Chương 36: Đào Huynh Hân Hạnh Được Gặp (1)
Lục Tảo
14/04/2024
Dịch nghĩa:
Vất vả đọc sách bốn mươi năm.
Đội mũ ô sa một bước lên mây.
Hi vọng được khắc họa ở Lăng Yên Các,
Công danh bậc nhất, không tham tiền.)
Bài thơ này ý nói, ý nghĩa khi “ta” đọc sách là để làm một thanh quan, hi vọng sau này có thể một bước lên mây, thực hiện hoài bão, “ta” chỉ yêu công danh, không yêu tiền tài.
Tiêu Lâm lắc đầu, quả nhiên khoác lác từ xưa đã có.
Bài thơ kết thúc, hiện trường im ắng, vô số tài tử để lộ vẻ mặt khâm phục, người lúc nãy còn nghi ngờ Đào Văn Liễu đều gật gù tán thưởng chí hướng của hắn ta.
Ngay cả Ngụy Thanh ở bên cạnh Tiêu Lâm cũng vì dòng nước trong này mà vỗ tay khen hay.
Hắn ta vỗ tay, mọi người cũng hùa theo vỗ tay khen hay. Đặc biệt là những cô gái dễ bị lừa kia hai mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng bàn tán với người đi cùng mình, hai má đỏ lên.
“Không tệ, vừa có tài hoa vừa có chí hướng cao xa!”, Ngụy Thanh liên tục gật gù, từ lâu đã nghe nói Đào Văn Liễu có khí chất, hôm nay gặp được quả nhiên là vậy.
Hắn ta thấy Tiêu Lâm không biểu hiện gì, nghi hoặc hỏi: “Tiêu Lâm huynh cảm thấy thế nào? Cũng được chứ?”.
“Bình thường, cũng chỉ đến thế”.
Tiêu Lâm buồn cười, thế mà là chí hướng cao xa?
Không phải hắn xem thường thơ của Đào Văn Liễu. Hoa Hạ cổ đại nhiều người đọc sách viết ra những câu thơ khiến người khác sôi sục nhiệt huyết. Những câu thơ ấy giống như viên ngọc sáng trong dòng sông lịch sử, cho dù đã qua nghìn năm vẫn tỏa ra ánh sáng chói mắt, dẫn đường cho người đời sau tiến về phía trước, không ngừng tự cường.
Bài thơ này lại cực kỳ bình thường.
Ngụy Thanh ngạc nhiên, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ không vui.
Hắn ta cho rằng bài thơ này không tệ, Tiêu Lâm lại nói bình thường. Hắn ta biết Tiêu Lâm tuổi trẻ hiếu thắng, nhưng hắn ta không thích kẻ nói suông, thổi phồng bản thân.
Bây giờ Đào Văn Liễu đã là tài tử nổi tiếng, còn Tiêu Lâm không có danh tiếng gì. Tuy Tiêu Lâm biết nhiều hiểu rộng, nhưng so với Đào Văn Liễu vẫn còn khoảng cách rất lớn.
Vất vả đọc sách bốn mươi năm.
Đội mũ ô sa một bước lên mây.
Hi vọng được khắc họa ở Lăng Yên Các,
Công danh bậc nhất, không tham tiền.)
Bài thơ này ý nói, ý nghĩa khi “ta” đọc sách là để làm một thanh quan, hi vọng sau này có thể một bước lên mây, thực hiện hoài bão, “ta” chỉ yêu công danh, không yêu tiền tài.
Tiêu Lâm lắc đầu, quả nhiên khoác lác từ xưa đã có.
Bài thơ kết thúc, hiện trường im ắng, vô số tài tử để lộ vẻ mặt khâm phục, người lúc nãy còn nghi ngờ Đào Văn Liễu đều gật gù tán thưởng chí hướng của hắn ta.
Ngay cả Ngụy Thanh ở bên cạnh Tiêu Lâm cũng vì dòng nước trong này mà vỗ tay khen hay.
Hắn ta vỗ tay, mọi người cũng hùa theo vỗ tay khen hay. Đặc biệt là những cô gái dễ bị lừa kia hai mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng bàn tán với người đi cùng mình, hai má đỏ lên.
“Không tệ, vừa có tài hoa vừa có chí hướng cao xa!”, Ngụy Thanh liên tục gật gù, từ lâu đã nghe nói Đào Văn Liễu có khí chất, hôm nay gặp được quả nhiên là vậy.
Hắn ta thấy Tiêu Lâm không biểu hiện gì, nghi hoặc hỏi: “Tiêu Lâm huynh cảm thấy thế nào? Cũng được chứ?”.
“Bình thường, cũng chỉ đến thế”.
Tiêu Lâm buồn cười, thế mà là chí hướng cao xa?
Không phải hắn xem thường thơ của Đào Văn Liễu. Hoa Hạ cổ đại nhiều người đọc sách viết ra những câu thơ khiến người khác sôi sục nhiệt huyết. Những câu thơ ấy giống như viên ngọc sáng trong dòng sông lịch sử, cho dù đã qua nghìn năm vẫn tỏa ra ánh sáng chói mắt, dẫn đường cho người đời sau tiến về phía trước, không ngừng tự cường.
Bài thơ này lại cực kỳ bình thường.
Ngụy Thanh ngạc nhiên, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ không vui.
Hắn ta cho rằng bài thơ này không tệ, Tiêu Lâm lại nói bình thường. Hắn ta biết Tiêu Lâm tuổi trẻ hiếu thắng, nhưng hắn ta không thích kẻ nói suông, thổi phồng bản thân.
Bây giờ Đào Văn Liễu đã là tài tử nổi tiếng, còn Tiêu Lâm không có danh tiếng gì. Tuy Tiêu Lâm biết nhiều hiểu rộng, nhưng so với Đào Văn Liễu vẫn còn khoảng cách rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.