Quyển 2 - Chương 90: Đông Trụ
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
03/09/2013
Vào lúc màn đêm dần buông
xuống, sơn thôn bắt đầu le lói vài điểm sáng thưa thớt, một đám con nít
đang rượt đuổi nô đùa trên cánh đồng. Lão nông ngồi trước thềm nhà nói
chuyện phiếm, tay cầm cần thuốc lào, thỉnh thoảng lại gõ gõ xuống bậc
thang bằng đá xanh. Đông Trụ và Cảnh hộ vệ đang ngồi tán gẫu dưới gốc
cây già.
"...Ta vốn .... từng cho rằng cô gia cũng mềm yếu như mấy lời đồn đãi kia, thế nhưng càng về sau sàng thấy không đúng. Thư sinh thì vẫn là thư sinh, có dáng vẻ thế thì đúng rồi, chỉ là hiện nay trong thành Giang Ninh mà nhắc tới cô gia Ninh Lập Hằng thì có ai là không biết. Đứa nhóc nhà ta hiện đang học ở học đường năm trước còn được Tống Mậu Tống tri châu khen ngợi, ài.. cả nhà họ Cảnh ta trước giờ đều mù chữ, nếu không có Tô gia thì đứa nhóc kia làm sao có cơ hội biết chữ, nếu không nhờ cô gia thì làm sao có thể được người như Tống tri châu khích lệ..."
Cách đó không xa là linh đường huyên náo, Cảnh hộ vệ vỗ vỗ đùi tâm sự những chuyện này với đánh xe Đông Trụ.
"Ngươi biết không, cô gia thực sự khiêm tốn, hắn không thích nổi trội, cũng không theo mấy bọn mua danh chuộc tiếng kia ra ngoài bù khú rượu chè gì, lại còn rất tốt với nhị tiểu thư. Ngươi nhìn những người hắn thường lui tới mà xem, Lý Tần Lý Đức... toàn là những người đáng nể...
Trên lớp học hắn tỏ vẻ này kia hay sao, hoàn toàn chưa bao giờ, không hề nói nặng một câu. Đám học trò biết thế nên hơi lộn xộn chút nhưng vẫn học hành tốt thì cũng được, thậm chí còn tốt hơn so với trước kia nữa..."
"Cảnh Liệt ta không biết đọc, vốn chỉ cho rằng tiên sinh nghiêm khắc, năm trước còn được Tống tri châu khen làm ta rất vui mừng. Về sau có một ngày thằng nhóc trở về nói chuyện trên lớp học, ta mới cảm thấy có gì không đúng. Tính tình tiên sinh rất hay so đo với với đám nhỏ, trong lớp không thể không tự giác, nếu không sẽ bị treo lên đánh một trận. Về sau trong một lần cô gia nói chuyện với ta, bảo rằng không cần như thế. Đây chính là khí độ của đại nhân vật, dùng đức phục người, lấy tài phục người.
"Lúc trước tiên sinh nghiêm khắc, đám nhỏ gật gù đọc sách nhưng vô dụng. Hiện tại đám nhỏ tuy hơi ầm ĩ một chút, nhưng là thực sự tin phục cô gia, cả ngày nói chuyện với người ta cứ tiên sinh nói thế này, tiên sinh nói thế kia, ha ha, có mấy lần thằng nhỏ còn chạy đến trước mặt ta nói mấy lời, chà... Ngẫm lại cũng thật có đạo lý. Người xem lần này đến thôn, lúc bái phỏng từng nhà, cách cô gia nói chuyện làm việc, ứng đối tiến thối cũng chẳng khác gì một ông lớn. Từ đầu thì chưa nhìn ra, nhưng càng ngày càng thấy đúng là có học có khác, trong nhà mình cũng chẳng mấy ai có thể so sánh với cô gia..."
Bề ngoài Cảnh Liệt phóng khoáng hung hãn, nhưng đối với người trong nhà thì rất điềm đạm, nói chuyện cũng rất thật lòng. Đông Trụ ngồi bên cạnh thoạt nhìn như đứa cháu, lúc này hơi trầm mặc rồi nói: "Nghe nói lúc cô gia vừa tiến phủ thì bị người ta đánh phải không?"
"Ừm, tên Tiết Tiến kia, có lẽ là thừa dịp không có ai liền cầm gạch chọi một phát..., lúc ấy không có ai chứng kiến chứ nếu mà để ta bắt được, dù cho sau lưng có là Tiết gia ta cũng đập cho một trận hết đường báo quan luôn... Chỉ là sau này cô gia cũng ngang nhiên làm nhục hắn một phen, ha ha... À đúng rồi, khi đó ngươi đã vào phủ rồi mà..."
