Chương 8
A.Zih
16/04/2023
Nghe nàng trả lời Nguyễn Thị Tuyết Nhi trong lòng vui vẻ.
Trò chuyện xong đề tài cô liền bắt tay đi làm tàu hủ nước đường.
Thắng khoảng gần một 100g đường, sau đó đổ vào khoảng 300ml nước cùng gừng đã cắt tốt, dụi bớt lửa than để lửa liu riu cho đường tan hết.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đã lấy hai cái chén, tò mò dỡ miếng da thú ra xem, tàu hủ thành công rực rỡ.
Tuy miếng tào hủ nhìn không được mịn màng, có màu trắng ngà, cô đưa tay lên chọc chọc, rất đàn hồi.
Món tàu hủ nước đường này là món ăn vặt vô cùng phổ biến ở bên kia, ngon, rẻ... chỉ là khi tới đây món này trở nên xa xỉ.
Cô không nghĩ hiện tại lại có thể được ăn món này.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn nàng trầm tư, liền ra lệnh: "Mau múc tàu hủ ra chén, nước đường xong rồi"
Lấy lại tinh thần, nghe lời lấy muỗng, học theo trong trí nhớ của những người bán hàng rong, múc lên những muỗng mỏng cho vào chén chuyền qua đưa nàng.
Tàu hủ nằm lớp lớp trên nhau, núng na núng nính theo chuyển động mà rung lên. Tiếp được chén Nguyễn Thị Tuyết Nhi múc nước đường rưới lên, nước đường liền len lỏi qua những lát tàu hủ, múc vài lát gừng bỏ lên mặt.
Mùi thơm bay ra ngoài làm cả hai người nhịn không được trộm chính mình nuốt nước miếng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đưa cho nàng một chén trước, rồi cũng múc cho chính mình.
Ngồi trên bàn nhưng Nguyễn Thị Bạch Kiều chưa động chén, nhìn cô bận rộn múc tàu hủ.
Bưng chén lại đây cô thấy một màn này trong lòng hảo vui vẻ.
Từ lúc sống cùng nhau, mỗi khi ăn cơm, mặc cho kêu nàng ăn trước hoặc vì bận bịu bưng thức ăn chưa kịp lên bàn, Nguyễn Thị Bạch Kiều không chịu động đũa muỗng, mặt lạnh luôn ngồi đó chờ cô.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cầm chén ngồi xuống đàng hoàng nói: "Chị mau ăn, nguội nó không ngon"
Người này lúc này mới chậm rãi ăn lên.
Hai người đồng thời múc lên tàu chỗ cho vào miệng, Nguyễn Thị Tuyết Nhi phát ra một tiếng thỏa mãn. Ăn quá ngon, hương thơm của tàu hủ, gừng cùng nước đường đều ngập tràn trong khoang miệng, tàu hủ mềm mại không cần nhai là đã tan nhanh trong miệng, gừng có vị ngọt cay, cắn vào còn giòn sừng sực, nước đường độ ngọt vừa phải.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi trộm nhìn người trước mắt, tuy vẫn là mặt lạnh, dáng ngồi ăn đoan trang thục nữ, nhưng vết tàu hủ dính trên mép nàng lại bán đứng nàng.
Đúng như cô dự đoán, bà chị này rất thích ăn ngọt.
Mỗi người đã làm hai ba chén cũng ăn không nổi nữa liền dừng lại. Nguyễn Thị Tuyết Nhi đem mọi thứ cất vào tủ. Nàng nhìn trời, giờ này cũng khoảng 12 giờ trưa, trời lại mưa.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đem rìu dắt bên hông nhìn như muốn ra cửa.
"Trời mưa mà chị định đi đâu?"
"Em ở nhà, tôi đi ra bánh xe nước thăm bẫy coi có dính con thú nào không, tiện thể kiểm tra luôn bánh xe nước."
"Em cũng đi nữa, em muốn kiếm chút rau dại"
"Có muốn ngồi xe bò không?" Nguyễn Thị Bạch Kiều hỏi.
"Thôi khỏi, cũng gần, đi bộ cho tiêu thực luôn. Chờ em thay đồ nha."
Trong rừng gai góc cây cỏ nhiều, Nguyễn Thị Tuyết Nhi dùng da thú cùng dây có khiếu đơn giản cho hai người hai bộ quần dài áo dài để đi rừng.
