Quyển 3 - Chương 307: Hoa sen đau đến thấu lòng cũng không khóc
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
21/04/2014
Tiếng nổ mạnh nơi xa khiến cho ánh lửa cùng với chấn động giờ khắc này mới lan tràn qua, hơi chiếu sáng vào đường nét của thân hình người vừa đột ngột xuất hiện này, đó là một cô gái trẻ mặc trang phục màu đen, tóc dài bó buộc, tư thái thẳng tắp, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tay áo, sợi tóc bay trong không trung, tay trái cầm một thanh thiết kiếm cổ, thậm chí còn chưa rời khỏi vỏ. Ánh mắt của Lưu Tây Qua bị ánh lửa chiếu vào khẽ chớp mắt một cái, ngay sau đó, cô lại chém đao.
Kỹ xảo đẩy mạnh bá đao của cô cần liên kết và cự ky, loại di chuyển ở mặt ngoài chính là khuyết điểm, người khác có thể biết, bản thân cô đương nhiên cũng hiểu rõ. Chỉ là người bình thường không có năng lực ngăn cản thế xông lên của cô, mà mặc dù thật sự gặp phải các loại vấn đề dẫn đến khó có thể tìm được không gian và cự ly để bứt lên trước, cô đương nhiên cũng chuẩn bị rất nhiều sát chiêu ở phía sau, thậm chí có thể nói, những chiêu số này có thể càng tàn nhẫn hơn so với đao pháp bá đao thông thường. Vung đao lơn lên, một tiếng "bốp" vang lên trong không khí, cô gái áo đen đã đánh vào mu bàn tay của thiếu nữ.
- Bốp bốp bốp...
Trong khoảng thời gian ngắn, có tiếng giao thủ nhanh như tia chớp.
Lưu Tây Qua vốn là thẳng xông đến, cô gái áo đen kia lại trực tiếp chặn đường, trong nháy mắt, khoảng cách của hai người càng đến sát nhau hơn. Đao lớn chém xuống, điên cuồng, vũ động, như một con trăn lớn có sinh mệnh, mà bộ pháp dưới chân, Tiểu Kim Cương Liên quyền ở tay của Lưu Tây Qua cũng không hề giữ lại mà vung ra. Cô gái áo đen như là một cây đại thụ trong gió to đột nhiên lắc lư, hai người giao thủ cực nhnah, nửa người trên của cô tuy rằng theo xuất thủ có động tác, vậy mà dưới chân nửa bước cũng không hề lui. Trong nháy mắt, đao phong xoay tròn, từ phía sau lại lần nữa vung lên bầu trời, thân hình của cô gái áo đen cũng như dây cung căng ra tới cực điểm, rồi đột nhiên tay quay về đón một kích mãnh liệt nhất cự đao của thiếu nữ.
Vù..
Đao phong chém vào khoảng không.
Thiếu nữ kéo cự đao bay lộn xoay tít giống như quạt điện, hơi nghiêng bay ra ngoài xa vài mét, toàn bộ trướng bồng bị chém đứt đổ sụp xuống, cô lăn trên mặt đất một chút, quả đấm đỡ xuống, nửa quỳ ngẩng đầu lên.
Tất cả thật ra chỉ phát sinh trong chốc lát ngắn ngủi.
Hai nhánh hỏa tiễn bắn vào thùng gỗ cuối cùng lại không hề phát nổ, tiếng nổ tung kia lại là từ trong lán gỗ cách đó không xa truyền đến, mấy con ngựa trong lán gỗ khoảng cách gần tọa kỵ bên này nhất. Khi Lưu Tây Qua xông lên, một thương của Ninh Nghị đón đỡ Phương Thư Thường từ bên cạnh bắn tới, cô gái áo đen cũng đã xuất hiện trước người hắn, Lưu Tây Qua cùng với cô giao thủ điên cuồng thậm chí thời gian không quá hai lần hít thở, thì Lưu Tây Qua và kể cả cự đao đang bay ra ngoài.
Bên này, Trịnh Thất Mệnh bị một kiếm đơn giản của cô gái kia bức lui, Ninh Nghị đã lui ra sau vài bước, liếc nhìn Lưu Tây Qua, đi tới một con chiến mã cách đó không xa. Chiến mã trong lều kia đã bị làm cho hoảng sợ, nhưng bên này đương nhiên vẫn có hai con dự trữ.
Lần va chạm này, Lưu Tây Qua cũng đã tâm thần không yên, triệu tập người tới dù sao cũng không nhiều, Lưu Thiên Nam đã đi, ngoài bản thân Lưu Tây Qua ra, chỉ còn lại có Phương Thư Thường, Trịnh Thất Mệnh, Tiền Lạc Ninh. Cô gái áo đen tóc dài nắm hoành kiếm, đứng chắn trước mặt mọi người, khuôn mặt cô trong trắng thuần khiết, tuổi cũng không lớn, nhưng chỉ đơn giản xuất kiếm vài chiêu, đã khiến cho đám người Phương Thư Thường nảy sinh tâm tình khó có thể địch nổi, loại tình huống này, sợ rằng chỉ có bọn họ khi đối mặt với Lưu Đại Bưu thì mới có thể xuất hiện.
Chẳng qua, Lưu Tây Qua mới vừa rồi xuất thủ một trận, tuy rằng nhìn bị bức lui vô cùng đơn giản, nhưng trên thực tế, cô không hề bị thụ thương gì. Cô gái áo đen trước mắt kia thân thủ cao hơn cô một bậc, nhưng khoảng cách cũng không lớn như vậy, chỉ là bởi vì cô phẫn nộ xuất thủ, tâm thần nôn nóng, nên trong khoảng thời gian ngắn mới bị ăn quả đắng như thế. Lúc này cô chống đỡ, ngẩng mạnh đầu lên, cắn răng một cái lần thứ hai lao ra, phương hướng chính là phía Ninh Nghị. Ninh Nghị ném ra vài thứ đồ, xoay người bỏ chạy.
Đồ vật này chính là tách trà mà trước đó hắn đã cầm ở tay, nước trà hất vào mặt, Lưu Tây Qua vung bá đao chém mở tách trà, một thanh kiếm cổ đã đâm thẳng tới trước mặt, thân hình cô khẽ cong, trượt trên cỏ đi ra ngoài, bá đáo chém quay về, giận giữ chém về phía hạ bàn của cô gái áo đen, sau đó hai chân phát lực, lần thứ hai bổ nhào mạnh mẽ.
Ba người Phương Thư Thường lúc này cũng đã lao thẳng tới, thế tiến công giống như Lưu Tây Qua đều liều mạng không muốn sống, cô gái áo đen đã bay ngược lại. Lúc này khoảng cách với hai con ngựa dù sao cũng không quá xa, Ninh Nghị đã ở trên một con trong đó, vung dây cương, sau đó kéo một con khác, trong rừng xa xa lại có hai cây tiễn thỉ phóng tới, nỗ lực chắn lối đi của Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh. Thân hình Lưu Tây Qua chạy như báo săn, đã trực tiếp nhảy lên, muốn chém vào chiến mã vừa mới khởi bước, cô gái áo đen cũng nhảy lên chắn phía trước của cô.
- Ầm.....
Cự đao chém vào cổ kiếm, hoa lửa kinh người bắn ra ngoài, cô gái áo đen mượn lực phản chấn nhảy lên lưng ngựa, Lưu Tây Qua lại nắm cự đao rơi xuống. Chiến mã hí lên, trong ánh lửa bắn tung xa xa, mấy con ngựa gần nhất cũng đã bị kinh hoảng chạy tứ tán. Nhưng chỉ là đang ở giữa không trung, Lưu Tây Qua cũng không buông bá đao trong tay ra, hai chân vừa rơi xuống đất, một tay cô chống trên mặt đất, bước tiến càng không ngừng lao về phía trước.
