Ở Rể ( Chuế Tế )

Quyển 4 - Chương 572: Anh hùng hảo hán, hồng nhan họa thủy (thượng)

Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

15/09/2023

Dịch giả: luongsonbac1102

Mặt trời ngả về phía tây, vẫn còn sớm mới khuất hẳn sau núi, giữa núi non trùng điệp ở Lữ Lương này, đã tràn ngập âm thanh chém giết.

Hơn bốn trăm người bắt đầu mãnh liệt xông đến phía đội kỵ mã đang rút lui vào giữa núi non trùng điệp, làm cho chiến tuyến kéo dài, nơi này phần lớn là cây bụi và đá lộn xộn, máu tươi dày đặc, mùi máu tanh tưởi tràn ngập trong không khí.

Đối với Lữ Lương sơn mà nói, chuyện như thế này xảy ra cũng không quá khác thường. Trong địa bàn của Tiểu Hưởng Mã, tuy lực lượng đã bắt đầu lớn mạnh, không tránh khỏi việc bắt đầu giảng chuyện quy củ, nhưng đối với bên ngoài, việc giết chóc như thế này vẫn là chuyện bình thường như trước. Sống mái với nhau ở Lữ Lương sơn, cách thức cũng không phiền phức lắm, nói dăm ba câu là liền toàn bộ tấn công, hơn nữa cũng không chào hỏi mà đã xông vào, sau đó dựa vào cũng sức lực, một bên thì bị giết đến tan tác, một bên thì bắt đầu đồ sát. Hôm nay cũng giống như vậy, sau khi Triệu Tứ nói vài câu đơn giản, hơn bốn trăm người ào ào lao ra, bao vây ngọn núi, giống như đàn sói sau khi mở cổng, còn chưa giao phong mà sát khí đã ngút trời.

- Giếttt!

- Để đầu lại!

- Ta muốn ăn bọn chúng, ăn bọn chúng!

- Oa aaa!

Đám người hung hãn, điên cuồng hò hét xông tới, cũng khiến cho lòng người trở nên hiếu chiến hơn!

Lữ Lương sơn không giống như những nơi khác, ở nơi này, không có chỗ cho những kẻ nhát gan. Mặc dù lúc đầu có là người nhát gan, nhưng trong cuộc đấu tranh sinh tồn kịch liệt, cũng sẽ bị làm cho điên cuồng. Sơn trại của "Tiểu Hưởng Mã" Cầu Mạnh Đường có được thanh danh như sấm dội, thì đám lâu la trong đó cũng không phải hạng xoàng. Ít nhất theo khí thế mà nói, những người này nếu như ở bên ngoài, phần lớn đều là những kẻ liều mạng không muốn sống, nhất là tại đây trong trận mạc xông pha chém giết, trong ánh mắt của bọn họ nổi lên tia máu phấn khích, cảnh mọi người hò hét kêu gào cũng đủ khiến cho những người vốn bình tĩnh phải khiếp sợ.

Một số thương nhân bí quá hoá liều mà lên Lữ Lương sơn này, gặp phải địch thủ như vậy, ánh mắt khát máu như thế, rất nhiều người thậm chí ngay cả ý định phản kháng cũng không có. Trong không khí phấn khích như thế này, người thì điên cuồng, nói ăn thịt người sẽ thật sự ăn thịt người, những người hơi nhát gan, bị loại không khí này lôi cuốn, bị chặt lên một đao hai đao cũng hoàn toàn không tổn hại đến sức chiến đấu. Mặc dù là một đội quân nhỏ, cũng sẽ không muốn cứng rắn đối đầu với địch nhân như vậy.

Nhưng mà vào chiều nay, ở nơi này, bọn họ gặp phải sự cứng rắn mà đã lâu chưa từng gặp.

Tiếp đón bọn họ ở trong núi, thực sự không phải là sóng dữ hay đá ngầm. Mà giống hơn là một đoàn bọt biển thật lớn hút nước. Người của Tiểu Hưởng Mã đầy khắp núi đồi đều xông lên, liền giống như bị giữ chặt, sau đó sự cuồng nhiệt nghiêng về một phe lúc bắt đầu, ngay lập tức biến mất trong quỷ dị.

Lần này Ninh Nghị mang đến Lữ Lương, đại khái tổng cộng có hơn một trăm bảy mươi người. Trong số đó ngoại trừ một vài kỹ sư và thợ thủ công đặc thù - còn có thêm hai đầu bếp không sợ sống chết - đại khái có trên dưới một trăm hai mươi người có thể đánh nhau, tổng cộng chia làm mười ba tiểu đội. Khi phát hiện kẻ thù đi tới, mọi người đều đã bỏ hành lý xuống, một số người thì chuẩn bị dời ngựa đi, một số khác thì phân tán tiểu đội lẫn vào núi non trùng điệp, đại khái là khoảng bảy tám chục người. Các tiểu đội lợi dụng địa thế trong núi che chắn, có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng khoảng cách giữa các nhóm, vẫn cách xa nhau vài trượng như cũ.

Đời trước của ta trôi qua thật bình thường, đời này đầu thai ta muốn tìm một nhà có quyền có thế!

Ta muốn trở thành một cái bại gia tử! Một cái bại gia tử có tiền tài, c...

Tiên phong của bọn sơn tặc, đã tiến đến đánh tan tuyến phòng ngự, dựa theo lệ quen lúc trước, trong lúc chém giết bọn họ hẳn là giống thủy ngân chảy về phía hạch tâm của đội ngũ, nhưng lúc này đây, không ngờ là không có người nào tiến đến, giống như là bị tám, chín tiểu đội trong núi trực tiếp giữ chặt.

Máu tươi không ngừng tràn ra, văng tung tóe, tiếng hò hét chưa dứt thì bóng người đã ngã xuống rồi. Bởi vì đoàn kỵ mã đang lui về phía sau, thật ra các tiểu đội cũng trong lúc chém giết mà lui về sau, thế cho nên trong nháy mắt tiếp xúc, chiến tuyến trong sơn lĩnh giống như là gợn sóng lăn tăn. Thoạt nhìn sơn tặc dưới trướng Tiểu Hưởng Mã, chính là đang tiến tới phía trước giết chóc và hò hét.

Cảm giác khác thường chính là trong lúc giao chiến, sau một thời gian, bọn người nòng cốt của Cừu Mạnh Đường mới xuất hiện.

- Giết cho ta! Tiến lên tiến lên! Bắt lấy hai tên cầm đầu kia! Phanh thây bọn người cả gan chặn đường cho ta! Nhanh lên! Nhanh lên!

"Tiểu Hưởng Mã" Cừu Mạnh Đường năm nay đã ba mươi tuổi, bộ dạng của gã vốn anh tuấn, nhưng qua nhiều năm chém giết, càng trở nên hung ác và thô bạo, với tình hình như thế này, tiếng hô của gã đủ để cho người khác rét mật. Nhưng mà sau khi hô những lời này được một lúc, ánh mắt của gã liền tỏa sáng mỉm cười:

- Ha, không ngờ gặp phải điểm cứng rắn như vậy... Không tệ.

Trong tầm mắt, phía bên đối phương, không ngờ lại không xuất hiện quá nhiều tiếng hò hét.

Nếu như cao thủ đơn độc luận võ bình thường, hò hét lớn tiếng chỉ có thể khiến hao tổn khí lực, một ít tiếng quát coi như là phối hợp với phương pháp hô hấp phát ra, cũng sẽ không đến mức dọa người. Nhưng trên chiến trường, hoặc là ở trong cảnh chém giết hỗn loạn, tiếng la hét lại trở nên vô cùng quan trọng, nó có thể làm cho lý trí của con người trở nên mơ hồ, khiến cho con người điên cuồng hơn, quên đi đau đớn và sợ hãi. Tuy nhiên lần này trong lúc giao thủ, trong đội ngũ của đối phương tuy rằng cũng có phát ra tiếng hò hét, nhưng không ngờ tiếng hò hét không lớn lắm, điều này chỉ có thể thuyết minh, đối phương không có chịu đựng áp lực quá lớn, hoàn toàn giống như là mọi việc đều có thể ứng phó đâu vào đấy.

Đánh trận kiểu như thế này, không hề giống như là xem phim ở hậu thế, vài trăm người một khi tụ tập cùng một chỗ, phải phân rõ ai là ai, kỳ thật đều là việc khó. Tiểu Hưởng Mã chém giết nhiều năm như vậy, đương nhiên nhãn lực vẫn có, nhưng y cũng chỉ có thể nhìn thấy quân tiên phong mãnh liệt nhào tới liền bị ngăn trở, binh phong giữ chặt. Nhưng nếu như nhìn rõ ràng thêm chút nữa, y sẽ phát hiện được ngay, thủ hạ dưới trướng nhào tới tuyến trên, chỉ có thể ngăn cản, không hề phản đòn được, mà trong lúc ấy, bên kia lại chém giết đâu ra đấy. Người bên này mãnh liệt mà lên, cuồng nhiệt reo hò, nhưng nhóm người thứ nhất xông lên lại ngã xuống rồi, hoặc là thương tàn hoặc là chí mạng. Trong tiếng hò hét kèm theo tiếng kêu thảm thiết, làm cho người ở phía sau điên cuồng lao tới, mà đoàn kỵ mã trong lúc ấy bắt đầu lui lại phía sau, làm cho cả chiến tuyến đều lui lại, chỉ còn lại thi thể và máu tươi, bị người ở phía sau vọt tới bỏ lại đằng sau.

Trong khe hở của tiểu đội tiếp nối tiểu đội, không có bao nhiêu người xông tới, bởi vì bọn họ chợt phát hiện, đồng bạn bên cạnh đã ngã xuống rồi. Mặc dù có một vài tên sơn tặc ở bên cạnh nổi lên sát khí, xông vào bên trong, cũng sẽ bị tên nỏ bay tới nhanh chóng giải quyết.

Đây là tình hình lúc ấy giao chiến, Tiểu Hưởng Mã thấy thế cục như thế này, hai mắt đã nổi hào quang, chiến mã dưới thân xao động, không ngờ có chút hưng phấn. Nhưng mà không lâu sau, y cảm nhận được, chuyện phiền phức trên thế giới này quả nhiên phần lớn là do nữ nhân mà ra, đó là... Sau đó, trong lòng y thật sự cảm thấy hối hận.

Bởi vì ngay tại nơi chiến tuyến này, ngoại trừ Cừu Mạnh Đường tâm tình phấn khởi, phía sau gã còn có mấy thân ảnh, đang ở trên lưng ngựa xem cuộc chiến. Thân hình của Lâu Thư Uyển giấu trong áo choàng, trong biểu lộ không thể biết được có mấy phần chấn động, nhưng mà hai tay giấu trong tay áo, kỳ thật đã run nhè nhẹ rồi, máu nóng đã lăn động trong đáy mắt.

Cổ họng của nàng hơi hơi run rẩy, tuy rằng ở dưới trướng Điền Hổ đã xảy ra nhiều việc như vậy, nhưng đối với trận chiến chém giết thật sự, nàng vẫn không gặp qua nhiều lắm. Lúc này chỉ là bị cảm xúc xao động nào đó vây quanh, bị nhóm sơn tặc khát máu hò hét lây nhiễm, ánh mắt nhìn về bóng dáng rất xa bên kia, sau khi kiềm chế nỗi lòng, nhẹ giọng hỏi:

- Như thế nào rồi?



Nàng cảm thấy dường như âm thanh của mình cũng không được bình tĩnh, nhưng có lẽ người khác cũng không phát hiện điều gì. Ở bên cạnh của nàng, thân hình Vu Ngọc Lân cao ngất, hơi hơi nhíu mi. Chiến mã của Điền Thực bất an bước vài bước, bị Điền Thực ghìm lại dây cương, mới vừa đứng lại.

- Hà!

Người trẻ tuổi được xưng là Tam Thái tử cười cười:

- Những người này có chút bản lĩnh, thoạt nhìn không dễ đánh nha.

- Vâng... đúng vậy.

Lâu Thư Uyển hết sức bình tĩnh thuận tiện trả lời một câu.

Phía trước một chút, Cừu Mạnh Đường cũng đã trao đổi một chút sự tình với thủ hạ ở bên cạnh, bảo gã trở về tiếp tục triệu tập người, sau đó giơ song đao:

- Mọi người, theo ta giết!

Chiến mã hướng chiến tuyến phía trước liền tới.

...

Xông pha nơi chiến tuyến, đối với sự cuồng nhiệt của đối phương bên kia, Ninh Nghị bên này, lại hiển nhiên bình tĩnh đến mức có chút lạ thường.

Cũng không phải là không có ai lên tiếng, lúc chém giết như thế này cần phải cuồng nhiệt, căn bản là không thể nào không có người la lên một hai câu, nhưng mà từng hồi một vang lên, lại phần lớn là phối hợp một ít tiếng quát, hoặc là khi chém giết địch thủ nổi lên hò hét, cũng có kẻ sau khi giết chết một vài người, bắt đầu cười "Ha ha ha ha", nhưng phủ trong tiếng gào rú điên cuồng của đối phương, thì phía bên này lại thật sự có vẻ quá mức bình tĩnh.

- ... Đi!

- Ngừng! Tiếp ứng đội thứ bảy!

- Mạnh Sơn, các ngươi nhanh lênnn.

- Không đượccc lại đâyyy!

- Cút ngay cho taaa!

Triệu Tứ tay vung cương đao, bắt đầu cũng muốn xông tới liều mạng, nhưng sau đó liền bị đám người Ninh Nghị giữ chặt:

- Triệu Tứ gia, bên này còn dựa vào ngươi dẫn đường đấy.

Từ lúc ở hậu phương ngây ngốc nhìn cảnh tượng lui về phía sau chém giết này. Trên thực tế, hiện giờ ở trong đội ngũ này, hoặc như Nhiếp Sơn trên dưới đều là những người sám hối ở Lương Sơn này, hoặc như Điền Đông Hán vốn là cao thủ có tiếng ở trên giang hồ, cho dù là người có võ nghệ kém nhất trong số đó, thật ra thân thủ cũng không hề yếu.

Lấy đám người Nhiếp Sơn mà nói, sau khi trải qua những chuyện kia ở đồi Độc Long, bản năng giết chóc của bọn họ vẫn còn, nhưng khoái cảm trong lúc chém giết thật ra đã không còn. Bình thường đã trải qua cải tạo ở trại tập trung như vậy, tính cách trọng yếu của bọn họ xem như đã thay đổi một phần, tam quan bị cưỡng ép phá hủy, đi về hướng cực đoan khác, những người này gần phân nửa đều đã bắt đầu đọc kinh Phật, trước giờ thích ra sức giúp người, làm việc thiện, đa số những người rèn luyện võ nghệ lại chọn dùng phương thức tự mình hại mình. Người như thế khi giết người vô cùng đơn giản, căn bản cũng sẽ không cần hô cái gì ở ngoài miệng.

Ninh Nghị cũng không xem là đại thiện nhân gì, đương nhiên sẽ không hy vọng dạy dỗ ra một đám hòa thượng, bởi vậy tư tưởng giáo dục xưa nay, trong lúc mọi người thảo luận, đối với các loại đạo lý là cực kỳ xem trọng đấy. Chúng ta phải quý trọng cái gì, phải bảo vệ cái gì, vì sao phải giết người, vì sao phải cùng người đối chiến - phải phân biệt rõ ràng mới là trọng yếu. Cũng bởi vì vậy mà bảo lưu được sức chiến đấu của rất nhiều người.

Mà với bọn người Điền Đông Hán mà nói, trong võ lâm bọn họ vốn đã là cao thủ, thực sự gặp phải chiến trường lớn, người như con kiến, có lẽ sẽ không kìm nén được tâm tình, nhưng ở trước mắt, vấn đề là chiến trường này thật sự quá nhỏ.

Nếu thật sự là ở trên chiến trường, mấy ngàn người kết thành một trận, một lần xung phong, trước sau trái phải cũng đều là người, ngoại trừ về phía trước, căn bản ngươi không có bất kì nơi nào có thể di chuyển, đứng vững hay không, một đao xuất ra có thể trí mạng hay không, chính là tiêu chuẩn duy nhất, muốn sống, ngoại trừ có một ít thủ đoạn bảo vệ tính mệnh tinh xảo, thì chỉ có thể dựa vào may mắn. Mà trước mắt, hơn bốn trăm người xung phong, thoạt nhìn đã đầy khắp sơn lĩnh, trên thực tế lại chính là một hồi đại hỏa đấu, chỉ cần có chỗ xê dịch, sẽ không gặp phải cái loại đao quang sóng dữ làm cho người ta không thể rảnh tay rảnh chân, cao thủ vẫn là cao thủ.

Không có binh chủng phối hợp, không có đánh bọc sườn vây kín, không có tiễn thỉ phủ trùm, đối phương điên cuồng gào thét như bệnh tâm thần thế này, đối với những người này mà nói, trên cơ bản chính là hành vi ngu xuẩn lãng phí khí lực. Huyết khí và sức lực đương nhiên là rất đáng khen, nhưng thật sự mà nói, trong khi đánh đấm sinh tử, gặp phải loại xung phong tán binh này, bên này quả thật không cảm thấy áp lực gì lớn.

- Không có trật tự gì cả.

Ninh Nghị đáp tay che mắt để nhìn:

- Đây là nhóm người thứ nhất sao?

- Nếu thật chỉ có bấy nhiêu người ấy, có thể trực tiếp xử lý hết bọn chúng tại đây rồi.

Chúc Bưu cũng đang vươn cổ nhìn.

- Cường long không áp địa đầu xà, mới vừa rồi Triệu Tứ gia cũng nói, trại của Tiểu Hưởng Mã, một hai ngàn người vẫn có đấy. Sợ là muốn giết được bọn họ cũng phải cố hết sức... Ta thấy khá kỳ quái là, vị Hưởng Mã ca này vì sao bỗng nhiên lại xuống tay với ta, ta đã đắc tội với người nào của hắn sao?



- Ách, dựa vào những việc người vẫn làm mà nói, thật sự không dám đoán...

Chúc Bưu nghĩ, vẻ mặt có chút khó xử, sau đó hào khí vung tay một cái:

- Dù sao bất kể như thế nào, bọn họ đến bao nhiêu chúng ta sẽ xử lý bấy nhiêu. Lần này bắc thượng, Ninh đại ca ngươi không có ý tưởng gì để mọi người rèn luyện một chút sao?

- À, mặc dù trong đầu cũng nghĩ ra có nguyên nhân nhất định, tuy nhiên... Ha ha, thôi đi, ta cũng không đoán ra là ai...

Bên kia chém giết kịch liệt, bên này thái độ của hai người thật sự có chút quái dị, Triệu Tứ nghe hai người đối thoại, nhìn lại cảnh chém giết bên kia, ánh mắt mê hoặc khó hiểu. Tầm nhìn ở đầu kia, mắt thấy Tiểu Hưởng Mã đã sắp xông đến, song đao trong tay y nhanh như chớp, thẳng hướng chém về một tiểu đội phía trước. Chúc Bưu nhìn cảnh tượng này, đưa tay chỉ bên kia:

- Đó có phải là Tiểu Hưởng Mã không?

Triệu Tứ gật đầu:

- Đúng vậy, y một tay khoái đao, vô cùng lợi hại, trong hai năm này...

Y vẫn còn đang giới thiệu, Tiểu Hưởng Mã kia giao thủ với đội ngũ đã bị tách ra, lui ra ngoài mấy trượng mới dừng lại, có người bị thương, nhưng mà ngay lúc này, Cừu Mạnh Đường trong lúc nhất thời cũng không dám xông tới đột phá ở hướng này. Mà bên này, Chúc Bưu đề thương lên ngựa, lắc lắc đầu:

- Cũng tốt, để ta đi giết hắn.

Y cúi thấp người, chiến mã xông tới, móng sắt chạy như bay, xông vào chiến tuyến bên cạnh. Tên sơn tặc đầu tiên xông tới ngăn cản, tiếp đó là cả người đều bắn lên cao, tốc độ của chiến mã lại không suy giảm chút nào, từ một bên sơn lĩnh giống như bộ song trảm biên kéo ra một biển máu, vọt tới Cừu Mạnh Đường.

Triệu Tứ trợn mắt há mồm mà nhìn cảnh tượng này, tuy rằng y cũng đã từng tham gia Thanh Mộc trại đi chém giết, võ nghệ của Lục Hồng Đề chắc chắn cao hơn Chúc Bưu mấy bậc, nhưng mà nếu nói thanh thế giục ngựa chém giết trên chiến trường, dù sao Hồng Đề cũng là nữ tử, cũng không cách nào so cùng với Chúc Bưu, một trong hai thanh niên kiêu ngạo đến mức hồ đồ này.

- Cừu Mạnh Đường!

Chúc Bưu ha ha hô to, giống như một đứa trẻ đang chơi đùa:

- Đem đầu của ngươi cho taaa!

Cừu Mạnh Đường đáp:

- X mẹ ngươi!

Ninh Nghị nhìn cảnh này, vỗ vỗ bả vai Triệu Tử:

- Triệu Tứ gia, ngươi nhìn xem, ta muốn nhờ ngươi nghĩ một chút xem, gần đây có địa hình nào như vậy hay không...

Một chỗ khác trên chiến trường, Vu Ngọc Lân nhìn biến hóa trên toàn bộ chiến trường, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Gã có nhiều kinh nghiệm cầm binh, có thể nhìn ra toàn bộ tình thế, lúc này thấp giọng nói:

- Trận chiến này không đơn giản như vậy, Tam Thái tử, Lâu cô nương, ta nghĩ, chúng ta nên gọi người của mình tới mới được.

Lần này bọn họ vào núi, mang hơn ba trăm người đều là tinh binh dưới trướng của Điền Hổ, đây mới là thực lực trên tay bọn họ. Lâu Thư Uyên liếc gã một cái, ánh mắt nghi hoặc. Điền Thực cũng muốn khoe chỗ tốt, mắt thấy Cừu Mạnh Đường dường như sắp không xong rồi, có chút cao hứng:

- Được, nên để cho Tiểu Hưởng Mã kia biết được thực lực của chúng ta.

Lâu Thư Uyển không hiểu rõ được tình trạng trên chiến trường, ngẫm nghĩ một chút, lúc này mới nói:

- Nếu như thật sự khó khăn như vậy, hay là thôi đi... được không?

Vu Ngọc Lân liếc nàng một cái, cười ngạo nghễ:

- Đương nhiên cũng có chút khó khăn, nhưng bỏ dở nửa chừng đâu đáng là anh hùng, Lâu cô nương không cần lo ngại, nếu đã quyết định ra tay, sự việc trên chiến trường, ta cùng với Tam Thái tử đều có cân nhắc.

Điền Thực cười ha hả:

- Đúng vậy, mặt khác, để cho Cừu Mạnh Đường hiểu rõ thực lực của chúng ta, thật ra rất quan trọng đấy, làm như vậy là niềm vui ngoài ý muốn mới đúng. Lâu cô nương, cho dù là cô nương có đụng chạm gì với người này, đó là chuyện trước khi động thủ, sau khi động thủ, chính là chuyện của đàn ông chúng ta, cô nương chỉ cần nhìn xem là được!

Bọn họ nói đến nước này, Lâu Thư Uyển cũng không tiện nói thêm gì. Chỉ có điều nghe lời nói của bọn họ, nhìn lại tình hình chém giết bên kia, trong lòng cảm thấy càng thêm phức tạp...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Rể ( Chuế Tế )

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook