Chương 1:
Lục Tảo
01/04/2024
--Chương 1:
Trăng sáng treo cao.
Ở phía cuối hành lang, bên chuồng ngựa bốc mùi, Tiêu Lâm tỉnh dậy trên đống cỏ khô.
Hắn vừa mở mắt, mùi rác hôi thối suýt thì làm hắn ngất đi.
Sao mình lại ở đây?
Hắn cúi đầu nhìn, màu đỏ trên người đập vào mắt. Bộ Hoa phục đỏ tươi này là áo cưới thời cổ đại.
Tiêu Lâm là quản lý của viện bảo tàng, nắm rõ thi từ ca phú, cách ăn mặc đi lại và thủ công mỹ nghệ thời cổ đại trong lòng bàn tay. Nhìn qua bộ quần áo này là vải thời Tần cách dệt đã thất truyền từ
lâu.
Ở hiện đại không thể mua được bộ quần áo này với giá năm triệu.
“Cô gia tỉnh rồi sao?”, lúc này một đầy tớ cho ngựa ăn xách thùng đi tới, lạnh nhạt hỏi.
Cô gia? Tiêu Lâm ngạc nhiên: “Đây là đâu?".
Cô gia quả nhiên tư chất tầm thường, đầu óc ngu xuẩn giống như người ta nói.
Đầy tớ ngước mắt lên, cất cao giọng nói: “Đây là đâu? Đây là Tần phủ! Hôm nay là ngày cô gia và đại tiểu thư của Tần gia thành thân, sau này Tần gia sẽ là nhà của cô gia”.
Tân gia?
Nếu thành thân thì sao hắn lại bị ném ra chuồng ngựa?
Hai tiếng trước viện bảo tàng đóng cửa, Tiêu Lâm kiểm kê xong văn vật, đóng cửa viện bảo tàng rồi rời đi.
Các sinh viên vừa mới đến thực tập nói hôm nay là sinh nhật của Tiêu Lâm, mời Tiêu Lâm đi karaoke.
Lẽ ra bây giờ hẳn đang hát hò uống rượu mới phải!
Bình thường hay có đoàn làm phim đến viện bảo tàng quay phim, hôm nay hắn bất cẩn đi nhầm vào đoàn làm phim rồi sao?
Đầu hắn đột nhiên đau như sắp nứt ra, trong đầu hiện lên những hình ảnh không thuộc về hắn.
Nguyên chủ của cơ thể này tên là Tiêu Hình, tự Tuyền Lâm, tính tính trung thực thật thà, cần cù chịu khó.
Tiêu gia là tướng môn, là khai quốc công thần, đáng tiếc đến đời Tiêu Lâm lại sa sút.
Hôm nay là ngày đại hỉ của hắn và Tần đại tiểu thư có hôn ước từ bé.
Hình ảnh cuối cùng trong đầu Tiêu Lâm là Tiêu Hình hô “Đưa vào động phòng!” trước mặt mọi người, sau đó chưa kịp nhìn thấy mặt tân nương đã bị người khác đánh ngất từ phía sau.
Tiêu Hình là thư sinh yếu đuối, không chịu được đòn chí mạng ở cổ. Ban đầu hắn chỉ ngất đi, sau đó thì chết trên đống cỏ khô lạnh lẽo ở chuồng ngựa.
Đêm tân hôn, một người sống sờ sờ lại về chầu ông bà mà không ai hỏi thăm.
Sau đó thì Tiêu Lâm xuyên vào chiếm cơ thể của Tiêu Hình, sống lại lần nữa.
“Vào trong đi, đó là chỗ ngủ của cô gia”, đầy tớ cho ngựa ăn chỉ vào căn phòng cũ kỹ ở bên chuồng ngựa, rất không khách sáo.
Trăng sáng treo cao.
Ở phía cuối hành lang, bên chuồng ngựa bốc mùi, Tiêu Lâm tỉnh dậy trên đống cỏ khô.
Hắn vừa mở mắt, mùi rác hôi thối suýt thì làm hắn ngất đi.
Sao mình lại ở đây?
Hắn cúi đầu nhìn, màu đỏ trên người đập vào mắt. Bộ Hoa phục đỏ tươi này là áo cưới thời cổ đại.
Tiêu Lâm là quản lý của viện bảo tàng, nắm rõ thi từ ca phú, cách ăn mặc đi lại và thủ công mỹ nghệ thời cổ đại trong lòng bàn tay. Nhìn qua bộ quần áo này là vải thời Tần cách dệt đã thất truyền từ
lâu.
Ở hiện đại không thể mua được bộ quần áo này với giá năm triệu.
“Cô gia tỉnh rồi sao?”, lúc này một đầy tớ cho ngựa ăn xách thùng đi tới, lạnh nhạt hỏi.
Cô gia? Tiêu Lâm ngạc nhiên: “Đây là đâu?".
Cô gia quả nhiên tư chất tầm thường, đầu óc ngu xuẩn giống như người ta nói.
Đầy tớ ngước mắt lên, cất cao giọng nói: “Đây là đâu? Đây là Tần phủ! Hôm nay là ngày cô gia và đại tiểu thư của Tần gia thành thân, sau này Tần gia sẽ là nhà của cô gia”.
Tân gia?
Nếu thành thân thì sao hắn lại bị ném ra chuồng ngựa?
Hai tiếng trước viện bảo tàng đóng cửa, Tiêu Lâm kiểm kê xong văn vật, đóng cửa viện bảo tàng rồi rời đi.
Các sinh viên vừa mới đến thực tập nói hôm nay là sinh nhật của Tiêu Lâm, mời Tiêu Lâm đi karaoke.
Lẽ ra bây giờ hẳn đang hát hò uống rượu mới phải!
Bình thường hay có đoàn làm phim đến viện bảo tàng quay phim, hôm nay hắn bất cẩn đi nhầm vào đoàn làm phim rồi sao?
Đầu hắn đột nhiên đau như sắp nứt ra, trong đầu hiện lên những hình ảnh không thuộc về hắn.
Nguyên chủ của cơ thể này tên là Tiêu Hình, tự Tuyền Lâm, tính tính trung thực thật thà, cần cù chịu khó.
Tiêu gia là tướng môn, là khai quốc công thần, đáng tiếc đến đời Tiêu Lâm lại sa sút.
Hôm nay là ngày đại hỉ của hắn và Tần đại tiểu thư có hôn ước từ bé.
Hình ảnh cuối cùng trong đầu Tiêu Lâm là Tiêu Hình hô “Đưa vào động phòng!” trước mặt mọi người, sau đó chưa kịp nhìn thấy mặt tân nương đã bị người khác đánh ngất từ phía sau.
Tiêu Hình là thư sinh yếu đuối, không chịu được đòn chí mạng ở cổ. Ban đầu hắn chỉ ngất đi, sau đó thì chết trên đống cỏ khô lạnh lẽo ở chuồng ngựa.
Đêm tân hôn, một người sống sờ sờ lại về chầu ông bà mà không ai hỏi thăm.
Sau đó thì Tiêu Lâm xuyên vào chiếm cơ thể của Tiêu Hình, sống lại lần nữa.
“Vào trong đi, đó là chỗ ngủ của cô gia”, đầy tớ cho ngựa ăn chỉ vào căn phòng cũ kỹ ở bên chuồng ngựa, rất không khách sáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.