"Vâng." Đông Trụ gật đầu, "Vừa mới tiến phủ không lâu, có nghe người ta nói nhưng cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng... Cảnh thúc, cô gia đã lợi hại như vậy, sao lại đi ở rể?"
Cảnh Liệt suy nghĩ: "Vấn đề này hơi phức tạp,thứ nhất là lão thái công và gia gia cô gia đã từng có ước định, thứ hai là bối cảnh Tô gia hiện tại tương đối dày, nhị tiểu thư cũng có tài, tính cách mạnh mẽ. Không biết khi đó làm sao mà bàn được chuyện.
Thật ra bọn ta có nghĩ đến một lý do... ha ha, là trước khi kết hôn nhị tiểu thư đã từng lén lút đi quan sát cô gia. Vẻ ngoài và khí chất của tiểu thư cũng thuộc hàng đỉnh cấp... không biết giữa bọn họ lúc đó đã phát sinh những chuyện gì, nhưng mà... cô gia đã đồng ý... Chưa nói đến nhị tiểu thư, chỉ nói mấy nha đầu bên người nàng, Thiền Nhi thì tâm ý, Quyên Nhi cũng tốt, còn nha đầu Hạnh Nhi, vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ..."
Trong ba nha hoàn thì Thiền Nhi tâm ý, Quyên Nhị hoạt bát, Hạnh Nhi thì như người chị cả vì lớn hơn một tuổi, đôi khi hay cãi nhau với người ta, cũng từng tranh cãi với Cảnh Liệt mấy lần nhưng chẳng bao giờ để bụng, sau lại nói chuyện bình thường như chưa có gì xảy ra.
Nói được một hồi, Cảnh Liệt vỗ vai Đông Trụ.
"Một đôi nhị tiểu thư và cô gia thực sự là do ông trời tác hợp, sau này nhị tiểu thư nhất định sẽ là người tiếp quản cô gia. Ngươi còn trẻ, cố gắng làm cho tốt, sau này rất có thể sẽ được làm quản sự..."
Nghe lời khích lệ như thế, Đông Trụ gật đầu đồng ý. Không lâu sau màn đêm buông xuống, người này người kia ra vào linh đường, đêm về những người làm nông rãnh rỗi ngồi tụ tập tăng thêm phần náo nhiệt. Thời gian dần trôi, nơi đây bắt đầu thưa thớt dần... Thỉnh thoảng Đông Trụ lại đi qua, nhìn thấy tiểu Thiền bên trong, còn cô gia thì lúc có lúc không.
Năm trước Đông Trụ mới tiến Tô phủ, đối với một người đang ở quê được vào nội thành, được vào làm việc trong một nơi giàu có, nhà cao cửa rộng như thế, chứng kiến mọi thứ thì sẽ nổi lên một cảm giác rất lợi hại, rất kỳ lạ.
Hệ thống nhà rộng lớn ngay ngắn kéo dài, quản sự thì dường như chuyện gì cũng biết, còn những người khác bất kể lớn nhỏ đều vô cùng lợi hại. Thỉnh thoảng lại nghe bọn họ nói đây là ai, kia là ai, địa vị cao bao nhiêu, hoặc là nghe những sự tích về các văn nhân trong thành. Tóm lại hắn có cảm giác như không cách nào với tới vậy.
Thường nghe người trong phủ nói nhị tiểu thư rất lợi hại- tất nhiên là chưa kể đến mấy vị lão gia- Hắn thì chưa có cơ hội gặp nhị tiểu thư, nhưng đã gặp qua mấy nha hoàn của nàng nhiều lần.
Thiền nhi rất hay cười, nụ cười cũng đẹp lắm. Tuy nàng nhỏ hơn hắn nhưng hắn vẫn phải xưng là tiểu Thiền tỷ, đây cũng là đương nhiên thôi vì người ta lợi hại như vậy mà. Còn Quyên nhi thì những lúc phân phó công việc đều bình tĩnh nghiêm túc, không biểu lộ gì, cũng không cười, mặt lạnh làm người khác cũng hơi e dè. Hạnh nhi tỷ thì khi phân phó công việc tương đối ôn hòa, nhưng thỉnh thoảng phát sinh xung đột với người khác cũng rất đáng sợ, có một lần hắn trông thấy nàng tranh cãi với quản sự việc gì đó, cứ một câu chặn một câu, quyết không nhương bộ... Rõ ràng nàng chỉ là nha hoàn, vậy mà dám tranh luận cùng quản sự lợi hại như vậy, cuối cùng dành chiến thắng, điều này là Đông Trụ cảm thấy nàng thật là lợi hại.
