Ở Lại Bên Anh

Quyển 1 - Chương 6: Thiếu gia đây chính là quy tắc

Khảo Đường

27/10/2021

Edit by KV

- -----------------

Xe lái tới cửa quán bar Tiên Triều thì dừng lại, Thẩm Vi Lê nghiêng đầu nhìn bảng hiệu. trong mắt hiện ra ba chữ không tình nguyện – nói đưa cô đi giải sầu, chính là tới quán bar?

Chu Yến Hỗn tháo kính râm, phóng khoáng xuống xe mở cửa cho Thẩm Vi Lê, thiếu gia cúi người nhướn mày, trên khuôn mặt anh tuấn viết rõ hai chữ -- đi xuống.

Thẩm Vi Lê ngẩng đầu cười với thiếu gia, ngoài cười trong không, "Thiếu gia, rốt cuộc là em đưa chị đi giải sầu hay là chị đi chơi với em đây?"

Chu thiếu rũ mắt cười, "Tất nhiên là chị đi chơi với thiếu gia đây rồi."

"..."

Thẩm Vi Lê đưa tay muốn lái xe đi, nhưng tốc độ của Chu Yến Hỗn càng nhanh hơn, khom lưng thăm dò vào trong giữ lấy tay cô, "Không được đi."

Cảm xúc nóng bừng bao bọc lấy tay Thẩm Vi Lê, cô theo bản năng thu tay về, Chu Yến Hỗn lại giữ lấy đầu ngón tay cô, đầu ngón tay vừa đúng lúc chạm vào da thịt trong lòng bàn tay cậu, sự ấm áp đó khiến tay cô tê dại.

"...Chị không có thói quen chơi với nhiều người."

Thẩm Vi Lê cúi đầu, nhìn động tác nắm tay của cậu.

"Biết rồi, chỉ có Đường Phái và Tần Tĩnh, không có người khác."

Sức lực Chu Yến Hỗn rất lớn, vừa nắm lấy tay Thẩm Vi Lê đã kéo cô xuống xe ngay.

Thẩm Vi Lê đứng bên cạnh xe, dáng vẻ không có hứng thú, Chu Yến Hỗn khom người nhìn cô, "Chị, đi vào chơi một chút thôi, nếu chị vẫn không cảm thấy thú vị thì chúng ta đi, hửm?"

Đôi mắt Chu Yến Hỗn thật sự rất mê người, lúc nào cũng cảm giác như có thâm tình ẩn chứa trong đó, khi nhìn thẳng vào người ta, dường như trong mắt trong lòng cậu cũng chỉ có đối phương.

"Được thôi." Thẩm Vi Lê khó có thể chống cự gật đầu.

Chu Yến Hỗn cười khẽ, buông tay rồi ôm lấy bả vai cô đi vào trong.

Vốn dĩ động tác của cậu giống như những người anh em khoác vai nhau vậy, nhưng dáng người cậu cao, khi ôm lấy Thẩm Vi Lê lại như ôm cô vào lồng ngực.

Thẩm Vi Lê giãy giụa đẩy cậu, Chu Yến Hỗn càng dùng sức ôm, "Nhiều người, thành thật chút đi."

Có người nhận ra thiếu gia Chu Yến Hỗn đi tới, cười chào hỏi, "Hôm nay thiếu gia mang bạn gái tới sao?"

Giọng nói Chu Yến Hỗn kiêu ngạo khoe khoang, "Đây là chị của thiếu gia, sau này nhìn thấy thì gọi chị Lê."

Người thanh niên có mắt nhìn, lập tức cười nói, "Chào chị Lê!"

Thẩm Vi Lê cười gật đầu đáp lại.

Lúc lên tầng, tâm tình Thẩm Vi Lê phức tạp thở dài, "Tiểu Hỗn, sao chị cảm thấy lúc cậu ta gọi chị là chị Lê lại giống như gọi tú bà vậy?"

