Quyển 4 - Chương 546: Khí tử và lý ngư (thượng)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/09/2023
Dịch giả: luongsonbac1102
Ngày mùng 9 tháng 8 năm Cảnh Hàn thứ 11, Cảnh Hàn đế Chu Triết thông qua việc bổ nhiệm mấy vị quan viên, trong đó có quyết định Nam Hòa huyện lệnh Lý Tần Lý Đức Tân được thăng lên làm Hà Đông lộ Thủy lục chuyển vận Phó sứ.
Tại Võ Triều, là Chuyển vận sứ một phương quyền lực cũng tương đương với chức Chủ Tịch tỉnh sau này. Mà trong kinh thành, người thực sự nắm được quyền lực về vận tải thông thường đều là tể tướng, nên có thể thấy được địa vị cao quý của chức vụ này.
Đương nhiên, Chuyển vận Phó sứ là chức quan hàng ngũ phẩm, ở đất kinh thành này cũng không được coi là cái gì to tát lắm, lần này trong số những vị quan mà được đến tiếp kiến thăng chức thì chức vị của gã có lẽ là thấp nhất. Nhưng Lý Tần vốn chỉ là một huyện lệnh thất phẩm, lần này còn chưa hết nhiệm kì mà đã được thăng lên chức vị Chuyển vận Phó sứ này, quả thực cũng được coi là một sự đề bạt đáng kể.
Cũng vì chuyện này, trong số những quan viên được thăng chức thì gã vẫn được chú ý đến nhiều nhất. Mà trong số nhân sĩ hiện nay, cũng có một vài người có phong khí, còn lại thì không nổi bật cho lắm.
Sau khi tảo triều xong, khi gọi mấy vị thần tử vào yết kiến, Chu Triết cũng nói vài câu về chuyện này:
- Muốn làm quan, nhưng lại sợ làm ngoại quan, đặc biệt là quan địa phương, quan phụ mẫu, sợ cho làm quan ở một ấp, hay một chức huyện lệnh, trẫm rất đau lòng khi thấy mấy chuyện này.
- Năm Cảnh Hàn thứ ba, cả nước thiếu 135 huyện lệnh, đến năm Cảnh Hàn thứ 7, vẫn còn thiếu hơn 90 huyện lệnh, đặc biệt là ở vùng Quảng Nam, có người được bổ nhiệm nhưng lại không đi nhậm chức, kéo dài thời gian ở kinh thành, chạy hết cửa này đến cửa khác! Chuyện này trẫm cũng biết.
- Đương nhiên chức vụ huyện lệnh có trách nhiệm vô cùng nặng nề, thử thách vô cùng nghiêm khắc, nếu đi nhậm chức, trời nam biển bắc chắc chắn sẽ khó gặp được người thân, việc này trẫm cũng hiểu được. Nhưng là quan phụ mẫu! Cái gì là quan phụ mẫu! Cái gọi là huyện lệnh, chính là những quan viên làm nền móng của quốc gia, họ thân với dân, gần với dân nhất! Bọn họ, sau mười năm gian khổ học tập, ra sức vì nước vì dân, nhưng trên thực tế lại muốn kén cá chọn canh, được bổ nhiệm lại muốn làm quan ở kinh thành! Nói thật ra, phàm là được nhậm chức huyện lệnh, thì sẽ không đi nhậm chức ấy, như vậy thì sau này cũng không có hy vọng thăng quan tiến chức! Chuyện này, trong lòng trẫm đã có tính toán trước.
Cũng bởi vì thời gian lâm triều chính thức đã qua, để biểu lộ sự thân thiết, lần triệu kiến này Chu Triết đã lựa chọn cách đi bộ ở ngự hoa viên, coi như là để giảm bớt chút không khí căng thẳng. Nhưng vào thời điểm nói lên chuyện này, vị hoàng đế từ tốn chắp hai tay sau lưng, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc. Những quan viên đi theo phía sau nghe răm rắp, trong lòng cũng có phần kinh sợ.
Chu Triết giơ tay lên, ra hiệu cho họ không cần căng thẳng như vậy, nên thả lỏng người một chút.
