Quyển 3 - Chương 324: gia sự (2)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
26/04/2018
Vừa nói chuyện, hắn vừa chậm rãi xoay cái ghế dựa nửa vòng rồi ngồi
xuống. Bị mọi người nhìn chăm chú, giống như tam đường hội thẩm hoặc là
trong cục diện bị một đám người vây xem, nếu là người bình thường chỉ sợ tuyệt đối không lựa chọn ngồi một chỗ như vậy. Nhưng khi Ninh Nghị mở
miệng nói về chuyện Ô gia, mọi người vẫn dỏng hết tai lên để nghe. Dù
sao đây cũng là cục diện nguy hiểm nhất trong những năm gần đây mà Tô
gia gặp phải, cũng là một lần rõ ràng nhất mà Ninh Nghị thể hiện sự sắc
bén của mình ở Tô gia, ít nhất là trong phạm vi mọi người có thể tiếp
xúc.
Ninh Nghị ngồi đó như đang đối mặt với toàn bộ thế giới, nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc, khi quét đến trên mặt Tô Văn Hưng với dừng lại.
Hắn hơi lắc đầu, nở một nụ cười châm chọc.
- Họ hỏi ta … Nếu Ô gia đoàn kết lại, thà rằng chịu mạo hiểm chết hết cả nhà cũng không để cho Tô gia chúng ta chiếm tiện nghi, ta phải làm thế nào …
Trong phòng lớn, Ninh Nghị nói ra vấn đề này tuy rằng khiến nhiều người ở đây không hiểu ra sao cả, nhưng ở một khía cạnh nào đó, đây cũng được cho là lớn tiếng dọa người. Sinh ra trong nhà thương nhân, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có một phần hứng thú đối với việc làm ăn buôn bán. Lúc đó, sau khi sự kiện Hoàng thương bị vạch trần, mọi người cũng không tránh khỏi tự đặt bản thân mình vào trong cuộc, giả tưởng nếu mình ở vị trí của Ninh Nghị thì như thế nào, hoặc là giả tưởng nếu mình ở phía đối lập với Ninh Nghị thì như thế nào. Giả tưởng như vậy luôn không cần phải chịu trách nhiệm.
Thậm chí đối với một số người trong Tô gia, trong tình huống lúc trước, nếu Ô gia có thể hơi chống đỡ mọi việc đều có thể tìm được phương pháp phá vỡ cục diện. Dù sao nghe nói nguy hiểm xét nhà diệt tộc đúng là rất đáng sợ nhưng tỷ lệ cũng không lớn. Vậy mà Ô gia không ngờ lại thỏa hiệp, chỉ có thể chứng minh rằng Ô gia không có tinh thần tiến thủ giao tranh … Sự việc này còn cái gì nữa chứ? Ngay cả một kẻ ở rể đều có thể tranh đấu được ăn cả ngã về không đến mức này, Ô gia thì ngay cả chút cả gan đều không có. Nếu để hắn may mắn lật ngược tình thế, thực sự không biết bọn họ làm sao mà trụ nổi ở vị trí đứng đầu ngành vải.
Từ một trình độ nào đó, mọi người đương nhiên đều có ý nghĩ rằng Ninh Nghị còn có hậu chiêu. Những hậu chiêu này phần lớn đều tàn nhẫn, độc ác, trong lòng mọi người cũng đều tự tưởng tượng rất nhiều. Bởi vậy khi Ninh Nghị đặt ra vấn đề này, không ít người đều muốn nghe được đáp án, đều trao đổi ánh mắt hoặc châu đầu ghé tai. Đám người Tô Văn Hưng đương nhiên không muốn hắn chuyển đề tài, liền quát lên:
- Ninh Lập Hằng, ngươi đừng có mà đánh trống lảng. Hôm nay nói chuyện chính là việc ngươi và ả Nhiếp Vân Trúc. Chư vị, nhị tỷ vừa mới sinh em bé xong …
Tô Trọng Kham cũng nói:
- Đừng có làm trò cười. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay sẽ thi hành gia pháp ở đây. Ngươi có lợi hại đến mấy ở bên ngoài thì cũng không làm được gì ở đây cả …
Rất nhiều người ở phòng hai, phòng ba đều bắt đầu la hét ồn ào hẳn lên. Ninh Nghị ngồi đó nhìn bốn phía, mỉm cười nói:
- Ngươi nhìn kìa, bọn họ thật đúng là muốn … Các ngươi câm miệng cho ta!