Nhưng chính xác ra thì người gây cho Đông Trụ chú ý nhất vẫn là tiểu Thiền tỷ, kỳ thật chưa nói chuyện được mấy lần, chỉ đôi lúc nàng đến phân phó công việc rồi đi ngay. Thế nhưng những lúc ở trong phủ hắn vẫn thường trông thấy nàng, thỉnh thoảng thấy nàng vừa đi vừa vươn vai cho đỡ mỏi, miệng cằn nhằn việc này việc kia, đôi lúc lại thấy nàng vội vội vàng vàng, hoặc có khi thì sôi nổi theo bên cạnh cô gia... Đông Trụ thấy nụ cười của tiểu Thiền tỷ rất đẹp, tất nhiên, ngoài chuyện đó thì không nghĩ thêm gì hơn.
Đêm tết trung thu đó, lúc lái xe ngựa đưa tiểu Thiền ra ngoài hắn cũng chẳng nói được gì, chỉ kịp nói tên của mình, về sau nàng vẫn nhớ rõ, mấy lần gặp trong phủ nàng cũng bắt chuyện, hơn nữa còn xưng là Đông Trụ ca, mấy lần đó hắn cũng không đối đáp cho tự nhiên được, sau cũng rất phiền muộn.
Trong phủ cũng có một số người làm theo đuổi mấy nha hoàn, chỉ là mấy chuyện này không làm hắn lo nghĩ. Ba nha hoàn của nhị tiểu thư mang thân phận không khác lắm với quản sự trong phủ, với lại hiện tại hắn không thích kiểu theo đuổi như vậy, và cũng cảm giác phận mình không nên như thế. Lần này lúc tiểu Thiền về quê, phân phó hắn lái xe, sáng hôm đó hắn tính an ủi vài lời nhưng nói năng kém cỏi, đến tận khi lên đường vẫn chưa nói được.
Đến Nam Đình thôn mấy ngày nay, trong lòng hắn lúc nào trầm mặc. Việc hắn cần làm không nhiều, chỉ là cho ngựa ăn, bảo dưỡng xe ngựa mà thôi. Thỉnh thoảng lại cùng Cảnh hộ vệ và cô gia đi thăm nhà người ta. Cô gia thật lợi hại, nếu là hắn có lẽ sẽ không nói được những lời kia, chỉ vài câu đơn giản mà cảm giác như bao hàm ứng đối đầy đủ. Giống như lời Cảnh hộ vệ từng nói, người có học thì sẽ được người khác tôn kính là chuyện thường.
Tiểu Thiền tỷ ngủ cùng cô gia trong một phòng âu cũng là nhân chi thường tình, Đông Trụ cũng chẳng cảm thấy có gì không thích hợp, nhưng trong tâm tư đôi lúc trống trải rất khó chịu. Thời gian trôi qua, càng lúc càng về khuya, thỉnh thoảng hắn lại đi qua nhìn thấy cô gia và tiểu Thiền không còn trong linh đường, vậy nên hắn vòng qua mấy phòng ngủ, lúc đi qua gian phòng cô gia thì thấy đèn bên trong còn sáng. Hắn đứng bên ngoài nhìn vào thấy cô gia đang ngồi trước cửa sổ, hình như đang viết gì đó. còn tiểu Thiền tỷ có vẻ không có trong phòng.
Đông Trụ quay về căn phòng được người ta an bài cho mình và Cảnh hộ vệ, thấy có tiếng động phía xe ngựa bên kia. Hắn nghi hoặc đi qua thì thấy tiểu Thiền mặc một bộ quần áo trắng đang leo từ trong xe ra, trên tay cầm vài thứ, trông thấy hắn liền nhẹ gật đầu: "Đông Trụ ca."
"Ơ, tiểu Thiền tỷ... Ta còn tưởng là ai..."
"Mấy ngày nay cô gia ăn uống không tốt lắm, nãy muội có chuẩn bị ít bánh để đưa huynh ấy." Tiểu Thiền gật đầu cười, trong tay cầm mấy thứ quà bánh đưa qua, "Đông Trụ ca đói bụng không? ăn một cái nha."
"Hơ, ta ta..."
"Cầm lấy." Tiểu Thiền mỉm cười đặt miếng bánh vào tay Đông Trụ rồi vẫy vẫy tay, "Muội về phòng trước, gặp lại Đông Trụ ca sau, ngày mai còn phải làm phiền nữa."
"Không, không... không phiền gì..." Đông Trụ cầm miếng bánh, trong lòng bao nhiêu lời muốn nói mà không nói được, chỉ đứng nhìn thân ảnh đó đi qua căn phòng kia.
Thoạt nhìn nàng cũng không được vui vẻ như ngày thường, dáng vẻ hơi buồn bã, chỉ là lúc tới trước căn phòng kia vẫn dừng lại một chút, miệng mỉm cười rồi mới đẩy cửa tiến vào.
Nhìn bóng ảnh hai người trong gian phòng..., tay Đông Trụ cầm tấm bánh kia sững sờ hồi lâu, sau mới cắn một miếng nhỏ. Loại bánh này bình thường có lẽ rất ngon, nhưng hương vị lúc này dường như không tốt lắm. Hắn nhìn bóng người đối diện, hiểu rằng dù có cố gắng thế nào cũng không lay động được tình cảm ấy. Nửa tỉnh nửa mê chơi vơi trong cái gọi là ái tính, có người đang mất phương hướng trong một đêm hè ...
"Đây cứ như là ông hoàng không bằng..." Trong phòng, Ninh Nghị khẽ than, bẻ đôi miếng bánh trên bàn thành hai phần, một phần đẩy qua phía tiểu Thiền: "Ăn không quen đồ ăn người ta sốt sắng chuẩn bị, nửa đêm nha hoàn mang mấy thứ đồ này tới, người ta biết được thì sao?"
"Người ta biết kệ người ta, mà cô gia cũng lợi hại ghê, rõ ràng không thích ăn mà cứ ngồi đó ăn bằng hết..."
"Ớ, việc ta không thích ăn dễ thấy vậy ư?"
"Tiểu Thiền nhận ra, còn người khác chắc chắn không biết đâu." Tiểu Thiền cười, "Muội ăn no rồi, cô gia không cần chia phần đâu."
"Mặc kệ ăn rồi hay chưa, cứ cố gắng ăn cho hết đi, ta cũng ăn no rồi, muội đã đem tới thì phải có trách nhiệm giải quyết một nửa, không được lãng phí."
"Muội ăn phần này là được rồi."
Tiểu Thiền cầm lấy miếng bánh, bẻ ra một phần đẩy qua phía Ninh Nghị, gã lắc đầu kỳ kèo: "Không được không được, nhiều thế ta chịu thiệt à, chúng ta chia theo tỉ lệ làm năm phần thì dù gì muội cũng phải xử lý hai phần mới được... À, miếng bên này lớn quá, đổi miếng nhỏ hơn đi."
Trên bàn kỳ kèo kịch liệt như đang đàm phán, tiểu Thiền cầm một miếng lớn đặt cùng một chỗ với hai miếng nhỏ, kháng nghị: "Không thể tính vậy được, miếng lớn này ngang với cả hai miếng nhỏ rồi..."
"Vậy muội đề xuất cách chia hợp lý hơn đi, ta cảm thấy mấy mấy miếng này cũng không lớn bằng nhau, muội xem, miếng kia nhỏ xíu như thế... Vậy cũng không ổn, muội cố ý chiếm ưu thế."
"Cô gia không muốn miếng lớn thì phải lấy hai miếng nhỏ."
"Ta còn một biện pháp khác."
"Hả? gì cơ,.... Ưm..."
Tiểu Thiền đang mở miệng, liền bị Ninh Nghị nhét một miếng bánh lớn vào: "Tốt tốt, hiện tại mất miếng lớn, không tính tới nữa, còn lại thì dễ chia rồi..."
"Ơ, ao ại ông ính, uội ải ăn ết à? (Sao lại không tính, muội phải ăn hết à)..." Tiểu Thiền vừa gắng gượng nuốt xuống, vừa ý kiến.
Muội ăn hết tại chỗ rồi còn tính gì nữa, hơn nữa nói không ra hơi còn đòi thương với chả lượng, mà ... muội nói gì thế nhỉ, nghe cũng chẳng hiểu, thôi ta tiếp tục chia phần nhé, muội có quyền đưa ra ý kiến, và ta sẽ tham khảo sau..."
Không có việc gì làm nên bày trò giải trí một phen, hai người cứ giằng co kỳ kèo miếng bánh trong phòng. Sau khi chia xong tính ra tiểu Thiền phải ăn hơn phân nửa, nàng xưa nay là một tiểu nha hoàn rất khôn khéo nhưng cũng không có biện pháp chống lại Ninh Nghị, chỉ đành lẩm bẩm "cô gia ăn hiếp người ta". Sau đó nàng cởi bớt quần áo rồi lên giường nằm hẳn vào phía trong, quyết tâm không để ý tới gã, thế nhưng không lâu sau khi Ninh Nghị đã ngủ, nàng nhịn không được trườn vào giữa giường ôm lấy cánh tay gã.
Đêm lại lặng lẽ trôi qua, giờ thìn(7h-9h sáng) ngày hôm sau là lúc hạ táng. Trưa còn có buổi tiệc trong thôn, nhưng gã cân nhắc đến tình trạng lũ lụt, nạn dân đang kéo về Giang Ninh, về sớm lúc nào hay lúc đó. Vậy nên sau khi hạ táng tế bái xong xuôi, nhóm người Ninh Nghị liền cáo biệt mọi người, chuẩn bị lên đường.
Giờ Tỵ(9-11h sáng), ánh nắng mặt trời khá gay gắt, xe ngựa rời khỏi thôn Nam Đình, men theo đường núi nhanh chóng quay về Giang Ninh. Khí trời hơi oi bức, không lâu sau bắt đầu có mây đen tụ lại phía xa xa...
"...Ta vốn .... từng cho rằng cô gia cũng mềm yếu như mấy lời đồn đãi kia, thế nhưng càng về sau sàng thấy không đúng. Thư sinh thì vẫn là thư sinh, có dáng vẻ thế thì đúng rồi, chỉ là hiện nay trong thành Giang Ninh mà nhắc tới cô gia Ninh Lập Hằng thì có ai là không biết. Đứa nhóc nhà ta hiện đang học ở học đường năm trước còn được Tống Mậu Tống tri châu khen ngợi, ài.. cả nhà họ Cảnh ta trước giờ đều mù chữ, nếu không có Tô gia thì đứa nhóc kia làm sao có cơ hội biết chữ, nếu không nhờ cô gia thì làm sao có thể được người như Tống tri châu khích lệ..."
Cách đó không xa là linh đường huyên náo, Cảnh hộ vệ vỗ vỗ đùi tâm sự những chuyện này với đánh xe Đông Trụ.
"Ngươi biết không, cô gia thực sự khiêm tốn, hắn không thích nổi trội, cũng không theo mấy bọn mua danh chuộc tiếng kia ra ngoài bù khú rượu chè gì, lại còn rất tốt với nhị tiểu thư. Ngươi nhìn những người hắn thường lui tới mà xem, Lý Tần Lý Đức... toàn là những người đáng nể...
Trên lớp học hắn tỏ vẻ này kia hay sao, hoàn toàn chưa bao giờ, không hề nói nặng một câu. Đám học trò biết thế nên hơi lộn xộn chút nhưng vẫn học hành tốt thì cũng được, thậm chí còn tốt hơn so với trước kia nữa..."
"Cảnh Liệt ta không biết đọc, vốn chỉ cho rằng tiên sinh nghiêm khắc, năm trước còn được Tống tri châu khen làm ta rất vui mừng. Về sau có một ngày thằng nhóc trở về nói chuyện trên lớp học, ta mới cảm thấy có gì không đúng. Tính tình tiên sinh rất hay so đo với với đám nhỏ, trong lớp không thể không tự giác, nếu không sẽ bị treo lên đánh một trận. Về sau trong một lần cô gia nói chuyện với ta, bảo rằng không cần như thế. Đây chính là khí độ của đại nhân vật, dùng đức phục người, lấy tài phục người.
"Lúc trước tiên sinh nghiêm khắc, đám nhỏ gật gù đọc sách nhưng vô dụng. Hiện tại đám nhỏ tuy hơi ầm ĩ một chút, nhưng là thực sự tin phục cô gia, cả ngày nói chuyện với người ta cứ tiên sinh nói thế này, tiên sinh nói thế kia, ha ha, có mấy lần thằng nhỏ còn chạy đến trước mặt ta nói mấy lời, chà... Ngẫm lại cũng thật có đạo lý. Người xem lần này đến thôn, lúc bái phỏng từng nhà, cách cô gia nói chuyện làm việc, ứng đối tiến thối cũng chẳng khác gì một ông lớn. Từ đầu thì chưa nhìn ra, nhưng càng ngày càng thấy đúng là có học có khác, trong nhà mình cũng chẳng mấy ai có thể so sánh với cô gia..."
Bề ngoài Cảnh Liệt phóng khoáng hung hãn, nhưng đối với người trong nhà thì rất điềm đạm, nói chuyện cũng rất thật lòng. Đông Trụ ngồi bên cạnh thoạt nhìn như đứa cháu, lúc này hơi trầm mặc rồi nói: "Nghe nói lúc cô gia vừa tiến phủ thì bị người ta đánh phải không?"
"Ừm, tên Tiết Tiến kia, có lẽ là thừa dịp không có ai liền cầm gạch chọi một phát..., lúc ấy không có ai chứng kiến chứ nếu mà để ta bắt được, dù cho sau lưng có là Tiết gia ta cũng đập cho một trận hết đường báo quan luôn... Chỉ là sau này cô gia cũng ngang nhiên làm nhục hắn một phen, ha ha... À đúng rồi, khi đó ngươi đã vào phủ rồi mà..."
"Vâng." Đông Trụ gật đầu, "Vừa mới tiến phủ không lâu, có nghe người ta nói nhưng cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng... Cảnh thúc, cô gia đã lợi hại như vậy, sao lại đi ở rể?"
Cảnh Liệt suy nghĩ: "Vấn đề này hơi phức tạp,thứ nhất là lão thái công và gia gia cô gia đã từng có ước định, thứ hai là bối cảnh Tô gia hiện tại tương đối dày, nhị tiểu thư cũng có tài, tính cách mạnh mẽ. Không biết khi đó làm sao mà bàn được chuyện.
Thật ra bọn ta có nghĩ đến một lý do... ha ha, là trước khi kết hôn nhị tiểu thư đã từng lén lút đi quan sát cô gia. Vẻ ngoài và khí chất của tiểu thư cũng thuộc hàng đỉnh cấp... không biết giữa bọn họ lúc đó đã phát sinh những chuyện gì, nhưng mà... cô gia đã đồng ý... Chưa nói đến nhị tiểu thư, chỉ nói mấy nha đầu bên người nàng, Thiền Nhi thì tâm ý, Quyên Nhi cũng tốt, còn nha đầu Hạnh Nhi, vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ..."
Trong ba nha hoàn thì Thiền Nhi tâm ý, Quyên Nhị hoạt bát, Hạnh Nhi thì như người chị cả vì lớn hơn một tuổi, đôi khi hay cãi nhau với người ta, cũng từng tranh cãi với Cảnh Liệt mấy lần nhưng chẳng bao giờ để bụng, sau lại nói chuyện bình thường như chưa có gì xảy ra.
Nói được một hồi, Cảnh Liệt vỗ vai Đông Trụ.
"Một đôi nhị tiểu thư và cô gia thực sự là do ông trời tác hợp, sau này nhị tiểu thư nhất định sẽ là người tiếp quản cô gia. Ngươi còn trẻ, cố gắng làm cho tốt, sau này rất có thể sẽ được làm quản sự..."
Nghe lời khích lệ như thế, Đông Trụ gật đầu đồng ý. Không lâu sau màn đêm buông xuống, người này người kia ra vào linh đường, đêm về những người làm nông rãnh rỗi ngồi tụ tập tăng thêm phần náo nhiệt. Thời gian dần trôi, nơi đây bắt đầu thưa thớt dần... Thỉnh thoảng Đông Trụ lại đi qua, nhìn thấy tiểu Thiền bên trong, còn cô gia thì lúc có lúc không.
Năm trước Đông Trụ mới tiến Tô phủ, đối với một người đang ở quê được vào nội thành, được vào làm việc trong một nơi giàu có, nhà cao cửa rộng như thế, chứng kiến mọi thứ thì sẽ nổi lên một cảm giác rất lợi hại, rất kỳ lạ.
Hệ thống nhà rộng lớn ngay ngắn kéo dài, quản sự thì dường như chuyện gì cũng biết, còn những người khác bất kể lớn nhỏ đều vô cùng lợi hại. Thỉnh thoảng lại nghe bọn họ nói đây là ai, kia là ai, địa vị cao bao nhiêu, hoặc là nghe những sự tích về các văn nhân trong thành. Tóm lại hắn có cảm giác như không cách nào với tới vậy.
Thường nghe người trong phủ nói nhị tiểu thư rất lợi hại- tất nhiên là chưa kể đến mấy vị lão gia- Hắn thì chưa có cơ hội gặp nhị tiểu thư, nhưng đã gặp qua mấy nha hoàn của nàng nhiều lần.
Thiền nhi rất hay cười, nụ cười cũng đẹp lắm. Tuy nàng nhỏ hơn hắn nhưng hắn vẫn phải xưng là tiểu Thiền tỷ, đây cũng là đương nhiên thôi vì người ta lợi hại như vậy mà. Còn Quyên nhi thì những lúc phân phó công việc đều bình tĩnh nghiêm túc, không biểu lộ gì, cũng không cười, mặt lạnh làm người khác cũng hơi e dè. Hạnh nhi tỷ thì khi phân phó công việc tương đối ôn hòa, nhưng thỉnh thoảng phát sinh xung đột với người khác cũng rất đáng sợ, có một lần hắn trông thấy nàng tranh cãi với quản sự việc gì đó, cứ một câu chặn một câu, quyết không nhương bộ... Rõ ràng nàng chỉ là nha hoàn, vậy mà dám tranh luận cùng quản sự lợi hại như vậy, cuối cùng dành chiến thắng, điều này là Đông Trụ cảm thấy nàng thật là lợi hại.
Nhưng chính xác ra thì người gây cho Đông Trụ chú ý nhất vẫn là tiểu Thiền tỷ, kỳ thật chưa nói chuyện được mấy lần, chỉ đôi lúc nàng đến phân phó công việc rồi đi ngay. Thế nhưng những lúc ở trong phủ hắn vẫn thường trông thấy nàng, thỉnh thoảng thấy nàng vừa đi vừa vươn vai cho đỡ mỏi, miệng cằn nhằn việc này việc kia, đôi lúc lại thấy nàng vội vội vàng vàng, hoặc có khi thì sôi nổi theo bên cạnh cô gia... Đông Trụ thấy nụ cười của tiểu Thiền tỷ rất đẹp, tất nhiên, ngoài chuyện đó thì không nghĩ thêm gì hơn.
Đêm tết trung thu đó, lúc lái xe ngựa đưa tiểu Thiền ra ngoài hắn cũng chẳng nói được gì, chỉ kịp nói tên của mình, về sau nàng vẫn nhớ rõ, mấy lần gặp trong phủ nàng cũng bắt chuyện, hơn nữa còn xưng là Đông Trụ ca, mấy lần đó hắn cũng không đối đáp cho tự nhiên được, sau cũng rất phiền muộn.
Trong phủ cũng có một số người làm theo đuổi mấy nha hoàn, chỉ là mấy chuyện này không làm hắn lo nghĩ. Ba nha hoàn của nhị tiểu thư mang thân phận không khác lắm với quản sự trong phủ, với lại hiện tại hắn không thích kiểu theo đuổi như vậy, và cũng cảm giác phận mình không nên như thế. Lần này lúc tiểu Thiền về quê, phân phó hắn lái xe, sáng hôm đó hắn tính an ủi vài lời nhưng nói năng kém cỏi, đến tận khi lên đường vẫn chưa nói được.
Đến Nam Đình thôn mấy ngày nay, trong lòng hắn lúc nào trầm mặc. Việc hắn cần làm không nhiều, chỉ là cho ngựa ăn, bảo dưỡng xe ngựa mà thôi. Thỉnh thoảng lại cùng Cảnh hộ vệ và cô gia đi thăm nhà người ta. Cô gia thật lợi hại, nếu là hắn có lẽ sẽ không nói được những lời kia, chỉ vài câu đơn giản mà cảm giác như bao hàm ứng đối đầy đủ. Giống như lời Cảnh hộ vệ từng nói, người có học thì sẽ được người khác tôn kính là chuyện thường.
Tiểu Thiền tỷ ngủ cùng cô gia trong một phòng âu cũng là nhân chi thường tình, Đông Trụ cũng chẳng cảm thấy có gì không thích hợp, nhưng trong tâm tư đôi lúc trống trải rất khó chịu. Thời gian trôi qua, càng lúc càng về khuya, thỉnh thoảng hắn lại đi qua nhìn thấy cô gia và tiểu Thiền không còn trong linh đường, vậy nên hắn vòng qua mấy phòng ngủ, lúc đi qua gian phòng cô gia thì thấy đèn bên trong còn sáng. Hắn đứng bên ngoài nhìn vào thấy cô gia đang ngồi trước cửa sổ, hình như đang viết gì đó. còn tiểu Thiền tỷ có vẻ không có trong phòng.
Đông Trụ quay về căn phòng được người ta an bài cho mình và Cảnh hộ vệ, thấy có tiếng động phía xe ngựa bên kia. Hắn nghi hoặc đi qua thì thấy tiểu Thiền mặc một bộ quần áo trắng đang leo từ trong xe ra, trên tay cầm vài thứ, trông thấy hắn liền nhẹ gật đầu: "Đông Trụ ca."
"Ơ, tiểu Thiền tỷ... Ta còn tưởng là ai..."
"Mấy ngày nay cô gia ăn uống không tốt lắm, nãy muội có chuẩn bị ít bánh để đưa huynh ấy." Tiểu Thiền gật đầu cười, trong tay cầm mấy thứ quà bánh đưa qua, "Đông Trụ ca đói bụng không? ăn một cái nha."
"Hơ, ta ta..."
"Cầm lấy." Tiểu Thiền mỉm cười đặt miếng bánh vào tay Đông Trụ rồi vẫy vẫy tay, "Muội về phòng trước, gặp lại Đông Trụ ca sau, ngày mai còn phải làm phiền nữa."
"Không, không... không phiền gì..." Đông Trụ cầm miếng bánh, trong lòng bao nhiêu lời muốn nói mà không nói được, chỉ đứng nhìn thân ảnh đó đi qua căn phòng kia.
Thoạt nhìn nàng cũng không được vui vẻ như ngày thường, dáng vẻ hơi buồn bã, chỉ là lúc tới trước căn phòng kia vẫn dừng lại một chút, miệng mỉm cười rồi mới đẩy cửa tiến vào.
Nhìn bóng ảnh hai người trong gian phòng..., tay Đông Trụ cầm tấm bánh kia sững sờ hồi lâu, sau mới cắn một miếng nhỏ. Loại bánh này bình thường có lẽ rất ngon, nhưng hương vị lúc này dường như không tốt lắm. Hắn nhìn bóng người đối diện, hiểu rằng dù có cố gắng thế nào cũng không lay động được tình cảm ấy. Nửa tỉnh nửa mê chơi vơi trong cái gọi là ái tính, có người đang mất phương hướng trong một đêm hè ...
