Quyển 3 - Chương 447: chương 447
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
27/04/2018
Vừa nói dứt lời, đám người Chúc Long đều hưng phấn đồng ý. Kế sách phức
tạp thế này, cho dù là bọn họ nghe không hiểu nhưng cũng biết đây thực
sự rất giảo hoạt, cũng đầy ý tưởng xấu xa. Đám người Chúc Triều Phụng,
Loan Đình Ngọc, Vương Sơn Nguyệt vẫn còn đang suy tư đạo lý trong đó,
Ninh Nghị quay đầu lại, nhìn về hướng quân doanh Lương Sơn.
Hiện tại hắn có thể nghĩ rằng, mà trên thực tế có lẽ có một lúc nào đó, người tên là Ngô Dụng kia đã mơ hồ nhận ra nguy cơ trong việc này. Đây là dự cảm của người thông minh. Có lẽ cũng bởi vì thế nên lúc đó, y mới bỗng nhiên lựa chọn khiến toàn quân Lương Sơn chuẩn bị cường công Chúc gia trang. Trong nháy mắt đó, ngay cả Ninh Nghị cũng có chút không ngờ.
Nếu ý nghĩ như vậy có thể thật sự được quán triệt xuống một cách nhanh nhẹn, dũng mãnh, đúng là Ninh Nghị sẽ không có nhiều không gian để thể hiện cho lắm. Có lẽ tiếp theo chỉ có thể lựa chọn thuyết phục hai trang Chúc, Hổ toàn lực phá vây nhằm bảo tồn thực lực. Nếu tới bước đó thì Ninh Nghị đúng là sẽ rất chật vật.
Đáng tiếc, người thông minh luôn là người thông minh. Khi thời gian trôi qua, y có thể tỉnh táo lại, có thể lý trí phán đoán tình hình toàn cục. Tổn thất gấp bội so với trước, lại thêm những kẻ bị thả ra có thể tạo thành biến cố nhất định trong cuộc chiến hỗn loại sẽ khiến tổn thất càng tăng thêm. Ngoài ra Lôi Phong là người của triều đình cũng nhắc nhở Ngô Dụng về khả năng Võ Thụy Doanh ngư ông đắc lợi. Bởi vậy y mới lý trí lựa chọn lui binh.
Chỉ cần nghiêm túc quân kỷ, diệt trừ tai họa ngầm đi, ưu thế của Lương Sơn vẫn như trước. Dù sao Chúc gia trang đã là vật trong lòng bàn tay … Ngô Dụng hẳn là nghĩ như vậy. Đáng tiếc, ngoại thương dễ trừ còn tế bào ung thư thì lại nhanh chóng khuếch tán … Người thông minh luôn dễ đoán hơn so với kẻ ngu ngốc chính là ở chỗ này.
Ninh Nghị lắc đầu, xua đi chút khiếp sợ trong lòng. Chúc gia đã là quân tướng mệt mỏi. Sự tình vừa mới bắt đầu, Lương Sơn vẫn binh hùng tướng mạnh. Thời gian cũng không chắc là đủ, sự tình không coi là lạc quan. Hắn không khinh thường phía bên kia ở mặt chiến thuật. Nếu bên kia còn có loại người thiên tài, hoặc xảy ra sự việc gì đó bất ngờ, có thể phá vỡ cục diện thì mình cũng không phải là không thể hiểu được. Áp lực tâm lý càng lúc càng tăng, trước khi sợi dây tín nhiệm bị đứt đoạn cuối cùng, mình vẫn phải tiếp tục làm từng bước nữa.
Tiếp theo, để xem bên kia giải đề như thế nào … Gió đêm thổi qua … Đúng như Ninh Nghị nói, đề bài đã ra. Đêm xuống, trong doanh trại Lương Sơn gần như tất cả tướng lĩnh đều biết rằng sự tình xuất hiện vấn đề. Tình huống rõ ràng xảy ra trước mặt mọi người, đây thật sự là dương mưu, tiếp cũng phải tiếp mà không tiếp cũng phải tiếp. Mà cái tên Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Lôi Phong này cũng đã truyền khắp doanh trại trong một thời gian rất nhanh khiến mọi người đều nghi hoặc không biết rốt cục đây là kẻ nào.
Trong ánh lửa trại, ánh lửa mờ tỏ, Quan Thắng vốn luôn có hình tượng nghiêm túc cũng phải nện bát rượu lên bàn quát:
- Quỷ tới!
Đối với các tướng lĩnh Lương Sơn mà nói, chuyện xảy ra buổi chiều khiến họ tức giận quả thật là cảm xúc tương đối phổ biến.
Lúc trước, Lương Sơn đã phải chuẩn bị hơn một năm, trận chiến với đồi Độc Long lần này cũng là tình thế bắt buộc. Trong cuộc chiến mấy ngày trước, ngay cả lúc bên phía đồi Độc Long phản kháng kịch liệt thì đám người Lương Sơn vẫn có thể cân nhắc được thực lực của song phương, cũng bởi vậy mà khí thế của Lương Sơn đạt tới đỉnh cao. Ai ngờ được khi sắp hết ngày thứ tám, họ như thể bỗng nhiên gặp phải một đứa bé tay cầm gậy đập vào đùi mình, khiến mọi người không kìm nổi phải dừng lại.
Tuy rằng chạng vạng hôm nay chuẩn bị cường công lại bị triệu hồi toàn bộ khiến mọi người có chút không thoải mái nhưng sau khi nghe nói toàn bộ tình thế xong, không ai cho rằng chuyện này thật sự có thể tổn thương đến căn cơ của Lương Sơn.
Chỉ có điều toàn bộ tình huống … Khiến người ta cảm thấy có chút rối rắm.
Gần hai trăm người được thả ra, âm mưu phức tạp, cách nói cổ quái … Trong Lương Sơn có đủ hạng người tâm tư cẩn thận nhưng đại đa số đầu lĩnh vẫn là kẻ quê mùa, khi đại khái hiểu rõ ràng toàn bộ sự tình đều không kìm nổi nhíu mày.
Toàn bộ tình thế quả thật đúng như lời tên Lôi Phong kia nói, chính là dương mưu ngay trước mặt mọi người. Mọi người suy nghĩ kỹ lưỡng, quả thật việc này không tiếp nhận cũng không được. Ai dám đảm bảo trong đội ngũ được thả kia không có kẻ nào mang ý xấu trong lòng chứ, nhưng …
- Thì tính sao chứ!
Dương Chí nhíu mày:
- Chẳng lẽ việc này thật sự có thể ảnh hưởng tới đại cục sao?!
- Chỉ có điều người này quả thật lại khiến chúng ta chậm tấn công lại một ngày …
Nhập Vân Long Công Tôn Thắng đứng đó vuốt râu, lắc đầu cười. Y tạm thời chưa từng tham dự chiến đấu cho nên lại rất hứng thú chậm rãi nghiên cứu.
- Chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn nửa ngày, một ngày mà thôi, có ích lợi gì chứ! Đối với mọi người ở đây mà nói, đây quả thật là một mưu kế kỳ là chưa bao giờ gặp từ trước tới giờ, nhưng không có bao nhiêu người thực sự tỏ vẻ khâm phục.
Liên tiếp mấy ngày nay, bên phía Chúc gia trang vẫn luôn cố gắng nghĩ ra các loại biện pháp nhằm lật ngược tình thế nên mọi người vẫn có tâm lý chuẩn bị. Nhưng âm mưu này … Nó khó giải, những vấn đề, những chất vấn liên quan đến Lương Sơn, không ai có thể trực tiếp phản bác, nhưng nó cũng không có uy lực. Nếu sự tình đơn giản một chút, mọi người sẽ thật sự cảm Chúc gia trang bên kia cố gắng cũng không dễ dàng. Nhưng hiện tại mưu kế này lại ngoắt nghéo tới mức khiến người ta phải hoa cả mắt, khiến người ta cảm giác có một thẳng hề đang nhảy nhót ở bên kia, đang vắt hết óc ra để thể hiện các bộ dạng ác độc, xấu xí, khiến người ta rất khó chịu.
Không ai có thể không để ý tới chuyện này, nhưng sau khi nhìn thẳng vào nó lại khiến người ta cảm thấy mình hơi ngốc. Dường như giá trị lớn nhất của việc này chính là cách người ta ứng xử với nó, giống như Quan Thắng nói:
- Quỷ tới!
Đương nhiên, cũng không ai có thể khẳng định đối phương chính là thằng ngốc và tiếp theo sẽ chẳng còn gì nữa. Tuy nhiên bên phía Lương Sơn thì phương hướng lớn vẫn là do Ngô Dụng trù tính. Mọi người thảo luận, mắng chửi người kia còn ở bên này, Ngô Dụng và Tống Giang nói nhỏ với nhau một hồi rồi đứng lên, chắp tay với mọi người.
- Các vị huynh đệ nói kỳ thật không hề sai. Hôm nay không thể không thu binh, chính là không muốn xuất hiện nhiều thương vong không cần thiết. Nhưng đối với chuyện này, sau khi trở về tiểu đệ đã cân nhắc cẩn thận. Nếu nói chuyện tiếp theo, ít nhất có lẽ sau hai ngày nữa, bọn chúng sẽ thả hết các nhân sự dưới trướng Sách Siêu huynh đệ, nhằm nhiễu loạn bước đi của chúng ta. Việc này đơn giản và trực tiếp, cũng chưa chắc đã vô dụng. Mọi người hẳn là đều có thể nghĩ đến.
Ngô Dụng nói xong liền lạnh lùng cười:
- Nhưng việc trên đời này chỉ có thực lực trong tay mới là đơn giản nhất, trực tiếp nhất. Người này hao tổn tâm cơ, tối nay quả thật có thể hiệu quả một lần nhưng lươn lẹo lúc này cũng chỉ là hành động lúc cùng đường bí lối. Nếu y thật sự cảm thấy có thể vẫn tiếp tục sử dụng, vậy thì sai lầm hoàn toàn. Y lươn lẹo, chúng ta cứ tiến thẳng, dựa theo ý đồ đã suy tính kỹ lúc trước, trong vòng năm ngày phá đồi Độc Long. Lại nói tiếp, muốn phá mưu kế này của y kỳ thật rất đơn giản. Bắt đầu từ đêm nay, nghiêm túc quân kỷ!Chư vị huynh đệ đi xuống, mau chóng nói rõ sự tình với các huynh đệ dưới trướng. Ai còn chưa đi ra thì mau mau đứng ra. Trên chiến trận, mọi người chú ý mọi người, bố trí quân pháp quan (quan phụ trách quân pháp) cho tốt. Quan trọng nhất là, gặp phải người bị bắt mà được thả ra thì ghi chép ngay lại, tập trung lại một chỗ.
Ngô Dụng vốn là một thư sinh nhưng bởi vì sự tình buổi chiều khiến y hơi căng thẳng, lúc này lời nói cũng nghiêm khắc hẳn lên:
- Trong vòng năm ngày, người này muốn châm ngòi ly gián, chẳng lẽ còn có thể lật trời (lật ngược tình thế) sao? Chậm nhất sau năm ngày nữa, đồi Độc Long bị phá, hết thảy đều tan thành mây khói. Đến lúc đó, ta thật sự muốn nhìn một chút xem người này rốt cục có lai lịch gì.
Cách nói của Ngô Dụng vừa rồi khá chính xác. Kế sách mà bên kia thực hiện là nhằm vào vấn đề quân kỷ của bên này, cho nên biện pháp căn bản nhất có thể chân chính giải quyết vấn đề chính là nghiêm túc quân kỷ. Cho dù tạm thời không thể giải quyết sự tình từ tận gốc nhưng chỉ cần các đầu lĩnh có ý thức thực hiện thì áp chế vấn đề trong vòng năm ngày đâu phải là chuyện gì khó khăn chứ? Y đã đưa ra quyết định, mọi người đương nhiên là đều gật đầu tuân theo, tối nay đều tự trở về tìm tiểu đầu lĩnh dưới trướng để củng cố quân tâm. Ngô Dụng thì tìm đến chỗ Đới Tông, khiến gã chú ý tình hình trong doanh thêm một chút.
Khi Lương Sơn đưa ra biện pháp ứng đối thì Hổ Tam Nương cũng đang áp giải mấy chục tên quân tốt và đầu lĩnh Lương Sơn là Vương Anh do Hổ gia trang bắt được đưa đến Chúc gia trang.
Hôm nay Hổ gia trang vốn đã bị vây khốn, đã chuẩn bị lựa chọn đóng trang cố thủ nhưng sau đó thấy sự tình bên phía Lương Sơn thật kỳ quái, đến đêm mới nghe người từ Chúc gia trang tới kể loáng thoáng lại sự việc. Vì sao hơn hai trăm tù binh Lương Sơn lại có thể khiến đối phương lui binh? Đại đa số mọi người đều khó hiểu đối với việc này nhưng khi nhắc tới đều chỉ biết mưu kế này cực kỳ phức tạp, cực kỳ cao minh, người bình thường cân nhắc cũng không hiểu nổi.
Hiện tại hắn có thể nghĩ rằng, mà trên thực tế có lẽ có một lúc nào đó, người tên là Ngô Dụng kia đã mơ hồ nhận ra nguy cơ trong việc này. Đây là dự cảm của người thông minh. Có lẽ cũng bởi vì thế nên lúc đó, y mới bỗng nhiên lựa chọn khiến toàn quân Lương Sơn chuẩn bị cường công Chúc gia trang. Trong nháy mắt đó, ngay cả Ninh Nghị cũng có chút không ngờ.
Nếu ý nghĩ như vậy có thể thật sự được quán triệt xuống một cách nhanh nhẹn, dũng mãnh, đúng là Ninh Nghị sẽ không có nhiều không gian để thể hiện cho lắm. Có lẽ tiếp theo chỉ có thể lựa chọn thuyết phục hai trang Chúc, Hổ toàn lực phá vây nhằm bảo tồn thực lực. Nếu tới bước đó thì Ninh Nghị đúng là sẽ rất chật vật.
Đáng tiếc, người thông minh luôn là người thông minh. Khi thời gian trôi qua, y có thể tỉnh táo lại, có thể lý trí phán đoán tình hình toàn cục. Tổn thất gấp bội so với trước, lại thêm những kẻ bị thả ra có thể tạo thành biến cố nhất định trong cuộc chiến hỗn loại sẽ khiến tổn thất càng tăng thêm. Ngoài ra Lôi Phong là người của triều đình cũng nhắc nhở Ngô Dụng về khả năng Võ Thụy Doanh ngư ông đắc lợi. Bởi vậy y mới lý trí lựa chọn lui binh.
Chỉ cần nghiêm túc quân kỷ, diệt trừ tai họa ngầm đi, ưu thế của Lương Sơn vẫn như trước. Dù sao Chúc gia trang đã là vật trong lòng bàn tay … Ngô Dụng hẳn là nghĩ như vậy. Đáng tiếc, ngoại thương dễ trừ còn tế bào ung thư thì lại nhanh chóng khuếch tán … Người thông minh luôn dễ đoán hơn so với kẻ ngu ngốc chính là ở chỗ này.
Ninh Nghị lắc đầu, xua đi chút khiếp sợ trong lòng. Chúc gia đã là quân tướng mệt mỏi. Sự tình vừa mới bắt đầu, Lương Sơn vẫn binh hùng tướng mạnh. Thời gian cũng không chắc là đủ, sự tình không coi là lạc quan. Hắn không khinh thường phía bên kia ở mặt chiến thuật. Nếu bên kia còn có loại người thiên tài, hoặc xảy ra sự việc gì đó bất ngờ, có thể phá vỡ cục diện thì mình cũng không phải là không thể hiểu được. Áp lực tâm lý càng lúc càng tăng, trước khi sợi dây tín nhiệm bị đứt đoạn cuối cùng, mình vẫn phải tiếp tục làm từng bước nữa.
Tiếp theo, để xem bên kia giải đề như thế nào … Gió đêm thổi qua … Đúng như Ninh Nghị nói, đề bài đã ra. Đêm xuống, trong doanh trại Lương Sơn gần như tất cả tướng lĩnh đều biết rằng sự tình xuất hiện vấn đề. Tình huống rõ ràng xảy ra trước mặt mọi người, đây thật sự là dương mưu, tiếp cũng phải tiếp mà không tiếp cũng phải tiếp. Mà cái tên Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Lôi Phong này cũng đã truyền khắp doanh trại trong một thời gian rất nhanh khiến mọi người đều nghi hoặc không biết rốt cục đây là kẻ nào.
Trong ánh lửa trại, ánh lửa mờ tỏ, Quan Thắng vốn luôn có hình tượng nghiêm túc cũng phải nện bát rượu lên bàn quát:
- Quỷ tới!
Đối với các tướng lĩnh Lương Sơn mà nói, chuyện xảy ra buổi chiều khiến họ tức giận quả thật là cảm xúc tương đối phổ biến.
Lúc trước, Lương Sơn đã phải chuẩn bị hơn một năm, trận chiến với đồi Độc Long lần này cũng là tình thế bắt buộc. Trong cuộc chiến mấy ngày trước, ngay cả lúc bên phía đồi Độc Long phản kháng kịch liệt thì đám người Lương Sơn vẫn có thể cân nhắc được thực lực của song phương, cũng bởi vậy mà khí thế của Lương Sơn đạt tới đỉnh cao. Ai ngờ được khi sắp hết ngày thứ tám, họ như thể bỗng nhiên gặp phải một đứa bé tay cầm gậy đập vào đùi mình, khiến mọi người không kìm nổi phải dừng lại.
Tuy rằng chạng vạng hôm nay chuẩn bị cường công lại bị triệu hồi toàn bộ khiến mọi người có chút không thoải mái nhưng sau khi nghe nói toàn bộ tình thế xong, không ai cho rằng chuyện này thật sự có thể tổn thương đến căn cơ của Lương Sơn.
Chỉ có điều toàn bộ tình huống … Khiến người ta cảm thấy có chút rối rắm.
Gần hai trăm người được thả ra, âm mưu phức tạp, cách nói cổ quái … Trong Lương Sơn có đủ hạng người tâm tư cẩn thận nhưng đại đa số đầu lĩnh vẫn là kẻ quê mùa, khi đại khái hiểu rõ ràng toàn bộ sự tình đều không kìm nổi nhíu mày.
Toàn bộ tình thế quả thật đúng như lời tên Lôi Phong kia nói, chính là dương mưu ngay trước mặt mọi người. Mọi người suy nghĩ kỹ lưỡng, quả thật việc này không tiếp nhận cũng không được. Ai dám đảm bảo trong đội ngũ được thả kia không có kẻ nào mang ý xấu trong lòng chứ, nhưng …
- Thì tính sao chứ!
Dương Chí nhíu mày:
- Chẳng lẽ việc này thật sự có thể ảnh hưởng tới đại cục sao?!
- Chỉ có điều người này quả thật lại khiến chúng ta chậm tấn công lại một ngày …
Nhập Vân Long Công Tôn Thắng đứng đó vuốt râu, lắc đầu cười. Y tạm thời chưa từng tham dự chiến đấu cho nên lại rất hứng thú chậm rãi nghiên cứu.
- Chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn nửa ngày, một ngày mà thôi, có ích lợi gì chứ! Đối với mọi người ở đây mà nói, đây quả thật là một mưu kế kỳ là chưa bao giờ gặp từ trước tới giờ, nhưng không có bao nhiêu người thực sự tỏ vẻ khâm phục.
Liên tiếp mấy ngày nay, bên phía Chúc gia trang vẫn luôn cố gắng nghĩ ra các loại biện pháp nhằm lật ngược tình thế nên mọi người vẫn có tâm lý chuẩn bị. Nhưng âm mưu này … Nó khó giải, những vấn đề, những chất vấn liên quan đến Lương Sơn, không ai có thể trực tiếp phản bác, nhưng nó cũng không có uy lực. Nếu sự tình đơn giản một chút, mọi người sẽ thật sự cảm Chúc gia trang bên kia cố gắng cũng không dễ dàng. Nhưng hiện tại mưu kế này lại ngoắt nghéo tới mức khiến người ta phải hoa cả mắt, khiến người ta cảm giác có một thẳng hề đang nhảy nhót ở bên kia, đang vắt hết óc ra để thể hiện các bộ dạng ác độc, xấu xí, khiến người ta rất khó chịu.
Không ai có thể không để ý tới chuyện này, nhưng sau khi nhìn thẳng vào nó lại khiến người ta cảm thấy mình hơi ngốc. Dường như giá trị lớn nhất của việc này chính là cách người ta ứng xử với nó, giống như Quan Thắng nói:
- Quỷ tới!
Đương nhiên, cũng không ai có thể khẳng định đối phương chính là thằng ngốc và tiếp theo sẽ chẳng còn gì nữa. Tuy nhiên bên phía Lương Sơn thì phương hướng lớn vẫn là do Ngô Dụng trù tính. Mọi người thảo luận, mắng chửi người kia còn ở bên này, Ngô Dụng và Tống Giang nói nhỏ với nhau một hồi rồi đứng lên, chắp tay với mọi người.
- Các vị huynh đệ nói kỳ thật không hề sai. Hôm nay không thể không thu binh, chính là không muốn xuất hiện nhiều thương vong không cần thiết. Nhưng đối với chuyện này, sau khi trở về tiểu đệ đã cân nhắc cẩn thận. Nếu nói chuyện tiếp theo, ít nhất có lẽ sau hai ngày nữa, bọn chúng sẽ thả hết các nhân sự dưới trướng Sách Siêu huynh đệ, nhằm nhiễu loạn bước đi của chúng ta. Việc này đơn giản và trực tiếp, cũng chưa chắc đã vô dụng. Mọi người hẳn là đều có thể nghĩ đến.
Ngô Dụng nói xong liền lạnh lùng cười:
- Nhưng việc trên đời này chỉ có thực lực trong tay mới là đơn giản nhất, trực tiếp nhất. Người này hao tổn tâm cơ, tối nay quả thật có thể hiệu quả một lần nhưng lươn lẹo lúc này cũng chỉ là hành động lúc cùng đường bí lối. Nếu y thật sự cảm thấy có thể vẫn tiếp tục sử dụng, vậy thì sai lầm hoàn toàn. Y lươn lẹo, chúng ta cứ tiến thẳng, dựa theo ý đồ đã suy tính kỹ lúc trước, trong vòng năm ngày phá đồi Độc Long. Lại nói tiếp, muốn phá mưu kế này của y kỳ thật rất đơn giản. Bắt đầu từ đêm nay, nghiêm túc quân kỷ!Chư vị huynh đệ đi xuống, mau chóng nói rõ sự tình với các huynh đệ dưới trướng. Ai còn chưa đi ra thì mau mau đứng ra. Trên chiến trận, mọi người chú ý mọi người, bố trí quân pháp quan (quan phụ trách quân pháp) cho tốt. Quan trọng nhất là, gặp phải người bị bắt mà được thả ra thì ghi chép ngay lại, tập trung lại một chỗ.
Ngô Dụng vốn là một thư sinh nhưng bởi vì sự tình buổi chiều khiến y hơi căng thẳng, lúc này lời nói cũng nghiêm khắc hẳn lên:
- Trong vòng năm ngày, người này muốn châm ngòi ly gián, chẳng lẽ còn có thể lật trời (lật ngược tình thế) sao? Chậm nhất sau năm ngày nữa, đồi Độc Long bị phá, hết thảy đều tan thành mây khói. Đến lúc đó, ta thật sự muốn nhìn một chút xem người này rốt cục có lai lịch gì.
Cách nói của Ngô Dụng vừa rồi khá chính xác. Kế sách mà bên kia thực hiện là nhằm vào vấn đề quân kỷ của bên này, cho nên biện pháp căn bản nhất có thể chân chính giải quyết vấn đề chính là nghiêm túc quân kỷ. Cho dù tạm thời không thể giải quyết sự tình từ tận gốc nhưng chỉ cần các đầu lĩnh có ý thức thực hiện thì áp chế vấn đề trong vòng năm ngày đâu phải là chuyện gì khó khăn chứ? Y đã đưa ra quyết định, mọi người đương nhiên là đều gật đầu tuân theo, tối nay đều tự trở về tìm tiểu đầu lĩnh dưới trướng để củng cố quân tâm. Ngô Dụng thì tìm đến chỗ Đới Tông, khiến gã chú ý tình hình trong doanh thêm một chút.
Khi Lương Sơn đưa ra biện pháp ứng đối thì Hổ Tam Nương cũng đang áp giải mấy chục tên quân tốt và đầu lĩnh Lương Sơn là Vương Anh do Hổ gia trang bắt được đưa đến Chúc gia trang.
Hôm nay Hổ gia trang vốn đã bị vây khốn, đã chuẩn bị lựa chọn đóng trang cố thủ nhưng sau đó thấy sự tình bên phía Lương Sơn thật kỳ quái, đến đêm mới nghe người từ Chúc gia trang tới kể loáng thoáng lại sự việc. Vì sao hơn hai trăm tù binh Lương Sơn lại có thể khiến đối phương lui binh? Đại đa số mọi người đều khó hiểu đối với việc này nhưng khi nhắc tới đều chỉ biết mưu kế này cực kỳ phức tạp, cực kỳ cao minh, người bình thường cân nhắc cũng không hiểu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.