Ở Nhà Trẻ Làm Đầu Bếp Nuôi Bé Cưng
Chương 316:
Tô Hương Lan Sắc
18/08/2023
Nhưng mẹ Tử Tử biết con trai mình, lúc ở nhà thường đút cho cậu bé ăn, cậu bé không chỉ nôn ra mà con nôn sạch sành sanh, thậm chí có lúc còn phải lấy nước cho cậu bé súc miệng, nếu không thì sẽ khóc ầm lên hoặc không chịu ăn cơm trắng nữa.
Nhưng khi nãy, tuy Tử Tử đã nôn món trứng đánh thịt bò ra ngoài nhưng miệng vẫn còn chút trứng sót lại, thậm chí vẫn tiếp tục ăn cơm, trên thìa còn dính một ít trứng nhưng cậu bé vẫn chấp nhận, điều này khiến mẹ Tử Tử ngạc nhiên và mừng rỡ vô cùng.
Phải biết rằng lúc ở nhà, cô ấy phải tốn một thời gian rất lâu, dày công mài giũa mới có thể ép cậu uống chút canh hoặc chan canh cơm đấy.
“Tử Tử, con ăn chút đậu hũ được không? Con nhìn xem, đậu hũ đẹp lắm nè.”
Trên mặt của đậu hũ giòn chua ngọt có rưới một lớp sốt chua ngọt, tổng thể trông có vẻ đỏ rực, kết hợp với hạt vừng trắng cũng khiến người khác thèm ăn nhỏ dãi.
Mẹ Tử Tử nói xong, không nhịn được mà tự mình nếm thử, trong đậu hũ có lớp vỏ giòn, cắn vào phát ra tiếng lạo xạo, bên trong vừa thơm vừa mềm.
Tử Tử thấy mẹ kêu cậu bé ăn, kết quả mình lại ăn trước khiến cậu bé nảy sinh lòng tò mò đối với đậu hũ: “Mẹ, có ngon không ạ?”
Nước sốt chua chua ngọt ngọt hòa quyện với lớp giòn bên ngoài mềm bên trong, mẹ Tử Tử phát hiện, hóa ra đậu hũ chua ngọt lại ngon thế này.
“Ngon lắm, đậu hũ ăn vào vừa mềm vừa ngọt, Tử Tử, con nếm thử đi, đúng là ngon lắm đấy.”
Sợ con trai không ăn, cô ấy không nhắc đến vị chua, chỉ khen đậu hũ mềm và ngọt.
Hương vị của món đậu hũ giòn chua ngọt đúng là khiến cô ấy kinh ngạc, tránh con trai lãng phí nên mẹ Tử Tử dùng thìa xắn một góc nhỏ của miếng đậu hũ rồi thử đút cậu bé.
Cậu nhóc không thích ăn đồ ăn nhưng bình thường lại khá thích kẹo. Do đó, khi đậu hũ vào miệng, phản ứng đầu tiên của cậu bé là nôn ra nhưng lúc nếm được vị ngọt thì không nôn ra nữa, miệng còn nhai nhóp nhép.
Vỏ đậu hũ ăn có vẻ giòn hơn, bên trong thấm đẫm mùi thơm của đậu hũ, nhai trong miệng toàn là hương vị chua chua ngọt ngọt của nước sốt.
Phát hiện cậu bé đã nuốt miếng đậu hũ, mẹ Tử Tử vui mừng và tiếp tục xắn một miếng nhỏ đút cậu bé.
Tử Tử ăn gần hết một miếng đậu hũ thì không chịu ăn nữa, cậu bé giành lấy cái thìa từ tay mẹ, tự mình chan nước sốt đậu hũ giòn chua ngọt lên cơm trắng.
Mùi vị của nước sốt chua ngọt của Liễu Nhất Nhất khỏi phải nói, có thể ví như nước sốt vạn năng, dùng để trộn cơm cũng rất ngon.
Thấy cậu bé có thể chấp nhận món đậu hũ giòn chua ngọt, đám người của cô giáo Vương rất vui. Nhưng không ngờ, dù là như vậy thì cậu bé ăn xong một miếng rồi cũng không ăn nữa.
Không phải chứ, cậu bé từng trải qua huấn luyện cai đồ ngon hay sao vậy?
Cô giáo Vương bưng bát lên ăn sạch miếng đậu hũ, cảm giác đậu hũ thơm như vậy, sao cậu bé có thể kiềm chế và chỉ ăn một miếng chứ.
Nhưng khi nãy, tuy Tử Tử đã nôn món trứng đánh thịt bò ra ngoài nhưng miệng vẫn còn chút trứng sót lại, thậm chí vẫn tiếp tục ăn cơm, trên thìa còn dính một ít trứng nhưng cậu bé vẫn chấp nhận, điều này khiến mẹ Tử Tử ngạc nhiên và mừng rỡ vô cùng.
Phải biết rằng lúc ở nhà, cô ấy phải tốn một thời gian rất lâu, dày công mài giũa mới có thể ép cậu uống chút canh hoặc chan canh cơm đấy.
“Tử Tử, con ăn chút đậu hũ được không? Con nhìn xem, đậu hũ đẹp lắm nè.”
Trên mặt của đậu hũ giòn chua ngọt có rưới một lớp sốt chua ngọt, tổng thể trông có vẻ đỏ rực, kết hợp với hạt vừng trắng cũng khiến người khác thèm ăn nhỏ dãi.
Mẹ Tử Tử nói xong, không nhịn được mà tự mình nếm thử, trong đậu hũ có lớp vỏ giòn, cắn vào phát ra tiếng lạo xạo, bên trong vừa thơm vừa mềm.
Tử Tử thấy mẹ kêu cậu bé ăn, kết quả mình lại ăn trước khiến cậu bé nảy sinh lòng tò mò đối với đậu hũ: “Mẹ, có ngon không ạ?”
Nước sốt chua chua ngọt ngọt hòa quyện với lớp giòn bên ngoài mềm bên trong, mẹ Tử Tử phát hiện, hóa ra đậu hũ chua ngọt lại ngon thế này.
“Ngon lắm, đậu hũ ăn vào vừa mềm vừa ngọt, Tử Tử, con nếm thử đi, đúng là ngon lắm đấy.”
Sợ con trai không ăn, cô ấy không nhắc đến vị chua, chỉ khen đậu hũ mềm và ngọt.
Hương vị của món đậu hũ giòn chua ngọt đúng là khiến cô ấy kinh ngạc, tránh con trai lãng phí nên mẹ Tử Tử dùng thìa xắn một góc nhỏ của miếng đậu hũ rồi thử đút cậu bé.
Cậu nhóc không thích ăn đồ ăn nhưng bình thường lại khá thích kẹo. Do đó, khi đậu hũ vào miệng, phản ứng đầu tiên của cậu bé là nôn ra nhưng lúc nếm được vị ngọt thì không nôn ra nữa, miệng còn nhai nhóp nhép.
Vỏ đậu hũ ăn có vẻ giòn hơn, bên trong thấm đẫm mùi thơm của đậu hũ, nhai trong miệng toàn là hương vị chua chua ngọt ngọt của nước sốt.
Phát hiện cậu bé đã nuốt miếng đậu hũ, mẹ Tử Tử vui mừng và tiếp tục xắn một miếng nhỏ đút cậu bé.
Tử Tử ăn gần hết một miếng đậu hũ thì không chịu ăn nữa, cậu bé giành lấy cái thìa từ tay mẹ, tự mình chan nước sốt đậu hũ giòn chua ngọt lên cơm trắng.
Mùi vị của nước sốt chua ngọt của Liễu Nhất Nhất khỏi phải nói, có thể ví như nước sốt vạn năng, dùng để trộn cơm cũng rất ngon.
Thấy cậu bé có thể chấp nhận món đậu hũ giòn chua ngọt, đám người của cô giáo Vương rất vui. Nhưng không ngờ, dù là như vậy thì cậu bé ăn xong một miếng rồi cũng không ăn nữa.
Không phải chứ, cậu bé từng trải qua huấn luyện cai đồ ngon hay sao vậy?
Cô giáo Vương bưng bát lên ăn sạch miếng đậu hũ, cảm giác đậu hũ thơm như vậy, sao cậu bé có thể kiềm chế và chỉ ăn một miếng chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.