- Trẫm, đã từng nói, tuy nhiên những người có thể làm một huyện lệnh tốt, thì chuyện gì cũng sẽ có thể làm tốt. Từ năm Cảnh Hàn thứ 3 đến nay, những huyện lệnh mà được trẫm cố ý thăng chức không chỉ có một người. Đức Tân à, các ngươi là tấm gương của huyện lệnh, lần này thăng chức cho ngươi làm Chuyển Vận Phó sứ, rất nhiều người có ý kiến, nhưng trẫm nhìn vào những biểu hiện của ngươi ở Nam Hòa, nên vẫn quyết định sẽ cho ngươi chức vụ này. Người đi Hà Đông, cần phải làm một trợ lý đắc lực cho Lưu Tòng Minh, đừng để trẫm thất vọng. Tình hình ở Hà Đông không dễ giải quyết.
Lý Tần đi ở hàng cuối cùng chỉ biết khom người cúi đầu:
- Thần nhất định toàn lực ứng phó, không phụ sự hy vọng của Thánh Thượng
Trên mặt Chu Triết lộ ra nét tươi cười, quay đầu lại khoát tay:
- Không phải là phụ sự hy vọng của trẫm, mà là phụ sự hy vọng của dân chúng
Ông đưa tay ra chỉ vào những kẻ khác ở phía sau:
- Các ngươi cũng vậy. Hiện giờ là thiên hạ của Võ triều, nhìn như đang hưởng cảnh thái bình, nhưng trên thực tế thù trong giặc ngoài
Vị hoàng đế nói xong, liền bước lên một cây cầu hình vòm ở phía trước:
- Bên ngoài, người Liêu tuy đã đi rồi, nhưng các ngươi đừng tưởng rằng người Kim dễ đối phó. Bọn chúng cũng là những kẻ đi ra từ vùng khỉ ho cò gáy, lòng muông dạ thú, khó có thể thuần hóa. Lần này chiến sự chưa xong, bọn chúng liền xé bỏ minh ước trước đây, nếu không có sự cố gắng của Đồng Xu Mật, Quách tướng quân và những người khác, thì mười sáu châu Yến Vân chắc chắn cũng không thể lấy lại được dù chỉ một tấc
- Lại nói về trong nước, lúc này đây, nam bắc mấy lộ gặp tai họa, hàng triệu con dân đều rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Mà lúc này còn có nhiều kiến rồi sâu mọt ăn hại, muốn phá hoại gốc rễ của quốc gia này! Việc này, các ngươi đều phải để trong lòng cho trẫm. Nếu làm hỏng chuyện, dù trẫm có bỏ qua cho các ngươi, nhưng hàng vạn con dân cũng sẽ không bỏ qua cho viên quan phụ mẫu ấy. Các ngươi nhớ kỹ những lời này, đây chính là niềm hy vọng của trẫm đối với các ngươi
Chu Triết nói đến đây cũng coi như là đạt được mục đích của lần triệu kiến này, rồi sau đó quân thần cũng có nói vài câu với nhau, Chu Triết thậm chí còn hỏi đến việc nhà của một số thần tử trong đó. Mặc dù không chọn riêng Lý Tần để đem ra nói, nhưng kỳ thần gã cũng nổi bật so với những người kia. Sau khi yết kiến, mọi người đi ra ngoài, trong đó có mấy kẻ lại tỏ vẻ thân cận với Lý Tần, hẹn cùng nhau đi ăn cơm trưa. Đến lúc ra khỏi hoàng thành, gã đã thấy có sẵn mấy cỗ xe ngựa chờ ở đó, đứng đầu là tên chưởng quầy Trúc Ký, hiển nhiên là họ đang đợi gã.
Lý Tần còn nghĩ rằng Ninh Nghị muốn mời gã đến để chúc mừng, nên qua đó chào hỏi, nghĩ để đối phương có thể đi về trước, còn mình thì đi ăn cùng mấy vị quan kia, vì đó là bữa cơm không thể tránh được. Tên Chưởng quầy kia cũng cười khom người: người:
- Ông chủ tôi biết Lý đại nhân trưa nay phải dự bữa trưa cùng mấy vị kia, nên đã sai tiểu nhân đến đây chờ đón, các vị đại nhân kia muốn đi đâu, tiểu nhân đều có thể sắp xếp.
