Chương 5:
Lục Tảo
01/04/2024
--Chương 5:
“Đúng là hết thuốc chữa”, gã sai vặt trừng mắt nhưng lại không dám chặn hẳn lại. Dù sao cô gia cũng là chủ, chỉ là đại tiểu thư bị gả cho kẻ này thì đúng là chịu nhiều thiệt thòi quá.
Tiêu Lâm sửa thơ của Lý Bạch, cười cả nhà họ Tần trên dưới đều khinh một chàng rể ngốc như hắn.
Hắn cười sảng khoái, tiếng cười mơ hồ vang khắp các tầng lầu.
Mấy câu ca của hắn bị Tần Phượng Uyển nghe thấy, nàng kéo dây cương: “A Hương đi xem xem, là ai ở bên ngoài?”
Nha hoàn A Hương chưa thấy tiểu thư để ý tới ai như vậy bèn chạy ra ngoài xem rồi nói: “Tiểu thư, không có ai cả".
Nhân tài phải như thế nào thì mới có
thể ngâm được vần thơ như vậy chứ? Trình độ thơ ca của các huynh đệ trong nhà, Tần Phượng Uyển là người biết rõ. Bọn họ không thể viết ra được những câu từ như vậy. Chắc chắn là người ngoài rồi.
Tần Phượng Uyển thất thần, cứ suy nghĩ mãi không thôi về hai câu thơ: "A Hương, ngươi đi thăm dò xem hôm nay có ai tới Tần phủ không. Nhất định phải tìm ra người đó".
Tiêu Lâm vừa ra khỏi Tần phủ đã tới ngay tiệm cầm đồ. Nhà họ Tiêu quá nghèo, thứ duy nhất có giá trị là trang phục hôn lễ. Bộ trang phục này là lúc ông cụ nhà họ Tiêu còn sống đã làm cho hắn. Đây là thứ có giá trị cuối cùng của nhà họ Tiêu. Lúc khó khăn bọn họ cũng chưa từng có ý định này.
Hắn cầm tới tiện cầm đồ, cảm thấy đau khổ lắm nhưng vẫn đổi lấy được một khoản bạc cắc tương đương một trăm nghìn tệ. Hắn cầm số bạc, việc đầu tiên làm là mua bút, nghiên mực và nến cùng một gói kẹo.
Sau đó hắn lượn lờ ở kinh thành, dựa vào trí nhớ, hắn nhớ ra nhà họ Tiêu nằm ở bên cạnh Trúc Lâm về phía bên ngoài. Nhà của Tiêu Hình là nhà tranh, không hề có ngói, hè nóng đông lạnh, gió mưa đều luồn được cả vào trong nhưng rất gọn gàng.
“Huynh trưởng”, Tiêu Lâm vừa tới của thì một cô bé đã nhào tới. Đó chính là em gái của Tiêu Hình – Tiêu Tịnh.
Bà Tiêu nhìn thấy con trai trở về thì vừa mừng vừa buồn. Mừng vì con trai đã lập gia đình. Buồn vì nếu con trai được tiếp đón ở nhà họ Tần thì sao lại về một mình thế này? Tiểu thư nhà họ Tần đâu?
"Tịnh Nhi, kẹo mà muội thích ăn này. Nào", Tiêu Lâm ôm thấy cơ thể gầy gò của cô bé, thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài khiến cô bé không cao bằng một đứa trẻ lên tám.
“Cảm ơn huynh trưởng”, Tiêu Tịnh nhận lấy kéo, chớp mắt hỏi: “Huynh lấy tiền ở đâu vậy?"
“Trẻ con không cần quan tâm”, Tiêu Lâm đưa hết số bạc còn lại cho bà Tiêu: “Mẹ, tiền này mẹ cầm lấy, khám bệnh uống thuốc đừng để chậm trễ".
Bà Tiêu bị bệnh từ lâu, cứ mỗi khi gió đông về là đau ngực, thở khó khăn, đau tới mức lăn lộn cả ra đất. Giờ thu đã qua, sắp tới lúc phát bệnh, nếu còn không đi khám thì lại phải bặm môi mà chịu đựng thôi.
Vì vậy Tiêu Lâm mới phải bán đi đồ cưới. Hắn làm vậy chắc chắn sẽ có kẻ cười, nhưng thể diện có lớn tới đâu cũng không quan trọng bằng bệnh của mẹ.
Tiêu Tịnh rưng rưng nước mắt: "Huynh trưởng, tối qua mẹ đau quá cứ kêu suốt, muốn đi khám đại phu nhưng lại không có tiền, muội sợ, nên định đi tìm huynh nhưng mẹ nói, hôm qua là đại hôn của huynh không được nói những chuyện không may mắn”.
Tối qua Tiêu Hình chết, mẹ con có sự kết nối nên bà Tiêu mới đau như thế.
Tiêu Lâm rưng rưng, ôm lấy em gái và mẹ: "Mẹ, con nhất định sẽ tìm đại phu giỏi nhất trong thiên hạ. Mẹ yên tâm, sau này chúng ta nhất định sẽ đủ tiền xem bệnh, ăn thịt, muốn gì có đó".
“Đúng là hết thuốc chữa”, gã sai vặt trừng mắt nhưng lại không dám chặn hẳn lại. Dù sao cô gia cũng là chủ, chỉ là đại tiểu thư bị gả cho kẻ này thì đúng là chịu nhiều thiệt thòi quá.
Tiêu Lâm sửa thơ của Lý Bạch, cười cả nhà họ Tần trên dưới đều khinh một chàng rể ngốc như hắn.
Hắn cười sảng khoái, tiếng cười mơ hồ vang khắp các tầng lầu.
Mấy câu ca của hắn bị Tần Phượng Uyển nghe thấy, nàng kéo dây cương: “A Hương đi xem xem, là ai ở bên ngoài?”
Nha hoàn A Hương chưa thấy tiểu thư để ý tới ai như vậy bèn chạy ra ngoài xem rồi nói: “Tiểu thư, không có ai cả".
Nhân tài phải như thế nào thì mới có
thể ngâm được vần thơ như vậy chứ? Trình độ thơ ca của các huynh đệ trong nhà, Tần Phượng Uyển là người biết rõ. Bọn họ không thể viết ra được những câu từ như vậy. Chắc chắn là người ngoài rồi.
Tần Phượng Uyển thất thần, cứ suy nghĩ mãi không thôi về hai câu thơ: "A Hương, ngươi đi thăm dò xem hôm nay có ai tới Tần phủ không. Nhất định phải tìm ra người đó".
Tiêu Lâm vừa ra khỏi Tần phủ đã tới ngay tiệm cầm đồ. Nhà họ Tiêu quá nghèo, thứ duy nhất có giá trị là trang phục hôn lễ. Bộ trang phục này là lúc ông cụ nhà họ Tiêu còn sống đã làm cho hắn. Đây là thứ có giá trị cuối cùng của nhà họ Tiêu. Lúc khó khăn bọn họ cũng chưa từng có ý định này.
Hắn cầm tới tiện cầm đồ, cảm thấy đau khổ lắm nhưng vẫn đổi lấy được một khoản bạc cắc tương đương một trăm nghìn tệ. Hắn cầm số bạc, việc đầu tiên làm là mua bút, nghiên mực và nến cùng một gói kẹo.
Sau đó hắn lượn lờ ở kinh thành, dựa vào trí nhớ, hắn nhớ ra nhà họ Tiêu nằm ở bên cạnh Trúc Lâm về phía bên ngoài. Nhà của Tiêu Hình là nhà tranh, không hề có ngói, hè nóng đông lạnh, gió mưa đều luồn được cả vào trong nhưng rất gọn gàng.
“Huynh trưởng”, Tiêu Lâm vừa tới của thì một cô bé đã nhào tới. Đó chính là em gái của Tiêu Hình – Tiêu Tịnh.
Bà Tiêu nhìn thấy con trai trở về thì vừa mừng vừa buồn. Mừng vì con trai đã lập gia đình. Buồn vì nếu con trai được tiếp đón ở nhà họ Tần thì sao lại về một mình thế này? Tiểu thư nhà họ Tần đâu?
"Tịnh Nhi, kẹo mà muội thích ăn này. Nào", Tiêu Lâm ôm thấy cơ thể gầy gò của cô bé, thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài khiến cô bé không cao bằng một đứa trẻ lên tám.
“Cảm ơn huynh trưởng”, Tiêu Tịnh nhận lấy kéo, chớp mắt hỏi: “Huynh lấy tiền ở đâu vậy?"
“Trẻ con không cần quan tâm”, Tiêu Lâm đưa hết số bạc còn lại cho bà Tiêu: “Mẹ, tiền này mẹ cầm lấy, khám bệnh uống thuốc đừng để chậm trễ".
Bà Tiêu bị bệnh từ lâu, cứ mỗi khi gió đông về là đau ngực, thở khó khăn, đau tới mức lăn lộn cả ra đất. Giờ thu đã qua, sắp tới lúc phát bệnh, nếu còn không đi khám thì lại phải bặm môi mà chịu đựng thôi.
Vì vậy Tiêu Lâm mới phải bán đi đồ cưới. Hắn làm vậy chắc chắn sẽ có kẻ cười, nhưng thể diện có lớn tới đâu cũng không quan trọng bằng bệnh của mẹ.
Tiêu Tịnh rưng rưng nước mắt: "Huynh trưởng, tối qua mẹ đau quá cứ kêu suốt, muốn đi khám đại phu nhưng lại không có tiền, muội sợ, nên định đi tìm huynh nhưng mẹ nói, hôm qua là đại hôn của huynh không được nói những chuyện không may mắn”.
Tối qua Tiêu Hình chết, mẹ con có sự kết nối nên bà Tiêu mới đau như thế.
Tiêu Lâm rưng rưng, ôm lấy em gái và mẹ: "Mẹ, con nhất định sẽ tìm đại phu giỏi nhất trong thiên hạ. Mẹ yên tâm, sau này chúng ta nhất định sẽ đủ tiền xem bệnh, ăn thịt, muốn gì có đó".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.