Chu Yến Hỗn liếc cô, "Nói cái gì vậy chứ, nếu chị là tú bà, chẳng lẽ em là con vịt* duy nhất dưới trướng chị à?"

(*trai bao ????)))))))

"..."

Chu Yến Hỗn đưa Thẩm Vi Lê tới ghế dài, Đường Phái và Tần Tinh đang ở đối diện chơi xúc xắc, trên bàn là hai bình rượu rỗng đã uống sạch.

Chu Yến Hỗn đi qua đá chân Đường Phái, "Ngồi sang bên kia."

Trò chơi của hai người bọn họ tạm thời dừng lại, cùng ngẩng đầu nhìn Chu Yến Hỗn và Thẩm Vi Lê.

Chu Yến Hỗn đã nói sẽ đưa Thẩm Vi Lê tới, Đường Phái nhìn thấy cô đứng dậy cười tươi, "Thật là hiếm lắm mới thấy có ngày chị Lê tới quán bar chơi, chị Lê mau ngồi đây đi."

Thẩm Vi Lê ngồi xuống vui đùa nói, "Tôi cũng là bị thiếu gia ép tới thôi."

Ánh mắt Tần Tinh đánh giá Thẩm Vi Lê từ trên xuống dưới, tỏ vẻ khinh miệt, khẩu hình miệng nói một chữ, "Bitch."

Chữ này cũng chỉ có Đường Phái nhìn thấy, cậu ta thực sự cảm thấy đau đầu.

Mọi người đều cùng nhau lớn lên, cũng đã là người quen cũ cả.

Tần Tinh ngại mặt mũi của Chu Yến Hỗn, trước mặt cậu cũng không dám biểu hiện chán ghét Thẩm Vi Lê, trước sau không nóng không lạnh.

Nhưng Tần Tinh đã không ít lần biểu hiện thái độ của mình cho Đường Phái biết, chính là – người cô ta ghét nhất trên đời này chính là Thẩm Vi Lê.

Đường Phái coi như không thấy khẩu hình của cô ta, bày trò cười, "Chị Lê, chơi xúc xắc không?"

Thẩm Vi Lê gật đầu, "Được."

Cô đã từng xem thiếu gia chơi nhiều, mỗi lần họp lớp cô cũng sẽ chơi cùng bạn bè, vì vậy mà trò này Thẩm Vi Lê cũng biết chút chút.

Tần Tinh nhàn nhạt bổ sung, "Quy tắc cũ, mỗi ván một ly."

Thẩm Vi Lê ngẩn người nhìn Chu Yến Hỗn.

Cậu lười biếng nói, "Nhìn em làm cái gì, chị tới quán bar chơi mà không uống rượu à?"

Thẩm Vi Lê mím môi đạp cậu một cái, "Em chờ đó cho chị."



Chu Yến Hỗn cũng không trốn tránh, dấu giày in rõ trên quần đen, vắt chéo hai chân, "Nhớ giặt quần cho em."

"..."

Chu Yến Hỗn là vua trò này, Thẩm Vi Lê không chơi với cậu, cuối cùng cũng chỉ có thể chơi với Đường Phái và Tần Tinh.

Dù sao cô cũng là tay mơ, không bằng hai người lão làng như Đường Phái và Tần Tinh, vừa vào đã thua ba ván liên tiếp.

Ba ván thua chính là ba ly rượu, tửu lượng trung bình của Thẩm Vi Lê cũng chỉ được có hai chai là cùng.

Sau khi hào phóng uống sạch ba ly, đầu Thẩm Vi Lê choáng váng, nhiệt độ rượu trong bụng nóng bừng, mặt cũng đỏ lên.

Cồn đúng là lợi hại, đại não Thẩm Vi Lê bị kích thích có chút hưng phấn.

Mấy thứ không vui Lưu Bình và Liễu Nhất Văn mang tới cũng tiêu tán không ít, cô bắt đầu hưng phấn nhìn chằm chằm xúc xắc, âm thầm tính toán phải thắng Đường Phái và Tần Tinh.

