Quyển 2 - Chương 132: Gươm sắc hiện
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
20/10/2013
Thời tiết chuyển lạnh nhưng cuộc sống mỗi ngày của Ninh Nghị chẳng thay đổi so với trước là mấy.
Sáng sớm hắn chạy bộ tới bờ sông Tần Hoài, ngồi nói chuyện với Nhiếp Vân Trúc, thỉnh thoảng lại đi linh tinh, buổi chiều đến tổng điếm Trúc ký uống trà nghe hát. Khoảng thời gian này, hắn cứ gặp mặt Nhiếp Vân Trúc là có một cái bóng đèn theo đuôi. Đúng ra phải nói là ngồi bên cạnh, Nguyên Cẩm Nhi bỏ hết mọi việc ngồi cạnh hắn nghe Nhiếp Vân Trúc đàn hát. Vốn Ninh Nghị cảm thấy quan hệ giữa hắn và Nhiếp Vân Trúc đã được làm rõ, phát triển theo hướng không thuần khiết là vừa, ai ngờ… Ninh Nghị cứ thầm tiếc mãi.
Đương nhiên, lui lại một bước thì cũng khá thoải mái, người bình thường làm sao có diễm phúc được hai hoa khôi ngồi bên cạnh. Vân Trúc đàn hát được xưng là nhất tuyệt, thỉnh thoảng Nguyên Cẩm Nhi hứng thú múa một bài cũng là chuyện bình sinh hiếm gặp. Nhưng Nguyên Cẩm Nhi nhất định không cho hắn chiếm chút tiện nghi như vậy, nàng cứ như một cô nhóc ngồi chống cằm nhìn Ninh Nghị, tinh thần có vẻ vui thích, càng ngày Ninh Nghị càng thấy cô ta giống một tiểu hòa thượng. Khi Nhiếp Vân Trúc đi bưng trà hoặc mang điểm tâm, cô ta không đi theo mà cứ kè kè bên cạnh Ninh Nghị, nghiêm nghị vô cùng, rất là đáng ghét.
Vì thế, khi Nhiếp Vân Trúc rời đi, hai bên đã châm chọc, khiêu khích nhau vài lần, việc trợn mắt phùng mồm là không thể thiếu.
"Hay là múa một bài đi, cô nàng."
Ninh Nghị đang bực với cô gái này nên cố tình dùng từ ngữ không trong sáng một chút.
"Không múa, tôi ngồi đây nghe Vân Trúc tỷ hát... Làm người biết đủ mới tốt, huynh biết mỗi khi tôi múa ở Kim Phong lâu, khách nhân phải nộp bao nhiêu tiền không?"
Ninh Nghị quay đầu trợn mắt, không chấp nhặt cô gái ương ngạnh. Gần đây Tô Đàn Nhi giao cho hắn chìa khóa, nên hắn có thể thoải mái làm đồ mặt trắng tiêu tiền, tuy nhiên tiêu nhiều cũng không ổn:
"À, cô làm như vậy là không được, người xấu nhân duyên cũng xấu..."
"Làm gì có người xấu nhân duyên cũng xấu, huynh không phải tự xưng chính nhân quân tử kết bạn với Vân Trúc tỷ hay sao? Vậy mà kết quả thế nào, huynh được một tấc lại cứ một lấn một tấc, làm chuyện xấu xa, tôi không đồng ý. Huynh đúng là đồ xấu xa, trong nhà có thê tử rồi mà còn mè nheo, có định bỏ vợ lấy Vân Trúc tỷ không?"
"Thành thật mà nói vấn đề này rất khó."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó nhìn con sông bên cạnh nói:
"Rất nhiều vấn đề, hơn nữa đàn ông vốn là không tốt, luôn ăn bát nhìn nồi..."
Đây vốn là lời mà Nguyên Cẩm Nhi định nói, giờ thấy Ninh Nghị chẳng biết xấu hổ nói ra thì trợn mắt há mồm, có vẻ tức giận, may mà nàng cũng là người từng trải, biết kiềm chế, ực một cái liền tỏ vẻ tự nhiên, bĩu môi nói:
"Đúng vậy, đúng vậy, thế mới không cho huynh ăn."
Ninh Nghị nhìn nàng với ánh mắt xấu xa:
"Ta vốn không thèm ăn lắm, nhưng mà cô cứ ngồi đây lải nhải, bỗng nhiên giờ ta lại muốn ăn, làm sao bây giờ..."
"Vậy xem ai lợi hại hơn ai..."
Nguyên Cẩm Nhi liếc mắt đưa tình với Ninh Nghị, đôi mắt lúng liếng, vô cùng đáng yêu, Ninh Nghị nở nụ cười:
"Ngàn ngày làm trộm thì được, nhưng ngàn ngày phòng trộm thì rất khó."
"Hừ."
Nguyên Cẩm Nhi không muốn nghe câu này, xoay mặt sang một bên, vẫn tiếp tục ngồi với Ninh Nghị nghe hát. Nàng tỏ thái độ lợn chết không sợ nước sôi, nhưng đợi tới khi Ninh Nghị rời đi, nàng liền quấn quít lấy Vân Trúc liều mạng tố cáo. Chỉ là Vân Trúc làm sao tức giận vì chuyện này được, Cẩm Nhi bí quá đành nói Ninh Nghị thừa nhận mình ăn bát nhìn nồi, Vân Trúc bật cười không nói, thậm chí còn hứng thú hỏi huynh ấy nói như vậy à, nghiễm nhiên thừa nhận chuyện "Huynh ấy muốn ăn thật sao?", Cẩm Nhi bực mình trợn mắt.
Thực ra Ninh Nghị cũng không quá để ý chuyện này, là một người đàn ông, thấy cái đẹp ai mà chẳng thích, nhưng phải biết thích người nào, không thích người nào. Nhiếp Vân Trúc xinh đẹp mỹ lệ, tính tình nhu thuận, ngoài mềm trong cứng, vô cùng hấp dẫn. Việc đã tới mức này, có phát triển thêm cũng chẳng sao, nếu như hôm ở bờ sông Nguyên Cẩm Nhi không xuất hiện thì làm tới luôn cũng được.
Mấy ngày nay hắn không để tâm vào chuyện này nhiều lắm, vì có chuyện khác quan trọng hơn cần quan tâm.
Còn về phía Nhiếp Vân Trúc, nàng chỉ muốn hưởng thụ nhiều hơn cái cảm giác yêu đương này với Ninh Nghị. Công tâm xem xét, ở thời đại này cũng có một chút lãng mạn, được người đời truyền tụng là tình yêu trung trinh, nhưng đó chỉ là hình thức, thực tế khác nhiều.
Ninh Nghị có thể khiến người khác cảm nhận được tình yêu hắn dành cho đối phương, đây mới là điều cực độ "cổ quái", phong cách hành sự "một mình" đã để lại ấn tượng khá sâu với đối phương. Lúc trước, hắn bị Nhiếp Vân Trúc cho một bạt tai nhưng không để ý, thậm chí còn ở lại nói chuyện với nàng, hắn còn ngủ gục ngay khi Nhiếp Vân Trúc đánh đàn, chẳng thèm quan tâm tới cái gì gọi là tài tử phong nhã.
Tuy rằng hắn có phần thoải mái, nhưng không vô lại hoặc vô nguyên tắc. Tới bây giờ, hắn vẫn giữ cho mình khí chất và phong độ riêng, chỉ là phong cách hành sự có phần bất chấp quy tắc mà thôi. Đương nhiên, mỗi người mỗi ý, không phải ai cũng thích được, ví như tiểu cô nương Chu Bội thì lúc nào cũng nghĩ, cái ông thầy Ninh Nghị này đúng là mất hình tượng, thiếu uy nghiêm.
Thời gian Ninh Nghị ngồi ở tiểu lâu cũng không nhiều, buổi sáng hắn đi dạy, không thì mang theo hai chị em họ Chu tới phòng thí nghiệm, chỉ bảo một vài thứ, nghiên cứu một vài loại hóa chất, hoặc là đi mua sắm với Tiểu Thiền, ăn vặt, đến nhà Tần lão chơi cờ nói chuyện. Cửa thành đã mở, hậu quả do lũ lụt gây ra đã được giải quyết tốt, một khi bãi bỏ lệnh cấm rượu, hắn sẽ cho Trúc ký bán rượu mạnh.
Thỉnh thoảng đi trên đường hắn gặp một vài người quen, chẳng hạn như Ô gia, Tiết gia, hoặc là người của Tô gia. Thành Giang Ninh này vốn không lớn, việc gặp nhau là chuyện thường, tiếng đồn ngày trước thì hôm sau đã lan khắp thành. Đối với Ninh Nghị, những người này có cười nhạo hay tỏ thái độ gì gì đi nữa, hắn cũng mặc kệ.
Khi về Tô gia, thỉnh thoảng cũng sẽ có một số việc phiền lòng, ví như trước đây không lâu có một số người trẻ tuổi, một số chưởng quỹ chỉ trích hắn chuyện không bảo quản tốt phương pháp nhuộm, để tuột mất Hoàng thương, nếu như không phải vì hắn không có kinh nghiệm, thiếu trách nhiệm trong công việc thì có khi Tô gia đã đoạt được Hoàng thương rồi.
Những chuyện như vậy diễn ra không ít, hễ có chuyện gì do phòng lớn không đúng là người của phòng hai, phòng ba lại đứng ra, cố sức đả kích Tô Đàn Nhi hoặc những người có liên quan, đả kích được cũng coi như một sự thắng lợi. Ninh Nghị hiện giờ đang ở rể Tô gia, cũng đã buông chuyện buôn bán, nhưng dù sao hắn cũng là chồng của Tô Đàn Nhi, chỉ cần khiến hắn rời khỏi Tô gia là đã tạo thành đả kích lớn với Tô Đàn Nhi rồi.
Làm được hay không là một chuyện, nhưng áp lực gây ra là điều không thể tránh khỏi. Cách ứng đối của Ninh Nghị lúc này khiến cho người khác cảm thấy hắn đang đuối lý, co đầu rút cổ, càng như vậy thì tâm trạng bất mãn càng lớn, không bộc phát thì thôi, đã bộc phát là vỡ đê vỡ đập. Mọi người đang đợi thời khắc đó, chỉ cần Ninh Nghị có vấn đề là Tô Đàn Nhi sẽ sứt đầu mẻ trán, khó càng thêm khó. Thế nhưng, mấy ngày gần đây, tình hình có vẻ trở nên cổ quái.
"Gần đây, Ngũ thúc, Thất thúc đã đồng ý, sau nửa tháng nữa sẽ tổ chức họp họ thảo luận những vấn đề xảy ra gần đây. Đến lúc đó, bọn họ sẽ nhắc tới chuyện Đàn nhi dùng thân phận con gái quản lý công việc kinh doanh của gia tộc, ép phòng lớn quyết định trong năm nay."
Xế chiều, trong phòng của Tô Trọng Kham có một số chưởng quỹ thân cận, bao gồm cả Tô Sùng Hoa. Họ đang ngồi uống trà, trò chuyện tình hình trong nhà. Gần tháng nay, Tô gia rung chuyển không yên, công việc kinh doanh của phòng hai, phòng ba bị ảnh hưởng không nhỏ, thế nhưng thành viên của phòng hai lại chẳng tỏ ra chán nản. Tô Trọng Kham nói tới đây, một người mở miệng.
"Chỉ sợ đến lúc đó Tam bá không chịu hồi tâm chuyển ý, với tình hình của Tô gia bây giờ, đa số những chú bác còn lại sẽ đứng về phía chúng ta, nhưng nếu lão nhân gia bác bỏ, quyết định giữ nguyên thì có thể tình hình sẽ kéo dài."
Tô Dũ đứng hàng thứ 3 trong thế hệ trước, Tam bá trong miệng người này cũng chính là ông ta. Tô Trọng Kham nghe vậy thì lắc đầu.
"Phụ thân sẽ không nói, nếu như người nói thì với tình hình gia tộc trong tháng vừa rồi, người đã nói rồi. Kiểu gì phòng lớn, phòng hai, phòng ba cũng phải có một phòng đứng đầu, lão nhân gia cũng hiểu điều đó. Hiện phụ thân đang muốn tình hình nội bộ bình ổn, hi vọng gia hòa vạn sự hưng, trước kia, đại ca gặp chuyện, người đã vô cùng tức giận, nhưng với tình hình của đại ca hiện giờ, người cũng chỉ biết chấp nhận mà thôi, Đàn nhi thời gian vừa rồi lại tỏ ra yếu đuối, quyết định không dứt khoát, để xảy ra việc lớn. Có thể người sẽ cho rằng phòng lớn không cần phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió nữa, lui xuống thì tốt hơn, cô cháu gái Đàn nhi cũng có thể nhân dịp này mà hưởng thụ cuộc sống."
"Cũng có thể như vậy."
Một người trong đó gật đầu:
"Tình hình trong nhà thế nào, mọi người đã biết cả rồi, mấy ngày qua, ta đã liên hệ với một số chưởng quỹ của phòng lớn, hỏi dò phương hướng về sau, bọn họ cũng tỏ thái độ rời khỏi phòng lớn, chuyển sang đầu nhập phe chúng ta. Chỉ tiếc có một số người vẫn tỏ thái độ trung tâm, Tịch chưởng quỹ tuổi trẻ khí thịnh, bảo là sẽ cùng sống chết với phòng lớn, tâm tư của hắn với Nhị nha đầu thế nào, người trong tộc đều biết cả. Ngoài ra, Liêu Khai Thái cũng không tỏ thái độ..."
"Nếu Liêu chưởng quỹ mà nói thì rất nhiều người sẽ đổi hướng gió."
Một gã chưởng quỹ nói:
"Nhưng mà người này rất trung thành với đại lão gia, tình hình thế này, trong lòng hắn chỉ dám oán hận mà thôi... A, chỉ trách đêm đó Ninh Lập Hằng quá mức bốc đồng, bằng không thì chúng ta vẫn còn cơ hội... Mấy ngày gần đây không gặp hắn nên không có cách nào công kích từ hướng này..."
"A, Ninh Lập Hằng..."
Có người nở nụ cười.
Tô Sùng Hoa cũng cười, tựa lưng vào ghế nói:
"Người này có tài học, đáng tiếc dốt đặc cán mai chuyện kinh doanh..."
"Nhưng hình như cháu gái Đàn nhi đã phái Liêu chưởng quỹ lên Kinh?"
Tô Trọng Kham gật đầu:
"Cụ thể làm gì thì không biết, nhưng mà đúng là lên Kinh, lúc đầu ta còn cười, bảo cháu gái Đàn nhi đến giờ vẫn chưa tỉnh, quan hệ ở Giang Ninh không được thì lên kinh cáo trạng à? Nhưng sau đó ta sợ nó có cách nghĩ khác nên không nói. Cáo trạng mà không có chứng cứ rõ ràng thì đúng là rất khó, không biết nó nghĩ thế nào."
"Gần đây nó bố trí nhiều hành động muốn nhằm vào Ô gia, định hạ giá hàng hóa phá giá thị trường, biết đâu lại chơi thủ đoạn được ăn cả, ngã về không?"
"Hạ giá bán hàng chẳng khác nào đẩy Tô gia vào hố lửa, kẻ ngu cũng biết kết quả việc này thế nào, ngành vải Giang Ninh sẽ liên kết lại đánh hội đồng chúng ta."
Tô Trọng Kham bật cười:
"Dù nó muốn làm sợ rằng gia tộc cũng không cho, ban ngày hạ lệnh, ban đêm sẽ tổ chức họp họ, khi đó chính là thời cơ của chúng ta."
"Nhưng mà... hai hôm nay bên ngoài có lời đồn cổ quái."
Một gã chưởng quỹ họ Nhậm mở miệng nói.
"Hả? Đồn cái gì?"
"Tình hình Ô gia có gì đó không đúng, quan điểm đàm phán chuyện cung cầu vải Tuế với các thương hộ bên ngoài hai hôm nay khác hẳn mấy hôm trước. Có người đồn rằng vải hoàng kim của họ có vấn đề, tinh thần Ô Thừa Hậu cũng không tốt, có người trong Chức Tạo viện đồn ra là họ đang thương lượng với Đổng Đức Thành hoãn ngày giao chuyến hàng đầu tiên. Tiếc là giờ chưa xác nhận được có chính xác hay không."
"Chuyện gì đang xảy ra nhỉ?"
Tô Trọng Kham nhíu nhíu mày.
"Làm ăn xảy ra chuyện cũng là bình thường. Hôm qua còn nghe nói, người phụ trách Hoàng thương của Ô gia là Tần Trung Nam - Tần quản sự đột nhiên ngã bệnh. Tính ra… có khả năng liên quan tới chuyện này."
Một gã chưởng quỹ lắc đầu nói.
Lại một chưởng quỹ khác nói:
"Đúng vậy, ta đoán là Tiết gia đang truyền tin. Xế chiều hôm nay thậm chí còn nghe người ta nói, Ô gia chơi xấu chúng ta chuyện Hoàng thương, nhị tiểu thư hiện đang chơi xấu lại."
"Trúng kế?"
Tô Trọng Kham ngẩn người, sau đó ngửa đầu cười:
"Vậy thì chắc chắn là Tiết gia tung tin đồn, nếu thực sự muốn tính kế Ô gia, trong Tô gia chúng ta chỉ có đại ca hoặc Nhị nha đầu. Nhưng đại ca hiện giờ vẫn chưa tỉnh tảo hắn, Nhị nha đầu thì mới ốm dậy. Còn một khả năng là thời gian trước nó giả ốm, nhưng mà Tô đại phu đã xác định nó ốm thật, áp lực quá lớn, nhiễm lạnh lâu ngày, lại gặp ngay sự việc của đại ca... ốm thật là chuyện chính xác. Thời gian đó chỉ có tên Lập Hằng là xử lý công việc, nếu Ô gia trúng kế, chẳng nhẽ do hắn bày trò?"
Hắn nói câu này làm mọi người bất đắc dĩ cười khổ, thành thật mà nói, cười người trong nhà đúng là không tốt, nhưng mà Ninh Nghị là người thế nào, họ đã rõ, người bên ngoài có lẽ sẽ nói hắn thần bí, nhưng người trong nhà lại cho rằng hắn chẳng biết cái gì cả. Cùng ở với nhau lâu ngày, hắn làm gì, ai còn lạ.
Ngoài việc lên lớp dạy học, kể một vài câu chuyện, có người còn đồn hắn đang thí nghiệm cái gì đó bàng môn tả đạo, thỉnh thoảng đi đánh cờ, ra ngoài mua đồ, ăn vặt. Trước khi Tô Đàn Nhi bị bệnh, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với công việc kinh doanh, sau ngày định mệnh là không đặt chân tới cửa hàng, không quan tâm chuyện kinh doanh. Đối với một người không làm việc, phải chịu đủ loại áp lực và sự nhục mạ, không đi ra ngoài chơi thì người đó không điên mới là lạ. Huống chi, nếu như hắn có tính kế, thì hơn một tháng đã qua, các loại kết quả phải thể hiện ra rồi mới đúng, không thể im lìm như vậy được.
Mọi người uống trà, bật cười xôn xao, sau một lát, có một người nhíu mày:
"Nhưng mà... nếu thật thì sao?"
"À..."
Tô Trọng Kham hơi ngẩn người, bầu không khí trong phòng lập tức chìm xuống, ai cũng im lặng suy nghĩ.
"Lúc này nhớ tới cảm thấy kỳ quái, tên Ninh Lập Hằng trước đây đâu có quan tâm tới chuyện kinh doanh, khi Nhị nha đầu bị bệnh hắn mới cáng đáng một thời gian, nhưng sau 25 tháng 8, khi Nhị nha đầu đi làm trở lại, hắn bỗng nhiên không quan tâm đến nữa, có thể do hắn bị đả kích quá lớn. Chỉ là... hành động này quá dứt khoát, quá triệt để, không còn quan tâm, không còn hỏi han tới chuyện kinh doanh. Người ngoài không biết thì mắng hắn thanh đạm phong nhã, chọn cách sống như trước đây, nhưng thực ra hắn đâu có để chuyện này ở trong lòng, giống như chưa từng bị ảnh hưởng... Nếu hắn thực sự tức giận hoặc bị đả kích thì tại sao không thấy sự áy náy hoặc ân hận? Công phu hàm dưỡng của hắn lợi hại đến thế hay sao?"
Câu nói vừa dứt, trong lòng mọi người lập tức cảm giác kỳ quái. Đúng thế, hơn tháng nay, trong nhà đấu tranh gay gắt, bên ngoài cũng đang điên cuồng tranh đoạt. Không ít người cố gắng nhằm vào tên thư sinh này, muốn kéo hắn vào cuộc giao tranh, khiến hắn không hài lòng mà tự nguyện rời bỏ Tô gia, hoặc ít nhất cũng đả kích được Tô Đàn Nhi. Nhưng hai vợ chồng này lại tỏ ra chẳng hề hấn gì, cứ như người ngốc ngồi giữa vòng vây... sống cuộc sống bình thường, chẳng bận tâm tới chuyện xung quanh. Mọi người nghĩ hắn đang nhẫn nhịn, nhưng mà nhịn tới mức này thì đúng là quá đáng rồi.
Nhưng mà đây cũng chỉ là điều thuận miệng suy đoán, sau một lát là mọi người lại cười.
"Tên thư sinh đó đâu có lợi hại như vậy..."
Tô Sùng Hoa tỏ ra khá hiểu rõ Ninh Nghị, cười thú vị nói:
"Chúng ta suy đoán quá nhiều rồi, nhưng mà Ô gia chắc chắn xảy ra vấn đề nào đó, khiến cho mọi người đoán lung tung. Lập Hằng nếu lợi hại như vậy thì đâu còn là Ninh Lập Hằng chúng ta biết, mà là Gia cát Ngọa Long cơ, hắn là người nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, sau khi làm xong thì vứt áo ra đi, không quan tâm đến nữa... nguyên nhân có thể là hắn không thể đảm đương được công việc? Tính ra hắn đúng là có văn tài, có tu dưỡng, tính tình cũng khác hẳn người thường, trước kia mọi người nghi ngờ tài thơ của hắn, hắn cũng chẳng mở miệng giải thích nửa câu, bây giờ có chửi hắn, châm chích hắn thì hắn cũng sẽ coi như không mà thôi..."
"Ha hả, Sùng Hoa nói đúng, mọi người đúng là suy nghĩ quá nhiều..."
Lời nói đùa nên rất dễ quên, nhưng cũng vì có cuộc tán gẫu này, khi gặp Ninh Nghị về nhà, Tô Trọng Kham nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần. Người này đang cầm mấy cuốn sách cũ không biết mua từ đâu về, vừa đi vừa nhìn đường chân trời, không biết đang nghĩ chuyện gì. Thấy đối phương đi tới, hắn mới giật mình chào:
"Nhị thúc."
Đôi bên bắt chuyện vài câu rồi đi tiếp, Tô Trọng Kham khẽ lắc đầu một cái. Đúng là người này quá trẻ tuổi, trẻ tuổi nên ung dung và sự ung dung này không phải đa mưu túc trí, trông có phần giống giả vờ. Hơn tháng nay, hắn chịu người đời chửi rủa, có lẽ oán khí đang tích trong lòng, không tỏ ra ngoài mà thôi...
Tô Trọng Kham nghĩ như vậy, lập tức đem tâm tư đặt lên người em thứ chín, trẻ tuổi nhất trong thế hệ hắn, không thèm nghĩ tới Ninh Lập Hằng nữa.
Chuyện của người lớn, trẻ con không được tham dự.
***
Cùng vào thời gian này, trong một tửu lâu bên cạnh sông Tần Hoài, Ô Khải Long và Tịch Quân Dục đang ngồi nói chuyện, cuộc gặp này chẳng qua chỉ là "vô tình ", ai cũng có việc riêng cả, tỷ như hôm nay Tịch Quân Dục hẹn mấy người của Tô gia tới đây ăn cơm, chẳng qua hắn tới sớm mà thôi.
"Tịch huynh, gần đây thế nào?"
"Mọi chuyện đều tốt, nhưng Ô gia hình như có chuyện à?"
Ô Khải Long nhìn hắn một cái, uống một ngụm trà nói:
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi huynh một chút, vẫn lời mời trước kia, huynh nghĩ thế nào. Hơn một tháng nay, huynh đang làm cho người của Tô gia nghĩ Hoàng thương thất bại là do Ninh Nghị, ta cũng giúp huynh lan truyền, hiện giờ mọi người đang đổ lỗi cho Ninh Nghị không bảo quản tốt phương thức nhuộm vải, nhưng mà hiệu quả không lớn lắm. Huynh nghĩ thế nào?"
"Ai nói hiệu quả không lớn?"
Tịch Quân Dục cười cười:
"Chuyện chưa tới bước cuối cùng, ai biết kết quả sẽ ra sao? Với tình hình Tô gia hiện giờ, dù là Tô Đàn Nhi hay Ninh Nghị chắc chắn trong lòng đều có bất mãn, Tô Đàn Nhi hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, lại định tranh thủ cơ hội vùng dậy nên khó tránh khỏi tâm tình không tốt. Ninh Lập Hằng ư... hắn đang nhẫn nhịn chịu đựng, một khi mà nhẫn không được thì... Một khi Tô Đàn Nhi đánh mất quyền quản lý phòng lớn, nàng sẽ ức chế mà ngồi suy nghĩ nguyên nhân, Ninh Nghị sẽ hiện lên như một tên đầu sỏ..."
"Nếu không đúng như vậy thì sao?"
Tịch Quân Dục lắc đầu:
"Đó không phải là thứ ta nghĩ đến lúc này."
"A, tính huynh thật là..."
Ô Khải Long bật cười, tựa lưng vào ghế nói:
"Vẫn câu nói cũ, cổng lớn Ô gia lúc nào cũng mở rộng với huynh, khi nào có thời gian, huynh nên suy nghĩ một chút."
Tịch Quân Dục hơi trầm mặc nhìn hắn, đầu tiên là gật đầu, sau đó ngẫm lại rồi nói:
"Cách nói của huynh không ổn lắm, thực sự xảy ra vấn đề đúng không?"
"Quả thật có vấn đề, có một số việc ngoài ý muốn, Tần thúc thúc đột nhiên ngã bệnh, chuyện lại quá gấp nên áp lực rất lớn. Chúng ta hiện đang nghĩ cách kéo dài thời hạn với bên Chức Tạo viện, vấn đề không lớn, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện gì tốt, hiện giờ ta đang nghĩ, nếu như trong nhà có thêm nhân thủ thì tốt quá..."
"Vậy đó là chuyện của huynh rồi."
Tịch Quân Dục nói xong, xoay người rời đi.
Ô Khải Long nhìn theo bóng lưng Tịch Quân Dục, uống một ly trà, yên tĩnh ngồi lại. Buổi chiều dần qua, buổi tối kéo đến, ánh đèn khắp nơi, có một người gõ cửa, sau đó đi vào trong. Nếu có người của Tô gia ở đây thì sẽ nhận ra, nam nhân trung niên này chính là một quản sự của Tô gia, họ Tề, tên Quang Tổ. Sau khi đóng cửa, hắn và Ô Khải Long nói chuyện, sau đó ngồi một bên, cau mày.
"Tề thúc, thế nào?"
Tề Quang Tổ nhìn Ô Khải Long nói:
"Đại thiếu gia, có phải Ô gia xảy ra chuyện không?"
Ô Khải Long cười cúi đầu nhấp một ngụm trà:
"Tề thúc, nếu Ô gia thật sự xảy ra chuyện, đối với thúc hình như không có lợi?"
"Hôm qua ta đã nói chuyện với Chu chưởng quỹ."
Tề Quang Tổ cau mày:
"Chu chưởng quỹ và Bạch chưởng quỹ đều là những người cẩn thận nên nhị tiểu thư mới cho hai người họ phụ trách nghiên cứu phương thức nhuộm vải. Tô gia cũng đang tự điều tra chuyện này, nên hai người họ thời gian gần đây ít việc. Khi nhận được tin của đại thiếu gia, đêm hôm trước ta đã mời Chu chưởng quỹ đi uống rượu, lúc đó mới biết Ô gia xảy ra chuyện, ta lo lắng vô cùng... Đại thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ô Khải Long nói một cách nghiêm túc:
"Đó chẳng phải là câu ta nên hỏi hay sao? Tề thúc, tên Chu chưởng quỹ kia nói gì?"
"Hắn... cơ bản không nói gì nhiều."
Thấy Ô Khải Long không chịu nói, Tề quản sự hít sâu một hơi:
"Nhưng trong suốt buổi rượu, ta không thấy hắn lo lắng chuyện gì cả, hắn dường như... không lo lắng việc Tô gia tự điều tra, thậm chí không lo lắng với tình hình Tô gia hiện nay, trong việc này rõ ràng hắn với Bạch chưởng quỹ phải có trách nhiệm. Đại thiếu gia, có một câu ta cảm thấy rất nghi ngờ."
Tề Quang Tổ dừng một chút, nói:
"Khi hắn uống say, có nói một câu... Trong Tô gia, người hắn bội phục nhất ngoại trừ lão thái công, chính là..."
"Là nhị tiểu thư à..."
Ô Khải Long làm như đã đoán được kết quả, giơ chén trà cười lạnh. Tề Quang Tổ có chút ái ngại nhìn hắn:
"Không phải... là... Ninh cô gia."
Ô Khải Long sững sờ, chén trà rời miệng, sau một lát, ánh mắt chuyển động, dường như không biết nên đặt chén trà ở đâu, hít sâu một hơi, sau đó há miệng, lại thở thật dài đưa mắt nhìn Tề Quang Tổ.
"Ngươi nói... cái gì?"
Sáng sớm hắn chạy bộ tới bờ sông Tần Hoài, ngồi nói chuyện với Nhiếp Vân Trúc, thỉnh thoảng lại đi linh tinh, buổi chiều đến tổng điếm Trúc ký uống trà nghe hát. Khoảng thời gian này, hắn cứ gặp mặt Nhiếp Vân Trúc là có một cái bóng đèn theo đuôi. Đúng ra phải nói là ngồi bên cạnh, Nguyên Cẩm Nhi bỏ hết mọi việc ngồi cạnh hắn nghe Nhiếp Vân Trúc đàn hát. Vốn Ninh Nghị cảm thấy quan hệ giữa hắn và Nhiếp Vân Trúc đã được làm rõ, phát triển theo hướng không thuần khiết là vừa, ai ngờ… Ninh Nghị cứ thầm tiếc mãi.
Đương nhiên, lui lại một bước thì cũng khá thoải mái, người bình thường làm sao có diễm phúc được hai hoa khôi ngồi bên cạnh. Vân Trúc đàn hát được xưng là nhất tuyệt, thỉnh thoảng Nguyên Cẩm Nhi hứng thú múa một bài cũng là chuyện bình sinh hiếm gặp. Nhưng Nguyên Cẩm Nhi nhất định không cho hắn chiếm chút tiện nghi như vậy, nàng cứ như một cô nhóc ngồi chống cằm nhìn Ninh Nghị, tinh thần có vẻ vui thích, càng ngày Ninh Nghị càng thấy cô ta giống một tiểu hòa thượng. Khi Nhiếp Vân Trúc đi bưng trà hoặc mang điểm tâm, cô ta không đi theo mà cứ kè kè bên cạnh Ninh Nghị, nghiêm nghị vô cùng, rất là đáng ghét.
Vì thế, khi Nhiếp Vân Trúc rời đi, hai bên đã châm chọc, khiêu khích nhau vài lần, việc trợn mắt phùng mồm là không thể thiếu.
"Hay là múa một bài đi, cô nàng."
Ninh Nghị đang bực với cô gái này nên cố tình dùng từ ngữ không trong sáng một chút.
"Không múa, tôi ngồi đây nghe Vân Trúc tỷ hát... Làm người biết đủ mới tốt, huynh biết mỗi khi tôi múa ở Kim Phong lâu, khách nhân phải nộp bao nhiêu tiền không?"
Ninh Nghị quay đầu trợn mắt, không chấp nhặt cô gái ương ngạnh. Gần đây Tô Đàn Nhi giao cho hắn chìa khóa, nên hắn có thể thoải mái làm đồ mặt trắng tiêu tiền, tuy nhiên tiêu nhiều cũng không ổn:
"À, cô làm như vậy là không được, người xấu nhân duyên cũng xấu..."
"Làm gì có người xấu nhân duyên cũng xấu, huynh không phải tự xưng chính nhân quân tử kết bạn với Vân Trúc tỷ hay sao? Vậy mà kết quả thế nào, huynh được một tấc lại cứ một lấn một tấc, làm chuyện xấu xa, tôi không đồng ý. Huynh đúng là đồ xấu xa, trong nhà có thê tử rồi mà còn mè nheo, có định bỏ vợ lấy Vân Trúc tỷ không?"
"Thành thật mà nói vấn đề này rất khó."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó nhìn con sông bên cạnh nói:
"Rất nhiều vấn đề, hơn nữa đàn ông vốn là không tốt, luôn ăn bát nhìn nồi..."
Đây vốn là lời mà Nguyên Cẩm Nhi định nói, giờ thấy Ninh Nghị chẳng biết xấu hổ nói ra thì trợn mắt há mồm, có vẻ tức giận, may mà nàng cũng là người từng trải, biết kiềm chế, ực một cái liền tỏ vẻ tự nhiên, bĩu môi nói:
"Đúng vậy, đúng vậy, thế mới không cho huynh ăn."
Ninh Nghị nhìn nàng với ánh mắt xấu xa:
"Ta vốn không thèm ăn lắm, nhưng mà cô cứ ngồi đây lải nhải, bỗng nhiên giờ ta lại muốn ăn, làm sao bây giờ..."
"Vậy xem ai lợi hại hơn ai..."
Nguyên Cẩm Nhi liếc mắt đưa tình với Ninh Nghị, đôi mắt lúng liếng, vô cùng đáng yêu, Ninh Nghị nở nụ cười:
"Ngàn ngày làm trộm thì được, nhưng ngàn ngày phòng trộm thì rất khó."
"Hừ."
Nguyên Cẩm Nhi không muốn nghe câu này, xoay mặt sang một bên, vẫn tiếp tục ngồi với Ninh Nghị nghe hát. Nàng tỏ thái độ lợn chết không sợ nước sôi, nhưng đợi tới khi Ninh Nghị rời đi, nàng liền quấn quít lấy Vân Trúc liều mạng tố cáo. Chỉ là Vân Trúc làm sao tức giận vì chuyện này được, Cẩm Nhi bí quá đành nói Ninh Nghị thừa nhận mình ăn bát nhìn nồi, Vân Trúc bật cười không nói, thậm chí còn hứng thú hỏi huynh ấy nói như vậy à, nghiễm nhiên thừa nhận chuyện "Huynh ấy muốn ăn thật sao?", Cẩm Nhi bực mình trợn mắt.
Thực ra Ninh Nghị cũng không quá để ý chuyện này, là một người đàn ông, thấy cái đẹp ai mà chẳng thích, nhưng phải biết thích người nào, không thích người nào. Nhiếp Vân Trúc xinh đẹp mỹ lệ, tính tình nhu thuận, ngoài mềm trong cứng, vô cùng hấp dẫn. Việc đã tới mức này, có phát triển thêm cũng chẳng sao, nếu như hôm ở bờ sông Nguyên Cẩm Nhi không xuất hiện thì làm tới luôn cũng được.
Mấy ngày nay hắn không để tâm vào chuyện này nhiều lắm, vì có chuyện khác quan trọng hơn cần quan tâm.
Còn về phía Nhiếp Vân Trúc, nàng chỉ muốn hưởng thụ nhiều hơn cái cảm giác yêu đương này với Ninh Nghị. Công tâm xem xét, ở thời đại này cũng có một chút lãng mạn, được người đời truyền tụng là tình yêu trung trinh, nhưng đó chỉ là hình thức, thực tế khác nhiều.
Ninh Nghị có thể khiến người khác cảm nhận được tình yêu hắn dành cho đối phương, đây mới là điều cực độ "cổ quái", phong cách hành sự "một mình" đã để lại ấn tượng khá sâu với đối phương. Lúc trước, hắn bị Nhiếp Vân Trúc cho một bạt tai nhưng không để ý, thậm chí còn ở lại nói chuyện với nàng, hắn còn ngủ gục ngay khi Nhiếp Vân Trúc đánh đàn, chẳng thèm quan tâm tới cái gì gọi là tài tử phong nhã.
Tuy rằng hắn có phần thoải mái, nhưng không vô lại hoặc vô nguyên tắc. Tới bây giờ, hắn vẫn giữ cho mình khí chất và phong độ riêng, chỉ là phong cách hành sự có phần bất chấp quy tắc mà thôi. Đương nhiên, mỗi người mỗi ý, không phải ai cũng thích được, ví như tiểu cô nương Chu Bội thì lúc nào cũng nghĩ, cái ông thầy Ninh Nghị này đúng là mất hình tượng, thiếu uy nghiêm.
Thời gian Ninh Nghị ngồi ở tiểu lâu cũng không nhiều, buổi sáng hắn đi dạy, không thì mang theo hai chị em họ Chu tới phòng thí nghiệm, chỉ bảo một vài thứ, nghiên cứu một vài loại hóa chất, hoặc là đi mua sắm với Tiểu Thiền, ăn vặt, đến nhà Tần lão chơi cờ nói chuyện. Cửa thành đã mở, hậu quả do lũ lụt gây ra đã được giải quyết tốt, một khi bãi bỏ lệnh cấm rượu, hắn sẽ cho Trúc ký bán rượu mạnh.
Thỉnh thoảng đi trên đường hắn gặp một vài người quen, chẳng hạn như Ô gia, Tiết gia, hoặc là người của Tô gia. Thành Giang Ninh này vốn không lớn, việc gặp nhau là chuyện thường, tiếng đồn ngày trước thì hôm sau đã lan khắp thành. Đối với Ninh Nghị, những người này có cười nhạo hay tỏ thái độ gì gì đi nữa, hắn cũng mặc kệ.
Khi về Tô gia, thỉnh thoảng cũng sẽ có một số việc phiền lòng, ví như trước đây không lâu có một số người trẻ tuổi, một số chưởng quỹ chỉ trích hắn chuyện không bảo quản tốt phương pháp nhuộm, để tuột mất Hoàng thương, nếu như không phải vì hắn không có kinh nghiệm, thiếu trách nhiệm trong công việc thì có khi Tô gia đã đoạt được Hoàng thương rồi.
Những chuyện như vậy diễn ra không ít, hễ có chuyện gì do phòng lớn không đúng là người của phòng hai, phòng ba lại đứng ra, cố sức đả kích Tô Đàn Nhi hoặc những người có liên quan, đả kích được cũng coi như một sự thắng lợi. Ninh Nghị hiện giờ đang ở rể Tô gia, cũng đã buông chuyện buôn bán, nhưng dù sao hắn cũng là chồng của Tô Đàn Nhi, chỉ cần khiến hắn rời khỏi Tô gia là đã tạo thành đả kích lớn với Tô Đàn Nhi rồi.
Làm được hay không là một chuyện, nhưng áp lực gây ra là điều không thể tránh khỏi. Cách ứng đối của Ninh Nghị lúc này khiến cho người khác cảm thấy hắn đang đuối lý, co đầu rút cổ, càng như vậy thì tâm trạng bất mãn càng lớn, không bộc phát thì thôi, đã bộc phát là vỡ đê vỡ đập. Mọi người đang đợi thời khắc đó, chỉ cần Ninh Nghị có vấn đề là Tô Đàn Nhi sẽ sứt đầu mẻ trán, khó càng thêm khó. Thế nhưng, mấy ngày gần đây, tình hình có vẻ trở nên cổ quái.
"Gần đây, Ngũ thúc, Thất thúc đã đồng ý, sau nửa tháng nữa sẽ tổ chức họp họ thảo luận những vấn đề xảy ra gần đây. Đến lúc đó, bọn họ sẽ nhắc tới chuyện Đàn nhi dùng thân phận con gái quản lý công việc kinh doanh của gia tộc, ép phòng lớn quyết định trong năm nay."
Xế chiều, trong phòng của Tô Trọng Kham có một số chưởng quỹ thân cận, bao gồm cả Tô Sùng Hoa. Họ đang ngồi uống trà, trò chuyện tình hình trong nhà. Gần tháng nay, Tô gia rung chuyển không yên, công việc kinh doanh của phòng hai, phòng ba bị ảnh hưởng không nhỏ, thế nhưng thành viên của phòng hai lại chẳng tỏ ra chán nản. Tô Trọng Kham nói tới đây, một người mở miệng.
"Chỉ sợ đến lúc đó Tam bá không chịu hồi tâm chuyển ý, với tình hình của Tô gia bây giờ, đa số những chú bác còn lại sẽ đứng về phía chúng ta, nhưng nếu lão nhân gia bác bỏ, quyết định giữ nguyên thì có thể tình hình sẽ kéo dài."
Tô Dũ đứng hàng thứ 3 trong thế hệ trước, Tam bá trong miệng người này cũng chính là ông ta. Tô Trọng Kham nghe vậy thì lắc đầu.
"Phụ thân sẽ không nói, nếu như người nói thì với tình hình gia tộc trong tháng vừa rồi, người đã nói rồi. Kiểu gì phòng lớn, phòng hai, phòng ba cũng phải có một phòng đứng đầu, lão nhân gia cũng hiểu điều đó. Hiện phụ thân đang muốn tình hình nội bộ bình ổn, hi vọng gia hòa vạn sự hưng, trước kia, đại ca gặp chuyện, người đã vô cùng tức giận, nhưng với tình hình của đại ca hiện giờ, người cũng chỉ biết chấp nhận mà thôi, Đàn nhi thời gian vừa rồi lại tỏ ra yếu đuối, quyết định không dứt khoát, để xảy ra việc lớn. Có thể người sẽ cho rằng phòng lớn không cần phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió nữa, lui xuống thì tốt hơn, cô cháu gái Đàn nhi cũng có thể nhân dịp này mà hưởng thụ cuộc sống."
"Cũng có thể như vậy."
Một người trong đó gật đầu:
"Tình hình trong nhà thế nào, mọi người đã biết cả rồi, mấy ngày qua, ta đã liên hệ với một số chưởng quỹ của phòng lớn, hỏi dò phương hướng về sau, bọn họ cũng tỏ thái độ rời khỏi phòng lớn, chuyển sang đầu nhập phe chúng ta. Chỉ tiếc có một số người vẫn tỏ thái độ trung tâm, Tịch chưởng quỹ tuổi trẻ khí thịnh, bảo là sẽ cùng sống chết với phòng lớn, tâm tư của hắn với Nhị nha đầu thế nào, người trong tộc đều biết cả. Ngoài ra, Liêu Khai Thái cũng không tỏ thái độ..."
"Nếu Liêu chưởng quỹ mà nói thì rất nhiều người sẽ đổi hướng gió."
Một gã chưởng quỹ nói:
"Nhưng mà người này rất trung thành với đại lão gia, tình hình thế này, trong lòng hắn chỉ dám oán hận mà thôi... A, chỉ trách đêm đó Ninh Lập Hằng quá mức bốc đồng, bằng không thì chúng ta vẫn còn cơ hội... Mấy ngày gần đây không gặp hắn nên không có cách nào công kích từ hướng này..."
"A, Ninh Lập Hằng..."
Có người nở nụ cười.
Tô Sùng Hoa cũng cười, tựa lưng vào ghế nói:
"Người này có tài học, đáng tiếc dốt đặc cán mai chuyện kinh doanh..."
"Nhưng hình như cháu gái Đàn nhi đã phái Liêu chưởng quỹ lên Kinh?"
Tô Trọng Kham gật đầu:
"Cụ thể làm gì thì không biết, nhưng mà đúng là lên Kinh, lúc đầu ta còn cười, bảo cháu gái Đàn nhi đến giờ vẫn chưa tỉnh, quan hệ ở Giang Ninh không được thì lên kinh cáo trạng à? Nhưng sau đó ta sợ nó có cách nghĩ khác nên không nói. Cáo trạng mà không có chứng cứ rõ ràng thì đúng là rất khó, không biết nó nghĩ thế nào."
"Gần đây nó bố trí nhiều hành động muốn nhằm vào Ô gia, định hạ giá hàng hóa phá giá thị trường, biết đâu lại chơi thủ đoạn được ăn cả, ngã về không?"
"Hạ giá bán hàng chẳng khác nào đẩy Tô gia vào hố lửa, kẻ ngu cũng biết kết quả việc này thế nào, ngành vải Giang Ninh sẽ liên kết lại đánh hội đồng chúng ta."
Tô Trọng Kham bật cười:
"Dù nó muốn làm sợ rằng gia tộc cũng không cho, ban ngày hạ lệnh, ban đêm sẽ tổ chức họp họ, khi đó chính là thời cơ của chúng ta."
"Nhưng mà... hai hôm nay bên ngoài có lời đồn cổ quái."
Một gã chưởng quỹ họ Nhậm mở miệng nói.
"Hả? Đồn cái gì?"
"Tình hình Ô gia có gì đó không đúng, quan điểm đàm phán chuyện cung cầu vải Tuế với các thương hộ bên ngoài hai hôm nay khác hẳn mấy hôm trước. Có người đồn rằng vải hoàng kim của họ có vấn đề, tinh thần Ô Thừa Hậu cũng không tốt, có người trong Chức Tạo viện đồn ra là họ đang thương lượng với Đổng Đức Thành hoãn ngày giao chuyến hàng đầu tiên. Tiếc là giờ chưa xác nhận được có chính xác hay không."
"Chuyện gì đang xảy ra nhỉ?"
Tô Trọng Kham nhíu nhíu mày.
"Làm ăn xảy ra chuyện cũng là bình thường. Hôm qua còn nghe nói, người phụ trách Hoàng thương của Ô gia là Tần Trung Nam - Tần quản sự đột nhiên ngã bệnh. Tính ra… có khả năng liên quan tới chuyện này."
Một gã chưởng quỹ lắc đầu nói.
Lại một chưởng quỹ khác nói:
"Đúng vậy, ta đoán là Tiết gia đang truyền tin. Xế chiều hôm nay thậm chí còn nghe người ta nói, Ô gia chơi xấu chúng ta chuyện Hoàng thương, nhị tiểu thư hiện đang chơi xấu lại."
"Trúng kế?"
Tô Trọng Kham ngẩn người, sau đó ngửa đầu cười:
"Vậy thì chắc chắn là Tiết gia tung tin đồn, nếu thực sự muốn tính kế Ô gia, trong Tô gia chúng ta chỉ có đại ca hoặc Nhị nha đầu. Nhưng đại ca hiện giờ vẫn chưa tỉnh tảo hắn, Nhị nha đầu thì mới ốm dậy. Còn một khả năng là thời gian trước nó giả ốm, nhưng mà Tô đại phu đã xác định nó ốm thật, áp lực quá lớn, nhiễm lạnh lâu ngày, lại gặp ngay sự việc của đại ca... ốm thật là chuyện chính xác. Thời gian đó chỉ có tên Lập Hằng là xử lý công việc, nếu Ô gia trúng kế, chẳng nhẽ do hắn bày trò?"
Hắn nói câu này làm mọi người bất đắc dĩ cười khổ, thành thật mà nói, cười người trong nhà đúng là không tốt, nhưng mà Ninh Nghị là người thế nào, họ đã rõ, người bên ngoài có lẽ sẽ nói hắn thần bí, nhưng người trong nhà lại cho rằng hắn chẳng biết cái gì cả. Cùng ở với nhau lâu ngày, hắn làm gì, ai còn lạ.
Ngoài việc lên lớp dạy học, kể một vài câu chuyện, có người còn đồn hắn đang thí nghiệm cái gì đó bàng môn tả đạo, thỉnh thoảng đi đánh cờ, ra ngoài mua đồ, ăn vặt. Trước khi Tô Đàn Nhi bị bệnh, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với công việc kinh doanh, sau ngày định mệnh là không đặt chân tới cửa hàng, không quan tâm chuyện kinh doanh. Đối với một người không làm việc, phải chịu đủ loại áp lực và sự nhục mạ, không đi ra ngoài chơi thì người đó không điên mới là lạ. Huống chi, nếu như hắn có tính kế, thì hơn một tháng đã qua, các loại kết quả phải thể hiện ra rồi mới đúng, không thể im lìm như vậy được.
Mọi người uống trà, bật cười xôn xao, sau một lát, có một người nhíu mày:
"Nhưng mà... nếu thật thì sao?"
"À..."
Tô Trọng Kham hơi ngẩn người, bầu không khí trong phòng lập tức chìm xuống, ai cũng im lặng suy nghĩ.
"Lúc này nhớ tới cảm thấy kỳ quái, tên Ninh Lập Hằng trước đây đâu có quan tâm tới chuyện kinh doanh, khi Nhị nha đầu bị bệnh hắn mới cáng đáng một thời gian, nhưng sau 25 tháng 8, khi Nhị nha đầu đi làm trở lại, hắn bỗng nhiên không quan tâm đến nữa, có thể do hắn bị đả kích quá lớn. Chỉ là... hành động này quá dứt khoát, quá triệt để, không còn quan tâm, không còn hỏi han tới chuyện kinh doanh. Người ngoài không biết thì mắng hắn thanh đạm phong nhã, chọn cách sống như trước đây, nhưng thực ra hắn đâu có để chuyện này ở trong lòng, giống như chưa từng bị ảnh hưởng... Nếu hắn thực sự tức giận hoặc bị đả kích thì tại sao không thấy sự áy náy hoặc ân hận? Công phu hàm dưỡng của hắn lợi hại đến thế hay sao?"
Câu nói vừa dứt, trong lòng mọi người lập tức cảm giác kỳ quái. Đúng thế, hơn tháng nay, trong nhà đấu tranh gay gắt, bên ngoài cũng đang điên cuồng tranh đoạt. Không ít người cố gắng nhằm vào tên thư sinh này, muốn kéo hắn vào cuộc giao tranh, khiến hắn không hài lòng mà tự nguyện rời bỏ Tô gia, hoặc ít nhất cũng đả kích được Tô Đàn Nhi. Nhưng hai vợ chồng này lại tỏ ra chẳng hề hấn gì, cứ như người ngốc ngồi giữa vòng vây... sống cuộc sống bình thường, chẳng bận tâm tới chuyện xung quanh. Mọi người nghĩ hắn đang nhẫn nhịn, nhưng mà nhịn tới mức này thì đúng là quá đáng rồi.
Nhưng mà đây cũng chỉ là điều thuận miệng suy đoán, sau một lát là mọi người lại cười.
"Tên thư sinh đó đâu có lợi hại như vậy..."
Tô Sùng Hoa tỏ ra khá hiểu rõ Ninh Nghị, cười thú vị nói:
"Chúng ta suy đoán quá nhiều rồi, nhưng mà Ô gia chắc chắn xảy ra vấn đề nào đó, khiến cho mọi người đoán lung tung. Lập Hằng nếu lợi hại như vậy thì đâu còn là Ninh Lập Hằng chúng ta biết, mà là Gia cát Ngọa Long cơ, hắn là người nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, sau khi làm xong thì vứt áo ra đi, không quan tâm đến nữa... nguyên nhân có thể là hắn không thể đảm đương được công việc? Tính ra hắn đúng là có văn tài, có tu dưỡng, tính tình cũng khác hẳn người thường, trước kia mọi người nghi ngờ tài thơ của hắn, hắn cũng chẳng mở miệng giải thích nửa câu, bây giờ có chửi hắn, châm chích hắn thì hắn cũng sẽ coi như không mà thôi..."
"Ha hả, Sùng Hoa nói đúng, mọi người đúng là suy nghĩ quá nhiều..."
Lời nói đùa nên rất dễ quên, nhưng cũng vì có cuộc tán gẫu này, khi gặp Ninh Nghị về nhà, Tô Trọng Kham nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần. Người này đang cầm mấy cuốn sách cũ không biết mua từ đâu về, vừa đi vừa nhìn đường chân trời, không biết đang nghĩ chuyện gì. Thấy đối phương đi tới, hắn mới giật mình chào:
"Nhị thúc."
Đôi bên bắt chuyện vài câu rồi đi tiếp, Tô Trọng Kham khẽ lắc đầu một cái. Đúng là người này quá trẻ tuổi, trẻ tuổi nên ung dung và sự ung dung này không phải đa mưu túc trí, trông có phần giống giả vờ. Hơn tháng nay, hắn chịu người đời chửi rủa, có lẽ oán khí đang tích trong lòng, không tỏ ra ngoài mà thôi...
Tô Trọng Kham nghĩ như vậy, lập tức đem tâm tư đặt lên người em thứ chín, trẻ tuổi nhất trong thế hệ hắn, không thèm nghĩ tới Ninh Lập Hằng nữa.
Chuyện của người lớn, trẻ con không được tham dự.
***
Cùng vào thời gian này, trong một tửu lâu bên cạnh sông Tần Hoài, Ô Khải Long và Tịch Quân Dục đang ngồi nói chuyện, cuộc gặp này chẳng qua chỉ là "vô tình ", ai cũng có việc riêng cả, tỷ như hôm nay Tịch Quân Dục hẹn mấy người của Tô gia tới đây ăn cơm, chẳng qua hắn tới sớm mà thôi.
"Tịch huynh, gần đây thế nào?"
"Mọi chuyện đều tốt, nhưng Ô gia hình như có chuyện à?"
Ô Khải Long nhìn hắn một cái, uống một ngụm trà nói:
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi huynh một chút, vẫn lời mời trước kia, huynh nghĩ thế nào. Hơn một tháng nay, huynh đang làm cho người của Tô gia nghĩ Hoàng thương thất bại là do Ninh Nghị, ta cũng giúp huynh lan truyền, hiện giờ mọi người đang đổ lỗi cho Ninh Nghị không bảo quản tốt phương thức nhuộm vải, nhưng mà hiệu quả không lớn lắm. Huynh nghĩ thế nào?"
"Ai nói hiệu quả không lớn?"
Tịch Quân Dục cười cười:
"Chuyện chưa tới bước cuối cùng, ai biết kết quả sẽ ra sao? Với tình hình Tô gia hiện giờ, dù là Tô Đàn Nhi hay Ninh Nghị chắc chắn trong lòng đều có bất mãn, Tô Đàn Nhi hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, lại định tranh thủ cơ hội vùng dậy nên khó tránh khỏi tâm tình không tốt. Ninh Lập Hằng ư... hắn đang nhẫn nhịn chịu đựng, một khi mà nhẫn không được thì... Một khi Tô Đàn Nhi đánh mất quyền quản lý phòng lớn, nàng sẽ ức chế mà ngồi suy nghĩ nguyên nhân, Ninh Nghị sẽ hiện lên như một tên đầu sỏ..."
"Nếu không đúng như vậy thì sao?"
Tịch Quân Dục lắc đầu:
"Đó không phải là thứ ta nghĩ đến lúc này."
"A, tính huynh thật là..."
Ô Khải Long bật cười, tựa lưng vào ghế nói:
"Vẫn câu nói cũ, cổng lớn Ô gia lúc nào cũng mở rộng với huynh, khi nào có thời gian, huynh nên suy nghĩ một chút."
Tịch Quân Dục hơi trầm mặc nhìn hắn, đầu tiên là gật đầu, sau đó ngẫm lại rồi nói:
"Cách nói của huynh không ổn lắm, thực sự xảy ra vấn đề đúng không?"
"Quả thật có vấn đề, có một số việc ngoài ý muốn, Tần thúc thúc đột nhiên ngã bệnh, chuyện lại quá gấp nên áp lực rất lớn. Chúng ta hiện đang nghĩ cách kéo dài thời hạn với bên Chức Tạo viện, vấn đề không lớn, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện gì tốt, hiện giờ ta đang nghĩ, nếu như trong nhà có thêm nhân thủ thì tốt quá..."
"Vậy đó là chuyện của huynh rồi."
Tịch Quân Dục nói xong, xoay người rời đi.
Ô Khải Long nhìn theo bóng lưng Tịch Quân Dục, uống một ly trà, yên tĩnh ngồi lại. Buổi chiều dần qua, buổi tối kéo đến, ánh đèn khắp nơi, có một người gõ cửa, sau đó đi vào trong. Nếu có người của Tô gia ở đây thì sẽ nhận ra, nam nhân trung niên này chính là một quản sự của Tô gia, họ Tề, tên Quang Tổ. Sau khi đóng cửa, hắn và Ô Khải Long nói chuyện, sau đó ngồi một bên, cau mày.
"Tề thúc, thế nào?"
Tề Quang Tổ nhìn Ô Khải Long nói:
"Đại thiếu gia, có phải Ô gia xảy ra chuyện không?"
Ô Khải Long cười cúi đầu nhấp một ngụm trà:
"Tề thúc, nếu Ô gia thật sự xảy ra chuyện, đối với thúc hình như không có lợi?"
"Hôm qua ta đã nói chuyện với Chu chưởng quỹ."
Tề Quang Tổ cau mày:
"Chu chưởng quỹ và Bạch chưởng quỹ đều là những người cẩn thận nên nhị tiểu thư mới cho hai người họ phụ trách nghiên cứu phương thức nhuộm vải. Tô gia cũng đang tự điều tra chuyện này, nên hai người họ thời gian gần đây ít việc. Khi nhận được tin của đại thiếu gia, đêm hôm trước ta đã mời Chu chưởng quỹ đi uống rượu, lúc đó mới biết Ô gia xảy ra chuyện, ta lo lắng vô cùng... Đại thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ô Khải Long nói một cách nghiêm túc:
"Đó chẳng phải là câu ta nên hỏi hay sao? Tề thúc, tên Chu chưởng quỹ kia nói gì?"
"Hắn... cơ bản không nói gì nhiều."
Thấy Ô Khải Long không chịu nói, Tề quản sự hít sâu một hơi:
"Nhưng trong suốt buổi rượu, ta không thấy hắn lo lắng chuyện gì cả, hắn dường như... không lo lắng việc Tô gia tự điều tra, thậm chí không lo lắng với tình hình Tô gia hiện nay, trong việc này rõ ràng hắn với Bạch chưởng quỹ phải có trách nhiệm. Đại thiếu gia, có một câu ta cảm thấy rất nghi ngờ."
Tề Quang Tổ dừng một chút, nói:
"Khi hắn uống say, có nói một câu... Trong Tô gia, người hắn bội phục nhất ngoại trừ lão thái công, chính là..."
"Là nhị tiểu thư à..."
Ô Khải Long làm như đã đoán được kết quả, giơ chén trà cười lạnh. Tề Quang Tổ có chút ái ngại nhìn hắn:
"Không phải... là... Ninh cô gia."
Ô Khải Long sững sờ, chén trà rời miệng, sau một lát, ánh mắt chuyển động, dường như không biết nên đặt chén trà ở đâu, hít sâu một hơi, sau đó há miệng, lại thở thật dài đưa mắt nhìn Tề Quang Tổ.
"Ngươi nói... cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.