Ở Lại Bên Anh

Quyển 2 - Chương 65: NGUY CƠ.

Khảo Đường

23/03/2024

Edit + Beta: Khang Vy

Thẩm Nguyện Hề lại lần nữa lên hot search, tên còn gắn với người khác – Phó Tranh.

#PhóTranhThẩmViLê#

Người đầu tiên thấy hot search là Chu Yến Hỗn, từ sớm cậu đã hình thành thói quen tìm tên Thẩm Nguyện Hề trên weibo, vừa mở app ra đã thấy hot search này.

[@Vương Tinh Hải: #PhóTranhThẩmViLê# Tin tức độc nhất vô nhị, Phó Tranh từ Kinh Thị bay đến thành phố Dao An thăm Thẩm Vi Lê, còn đùa giỡn ôm ấp ở bãi đỗ xe, lưu luyến không rời. Đây không phải người yêu thì là gì?]

Bên dưới còn đính kèm một video, chính là hôm Thẩm Nguyện Hề và Phó Tranh đùa giỡn dưới bãi đỗ xe và một tấm hình đang ôm nhau.

Có thể nhìn ra là chụp lén, tấm ảnh vừa mờ vừa run, trên video còn ghi dòng chữ “phòng làm việc Vương Tinh Hải”, nhìn qua là biết minh tinh yêu đương bị chụp trộm.

Chu Yến Hỗn thường lướt weibo, biết người tên Vương Tinh Hải này là paparazzi chuyên đăng tin tức riêng tư nóng hổi của minh tinh, dựa vào cái này kiếm tiền. Anh ta là con bọ bám vào quyền riêng tư của người khác, khiến mọi người cảm thấy quyền riêng tư của mình bị xâm phạm.

Chu Yến Hỗn mở phần bình luận, đứng đầu là một câu đáp lại của Vương Tinh Hải.

[@Bạn gái anh trai Phó Tranh: Không nắm tay không hôn môi, con mẹ nó yêu đương cái gì cơ?]

Vương Tinh Hải đáp lại bình luận này: [Tuyến thời gian: Buổi chiều Phó Tranh cất cánh từ sân bay Kinh Thị, chạng vạng hạ cánh xuống Dao An, từ sân bay chạy thẳng tới bệnh viện, sau khi gặp Thẩm Vi Lê nửa tiếng lại cất cánh trở về Kinh Thị. Anh trai Phó Tranh của mấy người bận bịu mà vẫn có thời gian đi thăm người ta, vậy fan mấy người nói xem, đây có phải lần đầu tiên của anh trai Phó Tranh từ khi ra mắt tới giờ không?]

Vương Tinh Hải nói chuyện rất có nghệ thuật, cuối câu không dùng dấu chấm mà lại dùng dấu hỏi, để cư dân mạng có thể tiếp tục phản bác, bình luận không ngừng.

[Vậy mà Tranh Lê lại là thật à?!]

[Chú ý! Phong Tranh đừng tin vào điều vô căn cứ, phải giữ lý trí! Phong Tranh đừng tin vào điều vô căn cứ, phải giữ lý trí! Phong Tranh đừng tin vào điều vô căn cứ, phải giữ lý trí!]

[Con mẹ nó, tôi nghĩ rằng bọn họ đã ở bên nhau từ khi quay MV rồi!]

[Phó Tranh là yp* không phải ngày một ngày hai, mấy người không biết sao? Đáng tiếc cho Lê Tử của tôi.]

(*ý chỉ những người không thích yêu đương, chỉ muốn quan hệ thỏa mãn nhu cầu)

[Anh trai trước nay giữ mình trong sạch, đừng bịa đặt tin đồn linh tinh!!!]

[Có vài người tìm từ cho đúng chút đi, chẳng lẽ chị Hương lê của chúng tôi lại không giữ mình trong sạch à?]

[Ruồi bọ cũng chỉ là ruồi bọ, bản thân TVL có thể hai ba ngày lên hot search một lần à?]

[Đều là người của giới giải trí, chẳng lẽ mấy người cho rằng PT và TVL sạch sẽ như nhau…]

Tóm lại, một tin nóng của Vương Tinh Hải khiến tất cả mọi người trên mạng đều bàn luận về Phó Tranh và Thẩm Nguyện Hề, có xấu có tốt dẫn tới tin tức ngày càng lớn, một người là idol siêu hot, một người là diễn viên mới, căn bản không ém lại được, giống như rừng bị lửa thiêu rụi, có gió xuân thổi qua vẫn sinh sôi phát triển.

