Quyển 3 - Chương 409: căn dặn (2)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
26/04/2018
Khi cường đạo Lương Sơn vào Giang Ninh cướp ngục, tàn sát hơn nửa Tô gia gần hai trăm người, cuối cùng hắn ra sức chính diện đánh lui đám hung
đồ Lương Sơn. Nàng không thể nghe ngóng được chi tiết việc này, cho dù
là có thì cũng đa phần là đã được thêm mắm thêm muối, nhưng tin tức như
vậy cũng đã đủ để khiến nàng biết là chuyện gì đã xảy ra.
Lần đó đi thuyền về phía Bắc, Ninh Nghị từng thuận miệng đề cập đến việc sẽ đi Sơn Đông một chuyến, bản thân mình ngay lúc đó đoán quá đơn giản, chỉ cho rằng hắn đến đến đó để buôn bán hoặc làm việc nhỏ gì đó. Người tên là Lãng tử Yến Thanh gì đó, nói với mình một số điểm tốt của người Lương Sơn, mình chưa hiểu chuyện gì, còn đi tuyên truyền với hắn về những chuyện Lương Sơn hiệp đạo, cũng không biết tâm trạng lúc đó của hắn như thế nào.
Nhưng lúc đó hắn đã sắp xếp tỉ mỉ rồi. Buổi tối sau đó, vị Cẩm Nhi cô nương vẻ phát giận trước mặt mình, có lẽ là vì mình đã nói đến Lương Sơn hiệp nghĩa gì đó.
Có thể ở Giang Ninh một mình bức lui được đám Lương Sơn hung đồ, về sau trong hành trình ở sông Biện đã gần như diệt hoàn toàn đối phương đã chứng tỏ sẽ có phân lượng như thế nào, Sư Sư đều biết rõ, đặc bệt là qua hỏi dò hay hỏi trực tiếp thiên tướng Trần Kim Quy đi cùng, đã xác định Ninh Nghị chính là chủ não của hành động lúc đó, nàng biết ngay, vốn sự phỏng đoán của mình với hắn lúc đó, đã có chút ấu trĩ rồi.
Bởi vậy trên đường, tình hình trở nên rất rõ ràng, người bình thường nếu như bị bọn phỉ cướp sạch, nhiều nhất cũng chỉ đi báo quan. Còn bên phía Lập Hằng, thì có lẽ là đuổi giết theo, đến kinh thành rồi thì chuyển hướng đi Sơn Đông, phải tìm đến tận nhà đối phương để báo thù. Trần Kim Quy không nói ra bối cảnh như hiện nay của Ninh Nghị là như thế nào, nhưng Sư Sư vẫn biết, phía sau Ninh Nghị vẫn có bối cảnh của hắn, lần này hắn lên kinh, cũng chính là thống nhất lực lượng, đi về phía Đông báo thù Sự tình chỉ có thể trở nên như vậy, lại kể lại thì không có cách nào.
Sư Sư đương nhiên cũng không đến mức phải tra đến tận cùng, lần này gặp mặt, nàng cũng thuận miệng hỏi vài câu, dặn dò Ninh Nghị đi về phía Đông cẩn thận, đối phương hiển nhiên sẽ không cảm thấy kỳ lạ khi mình đoán ra những việc này Sư Sư ở trong lầu xanh nhiều năm như vậy, một lòng suy nghĩ linh hoạt trong sáng, nói ra những người như Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong, tâm tư còn phải giữ lại đôi chút. Nhưng người bạn cũ Ninh Nghị thì không thể không nói, có những lúc tùy miệng nói ra một câu, đối phương liền biết ngay là ám chỉ đằng sau đó, tâm tư tỉ mỉ, hài hước, có thể chuẩn xác nắm rõ ý đồ đằng sau đó. Cảm giác này, lại vì thân phận của bạn nối khố không cần phải phòng vệ quá, như vậy thật ra rất tốt.
Nhưng nàng vẫn đánh giá sai một số thứ.
Khi đột nhiên phát hiện đám người Cơ Vãn Tình đặt mục tiêu trên người Ninh Nghị, trong lòng nàng vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa thấy buồn cười, và cũng cảm thấy chờ đợi. Trong toàn bộ quá trình này, nàng đang tò mò chân tướng sự tình, cho nên nói mấy câu cũng đều là có ý thăm dò. Bên phía Lập Hằng, hiển nhiên cũng có mục tiêu như vậy, sau khi xác định việc này, trong cả quá trình, nàng đều vừa chờ mong, vừa cười nhạo đám người Cơ Vãn Tình ngu xuẩn, chọn phải đối thủ không nên chọn.
Trong lòng nàng đã chuẩn bị màn khẩu chiến cuối cùng liên quan đến Lập Hằng, hoặc là từng bước từng bước phá giải sự gây khó dễ của đối phương, lấy từng bài thơ hay để vượt qua tình cảnh của tất cả đám thư sinh ở đây. Trong lòng suy nghĩ, chỉ là mình có đưa bài "Khê Sa" ra để dệt hoa trên gấm hay không, nhưng đến nàng cũng không ngờ cuối cùng việc này lại kết thúc như vậy. Lấy một bài thơ để dẹp toàn trường, nghênh ngang rời đikhông ngờ lại là một bài được tùy tay viết ra như vậy.
Đối với Lập Hằng, trong lòng mình vẫn là đánh giá thấp. Nghĩ đến đây tâm tình của nàng đều trở nên rất phức tạp.
Nếu như nói hội thơ ở Giang Ninh lần trước, sau khi nhìn thấy tình cảm của Vân Trúc và Ninh Nghị, trong nội tâm nàng cảm thấy vị bằng hữu kia quả nhiên là tài tử phong lưu, tài hoa hơn người. Đến lần này, nàng lại cảm thấy Ninh Nghị có một loại khí thế và uy áp kinh người, càng lúc càng lợi hại.Ở phương diện này có lẽ hắn thật sựcó thể không coi mọi người ra gì.
Ngoài ra câu "Tái kỹ tùy ba nhậm khứ lưu", cũng khiến nàng phải đọc đi đọc lại. Trên thực tế, những lời này khiến cho người ta có cảm giác không thân thiết, mà là có chút xa cách. Nàng cũng không biết câu này có chỉ bản thân mình không, nhưng bất luận thế nào, chữ "kỹ" kia cũng có chút nghĩa xấu. Trong lúc này, dù có hàm chứa chút cảm giác cao nhã, nhưng cuối cùng vẫn tồn tại chút nghĩa xấu ở trong đó.
Sư Sư cũng không ngại loại bằng hữu như Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong lấy nàng để nổi danh, nhưng trước mắt câu nói này đã khiến cho khoảng cách giữa nàng và Ninh Nghị bị nhích xa ra đôi chút. Lúc trước bản thân mình có lẽ sẽ nhân nhượng, những bằng hữu thấp hơn trong câu này đột nhiên cao hơn mình đôi chút, thậm chí trong lúc mơ hồ còn có cảm giác hơn mình, càng cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là trong lòng nàng vẫn cảm nhận được sự phức tạp, mà ngay cả bản thân nàng cũng không biết phải quy nạp tâm tình của mình như thế nào.
Có chút mới lạ, nhưng dường như cũng không chán ghét Đồng thời với việc quy nạp tâm tình của chính mình, trong tụ hội cũng đã có một số người kịp phản ứng, chung quy là vì không phục, tìm đủ lý do để nói Ninh Nghị thế này thế khác. Những người làm thơ không hay thì cũng không có mấy người nói, nhưng sau đó một lát, có một người nói ra nguyên nhân tại sao Ninh Nghị ngay từ đầu không chịu làm thơ, mà bây giờ lại làm. Không chừng là từ tiểu quận chúa mà ra. Sự phỏng đoán này nhận được phụ họa từ mấy người khác, nhưng mấy vị lão giả còn chưa nói xong.
Sư Sư cũng không thèm để ý đến những thứ này, cứ tiếp tục ầm ĩ, đến tối nay sự việc truyền ra ngoài, ai xấu mặt thì tất cả mọi người sẽ đều nhìn rõ. Bọn họ có thể tìm lý do để biện giải, nhưng tốc độ truyền tin ở Phàn lầu này là bình thường sao? Cơ Vãn Tình trong hoàn cảnh như vậy muốn hạ thể diện của mình, nếu ma ma biết thì không biết sẽ tức giận như thế nào. Đường Nguyệt và Phù Thu Sương bị gọi đến hiển nhiên không biết chuyện, nhưng chắc chắn cũng bị ma ma mắng một trận, thật sự là một mũi tên trúng mấy con chim.
Trong lòng có chút tùy ý mà nghĩ, trong nháy mắt, lại đột nhiên chú ý đến một thân ảnh về bên này. Nàng đang chần chờ muốn đứng lên chào hỏi, vị lão giả vẻ mặt quắc thước, khí độ ung dung đi đến, hai tay chắp đằng sau, bên này trước khi đám người Nghiêm Lệnh Trung phản ứng lại, thì lời của đối phương đã truyền khắp toàn trường rồi.
- Có liên quan đến việc này, lão phu có thể bảo đảm cho Lập Hằng.
Những lời này nhắm vào, hiển nhiên chính là những người nói thi từ này chưa chắc đã phải Ninh Nghị viết. Lời này vừa ra, những người bên kia còn đang bàn tán cũng ngẩng đầu lên xem, ai nấy đều hết sức kinh ngạc.
Thì ra là như vậy Sư Sư trong lòng suy nghĩ, có liên quan đến toàn bộ Ninh Nghị thì cần phải lắp ghép từng mảnh nhỏ.
Lập Hằng đến kinh thành, bối cảnh sau lưng là vị lão nhân gia này? Hay nói cách khác sau lưng hắn là một vị khác có địa vị cao hơn?
Lần đó đi thuyền về phía Bắc, Ninh Nghị từng thuận miệng đề cập đến việc sẽ đi Sơn Đông một chuyến, bản thân mình ngay lúc đó đoán quá đơn giản, chỉ cho rằng hắn đến đến đó để buôn bán hoặc làm việc nhỏ gì đó. Người tên là Lãng tử Yến Thanh gì đó, nói với mình một số điểm tốt của người Lương Sơn, mình chưa hiểu chuyện gì, còn đi tuyên truyền với hắn về những chuyện Lương Sơn hiệp đạo, cũng không biết tâm trạng lúc đó của hắn như thế nào.
Nhưng lúc đó hắn đã sắp xếp tỉ mỉ rồi. Buổi tối sau đó, vị Cẩm Nhi cô nương vẻ phát giận trước mặt mình, có lẽ là vì mình đã nói đến Lương Sơn hiệp nghĩa gì đó.
Có thể ở Giang Ninh một mình bức lui được đám Lương Sơn hung đồ, về sau trong hành trình ở sông Biện đã gần như diệt hoàn toàn đối phương đã chứng tỏ sẽ có phân lượng như thế nào, Sư Sư đều biết rõ, đặc bệt là qua hỏi dò hay hỏi trực tiếp thiên tướng Trần Kim Quy đi cùng, đã xác định Ninh Nghị chính là chủ não của hành động lúc đó, nàng biết ngay, vốn sự phỏng đoán của mình với hắn lúc đó, đã có chút ấu trĩ rồi.
Bởi vậy trên đường, tình hình trở nên rất rõ ràng, người bình thường nếu như bị bọn phỉ cướp sạch, nhiều nhất cũng chỉ đi báo quan. Còn bên phía Lập Hằng, thì có lẽ là đuổi giết theo, đến kinh thành rồi thì chuyển hướng đi Sơn Đông, phải tìm đến tận nhà đối phương để báo thù. Trần Kim Quy không nói ra bối cảnh như hiện nay của Ninh Nghị là như thế nào, nhưng Sư Sư vẫn biết, phía sau Ninh Nghị vẫn có bối cảnh của hắn, lần này hắn lên kinh, cũng chính là thống nhất lực lượng, đi về phía Đông báo thù Sự tình chỉ có thể trở nên như vậy, lại kể lại thì không có cách nào.
Sư Sư đương nhiên cũng không đến mức phải tra đến tận cùng, lần này gặp mặt, nàng cũng thuận miệng hỏi vài câu, dặn dò Ninh Nghị đi về phía Đông cẩn thận, đối phương hiển nhiên sẽ không cảm thấy kỳ lạ khi mình đoán ra những việc này Sư Sư ở trong lầu xanh nhiều năm như vậy, một lòng suy nghĩ linh hoạt trong sáng, nói ra những người như Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong, tâm tư còn phải giữ lại đôi chút. Nhưng người bạn cũ Ninh Nghị thì không thể không nói, có những lúc tùy miệng nói ra một câu, đối phương liền biết ngay là ám chỉ đằng sau đó, tâm tư tỉ mỉ, hài hước, có thể chuẩn xác nắm rõ ý đồ đằng sau đó. Cảm giác này, lại vì thân phận của bạn nối khố không cần phải phòng vệ quá, như vậy thật ra rất tốt.
Nhưng nàng vẫn đánh giá sai một số thứ.
Khi đột nhiên phát hiện đám người Cơ Vãn Tình đặt mục tiêu trên người Ninh Nghị, trong lòng nàng vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa thấy buồn cười, và cũng cảm thấy chờ đợi. Trong toàn bộ quá trình này, nàng đang tò mò chân tướng sự tình, cho nên nói mấy câu cũng đều là có ý thăm dò. Bên phía Lập Hằng, hiển nhiên cũng có mục tiêu như vậy, sau khi xác định việc này, trong cả quá trình, nàng đều vừa chờ mong, vừa cười nhạo đám người Cơ Vãn Tình ngu xuẩn, chọn phải đối thủ không nên chọn.
Trong lòng nàng đã chuẩn bị màn khẩu chiến cuối cùng liên quan đến Lập Hằng, hoặc là từng bước từng bước phá giải sự gây khó dễ của đối phương, lấy từng bài thơ hay để vượt qua tình cảnh của tất cả đám thư sinh ở đây. Trong lòng suy nghĩ, chỉ là mình có đưa bài "Khê Sa" ra để dệt hoa trên gấm hay không, nhưng đến nàng cũng không ngờ cuối cùng việc này lại kết thúc như vậy. Lấy một bài thơ để dẹp toàn trường, nghênh ngang rời đikhông ngờ lại là một bài được tùy tay viết ra như vậy.
Đối với Lập Hằng, trong lòng mình vẫn là đánh giá thấp. Nghĩ đến đây tâm tình của nàng đều trở nên rất phức tạp.
Nếu như nói hội thơ ở Giang Ninh lần trước, sau khi nhìn thấy tình cảm của Vân Trúc và Ninh Nghị, trong nội tâm nàng cảm thấy vị bằng hữu kia quả nhiên là tài tử phong lưu, tài hoa hơn người. Đến lần này, nàng lại cảm thấy Ninh Nghị có một loại khí thế và uy áp kinh người, càng lúc càng lợi hại.Ở phương diện này có lẽ hắn thật sựcó thể không coi mọi người ra gì.
Ngoài ra câu "Tái kỹ tùy ba nhậm khứ lưu", cũng khiến nàng phải đọc đi đọc lại. Trên thực tế, những lời này khiến cho người ta có cảm giác không thân thiết, mà là có chút xa cách. Nàng cũng không biết câu này có chỉ bản thân mình không, nhưng bất luận thế nào, chữ "kỹ" kia cũng có chút nghĩa xấu. Trong lúc này, dù có hàm chứa chút cảm giác cao nhã, nhưng cuối cùng vẫn tồn tại chút nghĩa xấu ở trong đó.
Sư Sư cũng không ngại loại bằng hữu như Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong lấy nàng để nổi danh, nhưng trước mắt câu nói này đã khiến cho khoảng cách giữa nàng và Ninh Nghị bị nhích xa ra đôi chút. Lúc trước bản thân mình có lẽ sẽ nhân nhượng, những bằng hữu thấp hơn trong câu này đột nhiên cao hơn mình đôi chút, thậm chí trong lúc mơ hồ còn có cảm giác hơn mình, càng cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là trong lòng nàng vẫn cảm nhận được sự phức tạp, mà ngay cả bản thân nàng cũng không biết phải quy nạp tâm tình của mình như thế nào.
Có chút mới lạ, nhưng dường như cũng không chán ghét Đồng thời với việc quy nạp tâm tình của chính mình, trong tụ hội cũng đã có một số người kịp phản ứng, chung quy là vì không phục, tìm đủ lý do để nói Ninh Nghị thế này thế khác. Những người làm thơ không hay thì cũng không có mấy người nói, nhưng sau đó một lát, có một người nói ra nguyên nhân tại sao Ninh Nghị ngay từ đầu không chịu làm thơ, mà bây giờ lại làm. Không chừng là từ tiểu quận chúa mà ra. Sự phỏng đoán này nhận được phụ họa từ mấy người khác, nhưng mấy vị lão giả còn chưa nói xong.
Sư Sư cũng không thèm để ý đến những thứ này, cứ tiếp tục ầm ĩ, đến tối nay sự việc truyền ra ngoài, ai xấu mặt thì tất cả mọi người sẽ đều nhìn rõ. Bọn họ có thể tìm lý do để biện giải, nhưng tốc độ truyền tin ở Phàn lầu này là bình thường sao? Cơ Vãn Tình trong hoàn cảnh như vậy muốn hạ thể diện của mình, nếu ma ma biết thì không biết sẽ tức giận như thế nào. Đường Nguyệt và Phù Thu Sương bị gọi đến hiển nhiên không biết chuyện, nhưng chắc chắn cũng bị ma ma mắng một trận, thật sự là một mũi tên trúng mấy con chim.
Trong lòng có chút tùy ý mà nghĩ, trong nháy mắt, lại đột nhiên chú ý đến một thân ảnh về bên này. Nàng đang chần chờ muốn đứng lên chào hỏi, vị lão giả vẻ mặt quắc thước, khí độ ung dung đi đến, hai tay chắp đằng sau, bên này trước khi đám người Nghiêm Lệnh Trung phản ứng lại, thì lời của đối phương đã truyền khắp toàn trường rồi.
- Có liên quan đến việc này, lão phu có thể bảo đảm cho Lập Hằng.
Những lời này nhắm vào, hiển nhiên chính là những người nói thi từ này chưa chắc đã phải Ninh Nghị viết. Lời này vừa ra, những người bên kia còn đang bàn tán cũng ngẩng đầu lên xem, ai nấy đều hết sức kinh ngạc.
Thì ra là như vậy Sư Sư trong lòng suy nghĩ, có liên quan đến toàn bộ Ninh Nghị thì cần phải lắp ghép từng mảnh nhỏ.
Lập Hằng đến kinh thành, bối cảnh sau lưng là vị lão nhân gia này? Hay nói cách khác sau lưng hắn là một vị khác có địa vị cao hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.