Chương 48: Thắng Thua (2)
Lục Tảo
14/04/2024
Nàng đi theo sau Tiêu Lâm, trong vườn người đông đường hẹp phức tạp, chẳng mấy chốc đã mất dấu hắn.
Lúc này, một cánh tay kéo nàng sang một bên, đó là Chu Hành vừa thua cuộc. Hắn ta đã thua ở Tri Nghĩa Đường, phải dùng gì đó lấy lòng Tần Phượng Uyển mới được.
“Tân tiểu thư, vòng này ta tặng nàng, là phỉ thúy thượng hạng, mong nàng đừng chê”.
Vòng tay của Chu gia là báu vật quý giá, bao nhiêu thiếu nữ muốn mà không có được.
Tân Phượng Uyển đỏ mặt, khéo léo từ chối: “Quà này quá quý giá, ta không thể nhận được”.
“Chẳng lẽ vì hôm nay ta đã thua nên nàng mới..”.
“Chu công tử, huynh nghĩ nhiều rồi”, trong giọng nói của Tần Phượng Uyển chứa chút khinh thường: “Tiêu Lâm ở rể Tân phủ, biểu hiện của hắn hôm nay có lẽ là được người khác âm thầm chỉ điểm, bản thân hắn làm sao có được
bản lĩnh đó. Trong lòng Phượng Uyển, hắn không bằng một phần vạn của huynh”.
“Tốt, tốt, nàng nghĩ như vậy thì tốt, quả nhiên nàng rất thông hiểu lý lẽ”, Chu Hành mỉm cười, xem như đã yên tâm. Hắn ta nhét vòng vào tay Tân Phượng Uyển: “Đây là tâm ý của ta, nàng nhất định phải nhận”.
Tân Phượng Uyển chưa kịp từ chối, Chu Hành đã rời đì. Nàng cầm chiếc vòng, trong lòng dâng lên sự ngọt ngào như thiếu nữ hoài xuân.
Trong vườn cây cảnh, du khách càng lúc càng ít, trời tối dần.
Bên ngoài Tân phủ, Tiêu Lâm vừa chào tạm biệt Ngụy Thanh xong.
Đầy tớ A Thạch vội vã chuyển lời: “Cò gia, đại tiểu thư lệnh cho cô gia đến phòng bên gặp mặt, tiểu thư có lờỉ muốn hỏi cô qỉa”.
“Không đi”
Tiêu Lâm từ chối không chút do dự, rồi sau đó đỉ thẳng vào trong bếp.
Mệnh lệnh sao? Hắn có phải là con chó của Tân phủ đâu mà để cho nàng thích gọi, thích chỉ đạo là làm theo?
Hơn nữa hôm nay nàng còn lén lút đi gặp người đàn ông khác ở bên ngoài, giờ còn gọi hắn, vậy khác gì hắn là một kẻ bị cắm sừng ngốc nghếch chứ?
“Cô gia, đó là đại tiểu thư đó. Nếu như cô gia mặc kệ nàng mà để nàng giận, gây chuyện thì phải làm thế nào?”
Tiêu Lâm khịt mũi cười, hắn sợ sao?
Lúc này, một cánh tay kéo nàng sang một bên, đó là Chu Hành vừa thua cuộc. Hắn ta đã thua ở Tri Nghĩa Đường, phải dùng gì đó lấy lòng Tần Phượng Uyển mới được.
“Tân tiểu thư, vòng này ta tặng nàng, là phỉ thúy thượng hạng, mong nàng đừng chê”.
Vòng tay của Chu gia là báu vật quý giá, bao nhiêu thiếu nữ muốn mà không có được.
Tân Phượng Uyển đỏ mặt, khéo léo từ chối: “Quà này quá quý giá, ta không thể nhận được”.
“Chẳng lẽ vì hôm nay ta đã thua nên nàng mới..”.
“Chu công tử, huynh nghĩ nhiều rồi”, trong giọng nói của Tần Phượng Uyển chứa chút khinh thường: “Tiêu Lâm ở rể Tân phủ, biểu hiện của hắn hôm nay có lẽ là được người khác âm thầm chỉ điểm, bản thân hắn làm sao có được
bản lĩnh đó. Trong lòng Phượng Uyển, hắn không bằng một phần vạn của huynh”.
“Tốt, tốt, nàng nghĩ như vậy thì tốt, quả nhiên nàng rất thông hiểu lý lẽ”, Chu Hành mỉm cười, xem như đã yên tâm. Hắn ta nhét vòng vào tay Tân Phượng Uyển: “Đây là tâm ý của ta, nàng nhất định phải nhận”.
Tân Phượng Uyển chưa kịp từ chối, Chu Hành đã rời đì. Nàng cầm chiếc vòng, trong lòng dâng lên sự ngọt ngào như thiếu nữ hoài xuân.
Trong vườn cây cảnh, du khách càng lúc càng ít, trời tối dần.
Bên ngoài Tân phủ, Tiêu Lâm vừa chào tạm biệt Ngụy Thanh xong.
Đầy tớ A Thạch vội vã chuyển lời: “Cò gia, đại tiểu thư lệnh cho cô gia đến phòng bên gặp mặt, tiểu thư có lờỉ muốn hỏi cô qỉa”.
“Không đi”
Tiêu Lâm từ chối không chút do dự, rồi sau đó đỉ thẳng vào trong bếp.
Mệnh lệnh sao? Hắn có phải là con chó của Tân phủ đâu mà để cho nàng thích gọi, thích chỉ đạo là làm theo?
Hơn nữa hôm nay nàng còn lén lút đi gặp người đàn ông khác ở bên ngoài, giờ còn gọi hắn, vậy khác gì hắn là một kẻ bị cắm sừng ngốc nghếch chứ?
“Cô gia, đó là đại tiểu thư đó. Nếu như cô gia mặc kệ nàng mà để nàng giận, gây chuyện thì phải làm thế nào?”
Tiêu Lâm khịt mũi cười, hắn sợ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.