- Ha Ha, Lập Hằng
Lần này số quan được thăng chức tổng cộng có tám người, cho dù là chức quan lớn nhỏ đều làm ở ngoài kinh thành. Quan hệ của bọn họ ở kinh thành cũng có sâu có nông, nhưng bất kể là như thế nào, để tăng thêm các mối quan hệ quan trọng ở kinh thành, thì chính là nhờ tối này, buổi trưa này, tám người muốn đi ăn mừng một chút. Nghe biết Ninh Nghị đã giúp an bài, Lý Tần không khỏi vui cười, chỉ có điều trong sự tươi cười đó không có quá nhiều sự vui mừng.
Thương nhân có hành vi việc này cũng có thể sắp xếp ổn thỏa trước như vậy, khiến Lý Tần không khỏi suy nghĩ. Đặc biệt mới vừa rồi nghe được những lời nói của Thánh thượng lại nhìn thấy những chuyện liên quan đến của cái rồi thế lực, khiến trong lòng gã không khỏi thấy lo lắng.
Tuy nhiên, thấy Lý Tần có được mối quan hệ này, những người khác không khỏi thấy có hứng thú. Đối với bọn họ mà nói, tuy chức quan của Lý Tần còn nhỏ, nhưng lại có quan hệ với người trong kinh thành. Đối với chuyện này, mọi người đều sẽ đoán rằng, có thể thông qua Trúc Ký mà liên lạc với Tướng phủ, rồi từ Tướng phủ liên hệ được với nhất hệ của Tần Tự Nguyên, Lý Cương, có thể càng thêm thân cận dầu gì cũng là một chuyện tốt. Mà trong những người này lại có hai gã quan viên cũng mối quan hệ chặt chẽ với Tướng phủ, cũng do tuổi đã cao, kinh nghiệm từng trải nhiều nên có thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ.
Đợi đến sau khi ăn xong bữa trưa, tên chưởng quầy kia mới hỏi rõ nơi mà Lý Tần phải đi. Nhân tiện truyền đạt lời chúc mừng của Ninh Nghị đến gã.
Lý Tần vừa mới thăng quan nên mấy đêm đầu tiên cũng nên xây dựng với một số nhân vật trọng yếu, ví dụ như Tần Tự Nguyên hiện giờ đang làm hậu thuẫn cho gã, vô cùng quan trọng đấy. Ninh Nghị thì đơn giản chỉ là một thương nhân ở trong kinh thành, nên không thể mời hắn đến ăn cơm vào lúc trời tối được, tuy nhiên, Lý Tần lại lo nghĩ, nói:
- Chút nữa phiên Lý chưởng quầy đưa ta đến Hữu Tướng phủ, lần này ta lên chức, muốn đến đa tạ tướng gia. Kính xin Lý chưởng quầy về báo cáo lại cho Lập Hằng, nếu tướng gia tối nay không rảnh, không biết Lập Hằng có rảnh không, ta muốn đến để cảm tạ
Lý chưởng quầy gật đầu đồng ý, sau đó sai xe đưa Lý Tần đến Tướng phủ, còn ông ta thì đi về hồi báo cho Ninh Nghị những lời của Lý Tần. Khi ông ta vào đến phủ tìm được Ninh Nghị, lúc này Ninh Nghị đang chơi đùa với Ninh Hi ở sân, Tô Đàn Nhi ngồi bên đình đài cách đó không xa vừa nhìn hai cha con vừa thêu tranh, lúc Lý chưởng quầy đến, Ninh Nghị liền buông đứa nhỏ ra, rồi bảo nó đi về phía mẫu thân bên kia.
Sau khi nghe xong Lý chưởng quỹ nói, Ninh Nghị nhiều ít có chút nghi hoặc:
- Tần Tướng đêm nay có hẹn cùng với bên Thái sư rồi, tất nhiên là không rảnh, người đi chuẩn bị một bữa tiệc rượu ngon cho ta. Nhân tiện gọi luôn Văn Định, Văn Phương. Nếu bọn họ có rảnh thì hãy qua đây cùng góp vui, Lý Tần người này cũng không tệ lắm, để bọn họ quen nhau cũng tốt, ta sẽ đi gọi Tần Thiệu Du, mọi việc có lẽ vậy là ổn rồi
Tô Đàn Nhi ôm nhi tử qua bên này, đợi cho Lý chưởng quầy đi ra ngoài mới nhẹ giọng hỏi:
- Việc này, không phải là chuyện người trong nhà ăn với nhau một bữa cơm, Nếu Văn Định, Văn Phương cũng qua thì không phải là thêm phiền toái sao?