Thay xong quần áo chạy ra, lấy sọt trên vách đeo lên cùng nàng đi ra cửa.
Con đường dẫn ra suối từ trước đã được Nguyễn Thị Bạch Kiều dọn sạch nhánh cây ngọn cỏ, ngày bình thường đường thông thoáng dễ đi nhưng mấy hôm nay trời mưa nhiều đường trở nên khá sình lầy khó đi.
Kéo lại khi thấy nàng sắp té, Nguyễn Thị Bạch Kiều hỏi:" Em muốn tìm rau gì?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi sau khi đứng vững: "Em muốn tìm một chút rau để chiều nấu canh tàu hủ, nếu được thì em mong sẽ tìm được một chút trái ớt."
Nhà các nàng đã có muối và đường, ngày mai lại làm nước tương. Các món ăn ngày thường đều khá thanh đạm, nàng cảm thấy luôn thiếu một vị gì đó.
Con người một khi có được cái này thì sẽ luôn muốn có cái khác, các nàng đều không ngoại lệ.
"Có quá nhiều món cần có ớt đâu, nào là cá kho tiêu ớt, lẩu gà ớt hiểm, làm nước tương tỏi ớt ăn bún tàu hủ... "
Nguyễn Thị Bạch Kiều nghe nàng kể xong cũng xao động lên, cổ họng rung rung động đậy.
Lúc sau đoạn đường còn lại ra suối, Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn nàng tấm lưng dù có thẳng tấp nhưng mắt vẫn ngó lia ngó lịa nhìn xung quanh tìm kiếm. Ở phía sau cô cười rộ lên, người này quá đáng yêu.
Ra tới suối hái được một mớ rau dại, và nấm nhưng không tìm thấy ớt, hai người có chút thất vọng. Giao việc thăm bẫy và coi bánh xe nước cho nàng, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi dạo xung quanh, cô muốn tìm được ớt.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn phương hướng nàng đi xác định xong vị trí thì đi gỡ bẫy.
Bẫy được nàng thiết kế hai loại là bẫy đập cùng bẫy thòng lọng để săn những con thú nhỏ. Cô hiện đang thiết kế làm bẫy đâm lợn.
Kiểm tra hết năm cái bẫy nhưng chỉ có một cái bị dính, có lẽ mưa nguyên nhân nên động vật cũng không ra kiếm ăn. Tháo gà ra, sửa lại bẫy xong, cô liền săn ống quần lội xuống suối.
Lại gần bánh xe nước xem xét kĩ không phát hiện có hư hao.
Bánh xe nước được Nguyễn Thị Tuyết Nhi làm nhỏ gọn, có đường kín khoảng 1 mét rưỡi. Bộ phận gồm Guồng quay, khung guồng, tấm gạt nước, ống tre múc nước, ống đựng nước, ống dẫn nước được nàng lắp ghép thành một bánh xe nước được đặt kiên cố ở giữa con suối. Lợi dụng sức đẩy của dòng chảy, nước tiếp xúc với bề mặt của tấm gỗ tạo ra lực đẩy giúp bánh xe chuyển động, khi bánh xe chuyển động nước sẽ dồn đầy vào ống đựng rồi chảy vào máng rồi theo ống dẫn chảy về nơi mình muốn.
Do nhà cách nơi này xa, nếu đặt ống tre nằm, nước nhiều khi không chảy tới hoặc chảy chậm, nên nàng làm ống tre thành đường dốc, dùng cọc tre chống đỡ từ trên sau đó từ từ lài xuống. Bởi vì độ cao không đủ, còn cách nhà khoảng một mét, nàng đành đào đất chỗ ống tre cho có lực chảy về.
Việc nối những ống tre lại, nơi này không có keo dán, nên tới mỗi chỗ hai đầu nối nàng sẽ dùng da thú bao xung quanh cột lại bằng dây cây gai.
Nàng cũng rất tinh ý khi làm đường dẫn nước nằm khuất sau cây cối, nhiều chỗ còn phủ lá cây cây cỏ lên phòng ngừa động vật làm hư.
Nguyễn Thị Bạch Kiều kiểm tra ống tre dẫn nước phát hiện có nhiều chỗ bị đứt dây liền khom xuống cột lại.
Làm xong tất cả cô mang theo sọt đi theo con đường mà Nguyễn Thị Tuyết Nhi đã đi.
Đi hơn hai trăm mét cô liền thấy bóng dáng quen thuộc.
Cô định đi lại gần thì phát hiện có gì không đúng, bỏ sọt xuống hạ thấp người, cầm trong tay rìu quan sát.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi im trong bụi cây, khuôn mặt hoảng loạn quan sát phía trước. Cô theo tầm mắt nhìn theo, không tin được môi mắt mở to nhìn phía trước con vật.
Là trăn.
Có lẽ khoảng 50 kí, dài 4 mét
Nó đang cuốn thân cây bò lên.
Cô biết tại sao Nguyễn Thị Tuyết Nhi hoảng sợ bởi vì trên cây có người.
Khoảng cách quá xa nếu không quan sát kĩ sẽ không thấy được trên cây có người.
Khi vô tình gặp được trăn việc làm đầu tiên là là không được kích động để con vật tấn công mặc dù trăn không coi con người là con mồi để tấn công. Người này có lẽ hoảng sợ bỏ chạy làm kinh động tới nó.
Lúc trước có một hướng dẫn viên nói với nàng, đen đủi vào rừng hoang và gặp một con trăn lớn, cần bình tĩnh và từ từ rút lui, tránh tương tác hay đến gần chúng.
Những loài trăn lớn săn mồi bằng cách siết chặt. Trong trường hợp sơ suất để trăn lớn tấn công và siết chặt cơ thể, lựa chọn là không có nhiều.
Những bó cơ của trăn có thể tạo lực lớn làm vỡ mạch máu và dẫn đến tử vong. Bởi vậy, trong trường hợp bị trăn tấn công, cần giữ tư thế ngồi trên mặt đất, đưa cánh tay che lấy phần cổ để ngăn không cho con trăn siết chặt đường thở.
Tuyệt đối không cử động để con trăn nghĩ rằng đối tượng của nó là vật tĩnh, không phải con mồi và bỏ chạy. Nếu có con dao hay que gậy, một người có thể đánh mạnh vào phần đầu trăn, thậm chí giết chết con trăn.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nắm chặt rìu nghĩ, chỉ có cách là giết con trăn. Cô nhẹ nhàng lại gần Nguyễn Thị Tuyết Nhi.
Nàng đã quá hoảng sợ trên trán đều là mồ hôi, thời điểm cô tới gần và kịp che miệng nàng lại nếu không là nàng đã thét lên vì giật mình.
"Chị... Có người... trên cây có người, còn có trăn nữa."
"Tôi đã biết". Nguyễn Thị Bạch Kiều đưa cho nàng một con dao: "em cầm con dao này phòng vệ, đi ra xa một tí, tôi đi ra đó giết nó"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhận lấy dao nghe được nàng nói câu sau hoảng hốt kéo tây nàng: "Không được, đừng đi, con trăn quá to quá nguy hiểm."
"Em không muốn cứu người nọ sao?" Cô nhướng mày hỏi
"Nhưng là..."
"Không sao, tin tưởng tôi."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi run rẩy không buông tay nàng ra: "Em giúp chị!"
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn con trăn đã sắp bò tới chỗ người nọ, lại biết không lay chuyển được nàng, liền cũng một ngụm đồng ý.
Nguyễn Thị Bạch Kiều phân phó nàng tới gần đuôi trăn trấn thủ, bản thân liền leo lên cái cây đối diện quan sát.
Vào lúc đầu trăn sắp chạm vào người nọ, nhận thấy thời cơ, Nguyễn Thị Bạch Kiều lấy trớn cầm rìu bật nhảy bổ rìu vào phía đầu nó.
Con trăn bị ăn đau vùng vẫy rớt xuống đất.
Nguyễn Thị Bạch Kiều cũng bị rơi xuống, do bị mất trớn lưng nàng bị nện xuống đất, đau đến nàng hít một ngụm khí lạnh, rìu bị văng ra xa.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thót tim chạy lại đỡ nàng.
"Tôi không sao... mau dùng búa nện thêm một cái nữa vào đầu nó."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cẩn thận đỡ nàng ngồi dựa vào thân cây, cô nhặt lên rìu lại gần nghe theo nện vài cái vào đầu con trăn.
Con trăn động đậy một cái liền bất động.
Trò chuyện xong đề tài cô liền bắt tay đi làm tàu hủ nước đường.
Thắng khoảng gần một 100g đường, sau đó đổ vào khoảng 300ml nước cùng gừng đã cắt tốt, dụi bớt lửa than để lửa liu riu cho đường tan hết.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đã lấy hai cái chén, tò mò dỡ miếng da thú ra xem, tàu hủ thành công rực rỡ.
Tuy miếng tào hủ nhìn không được mịn màng, có màu trắng ngà, cô đưa tay lên chọc chọc, rất đàn hồi.
Món tàu hủ nước đường này là món ăn vặt vô cùng phổ biến ở bên kia, ngon, rẻ... chỉ là khi tới đây món này trở nên xa xỉ.
Cô không nghĩ hiện tại lại có thể được ăn món này.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn nàng trầm tư, liền ra lệnh: "Mau múc tàu hủ ra chén, nước đường xong rồi"
Lấy lại tinh thần, nghe lời lấy muỗng, học theo trong trí nhớ của những người bán hàng rong, múc lên những muỗng mỏng cho vào chén chuyền qua đưa nàng.
Tàu hủ nằm lớp lớp trên nhau, núng na núng nính theo chuyển động mà rung lên. Tiếp được chén Nguyễn Thị Tuyết Nhi múc nước đường rưới lên, nước đường liền len lỏi qua những lát tàu hủ, múc vài lát gừng bỏ lên mặt.
Mùi thơm bay ra ngoài làm cả hai người nhịn không được trộm chính mình nuốt nước miếng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đưa cho nàng một chén trước, rồi cũng múc cho chính mình.
Ngồi trên bàn nhưng Nguyễn Thị Bạch Kiều chưa động chén, nhìn cô bận rộn múc tàu hủ.
Bưng chén lại đây cô thấy một màn này trong lòng hảo vui vẻ.
Từ lúc sống cùng nhau, mỗi khi ăn cơm, mặc cho kêu nàng ăn trước hoặc vì bận bịu bưng thức ăn chưa kịp lên bàn, Nguyễn Thị Bạch Kiều không chịu động đũa muỗng, mặt lạnh luôn ngồi đó chờ cô.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cầm chén ngồi xuống đàng hoàng nói: "Chị mau ăn, nguội nó không ngon"
Người này lúc này mới chậm rãi ăn lên.
Hai người đồng thời múc lên tàu chỗ cho vào miệng, Nguyễn Thị Tuyết Nhi phát ra một tiếng thỏa mãn. Ăn quá ngon, hương thơm của tàu hủ, gừng cùng nước đường đều ngập tràn trong khoang miệng, tàu hủ mềm mại không cần nhai là đã tan nhanh trong miệng, gừng có vị ngọt cay, cắn vào còn giòn sừng sực, nước đường độ ngọt vừa phải.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi trộm nhìn người trước mắt, tuy vẫn là mặt lạnh, dáng ngồi ăn đoan trang thục nữ, nhưng vết tàu hủ dính trên mép nàng lại bán đứng nàng.
Đúng như cô dự đoán, bà chị này rất thích ăn ngọt.
Mỗi người đã làm hai ba chén cũng ăn không nổi nữa liền dừng lại. Nguyễn Thị Tuyết Nhi đem mọi thứ cất vào tủ. Nàng nhìn trời, giờ này cũng khoảng 12 giờ trưa, trời lại mưa.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đem rìu dắt bên hông nhìn như muốn ra cửa.
"Trời mưa mà chị định đi đâu?"
"Em ở nhà, tôi đi ra bánh xe nước thăm bẫy coi có dính con thú nào không, tiện thể kiểm tra luôn bánh xe nước."
"Em cũng đi nữa, em muốn kiếm chút rau dại"
"Có muốn ngồi xe bò không?" Nguyễn Thị Bạch Kiều hỏi.
"Thôi khỏi, cũng gần, đi bộ cho tiêu thực luôn. Chờ em thay đồ nha."
Trong rừng gai góc cây cỏ nhiều, Nguyễn Thị Tuyết Nhi dùng da thú cùng dây có khiếu đơn giản cho hai người hai bộ quần dài áo dài để đi rừng.
Thay xong quần áo chạy ra, lấy sọt trên vách đeo lên cùng nàng đi ra cửa.
Con đường dẫn ra suối từ trước đã được Nguyễn Thị Bạch Kiều dọn sạch nhánh cây ngọn cỏ, ngày bình thường đường thông thoáng dễ đi nhưng mấy hôm nay trời mưa nhiều đường trở nên khá sình lầy khó đi.
Kéo lại khi thấy nàng sắp té, Nguyễn Thị Bạch Kiều hỏi:" Em muốn tìm rau gì?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi sau khi đứng vững: "Em muốn tìm một chút rau để chiều nấu canh tàu hủ, nếu được thì em mong sẽ tìm được một chút trái ớt."
Nhà các nàng đã có muối và đường, ngày mai lại làm nước tương. Các món ăn ngày thường đều khá thanh đạm, nàng cảm thấy luôn thiếu một vị gì đó.
Con người một khi có được cái này thì sẽ luôn muốn có cái khác, các nàng đều không ngoại lệ.
"Có quá nhiều món cần có ớt đâu, nào là cá kho tiêu ớt, lẩu gà ớt hiểm, làm nước tương tỏi ớt ăn bún tàu hủ... "
Nguyễn Thị Bạch Kiều nghe nàng kể xong cũng xao động lên, cổ họng rung rung động đậy.
Lúc sau đoạn đường còn lại ra suối, Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn nàng tấm lưng dù có thẳng tấp nhưng mắt vẫn ngó lia ngó lịa nhìn xung quanh tìm kiếm. Ở phía sau cô cười rộ lên, người này quá đáng yêu.
Ra tới suối hái được một mớ rau dại, và nấm nhưng không tìm thấy ớt, hai người có chút thất vọng. Giao việc thăm bẫy và coi bánh xe nước cho nàng, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi dạo xung quanh, cô muốn tìm được ớt.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn phương hướng nàng đi xác định xong vị trí thì đi gỡ bẫy.
Bẫy được nàng thiết kế hai loại là bẫy đập cùng bẫy thòng lọng để săn những con thú nhỏ. Cô hiện đang thiết kế làm bẫy đâm lợn.
Kiểm tra hết năm cái bẫy nhưng chỉ có một cái bị dính, có lẽ mưa nguyên nhân nên động vật cũng không ra kiếm ăn. Tháo gà ra, sửa lại bẫy xong, cô liền săn ống quần lội xuống suối.
Lại gần bánh xe nước xem xét kĩ không phát hiện có hư hao.
Bánh xe nước được Nguyễn Thị Tuyết Nhi làm nhỏ gọn, có đường kín khoảng 1 mét rưỡi. Bộ phận gồm Guồng quay, khung guồng, tấm gạt nước, ống tre múc nước, ống đựng nước, ống dẫn nước được nàng lắp ghép thành một bánh xe nước được đặt kiên cố ở giữa con suối. Lợi dụng sức đẩy của dòng chảy, nước tiếp xúc với bề mặt của tấm gỗ tạo ra lực đẩy giúp bánh xe chuyển động, khi bánh xe chuyển động nước sẽ dồn đầy vào ống đựng rồi chảy vào máng rồi theo ống dẫn chảy về nơi mình muốn.
Do nhà cách nơi này xa, nếu đặt ống tre nằm, nước nhiều khi không chảy tới hoặc chảy chậm, nên nàng làm ống tre thành đường dốc, dùng cọc tre chống đỡ từ trên sau đó từ từ lài xuống. Bởi vì độ cao không đủ, còn cách nhà khoảng một mét, nàng đành đào đất chỗ ống tre cho có lực chảy về.
Việc nối những ống tre lại, nơi này không có keo dán, nên tới mỗi chỗ hai đầu nối nàng sẽ dùng da thú bao xung quanh cột lại bằng dây cây gai.
Nàng cũng rất tinh ý khi làm đường dẫn nước nằm khuất sau cây cối, nhiều chỗ còn phủ lá cây cây cỏ lên phòng ngừa động vật làm hư.
Nguyễn Thị Bạch Kiều kiểm tra ống tre dẫn nước phát hiện có nhiều chỗ bị đứt dây liền khom xuống cột lại.