Nhưng đến ván thứ tư, Thẩm Vi Lê vẫn thua như cũ.

Chu thiếu đã một lúc lâu không nói chuyện phát ra tiếng cười khẽ.

Thẩm Vi Lê hít sâu, hỏi Đường Phái, "Hai người liên kết lại với nhau lừa gạt tôi à?"

Đường Phái lắc đầu cười, "Thật không có mà, hơn nữa thời gian bọn em chơi cũng nhiều hơn chị, cũng chỉ có thiếu gia đây là thắng được hai người bọn em."

Thẩm Vi Lê, "..."

Vừa rồi sao cô lại quyết định chơi cùng với hai người này chứ?

Thẩm Vi Lê nhấc ly rượu định uống, bỗng nhiên Chu Yến Hỗn đưa tay tới giữ lại ly rượu của cô, "Có thể?"

Thẩm Vi Lê quay đầu nhìn cậu, "Cái gì có thể?"

Ánh mắt Chu Yến Hỗn dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Vi Lê, cô đã ngà ngà say, cơn say như truyền tới đuôi mắt, hai mắt ngập nước, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Vi Lê sững người.

Lúc này, không biết vô tình hay cố ý, Tần Tinh bỗng làm rơi ly rượu trong tay, "Trời ạ, sao rượu lại đổ ra thế này."

Âm thanh bất thình lình cắt ngang hai người, Chu Yến Hỗn hoàn hồn đưa tay che mắt Thẩm Vi Lê lại.

Trước mắt rơi vào bóng tối, Thẩm Vi Lê vội vàng giữ lấy tay cậu, "Em làm gì vậy?"

Chu Yến Hỗn nghiêng đầu cười, "Bỗng nhiên phát hiện đôi mắt chị của em thật xinh đẹp."

Máu nóng trong người Thẩm Vi Lê bỗng nhiên tăng lên.

Tần Tinh ở bên cạnh lau rượu bị đổ ra, "Đường Phái, cậu mau lại đây giúp tôi lau bàn đi."

Không hiểu tại sao, Đường Phái lại cảm thấy không khí có chút không phù hợp.

Cả người Chu Yến Hỗn tiếp tục nghiêng về phía trước, cướp lấy ly rượu trong tay Thẩm Vi Lê, giọng nói lại khôi phục vẻ lười biếng, "Ba ly đủ rồi, ly thứ tư em uống."

Động tác lau bàn của Tần Tinh dừng lại, "Thiếu gia, trước đó đã nói rồi, không thể uống thay."

Giọng nói Chu Yến Hỗn ngang ngược, "Thiếu gia đây chính là quy tắc, có ý kiến à?"

Trực giác phụ nữ vô cùng nhạy bén, thật ra Thẩm Vi Lê vẫn luôn cảm thấy Tần Tinh chướng mắt cô, xem thường cô vì xuất thân.

Thẩm Vi Lê cười cười, "Không sao đâu, thiếu gia, để chị tự mình..."

Chữ 'uống' còn chưa nói xong, Chu Yến Hỗn đã ngửa đầu một ly cạn sạch.

Rồi sau đó còn úp chiếc ly xuống quơ quơ vài cái, một giọt không thừa.

Đặt ly lên bàn, cánh tay Chu Yến Hỗn đặt lên vai Thẩm Vi Lê, nghiêng đầu cười nói, "Chị là chị của em, em có thể để chị uống nhiều được sao?"

Khóe môi Thẩm Vi Lê khẽ nhếch, trong mắt giống như có cảm động, hoặc là, một cảm xúc nào đó khác biệt.

Chu Yến Hỗn đưa tay xoa đầu cô, "Vốn dĩ cũng không muốn để chị uống nhiều, uống một chút là đủ rồi, tâm tình chị đã thả lỏng, khá hơn chút nào chưa?"

Tần Tinh đột nhiên đứng dậy, móng tay đỏ xẹt qua vai Đường Phái, "Nhường đường, đi toilet một chút."