Ninh Nghị lắc lắc đầu:
- Ta quen biết và qua lại với Lý Tần đều là quang minh chính đại. Hiện giờ gã thăng quan, nếu phải mời thì nên để bạn bè tụ hội cùng chúc mừng, như vậy mới thoải mái. Huống chi trước kia ở thư viện Dự Sơn, gã cũng không phải không quen biết với Văn Định, Văn Phương, nên chuyện này vẫn có thể làm được, cái ta thấy lạ là sao hôm nay gã lại mời ta
Tô Đàn Nhi cười phá lên:
- Có thể là trong lòng gã cảm thấy được Tần tướng đề bạt, nguyên nhân là nhờ ở tướng công chàng
- Chưa chắc...
Ninh Nghị cười cười:
- ... Quan trường vẫn là quan trường, bạn bè cá nhân vẫn là bạn bè cá nhân, gã vừa mới thăng quan, mà chuyện lần này lại không dễ dàng gì, đúng ra nên kết mối quan hệ với những người khác, để đường đi sau này tốt một chút. Việc này, gã làm sao có thể không rõ được
- Dù sao cũng là chuyện của đàn ông các chàng
Tô Đàn Nhị nhún vai, nâng nhi tử lên trêu đùa với nó. Khi nàng và Ninh Nghị thành thân, tuy rằng ôn hòa, nhưng dù sao vẫn còn tồn tại cái gọi là thiếu nữ bộc lộ tài năng, nhưng hiện giờ cũng đã được kiềm chế nhiều, nên đã hợp với Ninh Nghị hơn nhiều, chỉ thỉnh thoảng đùa giỡn với hắn, không phải vì chuyện "không đoan trang" mà xung đột. Trên thực tế nàng vẫn đang độ tuổi thanh xuân tươi đẹp hai mốt hai hai tuổi, bên trong thì trầm ổn, nhưng vẫn luôn tràn đầy sức sống.
Còn ở trong gia đình, quan hệ, địa vị của hai người ở trong mắt người ngoài ngày càng được rõ ràng. Ninh Nghị trầm tính đáng tin cậy, Tô Đàn Nhi là chủ mẫu của một nhà, cũng có được sự uy nghiêm, khiến người khác phải khâm phục. Nếu có chuyện gì chỉ cần báo cáo cho một trong hai vợ chồng bọn họ, thì liền có ngay biện pháp xử lý, tuy rằng phong cách thì có khác nhau, nhưng hai người đều có thể xử lý tốt chuyện của đối phương.
Tô Đàn Nhi chỉ nói vài câu chứ thực chất cũng không để ý lắm đến Lý Tần kia.
Tối hôm đó, Ninh Nghị mở tiệc chiêu đãi ở Lý Tần, đám người Tô Văn Định, Tô Văn Phương, Tần Thiệu Du ở Trúc Ký, còn gọi mấy cô gái xinh đẹp ở bên Phàn Lâu đến hầu hạ, khách chủ đều ăn uống tưng bừng. Cho mãi đến khi buổi yến tiệc đã tàn, khi mọi người và đám nữ tử đùa giỡn nhau trông không còn hình tượng gì, Ninh Nghị đi ra ngoài ngắm cảnh đếm, Lý Tần tay cầm chén rượu đi tới.
Sau khi Trúc Ký và Phàn Lâu hợp tác về nghiệp vụ buôn bán với nhau, hai bên cũng qua lại nhiều nên đám người Tô Văn Định cũng khá quen thuộc với mấy cô gái bên Phàn Lâu kia, họ đùa giỡn vui vẻ trong đó. Lý Tần nhìn về phía con đường chạy trong thành, cảnh tượng buôn bán thật là náo nhiệt, gã hàn huyên với Ninh Nghị vài câu, rồi nói bóng gió về chuyện kia.
- Lập Hằng, lần này vào kinh, trong lòng ngu huynh có rất nhiều tâm trạng. Trong thâm tâm ta hiểu được, có thể đến được vị trí này cũng là nhờ công của Lập Hằng ngươi nhiều. Trong lòng ta luôn nhớ kĩ việc này, nhưng bởi vậy ta có mấy câu muốn nói, trước giờ vẫn để trong lòng, nếu không nói ra thì sẽ thấy vô cùng khó chịu. Nhưng hy vọng Lập Hằng sẽ không nghĩ rằng ta vừa mới thăng quan nên trở nên kiêu ngạo
Ninh Nghị nhìn gã:
- Cứ nói đi đừng ngại
- Ta muốn biết, gần đây Lập Hằng đang làm gì...
