Chương 8: Từ bỏ
Nắng
29/07/2015
Khi hai người kết thúc bài nhảy, cả hội trường đều vỗ tay tán thưởng. Hạ Vi quay ra, trông thấy Thiện Duy đang đứng ngay ở đó mỉm cười với mình. Cô hơi e ngại vì lo anh sẽ giận. Ban nãy, cô đã không nghĩ đến anh. Chỉ là vì cô không thể chịu đựng nổi việc cô trang điểm xinh đẹp thế này, lại tình tứ bên Thiện Duy mà Minh Khang vẫn không thèm để mắt tới. Đã vậy anh lại còn có ý định bỏ về sớm. Nên cô đành phải xuất hiện đòi nhảy cùng anh, mục đích là để anh nhớ lại kỉ niệm năm xưa và nhắc anh rằng, bây giờ cô đang ở trước mặt anh. Cô đã không nghĩ đến cảm giác của Thiện Duy, giờ cô bắt đầu ân hận. Nhưng trái với dự đoán của Hạ Vi, Thiện Duy không hề tỏ ra giận dữ chút nào. Ngược lại, anh vẫn cười rất tươi.
“Em nhảy giỏi quá, lát nữa cũng nhảy với anh một bài nhé!”
Vì biết Minh Khang đang đứng gần đó, cô cố tình cúi đầu e thẹn:
“Người ta vốn đợi câu nói này của anh!”
Thiện Duy thấy thái độ của Hạ Vi như vậy thì càng vui ra mặt, anh cởi áo vest của mình khoác lên người cô.
“Em mặc thế này coi chừng lạnh đó, ra kia ngồi nghỉ chút đi.”
Những cử chỉ đó hiện ra trước mắt như chiếc búa tiếp tục đập vào gáy Minh Khang, anh một lần nữa định lặng lẽ ra về trước. Lần này không có ai ngăn cản anh nữa, nhưng vừa ra cửa thì anh nhận được điện thoại. Nghe điện thoại xong, anh lại lập tức phải quay trở vào trong.
Khi Thiện Duy và Hạ Vi đang chuẩn bị nhảy bài tiếp theo thì Minh Khang đi tới.
“Có chuyện gì ư?” Thái độ của Thiện Duy không mấy thân thiện với anh.
“Bên đối tác vừa gọi, họ nói hoạt động quảng bá của chúng ta ở Nha Trang phát sinh vài vấn đề. Sáng mai tôi và một người nữa của Lana phải có mặt ở đó để giải quyết mọi chuyện, nếu không thì sẽ không kịp mất.”
Thiện Duy nhìn sang Hạ Vi, rồi nhanh chóng trả lời:
“Nếu vậy cả hai chúng tôi sẽ cùng đi với cậu.”
“Anh, nhưng còn sự kiện ở đây vào cuối tuần thì sao?” Hạ Vi lo lắng.
“Chúng ta bay vào, giải quyết ổn thỏa rồi sẽ lại bay ra đây.” Thiện Duy khẳng định.
Hạ Vi nhíu mày:
“Như vậy không thể kịp được. Em nghĩ chia ra để làm thì sẽ tốt hơn.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Minh Khang gật đầu.
Thiện Duy dường như vẫn còn rất băn khoăn. Thấy vậy, Hạ Vi nhìn anh quả quyết:
“Công việc ở đây không thể không có anh. Để em đi, giải quyết xong rắc rối em sẽ trở lại ngay.”
Biết không thể ngăn được cô, anh thở dài gật đầu. Dù không yên tâm khi để Hạ Vi đi riêng với Minh Khang, anh cũng chẳng thể nghĩ ra cách gì hơn.
Hạ Vi quay sang hỏi Minh Khang:
“Sáng mai phải có mặt, vậy tức là chúng ta phải lên đường từ đêm nay?”
“Đúng thế.” Anh gật. “Đang là mùa Festival nên không mua được vé máy bay, tôi sẽ lái xe tới đón em lúc hai giờ. Em về nghỉ ngơi một chút và chuẩn bị đồ đi.”
Đúng hai giờ, chiếc Volkswagen sang trọng đã có mặt trước cửa khách sạn vừa lúc Thiện Duy giúp Hạ Vi xách đồ xuống dưới. Thiện Duy nhìn Minh Khang với ánh mắt đề phòng:
“Mấy ngày tới, nhờ cậu chăm sóc cô ấy cẩn thận giúp tôi.”
“Tôi biết rồi.” Minh Khang đáp.
“Nhưng không cần cẩn thận tới mức đẩy cô ấy vào ngõ tối nữa đâu.” Thiện Duy rõ ràng vẫn còn bị chuyện hôm đó khiến cho không thoải mái.
Minh Khang có vẻ không vui:
“Tôi tự biết mình nên làm gì, cậu không cần nói những lời như vậy.”
Cùng lúc Hạ Vi xuống đến nơi, Thiện Duy mở cửa xe cho cô.
“Em nhớ giữ gìn sức khỏe, đến nơi gọi ngay cho anh nhé.” Ánh mắt anh đầy lo lắng.
Hạ Vi khẽ cười:
“Em có phải trẻ con đâu chứ, anh yên tâm đi.”
Minh Khang thấy lòng mình nhói đau. Anh chẳng nói chẳng rằng, lập tức nhấn ga và chiếc xe lao vụt đi…
Hạ Vi không nói gì, dù tốc độ mà Minh Khang đang đi quả thực khiến cô hơi chóng mặt. Cô biết lòng anh không vui khi thấy cô và Thiện Duy thân mật. Đó cũng là mục đích của cô khi làm tất cả những điều này. Lẽ ra cô nên cảm thấy hả hê. À không, rõ ràng cô cũng có chút hả hê. Chỉ là, vẻ mặt anh hình như không được khỏe…
Minh Khang nhíu mày, cơn đau nửa đầu đến thật không đúng lúc. Từ khi gặp lại Hạ Vi, anh đã mất khả năng kiểm soát cảm xúc của mình. Vì thế, những cơn đau lại kéo đến hành hạ anh bất kể ngày đêm. Không muốn để Hạ Vi trông thấy tình trạng đó của mình, anh quay sang nói với cô:
“Em ngủ một chút đi, đường còn xa lắm.”
Hạ Vi gật đầu, ngả mình vào ghế và nhắm mắt lại. Cô không thấy buồn ngủ và cũng không ngủ được khi ngồi xe hơi. Điều này trước đây Minh Khang cũng biết, chẳng lẽ anh đã quên rồi ư? Dù sao thì không khí trên xe cũng khá gượng gạo, nên Hạ Vi chọn cách vờ như đã ngủ để không phải nói gì thêm.
Chạy thêm khoảng nửa giờ, Hạ Vi thấy Minh Khang dừng xe. Anh lấy từ phía sau một chiếc chăn mỏng đắp cho cô. Tiếp đến, cô nghe tiếng anh mở ngăn tủ phía trước xe. Rồi có tiếng anh uống nước, rồi anh mở cửa bước ra ngoài. Lúc này Hạ Vi mới dám len lén mở mắt nhìn ra, thấy anh đang hút thuốc. Ánh sáng từ đèn xe hắt lên người Minh Khang, nhìn anh cô độc tới mức khiến người khác đau lòng. Hạ Vi rón rén mở ngăn tủ của anh, lấy ra lọ thuốc. Là thuốc giảm đau. Anh… tại sao phải dừng xe giữa đường để uống thuốc giảm đau chứ? Có tới ba lọ như thế trong xe, rút cuộc thì sức khỏe của anh tệ đến mức nào?
Một lát sau Minh Khang quay trở lại xe, Hạ Vi lại vội vàng nhắm mắt. Cô quay mặt ra phía ngoài, không muốn để anh thấy nước mắt chảy ướt đẫm mặt mình.
Sáu giờ sáng, xe chạy tới nơi. Suốt cả đoạn đường, Hạ Vi không hề chợp mắt. Minh Khang nhấc tấm chăn ra khỏi người cô, ra khỏi xe mở cốp lấy hành lí cho cô. Không đợi anh gọi, Hạ Vi tự giác xuống xe. Nhìn cô cau có hơn thường lệ, Minh Khang cho rằng cô mệt. Giúp cô xách đồ lên phòng, anh nói:
“Em ngủ thêm một chút đi. Tôi đã lùi lịch hẹn xuống chín giờ, em không cần phải vội quá đâu.”
“Anh lúc nào cũng làm mọi thứ theo ý mình thế này ư?” Cô hỏi mà như đang trách móc anh.
Minh Khang thở dài:
“Đừng cố chấp nữa, tôi biết em không bao giờ ngủ được lúc đi xe…”
“Anh biết ư? Vậy sao anh còn nhắc tôi đi ngủ, rồi còn đắp chăn cho tôi?”
“Trong hoàn cảnh đó, tôi nghĩ em sẽ thích được giả vờ ngủ hơn là nói chuyện với tôi. Còn việc đắp chăn, là vì tôi biết em rất sợ lạnh dù lúc đó em có ngủ hay không.” Anh cúi đầu, nói bằng giọng trầm khàn.
“Hay là vì anh không muốn tôi nhìn thấy anh uống thuốc?” Hạ Vi cao giọng.
Minh Khang ngạc nhiên nhìn cô, không biết phải giải thích gì. Hạ Vi sầm mặt:
“Anh vẫn thế, vẫn luôn muốn làm mọi chuyện theo ý mình. Tính cách đó sau bao năm vẫn chẳng hề thay đổi. Anh về phòng đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Minh Khang lầm lũi đi ra cửa. Rồi anh chợt quay lại, dùng hai tay giữ lấy vai Hạ Vi.
“Nếu em nghĩ rằng tôi không hề thay đổi, thì em cũng nên hiểu cho lòng tôi một chút chứ? Tại sao còn giày vò tôi?”
Cô dùng hết sức gạt anh ra:
“Cho dù là anh không thay đổi, thì tôi cũng đã thay đổi rồi. Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu gì về anh hết!”
Minh Khang nhìn cô với ánh mắt tổn thương, rồi ngay lập tức anh xoay người bước ra khỏi phòng. Hạ Vi sụp xuống, khóc nức nở. Cô rất giận anh vì thời gian qua anh đã không chăm sóc tốt bản thân mình. Cô rất giận anh vì đến giờ vẫn tỏ ra quan tâm tới cô, khiến cô không hiểu anh đang thực sự nghĩ gì. Nhưng hơn hết, cô giận bản thân mình. Lí trí của cô đã không thắng nổi, khi cô thấy anh đau đớn và khi anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Từ đó đến tận sát giờ hẹn, Hạ Vi không ngủ mà ngồi suy nghĩ rất lâu. Phải có đến không dưới năm lần cô lôi chiếc nhẫn trong vali ra nhìn lại. Vì hôm trước phải mặc váy đi dự tiệc nên cô đã tháo nó ra, rồi cất luôn trong này bởi sợ bị anh phát hiện. Cô cứ thế ngồi nhìn nó, nhớ anh, nhớ cô, nhớ tình yêu của họ những ngày tháng ấy. Chiếc nhẫn chẳng có gì đặc biệt, cũng chẳng đắt tiền, nhưng là anh đã dùng tháng lương đầu tiên kiếm được sau khi đi làm thêm để mua nó cho cô. Với cô, nó là món quà ý nghĩa hơn bất cứ điều gì khác. Bởi khi đeo nó vào tay cô, anh nói:
“Hạ Vi, từ giờ em đã vĩnh viễn thuộc về anh. Anh đã chọn chiếc vừa khít với tay em, để em đeo vào thì dễ chứ không tháo ra được nữa đâu. Nên em đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi anh, nếu thế thì sẽ chẳng có ai lấy em nữa hết!”
Quả thật là rất khó để tháo ra. Khi chia tay anh, cô đã điên cuồng xoay, rồi kéo, đến nỗi ngón tay chảy máu mà chiếc nhẫn vẫn nằm im ở đó, giống như tình yêu của cô đối với anh. Cô cũng không nỡ làm hỏng nó, vì vậy đành để yên như thế. Cho đến một ngày khi cô đang rửa bát, chiếc nhẫn trơn tuột rơi ra. Đáng lẽ cô phải cảm thấy vui mừng, nhưng lúc ấy tim cô cũng như nứt ra một nửa. Thì ra, hai chữ “vĩnh viễn” vốn chẳng tồn tại trên đời. Nhưng rồi khi mang nó đi cất, cô phát hiện ra ở mặt trong của nhẫn có khắc dòng chữ nhỏ “Marry me”. Vì trước đây anh đeo nó vào tay cô vội quá nên cô không hề biết. Hạ Vi khóc một trận kinh thiên động địa, nếu mọi người không ngăn cản có lẽ cô đã bay sang Mỹ tìm anh. Nhưng cuối cùng, lí trí của cô đã thắng…
Giờ cô ngồi suy nghĩ về tình yêu đã qua của họ, về những ngày tháng cô đã sống không anh và về những thứ diễn ra từ khi anh xuất hiện. Cô cảm thấy, ý định trả thù của cô ngay từ đầu đã sai lầm. Sau tất cả những việc đã làm, trái tim vừa bớt tổn thương của cô lại càng đau đớn. Mọi chuyện… nên kết thúc tại đây. Cô không nên giày vò anh, cũng không nên làm khổ bản thân mình nữa. Cô sẽ từ bỏ, cả anh và cả việc trả thù…
“Em nhảy giỏi quá, lát nữa cũng nhảy với anh một bài nhé!”
Vì biết Minh Khang đang đứng gần đó, cô cố tình cúi đầu e thẹn:
“Người ta vốn đợi câu nói này của anh!”
Thiện Duy thấy thái độ của Hạ Vi như vậy thì càng vui ra mặt, anh cởi áo vest của mình khoác lên người cô.
“Em mặc thế này coi chừng lạnh đó, ra kia ngồi nghỉ chút đi.”
Những cử chỉ đó hiện ra trước mắt như chiếc búa tiếp tục đập vào gáy Minh Khang, anh một lần nữa định lặng lẽ ra về trước. Lần này không có ai ngăn cản anh nữa, nhưng vừa ra cửa thì anh nhận được điện thoại. Nghe điện thoại xong, anh lại lập tức phải quay trở vào trong.
Khi Thiện Duy và Hạ Vi đang chuẩn bị nhảy bài tiếp theo thì Minh Khang đi tới.
“Có chuyện gì ư?” Thái độ của Thiện Duy không mấy thân thiện với anh.
“Bên đối tác vừa gọi, họ nói hoạt động quảng bá của chúng ta ở Nha Trang phát sinh vài vấn đề. Sáng mai tôi và một người nữa của Lana phải có mặt ở đó để giải quyết mọi chuyện, nếu không thì sẽ không kịp mất.”
Thiện Duy nhìn sang Hạ Vi, rồi nhanh chóng trả lời:
“Nếu vậy cả hai chúng tôi sẽ cùng đi với cậu.”
“Anh, nhưng còn sự kiện ở đây vào cuối tuần thì sao?” Hạ Vi lo lắng.
“Chúng ta bay vào, giải quyết ổn thỏa rồi sẽ lại bay ra đây.” Thiện Duy khẳng định.
Hạ Vi nhíu mày:
“Như vậy không thể kịp được. Em nghĩ chia ra để làm thì sẽ tốt hơn.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Minh Khang gật đầu.
Thiện Duy dường như vẫn còn rất băn khoăn. Thấy vậy, Hạ Vi nhìn anh quả quyết:
“Công việc ở đây không thể không có anh. Để em đi, giải quyết xong rắc rối em sẽ trở lại ngay.”
Biết không thể ngăn được cô, anh thở dài gật đầu. Dù không yên tâm khi để Hạ Vi đi riêng với Minh Khang, anh cũng chẳng thể nghĩ ra cách gì hơn.
Hạ Vi quay sang hỏi Minh Khang:
“Sáng mai phải có mặt, vậy tức là chúng ta phải lên đường từ đêm nay?”
“Đúng thế.” Anh gật. “Đang là mùa Festival nên không mua được vé máy bay, tôi sẽ lái xe tới đón em lúc hai giờ. Em về nghỉ ngơi một chút và chuẩn bị đồ đi.”
Đúng hai giờ, chiếc Volkswagen sang trọng đã có mặt trước cửa khách sạn vừa lúc Thiện Duy giúp Hạ Vi xách đồ xuống dưới. Thiện Duy nhìn Minh Khang với ánh mắt đề phòng:
“Mấy ngày tới, nhờ cậu chăm sóc cô ấy cẩn thận giúp tôi.”
“Tôi biết rồi.” Minh Khang đáp.
“Nhưng không cần cẩn thận tới mức đẩy cô ấy vào ngõ tối nữa đâu.” Thiện Duy rõ ràng vẫn còn bị chuyện hôm đó khiến cho không thoải mái.
Minh Khang có vẻ không vui:
“Tôi tự biết mình nên làm gì, cậu không cần nói những lời như vậy.”
Cùng lúc Hạ Vi xuống đến nơi, Thiện Duy mở cửa xe cho cô.
“Em nhớ giữ gìn sức khỏe, đến nơi gọi ngay cho anh nhé.” Ánh mắt anh đầy lo lắng.
Hạ Vi khẽ cười:
“Em có phải trẻ con đâu chứ, anh yên tâm đi.”
Minh Khang thấy lòng mình nhói đau. Anh chẳng nói chẳng rằng, lập tức nhấn ga và chiếc xe lao vụt đi…
Hạ Vi không nói gì, dù tốc độ mà Minh Khang đang đi quả thực khiến cô hơi chóng mặt. Cô biết lòng anh không vui khi thấy cô và Thiện Duy thân mật. Đó cũng là mục đích của cô khi làm tất cả những điều này. Lẽ ra cô nên cảm thấy hả hê. À không, rõ ràng cô cũng có chút hả hê. Chỉ là, vẻ mặt anh hình như không được khỏe…
Minh Khang nhíu mày, cơn đau nửa đầu đến thật không đúng lúc. Từ khi gặp lại Hạ Vi, anh đã mất khả năng kiểm soát cảm xúc của mình. Vì thế, những cơn đau lại kéo đến hành hạ anh bất kể ngày đêm. Không muốn để Hạ Vi trông thấy tình trạng đó của mình, anh quay sang nói với cô:
“Em ngủ một chút đi, đường còn xa lắm.”
Hạ Vi gật đầu, ngả mình vào ghế và nhắm mắt lại. Cô không thấy buồn ngủ và cũng không ngủ được khi ngồi xe hơi. Điều này trước đây Minh Khang cũng biết, chẳng lẽ anh đã quên rồi ư? Dù sao thì không khí trên xe cũng khá gượng gạo, nên Hạ Vi chọn cách vờ như đã ngủ để không phải nói gì thêm.
Chạy thêm khoảng nửa giờ, Hạ Vi thấy Minh Khang dừng xe. Anh lấy từ phía sau một chiếc chăn mỏng đắp cho cô. Tiếp đến, cô nghe tiếng anh mở ngăn tủ phía trước xe. Rồi có tiếng anh uống nước, rồi anh mở cửa bước ra ngoài. Lúc này Hạ Vi mới dám len lén mở mắt nhìn ra, thấy anh đang hút thuốc. Ánh sáng từ đèn xe hắt lên người Minh Khang, nhìn anh cô độc tới mức khiến người khác đau lòng. Hạ Vi rón rén mở ngăn tủ của anh, lấy ra lọ thuốc. Là thuốc giảm đau. Anh… tại sao phải dừng xe giữa đường để uống thuốc giảm đau chứ? Có tới ba lọ như thế trong xe, rút cuộc thì sức khỏe của anh tệ đến mức nào?
Một lát sau Minh Khang quay trở lại xe, Hạ Vi lại vội vàng nhắm mắt. Cô quay mặt ra phía ngoài, không muốn để anh thấy nước mắt chảy ướt đẫm mặt mình.
Sáu giờ sáng, xe chạy tới nơi. Suốt cả đoạn đường, Hạ Vi không hề chợp mắt. Minh Khang nhấc tấm chăn ra khỏi người cô, ra khỏi xe mở cốp lấy hành lí cho cô. Không đợi anh gọi, Hạ Vi tự giác xuống xe. Nhìn cô cau có hơn thường lệ, Minh Khang cho rằng cô mệt. Giúp cô xách đồ lên phòng, anh nói:
“Em ngủ thêm một chút đi. Tôi đã lùi lịch hẹn xuống chín giờ, em không cần phải vội quá đâu.”
“Anh lúc nào cũng làm mọi thứ theo ý mình thế này ư?” Cô hỏi mà như đang trách móc anh.
Minh Khang thở dài:
“Đừng cố chấp nữa, tôi biết em không bao giờ ngủ được lúc đi xe…”
“Anh biết ư? Vậy sao anh còn nhắc tôi đi ngủ, rồi còn đắp chăn cho tôi?”
“Trong hoàn cảnh đó, tôi nghĩ em sẽ thích được giả vờ ngủ hơn là nói chuyện với tôi. Còn việc đắp chăn, là vì tôi biết em rất sợ lạnh dù lúc đó em có ngủ hay không.” Anh cúi đầu, nói bằng giọng trầm khàn.
“Hay là vì anh không muốn tôi nhìn thấy anh uống thuốc?” Hạ Vi cao giọng.
Minh Khang ngạc nhiên nhìn cô, không biết phải giải thích gì. Hạ Vi sầm mặt:
“Anh vẫn thế, vẫn luôn muốn làm mọi chuyện theo ý mình. Tính cách đó sau bao năm vẫn chẳng hề thay đổi. Anh về phòng đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Minh Khang lầm lũi đi ra cửa. Rồi anh chợt quay lại, dùng hai tay giữ lấy vai Hạ Vi.
“Nếu em nghĩ rằng tôi không hề thay đổi, thì em cũng nên hiểu cho lòng tôi một chút chứ? Tại sao còn giày vò tôi?”
Cô dùng hết sức gạt anh ra:
“Cho dù là anh không thay đổi, thì tôi cũng đã thay đổi rồi. Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu gì về anh hết!”
Minh Khang nhìn cô với ánh mắt tổn thương, rồi ngay lập tức anh xoay người bước ra khỏi phòng. Hạ Vi sụp xuống, khóc nức nở. Cô rất giận anh vì thời gian qua anh đã không chăm sóc tốt bản thân mình. Cô rất giận anh vì đến giờ vẫn tỏ ra quan tâm tới cô, khiến cô không hiểu anh đang thực sự nghĩ gì. Nhưng hơn hết, cô giận bản thân mình. Lí trí của cô đã không thắng nổi, khi cô thấy anh đau đớn và khi anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Từ đó đến tận sát giờ hẹn, Hạ Vi không ngủ mà ngồi suy nghĩ rất lâu. Phải có đến không dưới năm lần cô lôi chiếc nhẫn trong vali ra nhìn lại. Vì hôm trước phải mặc váy đi dự tiệc nên cô đã tháo nó ra, rồi cất luôn trong này bởi sợ bị anh phát hiện. Cô cứ thế ngồi nhìn nó, nhớ anh, nhớ cô, nhớ tình yêu của họ những ngày tháng ấy. Chiếc nhẫn chẳng có gì đặc biệt, cũng chẳng đắt tiền, nhưng là anh đã dùng tháng lương đầu tiên kiếm được sau khi đi làm thêm để mua nó cho cô. Với cô, nó là món quà ý nghĩa hơn bất cứ điều gì khác. Bởi khi đeo nó vào tay cô, anh nói:
“Hạ Vi, từ giờ em đã vĩnh viễn thuộc về anh. Anh đã chọn chiếc vừa khít với tay em, để em đeo vào thì dễ chứ không tháo ra được nữa đâu. Nên em đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi anh, nếu thế thì sẽ chẳng có ai lấy em nữa hết!”
Quả thật là rất khó để tháo ra. Khi chia tay anh, cô đã điên cuồng xoay, rồi kéo, đến nỗi ngón tay chảy máu mà chiếc nhẫn vẫn nằm im ở đó, giống như tình yêu của cô đối với anh. Cô cũng không nỡ làm hỏng nó, vì vậy đành để yên như thế. Cho đến một ngày khi cô đang rửa bát, chiếc nhẫn trơn tuột rơi ra. Đáng lẽ cô phải cảm thấy vui mừng, nhưng lúc ấy tim cô cũng như nứt ra một nửa. Thì ra, hai chữ “vĩnh viễn” vốn chẳng tồn tại trên đời. Nhưng rồi khi mang nó đi cất, cô phát hiện ra ở mặt trong của nhẫn có khắc dòng chữ nhỏ “Marry me”. Vì trước đây anh đeo nó vào tay cô vội quá nên cô không hề biết. Hạ Vi khóc một trận kinh thiên động địa, nếu mọi người không ngăn cản có lẽ cô đã bay sang Mỹ tìm anh. Nhưng cuối cùng, lí trí của cô đã thắng…
Giờ cô ngồi suy nghĩ về tình yêu đã qua của họ, về những ngày tháng cô đã sống không anh và về những thứ diễn ra từ khi anh xuất hiện. Cô cảm thấy, ý định trả thù của cô ngay từ đầu đã sai lầm. Sau tất cả những việc đã làm, trái tim vừa bớt tổn thương của cô lại càng đau đớn. Mọi chuyện… nên kết thúc tại đây. Cô không nên giày vò anh, cũng không nên làm khổ bản thân mình nữa. Cô sẽ từ bỏ, cả anh và cả việc trả thù…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.