Đường Phái bị đau kêu lên một tiếng, che lại tay mình, "Chỗ rộng như vậy mà cậu cứ phải đi đường này à?"

"Tôi vui!"

"..."

Thẩm Vi Lê kích động rời mắt cười nhạt ra má lúm đồng tiền, lúc sau cô mới phản ứng lại được đây là cách thiếu gia đưa mình đi giải sầu.

"Khá hơn nhiều rồi."

Tâm tình tốt hơn rất nhiều, rất nhiều.

Đường Phái cũng không biết Thẩm Vi Lê xảy ra chuyện gì, quay sang hỏi thăm Chu Yến Hỗn, thấy cậu lười nói, cuối cùng vẫn là Thẩm Vi Lê tự mình kể chuyện bắt gian Liễu Nhất Văn.

Đường Phái nghe xong tặng cho cô một ngón tay cái, "Chị Lê vẫn giống như khi còn nhỏ, ai bắt nạt chị thì chị sẽ không cho qua, tuyệt vời!"

Đường Phái nhớ lại lúc còn nhỏ, thuận miệng nói, "Em còn nhớ một lần có người nói chị không phải con ruột, chị tiến lên đánh cậu ta..."



Sắc mặt Thẩm Vi Lê thay đổi, Chu Yến Hỗn đột nhiên đạp chân Đường Phái một cái, cậu ta vội vàng ngậm miệng.

Khuôn mặt Chu Yến Hỗn trầm xuống, nghiêng đầu vuốt tóc Thẩm Vi Lê.

Một lúc sau, Đường Phái mới ngượng ngùng nâng ly, "Chị Lê, rất xin lỗi, em tự phạt một ly."

Thẩm Vi Lê lắc đầu tỏ ra không sao, cười nói, "Đúng là vừa rồi cậu thắng tôi bốn ván nên phải uống."

Không khí khôi phục lại, lúc Tần Tinh trở về, Đường Phái vừa uống xong một ly, hỏi Thẩm Vi Lê, "Chị Lê còn chơi nữa không?"

Thẩm Vi Lê tự nhận mình hiếu thắng, không chịu thua gật đầu, "Chơi chứ, tiếp tục đi."

Chu Yến Hỗn ghé sát bên tai cô, cằm đặt lên bả vai, thấp giọng hỏi, "Muốn thắng không?"

Cậu cũng uống rượu, hơi thở nóng bừng quét qua tai cô, say lòng người.

Thẩm Vi Lê rụt vai lại, gật đầu.

Tần Tinh và Đường Phái lần lượt lắc xúc xắc, lúc đến lượt Thẩm Vi Lê, bàn tay Chu Yến Hỗn đột nhiên đặt lên tay cô, ngón tay Thẩm Vi Lê co lại.

Cả ba người đồng thời nhìn về phía Chu Yến Hỗn, cậu tùy ý nhướn mày, "Nhìn cái gì, tôi làm quân sư cho chị tôi không được sao?"

Tần Tinh không nói chuyện, sau khi nhìn kết quả xúc sắc của bản thân, đốt một điếu thuốc, im lặng nghịch bật lửa.

Chu Yến Hỗn và Thẩm Vi Lê tay trong tay lắc xúc xắc.

Chu Yến Hỗn yên lặng nghe tiếng xúc xắc chuyển động bên trong, đột nhiên cậu thu tay dừng lại, để Thẩm Vi Lê mở ra xem điểm số, phải nhìn một cách bí mật, không thể để đối thủ nhìn thấy.

Thẩm Vi Lê cúi đầu xem xúc xắc, Chu Yến Hỗn cũng đưa đầu tới cần, hai trán gần như cọ vào nhau cùng xem điểm.

Khoảng cách quá gần, hô hấp của hai người như đan chéo vào nhau, hơn nữa sau khi uống rượu, đại não trở nên hưng phấn, cô cảm thấy không thích hợp rồi quay mặt đi.

Vừa lúc Chu Yến Hỗn có chuyện muốn nói nhìn về phía cô, sau đó hai người cùng sửng sốt, môi Chu Yến Hỗn cọ qua vành tai Thẩm Vi Lê.

Cảm xúc ấm áp, mềm mại giống như kẹo bông gòn.

Giống như kẹo bông mới ra khỏi nồi mang theo nhiệt độ ấm áp, không rõ đó là nhiệt độ tai Thẩm Vi Lê hay của môi Chu Yến Hỗn.

Chu Yến Hỗn sửng sốt một lúc, đột nhiên bật cười thành tiếng làm như không để ý nhìn Đường Phái, "Tám năm."

Đường Phái còn nhớ chuyện trước đây bị Chu Yến Hỗn chơi, cắn răng nói, "Chín năm."

Chu Yến Hỗn mỉm cười, "Mở."

Trong tay Thẩm Vi Lê không hề có một con số năm nào cả.

Đường Phái lại thua rồi, hờn giận nói với Chu Yến Hỗn, "Cậu là cái đồ gian trá!"

Lúc này Thẩm Vi Lê mới hoàn toàn khôi phục tinh thần, thấy Chu Yến Hỗn không hề để tâm tại chuyện vừa rồi, ý nóng trong lòng cô cũng tan bớt.

Cô cười lớn tiếng vỗ tay, "Đường thiếu, uống đi!"

Chu Yến Hỗn nghe thấy tiếng cười của Thẩm Vi Lê, "Chị của em có vui không?"

Thẩm Vi Lê dùng sức gật đầu, cười nói, "Vui!"

Cô cười nhưng đôi mắt lại ngấn lệ.

Chu Yến Hỗn hài lòng gật đầu, cũng không chú ý tới giọt lệ trong mắt cô, tiếp tục chơi xúc xắc.

Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại cũng cắt đứt trò chơi này của bọn họ.

Chu Yến Hỗn thấy tên người gọi tới, thong thả nghe máy, "Anh trai em cuối cùng cũng xong việc, nhớ tới người em trai này rồi à?"

Chu Yến Hỗn trầm mặc nghe điện thoại, một lát sau nói, "Tin tức của anh cũng thật linh thông."

Một hồi sau, Chu Yến Hỗn đưa điện thoại qua cho Thẩm Vi Lê, "Anh trai em giới thiệu công việc cho chị."

Thẩm Vi Lê vội nhận máy, "Không cần không cần, không cần làm phiền anh Yến Hoài, em còn muốn về với mẹ hai ba ngày, sau đó mới tìm việc tiếp."

Giọng nói Chu Yến Hoài dịu dàng hơn so với Chu Yến Hỗn, lại còn làm tổng giám đốc công ty lớn, giọng nói cũng trưởng thành hơn, "Vi Lê, bên anh còn thiếu một người phiên dịch, không cần làm việc đúng giờ, thời gian thoải mái, tiền lương cao mà nhàn hạ, em nên suy xét thử."

Chu Yến Hỗn tỏ rõ vẻ không vui, "Em bảo chị tới công ty thì chị không tới, anh ấy thì chị suy nghĩ thử?"

Thẩm Vi Lê, "..."

Cuộc điện thoại này, Tần Tinh cũng nghe rõ, cô ta muốn khiến Thẩm Vi Lê rời xa nơi này, đôi môi đỏ nhếch lên, "Lê Tử này, tôi có quen một đoàn làm phim đang tìm người, điều kiện là từng làm người mẫu hoặc có kinh nghiệm livestream, cô rất phù hợp đó, là một bộ phim điện ảnh chiếu rạp."

"Tiền lương một ngày một ngàn tệ, hay là tôi giới thiệu thử cô với bên đó?"

Tác giả có lời muốn nói: Đếm kỹ xem hôm nay thiếu gia đã thả thính Lê Lê bao nhiêu lần nào ---

Ôm bả vai, sờ tay, xoa đầu, che mắt, hôn tai...

Sau đó thiếu gia hoàn toàn không để ý???

Muốn đánh thiếu gia quá! Đóng cửa lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Lại Bên Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook