Chương 16
Blue
17/09/2014
Di bừng tỉnh trên giường khi tia nắng cuối
mùa đông rọi qua cửa sổ chiếu thẳng vào mắt cô. Anh chàng hàng xóm ngồi đối diện
với cô ở bậu cửa đã biến mất như ảo ảnh. Di vội kéo chăn ngồi dậy, cố nhìn qua
khe hở của tấm rèm cửa sổ. Chiếc giày và cây xương rồng vẫn đung đưa trong gió.
Di thở phào nhẹ nhõm. Cô không hiểu tại sao mình lại muốn nhìn thấy anh chàng
hàng xóm ngay lập tức. Không biết có phải Di sợ lợi dụng lúc cô đang ngủ anh ta
mang chiếc giày bỏ trốn hay không nữa.
Anh ta đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn một mẩu giấy cài dưới gối Di.
“Tôi có việc đi trước. Đồ ăn sáng ở trên kệ bếp. Đun lại rồi hãy ăn. Cháo thịt sẽ giúp giã rượu.”
Di cầm mảnh giấy bước ra khỏi giường. Bên cạnh cô, Kimora và Thu đang ngủ ngon lành. Thằng Phương và thằng Vinh thì nằm trên nệm dưới đất, đắp cái chăn mà anh hàng xóm dùng hôm qua.
Di đun lại cháo rồi khua cả bọn dậy. Có lẽ anh ta đã dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua trước khi ra về nên căn phòng của Di mới sạch sẽ và lau li như vậy. Cả bọn kê một cái bàn giữa phòng ngồi ăn sáng. Di ngửi thấy trong không gian mùi của gạo được ninh nhừ, thơm và ngọt, mùi của chén bát được rửa sạch đang phơi nắng trên kệ bếp, mùi của sàn gỗ mới được lau. Tất cả làm cho Di thấy khoan khoái. Di múc một thìa cháo, đưa lên miệng. Hơi ấm của cháo nóng như đẩy cái lạnh lẽo trong người Di đi hết.
Thu vừa ăn vừa xuýt xoa: “Ngon đấy nhỉ? Lâu lắm mới có người mua đồ ngon cho mình ăn.”
“Không phải mua đâu. Vũ nấu đấy”, Di nói.
“Sao mày biết?” Thằng Phương hỏi.
“Đầu bếp mà, lẩu hôm qua cũng là tự nấu.” Di múc cháo ăn ngon lành.
“Ăn từ từ thôi, còn phần em nữa chứ!” Thằng Vinh lao từ trong nhà tắm ra, ôm lấy nồi cháo.
“Của mày đây!” Thằng Phương đẩy bát cháo đã múc sẵn cho Vinh rồi kéo cái nồi về phía mình. Di nhìn ra cửa, Kimora nói ra phố một chút mà mãi không thấy quay về.
Di dọn dẹp xong thì mọi người cũng rời đi hết. Chỉ còn lại một mình, Di bước ra ban công. Cây xương rồng của cô nằm trong chiếc giày nâu bóng đã khoe cái nụ hoa bé xíu phơn phớt hồng từ lúc nào. Trong ánh nắng của buổi sớm, những cái gai nhỏ xíu nhìn cũng tràn trề sức sống. Đầu mũi giày đung đưa trong gió còn đọng lại vài giọt nước trong suốt. Cái bình tưới được treo gọn gàng ngay bên cạnh. Di nghĩ tới anh hàng xóm, bất giác mỉm cười.
Đúng lúc đó thì điện thoại trong nhà đổ chuông. Lần theo tiếng chuông, Di tìm thấy nó ở ngay kẹt cửa lối ra ban công, bên cạnh một chùm chìa khóa lạ. Di bắt máy.
Kimora ấp úng trong điện thoại: “Di còn ở nhà không?”
Di ngồi trên cái nệm giường lắng nghe từng bước chân Kimora trên cầu thang gỗ. Không giống như những bước chân trễ nải và mệt mỏi của thằng Phương, bước chân của Kimora nhẹ và nhịp nhàng. Kimora tới ngồi vào cái nệm lười đối diện với Di.
“Tôi muốn nghỉ một thời gian”, cô nói bằng tiếng Việt rất chuẩn xác.
Di im lặng một lúc vì bất ngờ rồi hỏi lại: “Một thời gian là bao lâu?”
“Cũng chưa biết nữa.” Cô lắc đầu và cười nói với Di.
“Di hỏi tại sao được không?” Di nhìn vào mắt cô.
Kimora chạm vào cánh tay Di như muốn Di bớt lo lắng: “Có việc muốn làm nhưng cần suy nghĩ xem mình thật sự có thể làm được không đã…”
“Hoặc có thể không nên làm”, Di tiếp lời Kimora.
Kimora nhìn lại Di, vẻ chân thành: “He’s not gonna take me this way.”[1]
[1] Anh ấy sẽ không chấp nhận tôi như thế này.
“Kimora biết là Di đang làm gì, đúng không?” Di hỏi lại Kimora, nắm lấy bàn tay cô.
“You’re not waiting, you’re thinking just like what I’m about to do. Two years and it’s still going nowhere. I know.”[2] Kimora cười buồn.
[2] Cô không chờ đợi, cô chỉ đang nghĩ giống như điều tôi định làm. Hai năm mà vẫn chẳng đi đến đâu cả. Tôi biết.