"Đây cứ như là ông hoàng không bằng..." Trong phòng, Ninh Nghị khẽ than, bẻ đôi miếng bánh trên bàn thành hai phần, một phần đẩy qua phía tiểu Thiền: "Ăn không quen đồ ăn người ta sốt sắng chuẩn bị, nửa đêm nha hoàn mang mấy thứ đồ này tới, người ta biết được thì sao?"
"Người ta biết kệ người ta, mà cô gia cũng lợi hại ghê, rõ ràng không thích ăn mà cứ ngồi đó ăn bằng hết..."
"Ớ, việc ta không thích ăn dễ thấy vậy ư?"
"Tiểu Thiền nhận ra, còn người khác chắc chắn không biết đâu." Tiểu Thiền cười, "Muội ăn no rồi, cô gia không cần chia phần đâu."
"Mặc kệ ăn rồi hay chưa, cứ cố gắng ăn cho hết đi, ta cũng ăn no rồi, muội đã đem tới thì phải có trách nhiệm giải quyết một nửa, không được lãng phí."
"Muội ăn phần này là được rồi."
Tiểu Thiền cầm lấy miếng bánh, bẻ ra một phần đẩy qua phía Ninh Nghị, gã lắc đầu kỳ kèo: "Không được không được, nhiều thế ta chịu thiệt à, chúng ta chia theo tỉ lệ làm năm phần thì dù gì muội cũng phải xử lý hai phần mới được... À, miếng bên này lớn quá, đổi miếng nhỏ hơn đi."
Trên bàn kỳ kèo kịch liệt như đang đàm phán, tiểu Thiền cầm một miếng lớn đặt cùng một chỗ với hai miếng nhỏ, kháng nghị: "Không thể tính vậy được, miếng lớn này ngang với cả hai miếng nhỏ rồi..."
"Vậy muội đề xuất cách chia hợp lý hơn đi, ta cảm thấy mấy mấy miếng này cũng không lớn bằng nhau, muội xem, miếng kia nhỏ xíu như thế... Vậy cũng không ổn, muội cố ý chiếm ưu thế."
"Cô gia không muốn miếng lớn thì phải lấy hai miếng nhỏ."
"Ta còn một biện pháp khác."
"Hả? gì cơ,.... Ưm..."
Tiểu Thiền đang mở miệng, liền bị Ninh Nghị nhét một miếng bánh lớn vào: "Tốt tốt, hiện tại mất miếng lớn, không tính tới nữa, còn lại thì dễ chia rồi..."
"Ơ, ao ại ông ính, uội ải ăn ết à? (Sao lại không tính, muội phải ăn hết à)..." Tiểu Thiền vừa gắng gượng nuốt xuống, vừa ý kiến.
Muội ăn hết tại chỗ rồi còn tính gì nữa, hơn nữa nói không ra hơi còn đòi thương với chả lượng, mà ... muội nói gì thế nhỉ, nghe cũng chẳng hiểu, thôi ta tiếp tục chia phần nhé, muội có quyền đưa ra ý kiến, và ta sẽ tham khảo sau..."
Không có việc gì làm nên bày trò giải trí một phen, hai người cứ giằng co kỳ kèo miếng bánh trong phòng. Sau khi chia xong tính ra tiểu Thiền phải ăn hơn phân nửa, nàng xưa nay là một tiểu nha hoàn rất khôn khéo nhưng cũng không có biện pháp chống lại Ninh Nghị, chỉ đành lẩm bẩm "cô gia ăn hiếp người ta". Sau đó nàng cởi bớt quần áo rồi lên giường nằm hẳn vào phía trong, quyết tâm không để ý tới gã, thế nhưng không lâu sau khi Ninh Nghị đã ngủ, nàng nhịn không được trườn vào giữa giường ôm lấy cánh tay gã.
Đêm lại lặng lẽ trôi qua, giờ thìn(7h-9h sáng) ngày hôm sau là lúc hạ táng. Trưa còn có buổi tiệc trong thôn, nhưng gã cân nhắc đến tình trạng lũ lụt, nạn dân đang kéo về Giang Ninh, về sớm lúc nào hay lúc đó. Vậy nên sau khi hạ táng tế bái xong xuôi, nhóm người Ninh Nghị liền cáo biệt mọi người, chuẩn bị lên đường.
Giờ Tỵ(9-11h sáng), ánh nắng mặt trời khá gay gắt, xe ngựa rời khỏi thôn Nam Đình, men theo đường núi nhanh chóng quay về Giang Ninh. Khí trời hơi oi bức, không lâu sau bắt đầu có mây đen tụ lại phía xa xa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.