Hắn đột nhiên gầm lên mãnh liệt, sau đó lại mỉm cười:
- Đều là một chuyện, nhị thúc, đều là một chuyện … Ông xem, bọn họ đúng là muốn. Ha ha ha … Ông có muốn không? Còn có Văn Hưng, ngươi thì sao? Ngươi có muốn không?
- Các ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của mình đi.
Tiếng nói xung quanh vẫn ồn ào như trước, mặc dù có một số kẻ muốn quấy rầy không cho hắn nói, nhưng khi hắn nói ra vẫn có một số người lắng nghe. Ninh Nghị tựa lưng vào ghế, thở phào một hơi, ánh mắt rõ ràng có chút chán ghét, tiếp đó nói từng chữ một:
- Các ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của mình đi! Ô gia cũng thế, Tiết gia cũng thế, Lâu gia cũng thế, mà các ngươi cũng thế! Đều là cái gì chứ!
- Ninh Nghị, ngươi làm càn!
- Đánh cuộc mạng với người khác à? Chỉ những người như các ngươi sao? Người như Ô gia vì sao lại như vậy? Không phải các ngươi đều đã làm xong hết những việc giúp đỡ ta rồi chứ? Hôm nay là chuyện gì? Các ngươi đứng ở đây cả mấy chục, hơn trăm người, có ai mà không hiểu rõ trong lòng chứ? Hiện tại đang làm gì thế? Hồng Môn Yến à? Tam đường hội thẩm à? Chỉ các ngươi sao? Một đám khốn khiếp các ngươi đang làm những chuyện xấu xa, ghê tởm này sao? Khi chống lại người ngoài thì các ngươi đều giống như gà, chỉ khi chống lại người trong nhà thì các ngươi lại như chó săn. Các ngươi không hề có ý chí tiến thủ, chỉ sau khi nữ nhân phòng lớn như Đàn Nhi chiến đấu được một khối địa bàn trở về thì các ngươi đều cảm thấy đương nhiên phải chia cho các ngươi một khối.
Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa! Ninh Nghị đứng lên, ánh mắt lạnh lùng, ngón tay chỉ mặt từng người từ Tô Trọng Kham trở đi:
- Đám người các ngươi còn không bằng phân chó! Tô Văn Hưng, ngươi lại đây cho ta! Ngươi tới nói xem ngươi có thể làm gì?
- Quá làm càn!
- Bắt lại cho ta! Không ngờ hắn lại dám nói những lời như vậy.
Trong hai vị lão nhân ngồi trên cũng có người ngồi không yên. Tô Trọng Kham lớn tiếng kêu lên, khiến gia đinh tới bắt Ninh Nghị. Ninh Nghị rút ngay chiến đao ra chém thẳng lên bàn trà. Lưỡi đao ngập vào hơn nửa, xuyên hẳn xuống dưới. Hắn nhìn chằm chằm vào hai gã hộ viện đang định xông tới.
Hai gã hộ viện lập tức không dám lao tới nữa. Tô Trọng Kham tức giận đến mức ngón tay run rẩy:
- Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi tạo phản …
Ninh Nghị quay lại, chậm rãi ngồi xuống, một tay đặt trên đầu gối.
