Chương 3:
Lục Tảo
01/04/2024
--Chương 3:
“Nếu ngươi không thành thật, sinh chuyện thị phi, dám chạm một ngón tay vào muội muội ta, ngươi cẩn thận cái đầu ngươi!".
Tần Phong bảo vệ muội muội như mạng. Từ nhỏ Tần Phượng Uyển đã là tâm can bảo bối của Tần gia. Hắn ta nhìn thấy Tiêu Lâm là lại tức, bất tri bất giác giọng điệu trở nên ác liệt hơn, đôi mắt như chuông đồng bốc lửa khiến Tiêu Lâm lạnh toát cả người.
Hắn giả vờ kinh ngạc, chắp tay nói: "Huynh trưởng bớt giận, ta nhất định sẽ làm theo".
Sự hèn nhát của Tiêu Lâm khiến Tần Phong chán ghét thêm: “Hừ! Thư sinh yếu đuối thì có ích lợi gì!”.
Nói xong, Tần Phong phất tay áo rời đi.
Ở rể không phải Tiêu Lâm muốn, mà là đêm tân hôn Tiêu Hình bị người của Tần gia đánh chết, đây cũng không phải nơi có thể ở lâu.
Tiêu Hình không quyền không thế, Tiêu Lâm phải tính kế lâu dài mới thoát khỏi Tần gia được.
Đêm khuya gió lạnh, Tiêu Lâm rùng mình, áo trên người đắt tiền nhưng không giữ ấm.
Bây giờ ngay cả tên đầy tớ cho ngựa ăn cũng đi mất, phòng bếp chỉ còn lại Tiêu Lâm và chó.
Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống mặt đất, Tiêu Lâm lắc đầu, nếu không xuyên qua thì giờ này hắn đang ở quán karaoke hát hò uống rượu, sung sướng thế nào.
Hắn nhìn trăng sáng trên trời, nghĩ tới bài thơ vô cùng ứng cảnh, không khỏi ngâm nga:
Sàng tiền minh nguyệt quang, Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương.
(Dịch nghĩa:
Trước rào ánh trăng sáng, ngỡ như sương trên đất.
Ngẩng đầu ngắm minh nguyệt, cúi đầu nhớ quê hương.)
“Gâu...”, chú chó vàng ngẩng đầu liếc nhìn hắn, đổi hướng ngủ tiếp.
Dưới ánh trăng, một cô gái xinh đẹp nấp dưới cây tương tư ở không xa, nghe Tiêu Lâm ngâm thơ mà rung động, chìm đắm trong ý cảnh tươi đẹp của câu thơ.
Bài thơ này ngắn gọn mà đẹp đẽ, câu thơ đơn giản mà vô cùng hàm súc, rất phù hợp với tình cảnh lúc này.
Nàng do dự muốn tiến tới, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn quay người vội vã rời đi, chỉ để lại hương thơm nhàn nhạt trong không khí.
Tiêu Lâm hứng chịu gió lạnh thổi, dần dần hiểu được thế giới mà mình đang sống.
Đây là Đại Ngụy, văn hóa tương tự như Hoa Hạ cổ đại, có nhiều điểm giống nhau, nhưng không phải là bất cứ triều đại nào trong lịch sử.
Tiêu Lâm làm việc ở viện bảo tàng nhiều năm, học đại học chuyên ngành lịch sử, cho nên hắn nắm rõ các vương triều trong lòng bàn tay.
Nhưng hắn chưa từng nghe qua triều đại Đại Ngụy, triều đại này không phồn hoa hưng thịnh như Hoa Hạ cổ đại, vẫn còn không gian phát triển.
“Kiếp trước mình chỉ có mỗi tri thức không có ích lợi gì ở thế kỷ hai mươi mốt, chỉ có thể làm quản lý viện bảo tàng theo giờ hành chính".
“Kiếp này quay về thời cổ đại nhất định không thể sống bình thường như thế nữa!".
Tiêu Lâm siết chặt nắm đấm, trong lòng nổi sóng.
Đường đường nam nhi bảy thước, thiên hạ vô song, nay cơ hội của hắn đã đến!
Tiêu Lâm âm thầm lập lời thề, nhất định phải tạo ra thành tích, mở rộng tiền đồ!
