Ở Nhà Trẻ Làm Đầu Bếp Nuôi Bé Cưng
Chương 33:
Tô Hương Lan Sắc
25/07/2023
Mới vừa ăn cơm trưa xong, cách bữa tối thời gian còn sớm, Liễu Nhất Nhất cũng không có chuyện gì làm nên cứ đợi ở phòng học giúp đỡ bọn họ.
Chưa kể trước đó cô giáo Lữ đã đưa cô đến gặp hiệu trưởng để cô có cơ hội ở lại làm việc, nhưng vì nhóc con sau này sẽ học lớp mầm 1 nên Liễu Nhất Nhất rất sẵn lòng tạo mối quan hệ tốt với các cô giáo.
Cô có thể khắc củ cải thành hoa, năng lực thủ công tự nhiên cũng khá tốt.
Các giáo viên ước gì có thể có thêm trợ thủ giúp đỡ, trong lúc giây lát không khí hai bên càng thêm hòa hợp.
"Dì ơi, dì cắt hoa hoa đẹp quá!"
Buổi sáng lúc Húc Húc ở trong phòng học, các giáo viên hỏi thì nhóc mới mở miệng trả lời, không hỏi nhóc con sẽ im lặng đợi chơi đồ chơi, bây giờ có dì nhỏ đi cùng, nhóc con có vẻ hoạt bát hơn một chút.
Nhóc con không chỉ khen ngoài miệng, còn giúp ném đống giấy lộn cô vo thành cục vào trong thùng rác.
"Húc Húc, giúp cô dọn dẹp được không? "Cô giáo Vương Vương thấy nhóc con còn biết giúp đỡ làm việc, cười gọi.
"Con muốn giúp dì trước."
Húc Húc nói xong cũng không ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhặt tờ giấy vụn bị dì mình cắt xuống trên bàn.
"Đứa nhỏ nhà cô đúng là không uổng công nuôi mà. " Cô giáo Vương Vương thấy không gọi được, quay đầu nói với Liễu Nhất Nhất.
Cô cười sờ sờ đầu cháu trai mình, lập tức giơ lên dùng thẻ giấy cắt thành hoa hỏi: "Cái này là dùng để làm gì?"
"Đây là thẻ điểm danh, cắt xong còn phải đóng lại một lần, chờ sau khai giảng các bạn nhỏ mỗi sáng khi đi học sẽ để một tấm thẻ ở cửa phòng học để điểm danh."
Nghe xong cô giáo Vương giải thích, phát hiện những thứ tương tự trong lớp mẫu giáo đều là các cô làm thủ công, Liễu Nhất Nhất thấy làm giáo viên mẫu giáo cũng không dễ dàng.
Đang trò chuyện, cô giáo Vương bỗng nhiên mở miệng hỏi cô: "Đúng rồi, tối nay ăn gì?"
Liễu Nhất Nhất còn chưa trả lời, cô giáo Lữ bị cô ấy chọc cười: "Cơm trưa còn chưa tiêu hóa xong cô đã bắt đầu muốn cơm tối rồi."
Sau khi Liễu Nhất Nhất chia sẻ vài câu về bữa cơm với cô giáo Vương xong, nhóc con kia lại buồn ngủ dựa vào trên người cô.
Trẻ con chính là như thế, một giây trước còn tràn đầy tinh thần, một giây sau đã lập tức cắt điện. Càng đừng nói đến chuyện lúc ở nhà Húc Húc luôn có thói quen ngủ trưa, lúc này cảm thấy buồn ngủ cũng rất bình thường.
“Có phải Húc Húc buồn ngủ rồi không? Cô đưa cậu bé đến phòng ngủ đi ngủ đi, chăn của cậu bé đã được trải ra rồi đó.” Cô giáo Vương vừa nói vừa đứng dậy dẫn đường.
Phòng học được chia làm hai gian trong và ngoài. Phòng trong chính là phòng ngủ, có rất nhiều giường nhỏ được sắp xếp gọn gàng, có một số giường chăn đã được trải sẵn.
Chưa kể trước đó cô giáo Lữ đã đưa cô đến gặp hiệu trưởng để cô có cơ hội ở lại làm việc, nhưng vì nhóc con sau này sẽ học lớp mầm 1 nên Liễu Nhất Nhất rất sẵn lòng tạo mối quan hệ tốt với các cô giáo.
Cô có thể khắc củ cải thành hoa, năng lực thủ công tự nhiên cũng khá tốt.
Các giáo viên ước gì có thể có thêm trợ thủ giúp đỡ, trong lúc giây lát không khí hai bên càng thêm hòa hợp.
"Dì ơi, dì cắt hoa hoa đẹp quá!"
Buổi sáng lúc Húc Húc ở trong phòng học, các giáo viên hỏi thì nhóc mới mở miệng trả lời, không hỏi nhóc con sẽ im lặng đợi chơi đồ chơi, bây giờ có dì nhỏ đi cùng, nhóc con có vẻ hoạt bát hơn một chút.
Nhóc con không chỉ khen ngoài miệng, còn giúp ném đống giấy lộn cô vo thành cục vào trong thùng rác.
"Húc Húc, giúp cô dọn dẹp được không? "Cô giáo Vương Vương thấy nhóc con còn biết giúp đỡ làm việc, cười gọi.
"Con muốn giúp dì trước."
Húc Húc nói xong cũng không ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhặt tờ giấy vụn bị dì mình cắt xuống trên bàn.
"Đứa nhỏ nhà cô đúng là không uổng công nuôi mà. " Cô giáo Vương Vương thấy không gọi được, quay đầu nói với Liễu Nhất Nhất.
Cô cười sờ sờ đầu cháu trai mình, lập tức giơ lên dùng thẻ giấy cắt thành hoa hỏi: "Cái này là dùng để làm gì?"
"Đây là thẻ điểm danh, cắt xong còn phải đóng lại một lần, chờ sau khai giảng các bạn nhỏ mỗi sáng khi đi học sẽ để một tấm thẻ ở cửa phòng học để điểm danh."
Nghe xong cô giáo Vương giải thích, phát hiện những thứ tương tự trong lớp mẫu giáo đều là các cô làm thủ công, Liễu Nhất Nhất thấy làm giáo viên mẫu giáo cũng không dễ dàng.
Đang trò chuyện, cô giáo Vương bỗng nhiên mở miệng hỏi cô: "Đúng rồi, tối nay ăn gì?"
Liễu Nhất Nhất còn chưa trả lời, cô giáo Lữ bị cô ấy chọc cười: "Cơm trưa còn chưa tiêu hóa xong cô đã bắt đầu muốn cơm tối rồi."
Sau khi Liễu Nhất Nhất chia sẻ vài câu về bữa cơm với cô giáo Vương xong, nhóc con kia lại buồn ngủ dựa vào trên người cô.
Trẻ con chính là như thế, một giây trước còn tràn đầy tinh thần, một giây sau đã lập tức cắt điện. Càng đừng nói đến chuyện lúc ở nhà Húc Húc luôn có thói quen ngủ trưa, lúc này cảm thấy buồn ngủ cũng rất bình thường.
“Có phải Húc Húc buồn ngủ rồi không? Cô đưa cậu bé đến phòng ngủ đi ngủ đi, chăn của cậu bé đã được trải ra rồi đó.” Cô giáo Vương vừa nói vừa đứng dậy dẫn đường.
Phòng học được chia làm hai gian trong và ngoài. Phòng trong chính là phòng ngủ, có rất nhiều giường nhỏ được sắp xếp gọn gàng, có một số giường chăn đã được trải sẵn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.