- Ta nói cho các ngươi biết các ngươi có thể làm gì. Các ngươi được việc không đủ nhưng bại sự thì có thừa, nhìn thấy có lợi sẽ đến đòi chia một chén canh. Khi chia thiếu, trong lòng các ngươi liền tức giận. Khi Đàn Nhi và ta lên kế hoạch đối phó với Tiết gia, Ô gia, các ngươi chỉ nghĩ đến việc đối phó với Đàn Nhi như thế nào. Bởi vì các ngươi biết, các ngươi không thể làm nổi bất cứ chuyện gì, nhưng ít ra cũng có thể quấy rối người nhà mình. Các ngươi không làm được việc nhưng lại có thể làm hỏng việc. Các ngươi giống như giòi bọ, cũng giống như tên ăn mày chặn ở cửa đám cưới. Nếu không cho các ngươi tiền thì các ngươi sẽ tự đập vào đầu mình, khiến cho việc vui của nhà người ta cũng không thể thoải mái được. Các ngươi chính là người như thế …
- Tô Văn Hưng ngươi vì sao không dám đi tới? Ngươi sợ ta đánh ngươi à? Vậy ngươi trốn ở bên kia tính là cái gì? Ngươi biết Lâu Cận Lâm chứ? Trước kia y cũng từng lui tới với Tô gia. Khi Phương Lạp tạo phản, y liền quy thuận Phương Lạp, thành thương gia đệ nhất ở Hàng Châu lúc đó, vơ vét võ lâm nhân sĩ, nuôi dưỡng gia nô. Vào lúc sắp tết năm ngoái, y bắt Đàn Nhi. Không đến một canh giờ sau, ở trong nhà y, cũng ở một nơi giống như thế này, ngay trước mặt mọi người nhà y, ta đánh chết con trai trưởng của y, một súng bắn nổ đầu y! Ninh Nghị vỗ vỗ lên tay ghế dựa:
- Lúc đó y còn đứng xa hơn nhiều so với ngươi!
Xung quanh lặng ngắt như tờ, tuy rằng mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều biết đại khái sự tình khi Ninh Nghị ở Hàng Châu nhưng có một số chi tiết tỉ mỉ thì đám người Tô Đàn Nhi vẫn không tiết lộ nhiều ra bên ngoài. Đương nhiên, cho dù người có hung ác mấy thì cũng không đến mức làm ra những việc ác độc trong nhà mình. Mọi người vẫn còn đang khiếp sợ thì Ninh Nghị lại xoa tay, nhẹ nhàng nói:
- Lại đây nào … Dưới tình huống như vậy, bất kể ta làm gì ngươi, mọi người đều sẽ có cảm quan bất lợi đối với ta. Đám người các ngươi đều không phải tự xưng là thiên tài hơn người sao? Nếu là ta, sẽ liều lĩnh châm ngòi khiêu khích ta, khiến ta mất đi khống chế. Lúc đó tất cả những gì các ngươi muốn làm đều trở nên quang minh chính đại. Đám người các ngươi có người nào mà không giống nhau chứ? Để có thể thành công vậy mà chịu đau một chút cũng sợ, lại có thể dõng dạc đàm luận việc liều chết với người khác. Hiện tại trở lại mở đầu. Các ngươi biết nếu họ muốn liều mạng thì chúng ta có thể làm gì không? Ta nói cho các ngươi, chỉ cần còn một đường hy vọng, nhiều hơn một trăm người, bọn họ sẽ không thể liều mạng được. Bởi vì loại người rác rưởi, thành sự không đủ mà bại sự có thừa như các ngươi ở nhà nào cũng có. Có người xung phong ở phía trước thì nhất định có người như các ngươi ở phía sau cản trở. Hiện tại ta nói như vậy, tất cả mọi người đều nghe hiểu cả chứ?
Hắn nói xong, mọi người ngược lại đều ít nhiều bình tĩnh lại, đương nhiên là không ai có cùng suy nghĩ với hắn. Xung quanh có người nhỏ giọng chửi rủa. Tô Vân Phương vẫn đứng ở bên cạnh giơ tay lên chỉ vào hắn, nói gằn từng chữ:
- Hiện tại chúng ta không nói chuyện này. Chuyện này quan hệ gì với việc ngươi nuôi nữ nhân ở bên ngoài chứ?
Y bình tĩnh quan sát, lúc này rốt cục kéo đề tài trở lại, như cười như không nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng cười cười:
- Ta còn tưởng chuyện gì chứ. Tam thúc … Tô Văn Hưng, ngươi lại đây, ta nói cho ngươi …
- Ngươi có rắm thì thả đi, ai biết ngươi có điên hay không … Tô Văn Hưng còn muốn giãy dụa một chút, Tô Trọng Kham ở bên kia quát:
- Văn Hưng, con đi sang đi! Ta muốn nhìn một chút xem rốt cục hắn có thể làm gì!
Lão cũng đã ý thức được rằng nếu Tô Văn Hưng cứ sợ hãi, rụt rè như vậy thì có vẻ rất yếu thế. Trong tình cảnh thế này, Ninh Nghị dám làm bộ như vậy, chẳng lẽ dám thật sự động thủ sao? Có phụ thân làm chỗ dựa, Tô Văn Hưng cắn răng, ưỡn ngực lên, đột nhiên đi ra:
- Ta xem ngươi có thể … Sau đó y nhìn thấy ánh mắt Ninh Nghị.
Ninh Nghị ngồi đó như đang đối mặt với toàn bộ thế giới, nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc, khi quét đến trên mặt Tô Văn Hưng với dừng lại.
Hắn hơi lắc đầu, nở một nụ cười châm chọc.
- Họ hỏi ta … Nếu Ô gia đoàn kết lại, thà rằng chịu mạo hiểm chết hết cả nhà cũng không để cho Tô gia chúng ta chiếm tiện nghi, ta phải làm thế nào …
Trong phòng lớn, Ninh Nghị nói ra vấn đề này tuy rằng khiến nhiều người ở đây không hiểu ra sao cả, nhưng ở một khía cạnh nào đó, đây cũng được cho là lớn tiếng dọa người. Sinh ra trong nhà thương nhân, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có một phần hứng thú đối với việc làm ăn buôn bán. Lúc đó, sau khi sự kiện Hoàng thương bị vạch trần, mọi người cũng không tránh khỏi tự đặt bản thân mình vào trong cuộc, giả tưởng nếu mình ở vị trí của Ninh Nghị thì như thế nào, hoặc là giả tưởng nếu mình ở phía đối lập với Ninh Nghị thì như thế nào. Giả tưởng như vậy luôn không cần phải chịu trách nhiệm.
Thậm chí đối với một số người trong Tô gia, trong tình huống lúc trước, nếu Ô gia có thể hơi chống đỡ mọi việc đều có thể tìm được phương pháp phá vỡ cục diện. Dù sao nghe nói nguy hiểm xét nhà diệt tộc đúng là rất đáng sợ nhưng tỷ lệ cũng không lớn. Vậy mà Ô gia không ngờ lại thỏa hiệp, chỉ có thể chứng minh rằng Ô gia không có tinh thần tiến thủ giao tranh … Sự việc này còn cái gì nữa chứ? Ngay cả một kẻ ở rể đều có thể tranh đấu được ăn cả ngã về không đến mức này, Ô gia thì ngay cả chút cả gan đều không có. Nếu để hắn may mắn lật ngược tình thế, thực sự không biết bọn họ làm sao mà trụ nổi ở vị trí đứng đầu ngành vải.
Từ một trình độ nào đó, mọi người đương nhiên đều có ý nghĩ rằng Ninh Nghị còn có hậu chiêu. Những hậu chiêu này phần lớn đều tàn nhẫn, độc ác, trong lòng mọi người cũng đều tự tưởng tượng rất nhiều. Bởi vậy khi Ninh Nghị đặt ra vấn đề này, không ít người đều muốn nghe được đáp án, đều trao đổi ánh mắt hoặc châu đầu ghé tai. Đám người Tô Văn Hưng đương nhiên không muốn hắn chuyển đề tài, liền quát lên:
- Ninh Lập Hằng, ngươi đừng có mà đánh trống lảng. Hôm nay nói chuyện chính là việc ngươi và ả Nhiếp Vân Trúc. Chư vị, nhị tỷ vừa mới sinh em bé xong …
Tô Trọng Kham cũng nói:
- Đừng có làm trò cười. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay sẽ thi hành gia pháp ở đây. Ngươi có lợi hại đến mấy ở bên ngoài thì cũng không làm được gì ở đây cả …
Rất nhiều người ở phòng hai, phòng ba đều bắt đầu la hét ồn ào hẳn lên. Ninh Nghị ngồi đó nhìn bốn phía, mỉm cười nói:
- Ngươi nhìn kìa, bọn họ thật đúng là muốn … Các ngươi câm miệng cho ta!
Hắn đột nhiên gầm lên mãnh liệt, sau đó lại mỉm cười:
- Đều là một chuyện, nhị thúc, đều là một chuyện … Ông xem, bọn họ đúng là muốn. Ha ha ha … Ông có muốn không? Còn có Văn Hưng, ngươi thì sao? Ngươi có muốn không?
- Các ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của mình đi.
Tiếng nói xung quanh vẫn ồn ào như trước, mặc dù có một số kẻ muốn quấy rầy không cho hắn nói, nhưng khi hắn nói ra vẫn có một số người lắng nghe. Ninh Nghị tựa lưng vào ghế, thở phào một hơi, ánh mắt rõ ràng có chút chán ghét, tiếp đó nói từng chữ một:
- Các ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của mình đi! Ô gia cũng thế, Tiết gia cũng thế, Lâu gia cũng thế, mà các ngươi cũng thế! Đều là cái gì chứ!
- Ninh Nghị, ngươi làm càn!
- Đánh cuộc mạng với người khác à? Chỉ những người như các ngươi sao? Người như Ô gia vì sao lại như vậy? Không phải các ngươi đều đã làm xong hết những việc giúp đỡ ta rồi chứ? Hôm nay là chuyện gì? Các ngươi đứng ở đây cả mấy chục, hơn trăm người, có ai mà không hiểu rõ trong lòng chứ? Hiện tại đang làm gì thế? Hồng Môn Yến à? Tam đường hội thẩm à? Chỉ các ngươi sao? Một đám khốn khiếp các ngươi đang làm những chuyện xấu xa, ghê tởm này sao? Khi chống lại người ngoài thì các ngươi đều giống như gà, chỉ khi chống lại người trong nhà thì các ngươi lại như chó săn. Các ngươi không hề có ý chí tiến thủ, chỉ sau khi nữ nhân phòng lớn như Đàn Nhi chiến đấu được một khối địa bàn trở về thì các ngươi đều cảm thấy đương nhiên phải chia cho các ngươi một khối.
Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa! Ninh Nghị đứng lên, ánh mắt lạnh lùng, ngón tay chỉ mặt từng người từ Tô Trọng Kham trở đi:
- Đám người các ngươi còn không bằng phân chó! Tô Văn Hưng, ngươi lại đây cho ta! Ngươi tới nói xem ngươi có thể làm gì?
- Quá làm càn!
- Bắt lại cho ta! Không ngờ hắn lại dám nói những lời như vậy.
Trong hai vị lão nhân ngồi trên cũng có người ngồi không yên. Tô Trọng Kham lớn tiếng kêu lên, khiến gia đinh tới bắt Ninh Nghị. Ninh Nghị rút ngay chiến đao ra chém thẳng lên bàn trà. Lưỡi đao ngập vào hơn nửa, xuyên hẳn xuống dưới. Hắn nhìn chằm chằm vào hai gã hộ viện đang định xông tới.
Hai gã hộ viện lập tức không dám lao tới nữa. Tô Trọng Kham tức giận đến mức ngón tay run rẩy:
- Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi tạo phản …
Ninh Nghị quay lại, chậm rãi ngồi xuống, một tay đặt trên đầu gối.
- Ta nói cho các ngươi biết các ngươi có thể làm gì. Các ngươi được việc không đủ nhưng bại sự thì có thừa, nhìn thấy có lợi sẽ đến đòi chia một chén canh. Khi chia thiếu, trong lòng các ngươi liền tức giận. Khi Đàn Nhi và ta lên kế hoạch đối phó với Tiết gia, Ô gia, các ngươi chỉ nghĩ đến việc đối phó với Đàn Nhi như thế nào. Bởi vì các ngươi biết, các ngươi không thể làm nổi bất cứ chuyện gì, nhưng ít ra cũng có thể quấy rối người nhà mình. Các ngươi không làm được việc nhưng lại có thể làm hỏng việc. Các ngươi giống như giòi bọ, cũng giống như tên ăn mày chặn ở cửa đám cưới. Nếu không cho các ngươi tiền thì các ngươi sẽ tự đập vào đầu mình, khiến cho việc vui của nhà người ta cũng không thể thoải mái được. Các ngươi chính là người như thế …
- Tô Văn Hưng ngươi vì sao không dám đi tới? Ngươi sợ ta đánh ngươi à? Vậy ngươi trốn ở bên kia tính là cái gì? Ngươi biết Lâu Cận Lâm chứ? Trước kia y cũng từng lui tới với Tô gia. Khi Phương Lạp tạo phản, y liền quy thuận Phương Lạp, thành thương gia đệ nhất ở Hàng Châu lúc đó, vơ vét võ lâm nhân sĩ, nuôi dưỡng gia nô. Vào lúc sắp tết năm ngoái, y bắt Đàn Nhi. Không đến một canh giờ sau, ở trong nhà y, cũng ở một nơi giống như thế này, ngay trước mặt mọi người nhà y, ta đánh chết con trai trưởng của y, một súng bắn nổ đầu y! Ninh Nghị vỗ vỗ lên tay ghế dựa:
- Lúc đó y còn đứng xa hơn nhiều so với ngươi!
Xung quanh lặng ngắt như tờ, tuy rằng mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều biết đại khái sự tình khi Ninh Nghị ở Hàng Châu nhưng có một số chi tiết tỉ mỉ thì đám người Tô Đàn Nhi vẫn không tiết lộ nhiều ra bên ngoài. Đương nhiên, cho dù người có hung ác mấy thì cũng không đến mức làm ra những việc ác độc trong nhà mình. Mọi người vẫn còn đang khiếp sợ thì Ninh Nghị lại xoa tay, nhẹ nhàng nói:
- Lại đây nào … Dưới tình huống như vậy, bất kể ta làm gì ngươi, mọi người đều sẽ có cảm quan bất lợi đối với ta. Đám người các ngươi đều không phải tự xưng là thiên tài hơn người sao? Nếu là ta, sẽ liều lĩnh châm ngòi khiêu khích ta, khiến ta mất đi khống chế. Lúc đó tất cả những gì các ngươi muốn làm đều trở nên quang minh chính đại. Đám người các ngươi có người nào mà không giống nhau chứ? Để có thể thành công vậy mà chịu đau một chút cũng sợ, lại có thể dõng dạc đàm luận việc liều chết với người khác. Hiện tại trở lại mở đầu. Các ngươi biết nếu họ muốn liều mạng thì chúng ta có thể làm gì không? Ta nói cho các ngươi, chỉ cần còn một đường hy vọng, nhiều hơn một trăm người, bọn họ sẽ không thể liều mạng được. Bởi vì loại người rác rưởi, thành sự không đủ mà bại sự có thừa như các ngươi ở nhà nào cũng có. Có người xung phong ở phía trước thì nhất định có người như các ngươi ở phía sau cản trở. Hiện tại ta nói như vậy, tất cả mọi người đều nghe hiểu cả chứ?
Hắn nói xong, mọi người ngược lại đều ít nhiều bình tĩnh lại, đương nhiên là không ai có cùng suy nghĩ với hắn. Xung quanh có người nhỏ giọng chửi rủa. Tô Vân Phương vẫn đứng ở bên cạnh giơ tay lên chỉ vào hắn, nói gằn từng chữ:
- Hiện tại chúng ta không nói chuyện này. Chuyện này quan hệ gì với việc ngươi nuôi nữ nhân ở bên ngoài chứ?
Y bình tĩnh quan sát, lúc này rốt cục kéo đề tài trở lại, như cười như không nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng cười cười:
- Ta còn tưởng chuyện gì chứ. Tam thúc … Tô Văn Hưng, ngươi lại đây, ta nói cho ngươi …
- Ngươi có rắm thì thả đi, ai biết ngươi có điên hay không … Tô Văn Hưng còn muốn giãy dụa một chút, Tô Trọng Kham ở bên kia quát:
- Văn Hưng, con đi sang đi! Ta muốn nhìn một chút xem rốt cục hắn có thể làm gì!
Lão cũng đã ý thức được rằng nếu Tô Văn Hưng cứ sợ hãi, rụt rè như vậy thì có vẻ rất yếu thế. Trong tình cảnh thế này, Ninh Nghị dám làm bộ như vậy, chẳng lẽ dám thật sự động thủ sao? Có phụ thân làm chỗ dựa, Tô Văn Hưng cắn răng, ưỡn ngực lên, đột nhiên đi ra:
- Ta xem ngươi có thể … Sau đó y nhìn thấy ánh mắt Ninh Nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.