Di nhìn ra ngoài ban công, cô nghĩ mình sẽ nhớ What’s Up của Kimora nhiều lắm. Bầu trời ngoài kia lại bắt đầu tối sầm. Từng mảng, từng mảng mây đen từ phía cuối chân trời đang lầm lũi trôi lại.
Di nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Kimora.
Tối hôm đó, Kimora không tới. Ngày lễ đã qua, bầu trời thì đang nặng nề như có thể mưa bất cứ lúc nào nên trong quán chỉ có vài khách quen. Đã gần chín giờ tối. Di ngồi duỗi chân trên sofa, đọc đi đọc lại một trang sách cũ. Thằng Phương ngồi cạnh, bắt tréo chân hút thuốc. Thỉnh thoảng, nó nhìn ra cửa trong lúc miệng lẩm nhẩm theo một câu hát phát ra từ đĩa nhạc quen thuộc.
“Ngày mai tao có lịch đi chụp”, Di nói bâng quơ.
“Ảnh cưới trong thời tiết này á?” Thằng Phương nhả khói.
Di gật đầu: “Cái bọn đang yêu đều là lũ điên dở cả. Câu này của mày đấy.”
Thằng Phương cười rồi lại nhìn ra cửa.
“Nghỉ một thời gian rồi.” Di lật sang trang sách tiếp theo.
Thằng Phương không nói gì như không quan tâm đến câu nói của Di. Nó thở ra thật dài, nửa như nhẹ nhõm, nửa như chán nản.
“Anh đầu bếp bao giờ về? Tao muốn ăn cái gì nóng nóng.”
“Vũ!” Di trả lời, cũng nhìn ra cửa.
Cả hai không hề biết Thu đang bước về phía mình.
“Nhìn ra cửa như thế không làm cho khách nhiều lên đâu mà sẽ làm cho người ta sợ chết khiếp, không dám vào đấy.”
Di và thằng Phương cùng ngẩng lên nhìn nó, dửng dưng. Thu cúi người sát mặt hai đứa, vẻ như đang quan sát mặt cả hai thật kĩ.
“Chúng mày có biết nhìn chúng mày kỳ dị lắm không, nhất là lúc hai đứa cùng ngồi ở một chỗ ấy. Ngồi tách ra ngay!” Nó nói xong thì chen vào giữa.
Thằng Vinh cũng bước lại nhập hội. Nó ngồi phịch xuống bên cạnh Phương, nhăn nhó: “Muốn ăn cái gì nóng nóng quá, anh gì đấy về chưa nhỉ?”
Không để nó nói hết câu Di ngắt lời: “Vũ… chưa về.”
Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, hun hút trước cửa quán. Di thò tay vào túi áo năm lấy chùm chìa khóa. Mười giờ kém rồi, có khi giờ này anh ta vẫn chưa thể vào nhà. Chắc anh ta sẽ không nghĩ đến chỗ Di đầu tiên. Di đứng dậy, quàng cái khăn len xanh, kéo mũ áo trùm kín đầu.
“Đi đâu đấy?” Thu hỏi.
“Đi tìm nồi canh nóng”, Di trả lời.
Di bước chầm chậm lên cầu thang, tay lúc lắc chùm chìa khóa trong túi áo và thầm nghĩ, hy vọng anh ta đã về tới. Càng tới gần, Di càng nghe rõ tiếng bước chân và đi đi lại lại. Cô mừng rỡ muốn tới cửa nhà Vũ thật nhanh nhưng đứng ở cửa không phải là anh ta mà là một phụ nữ trung niên, tay xách chiếc túi du lịch đơn giản, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy cô đang cầm chùm chìa khóa trong tay, người phụ nữ bèn dừng lại.
“Nhà thằng Vũ hả?” Bà ta đột ngột mở lời nhưng Di vẫn gật đầu xác nhận.
“Vậy thì mở cửa nhanh lên, tôi mệt lắm rồi.” Bà ta xách cái túi ở dưới đất lên, vẻ đã sẵn sàng vào nhà.
Di định hỏi bà là ai nhưng ánh mắt quyết đoán và có phần giận dữ của bà làm Di như quên tất cả. Cô lật đật mở cửa như một cái máy, nhường đường cho bà. Người phụ nữ xách túi, đi vào trong nhà. Bà vừa xỏ chân vào đôi dép để bên cạnh tủ giày vừa nhìn khắp nơi. Phòng của Vũ rộng nhưng tối giản, vô cùng sạch sẽ, trên kệ đầu giường là mấy món đồ handmade và một cái khung ảnh bỏ trống. Người phụ nữ ngồi xuống giường. Bà nhìn ba cốc mì ăn liền trên nóc tủ lạnh, cau mày rồi quay sang nhìn Di.
“Thằng Vũ đâu? Đi làm giờ này còn chưa về hả?”
“Cháu… không biết. Cháu là…” Di ấp úng giải thích nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì bà đã khoát tay ngắt lời: “Tất nhiên tôi biết cô là ai. Nhà có trẻ con mà cô ăn uống như vậy à?” Bà chỉ mấy cốc mì rồi nói tiếp: “Cô đi gọi thằng Vũ về đây, mua đồ về nấu cơm nữa, tôi đói rồi.”
“Cháu…” Di ngập ngừng định nói rồi lại thôi vì bà đã quay đi chỗ khác, không buồn nhìn cô nữa.
Cuối cùng, Di rót cho bà cốc nước rồi bước ra khỏi nhà. Trùm lại cái mũ lên đầu, Di bước xuống cầu thang. Có lẽ không nên làm cho mọi chuyện phức tạp thêm nữa, cô đi tìm Vũ về là được.
Cúp cú điện thoại với chàng chú rể cao kều trong chuyến đi lần trước xong, Di mới có địa chỉ khách sạn Vũ làm. Đã hơn mười giờ khuya rồi, trời lại bắt đầu lất phất mưa. Khách sạn vẫn còn sáng đèn ở tầng trệt chỗ quầy lễ tân khi Di tới nhưng không ai biết lúc đó Vũ đang ở đâu. Anh đã kết thúc lớp học lúc sáu giờ và ra về như mọi ngày. Di cám ơn cô lễ tân, lại kéo cái mũ áo lên qua đầu, bước về phía cửa. Mội anh chàng ngoại quốc vừa về tới đang chùi đôi giày đi bộ màu xanh cũ kĩ trên thảm.
“Hi EJ, do you know where Vu is? It’s an emergency.”[3]
[3] Chào EJ, cậu có biết Vũ ở đâu không? Có việc khẩn cấp.
Anh chàng ngoại quốc ngẩng lên nhìn cô lễ tân, vẻ ngạc nhiên: “Sorry, I don’t. He left at six. What’s happened?”[4]
[4] Xin lỗi, tôi không biết. Anh ta rời đi lúc sáu giờ. Có chuyện gì vậy?
“Nothing serious, I’ll look around, thanks.”[5] Di trả lời thay cô lễ tân rồi bước ra ngoài. Con phố nhỏ thưa vắng người, hiu hắt trong ánh đèn đường vàng vọt. Di chạm mũi vào chiếc khăn quàng cổ, nhìn hai chiều của con đường, chỉ có những bóng người đi vội vã trong mưa. Cô quyết định rẽ phải, men theo những mái hiên nhỏ hướng về phía trung tâm, cầu may sẽ tìm được Vũ. Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô và sau đó, những hơi thở gấp gáp ập tới. Di quay lại, anh chàng ngoại quốc đang chìa một tờ giấy về phía cô. Có lẽ anh ta đã chạy theo cô rất vội.
[5] Không có gì nghiêm trọng đâu. Tôi sẽ tìm xung quanh xem sao, cảm ơn nhé!
“He may be here.”[6] Anh ta nói trong hơi thở hổn hển.
[6] Có thể anh ta ở đây.
Di cầm tờ giấy anh ta đưa, gọi một chiếc taxi và lên xe vội vã. Anh chàng ngoại quốc còn đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe rẽ ở góc đường.
Di mở tờ giấy đã nhàu nát. Đó là một tờ thông báo với tấm hình người con gái với mái tóc cắt ngắn, đôi mắt có vẻ ngơ ngác. Ở dưới những dòng thông tin là số điện thoại của Vũ. Di gọi số đó nhưng Vũ đã tắt máy. Đằng sau tờ giấy là dòng địa chỉ viết vội, gạch chân đậm bằng mực màu xanh.
Địa chỉ đó dẫn tới một con đường nhỏ xa trung tâm thành phố. Di xuống xe ở giữa đường vì cơn mưa nặng hạt khiến người tài xế khó tìm đến đúng nơi. Cô lần theo số nhà ghi trên tờ giấy, men theo từng mái hiên. Mưa hắt ướt sũng hai ống quần jean của Di.
Ngôi nhà Di tìm là ngôi nhà hai tầng nhỏ với cánh cồng sắt sơ sài phía đối diện với vỉa hè mà Di đang đứng. Di biết như vậy vì ngoài tấm biển ghi số nhà gắn trên cổng đang nhòe đi trong mưa, cô còn thấy dưới một chiếc ô màu vàng, Vũ đang đứng một mình, nhìn vào phía trong sân. Ánh đèn ở tầng hai vẫn sáng nhưng có vẻ Vũ đã ở đó rất lâu mà không gọi cửa. Anh đứng quay lưng lại chỗ Di, tay trái ôm một cái hộp carton. Di định cất tiếng gọi rồi lại thôi. Cô hà hơi vào hai bàn tay cho đỡ lạnh, đứng dựa lưng vào cửa một căn nhà. Di khẽ xoay xoay tờ giấy thông báo trong túi áo và thầm nghĩ đến việc cô biết điều gì về người đàn ông đang đứng ở kia và tại sao cô lại là một phần của sự chờ đợi này. Di thở dài, hơi thở thoát ra trắng xóa. Cô nhận ra đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vũ từ đằng sau. Dáng đứng của anh ta cao và thẳng với tấm lưng rộng vững chãi. Anh ta cao lớn đến mức trơ trọi giữa con đường vắng ngắt đầy mưa này. Di lại xoay xoay tờ giấy thông báo trong túi áo. Đột nhiên, ánh điện trên tầng hai ngôi nhà vụt tắt. Tiếng gió vút qua, cái ô vủa Vũ chấp chới trong gió. Anh ta xoay người cố giữ cái ô, theo phản xạ, Di nép mình nấp sau một cái cột. Vũ đặt cái hộp xuống bậc thềm ở cổng, cụp ô lại rồi ngồi xuống. Vũ đốt một điếu thuốc, ngồi hút lặng lẽ. Di ép chặt người vào phía sau cái cột trên sảnh của một cửa hàng điện lạnh. Cô vừa quan sát Vũ vừa nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch từng hồi. Chẳng hiểu sao cô lại phải lén lút như vậy, Di thầm nghĩ, nhưng cô thật sự không muốn xuất hiện trước mặt Vũ lúc này. Cô đã rất mừng vì Vũ không đuổi theo cô vào đêm Valentine. Sự sụp đổ của mình trước mắt một người xa lạ sẽ không mang lại điều gì ngoài cảm giác thương hại từ người đó. Một người xa lạ nên đứng ngoài mọi chuyện riêng tư của người khác. Điều này sẽ làm cho mối quan hệ mang tính chất “Xa lạ” đó được tiếp diễn dễ dàng hơn. Giờ đây, Di không muốn bước vào cuộc sống của bất kỳ người đàn ông nào, nhất là người mà mối quan hệ của Di và anh ta bắt đầu từ những đổ vỡ cuối cùng của tình yêu trước. Và Di cũng chắc điều ngược lại. Đêm hôm trước, Vũ đã nói với Di rằng anh ta biết khi nào nên dừng lại, vậy với tư cách của một người xa lạ, Di nghĩ mình nên đợi. Di áp lưng vào cột rồi quàng lại cái khăn đang chực bung ra trên cổ.
Vũ ngồi đó cho đến khi điếu thuốc trên tay đã tàn hết rồi mới từ từ mở cái hộp ra. Trong hộp có vài tấm ảnh, vài cái thiệp, một cái vòng tay và một con gấu chắc để treo chìa khóa. Có lẽ đêm hôm trước anh ta đã tháo nó ra rồi để quên chùm chìa khóa lại nhà Di. Vũ xem lại từng tấm ảnh, đọc lại từng tấm thiệp với vẻ tập trung rồi gương mặt mệt mỏi của anh ta bỗng dãn ra thành một nụ cười. Có lẽ tấm thiệp đó có điều gì thú vị. Anh ta quay lại với con gấu đang để trên đầu gối, vỗ vỗ lên đầu nó như trấn an rồi móc túi áo lấy ra thêm một thứ đồ chơi nho nhỏ nhìn như một hình nộm siêu nhân màu đỏ. Cất tất cả thiệp và ảnh vào trong hộp, Vũ đặt con gấu và món đồ chơi đó trên nắp hộp, đứng dậy, liếc nhìn thật nhanh lên tầng hai ngôi nhà đã tắt đèn. Anh ta bật ô, chạm nhẹ vào món đồ treo chìa khóa một lần nữa rồi để chiếc ô che lên trên, quay người bước đi.
Di nhìn theo Vũ một quãng dài, anh ta lầm lũi đi trong mưa, một tay vuốt nước mưa trên mặt, một tay đút túi trong quần. Vũ rẽ trái ở ngã tư tiếp theo nhưng Di không nhìn theo nữa. Cô phải rẽ phải để trở về nhà. Mẹ Vũ giờ này chắc đang rất mong cô. Di vừa bước vừa lắng nghe tiếng mưa rớt xuống mũ áo và chiếc khăn của mình.
Di về đến nhà thì áo khoác ướt sũng. Phần tóc mái ướt bết vào mặt. Di đổ phở ra bát trong lúc mẹ Vũ lặng lẽ quan sát cô.
Di để đôi đũa lên bát phở rồi đặt trên cái ghế trước mặt bà: “Bác ăn đi cho nóng.”
“Thằng Vũ đâu?” Mẹ Vũ hỏi lại, giọng vẫn lạnh tanh.
Di ái ngại lắc đầu.
“Cô sống tốt chứ?” Bà nhìn Di từ đầu tới chân.
Di không hiểu tại sao cô lại trả lời câu hỏi của bà bằng một cái lắc đầu. Có lẽ đứng trước một bà mẹ, không đứa trẻ nào muốn nói dối cả.
“Một mình ở cái chỗ như thế này tất nhiên là không tốt rồi.” Mẹ Vũ nói trước khi cầm đũa.
“Thằng Vũ mới tìm thấy cô, đúng không?”
Di không trả lời bà. Cô chạy đi lấy cho bà tờ giấy ăn.
“Anh Vũ chắc sẽ về muộn, bác ăn rồi nghỉ sớm đi ạ!” Di trèo lên giường, trải chăn.
Mẹ Vũ chậm rãi ăn, gương mặt bà nửa như buồn thương, nửa như tức giận. Di lấy nước cho bà uống nhưng bà chỉ nhấp một ngụm nhỏ, không nhìn Di, cũng không nói gì nữa.
Bà nằm xuống giường, tay vắt ngang trán, có lẽ bà đang nghĩ ngợi mông lung lắm. Thi thoảng chân mày bà lại nhíu lại.
Di cởi áo ngoài rồi tới nằm bên cạnh bà. Hai người cứ yên lặng như vậy, nghe tiếng mưa gió lay đám lá của cây hoa sữa trước cửa nhà. Không biết giờ này Vũ đang ở đâu. Người ta có quyền ngu ngốc và dại dột theo cách mà họ muốn, miễn là đừng bao giờ để cho mẹ thấy, Di nghĩ vậy.
Cô cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ người mẹ Vũ dù gương mặt bà vẫn lạnh như băng. Di đan hai tay vào nhau, trước mắt cô lấp loáng hình ảnh chiếc ô màu vàng và tấm lưng rộng lớn của Vũ trong mưa. Không biết cho tới mấy giờ thì mẹ Vũ thiếp đi. Cơn ớn lạnh cũng lan khắp lưng Di rồi. Hai bàn tay cô run rẩy còn gương mặt thì nóng bừng. Di trở dậy, mặc áo khoác, để lại chìa khóa và đắp thêm chăn cho mẹ Vũ. Cô loạng choạng bước xuống cầu thang, đôi chân tê cóng. Cầm chiếc khăn màu xanh đã ướt sũng của mình, Di lao vào màn mưa. Hàng hiên của quán trước mặt cô bỗng trở nên mờ ảo và xa xôi đến lạ.
Anh ta đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn một mẩu giấy cài dưới gối Di.
“Tôi có việc đi trước. Đồ ăn sáng ở trên kệ bếp. Đun lại rồi hãy ăn. Cháo thịt sẽ giúp giã rượu.”
Di cầm mảnh giấy bước ra khỏi giường. Bên cạnh cô, Kimora và Thu đang ngủ ngon lành. Thằng Phương và thằng Vinh thì nằm trên nệm dưới đất, đắp cái chăn mà anh hàng xóm dùng hôm qua.
Di đun lại cháo rồi khua cả bọn dậy. Có lẽ anh ta đã dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua trước khi ra về nên căn phòng của Di mới sạch sẽ và lau li như vậy. Cả bọn kê một cái bàn giữa phòng ngồi ăn sáng. Di ngửi thấy trong không gian mùi của gạo được ninh nhừ, thơm và ngọt, mùi của chén bát được rửa sạch đang phơi nắng trên kệ bếp, mùi của sàn gỗ mới được lau. Tất cả làm cho Di thấy khoan khoái. Di múc một thìa cháo, đưa lên miệng. Hơi ấm của cháo nóng như đẩy cái lạnh lẽo trong người Di đi hết.
Thu vừa ăn vừa xuýt xoa: “Ngon đấy nhỉ? Lâu lắm mới có người mua đồ ngon cho mình ăn.”
“Không phải mua đâu. Vũ nấu đấy”, Di nói.
“Sao mày biết?” Thằng Phương hỏi.
“Đầu bếp mà, lẩu hôm qua cũng là tự nấu.” Di múc cháo ăn ngon lành.
“Ăn từ từ thôi, còn phần em nữa chứ!” Thằng Vinh lao từ trong nhà tắm ra, ôm lấy nồi cháo.
“Của mày đây!” Thằng Phương đẩy bát cháo đã múc sẵn cho Vinh rồi kéo cái nồi về phía mình. Di nhìn ra cửa, Kimora nói ra phố một chút mà mãi không thấy quay về.
Di dọn dẹp xong thì mọi người cũng rời đi hết. Chỉ còn lại một mình, Di bước ra ban công. Cây xương rồng của cô nằm trong chiếc giày nâu bóng đã khoe cái nụ hoa bé xíu phơn phớt hồng từ lúc nào. Trong ánh nắng của buổi sớm, những cái gai nhỏ xíu nhìn cũng tràn trề sức sống. Đầu mũi giày đung đưa trong gió còn đọng lại vài giọt nước trong suốt. Cái bình tưới được treo gọn gàng ngay bên cạnh. Di nghĩ tới anh hàng xóm, bất giác mỉm cười.
Đúng lúc đó thì điện thoại trong nhà đổ chuông. Lần theo tiếng chuông, Di tìm thấy nó ở ngay kẹt cửa lối ra ban công, bên cạnh một chùm chìa khóa lạ. Di bắt máy.
Kimora ấp úng trong điện thoại: “Di còn ở nhà không?”
Di ngồi trên cái nệm giường lắng nghe từng bước chân Kimora trên cầu thang gỗ. Không giống như những bước chân trễ nải và mệt mỏi của thằng Phương, bước chân của Kimora nhẹ và nhịp nhàng. Kimora tới ngồi vào cái nệm lười đối diện với Di.
“Tôi muốn nghỉ một thời gian”, cô nói bằng tiếng Việt rất chuẩn xác.
Di im lặng một lúc vì bất ngờ rồi hỏi lại: “Một thời gian là bao lâu?”
“Cũng chưa biết nữa.” Cô lắc đầu và cười nói với Di.
“Di hỏi tại sao được không?” Di nhìn vào mắt cô.
Kimora chạm vào cánh tay Di như muốn Di bớt lo lắng: “Có việc muốn làm nhưng cần suy nghĩ xem mình thật sự có thể làm được không đã…”
“Hoặc có thể không nên làm”, Di tiếp lời Kimora.
Kimora nhìn lại Di, vẻ chân thành: “He’s not gonna take me this way.”[1]
[1] Anh ấy sẽ không chấp nhận tôi như thế này.
“Kimora biết là Di đang làm gì, đúng không?” Di hỏi lại Kimora, nắm lấy bàn tay cô.
“You’re not waiting, you’re thinking just like what I’m about to do. Two years and it’s still going nowhere. I know.”[2] Kimora cười buồn.
[2] Cô không chờ đợi, cô chỉ đang nghĩ giống như điều tôi định làm. Hai năm mà vẫn chẳng đi đến đâu cả. Tôi biết.
Di nhìn ra ngoài ban công, cô nghĩ mình sẽ nhớ What’s Up của Kimora nhiều lắm. Bầu trời ngoài kia lại bắt đầu tối sầm. Từng mảng, từng mảng mây đen từ phía cuối chân trời đang lầm lũi trôi lại.
Di nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Kimora.
Tối hôm đó, Kimora không tới. Ngày lễ đã qua, bầu trời thì đang nặng nề như có thể mưa bất cứ lúc nào nên trong quán chỉ có vài khách quen. Đã gần chín giờ tối. Di ngồi duỗi chân trên sofa, đọc đi đọc lại một trang sách cũ. Thằng Phương ngồi cạnh, bắt tréo chân hút thuốc. Thỉnh thoảng, nó nhìn ra cửa trong lúc miệng lẩm nhẩm theo một câu hát phát ra từ đĩa nhạc quen thuộc.
“Ngày mai tao có lịch đi chụp”, Di nói bâng quơ.
“Ảnh cưới trong thời tiết này á?” Thằng Phương nhả khói.
Di gật đầu: “Cái bọn đang yêu đều là lũ điên dở cả. Câu này của mày đấy.”
Thằng Phương cười rồi lại nhìn ra cửa.
“Nghỉ một thời gian rồi.” Di lật sang trang sách tiếp theo.
Thằng Phương không nói gì như không quan tâm đến câu nói của Di. Nó thở ra thật dài, nửa như nhẹ nhõm, nửa như chán nản.
“Anh đầu bếp bao giờ về? Tao muốn ăn cái gì nóng nóng.”
“Vũ!” Di trả lời, cũng nhìn ra cửa.
Cả hai không hề biết Thu đang bước về phía mình.
“Nhìn ra cửa như thế không làm cho khách nhiều lên đâu mà sẽ làm cho người ta sợ chết khiếp, không dám vào đấy.”
Di và thằng Phương cùng ngẩng lên nhìn nó, dửng dưng. Thu cúi người sát mặt hai đứa, vẻ như đang quan sát mặt cả hai thật kĩ.
“Chúng mày có biết nhìn chúng mày kỳ dị lắm không, nhất là lúc hai đứa cùng ngồi ở một chỗ ấy. Ngồi tách ra ngay!” Nó nói xong thì chen vào giữa.
Thằng Vinh cũng bước lại nhập hội. Nó ngồi phịch xuống bên cạnh Phương, nhăn nhó: “Muốn ăn cái gì nóng nóng quá, anh gì đấy về chưa nhỉ?”
Không để nó nói hết câu Di ngắt lời: “Vũ… chưa về.”
Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, hun hút trước cửa quán. Di thò tay vào túi áo năm lấy chùm chìa khóa. Mười giờ kém rồi, có khi giờ này anh ta vẫn chưa thể vào nhà. Chắc anh ta sẽ không nghĩ đến chỗ Di đầu tiên. Di đứng dậy, quàng cái khăn len xanh, kéo mũ áo trùm kín đầu.
“Đi đâu đấy?” Thu hỏi.
“Đi tìm nồi canh nóng”, Di trả lời.
Di bước chầm chậm lên cầu thang, tay lúc lắc chùm chìa khóa trong túi áo và thầm nghĩ, hy vọng anh ta đã về tới. Càng tới gần, Di càng nghe rõ tiếng bước chân và đi đi lại lại. Cô mừng rỡ muốn tới cửa nhà Vũ thật nhanh nhưng đứng ở cửa không phải là anh ta mà là một phụ nữ trung niên, tay xách chiếc túi du lịch đơn giản, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy cô đang cầm chùm chìa khóa trong tay, người phụ nữ bèn dừng lại.
“Nhà thằng Vũ hả?” Bà ta đột ngột mở lời nhưng Di vẫn gật đầu xác nhận.
“Vậy thì mở cửa nhanh lên, tôi mệt lắm rồi.” Bà ta xách cái túi ở dưới đất lên, vẻ đã sẵn sàng vào nhà.
Di định hỏi bà là ai nhưng ánh mắt quyết đoán và có phần giận dữ của bà làm Di như quên tất cả. Cô lật đật mở cửa như một cái máy, nhường đường cho bà. Người phụ nữ xách túi, đi vào trong nhà. Bà vừa xỏ chân vào đôi dép để bên cạnh tủ giày vừa nhìn khắp nơi. Phòng của Vũ rộng nhưng tối giản, vô cùng sạch sẽ, trên kệ đầu giường là mấy món đồ handmade và một cái khung ảnh bỏ trống. Người phụ nữ ngồi xuống giường. Bà nhìn ba cốc mì ăn liền trên nóc tủ lạnh, cau mày rồi quay sang nhìn Di.
“Thằng Vũ đâu? Đi làm giờ này còn chưa về hả?”
“Cháu… không biết. Cháu là…” Di ấp úng giải thích nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì bà đã khoát tay ngắt lời: “Tất nhiên tôi biết cô là ai. Nhà có trẻ con mà cô ăn uống như vậy à?” Bà chỉ mấy cốc mì rồi nói tiếp: “Cô đi gọi thằng Vũ về đây, mua đồ về nấu cơm nữa, tôi đói rồi.”
“Cháu…” Di ngập ngừng định nói rồi lại thôi vì bà đã quay đi chỗ khác, không buồn nhìn cô nữa.
Cuối cùng, Di rót cho bà cốc nước rồi bước ra khỏi nhà. Trùm lại cái mũ lên đầu, Di bước xuống cầu thang. Có lẽ không nên làm cho mọi chuyện phức tạp thêm nữa, cô đi tìm Vũ về là được.
Cúp cú điện thoại với chàng chú rể cao kều trong chuyến đi lần trước xong, Di mới có địa chỉ khách sạn Vũ làm. Đã hơn mười giờ khuya rồi, trời lại bắt đầu lất phất mưa. Khách sạn vẫn còn sáng đèn ở tầng trệt chỗ quầy lễ tân khi Di tới nhưng không ai biết lúc đó Vũ đang ở đâu. Anh đã kết thúc lớp học lúc sáu giờ và ra về như mọi ngày. Di cám ơn cô lễ tân, lại kéo cái mũ áo lên qua đầu, bước về phía cửa. Mội anh chàng ngoại quốc vừa về tới đang chùi đôi giày đi bộ màu xanh cũ kĩ trên thảm.
“Hi EJ, do you know where Vu is? It’s an emergency.”[3]
[3] Chào EJ, cậu có biết Vũ ở đâu không? Có việc khẩn cấp.
Anh chàng ngoại quốc ngẩng lên nhìn cô lễ tân, vẻ ngạc nhiên: “Sorry, I don’t. He left at six. What’s happened?”[4]
[4] Xin lỗi, tôi không biết. Anh ta rời đi lúc sáu giờ. Có chuyện gì vậy?
“Nothing serious, I’ll look around, thanks.”[5] Di trả lời thay cô lễ tân rồi bước ra ngoài. Con phố nhỏ thưa vắng người, hiu hắt trong ánh đèn đường vàng vọt. Di chạm mũi vào chiếc khăn quàng cổ, nhìn hai chiều của con đường, chỉ có những bóng người đi vội vã trong mưa. Cô quyết định rẽ phải, men theo những mái hiên nhỏ hướng về phía trung tâm, cầu may sẽ tìm được Vũ. Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô và sau đó, những hơi thở gấp gáp ập tới. Di quay lại, anh chàng ngoại quốc đang chìa một tờ giấy về phía cô. Có lẽ anh ta đã chạy theo cô rất vội.
[5] Không có gì nghiêm trọng đâu. Tôi sẽ tìm xung quanh xem sao, cảm ơn nhé!
“He may be here.”[6] Anh ta nói trong hơi thở hổn hển.
[6] Có thể anh ta ở đây.
Di cầm tờ giấy anh ta đưa, gọi một chiếc taxi và lên xe vội vã. Anh chàng ngoại quốc còn đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe rẽ ở góc đường.
Di mở tờ giấy đã nhàu nát. Đó là một tờ thông báo với tấm hình người con gái với mái tóc cắt ngắn, đôi mắt có vẻ ngơ ngác. Ở dưới những dòng thông tin là số điện thoại của Vũ. Di gọi số đó nhưng Vũ đã tắt máy. Đằng sau tờ giấy là dòng địa chỉ viết vội, gạch chân đậm bằng mực màu xanh.
Địa chỉ đó dẫn tới một con đường nhỏ xa trung tâm thành phố. Di xuống xe ở giữa đường vì cơn mưa nặng hạt khiến người tài xế khó tìm đến đúng nơi. Cô lần theo số nhà ghi trên tờ giấy, men theo từng mái hiên. Mưa hắt ướt sũng hai ống quần jean của Di.
Ngôi nhà Di tìm là ngôi nhà hai tầng nhỏ với cánh cồng sắt sơ sài phía đối diện với vỉa hè mà Di đang đứng. Di biết như vậy vì ngoài tấm biển ghi số nhà gắn trên cổng đang nhòe đi trong mưa, cô còn thấy dưới một chiếc ô màu vàng, Vũ đang đứng một mình, nhìn vào phía trong sân. Ánh đèn ở tầng hai vẫn sáng nhưng có vẻ Vũ đã ở đó rất lâu mà không gọi cửa. Anh đứng quay lưng lại chỗ Di, tay trái ôm một cái hộp carton. Di định cất tiếng gọi rồi lại thôi. Cô hà hơi vào hai bàn tay cho đỡ lạnh, đứng dựa lưng vào cửa một căn nhà. Di khẽ xoay xoay tờ giấy thông báo trong túi áo và thầm nghĩ đến việc cô biết điều gì về người đàn ông đang đứng ở kia và tại sao cô lại là một phần của sự chờ đợi này. Di thở dài, hơi thở thoát ra trắng xóa. Cô nhận ra đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vũ từ đằng sau. Dáng đứng của anh ta cao và thẳng với tấm lưng rộng vững chãi. Anh ta cao lớn đến mức trơ trọi giữa con đường vắng ngắt đầy mưa này. Di lại xoay xoay tờ giấy thông báo trong túi áo. Đột nhiên, ánh điện trên tầng hai ngôi nhà vụt tắt. Tiếng gió vút qua, cái ô vủa Vũ chấp chới trong gió. Anh ta xoay người cố giữ cái ô, theo phản xạ, Di nép mình nấp sau một cái cột. Vũ đặt cái hộp xuống bậc thềm ở cổng, cụp ô lại rồi ngồi xuống. Vũ đốt một điếu thuốc, ngồi hút lặng lẽ. Di ép chặt người vào phía sau cái cột trên sảnh của một cửa hàng điện lạnh. Cô vừa quan sát Vũ vừa nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch từng hồi. Chẳng hiểu sao cô lại phải lén lút như vậy, Di thầm nghĩ, nhưng cô thật sự không muốn xuất hiện trước mặt Vũ lúc này. Cô đã rất mừng vì Vũ không đuổi theo cô vào đêm Valentine. Sự sụp đổ của mình trước mắt một người xa lạ sẽ không mang lại điều gì ngoài cảm giác thương hại từ người đó. Một người xa lạ nên đứng ngoài mọi chuyện riêng tư của người khác. Điều này sẽ làm cho mối quan hệ mang tính chất “Xa lạ” đó được tiếp diễn dễ dàng hơn. Giờ đây, Di không muốn bước vào cuộc sống của bất kỳ người đàn ông nào, nhất là người mà mối quan hệ của Di và anh ta bắt đầu từ những đổ vỡ cuối cùng của tình yêu trước. Và Di cũng chắc điều ngược lại. Đêm hôm trước, Vũ đã nói với Di rằng anh ta biết khi nào nên dừng lại, vậy với tư cách của một người xa lạ, Di nghĩ mình nên đợi. Di áp lưng vào cột rồi quàng lại cái khăn đang chực bung ra trên cổ.
Vũ ngồi đó cho đến khi điếu thuốc trên tay đã tàn hết rồi mới từ từ mở cái hộp ra. Trong hộp có vài tấm ảnh, vài cái thiệp, một cái vòng tay và một con gấu chắc để treo chìa khóa. Có lẽ đêm hôm trước anh ta đã tháo nó ra rồi để quên chùm chìa khóa lại nhà Di. Vũ xem lại từng tấm ảnh, đọc lại từng tấm thiệp với vẻ tập trung rồi gương mặt mệt mỏi của anh ta bỗng dãn ra thành một nụ cười. Có lẽ tấm thiệp đó có điều gì thú vị. Anh ta quay lại với con gấu đang để trên đầu gối, vỗ vỗ lên đầu nó như trấn an rồi móc túi áo lấy ra thêm một thứ đồ chơi nho nhỏ nhìn như một hình nộm siêu nhân màu đỏ. Cất tất cả thiệp và ảnh vào trong hộp, Vũ đặt con gấu và món đồ chơi đó trên nắp hộp, đứng dậy, liếc nhìn thật nhanh lên tầng hai ngôi nhà đã tắt đèn. Anh ta bật ô, chạm nhẹ vào món đồ treo chìa khóa một lần nữa rồi để chiếc ô che lên trên, quay người bước đi.
Di nhìn theo Vũ một quãng dài, anh ta lầm lũi đi trong mưa, một tay vuốt nước mưa trên mặt, một tay đút túi trong quần. Vũ rẽ trái ở ngã tư tiếp theo nhưng Di không nhìn theo nữa. Cô phải rẽ phải để trở về nhà. Mẹ Vũ giờ này chắc đang rất mong cô. Di vừa bước vừa lắng nghe tiếng mưa rớt xuống mũ áo và chiếc khăn của mình.
Di về đến nhà thì áo khoác ướt sũng. Phần tóc mái ướt bết vào mặt. Di đổ phở ra bát trong lúc mẹ Vũ lặng lẽ quan sát cô.
Di để đôi đũa lên bát phở rồi đặt trên cái ghế trước mặt bà: “Bác ăn đi cho nóng.”
“Thằng Vũ đâu?” Mẹ Vũ hỏi lại, giọng vẫn lạnh tanh.
Di ái ngại lắc đầu.
“Cô sống tốt chứ?” Bà nhìn Di từ đầu tới chân.
Di không hiểu tại sao cô lại trả lời câu hỏi của bà bằng một cái lắc đầu. Có lẽ đứng trước một bà mẹ, không đứa trẻ nào muốn nói dối cả.
“Một mình ở cái chỗ như thế này tất nhiên là không tốt rồi.” Mẹ Vũ nói trước khi cầm đũa.
“Thằng Vũ mới tìm thấy cô, đúng không?”
Di không trả lời bà. Cô chạy đi lấy cho bà tờ giấy ăn.
“Anh Vũ chắc sẽ về muộn, bác ăn rồi nghỉ sớm đi ạ!” Di trèo lên giường, trải chăn.
Mẹ Vũ chậm rãi ăn, gương mặt bà nửa như buồn thương, nửa như tức giận. Di lấy nước cho bà uống nhưng bà chỉ nhấp một ngụm nhỏ, không nhìn Di, cũng không nói gì nữa.
Bà nằm xuống giường, tay vắt ngang trán, có lẽ bà đang nghĩ ngợi mông lung lắm. Thi thoảng chân mày bà lại nhíu lại.
Di cởi áo ngoài rồi tới nằm bên cạnh bà. Hai người cứ yên lặng như vậy, nghe tiếng mưa gió lay đám lá của cây hoa sữa trước cửa nhà. Không biết giờ này Vũ đang ở đâu. Người ta có quyền ngu ngốc và dại dột theo cách mà họ muốn, miễn là đừng bao giờ để cho mẹ thấy, Di nghĩ vậy.
Cô cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ người mẹ Vũ dù gương mặt bà vẫn lạnh như băng. Di đan hai tay vào nhau, trước mắt cô lấp loáng hình ảnh chiếc ô màu vàng và tấm lưng rộng lớn của Vũ trong mưa. Không biết cho tới mấy giờ thì mẹ Vũ thiếp đi. Cơn ớn lạnh cũng lan khắp lưng Di rồi. Hai bàn tay cô run rẩy còn gương mặt thì nóng bừng. Di trở dậy, mặc áo khoác, để lại chìa khóa và đắp thêm chăn cho mẹ Vũ. Cô loạng choạng bước xuống cầu thang, đôi chân tê cóng. Cầm chiếc khăn màu xanh đã ướt sũng của mình, Di lao vào màn mưa. Hàng hiên của quán trước mặt cô bỗng trở nên mờ ảo và xa xôi đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.