Chương 22: Ta Vẫn Ổn (1)
Lục Tảo
13/04/2024
Quan viên coi thi chia ra quan bên trong và quan bên ngoài. Quan bên ngoài là quan giám khảo, phụ trách chuyện thi cử. Quan bên trong chỉ phê duyệt bài thi, không quản lý những chuyện khác, hơn nữa quan bên trong và bên ngoài không liên hệ với nhau.
Bây giờ các sĩ tử đang được quan giám khảo kiểm tra, đề phòng có người đem tài liệu gian lận và mạo danh đi thi thế.
Sau khi kiểm tra xong, quan giám khảo sẽ đưa cho các sĩ tử một thẻ ghi số thứ tự, vào trong tìm gian riêng của mình trong trường thi.
Quan giám khảo kiểm tra đến Tiêu Lâm, thấy hắn nghèo đến mức cả vải dầu cũng không có, vốn định nhắc nhở một câu. Nhưng thấy tất cả mọi người đều tránh xa hắn mấy mét, giống như không được nhân sĩ kinh thành coi trọng, quan giám khảo nghĩ dù sao ba ngày cũng không làm hắn ướt mưa chết được, thế là xua tay bảo hắn vào trong.
Tiêu Lâm đ ến gian riêng của mình, bày bút mực giấy nghiên ra, đợi đến lúc thi.
Vì bệnh nghề nghiệp, hắn quan sát gian riêng một lượt. Mặc dù nơi này đơn giản nhưng không sơ sài, gạch xây gian riêng dùng vôi vữa gạo nếp dán dính với nhau.
Vôi vữa gạo nếp là thợ xây dùng gạo nếp nấu lên trộn với vôi vữa, sau đó đổ hỗn hợp vào thùng đựng, khuấy cùng nhựa cây khế. Gạch tạo thành như vậy che được mưa gió mấy trăm năm, có thể gọi là xi măng thời cổ đại.
Ở thời cổ đại chỉ có hoàng lăng, hoàng cung mới có thể dùng thứ cao cấp như vậy. Bây giờ trường thi Hương lại dùng vật liệu cao cấp thế này, đủ để thấy mức độ coi trọng nhân tài của đương kim hoàng đế.
Trong khi Tiêu Lâm đang nghiên cứu bức tường, một người đi ngang qua hành lễ với hắn.
“Ồ?”, đó là một chàng trai trẻ tuổi, nhìn gian riêng của Tiêu Lâm trống trơn bèn nói: “Huynh đài có khó khăn gì không?”.
Tiêu Lâm nhíu mày, không hiểu ý người đó: “Ta vẫn ổn”.
“Cuộc thi kéo dài ba ngày liên tục, huynh đài không ăn không ngủ sao? Ta thấy hôm nay trời âm u, chắc là sẽ có mưa rào, vải dầu của huynh đài đâu?”.
Lời nói của người đó không có ý khinh thường giễu cợt, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt toát ra sự nghi hoặc và chân thành quan tâm.
Bây giờ các sĩ tử đang được quan giám khảo kiểm tra, đề phòng có người đem tài liệu gian lận và mạo danh đi thi thế.
Sau khi kiểm tra xong, quan giám khảo sẽ đưa cho các sĩ tử một thẻ ghi số thứ tự, vào trong tìm gian riêng của mình trong trường thi.
Quan giám khảo kiểm tra đến Tiêu Lâm, thấy hắn nghèo đến mức cả vải dầu cũng không có, vốn định nhắc nhở một câu. Nhưng thấy tất cả mọi người đều tránh xa hắn mấy mét, giống như không được nhân sĩ kinh thành coi trọng, quan giám khảo nghĩ dù sao ba ngày cũng không làm hắn ướt mưa chết được, thế là xua tay bảo hắn vào trong.
Tiêu Lâm đ ến gian riêng của mình, bày bút mực giấy nghiên ra, đợi đến lúc thi.
Vì bệnh nghề nghiệp, hắn quan sát gian riêng một lượt. Mặc dù nơi này đơn giản nhưng không sơ sài, gạch xây gian riêng dùng vôi vữa gạo nếp dán dính với nhau.
Vôi vữa gạo nếp là thợ xây dùng gạo nếp nấu lên trộn với vôi vữa, sau đó đổ hỗn hợp vào thùng đựng, khuấy cùng nhựa cây khế. Gạch tạo thành như vậy che được mưa gió mấy trăm năm, có thể gọi là xi măng thời cổ đại.
Ở thời cổ đại chỉ có hoàng lăng, hoàng cung mới có thể dùng thứ cao cấp như vậy. Bây giờ trường thi Hương lại dùng vật liệu cao cấp thế này, đủ để thấy mức độ coi trọng nhân tài của đương kim hoàng đế.
Trong khi Tiêu Lâm đang nghiên cứu bức tường, một người đi ngang qua hành lễ với hắn.
“Ồ?”, đó là một chàng trai trẻ tuổi, nhìn gian riêng của Tiêu Lâm trống trơn bèn nói: “Huynh đài có khó khăn gì không?”.
Tiêu Lâm nhíu mày, không hiểu ý người đó: “Ta vẫn ổn”.
“Cuộc thi kéo dài ba ngày liên tục, huynh đài không ăn không ngủ sao? Ta thấy hôm nay trời âm u, chắc là sẽ có mưa rào, vải dầu của huynh đài đâu?”.
Lời nói của người đó không có ý khinh thường giễu cợt, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt toát ra sự nghi hoặc và chân thành quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.