*

Chu Yến Hỗn đang ở văn phòng Chu Yến Hoài chờ anh trai, cậu cất điện thoại rồi đứng dậy.

Vương Tinh Hải không có nhiều tin về Thẩm Nguyện Hề, có thể là anh ta chỉ đi theo chụp lén Phó Tranh, những thứ quay được cũng chỉ có thế, nhưng lỡ trong tay anh ta còn giữ lại con át chủ bài thì sao, lúc này chưa thể phán đoán được.

Chu Yến Hỗn nhanh chóng ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Chu Yến Hoài trở về văn phòng, thấy cậu gấp gáp như đang gặp phiền phức, vội hỏi, “Em sao thế?”

Chu Yến Hỗn nói, “Em tới phim trường tìm Nguyện Nguyện, lại lên hot search rồi.”

Chu Yến Hoài biết, Thẩm Nguyện Hề lên hot search không phải là chuyện tốt, anh cũng không tính ngăn em trai mình, chỉ đuổi theo Chu Yến Hỗn rồi nói, “Anh đưa em tới bãi đỗ xe, cho anh một phút nói chuyện công ty.”

Hai người chân dài rảo bước tới thang máy, khí chất quanh người cấm ai lại gần, cửa thang máy đóng lại, không ai dám bước vào, bên trong chỉ có hai người bọn họ.

Chu Yến Hoài nói, “Lần này Chu thị thật sự lâm vào nguy cơ, không lấy được hợp đồng, thua rồi.”

Đây là chuyện lần trước Chu Yến Hỗn đang nói với anh trai ở trong bệnh viện.

Lần trước Chu Yến Hoài chỉ dùng từ “có lẽ”, lần này dùng là “thật sự”.

Tập đoàn Chu thị là công ty đại chúng, giao dịch lần này không nhỏ, Chu Sơn Lâm đã đánh cược toàn bộ tập đoàn.

Giao dịch lần này, ông chưa hề nói với Chu Yến Hỗn hay Chu Yến Hoài, ý định ban đầu của ông là cho Chu Yến Hỗn và Kiều Mạn Mạn liên hôn, như vậy, lần cược này nhất định thành công, nhưng sau đó lại liên tục xảy ra vấn đề, Chu Nông qua đời, liên hôn với Kiều Mạn Mạn thất bại, nhà họ Kiều bất mãn, doanh thu của Chu thị không đạt yêu cầu, số tiền phải bồi thường rất lớn, cổ đông hoàn toàn không thể chi trả nổi.

Kinh doanh là như vậy, có thắng có thua, không thể ổn định mãi mãi được, Chu Yến Hỗn và Chu Yến Hoài không trách móc ba mình, dù sao thế sự khó lường, một người không thể lúc nào cũng thắng được.

Lúc này truy cứu đúng sai không còn quan trọng, điều cấp bách là phải tìm ra được cách để giải quyết.

Chu Yến Hoài biết Chu Yến Hỗn không muốn nghe tiếp lời phía sau của mình, nhưng anh vẫn truyền đạt, “Ý của nhóm thân thích là để em liên hôn với Tần Tinh.”

Tần Tinh và Đường Phái chơi với Chu Yến Hỗn từ nhỏ, trừ lựa chọn là Kiều Mạn Mạn ra còn có rất nhiều gia tộc khác, bởi vậy, Tần gia là sự lựa chọn đầu tiên của trưởng bối.

Chu Yến Hỗn mặt không đổi sắc, “Vậy ý anh là?”

Chu Yến Hoài ngẩng đầu nhìn số trên thang máy thay đổi, giống như đang nói chuyện đương nhiên, “Anh sẽ không ép em làm chuyện em không muốn. Ở nước ngoài anh có một người bạn đồng tính nữ gia cảnh không tệ, cô ấy có bạn gái rồi, anh với cô ấy có thể kết hôn giả.”

Những lời Thẩm Uyển Hề từng nói “anh trai cậu có một vị hôn thê người Mỹ gốc Hoa giàu có” bỗng tự nhảy vào tai Chu Yến Hỗn, có rất nhiều chi tiết nhỏ liên tục trở nên rõ ràng.