Chiến mã lao băng băng, nhưng ở phía sau, thiếu nữ hầu như không hề có chút nào dừng lại, cắn chặt răng, vòng qua tảng đá lớn phía trước, xông qua dòng suối, bọt nước bắn tung lên, như gió lướt qua trên cây cỏ. Lưu Tây Qua sử dụng bá đao, vốn lấy khinh công là sở trường, lúc này cởi được gánh nặng, tốc độ dưới chân lại càng nhanh như tuấn mã, cô cắn chặt răng, ánh mắt hung hãn lạnh lùng, tốc độ tăng lên, chỉ có một mũi tên ở trong rừng bắn ra ngăn trở tốc độ của cô một chút, nhưng sau đó, người trong rừng cũng phải mau chóng xoay người bỏ chạy, bởi vì phía sau Phương Thư Thường và Trịnh Thất Mệnh cũng đã theo đến. Mà Tiền Lạc Ninh chạy một bên, rõ ràng là cũng sốt ruột như những người khác.
Chiến mã phi nhanh trong rừng cây nhỏ, lao qua rừng cây bên kia, vút qua một đoạt đất trũng ngắn, lần thứ hai chạy vào trong cánh rừng phía trước. Lưu Tây Qua đuổi ở phía sau không chút nào ngừng, nhìn giống như là con báo đang lao vút qua trong rừng, di chuyển chạy trốn. Nếu như bình thường, Ninh Nghị có thể rất sẵn lòng thưởng thức một màn này, nhưng vào lúc này, ngay cả hắn cũng có lời nào để nói. Cô gái áo đen bên cạnh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, lại nhìn Ninh Nghị, cũng chỉ có thể phức tạp thở dài một hơi với thiếu nữ phía sau.
Cũng không biết từ lúc nào, xoẹt một cái, phi đao từ phía sau bắn tới, cô gái áo đen vung kiếm đỡ một cái, nhưng một cái khác đã cắm trên đùi chiến mã Ninh Nghị đang cưỡi, trong khoảnh khắc người ngã ngựa đổ, Ninh Nghị từ trên lưng ngựa bay ra ngoài, được cô gái áo đen bắt lấy, kéo mạnh lên lưng ngựa, cảnh vật như bay, chiến mã trúng đao bay đụng vào gốc cây đại thụ, máu thịt bầy nhầy, trong nháy mắt bị tung xa.
Nguyên bản là một kỵ một ngựa, lúc này biến thành hai người cùng cưỡi, tốc độ chiến mã dần dần chậm lại. Lưu Tây Qua càng đuổi càng gần, trong rừng cách đó không xa, mơ hồ cũng có người đuổi tới. Một khắc, lại một thanh phi đao phi tới, cô gái áo đen trên chiến mã đỡ mạnh, xoay người xuống ngựa ngăn phi đao, trong phạm vi nhìn, thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua mãnh liệt xông tới.
Giao thủ đầu tiên, chưởng đối chưởng, giao thủ lần thứ hai, đầu gối đập lên vỏ kiếm, lần thứ ba, thiếu nữ hầu như đã phi lên, một quyền của cô gái áo đen đánh tới, Lưu Tây Qua giẫm lên nắm quyền của nữ tử, từ trên không trung bay vọt ra.
Lúc này đây, Lưu Tây Qua đã dùng hết toàn lực, nhưng lại không có lòng ham chiến, cô xoay người phất tay, lúc này, nếu như muốn bắt được chân nhỏ của thiếu nữ, thật ra không vấn đề gì, nhưng lúc bàn tay đưa ra, lại hơi dừng lại. Thiếu nữ chạy vội một đường, nội lực đã vận dụng đến tận cùng, toàn thân hầu như đã bốc ra khí trắng, lúc này đây bất luận cô đuổi kịp hay không, ngày sau sợ rằng sẽ phải tu dưỡng rất lâu.
Cuối cùng, cô gái áo đen thu tay rảnh lại, hai tay giao nhau bên người, hơi nghiêng cản quyền phong mãnh liệt tập kích tới. Thân hình của Lưu Tây Qua phóng lên cao, nhảy lên trên cao năm mét cuối cùng rơi vào mặt đất xa xa, lăn một chút, tiếp tục đuổi theo.
Quyền phong như hổ rống, cô gái áo đen dùng hai tay, thân thủ của cô nguyên bản chính là đứng đầu, hội tụ hòa nhập với cùng loại triết học quan "Thái cực" hậu thế, càng tiến tới cảnh giới "Bách xích can đầu cánh tiến nhất bộ", nhưng thân hình vẫn không ổn như cũ, hai bóng người lao ra khoảng cách mấy thước, lăn vài cái trên mặt đất, bóng người vùng quyền tấn công tới bị cô bắn ra xa hơn, lúc cô đứng lên, Trần Phàm ở bên ngoài mấy mét hóa thành hồ lô lăn trên đất, đánh vào một thân cây, mới đứng lên. Cùng lúc đó, nữ tử đã vung kiếm giao thủ với một người khác, lúc đao kiếm giao kích vào nhau, cũng bắn mạnh ra sau mấy mét, là Đỗ Sát cầm trường đao trong tay, lúc này nhìn Trần Phàm, ngược lại cũng có chút không khỏe xông lên.
Phương Thư Thường, Trịnh Thất Mệnh lúc này cũng cưỡi ngựa chạy tới. Trong rừng cách đó không xa, tựa như đang có một trận chiến đấu khác đang tiến hành. Trần Phàm xoa xoa máu ở khóe miệng hơi tràn ra, có chút khó tin nhìn cô gái trước mắt, không ngờ mình lại thụ thương dưới cổ kiếm và vỏ kiếm của một cô gái.
- Không thể nào...cô là...là Hà Sơn Thiết Kiếm Lục Hồng Đề bên người Lập Hằng?
Lục Hồng Đề khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:
- Lữ Lương Sơn Lục Hồng Đề, Hà Sơn Thiết Kiếm chỉ là đùa vui mà thôi, ta không muốn giao thủ với các vị, lúc này ngưng chiến được không?
Trần Phàm thì thào một tiếng:
- Không ngờ lợi hại như vậy...
Phương Thư Thường và Trình Thất Mệnh nhíu nhíu mày, không biết trả lời sao đối với đề nghị "ngưng chiến" của cô, chỉ hỏi Trần Phàm, Đỗ Sát.
- Trang chủ đâu.
- Cô ấy...
Trần Phàm nhìn về hướng Lưu Tây Qua chạy, chỉ chỉ, Lục Hồng Đề vòng qua bên đó, tư thế ngăn cản:
- Tiếp theo, hãy để hai người bọn họ tự xử lý việc này, chư vị có cảm thấy thế không?
Quan hệ nhập nhằng giữa Ninh Nghị và Lưu Tây Qua, trong lòng mọi người hiểu rất rõ, tuy rằng rất khó xác nhận, nhưng Lục Hồng Đề nói như vậy rồi, có vẻ toàn bộ tình huống lại càng thêm nhập nhằng. Lúc này mà nói, có quyền lên tiếng nhất đương nhiên là Đỗ Sát, mà Trần Phàm bên cạnh lại được xem là bằng hữu của hai người Ninh Nghị, Lưu Tây Qua. Phương Thư Thường và Trịnh Thất Mệnh đợi một lúc, nhớ ra việc gì đó, cúi người hỏi:
- Đỗ lão đại, Trần Phàm, các ngươi biết chuyện này, sớm đã chạy tới? Mới vừa rồi nháy mắt đã không nhìn thấy các ngươi.
Sự việc có liên quan đến Ninh Nghị trước đó không thông tri bọn họ, bon họ ngược lại chạy trước một bước, đương nhiên có chút kỳ quái, Trần Phàm và Đỗ Sát liếc nhìn nhau, nhíu mày:
- Chúng ta...
Trần Phàm nhìn về hướng Lưu Tây Qua biến mất, có chút do dự nói:
- Chúng ta vốn là được Lập Hằng ủy thác đi làm một việc, sau đó...phát hiện một vài vấn đề...
Ánh sao ảm đạm, vầng trăng cong như mi như câu, chiến mã lao ra sát rìa rừng cây thì ngã lăn trên cỏ, Ninh Nghị lăn xuống đất vài vòng rồi đứng lên, lấy ra hỏa thương mở đạn, xa xa có ruộng, xa hơn là một thôn trang nho nhỏ, có vài ngọn đèn đâu le lói.
Thiếu nữ cầm đơn đao trong tay, từ bên kia đi tới, Ninh Nghị giơ hỏa thương lên:
- Đừng nhúc nhích.
Nhưng đối diện với ánh mắt đối địch và bướng bỉnh, động tác đờ đẫn, bước tiến không hề thay đổi, Ninh Nghị thở dài, cuối cùng thu lại hỏa thương, rút chiến đao trên người ra. Thiếu nữ không chút lay chuyển đến gần.
- Nói còn chưa hết....
Cô nói như thế.
- Ta hỏi ngươi, mà ngươi vẫn chưa nói hết.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Nên nói...chẳng phải đều đã nói hết rồi sao.
- Lời ngươi nói đều là giả đúng không?
Ninh Nghị không trả lời, khớp hàm của cô khẽ run lên, dưới ánh mắt hung ác độc địa, tiếp tục nói.
- Theo lời ta nói, muốn ở trong Bá Đao Doanh này...
- Ngươi chỉ là một người ở rể, ngươi ở địa phương khác căn bản không làm được những việc này...
- Không ai coi trọng ngươi, ngươi nghĩ nhiều như vậy, nói nhiều như vậy, cho nên ta mới tin ngươi, những lời ngươi nói đều là giả phải không?
Cô đột ngột tới gần, ánh mắt Ninh Nghị ngưng trọng, chiến đao xoẹt vung ra ngoài, nội kình Phá lục đạo giờ khắc này đã vận đến cực hạn, nhưng mà thân hình thiếu nữ tránh quá rồi lại tiếp cận đến.
- Cha ta là bị người triều đình giết, ta đã nói với ngươi....Rõ ràng ta đã nói với ngươi rồi.
Một quyền của Ninh Nghị vung qua, thiếu nữ thuận lợi chém mở, sau đó lại một đao, lúc này đây, thiếu nữ đối diện đã đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn hắn, đan thủ vung mạnh lên.
"Binh" một tiếng, hổ khẩu trong tay Ninh Nghị vỡ toang, chiến đao bay lên bầu trời đêm không thấy nữa, thiếu nữ nhéo vạt áo hắn, đơn đao đặt lên cổ của hắn.
- Đây là một đao ngươi giết Thang Khấu? Cái gì Huyết thủ nhân đồ, Huyết thủ nhân đồ, võ nghệ của ngươi...võ nghệ của ngươi kém như vậy...
Đang nói chuyện cô đã lôi kéo Ninh Nghị đi mấy thước xa, ném hắn đụng vào một thân cây, đao phong vẫn đặt lên cổ hắn.
- Võ nghệ của ngươi kém như vậy....sao ngươi có để ngăn được ta đến giết ngươi!
Trong tiếng hét ở áp lực cực độ, Lưu Tây Qua bật khóc, cô nhìn Ninh Nghị, nước mắt chảy xuống, cả người đều run lên. Ninh Nghị đặt hỏa thương vào bụng cô, cô cũng không thèm để ý, nhưng sau một lát, Ninh Nghị buông tay xuống, đại khái là cũng có ý tứ nghĩ như vậy:
- Khụ, có một số việc phải làm, đúng như ngươi đã nói....
- Ngươi làm việc giúp triều đình...
- Bởi vì các ngươi không thể tiếp tục được nữa.
Ninh Nghị nhìn cô.
- Dù là tiếp tục ở Hàng Châu các ngươi cũng không có kết cục tốt! Nhưng phương bắc không thể đợi được, tiếp tục chờ đợi, quốc gia này bất luận Liêu Kim, đều không thể khinh thường, một trận chiến phương bắc đánh xong, bọn họ nam hạ chính là tai ương ngập đầu.
- Sinh tử của Vũ triều đâu có liên quan gì tới ta! Bá Đao trang ta...
Lưu Tây Qua chảy nước mắt, áp lực kêu lên:
- Chính là tạo phản mà.
- Sinh tử của Vũ triều cũng không liên quan tới ta! Nhưng phương bắc người Kim người Liêu tràn xuống sẽ không ngừng đánh Vũ triều! Nếu các ngươi tạo phản thật sự có thể thành công, ta sẽ giúp các ngươi, nhưng các ngươi lại không thành công được. Vị Hoàng đế trong Phương Bắc Kim Loan điện kia, các ngươi có thể giết, ta có thể giết, người Kim người Liêu, không thể giết! Dù bọn họ là súc sinh chó lợn, cũng là thể diện của quốc gia, mặt mũi có thể đánh, không thể để người khác đánh, đánh...
Hắn dừng một chút.
- Ngay cả sống lưng của một quốc gia cũng không đánh được...
- Cho nên ngươi giúp triều đình?
- Cho nên ta sẽ giúp Tần Tự Nguyên!
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì...
Lưu Tây Qua nhìn hắn, môi giật giật, xưa nay dù là kiên cường đến mấy cũng có lúc không thể chịu đựng nổi, trên mặt cuối cùng đã toát lên vẻ uất ức, tuy đao đặt trên cổ Ninh Nghị, nhưng chung quy lại không thể ra tay, cô khó khăn hít một hơi.
- Nếu ngươi ... nếu ngươi đã là người của triều đình, ngươi muốn giúp bọn họ, lúc thành bị phá có thể đi, sao ngươi lại không đi?
Cô một đường đuổi theo, bao gồm trong lòng tất cả mọi người, đều rất muốn hỏi, chỉ sợ cũng là một vấn đề như vậy, lúc đó chính là bởi vì lúc đưa thê tử đi Ninh Nghị cũng có thể đi theo, mọi người lại càng thêm tin hắn. Ninh Nghị nhìn rừng cây xa xa, môi giật giật.
- Thứ nên đưa toàn bộ cho cô vẫn chưa đưa hết, muốn nói với cô vẫn chưa nói hết, hơn nữa, lúc ra khỏi thành long xà hỗn tạp, hiện tại các cô chi có năm ngàn người, gian tế mà triều đình an bài bên cạnh có hai nhóm, một nhóm ta biết rõ, một nhóm kia ta không biết rõ. Hiện tại bọn họ không kịp đối phó cô, sau đó sẽ động thủ. Không hiểu rõ, ta sao có thể đi...
Ánh mắt thiếu nữ chớp chớp, Ninh Nghị nở nụ cười tự giễu, nói: nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Vài thứ mà Lữ Tương đưa cho cô, là ta lúc tình huống khấn cấp khi liên hệ với bọn họ thì giữ lại vài thư tín tự tay viết. Nhưng, từ sự kiện tại ngõ Thái Bình, ta không bao giờ...không bao giờ đặt niềm tin trên người đồng bạn giống như đám heo kia nữa, lục đục với nhau, tham công đùn đẩy trách nhiệm...
Mấy ngày hôm trước ta vẫn từng điều tra từng người trong đội ngũ, canh ba giờ Dậu, Lưu Lộ Minh đem mấy thứ này bí mật giao cho Lữ Tương. Nửa canh giờ sau thì ta lại thuận tiện tìm được bọn họ trong đám người chạy nạn, sau đó ta cầu xin cô và Trần Phàm cùng Đỗ tiên sinh đi xử lý chuyện này, hiện tại hẳn bọn họ đã xử lý xong. Nếu như không phải từng bị đâm sau lưng, ta cũng không nhử bọn họ ra, hiện, bị chết sạch sẽ chính là đáng đời rồi...
Ninh Nghị nói, nhìn thiếu nữ trước mắt, thở dài:
- Chuyện này sau khi làm xong, các cô mới có thể tạm thời thoát khỏi giám thị của triều đình, trực tiếp thoát thân từ nơi này, điều ta có thể làm, cũng chi có vậy thôi...
Lưu Tây Qua nhìn hắn, nhưng sát ý trong mắt đã không còn, sự phức tạp lưu chuyển trong mắt, nước mắt tuôn trào ra. Một lát sau, cô mới nói:
- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Cô mở lưỡi đao, buông y phục Ninh Nghị ra, lui ra sau hai bước:
- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi....
Âm thanh không cao, giống như là tự nói với mình.
Cô cầm đao, xoay người, lảo đảo như u linh đi vài bước, hít hít mũi, sau đó lại quay lại, vừa đi vừa nức nở, thay đổi mấy địa phương, rốt cuộc lại quay lại đồng mộng bên kia, ngồi xổm xuống trước miệng nhỏ thôn trang, ôm hai tay, cúi đầu khóc, thanh âm dồn nén kia đã không còn áp chế được nữa, thế nhưng cô đã không có cách nào quay trớ lại. Thiếu nữ trước mắt, sợ rằng ngay từ nhỏ đã cứng cỏi mạnh mẽ, từ trước tới nay chưa khóc bao giờ, cũng chưa từng có người nào thấy cô khóc, nhưng lúc này, ngay cả bản thân cô cũng không đè nén được dưới tâm trạng như thế, có lẽ cũng giải thích tâm trạng kia.
Ninh Nghị đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống, một lát, khẽ thăm dò đưa tay ra vỗ vỗ một bên bờ vai thiếu nữ, sau đó lại buông tay, cố gắng ôm lấy cô. Lưu Tây Qua "òa" lên một tiếng, khóc to, cả người cô nghiêng sang bên hắn, khóc trong lòng hắn, sau đó giơ tay lên, đánh một quyền vào vai Ninh Nghị, nét mặt Ninh Nghị tái xanh, quyền thứ hai đánh vào ngực, vẫn khóc lớn.
- Cha ta là bị triều đình giết ... Ninh Lập Hằng, cha ta là bị triều đình giết đó....
Cô lặp lại những lời này, nước mắt lại nhạt nhòa, từng giọt lệ rơi xuống bãi cỏ, đánh vào người đàn ông bên cạnh mình, rồi tiếp tục gào khóc trong lòng hắn, mãi không ngừng....
Đêm khuya, trời không mưa, Ninh Nghị nhìn sắc trời một chút, cùng Lục Hồng Đề đến trước miếu nhỏ cũ nát thì ngừng lại, chi lát sau, Văn Nhân Bất Nhị cũng tới hội hợp, đi theo gã còn có bốn người nam nữ mặc trang phục màu đen, trong đó có hai người bị thương.
- Vị này chính là Trần Tổng Bộ Trần Á Nguyên, chuyên quản các sự việc tin tức tình báo cùng vùng Tô - Hàng, lúc Hàng Châu bị chiếm đóng...
Chức quan tương đối giống nhau, tính chất của Lục Phiến Môn càng lúc càng có xu thế tiếp cận giang hồ, tuy Trần Á Nguyên là Tổng bộ đầu, tất nhiên cũng có chức quan khác trong người. Văn Nhân Bất Nhị giới thiệu với Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng cười chắp tay.
- Thật may mắn được biết nhân huynh, trước đây cùng ở Hàng Châu nhưng lại chưa được gặp mặt, hôm nay là lần đầu tiên được gặp, chẳng hay Trần huynh có quan hệ gì với Trần Khai Liêm Công Hữu của Trần gia không?
- Đó là gia phụ.
- Ò, nghe người ta nhắc đến, ngưỡng mộ đã lâu.
Trần Á Nguyên này đại khái trên dưới ba mươi tuổi, lẽ ra đến làm bộ đầu Lục Phiến
Môn không phải là việc huy hoàng gì, dù là làm tống bộ đầu cũng luôn phải hành sự bí mật, nói như vậy quân tử không làm, không biết đằng sau chuyện y làm là có nguyên nhân gì. Ninh Nghị quay sát đối phương chốc lát.
- Sự việc đột ngột, may mà còn kịp. Lúc đào tẩu, nghe nói có mấy người bởi vì liên lụy, bị bọn họ giết rồi, trong đó có một người là Lưu Lộ Minh gì đó...
Ánh mắt Trần Á Nguyên đột nhiên trở nên nghiêm trang, nhìn thẳng Ninh Nghị, hắn có chút bất ngờ, nhưng lập tức nở nụ cười.
- Thật ra ta cũng nghe nói đến, vị Lưu trạ tử kia võ nghệ cao cường, sau đó lại đơn thân độc mã đuổi theo Ninh công từ, rồi lại thả Ninh công từ, không biết có chuyện này hay không?
Văn Nhân Bất Nhị nói:
- Hai vị, đều là người một nhà, đừng làm tổn thương hòa khí...
- Ngươi...
Ninh Nghị đã nhắm hỏa thương vào Trần Á Nguyên, Trần Á Nguyên hơi sửng sốt, muốn sử dụng đao đón đờ chỉ nghe "bùm" một tiếng nổ, đạn bắn trúng vào vị trí dưới tim của y, người bị đánh bay ra ngoài, một lòi ra. Người đi theo y bỗng nhiên rút đao, Lục Hồng Đề đã nghênh đón, trong nháy mắt giết hai người, người thứ ba định chạy, Lục Hồng Đề đuổi theo vài bước, giết gã chết ngay lập tức. Cô nhàm chán nhìn Trần Á Nguyên đang nằm trên đát, bụng gã phanh ra, nhưng chưa chết ngay lập tức, miệng thổ huyết, nhìn Ninh Nghị.
Văn Nhân Bất Nhị nhìn một màn này cũng có chút ngây người sợ hãi, cũng như Trần Á Nguyên, gã không ngờ Ninh Nghị lại không quan tâm xuất thủ như vậy:
- Ngươi...Trần gia là rất có thế lực đấy, hắn...tuy rằng hắn hơi quá phận chút, nhưng lúc này...hắn là người có lực lượng khá lớn, cũng có năng lực, sao ngươi...sao ngươi có thể làm nhưvậy..j2r
Trần Á Nguyên tay run run chi vào Ninh Nghị, Ninh Nghị nhìn y:
- Cho nên...Trần Á Nguyên lúc này hy sinh vì nước, cúc cung tận tụy, ta rất xót thương. Lúc ngươi nói cho ta biết là hắn rất tham công, đúng như hắn mong muốn, lúc này đây phá thành Hàng Châu, một phần thướng lớn nhất chính là dành cho hắn rồi.
Ninh Nghị chi vào Trần Á Nguyên đang buông thõng tay:
- Là ngươi rồi.
- Thế nhưng...
Văn Nhân Bất Nhị còn muốn nói.
- Hắn đã chết.
Ninh Nghị vẫn còn có thể tuyên bố như vậy đối với Trần Á Nguyên .
- Đây dù sao cũng là...
- Hắn đã chết rồi...
Rồi đột nhiên, Ninh Nghị quay người đàn ông đối diện mình rống lên, cực kỳ bất ngờ. Buổi tối nay, tâm tinh của hắn rõ ràng là rất không tốt. Văn Nhân Bất Nhị xoa xoa trán, trầm mặc một lát.
- Thật ra...ta muốn nói chính là, dùng hỏa thương kia đánh hắn không hay lắm, vừa rồi để ta giết hắn còn tốt hơn, dùng đao kiếm, người khác sẽ không phát hiện ra... Hiện tại chúng ta còn phải hủy thi diệt tích của hắn nữa...
- ồ, là ta quá kích động rồi.
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó chi về phía kia:
- Nhìn đi, hắn đã chết.
Lúc này, Trần Á Nguyên thật sự là bất động rồi.
Đêm còn dài, trong rừng vọng đến tiếng nói chuyện của ba người.
- Hủy thi diệt tích gì gì đó, ngươi có thông thạo không đấy, ngươi là gian tế, hẳn là chuyên nghiệp, ta và Hồng Đề đi trước...
- Dù sao cũng phải giúp một tay chứ...
- Ta sẽ giúp một tay.
- Lục cô nương nhân nghĩa.
- Quá ác tâm rồi .... Thật ra ta muốn nói, chết vì đất nước như vậy, người có năng lực
và nghĩ mình có năng lực nhiều lắm, nếu phương bắc kẻ ngu si nhiều một chút, có lẽ sẽ không thua thành như vậy rồi...
- Văn Nhân huynh cao kiến.
-
Không phải Ninh huynh đệ mới vừa rồi muốn nói câu này sao?
- Ta không có, chẳng qua Hồng Đề có thể nhớ kỹ, nếu như tương lai có một ngày nào đó triều Vũ xong rồi, đó là bởi vì có một đám thần tử giống đội hữu như chúng ta....
-...Dù gì thì hắn cũng chết rồi.
- Ha hả.
Rừng cây thanh tịnh, sao sáng như mâu, không bao lâu nữa, mưa xuống, giọt mưa tụ tập, mênh mông như sông, rơi vào trong rừng, rơi vào vùng quê đồi núi, rơi vào giữa thành trì cổ xưa, gột rửa khó lửa hỗn loạn khắp nơi nơi. Khi tạnh mưa, gió đi qua núi, sắc sáng hiện lên nơi xa vời, thời gian xẹt qua một ngày, một đêm, lần thứ hai sáng lên...
Kỹ xảo đẩy mạnh bá đao của cô cần liên kết và cự ky, loại di chuyển ở mặt ngoài chính là khuyết điểm, người khác có thể biết, bản thân cô đương nhiên cũng hiểu rõ. Chỉ là người bình thường không có năng lực ngăn cản thế xông lên của cô, mà mặc dù thật sự gặp phải các loại vấn đề dẫn đến khó có thể tìm được không gian và cự ly để bứt lên trước, cô đương nhiên cũng chuẩn bị rất nhiều sát chiêu ở phía sau, thậm chí có thể nói, những chiêu số này có thể càng tàn nhẫn hơn so với đao pháp bá đao thông thường. Vung đao lơn lên, một tiếng "bốp" vang lên trong không khí, cô gái áo đen đã đánh vào mu bàn tay của thiếu nữ.
- Bốp bốp bốp...
Trong khoảng thời gian ngắn, có tiếng giao thủ nhanh như tia chớp.
Lưu Tây Qua vốn là thẳng xông đến, cô gái áo đen kia lại trực tiếp chặn đường, trong nháy mắt, khoảng cách của hai người càng đến sát nhau hơn. Đao lớn chém xuống, điên cuồng, vũ động, như một con trăn lớn có sinh mệnh, mà bộ pháp dưới chân, Tiểu Kim Cương Liên quyền ở tay của Lưu Tây Qua cũng không hề giữ lại mà vung ra. Cô gái áo đen như là một cây đại thụ trong gió to đột nhiên lắc lư, hai người giao thủ cực nhnah, nửa người trên của cô tuy rằng theo xuất thủ có động tác, vậy mà dưới chân nửa bước cũng không hề lui. Trong nháy mắt, đao phong xoay tròn, từ phía sau lại lần nữa vung lên bầu trời, thân hình của cô gái áo đen cũng như dây cung căng ra tới cực điểm, rồi đột nhiên tay quay về đón một kích mãnh liệt nhất cự đao của thiếu nữ.
Vù..
Đao phong chém vào khoảng không.
Thiếu nữ kéo cự đao bay lộn xoay tít giống như quạt điện, hơi nghiêng bay ra ngoài xa vài mét, toàn bộ trướng bồng bị chém đứt đổ sụp xuống, cô lăn trên mặt đất một chút, quả đấm đỡ xuống, nửa quỳ ngẩng đầu lên.
Tất cả thật ra chỉ phát sinh trong chốc lát ngắn ngủi.
Hai nhánh hỏa tiễn bắn vào thùng gỗ cuối cùng lại không hề phát nổ, tiếng nổ tung kia lại là từ trong lán gỗ cách đó không xa truyền đến, mấy con ngựa trong lán gỗ khoảng cách gần tọa kỵ bên này nhất. Khi Lưu Tây Qua xông lên, một thương của Ninh Nghị đón đỡ Phương Thư Thường từ bên cạnh bắn tới, cô gái áo đen cũng đã xuất hiện trước người hắn, Lưu Tây Qua cùng với cô giao thủ điên cuồng thậm chí thời gian không quá hai lần hít thở, thì Lưu Tây Qua và kể cả cự đao đang bay ra ngoài.
Bên này, Trịnh Thất Mệnh bị một kiếm đơn giản của cô gái kia bức lui, Ninh Nghị đã lui ra sau vài bước, liếc nhìn Lưu Tây Qua, đi tới một con chiến mã cách đó không xa. Chiến mã trong lều kia đã bị làm cho hoảng sợ, nhưng bên này đương nhiên vẫn có hai con dự trữ.
Lần va chạm này, Lưu Tây Qua cũng đã tâm thần không yên, triệu tập người tới dù sao cũng không nhiều, Lưu Thiên Nam đã đi, ngoài bản thân Lưu Tây Qua ra, chỉ còn lại có Phương Thư Thường, Trịnh Thất Mệnh, Tiền Lạc Ninh. Cô gái áo đen tóc dài nắm hoành kiếm, đứng chắn trước mặt mọi người, khuôn mặt cô trong trắng thuần khiết, tuổi cũng không lớn, nhưng chỉ đơn giản xuất kiếm vài chiêu, đã khiến cho đám người Phương Thư Thường nảy sinh tâm tình khó có thể địch nổi, loại tình huống này, sợ rằng chỉ có bọn họ khi đối mặt với Lưu Đại Bưu thì mới có thể xuất hiện.
Chẳng qua, Lưu Tây Qua mới vừa rồi xuất thủ một trận, tuy rằng nhìn bị bức lui vô cùng đơn giản, nhưng trên thực tế, cô không hề bị thụ thương gì. Cô gái áo đen trước mắt kia thân thủ cao hơn cô một bậc, nhưng khoảng cách cũng không lớn như vậy, chỉ là bởi vì cô phẫn nộ xuất thủ, tâm thần nôn nóng, nên trong khoảng thời gian ngắn mới bị ăn quả đắng như thế. Lúc này cô chống đỡ, ngẩng mạnh đầu lên, cắn răng một cái lần thứ hai lao ra, phương hướng chính là phía Ninh Nghị. Ninh Nghị ném ra vài thứ đồ, xoay người bỏ chạy.
Đồ vật này chính là tách trà mà trước đó hắn đã cầm ở tay, nước trà hất vào mặt, Lưu Tây Qua vung bá đao chém mở tách trà, một thanh kiếm cổ đã đâm thẳng tới trước mặt, thân hình cô khẽ cong, trượt trên cỏ đi ra ngoài, bá đáo chém quay về, giận giữ chém về phía hạ bàn của cô gái áo đen, sau đó hai chân phát lực, lần thứ hai bổ nhào mạnh mẽ.
Ba người Phương Thư Thường lúc này cũng đã lao thẳng tới, thế tiến công giống như Lưu Tây Qua đều liều mạng không muốn sống, cô gái áo đen đã bay ngược lại. Lúc này khoảng cách với hai con ngựa dù sao cũng không quá xa, Ninh Nghị đã ở trên một con trong đó, vung dây cương, sau đó kéo một con khác, trong rừng xa xa lại có hai cây tiễn thỉ phóng tới, nỗ lực chắn lối đi của Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh. Thân hình Lưu Tây Qua chạy như báo săn, đã trực tiếp nhảy lên, muốn chém vào chiến mã vừa mới khởi bước, cô gái áo đen cũng nhảy lên chắn phía trước của cô.
- Ầm.....
Cự đao chém vào cổ kiếm, hoa lửa kinh người bắn ra ngoài, cô gái áo đen mượn lực phản chấn nhảy lên lưng ngựa, Lưu Tây Qua lại nắm cự đao rơi xuống. Chiến mã hí lên, trong ánh lửa bắn tung xa xa, mấy con ngựa gần nhất cũng đã bị kinh hoảng chạy tứ tán. Nhưng chỉ là đang ở giữa không trung, Lưu Tây Qua cũng không buông bá đao trong tay ra, hai chân vừa rơi xuống đất, một tay cô chống trên mặt đất, bước tiến càng không ngừng lao về phía trước.
Chiến mã lao băng băng, nhưng ở phía sau, thiếu nữ hầu như không hề có chút nào dừng lại, cắn chặt răng, vòng qua tảng đá lớn phía trước, xông qua dòng suối, bọt nước bắn tung lên, như gió lướt qua trên cây cỏ. Lưu Tây Qua sử dụng bá đao, vốn lấy khinh công là sở trường, lúc này cởi được gánh nặng, tốc độ dưới chân lại càng nhanh như tuấn mã, cô cắn chặt răng, ánh mắt hung hãn lạnh lùng, tốc độ tăng lên, chỉ có một mũi tên ở trong rừng bắn ra ngăn trở tốc độ của cô một chút, nhưng sau đó, người trong rừng cũng phải mau chóng xoay người bỏ chạy, bởi vì phía sau Phương Thư Thường và Trịnh Thất Mệnh cũng đã theo đến. Mà Tiền Lạc Ninh chạy một bên, rõ ràng là cũng sốt ruột như những người khác.
Chiến mã phi nhanh trong rừng cây nhỏ, lao qua rừng cây bên kia, vút qua một đoạt đất trũng ngắn, lần thứ hai chạy vào trong cánh rừng phía trước. Lưu Tây Qua đuổi ở phía sau không chút nào ngừng, nhìn giống như là con báo đang lao vút qua trong rừng, di chuyển chạy trốn. Nếu như bình thường, Ninh Nghị có thể rất sẵn lòng thưởng thức một màn này, nhưng vào lúc này, ngay cả hắn cũng có lời nào để nói. Cô gái áo đen bên cạnh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, lại nhìn Ninh Nghị, cũng chỉ có thể phức tạp thở dài một hơi với thiếu nữ phía sau.
Cũng không biết từ lúc nào, xoẹt một cái, phi đao từ phía sau bắn tới, cô gái áo đen vung kiếm đỡ một cái, nhưng một cái khác đã cắm trên đùi chiến mã Ninh Nghị đang cưỡi, trong khoảnh khắc người ngã ngựa đổ, Ninh Nghị từ trên lưng ngựa bay ra ngoài, được cô gái áo đen bắt lấy, kéo mạnh lên lưng ngựa, cảnh vật như bay, chiến mã trúng đao bay đụng vào gốc cây đại thụ, máu thịt bầy nhầy, trong nháy mắt bị tung xa.
Nguyên bản là một kỵ một ngựa, lúc này biến thành hai người cùng cưỡi, tốc độ chiến mã dần dần chậm lại. Lưu Tây Qua càng đuổi càng gần, trong rừng cách đó không xa, mơ hồ cũng có người đuổi tới. Một khắc, lại một thanh phi đao phi tới, cô gái áo đen trên chiến mã đỡ mạnh, xoay người xuống ngựa ngăn phi đao, trong phạm vi nhìn, thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua mãnh liệt xông tới.
Giao thủ đầu tiên, chưởng đối chưởng, giao thủ lần thứ hai, đầu gối đập lên vỏ kiếm, lần thứ ba, thiếu nữ hầu như đã phi lên, một quyền của cô gái áo đen đánh tới, Lưu Tây Qua giẫm lên nắm quyền của nữ tử, từ trên không trung bay vọt ra.
Lúc này đây, Lưu Tây Qua đã dùng hết toàn lực, nhưng lại không có lòng ham chiến, cô xoay người phất tay, lúc này, nếu như muốn bắt được chân nhỏ của thiếu nữ, thật ra không vấn đề gì, nhưng lúc bàn tay đưa ra, lại hơi dừng lại. Thiếu nữ chạy vội một đường, nội lực đã vận dụng đến tận cùng, toàn thân hầu như đã bốc ra khí trắng, lúc này đây bất luận cô đuổi kịp hay không, ngày sau sợ rằng sẽ phải tu dưỡng rất lâu.
Cuối cùng, cô gái áo đen thu tay rảnh lại, hai tay giao nhau bên người, hơi nghiêng cản quyền phong mãnh liệt tập kích tới. Thân hình của Lưu Tây Qua phóng lên cao, nhảy lên trên cao năm mét cuối cùng rơi vào mặt đất xa xa, lăn một chút, tiếp tục đuổi theo.
Quyền phong như hổ rống, cô gái áo đen dùng hai tay, thân thủ của cô nguyên bản chính là đứng đầu, hội tụ hòa nhập với cùng loại triết học quan "Thái cực" hậu thế, càng tiến tới cảnh giới "Bách xích can đầu cánh tiến nhất bộ", nhưng thân hình vẫn không ổn như cũ, hai bóng người lao ra khoảng cách mấy thước, lăn vài cái trên mặt đất, bóng người vùng quyền tấn công tới bị cô bắn ra xa hơn, lúc cô đứng lên, Trần Phàm ở bên ngoài mấy mét hóa thành hồ lô lăn trên đất, đánh vào một thân cây, mới đứng lên. Cùng lúc đó, nữ tử đã vung kiếm giao thủ với một người khác, lúc đao kiếm giao kích vào nhau, cũng bắn mạnh ra sau mấy mét, là Đỗ Sát cầm trường đao trong tay, lúc này nhìn Trần Phàm, ngược lại cũng có chút không khỏe xông lên.
Phương Thư Thường, Trịnh Thất Mệnh lúc này cũng cưỡi ngựa chạy tới. Trong rừng cách đó không xa, tựa như đang có một trận chiến đấu khác đang tiến hành. Trần Phàm xoa xoa máu ở khóe miệng hơi tràn ra, có chút khó tin nhìn cô gái trước mắt, không ngờ mình lại thụ thương dưới cổ kiếm và vỏ kiếm của một cô gái.
- Không thể nào...cô là...là Hà Sơn Thiết Kiếm Lục Hồng Đề bên người Lập Hằng?
Lục Hồng Đề khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:
- Lữ Lương Sơn Lục Hồng Đề, Hà Sơn Thiết Kiếm chỉ là đùa vui mà thôi, ta không muốn giao thủ với các vị, lúc này ngưng chiến được không?
Trần Phàm thì thào một tiếng:
- Không ngờ lợi hại như vậy...
Phương Thư Thường và Trình Thất Mệnh nhíu nhíu mày, không biết trả lời sao đối với đề nghị "ngưng chiến" của cô, chỉ hỏi Trần Phàm, Đỗ Sát.
- Trang chủ đâu.
- Cô ấy...
Trần Phàm nhìn về hướng Lưu Tây Qua chạy, chỉ chỉ, Lục Hồng Đề vòng qua bên đó, tư thế ngăn cản:
- Tiếp theo, hãy để hai người bọn họ tự xử lý việc này, chư vị có cảm thấy thế không?
Quan hệ nhập nhằng giữa Ninh Nghị và Lưu Tây Qua, trong lòng mọi người hiểu rất rõ, tuy rằng rất khó xác nhận, nhưng Lục Hồng Đề nói như vậy rồi, có vẻ toàn bộ tình huống lại càng thêm nhập nhằng. Lúc này mà nói, có quyền lên tiếng nhất đương nhiên là Đỗ Sát, mà Trần Phàm bên cạnh lại được xem là bằng hữu của hai người Ninh Nghị, Lưu Tây Qua. Phương Thư Thường và Trịnh Thất Mệnh đợi một lúc, nhớ ra việc gì đó, cúi người hỏi:
- Đỗ lão đại, Trần Phàm, các ngươi biết chuyện này, sớm đã chạy tới? Mới vừa rồi nháy mắt đã không nhìn thấy các ngươi.
Sự việc có liên quan đến Ninh Nghị trước đó không thông tri bọn họ, bon họ ngược lại chạy trước một bước, đương nhiên có chút kỳ quái, Trần Phàm và Đỗ Sát liếc nhìn nhau, nhíu mày:
- Chúng ta...
Trần Phàm nhìn về hướng Lưu Tây Qua biến mất, có chút do dự nói:
- Chúng ta vốn là được Lập Hằng ủy thác đi làm một việc, sau đó...phát hiện một vài vấn đề...
Ánh sao ảm đạm, vầng trăng cong như mi như câu, chiến mã lao ra sát rìa rừng cây thì ngã lăn trên cỏ, Ninh Nghị lăn xuống đất vài vòng rồi đứng lên, lấy ra hỏa thương mở đạn, xa xa có ruộng, xa hơn là một thôn trang nho nhỏ, có vài ngọn đèn đâu le lói.
Thiếu nữ cầm đơn đao trong tay, từ bên kia đi tới, Ninh Nghị giơ hỏa thương lên:
- Đừng nhúc nhích.
Nhưng đối diện với ánh mắt đối địch và bướng bỉnh, động tác đờ đẫn, bước tiến không hề thay đổi, Ninh Nghị thở dài, cuối cùng thu lại hỏa thương, rút chiến đao trên người ra. Thiếu nữ không chút lay chuyển đến gần.
- Nói còn chưa hết....
Cô nói như thế.
- Ta hỏi ngươi, mà ngươi vẫn chưa nói hết.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Nên nói...chẳng phải đều đã nói hết rồi sao.
- Lời ngươi nói đều là giả đúng không?
Ninh Nghị không trả lời, khớp hàm của cô khẽ run lên, dưới ánh mắt hung ác độc địa, tiếp tục nói.
- Theo lời ta nói, muốn ở trong Bá Đao Doanh này...
- Ngươi chỉ là một người ở rể, ngươi ở địa phương khác căn bản không làm được những việc này...
- Không ai coi trọng ngươi, ngươi nghĩ nhiều như vậy, nói nhiều như vậy, cho nên ta mới tin ngươi, những lời ngươi nói đều là giả phải không?
Cô đột ngột tới gần, ánh mắt Ninh Nghị ngưng trọng, chiến đao xoẹt vung ra ngoài, nội kình Phá lục đạo giờ khắc này đã vận đến cực hạn, nhưng mà thân hình thiếu nữ tránh quá rồi lại tiếp cận đến.
- Cha ta là bị người triều đình giết, ta đã nói với ngươi....Rõ ràng ta đã nói với ngươi rồi.
Một quyền của Ninh Nghị vung qua, thiếu nữ thuận lợi chém mở, sau đó lại một đao, lúc này đây, thiếu nữ đối diện đã đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn hắn, đan thủ vung mạnh lên.
"Binh" một tiếng, hổ khẩu trong tay Ninh Nghị vỡ toang, chiến đao bay lên bầu trời đêm không thấy nữa, thiếu nữ nhéo vạt áo hắn, đơn đao đặt lên cổ của hắn.
- Đây là một đao ngươi giết Thang Khấu? Cái gì Huyết thủ nhân đồ, Huyết thủ nhân đồ, võ nghệ của ngươi...võ nghệ của ngươi kém như vậy...
Đang nói chuyện cô đã lôi kéo Ninh Nghị đi mấy thước xa, ném hắn đụng vào một thân cây, đao phong vẫn đặt lên cổ hắn.
- Võ nghệ của ngươi kém như vậy....sao ngươi có để ngăn được ta đến giết ngươi!
Trong tiếng hét ở áp lực cực độ, Lưu Tây Qua bật khóc, cô nhìn Ninh Nghị, nước mắt chảy xuống, cả người đều run lên. Ninh Nghị đặt hỏa thương vào bụng cô, cô cũng không thèm để ý, nhưng sau một lát, Ninh Nghị buông tay xuống, đại khái là cũng có ý tứ nghĩ như vậy:
- Khụ, có một số việc phải làm, đúng như ngươi đã nói....
- Ngươi làm việc giúp triều đình...
- Bởi vì các ngươi không thể tiếp tục được nữa.
Ninh Nghị nhìn cô.
- Dù là tiếp tục ở Hàng Châu các ngươi cũng không có kết cục tốt! Nhưng phương bắc không thể đợi được, tiếp tục chờ đợi, quốc gia này bất luận Liêu Kim, đều không thể khinh thường, một trận chiến phương bắc đánh xong, bọn họ nam hạ chính là tai ương ngập đầu.
- Sinh tử của Vũ triều đâu có liên quan gì tới ta! Bá Đao trang ta...
Lưu Tây Qua chảy nước mắt, áp lực kêu lên:
- Chính là tạo phản mà.
- Sinh tử của Vũ triều cũng không liên quan tới ta! Nhưng phương bắc người Kim người Liêu tràn xuống sẽ không ngừng đánh Vũ triều! Nếu các ngươi tạo phản thật sự có thể thành công, ta sẽ giúp các ngươi, nhưng các ngươi lại không thành công được. Vị Hoàng đế trong Phương Bắc Kim Loan điện kia, các ngươi có thể giết, ta có thể giết, người Kim người Liêu, không thể giết! Dù bọn họ là súc sinh chó lợn, cũng là thể diện của quốc gia, mặt mũi có thể đánh, không thể để người khác đánh, đánh...
Hắn dừng một chút.
- Ngay cả sống lưng của một quốc gia cũng không đánh được...
- Cho nên ngươi giúp triều đình?
- Cho nên ta sẽ giúp Tần Tự Nguyên!
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì...
Lưu Tây Qua nhìn hắn, môi giật giật, xưa nay dù là kiên cường đến mấy cũng có lúc không thể chịu đựng nổi, trên mặt cuối cùng đã toát lên vẻ uất ức, tuy đao đặt trên cổ Ninh Nghị, nhưng chung quy lại không thể ra tay, cô khó khăn hít một hơi.
- Nếu ngươi ... nếu ngươi đã là người của triều đình, ngươi muốn giúp bọn họ, lúc thành bị phá có thể đi, sao ngươi lại không đi?
Cô một đường đuổi theo, bao gồm trong lòng tất cả mọi người, đều rất muốn hỏi, chỉ sợ cũng là một vấn đề như vậy, lúc đó chính là bởi vì lúc đưa thê tử đi Ninh Nghị cũng có thể đi theo, mọi người lại càng thêm tin hắn. Ninh Nghị nhìn rừng cây xa xa, môi giật giật.
- Thứ nên đưa toàn bộ cho cô vẫn chưa đưa hết, muốn nói với cô vẫn chưa nói hết, hơn nữa, lúc ra khỏi thành long xà hỗn tạp, hiện tại các cô chi có năm ngàn người, gian tế mà triều đình an bài bên cạnh có hai nhóm, một nhóm ta biết rõ, một nhóm kia ta không biết rõ. Hiện tại bọn họ không kịp đối phó cô, sau đó sẽ động thủ. Không hiểu rõ, ta sao có thể đi...
Ánh mắt thiếu nữ chớp chớp, Ninh Nghị nở nụ cười tự giễu, nói: nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Vài thứ mà Lữ Tương đưa cho cô, là ta lúc tình huống khấn cấp khi liên hệ với bọn họ thì giữ lại vài thư tín tự tay viết. Nhưng, từ sự kiện tại ngõ Thái Bình, ta không bao giờ...không bao giờ đặt niềm tin trên người đồng bạn giống như đám heo kia nữa, lục đục với nhau, tham công đùn đẩy trách nhiệm...
Mấy ngày hôm trước ta vẫn từng điều tra từng người trong đội ngũ, canh ba giờ Dậu, Lưu Lộ Minh đem mấy thứ này bí mật giao cho Lữ Tương. Nửa canh giờ sau thì ta lại thuận tiện tìm được bọn họ trong đám người chạy nạn, sau đó ta cầu xin cô và Trần Phàm cùng Đỗ tiên sinh đi xử lý chuyện này, hiện tại hẳn bọn họ đã xử lý xong. Nếu như không phải từng bị đâm sau lưng, ta cũng không nhử bọn họ ra, hiện, bị chết sạch sẽ chính là đáng đời rồi...
Ninh Nghị nói, nhìn thiếu nữ trước mắt, thở dài:
- Chuyện này sau khi làm xong, các cô mới có thể tạm thời thoát khỏi giám thị của triều đình, trực tiếp thoát thân từ nơi này, điều ta có thể làm, cũng chi có vậy thôi...
Lưu Tây Qua nhìn hắn, nhưng sát ý trong mắt đã không còn, sự phức tạp lưu chuyển trong mắt, nước mắt tuôn trào ra. Một lát sau, cô mới nói:
- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Cô mở lưỡi đao, buông y phục Ninh Nghị ra, lui ra sau hai bước:
- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi....
Âm thanh không cao, giống như là tự nói với mình.
Cô cầm đao, xoay người, lảo đảo như u linh đi vài bước, hít hít mũi, sau đó lại quay lại, vừa đi vừa nức nở, thay đổi mấy địa phương, rốt cuộc lại quay lại đồng mộng bên kia, ngồi xổm xuống trước miệng nhỏ thôn trang, ôm hai tay, cúi đầu khóc, thanh âm dồn nén kia đã không còn áp chế được nữa, thế nhưng cô đã không có cách nào quay trớ lại. Thiếu nữ trước mắt, sợ rằng ngay từ nhỏ đã cứng cỏi mạnh mẽ, từ trước tới nay chưa khóc bao giờ, cũng chưa từng có người nào thấy cô khóc, nhưng lúc này, ngay cả bản thân cô cũng không đè nén được dưới tâm trạng như thế, có lẽ cũng giải thích tâm trạng kia.
Ninh Nghị đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống, một lát, khẽ thăm dò đưa tay ra vỗ vỗ một bên bờ vai thiếu nữ, sau đó lại buông tay, cố gắng ôm lấy cô. Lưu Tây Qua "òa" lên một tiếng, khóc to, cả người cô nghiêng sang bên hắn, khóc trong lòng hắn, sau đó giơ tay lên, đánh một quyền vào vai Ninh Nghị, nét mặt Ninh Nghị tái xanh, quyền thứ hai đánh vào ngực, vẫn khóc lớn.
- Cha ta là bị triều đình giết ... Ninh Lập Hằng, cha ta là bị triều đình giết đó....
Cô lặp lại những lời này, nước mắt lại nhạt nhòa, từng giọt lệ rơi xuống bãi cỏ, đánh vào người đàn ông bên cạnh mình, rồi tiếp tục gào khóc trong lòng hắn, mãi không ngừng....
Đêm khuya, trời không mưa, Ninh Nghị nhìn sắc trời một chút, cùng Lục Hồng Đề đến trước miếu nhỏ cũ nát thì ngừng lại, chi lát sau, Văn Nhân Bất Nhị cũng tới hội hợp, đi theo gã còn có bốn người nam nữ mặc trang phục màu đen, trong đó có hai người bị thương.
- Vị này chính là Trần Tổng Bộ Trần Á Nguyên, chuyên quản các sự việc tin tức tình báo cùng vùng Tô - Hàng, lúc Hàng Châu bị chiếm đóng...
Chức quan tương đối giống nhau, tính chất của Lục Phiến Môn càng lúc càng có xu thế tiếp cận giang hồ, tuy Trần Á Nguyên là Tổng bộ đầu, tất nhiên cũng có chức quan khác trong người. Văn Nhân Bất Nhị giới thiệu với Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng cười chắp tay.
- Thật may mắn được biết nhân huynh, trước đây cùng ở Hàng Châu nhưng lại chưa được gặp mặt, hôm nay là lần đầu tiên được gặp, chẳng hay Trần huynh có quan hệ gì với Trần Khai Liêm Công Hữu của Trần gia không?
- Đó là gia phụ.
- Ò, nghe người ta nhắc đến, ngưỡng mộ đã lâu.
Trần Á Nguyên này đại khái trên dưới ba mươi tuổi, lẽ ra đến làm bộ đầu Lục Phiến
Môn không phải là việc huy hoàng gì, dù là làm tống bộ đầu cũng luôn phải hành sự bí mật, nói như vậy quân tử không làm, không biết đằng sau chuyện y làm là có nguyên nhân gì. Ninh Nghị quay sát đối phương chốc lát.
- Sự việc đột ngột, may mà còn kịp. Lúc đào tẩu, nghe nói có mấy người bởi vì liên lụy, bị bọn họ giết rồi, trong đó có một người là Lưu Lộ Minh gì đó...
Ánh mắt Trần Á Nguyên đột nhiên trở nên nghiêm trang, nhìn thẳng Ninh Nghị, hắn có chút bất ngờ, nhưng lập tức nở nụ cười.
- Thật ra ta cũng nghe nói đến, vị Lưu trạ tử kia võ nghệ cao cường, sau đó lại đơn thân độc mã đuổi theo Ninh công từ, rồi lại thả Ninh công từ, không biết có chuyện này hay không?
Văn Nhân Bất Nhị nói:
- Hai vị, đều là người một nhà, đừng làm tổn thương hòa khí...
- Ngươi...
Ninh Nghị đã nhắm hỏa thương vào Trần Á Nguyên, Trần Á Nguyên hơi sửng sốt, muốn sử dụng đao đón đờ chỉ nghe "bùm" một tiếng nổ, đạn bắn trúng vào vị trí dưới tim của y, người bị đánh bay ra ngoài, một lòi ra. Người đi theo y bỗng nhiên rút đao, Lục Hồng Đề đã nghênh đón, trong nháy mắt giết hai người, người thứ ba định chạy, Lục Hồng Đề đuổi theo vài bước, giết gã chết ngay lập tức. Cô nhàm chán nhìn Trần Á Nguyên đang nằm trên đát, bụng gã phanh ra, nhưng chưa chết ngay lập tức, miệng thổ huyết, nhìn Ninh Nghị.
Văn Nhân Bất Nhị nhìn một màn này cũng có chút ngây người sợ hãi, cũng như Trần Á Nguyên, gã không ngờ Ninh Nghị lại không quan tâm xuất thủ như vậy:
- Ngươi...Trần gia là rất có thế lực đấy, hắn...tuy rằng hắn hơi quá phận chút, nhưng lúc này...hắn là người có lực lượng khá lớn, cũng có năng lực, sao ngươi...sao ngươi có thể làm nhưvậy..j2r
Trần Á Nguyên tay run run chi vào Ninh Nghị, Ninh Nghị nhìn y:
- Cho nên...Trần Á Nguyên lúc này hy sinh vì nước, cúc cung tận tụy, ta rất xót thương. Lúc ngươi nói cho ta biết là hắn rất tham công, đúng như hắn mong muốn, lúc này đây phá thành Hàng Châu, một phần thướng lớn nhất chính là dành cho hắn rồi.
Ninh Nghị chi vào Trần Á Nguyên đang buông thõng tay:
- Là ngươi rồi.
- Thế nhưng...
Văn Nhân Bất Nhị còn muốn nói.
- Hắn đã chết.
Ninh Nghị vẫn còn có thể tuyên bố như vậy đối với Trần Á Nguyên .
- Đây dù sao cũng là...
- Hắn đã chết rồi...
Rồi đột nhiên, Ninh Nghị quay người đàn ông đối diện mình rống lên, cực kỳ bất ngờ. Buổi tối nay, tâm tinh của hắn rõ ràng là rất không tốt. Văn Nhân Bất Nhị xoa xoa trán, trầm mặc một lát.
- Thật ra...ta muốn nói chính là, dùng hỏa thương kia đánh hắn không hay lắm, vừa rồi để ta giết hắn còn tốt hơn, dùng đao kiếm, người khác sẽ không phát hiện ra... Hiện tại chúng ta còn phải hủy thi diệt tích của hắn nữa...
- ồ, là ta quá kích động rồi.
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó chi về phía kia:
- Nhìn đi, hắn đã chết.
Lúc này, Trần Á Nguyên thật sự là bất động rồi.
Đêm còn dài, trong rừng vọng đến tiếng nói chuyện của ba người.
- Hủy thi diệt tích gì gì đó, ngươi có thông thạo không đấy, ngươi là gian tế, hẳn là chuyên nghiệp, ta và Hồng Đề đi trước...
- Dù sao cũng phải giúp một tay chứ...
- Ta sẽ giúp một tay.
- Lục cô nương nhân nghĩa.
- Quá ác tâm rồi .... Thật ra ta muốn nói, chết vì đất nước như vậy, người có năng lực
và nghĩ mình có năng lực nhiều lắm, nếu phương bắc kẻ ngu si nhiều một chút, có lẽ sẽ không thua thành như vậy rồi...
- Văn Nhân huynh cao kiến.
-
Không phải Ninh huynh đệ mới vừa rồi muốn nói câu này sao?
- Ta không có, chẳng qua Hồng Đề có thể nhớ kỹ, nếu như tương lai có một ngày nào đó triều Vũ xong rồi, đó là bởi vì có một đám thần tử giống đội hữu như chúng ta....
-...Dù gì thì hắn cũng chết rồi.
- Ha hả.
Rừng cây thanh tịnh, sao sáng như mâu, không bao lâu nữa, mưa xuống, giọt mưa tụ tập, mênh mông như sông, rơi vào trong rừng, rơi vào vùng quê đồi núi, rơi vào giữa thành trì cổ xưa, gột rửa khó lửa hỗn loạn khắp nơi nơi. Khi tạnh mưa, gió đi qua núi, sắc sáng hiện lên nơi xa vời, thời gian xẹt qua một ngày, một đêm, lần thứ hai sáng lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.