và chị khiến tâm trạng Thẩm Vi Lê tốt hơn rất nhiều, sau khi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ mới nhớ tới Phó Tranh.
Cô nhìn thấy tin nhắn Phó Tranh gửi đến, cậu muốn cô suy nghĩ chuyện kia, cô cũng không hề do dự, dứt khoát từ chối, nói xin lỗi, sẽ không suy nghĩ.
Mà ở ngoài biệt thự, Chu Yến Hỗn vẫn ngây ngốc đứng trong ban đêm gió lạnh rất lâu.
Người quan trọng nhất với cậu ngoảnh mặt làm lơ cậu.
Lục phủ ngũ tạng như bị người ta đào ra, chỉ còn chừa lại một túi da bề ngoài, một cơn gió lạnh thổi qua, túi da không thể đứng vững trong cơn gió lạnh buốt được nữa, lảo đảo té ngã.
Vở kịch nhỏ:
Khi còn nhỏ, tiểu thiếu gia thường chảy máu mũi, kiểm tra rất nhiều lần cũng không có kết quả gì.
Có lẽ trẻ con đều bị chảy máu mũi cả, tiểu thiếu gia cũng vậy.
Có một ngày, nửa đêm tiểu thiếu gia tỉnh giấc vì bị chảy máu mũi, che mũi gọi mẹ lau cho mình.
Mẹ Chu vội chạy tới giúp tiểu thiếu gia lau máu mũi, nhưng máu mũi của tiểu thiếu gia đã dính lên cánh tay và gối đầu, trên chăn cũng có.
Tiểu thiếu gia hoảng loạn khóc lớn, “Mẹ ơi, con bị bệnh sao ạ?”
Mẹ Chu nói, “Không phải, không phải, bác sĩ nói không sao cả, chỉ là thời tiết hanh khô thôi, Tiểu Hỗn đừng sợ.”
Tiểu thiếu gia “Ồ” một tiếng, giọng nói có chút thất vọng.
Ngày hôm sau, tiểu thiếu gia tỉnh lại, nhìn máu trên chăn và gối đầu, hai mắt đột nhiên sáng ngời, kiên quyết không cho người làm mang chăn đi giặt.
Nguyện Nguyện tới nhà thăm tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia lập tức ôm tay Nguyện Nguyện không buông, “Chị ơi, hu hu hu, sau này chị ngủ cùng em đi mà.”
Nguyện Nguyện, “…Vì sao chứ?”
Tiểu thiếu gia, “Hôm qua em nhớ chị nên chảy cả máu mũi rồi.”
Tiểu thiếu gia kéo Nguyện Nguyện vào trong phòng, chỉ vào chăn ga gối đệm cho cô xem, “Chị xem đi! Em thật sự chảy máu mũi mà hu hu hu!”
Tiểu thiếu gia nói xong lại bò lên giường khóc lớn, “Hu hu, nếu chị không ngủ cùng Tiểu Hỗn, máu mũi của Tiểu Hỗn sẽ phát sáng mất hu hu hu.”
Nguyện Nguyện, “…”
[1] Ý nói thời tiết mùa xuân và mua thu khiến người ta dễ ngủ.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.