Cậu không muốn du học, anh trai cậu đi.

Cậu không muốn học bất động sản, anh trai cậu học.

Cậu không muốn quản lý công ty, anh trai cậu trở về tiếp nhận.



Mà bây giờ, cậu không muốn liên hôn, anh trai cậu sớm đã tìm được một “vị hôn thê” có tiền có thế tùy thời điểm có thể kết hôn.

Vậy nên anh trai cậu không có bạn gái, từ chối Thẩm Uyển Hề, không có cuộc sống riêng của bản thân, không hút thuốc lá uống rượu hay đi chơi.

Anh trai cậu gánh trên vai trách nhiệm nặng nề như vậy chỉ để cậu có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, với bối cảnh xuất thân gia đình cậu, muốn sống vô lo vô nghĩ nhất định phải trả giá đắt, mà cái giá này đều do anh trai cậu gánh lấy.

Chu Yến Hỗn đặt quá nhiều tâm tư trên người Thẩm Nguyện Hề, đến lúc này mới chú ý tới những chuyện xảy ra trước mắt, điều này khiến cậu vừa ảo não lại vừa tức giận.

“Anh?” Vì buồn bực mà giọng nói Chu Yến Hỗn thấp xuống.

Chu Yến Hoài hiểu rõ em trai, biết cậu cảm thấy thế nào, anh thoải mái cười, giọng điệu như thường, “Tiểu Hỗn, anh là anh trai em, từ khi em sinh ra, anh đã hứa với ba mẹ sẽ mãi mãi bảo vệ em, chăm sóc em.”

Ánh mắt Chu Yến Hoài chuyển sang khuôn mặt Chu Yến Hỗn, “Lúc y tá tắm rửa sạch sẽ cho em xong, là anh nghe những lời y tá báo cáo, thời gian sinh 10 giờ 58 phút, nặng 3 cân, con trai, mẹ tên Cốc Diễm Nhi. Lúc y tá đặt em vào ngực ba, anh đứng ngay cạnh.”

“Ngày đó anh 6 tuổi, bao năm qua rồi, mỗi một chi tiết anh vẫn nhớ rõ từng chút.”

Chu Yến Hỗn là đàn ông, nước mắt không dễ rơi, nhưng lúc này cậu bị anh trai làm cho cảm động, đôi mắt sáng ngời như có một giọt lệ rơi ra.

Chu Yến Hoài nhướng mày đến gần giúp Chu Yến Hỗn sửa sang lại cà vạt, ngón tay thon dài thong thả, giọng nói cũng chậm rãi, “Cả đời này anh sẽ giữ lời hứa, dù là lời nói lúc 6 tuổi cũng sẽ giữ chữ tín, em không cần cảm thấy gánh nặng.”

Chuyện này bị Chu Yến Hỗn xem nhẹ nhiều năm, trong lúc nhất thời, cậu không có cách nào tha thứ cho mình, những năm anh trai du học ở nước ngoài, cậu còn trẻ con giận dỗi không tha thứ cho anh.

Chu Yến Hoài thấy sắc mặt cứng đờ như pho tượng của Chu Yến Hỗn, véo má cậu một cái rồi cười nói, “Nghiêm túc vậy làm gì chứ, mau đi đi, tất cả có anh rồi.”

Sức lực Chu Yến Hoài không nhỏ, Chu Yến Hỗn bị đau, đánh tay anh một cái.

Ngay sau đó, cậu giang hai tay ôm anh trai mình thật chặt, yên lặng bộc phát cảm xúc của mình.

Chu Yến Hỗn ôm rất chặt, anh trai bị cái ôm cậu làm cho không thể thở nổi, ho khan hai tiếng.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, một nữ nhân viên đứng ngoài nhìn thấy hai vị thiếu gia đang ôm nhau thì bị dọa sợ, suýt chút nữa phun ngụm trà sữa trong miệng ra ngoài, trợn mắt há mồm đứng nhìn.

Chu Yến Hoài thật sự rất muốn đạp bay em trai của mình.

Cửa thang máy lại đóng lại, cuối cùng Chu Yến Hỗn cũng buông anh trai ra, lại lần nữa trưởng thành.

Lần này Chu Yến Hỗn sửa sang cà vạt giúp anh trai, giọng nói kiên định trầm ổn, mỗi chữ đều mang theo hứa hẹn, “Em sẽ không đính hôn với Tần Tinh, anh cũng không cần phải đính hôn với bất cứ ai cả, nguy cơ lần này, em sẽ giải quyết.”

Chu Yến Hoài còn muốn nói thêm, cửa thang máy lại mở ra lần hai, Chu Yến Hỗn không thỏa hiệp bước nhanh ra ngoài, dáng vẻ kiêu ngạo cứng cỏi như đang truyền đạt một câu – trên thế giới này không có chuyện gì Chu Yến Hỗn không thể giải quyết được.

Chu Yến Hoài nhìn cậu thật sâu, từ trước tới nay, em trai trong mắt anh đều là tiểu thiếu gia non nớt, anh phải cố gắng mới có thể làm hậu thuẫn to lớn che chở cho em trai, để cậu có thể sống cuộc đời như cậu mong muốn.

Mà lúc này, dáng vẻ kiên định của cậu khiến trách nhiệm nặng nề trên vai anh như nhẹ đi rất nhiều, không nhớ Chu Yến Hỗn đã trưởng thành từ khi nào, nhưng anh biết, sự thay đổi này có liên quan tới Thẩm Nguyện Hề.

Chu Yến Hoài từ từ thu hồi ánh mắt, nhớ tới chị gái Thẩm Nguyện Hề, khuôn mặt lại thay đổi, nơi đó cất giấu tình cảm mãnh liệt với Thẩm Uyển Hề không muốn ai biết được.

*

Chu Yến Hỗn đi thẳng tới phim trường của Thẩm Nguyện Hề, nhân viên đều đang bận rộn, điện thoại để chế độ yên lặng, không ai rảnh mở điện thoại ra xem cả.

Cảnh quay này là Thẩm Nguyện Hề và Bạch Lê Chi trú mưa tại một khách sạn nhỏ ở nông thôn, bọn họ sắp tìm được con gái, động tác hay cảm xúc trên mặt đều thể hiện vẻ nôn nóng, hoảng loạn và bất an.

Ngoài cửa trời mưa, hạt mưa hắt vào cửa sổ, nhỏ giọt vào trong căn phòng, Thẩm Nguyện Hề quỳ trên mặt đất dùng khăn lông lau sàn, tay không ngừng run rẩy. Bạch Lê Chi tìm thuốc lá, cuối cùng thấy hộp thuốc trên sàn, nước mưa tẩm ướt hộp thuốc, rút ra một điếu thuốc, đương nhiên cũng không còn khô, tay Thẩm Nguyện Hề run rẩy bật lửa giúp Bạch Lê Chi đốt điếu thuốc, tay giữ thuốc của anh cũng đang khẽ run.

Trong quá trình tìm kiếm con gái, hy vọng và tuyệt vọng lặp đi lặp lại, cọng rơm cuối cùng này sắp tra tấn hai người đến chết.

Thẩm Nguyện Hề từng có lần trải qua cảm giác như vậy, là ngày đó, sau khi ba mất, chủ nợ tàn ác gõ cửa đòi nợ.

Cô và mẹ Phạm trốn trong phòng, bà không dám mở cửa, tiếng đập cửa như tử thần, tiếng sau nặng hơn tiếng trước, lời nói dơ bẩn không ngừng lặp lại, cô còn quá nhỏ, sợ tới mức co ro một góc che tai, một tiếng đập cửa vang lên, cơ thể cô run rẩy, thậm chí mẹ cô thấp giọng gọi tên cô cũng khiến cô run lên không ngừng.

Trong lúc sợ hãi, dù một tiếng kêu nhỏ cũng khiến tinh thần con người thất thường.

Lúc Thẩm Nguyện Hề chăm chú đóng phim, Chu Yến Hỗn đi tìm Hạ Từ và Thẩm Uyển Hề nói chuyện trên mạng, vừa nghe xong, Thẩm Uyển Hề lập tức mở điện thoại ra xem, quả nhiên thấy Thẩm Tùng Chu đã gửi rất nhiều tin nhắn và gọi cho mình, bởi vì Thẩm Lan không cho phép có tiếng điện thoại trong phim trường, cô vẫn luôn để im lặng.

Thẩm Uyển Hề nhìn tin nóng trên weibo do Vương Tinh Hải đăng thì tức giận, cô biết con chó săn Vương Tinh Hải này, chuyên chụp lén minh tinh kiếm tiền, cũng mặc kệ mẹ mình và Chu Yến Hỗn bên cạnh, mở miệng đã nói những lời thô tục mắng rủa anh ta, trực tiếp mắng đến tổ tiên 18 đời nhà Vương Tinh Hải.

Hạ Từ cũng biết người này, là người hám danh hám lợi bắt nạt kẻ yếu, kiêng kỵ minh tinh có bối cảnh chống lưng nên không dám chụp, chỉ xuống tay với những nghệ sĩ không có tư bản phía sau, con bọ không dám bò tới nơi có lính gác, nếu không sẽ bị dẫm chết.

Thẩm Uyển Hề có thù tất báo, nhìn về phía Chu Yến Hỗn, “Lần trước cậu giúp Nguyện Nguyện của tôi xóa hot search có quen ai bên đó không, có thể khiến tên Vương Tinh Hải kia thân bại danh liệt, phòng làm việc mãi không thể ngóc đầu dậy nổi không?”

Chu Yến Hỗn nói, “Dẫm chết một con kiến không khó, nhưng người trước ngã xuống người sau tiến lên.”

Mặt Hạ Từ lạnh lùng, bà là mẹ của Nguyện Nguyện, làm mẹ tất nhiên không thể nhìn con gái mình chịu ấm ức hay tổn thương, sẽ mãi mãi bảo vệ con gái mình, lập tức đưa ra quyết định nói, “Công khai thân phận của Nguyện Nguyện, ba là đạo diễn, mẹ là tổng tài, chị là biên kịch, anh họ là ảnh đế, học sinh là Giang Nhiễm Giai, để tôi xem thử giới giải trí này con mẹ nó còn ai dám xuống tay với Nguyện Nguyện.”

*

Cảnh quay xong xuôi, Thẩm Nguyện Hề nhập vai quá sâu, cả người không còn sức lực, vừa nhắm mắt đã ngồi liệt dưới đất, lúc này, Chu Yến Hỗn bước nhanh qua bế cô lên, “Nguyện Nguyện?”

Thẩm Nguyện Hề ngửi thấy hương quýt pha gỗ trên người Chu Yến Hỗn, còn bị cậu ôm công chúa, cô ôm lấy cổ cậu, cười hỏi, “Anh tới khi nào vậy?”

Chu Yến Hỗn nói, “Lúc em còn đang nhập vai.”

“Thấy em diễn sao nào?”

“Rất rất tốt đó ảnh hậu Thẩm.”

Thẩm Nguyện Hề bật cười thành tiếng.



Chu Yến Hỗn nhân lúc không ai chú ý, nhanh chóng cúi đầu hôn môi cô một cái, lại như trẻ nhỏ ăn kẹo không thỏa mãn, nhanh chóng hôn thêm cái nữa.

Thẩm Nguyện Hề cười đến run vai, ngẩng đầu lướt qua bả vai cậu nhìn về phía ba mình, “Anh không sợ ba em…”

Sau đó cô thấy ba mẹ và chị mình tụ lại một chỗ như đang xem cái gì, còn cả người đại diện Vương Ý và trợ lý Hứa Thuần cũng đang vây quanh.

Thẩm Nguyện Hề vỗ bả vai Chu Yến Hỗn muốn xuống, “Bọn họ đang xem cái gì vậy?”

Chu Yến Hỗn lại bế cô không buông, cười khẽ, “Đang xem cảnh quay của em thôi, mặc kệ bọn họ, tới giúp bạn trai em nghỉ ngơi thôi.”

Vở kịch nhỏ:

1.

Tiểu Hỗn nhỏ hơn anh trai 6 tuổi, lúc Tiểu Hỗn 3 tuổi, anh trai cũng đã 9 tuổi rồi.

Tiểu Hỗn 3 tuổi rất thích quấn lấy anh trai ngủ chung với nhau, còn rất muốn bò lên người anh trai nằm.

Sáng sớm anh trai tỉnh lại, cảm thấy trên người nặng như thêm một khối đá lớn ép anh không thở nổi, trợn mắt nhìn về phía trước đã thấy Tiểu Hỗn nằm ngủ trên người mình, nước miếng chảy hết lên người anh.

Anh trai đẩy đầu cậu, “Chu Yến Hỗn! Em tỉnh lại cho anh!”

Tiểu Hỗn mơ màng mở mắt, “Anh? Hôm qua Tiểu Hỗn mơ thấy anh đấy.”