“Nếu ngươi không thành thật, sinh chuyện thị phi, dám chạm một ngón tay vào muội muội ta, ngươi cẩn thận cái đầu ngươi!".
Tần Phong bảo vệ muội muội như mạng. Từ nhỏ Tần Phượng Uyển đã là tâm can bảo bối của Tần gia. Hắn ta nhìn thấy Tiêu Lâm là lại tức, bất tri bất giác giọng điệu trở nên ác liệt hơn, đôi mắt như chuông đồng bốc lửa khiến Tiêu Lâm lạnh toát cả người.
Hắn giả vờ kinh ngạc, chắp tay nói: "Huynh trưởng bớt giận, ta nhất định sẽ làm theo".
Sự hèn nhát của Tiêu Lâm khiến Tần Phong chán ghét thêm: “Hừ! Thư sinh yếu đuối thì có ích lợi gì!”.
Nói xong, Tần Phong phất tay áo rời đi.
Ở rể không phải Tiêu Lâm muốn, mà là đêm tân hôn Tiêu Hình bị người của Tần gia đánh chết, đây cũng không phải nơi có thể ở lâu.
Tiêu Hình không quyền không thế, Tiêu Lâm phải tính kế lâu dài mới thoát khỏi Tần gia được.
Đêm khuya gió lạnh, Tiêu Lâm rùng mình, áo trên người đắt tiền nhưng không giữ ấm.
Bây giờ ngay cả tên đầy tớ cho ngựa ăn cũng đi mất, phòng bếp chỉ còn lại Tiêu Lâm và chó.
Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống mặt đất, Tiêu Lâm lắc đầu, nếu không xuyên qua thì giờ này hắn đang ở quán karaoke hát hò uống rượu, sung sướng thế nào.
Hắn nhìn trăng sáng trên trời, nghĩ tới bài thơ vô cùng ứng cảnh, không khỏi ngâm nga:
Sàng tiền minh nguyệt quang, Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương.
(Dịch nghĩa:
Trước rào ánh trăng sáng, ngỡ như sương trên đất.
Ngẩng đầu ngắm minh nguyệt, cúi đầu nhớ quê hương.)
“Gâu...”, chú chó vàng ngẩng đầu liếc nhìn hắn, đổi hướng ngủ tiếp.
Dưới ánh trăng, một cô gái xinh đẹp nấp dưới cây tương tư ở không xa, nghe Tiêu Lâm ngâm thơ mà rung động, chìm đắm trong ý cảnh tươi đẹp của câu thơ.
Bài thơ này ngắn gọn mà đẹp đẽ, câu thơ đơn giản mà vô cùng hàm súc, rất phù hợp với tình cảnh lúc này.
Nàng do dự muốn tiến tới, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn quay người vội vã rời đi, chỉ để lại hương thơm nhàn nhạt trong không khí.
Tiêu Lâm hứng chịu gió lạnh thổi, dần dần hiểu được thế giới mà mình đang sống.
Đây là Đại Ngụy, văn hóa tương tự như Hoa Hạ cổ đại, có nhiều điểm giống nhau, nhưng không phải là bất cứ triều đại nào trong lịch sử.
Tiêu Lâm làm việc ở viện bảo tàng nhiều năm, học đại học chuyên ngành lịch sử, cho nên hắn nắm rõ các vương triều trong lòng bàn tay.
Nhưng hắn chưa từng nghe qua triều đại Đại Ngụy, triều đại này không phồn hoa hưng thịnh như Hoa Hạ cổ đại, vẫn còn không gian phát triển.
“Kiếp trước mình chỉ có mỗi tri thức không có ích lợi gì ở thế kỷ hai mươi mốt, chỉ có thể làm quản lý viện bảo tàng theo giờ hành chính".
“Kiếp này quay về thời cổ đại nhất định không thể sống bình thường như thế nữa!".
Tiêu Lâm siết chặt nắm đấm, trong lòng nổi sóng.
Đường đường nam nhi bảy thước, thiên hạ vô song, nay cơ hội của hắn đã đến!
Tiêu Lâm âm thầm lập lời thề, nhất định phải tạo ra thành tích, mở rộng tiền đồ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.