Làm xong tất cả cô mang theo sọt đi theo con đường mà Nguyễn Thị Tuyết Nhi đã đi.
Đi hơn hai trăm mét cô liền thấy bóng dáng quen thuộc.
Cô định đi lại gần thì phát hiện có gì không đúng, bỏ sọt xuống hạ thấp người, cầm trong tay rìu quan sát.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi im trong bụi cây, khuôn mặt hoảng loạn quan sát phía trước. Cô theo tầm mắt nhìn theo, không tin được môi mắt mở to nhìn phía trước con vật.
Là trăn.
Có lẽ khoảng 50 kí, dài 4 mét
Nó đang cuốn thân cây bò lên.
Cô biết tại sao Nguyễn Thị Tuyết Nhi hoảng sợ bởi vì trên cây có người.
Khoảng cách quá xa nếu không quan sát kĩ sẽ không thấy được trên cây có người.
Khi vô tình gặp được trăn việc làm đầu tiên là là không được kích động để con vật tấn công mặc dù trăn không coi con người là con mồi để tấn công. Người này có lẽ hoảng sợ bỏ chạy làm kinh động tới nó.
Lúc trước có một hướng dẫn viên nói với nàng, đen đủi vào rừng hoang và gặp một con trăn lớn, cần bình tĩnh và từ từ rút lui, tránh tương tác hay đến gần chúng.
Những loài trăn lớn săn mồi bằng cách siết chặt. Trong trường hợp sơ suất để trăn lớn tấn công và siết chặt cơ thể, lựa chọn là không có nhiều.
Những bó cơ của trăn có thể tạo lực lớn làm vỡ mạch máu và dẫn đến tử vong. Bởi vậy, trong trường hợp bị trăn tấn công, cần giữ tư thế ngồi trên mặt đất, đưa cánh tay che lấy phần cổ để ngăn không cho con trăn siết chặt đường thở.
Tuyệt đối không cử động để con trăn nghĩ rằng đối tượng của nó là vật tĩnh, không phải con mồi và bỏ chạy. Nếu có con dao hay que gậy, một người có thể đánh mạnh vào phần đầu trăn, thậm chí giết chết con trăn.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nắm chặt rìu nghĩ, chỉ có cách là giết con trăn. Cô nhẹ nhàng lại gần Nguyễn Thị Tuyết Nhi.
Nàng đã quá hoảng sợ trên trán đều là mồ hôi, thời điểm cô tới gần và kịp che miệng nàng lại nếu không là nàng đã thét lên vì giật mình.
"Chị... Có người... trên cây có người, còn có trăn nữa."
"Tôi đã biết". Nguyễn Thị Bạch Kiều đưa cho nàng một con dao: "em cầm con dao này phòng vệ, đi ra xa một tí, tôi đi ra đó giết nó"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhận lấy dao nghe được nàng nói câu sau hoảng hốt kéo tây nàng: "Không được, đừng đi, con trăn quá to quá nguy hiểm."
"Em không muốn cứu người nọ sao?" Cô nhướng mày hỏi
"Nhưng là..."
"Không sao, tin tưởng tôi."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi run rẩy không buông tay nàng ra: "Em giúp chị!"
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn con trăn đã sắp bò tới chỗ người nọ, lại biết không lay chuyển được nàng, liền cũng một ngụm đồng ý.
Nguyễn Thị Bạch Kiều phân phó nàng tới gần đuôi trăn trấn thủ, bản thân liền leo lên cái cây đối diện quan sát.
Vào lúc đầu trăn sắp chạm vào người nọ, nhận thấy thời cơ, Nguyễn Thị Bạch Kiều lấy trớn cầm rìu bật nhảy bổ rìu vào phía đầu nó.
Con trăn bị ăn đau vùng vẫy rớt xuống đất.
Nguyễn Thị Bạch Kiều cũng bị rơi xuống, do bị mất trớn lưng nàng bị nện xuống đất, đau đến nàng hít một ngụm khí lạnh, rìu bị văng ra xa.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thót tim chạy lại đỡ nàng.
"Tôi không sao... mau dùng búa nện thêm một cái nữa vào đầu nó."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cẩn thận đỡ nàng ngồi dựa vào thân cây, cô nhặt lên rìu lại gần nghe theo nện vài cái vào đầu con trăn.
Con trăn động đậy một cái liền bất động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.