Anh trai, “… Hả? Mơ thấy cái gì?”

Tiểu Hỗn, “Mơ thấy anh trai khóc, sau đó Tiểu Hỗn dỗ dành anh trai nên cho anh trai hết đồ chơi, cuối cùng anh trai mới không khóc nữa.”

Anh trai, “… Tặng hết đồ chơi cho anh trai, Tiểu Hỗn không đau lòng sao?”

Tiểu Hỗn lắc đầu, “Không đau lòng, Tiểu Hỗn chỉ thương cho anh trai, không muốn thấy anh khóc.”

Anh trai cảm động nước mắt lưng tròng, không đẩy đầu em trai ra nữa, để mặc cậu ghé trên người mình ngủ, thấp giọng dỗ dành, “Tiểu Hỗn ngủ tiếp đi, anh trai ngủ cùng em.”

Tiểu Hỗn gật đầu cười, sau đó ôm tay anh trai tiếp tục ngủ, “Anh trai thật tốt, Tiểu Hỗn “chích”* anh nhất.”

2.

Thẩm Uyển Hề rất thích em gái đáng yêu trắng trẻo mập mạp của mình!

Lúc Thẩm Nguyện Hề 2 tuổi, Thẩm Uyển Hề cũng chưa lớn lắm, mới 5 tuổi thôi, không giống mấy đứa trẻ khác ngày nào cũng chơi búp bê, chỉ muốn chơi cùng em gái.

Thấy em gái chân ngắn chạy vội chạy vàng suýt ngã, Thẩm Uyển Hề phi lại ôm lấy em gái, sau đó hai người cùng té ngã.

Thẩm Uyển Hề vội xem đầu gối và trán em gái, “Ngã đau không Nguyện Nguyện?”

Nguyện Nguyện nhếch miệng cười lắc đầu, ghé vào người chị gái không muốn dậy, ha ha cười muốn chọc chị mình.

Thẩm Uyển Hề bị chọc cười ha ha, sau đó xoay người chọc Nguyện Nguyện.

Cằm, nách và eo Nguyện Nguyện đều là thịt, bị chọc đến bật cười khanh khách, hai chị em lăn lộn trên mặt đất.

Hạ Từ mang đĩa trái cây đã cắt lại, cười nói, “Uyển Uyển, Nguyện Nguyện, tới ăn hoa quả thôi.”

Nguyện Nguyện bò dậy, nhanh chóng chạy tới, sau đó dùng bàn tay đã dơ cầm một miệng dưa chạy về phía chị mình, “Chị ơi, chị ăn đi.”

Hạ Từ cười nói, “Nguyện Nguyện đi rửa tay đi, bẩn quá, Uyển Uyển đừng ăn.”

Uyển Uyển còn lâu mới nghe lời, há miệng cắn miệng dưa rồi ôm lấy Nguyện Nguyện, “Nguyện Nguyện của chị ngọt quáaaa!”

Nguyện Nguyện cười thành tiếng, lại chạy tới đưa dưa cho mẹ, “Mẹ ơi, mẹ ăn!”

Hạ Từ cười nói, “Mẹ không ăn đâu, Nguyện Nguyện ăn đi.”

Nguyện Nguyện không ăn, sau đó lại chạy tới chỗ Uyển Uyển, “Chị ơi, chị ăn!”

Uyển Uyển cười hỏi, “Sao Nguyện Nguyện lại không ăn?”

Nguyện Nguyện chớp mắt, “Bởi vì Nguyện Nguyện muốn chị đút ăn cơ, chị đút, chị đút!”

Nói rồi Nguyện Nguyện ôm lấy chị mình, há miệng, “A, chị đút Nguyện Nguyện đi, Nguyện Nguyện mới ăn.”

Hạ Từ cười hỏi, “Nguyện Nguyện yêu ai nhất nào?”

Nguyện Nguyện hô to, “Chị! Nguyện Nguyện “chích”* chị nhất!”

A a a a Thẩm Uyển Hề dùng sức ôm lấy Nguyện Nguyện của mình, dùng sức hôn hết khuôn mặt của Nguyện Nguyện, chụt chụt chụt!

(* Cả Tiểu Hỗn và Nguyện Nguyện đều nói chưa sõi á, xihuan thành xifan :>)

 

------oOo------

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Lại Bên Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook