Quyển 4 - Chương 592: Đại hội Tông sư trên đỉnh Lữ Lương (4)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/09/2023
Dịch giả: luongsonbac1102
Đất đá tung toé, ánh lửa đảo loạn, vô số lá tùng rơi xuống đất, chỉ có ở giữa hiện ra một dấu vết chia cắt rõ ràng. Ở trong bóng tối hơi xa một chút, có vết máu tươi bắn tung tóe ra, sau đó một quyền đánh vào không trung, tiếng ầm vang lên.
Lâm Tông Ngô thét lớn một tiếng, thân hình lao mạnh như chiến xa, đè ép về phía Lục Hồng Đề.
Ở hậu thế, khi các quyền thủ thi đấu đều phân cấp dựa theo trọng lượng cơ thể, bởi vì sức mạnh của con người có quan hệ rất lớn tới thể trọng. Lúc này Lâm Tông Ngô có thân hình rất khổng lồ, dốc lòng tu luyện hơn mười năm mới xuất quan, tu vi nội lực có thể được xưng là vô tiền khoáng hậu. Chỉ riêng điểm này, rất có khả năng ngay cả Chu Đồng cũng không thể sánh nổi với lão. Cũng chính vì điểm này, công kích của lão rất đường đường chính chính, giống như hồng nhật chi thăng (mặt trời đang mọc), người thường mà bị va vào chỉ sợ đều không thể chịu đựng nổi.
Trước kia, khi nghĩ cách cứu Phương Thất Phật, "Bá Đao" Tây Qua cũng sử dụng chiêu thức rộng mở, hung mãnh, cương nghị, nhưng ở trước mặt Lâm Tông Ngô, cả sức mạnh và khinh công đều bị lão vượt qua. Trước không cần nói đến sức mạnh, có thể dùng nội lực để thúc đẩy thân hình khổng lồ như vậy, vậy mà khinh công vẫn vượt qua Tây Qua, có thể thấy được công lực của lão kinh khủng tới mức nào. Ngay cả Trần Phàm trời sinh cự lực (sức mạnh to lớn), cho dù chưa chính diện giao thủ nhưng nếu thực sự đánh nhau, chỉ sợ cũng vẫn kém lão.
Lúc này thân hình khổng lồ lao thẳng về hướng Lục Hồng Đề. Quyền cước giao phong, đất đá ở dưới đất ầm ầm vỡ nát.
Ở bên này, mọi người không thể thấy rõ được toàn bộ cuộc chiến, chỉ có thể nghe được hai tiếng "đùng đùng" của thế công giao thủ cuồng bạo, sau đó liền quét một kiếm, Lâm Tông Ngô toàn lực bổ xuống một chưởng, một chiếc ghế đá xanh dài trên mặt đất ầm ầm đứt vỡ, sóng khí lan ra, vô số đá vụn văng ra đầy sân. Mà Lâm Tông Ngô nhấc nửa tấm ghế đá liền đập về hướng kẻ thù ở phía trước!
Cả tấm ghế đá và bóng đen của nó đều như dừng lại giữa không trung, ở phía bên đó, Lục Hồng Đề trong bóng tối lờ mờ cũng chợt hiện ra. Tấm ghế đá bị đẩy ngược trở lại hướng Lâm Tông Ngô, mà Lâm Tông Ngô thì tung ra một chưởng cương mãnh lên tâm ghế đá đó.
Đá vụn lại văng tung tóe. Giao thủ vô cùng kịch liệt và nhanh chóng. Trong bóng tối lờ mờ, thân hình mặc quần áo đen của Lục Hồng Đề qua lại như âm hồn. Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ có thể nhìn thấy được Lâm Tông Ngô trong bộ bào phục rộng thùng thình đánh ra thế công kinh người.
Nhưng theo một hai nhịp thở trôi qua, trong tầm nhìn rốt cục cũng có thể phân biệt được bóng dáng của Lục Hồng Đề. Thân hình của nàng di động dưới bóng hình khổng lồ thuần túy sức mạnh của Lâm Tông Ngô, tránh né không hề có vẻ loạn nhịp mà tiến thoái cực kỳ có kết cấu. Đám bụi mù bay xung quanh người nàng kết hợp với thân hình nàng, thoạt nhìn chí miên chí nhu (cực êm, cực mềm), nhưng cứ mỗi lần xuất thủ lại đủ để chống đỡ sức lực vô biên của Lâm Tông Ngô.
Nếu nói Lâm Tông Ngô là mặt trời nóng bỏng, bùng nổ không ngừng, lan tràn bốn phía, phá hủy hết thảy, thì thoạt nhìn Lục Hồng Đề lúc này lại giống như một con trăn lớn chí nhu mà cũng chí cương. Nàng cũng không xuất kiếm thường xuyên, sức mạnh quyền cước cũng không phải hoàn toàn chống chọi với Lâm Tông Ngô, nhưng vẫn luôn có thể cắn nuốt hết thảy công kích của đối thủ. Thỉnh thoảng xuất ra một kiếm lại giống như răng nanh sắc bén, mỗi một kiếm đều không hề có dấu hiệu báo trước, đâm thẳng vào nơi hiểm yếu mà Lâm Tông Ngô nhất định phải đón cứu.
Một lần ngoài ý muốn, thân là một học sinh của một trường trung học hắn đã bị Thượng Đế bug ra một lỗi lớn, nhân sinh của hắn đã bị biến đổi, tất cả sẽ phát sinh như thế...
Bịch một tiếng, một cục đá bắn vào chậu than ở xa xa, đánh nghiêng chậu than vào góc tường, tia lửa bắn tung tóe. Phạm vi hai người giao thủ gần như biến thành một cơn lốc xoáy hủy diệt, chủ yếu vẫn là do sức mạnh của Lâm Tông Ngô. Mỗi một quyền, một cước của lão đều ảnh hưởng rất rộng. Tấm ghế đá bị lão đánh gãy chỉ trong nháy mắt đã vỡ tung tóe giữa hai người, sau đó hóa thành vô số mảnh vỡ to nhỏ khác nhau văng ra xung quanh. Trong đó có một viên đập thủng một lỗ lớn trên bức tường cách đó không xa.
Hai người giao thủ, sức mạnh cực lớn, đánh nhau cũng đều rất nhanh. Ở trong đại sảnh bên này, mọi người đang xem đều trợn mắt há mồm, ngay cả Lâu Thư Uyển cũng mở to hai mắt, ngơ ngẩn đứng đó, nhìn trận đánh như thể không thuộc về con người này. Nàng căn bản không thể nghĩ nổi: Nữ nhân kia làm thế nào mà có thể ngăn cản nổi loại công kích như vậy chứ!
Mà trong mắt Vu Ngọc Lân cùng với những người luyện võ, hết thảy trước mặt càng có vẻ kinh người hơn. Nội lực siêu phàm nhập thánh, đại thủ ấn cương mãnh, từng trọng quyền hùng mạnh, cước pháp như tiên (chân đá như roi quất), nâng người lên một đỉnh cao mà người bên ngoài khó có thể với tới. Đây là sức mạnh thân thể của giáo chủ Đại Quang Minh giáo. Da cơ gân cốt đều đã luyện đến mức như hồn nhiên đại nhật (mặt trời nguyên vẹn), đao kiếm bình thường chém vào đều khó có thể gây thương tổn đến y. Mà võ đạo của Lục Hồng Đề lại càng như hòa hợp với thiên địa. Dưới công kích như thể hủy diệt kia, nàng như trăn lớn, lại cũng giống như vực sâu, vẫn có thể chống đỡ và phản đòn. Nếu đây là ở Trung Nguyên, sau trận chiến này, danh tiếng của Huyết Bồ Tát và giáo chủ Đại Quang Minh giáo chắc chắn sẽ nổi lên, đặt song song, ép sát tới Chu Đồng.
Giao thủ liên miên nhưng thời gian cũng không dài. Trong tiếng nổ ầm ầm khi hai người di chuyển, bức tường vừa mới bị hòn đá đánh thủng một lỗ giờ lại bị trúng thêm hai quyền, một cước của Lâm Tông Ngộ, nửa bức tường đều sụp đổ.
Trong đám bụi mù lớn, tiếng giao thủ vẫn vang lên kịch liệt. Bước chân của Lâm Tông Ngô liên tiếp rầm rầm dậm năm bước.
Kiếm quang (ánh) vốn đang bị đẩy lùi ra phía sau chợt vẫy lên gợn sóng kinh người, lại lóe lên huyết quang. Chỉ nghe thấy Lâm Tông Ngô hét lớn một tiếng "Aaa!" rồi đột nhiên phát lực.
Một kích này không hề nổ vang mà thanh âm như thể bị chôn vùi, nhưng ngay sau đó, bóng dáng Lục Hồng Đề bị đánh bay ngược trở lại. Bước chân của nàng liên tiếp lùi về phía sau, rồi trong đám bụi mù, bóng dáng to lớn của Lâm Tông Ngô ầm ầm lao ra!
Lục Hồng Đề quay đầu bỏ chạy, nhưng Lâm Tông Ngô chịu trúng một kiếm mới lấy được ưu thế như vậy, làm sao có thể buông tha! Lúc này thế công của lão đã thành, chỉ vài bước đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách, sức mạnh to lớn từ phía sau đè ép đến. Lục Hồng Đề nhún mũi chân nhảy mạnh lên. Trọng quyền của Lâm Tông Ngô gần như là quét ngang thẳng hướng thân thể nàng.
Tất cả mọi người nín thở.
Bịch một tiếng! Thân thể Lục Hồng Đề bị đánh trúng một đòn mạnh mẽ bay ra ngoài. Cùng với đó là máu tươi nở rộ kinh người trên thân Lâm Tông Ngô!
Người luyện võ đánh nhau, tối kị rời khỏi mặt đất. Nhưng trong nháy mắt trước đó, Lục Hồng Đề trong lúc chạy trốn đã nhún mũi chân về phía sau, thân hình lao về phía trước, là một thế "Thường Nga bôn nguyệt". Mà ngay khi Lâm Tông Ngô đánh chặn ngang, nàng cũng đã mạnh mẽ quay đầu, phất tay, trường kiếm như roi, quất thẳng vào lưng Lâm Tông Ngô, bởi vì lão vung quyền nghiêng người nên bị lộ lưng.
"Thường Nga bôn nguyệt" là phải quay đầu lại.
Sát ý lạnh toát chém tới như dời non lấp biển!
Cổ kiếm của Hồng Đề rời khỏi tay, bổ thẳng vào sau lưng Lâm Tông Ngô. Còn thân thể của nàng cũng bị đánh bay trên không trung, quay cuồng mấy cái rồi rơi phịch xuống đất, khiến mấy tảng đá bên dưới đều rung động. Sau đó nàng đứng lên, lau máu tươi ở khóe miệng.
Lâm Tông Ngô đứng ở phía trước cách đó ba trượng, nhìn về phía nàng, hàm răng trắng dày lộ ra, hai mắt đã trở nên đỏ ngầu. Rồi sau đó hai tay lão vung mở vài lần, máu tươi sau lưng cứ thế ngừng cả lại. Toàn thân lão đang từ Kim Cang trợn mắt trở thành mãnh thú dữ tợn. Lúc này, lão đã hoàn toàn hiểu rằng, nữ tử trước mặt quả thật đã bị lão chọc giận. Cũng chính bởi vì vậy mà giờ phút này đã trở thành cục diện không chết không ngừng.
Mới vừa rồi, sau lưng lão đã trúng một kiếm thật mạnh, trên người đối phương cũng đã trúng một quyền. Nội thương đối ngoại thương, ai bị nặng hơn ai, thật sự rất khó nói.
Sau khi tái xuất giang hồ, lão đã từng trải qua mấy lần đại chiến, nhưng chưa hề có một lần nào có người bức lão tới tình trạng như vậy. Có lẽ trong tưởng tượng của lão, khi chống lại Chu Đồng, lão cũng có khả năng trở nên chật vật như vậy. Nhưng với những tông sư khác ngoài Chu Đồng, mặc dù là sư tỷ Tư Không Nam, hoặc là Phương Thất Phật với thân thể hoàn hảo, trong dự đoán của lão, lão cũng không hề cho rằng mình sẽ lâm vào khốn cảnh tới mức này.
Quan trọng nhất là, kỳ thật vẫn còn chưa thất bại...
Gió đêm thổi qua, ánh lửa lập lòe. Nữ tông sư ở phía trước đã mất đi vũ khí nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng dưới hồ sâu, như mắt người đã chết, mang theo sự thản nhiên đủ để chống đỡ sát ý của Lâm Ác Thiện. Nàng lau vết máu trên khóe miệng, cứ thế đi về phía lão.
Lâm Tông Ngô hít một hơi không khí, sau đó ầm ầm lao ra...
Với sức mạnh của lão, lão biết mình sẽ thắng!
Giữa hai người đã giao thủ không biết bao nhiêu chiều, nhưng xét tổng thời gian đánh nhau thực ra cũng không phải là dài, nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm vang lên giữa trời đêm.
- Đủ rồi!
Chiêu thức của hai người va chạm vào nhau.
...
Đối với trận chiến giữa Lâm Tông Ngô và Lục Hồng Đề, đám người Tân Thiết Thành đều hơi có chút than thở, nhưng đồng thời kỳ thật cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Phương diện thứ nhất, Lữ Lương sơn có thể có đại tông sư như vậy, quả thật là không hề dễ dàng, cảm giác nếu bị cao thủ bên ngoài đánh chết hoặc bại trận thì trong lòng Tân Thiết Thành có chút tiếc hận. Nhưng về phương diện khác, đây mới là tính toán theo quan hệ lợi ích thiết thân: Ngay từ khi bắt đầu lên núi, Tân Thiết Thành liền cảm thấy sự tình lần này phát triển sợ rằng không ổn. Theo lý luận mà nói thì những thế lực như Võ Thắng quân, Đổng Bàng Nhi, Tề gia, Tấn vương tề tụ một chỗ, không ai dám thật sự nổi giận động thủ, không làm được kinh doanh là một chuyện, nhưng xé rách mặt mũi lại là một chuyện khác. Bữa tiệc tối nay một khi xuất hiện vấn đề lớn gì, Thanh Mộc trại chắc chắn sẽ không thể gánh vác nổi, bọn họ chắc hẳn sẽ không điên đến mức đó.
Nhưng về phương diện khác nữa, là một trong số những đại biểu của Lữ Lương sơn, và cũng là một con tôm tép thực sự, như suy nghĩ của y trước đó, bất cứ ai trong số những người này nếu thật sự khởi xướng bão tố, bọn họ bị cuốn vào cơn lốc xoáy này, sợ rằng sẽ đều khó mà may mắn thoát khỏi được. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Huyết Bồ Tát đánh một trận với giáo chủ Đại Quang Minh giáo, dùng thắng bại quyết định tương lai của Thanh Mộc trại, xem như một phương pháp giải quyết hòa bình nhất đối với tất cả mọi người.
Nhưng diễn biến sự việc dần phát triển, sự tồn tại của vị Huyết Thủ Nhân Đồ kia và những việc tuôn ra sau đó, hết thảy đều khiến Tân Thiết Thành mơ hồ cảm thấy khả năng là sự việc sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Cũng chính bởi vì vậy, khi bắt đầu quyết chiến giữa Huyết Bồ Tát và Lâm Tông Ngô, khi ngồi xem cùng với mọi người, Tân Thiết Thành vẫn có cảm giác đứng ngồi không yên bởi vì một đại nhân vật ngồi trong đại sảnh kia vẫn không nói gì.
Tân Thiết Thành lén nhìn ra đằng sau. Vị thư sinh trẻ tuổi ấy khác hẳn so với những người khác, không ngờ chỉ nhìn ra phía ngoài vài lần, cứ thế ngồi tại chỗ, hai tay đan vào nhau trên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc.
Chỉ có tên hộ vệ ở bên cạnh người thư sinh này hình như thỉnh thoảng có nói gì đó với hắn.
Còn ở bên ngoài, võ nghệ mà Huyết Bồ Tát thể hiện ra khiến Tân Thiết Thành hơi run rẩy toàn thân, nhưng đồng thời y vẫn cảm thấy lạnh toát cả sống lưng. Mà chỉ không lâu sau khi cuộc chiến tiếp tục, cảm giác đó rốt cục lắng xuống trong lòng y.
- Đủ rồi.
Tân Thiết Thành quay đầu lại nhìn, thấy vị thư sinh trẻ tuổi đó hạ chén rượu xuống, nói lời này như thể một tiếng thở dài, nhưng không ai để ý tới hắn.
Ở giữa sân, những sức mạnh gần như không thuộc về con người đang va chạm vào nhau. Mà cũng ngay sau đó, Tân Thiết Thành thấy nam tử tên là Ninh Nghị đó vỗ một chưởng trên mặt bàn.
- Ta nói... Đủ rồiii!
Âm thanh to lớn được phát ra bởi nội lực kinh người, ầm ầm như hổ gầm. Do đại sảnh có kết cấu một cửa mở nên chỉ trong nháy mắt, toàn bộ sảnh đường đều chấn động. Trong tâm Tân Thiết Thành chợt có dự cảm, trầm hẳn xuống. Đáp theo lời nói đó là sự xao động và sát ý ngất trời ở bên ngoài đại sảnh!
Hồng Môn Yến, sự phẫn nộ rốt cục thoát khỏi dây cương lý trí! Trong đại sảnh, nhóm người luyện võ lập tức trở nên cảnh giác. Tân Thiết Thành giữ Hà Trọng lại, hốt hoảng tạo khoảng cách với những người luyện võ còn lại. Ngoài tường có tiếng động của người, trên lầu truyền đến tiếng chạy trốn! Những tiếng gầm thét bắt đầu vang lên trong đêm tối. Giọng Ninh Nghị đinh tai nhức óc:
- Là thế hòa! Dừng tay cho ta!
Nhưng trong sân vẫn không ai dừng tay. Một trận gió mạnh xô đổ một tòa đình nhỏ. Người thì hốt hoảng, người thì vội vã bỏ chạy. Hà Thụ Nguyên ý đồ đi tới:
- Ninh tiên sinh, sao ngươi có thể can thiệp vào cuộc tỉ thí như vậy...
Ánh lửa lập lòe trong đại sảnh. Tân Thiết Thành thấy Ninh Nghị quay người. Ngay sau đó, hộ vệ bên cạnh Ninh Nghị và hộ vệ của Hà Thụ Nguyên giao thủ. Người thư sinh trẻ tuổi giơ một chiếc ghế lên thật cao.
Rầm một tiếng! Chiếc ghế vỡ tan, chia năm xẻ bảy trên người Hà Thụ Nguyên. Tiếp đó là một tiếng nổ vang mà Tân Thiết Thành không biết là do đâu mà đến. Tên hộ vệ của Hà Thụ Nguyên bay ngược ra ngoài, máu thịt văng tung tóe trong đại sảnh sáng lờ mờ. Ninh Nghị để một thứ gì đó bằng sắt hoặc đồng lên trán Hà Thụ Nguyên đang nằm dưới đất. Hà Thụ Nguyên đau đớn kêu to. Càng nhiều người cũng đang họ hét. Có người đang lao vào. Sự hỗn loạn khó có thể hình dung rốt cục bị châm đốt trong buổi tối hôm nay...
Đất đá tung toé, ánh lửa đảo loạn, vô số lá tùng rơi xuống đất, chỉ có ở giữa hiện ra một dấu vết chia cắt rõ ràng. Ở trong bóng tối hơi xa một chút, có vết máu tươi bắn tung tóe ra, sau đó một quyền đánh vào không trung, tiếng ầm vang lên.
Lâm Tông Ngô thét lớn một tiếng, thân hình lao mạnh như chiến xa, đè ép về phía Lục Hồng Đề.
Ở hậu thế, khi các quyền thủ thi đấu đều phân cấp dựa theo trọng lượng cơ thể, bởi vì sức mạnh của con người có quan hệ rất lớn tới thể trọng. Lúc này Lâm Tông Ngô có thân hình rất khổng lồ, dốc lòng tu luyện hơn mười năm mới xuất quan, tu vi nội lực có thể được xưng là vô tiền khoáng hậu. Chỉ riêng điểm này, rất có khả năng ngay cả Chu Đồng cũng không thể sánh nổi với lão. Cũng chính vì điểm này, công kích của lão rất đường đường chính chính, giống như hồng nhật chi thăng (mặt trời đang mọc), người thường mà bị va vào chỉ sợ đều không thể chịu đựng nổi.
Trước kia, khi nghĩ cách cứu Phương Thất Phật, "Bá Đao" Tây Qua cũng sử dụng chiêu thức rộng mở, hung mãnh, cương nghị, nhưng ở trước mặt Lâm Tông Ngô, cả sức mạnh và khinh công đều bị lão vượt qua. Trước không cần nói đến sức mạnh, có thể dùng nội lực để thúc đẩy thân hình khổng lồ như vậy, vậy mà khinh công vẫn vượt qua Tây Qua, có thể thấy được công lực của lão kinh khủng tới mức nào. Ngay cả Trần Phàm trời sinh cự lực (sức mạnh to lớn), cho dù chưa chính diện giao thủ nhưng nếu thực sự đánh nhau, chỉ sợ cũng vẫn kém lão.
Lúc này thân hình khổng lồ lao thẳng về hướng Lục Hồng Đề. Quyền cước giao phong, đất đá ở dưới đất ầm ầm vỡ nát.
Ở bên này, mọi người không thể thấy rõ được toàn bộ cuộc chiến, chỉ có thể nghe được hai tiếng "đùng đùng" của thế công giao thủ cuồng bạo, sau đó liền quét một kiếm, Lâm Tông Ngô toàn lực bổ xuống một chưởng, một chiếc ghế đá xanh dài trên mặt đất ầm ầm đứt vỡ, sóng khí lan ra, vô số đá vụn văng ra đầy sân. Mà Lâm Tông Ngô nhấc nửa tấm ghế đá liền đập về hướng kẻ thù ở phía trước!
Cả tấm ghế đá và bóng đen của nó đều như dừng lại giữa không trung, ở phía bên đó, Lục Hồng Đề trong bóng tối lờ mờ cũng chợt hiện ra. Tấm ghế đá bị đẩy ngược trở lại hướng Lâm Tông Ngô, mà Lâm Tông Ngô thì tung ra một chưởng cương mãnh lên tâm ghế đá đó.
Đá vụn lại văng tung tóe. Giao thủ vô cùng kịch liệt và nhanh chóng. Trong bóng tối lờ mờ, thân hình mặc quần áo đen của Lục Hồng Đề qua lại như âm hồn. Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ có thể nhìn thấy được Lâm Tông Ngô trong bộ bào phục rộng thùng thình đánh ra thế công kinh người.
Nhưng theo một hai nhịp thở trôi qua, trong tầm nhìn rốt cục cũng có thể phân biệt được bóng dáng của Lục Hồng Đề. Thân hình của nàng di động dưới bóng hình khổng lồ thuần túy sức mạnh của Lâm Tông Ngô, tránh né không hề có vẻ loạn nhịp mà tiến thoái cực kỳ có kết cấu. Đám bụi mù bay xung quanh người nàng kết hợp với thân hình nàng, thoạt nhìn chí miên chí nhu (cực êm, cực mềm), nhưng cứ mỗi lần xuất thủ lại đủ để chống đỡ sức lực vô biên của Lâm Tông Ngô.
Nếu nói Lâm Tông Ngô là mặt trời nóng bỏng, bùng nổ không ngừng, lan tràn bốn phía, phá hủy hết thảy, thì thoạt nhìn Lục Hồng Đề lúc này lại giống như một con trăn lớn chí nhu mà cũng chí cương. Nàng cũng không xuất kiếm thường xuyên, sức mạnh quyền cước cũng không phải hoàn toàn chống chọi với Lâm Tông Ngô, nhưng vẫn luôn có thể cắn nuốt hết thảy công kích của đối thủ. Thỉnh thoảng xuất ra một kiếm lại giống như răng nanh sắc bén, mỗi một kiếm đều không hề có dấu hiệu báo trước, đâm thẳng vào nơi hiểm yếu mà Lâm Tông Ngô nhất định phải đón cứu.
Một lần ngoài ý muốn, thân là một học sinh của một trường trung học hắn đã bị Thượng Đế bug ra một lỗi lớn, nhân sinh của hắn đã bị biến đổi, tất cả sẽ phát sinh như thế...
Bịch một tiếng, một cục đá bắn vào chậu than ở xa xa, đánh nghiêng chậu than vào góc tường, tia lửa bắn tung tóe. Phạm vi hai người giao thủ gần như biến thành một cơn lốc xoáy hủy diệt, chủ yếu vẫn là do sức mạnh của Lâm Tông Ngô. Mỗi một quyền, một cước của lão đều ảnh hưởng rất rộng. Tấm ghế đá bị lão đánh gãy chỉ trong nháy mắt đã vỡ tung tóe giữa hai người, sau đó hóa thành vô số mảnh vỡ to nhỏ khác nhau văng ra xung quanh. Trong đó có một viên đập thủng một lỗ lớn trên bức tường cách đó không xa.
Hai người giao thủ, sức mạnh cực lớn, đánh nhau cũng đều rất nhanh. Ở trong đại sảnh bên này, mọi người đang xem đều trợn mắt há mồm, ngay cả Lâu Thư Uyển cũng mở to hai mắt, ngơ ngẩn đứng đó, nhìn trận đánh như thể không thuộc về con người này. Nàng căn bản không thể nghĩ nổi: Nữ nhân kia làm thế nào mà có thể ngăn cản nổi loại công kích như vậy chứ!
Mà trong mắt Vu Ngọc Lân cùng với những người luyện võ, hết thảy trước mặt càng có vẻ kinh người hơn. Nội lực siêu phàm nhập thánh, đại thủ ấn cương mãnh, từng trọng quyền hùng mạnh, cước pháp như tiên (chân đá như roi quất), nâng người lên một đỉnh cao mà người bên ngoài khó có thể với tới. Đây là sức mạnh thân thể của giáo chủ Đại Quang Minh giáo. Da cơ gân cốt đều đã luyện đến mức như hồn nhiên đại nhật (mặt trời nguyên vẹn), đao kiếm bình thường chém vào đều khó có thể gây thương tổn đến y. Mà võ đạo của Lục Hồng Đề lại càng như hòa hợp với thiên địa. Dưới công kích như thể hủy diệt kia, nàng như trăn lớn, lại cũng giống như vực sâu, vẫn có thể chống đỡ và phản đòn. Nếu đây là ở Trung Nguyên, sau trận chiến này, danh tiếng của Huyết Bồ Tát và giáo chủ Đại Quang Minh giáo chắc chắn sẽ nổi lên, đặt song song, ép sát tới Chu Đồng.
Giao thủ liên miên nhưng thời gian cũng không dài. Trong tiếng nổ ầm ầm khi hai người di chuyển, bức tường vừa mới bị hòn đá đánh thủng một lỗ giờ lại bị trúng thêm hai quyền, một cước của Lâm Tông Ngộ, nửa bức tường đều sụp đổ.
Trong đám bụi mù lớn, tiếng giao thủ vẫn vang lên kịch liệt. Bước chân của Lâm Tông Ngô liên tiếp rầm rầm dậm năm bước.
Kiếm quang (ánh) vốn đang bị đẩy lùi ra phía sau chợt vẫy lên gợn sóng kinh người, lại lóe lên huyết quang. Chỉ nghe thấy Lâm Tông Ngô hét lớn một tiếng "Aaa!" rồi đột nhiên phát lực.
Một kích này không hề nổ vang mà thanh âm như thể bị chôn vùi, nhưng ngay sau đó, bóng dáng Lục Hồng Đề bị đánh bay ngược trở lại. Bước chân của nàng liên tiếp lùi về phía sau, rồi trong đám bụi mù, bóng dáng to lớn của Lâm Tông Ngô ầm ầm lao ra!
Lục Hồng Đề quay đầu bỏ chạy, nhưng Lâm Tông Ngô chịu trúng một kiếm mới lấy được ưu thế như vậy, làm sao có thể buông tha! Lúc này thế công của lão đã thành, chỉ vài bước đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách, sức mạnh to lớn từ phía sau đè ép đến. Lục Hồng Đề nhún mũi chân nhảy mạnh lên. Trọng quyền của Lâm Tông Ngô gần như là quét ngang thẳng hướng thân thể nàng.
Tất cả mọi người nín thở.
Bịch một tiếng! Thân thể Lục Hồng Đề bị đánh trúng một đòn mạnh mẽ bay ra ngoài. Cùng với đó là máu tươi nở rộ kinh người trên thân Lâm Tông Ngô!
Người luyện võ đánh nhau, tối kị rời khỏi mặt đất. Nhưng trong nháy mắt trước đó, Lục Hồng Đề trong lúc chạy trốn đã nhún mũi chân về phía sau, thân hình lao về phía trước, là một thế "Thường Nga bôn nguyệt". Mà ngay khi Lâm Tông Ngô đánh chặn ngang, nàng cũng đã mạnh mẽ quay đầu, phất tay, trường kiếm như roi, quất thẳng vào lưng Lâm Tông Ngô, bởi vì lão vung quyền nghiêng người nên bị lộ lưng.
"Thường Nga bôn nguyệt" là phải quay đầu lại.
Sát ý lạnh toát chém tới như dời non lấp biển!
Cổ kiếm của Hồng Đề rời khỏi tay, bổ thẳng vào sau lưng Lâm Tông Ngô. Còn thân thể của nàng cũng bị đánh bay trên không trung, quay cuồng mấy cái rồi rơi phịch xuống đất, khiến mấy tảng đá bên dưới đều rung động. Sau đó nàng đứng lên, lau máu tươi ở khóe miệng.
Lâm Tông Ngô đứng ở phía trước cách đó ba trượng, nhìn về phía nàng, hàm răng trắng dày lộ ra, hai mắt đã trở nên đỏ ngầu. Rồi sau đó hai tay lão vung mở vài lần, máu tươi sau lưng cứ thế ngừng cả lại. Toàn thân lão đang từ Kim Cang trợn mắt trở thành mãnh thú dữ tợn. Lúc này, lão đã hoàn toàn hiểu rằng, nữ tử trước mặt quả thật đã bị lão chọc giận. Cũng chính bởi vì vậy mà giờ phút này đã trở thành cục diện không chết không ngừng.
Mới vừa rồi, sau lưng lão đã trúng một kiếm thật mạnh, trên người đối phương cũng đã trúng một quyền. Nội thương đối ngoại thương, ai bị nặng hơn ai, thật sự rất khó nói.
Sau khi tái xuất giang hồ, lão đã từng trải qua mấy lần đại chiến, nhưng chưa hề có một lần nào có người bức lão tới tình trạng như vậy. Có lẽ trong tưởng tượng của lão, khi chống lại Chu Đồng, lão cũng có khả năng trở nên chật vật như vậy. Nhưng với những tông sư khác ngoài Chu Đồng, mặc dù là sư tỷ Tư Không Nam, hoặc là Phương Thất Phật với thân thể hoàn hảo, trong dự đoán của lão, lão cũng không hề cho rằng mình sẽ lâm vào khốn cảnh tới mức này.
Quan trọng nhất là, kỳ thật vẫn còn chưa thất bại...
Gió đêm thổi qua, ánh lửa lập lòe. Nữ tông sư ở phía trước đã mất đi vũ khí nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng dưới hồ sâu, như mắt người đã chết, mang theo sự thản nhiên đủ để chống đỡ sát ý của Lâm Ác Thiện. Nàng lau vết máu trên khóe miệng, cứ thế đi về phía lão.
Lâm Tông Ngô hít một hơi không khí, sau đó ầm ầm lao ra...
Với sức mạnh của lão, lão biết mình sẽ thắng!
Giữa hai người đã giao thủ không biết bao nhiêu chiều, nhưng xét tổng thời gian đánh nhau thực ra cũng không phải là dài, nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm vang lên giữa trời đêm.
- Đủ rồi!
Chiêu thức của hai người va chạm vào nhau.
...
Đối với trận chiến giữa Lâm Tông Ngô và Lục Hồng Đề, đám người Tân Thiết Thành đều hơi có chút than thở, nhưng đồng thời kỳ thật cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Phương diện thứ nhất, Lữ Lương sơn có thể có đại tông sư như vậy, quả thật là không hề dễ dàng, cảm giác nếu bị cao thủ bên ngoài đánh chết hoặc bại trận thì trong lòng Tân Thiết Thành có chút tiếc hận. Nhưng về phương diện khác, đây mới là tính toán theo quan hệ lợi ích thiết thân: Ngay từ khi bắt đầu lên núi, Tân Thiết Thành liền cảm thấy sự tình lần này phát triển sợ rằng không ổn. Theo lý luận mà nói thì những thế lực như Võ Thắng quân, Đổng Bàng Nhi, Tề gia, Tấn vương tề tụ một chỗ, không ai dám thật sự nổi giận động thủ, không làm được kinh doanh là một chuyện, nhưng xé rách mặt mũi lại là một chuyện khác. Bữa tiệc tối nay một khi xuất hiện vấn đề lớn gì, Thanh Mộc trại chắc chắn sẽ không thể gánh vác nổi, bọn họ chắc hẳn sẽ không điên đến mức đó.
Nhưng về phương diện khác nữa, là một trong số những đại biểu của Lữ Lương sơn, và cũng là một con tôm tép thực sự, như suy nghĩ của y trước đó, bất cứ ai trong số những người này nếu thật sự khởi xướng bão tố, bọn họ bị cuốn vào cơn lốc xoáy này, sợ rằng sẽ đều khó mà may mắn thoát khỏi được. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Huyết Bồ Tát đánh một trận với giáo chủ Đại Quang Minh giáo, dùng thắng bại quyết định tương lai của Thanh Mộc trại, xem như một phương pháp giải quyết hòa bình nhất đối với tất cả mọi người.
Nhưng diễn biến sự việc dần phát triển, sự tồn tại của vị Huyết Thủ Nhân Đồ kia và những việc tuôn ra sau đó, hết thảy đều khiến Tân Thiết Thành mơ hồ cảm thấy khả năng là sự việc sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Cũng chính bởi vì vậy, khi bắt đầu quyết chiến giữa Huyết Bồ Tát và Lâm Tông Ngô, khi ngồi xem cùng với mọi người, Tân Thiết Thành vẫn có cảm giác đứng ngồi không yên bởi vì một đại nhân vật ngồi trong đại sảnh kia vẫn không nói gì.
Tân Thiết Thành lén nhìn ra đằng sau. Vị thư sinh trẻ tuổi ấy khác hẳn so với những người khác, không ngờ chỉ nhìn ra phía ngoài vài lần, cứ thế ngồi tại chỗ, hai tay đan vào nhau trên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc.
Chỉ có tên hộ vệ ở bên cạnh người thư sinh này hình như thỉnh thoảng có nói gì đó với hắn.
Còn ở bên ngoài, võ nghệ mà Huyết Bồ Tát thể hiện ra khiến Tân Thiết Thành hơi run rẩy toàn thân, nhưng đồng thời y vẫn cảm thấy lạnh toát cả sống lưng. Mà chỉ không lâu sau khi cuộc chiến tiếp tục, cảm giác đó rốt cục lắng xuống trong lòng y.
- Đủ rồi.
Tân Thiết Thành quay đầu lại nhìn, thấy vị thư sinh trẻ tuổi đó hạ chén rượu xuống, nói lời này như thể một tiếng thở dài, nhưng không ai để ý tới hắn.
Ở giữa sân, những sức mạnh gần như không thuộc về con người đang va chạm vào nhau. Mà cũng ngay sau đó, Tân Thiết Thành thấy nam tử tên là Ninh Nghị đó vỗ một chưởng trên mặt bàn.
- Ta nói... Đủ rồiii!
Âm thanh to lớn được phát ra bởi nội lực kinh người, ầm ầm như hổ gầm. Do đại sảnh có kết cấu một cửa mở nên chỉ trong nháy mắt, toàn bộ sảnh đường đều chấn động. Trong tâm Tân Thiết Thành chợt có dự cảm, trầm hẳn xuống. Đáp theo lời nói đó là sự xao động và sát ý ngất trời ở bên ngoài đại sảnh!
Hồng Môn Yến, sự phẫn nộ rốt cục thoát khỏi dây cương lý trí! Trong đại sảnh, nhóm người luyện võ lập tức trở nên cảnh giác. Tân Thiết Thành giữ Hà Trọng lại, hốt hoảng tạo khoảng cách với những người luyện võ còn lại. Ngoài tường có tiếng động của người, trên lầu truyền đến tiếng chạy trốn! Những tiếng gầm thét bắt đầu vang lên trong đêm tối. Giọng Ninh Nghị đinh tai nhức óc:
- Là thế hòa! Dừng tay cho ta!
Nhưng trong sân vẫn không ai dừng tay. Một trận gió mạnh xô đổ một tòa đình nhỏ. Người thì hốt hoảng, người thì vội vã bỏ chạy. Hà Thụ Nguyên ý đồ đi tới:
- Ninh tiên sinh, sao ngươi có thể can thiệp vào cuộc tỉ thí như vậy...
Ánh lửa lập lòe trong đại sảnh. Tân Thiết Thành thấy Ninh Nghị quay người. Ngay sau đó, hộ vệ bên cạnh Ninh Nghị và hộ vệ của Hà Thụ Nguyên giao thủ. Người thư sinh trẻ tuổi giơ một chiếc ghế lên thật cao.
Rầm một tiếng! Chiếc ghế vỡ tan, chia năm xẻ bảy trên người Hà Thụ Nguyên. Tiếp đó là một tiếng nổ vang mà Tân Thiết Thành không biết là do đâu mà đến. Tên hộ vệ của Hà Thụ Nguyên bay ngược ra ngoài, máu thịt văng tung tóe trong đại sảnh sáng lờ mờ. Ninh Nghị để một thứ gì đó bằng sắt hoặc đồng lên trán Hà Thụ Nguyên đang nằm dưới đất. Hà Thụ Nguyên đau đớn kêu to. Càng nhiều người cũng đang họ hét. Có người đang lao vào. Sự hỗn loạn khó có thể hình dung rốt cục bị châm đốt trong buổi tối hôm nay...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.