Chương 16: Cảm ơn tỷ (5)
Lục Tảo
13/04/2024
Tần Phượng Uyển ho nhẹ một tiếng để làm dịu bầu không khí lúc này. Nàng vươn tay dùng đũa gắp một miếng đồ ăn cho vào bát Tần Nam: “Nam Nhi, ăn đi, đây là món mà tỷ đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị cho đệ”.
"Cảm ơn tỷ".
Người nhà họ Tần lại vui vẻ dùng bữa, Tiêu Lâm đã ăn đủ no cũng không muốn tranh cãi với những người này nữa.
Lúc này hắn đứng dậy nói: "Tiêu Hình còn phải về đọc sách, không quấy rầy lão phu nhân cùng đại ca dùng bữa nữa, xin cáo từ”.
Lão phu nhân sắc mặt lạnh lùng, không đáp lại.
Tiêu Lâm không còn cách nào khác đành phải lẳng lặng rời đi.
"Hừ! Một lũ mắt chó không thấy trời xanh! Thứ khốn nạn đó mà đòi cưới em gái ta? Hắn mà xứng đáng sao! Tôi thi đỗ rồi các người sẽ mở cái mắt chó ra thôi! Sau này đến gót chân của Tiêu Hình này họ Tần các người cũng không chạm được tới!"
Mùa thu, kỳ thi Hương.
Ở thời cổ đại, tham gia kỳ thi Hương là con đường duy nhất để một người bình thường lên làm quan.
Kỳ thi Hương kéo dài liên tục ba ngày, trước khi hoàn thành tất cả các câu hỏi, không một ai được phép bước ra khỏi trường thi.
Khảo sinh đều phải tự chuẩn bị trước lương thực và chăn chiếu. Buồng thi của mỗi sĩ tử không có cửa, Đại Nguỵ lại mưa nhiều nên sĩ tử phải tự mang vải dầu của mình đi để che nắng che mưa.
Tiêu Lâm phải mượn đầy tớ cho ngựa ăn nửa lạng bạc. Nói đi nói lại cả nửa ngày mới mượn được.
Nửa lạng bạc này Tiêu Lâm dùng để phòng thân lúc đi thi.
Nhà họ Tần biết anh sắp đi thi nhưng vờ như không nghe không thấy, chỉ chuẩn bị chu tất mọi thứ cho Tần Nam và Tần Bắc. Bọn họ không chỉ có giấy và nghiên mực thượng hạng, còn có cả đồ ăn ngon và vải dầu dày, trang bị chỉ có hơn người chứ không kém cạnh ai.
Tần Nam Tần Bắc được người nhà họ Tần lũ lượt tiễn ra khỏi Tần phủ, Tần lão thái thái còn dúi cho họ hơn trăm lượng làm lộ phí, sau đó họ được xe ngựa sang trọng đưa đi.
Còn Tiêu Lâm mới sáng sớm đã đi ra từ lối đi của người hầu ở phía sau bếp, đến một người tiễn cũng không có. Hắn một mình một đường nhưng không thấy cô đơn, trái lại tinh thần còn khá phấn chấn.
"Cảm ơn tỷ".
Người nhà họ Tần lại vui vẻ dùng bữa, Tiêu Lâm đã ăn đủ no cũng không muốn tranh cãi với những người này nữa.
Lúc này hắn đứng dậy nói: "Tiêu Hình còn phải về đọc sách, không quấy rầy lão phu nhân cùng đại ca dùng bữa nữa, xin cáo từ”.
Lão phu nhân sắc mặt lạnh lùng, không đáp lại.
Tiêu Lâm không còn cách nào khác đành phải lẳng lặng rời đi.
"Hừ! Một lũ mắt chó không thấy trời xanh! Thứ khốn nạn đó mà đòi cưới em gái ta? Hắn mà xứng đáng sao! Tôi thi đỗ rồi các người sẽ mở cái mắt chó ra thôi! Sau này đến gót chân của Tiêu Hình này họ Tần các người cũng không chạm được tới!"
Mùa thu, kỳ thi Hương.
Ở thời cổ đại, tham gia kỳ thi Hương là con đường duy nhất để một người bình thường lên làm quan.
Kỳ thi Hương kéo dài liên tục ba ngày, trước khi hoàn thành tất cả các câu hỏi, không một ai được phép bước ra khỏi trường thi.
Khảo sinh đều phải tự chuẩn bị trước lương thực và chăn chiếu. Buồng thi của mỗi sĩ tử không có cửa, Đại Nguỵ lại mưa nhiều nên sĩ tử phải tự mang vải dầu của mình đi để che nắng che mưa.
Tiêu Lâm phải mượn đầy tớ cho ngựa ăn nửa lạng bạc. Nói đi nói lại cả nửa ngày mới mượn được.
Nửa lạng bạc này Tiêu Lâm dùng để phòng thân lúc đi thi.
Nhà họ Tần biết anh sắp đi thi nhưng vờ như không nghe không thấy, chỉ chuẩn bị chu tất mọi thứ cho Tần Nam và Tần Bắc. Bọn họ không chỉ có giấy và nghiên mực thượng hạng, còn có cả đồ ăn ngon và vải dầu dày, trang bị chỉ có hơn người chứ không kém cạnh ai.
Tần Nam Tần Bắc được người nhà họ Tần lũ lượt tiễn ra khỏi Tần phủ, Tần lão thái thái còn dúi cho họ hơn trăm lượng làm lộ phí, sau đó họ được xe ngựa sang trọng đưa đi.
Còn Tiêu Lâm mới sáng sớm đã đi ra từ lối đi của người hầu ở phía sau bếp, đến một người tiễn cũng không có. Hắn một mình một đường nhưng không thấy cô đơn, trái lại tinh thần còn khá phấn chấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.