Lý Tần ngẫm nghĩ một chút, khó xử nói:
- ... Ta và người quen biết tại Bình Mạt, nên có nhiều chuyện cũng không cần vòng vo nữa. Lập Hằng biết rằng từ thuở nhỏ ta đã chăm đọc sách, vì muốn sau này là nên sự nghiệp, ta cũng rất khâm phục học thức của Lập Hằng, cũng từng tò mò tại sao một người kiệt xuất như vậy lại đi ở rể. Việc này Lập Hằng chưa từng trực tiếp trả lời cho ra biết, ta cũng chỉ có thể nói mỗi người có chí hướng cho riêng mình. Tuy rằng lúc đó Lập Hằng không hề để ý đến thân phận, nhưng trong những buổi dạy học, có rất nhiều quan niệm tích cực mà người truyền đạt lại cho học sinh, bởi vậy trong thâm tâm ta vẫn luôn tin rằng Lập Hằng đang muốn làm chút chuyện gì đó
Gã dừng lại một chút:
- Đối với việc này trong lòng ta chưa từng hoài nghi. Lập Hằng học thức uyên các, suy nghĩ chắc sẽ không giống với người thường. Nhưng đường lớn có lẽ ra giống nhau. Lập Hằng vốn rất có năng lực với mọi chuyện, bao gồm cả chuyện của Cố Yến Trinh...
Ninh Nghị nhíu nhíu mày. Lý Tần cũng cười cười:
- ... Bao gồm chuyện của Hoàng Thương, hay chuyện người gặp nạn tại Hàng Châu, rồi sau đó là phỉ khấu Lương Sơn năng lực làm việc của người từ xưa đến nay là không thể nghi ngờ. Nhưng cho đến lần này ta vào kinh thành thấy được mấy chuyện, thấy được Trúc Ký người phái xe đi thu mua lương thực, lại còn nghiên cứu những thứ kia, khiến ta không thể không nghĩ là việc kinh doanh này thật sự rất thành công, kiếm được chắc không ít tiền. Nhưng người rốt cuộc là muốn làm gì?
Thanh âm của gã trở nên trầm hơn khi hỏi câu này. Ngón tay của Ninh Nghị gõ gõ lên lan can của sân thượng, Lý Tần tạm ngừng một lát:
- Lập Hằng là người thông minh, nói đến đây ngu huynh cũng không có ý muốn giấu diếm. Những ngày qua ngu huynh đã nghĩ đây là con đường làm giàu của những thân hào, nhưng Lập Hằng ngươi muốn đi con đường này sao? Đám thân hào phú thương này nhìn thì là những kẻ nhiều tiền, nhưng trên thực tế ai để mắt đến họ, họ chỉ là cây không rễ, bình không nước, cho dù có khả năng giúp Tướng phủ quản lý sổ sách, nhưng như vậy thì có là gì. Lập Hằng thông minh như vậy, chắc sẽ nhìn ra, con đường này không đi đến đâu, thậm chí...
Gã do dự một chút rồi hạ giọng nói nhỏ:
- ... Thậm chí có khả năng sẽ nhận lấy con đường chết
Những âm thanh ồn ào bên ngoài và trong phòng tiệc truyền đến, Lý Tần nói xong câu này thì sân thượng bỗng trở nên yên tĩnh, Ninh Nghị nhẹ nhàng gõ ngón tay vào lan can, trên mặt có nét cười. Kỳ thật, theo sau câu nói đó, Ninh Nghị cũng liền hiểu được ý của đối phương, nếu không phải thực lòng xem hắn là bằng hữu tốt thì sẽ không nói những lời này ra, huống chi hiện giờ gã đã được thăng quan, đây lại còn là thời gian nên giành để tạo những mối quan hệ.
Chỉ là ý nghĩ trong lòng hắn, không thể nói với người khác, hắn gật đầu, suy nghĩ hồi lâu, khi ngón tay không gõ vào lan can nữa, hắn mở miệng, nói:
- Đức Tân, ta hỏi huynh một chuyện, huynh thấy lần này sắp xếp cho huynh làm Chuyển vận Phó sứ là muốn huynh làm gì?
Lý Tần nhíu mày:
- Lúc này hai bên nam bắc là nạn đói, tình huống khẩn cấp. Ta biết rằng Lưu đại nhân cũng là người của Tần Tướng, nhưng dù sao ta cũng là người mới, chưa chắc đã làm được tốt, nhưng cho dù là đắc tội với người ta, ta cũng muốn đường vận chuyển lương thực được thông suốt để giúp nạn thiên tai, đảm bảo vận chuyển lương thực cứu đói. Việc này ta đã chuẩn bị trước tâm lý rồi.
- Không đơn thuần là như vậy đâu...
Ninh Nghị cười rộ lên rồi lắc lắc đầu:
- Trách nhiệm lớn nhất lần này của huynh, không chỉ để bảo đảm đường vận chuyển lương thực giúp nạn thiên tai có thể thông suốt, mà còn đảm bảo thương đạo được thẳng đường. Chuyện này, không lâu nữa huynh sẽ hiểu
- Thương đạo?
Lý Tần nghi hoặc.
Ninh Nghị lại nói:
- Từ chức huyện lệnh lại được tăng ba cấp lên làm Chuyển vận Phó sứ, hơn nữa đây lại là chức vụ quan trọng, Đức Tân, chuyện này nếu đối với kẻ chỉ có năng lực bình thường thì đúng là chả khác gì thạch tín, còn đối với huynh đó lại là một loại thuốc bổ. Hổ lang chi thuốc, có những lúc lại giúp huynh bớt đi việc phấn đấu 30 năm, nhưng nếu không cẩn thận thì lại cắn lại huynh, nên huynh cần chuẩn bị tâm lý
Nghe Ninh Nghị bóc trần chuyện này, ánh mắt của Lý Tần mới trở nên nghiêm túc, lúc này gã đột nhiên hiểu được nhiều chuyện, thậm chí là cả tin tức mà gã thăng chức đều khác xa so với tưởng tượng của gã nhiều lắm. Chính vì thế, vị trí của Ninh Nghị ở trong Tướng phủ e rằng cũng không có đơn giản như gã nghĩ
Gã cau mày, đợi Ninh Nghị nói tiếp.
Ngày mùng 9 tháng 8 năm Cảnh Hàn thứ 11, Cảnh Hàn đế Chu Triết thông qua việc bổ nhiệm mấy vị quan viên, trong đó có quyết định Nam Hòa huyện lệnh Lý Tần Lý Đức Tân được thăng lên làm Hà Đông lộ Thủy lục chuyển vận Phó sứ.
Tại Võ Triều, là Chuyển vận sứ một phương quyền lực cũng tương đương với chức Chủ Tịch tỉnh sau này. Mà trong kinh thành, người thực sự nắm được quyền lực về vận tải thông thường đều là tể tướng, nên có thể thấy được địa vị cao quý của chức vụ này.
Đương nhiên, Chuyển vận Phó sứ là chức quan hàng ngũ phẩm, ở đất kinh thành này cũng không được coi là cái gì to tát lắm, lần này trong số những vị quan mà được đến tiếp kiến thăng chức thì chức vị của gã có lẽ là thấp nhất. Nhưng Lý Tần vốn chỉ là một huyện lệnh thất phẩm, lần này còn chưa hết nhiệm kì mà đã được thăng lên chức vị Chuyển vận Phó sứ này, quả thực cũng được coi là một sự đề bạt đáng kể.
Cũng vì chuyện này, trong số những quan viên được thăng chức thì gã vẫn được chú ý đến nhiều nhất. Mà trong số nhân sĩ hiện nay, cũng có một vài người có phong khí, còn lại thì không nổi bật cho lắm.
Sau khi tảo triều xong, khi gọi mấy vị thần tử vào yết kiến, Chu Triết cũng nói vài câu về chuyện này:
- Muốn làm quan, nhưng lại sợ làm ngoại quan, đặc biệt là quan địa phương, quan phụ mẫu, sợ cho làm quan ở một ấp, hay một chức huyện lệnh, trẫm rất đau lòng khi thấy mấy chuyện này.
- Năm Cảnh Hàn thứ ba, cả nước thiếu 135 huyện lệnh, đến năm Cảnh Hàn thứ 7, vẫn còn thiếu hơn 90 huyện lệnh, đặc biệt là ở vùng Quảng Nam, có người được bổ nhiệm nhưng lại không đi nhậm chức, kéo dài thời gian ở kinh thành, chạy hết cửa này đến cửa khác! Chuyện này trẫm cũng biết.
- Đương nhiên chức vụ huyện lệnh có trách nhiệm vô cùng nặng nề, thử thách vô cùng nghiêm khắc, nếu đi nhậm chức, trời nam biển bắc chắc chắn sẽ khó gặp được người thân, việc này trẫm cũng hiểu được. Nhưng là quan phụ mẫu! Cái gì là quan phụ mẫu! Cái gọi là huyện lệnh, chính là những quan viên làm nền móng của quốc gia, họ thân với dân, gần với dân nhất! Bọn họ, sau mười năm gian khổ học tập, ra sức vì nước vì dân, nhưng trên thực tế lại muốn kén cá chọn canh, được bổ nhiệm lại muốn làm quan ở kinh thành! Nói thật ra, phàm là được nhậm chức huyện lệnh, thì sẽ không đi nhậm chức ấy, như vậy thì sau này cũng không có hy vọng thăng quan tiến chức! Chuyện này, trong lòng trẫm đã có tính toán trước.
Cũng bởi vì thời gian lâm triều chính thức đã qua, để biểu lộ sự thân thiết, lần triệu kiến này Chu Triết đã lựa chọn cách đi bộ ở ngự hoa viên, coi như là để giảm bớt chút không khí căng thẳng. Nhưng vào thời điểm nói lên chuyện này, vị hoàng đế từ tốn chắp hai tay sau lưng, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc. Những quan viên đi theo phía sau nghe răm rắp, trong lòng cũng có phần kinh sợ.
Chu Triết giơ tay lên, ra hiệu cho họ không cần căng thẳng như vậy, nên thả lỏng người một chút.
- Trẫm, đã từng nói, tuy nhiên những người có thể làm một huyện lệnh tốt, thì chuyện gì cũng sẽ có thể làm tốt. Từ năm Cảnh Hàn thứ 3 đến nay, những huyện lệnh mà được trẫm cố ý thăng chức không chỉ có một người. Đức Tân à, các ngươi là tấm gương của huyện lệnh, lần này thăng chức cho ngươi làm Chuyển Vận Phó sứ, rất nhiều người có ý kiến, nhưng trẫm nhìn vào những biểu hiện của ngươi ở Nam Hòa, nên vẫn quyết định sẽ cho ngươi chức vụ này. Người đi Hà Đông, cần phải làm một trợ lý đắc lực cho Lưu Tòng Minh, đừng để trẫm thất vọng. Tình hình ở Hà Đông không dễ giải quyết.
Lý Tần đi ở hàng cuối cùng chỉ biết khom người cúi đầu:
- Thần nhất định toàn lực ứng phó, không phụ sự hy vọng của Thánh Thượng
Trên mặt Chu Triết lộ ra nét tươi cười, quay đầu lại khoát tay:
- Không phải là phụ sự hy vọng của trẫm, mà là phụ sự hy vọng của dân chúng
Ông đưa tay ra chỉ vào những kẻ khác ở phía sau:
- Các ngươi cũng vậy. Hiện giờ là thiên hạ của Võ triều, nhìn như đang hưởng cảnh thái bình, nhưng trên thực tế thù trong giặc ngoài
Vị hoàng đế nói xong, liền bước lên một cây cầu hình vòm ở phía trước:
- Bên ngoài, người Liêu tuy đã đi rồi, nhưng các ngươi đừng tưởng rằng người Kim dễ đối phó. Bọn chúng cũng là những kẻ đi ra từ vùng khỉ ho cò gáy, lòng muông dạ thú, khó có thể thuần hóa. Lần này chiến sự chưa xong, bọn chúng liền xé bỏ minh ước trước đây, nếu không có sự cố gắng của Đồng Xu Mật, Quách tướng quân và những người khác, thì mười sáu châu Yến Vân chắc chắn cũng không thể lấy lại được dù chỉ một tấc
- Lại nói về trong nước, lúc này đây, nam bắc mấy lộ gặp tai họa, hàng triệu con dân đều rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Mà lúc này còn có nhiều kiến rồi sâu mọt ăn hại, muốn phá hoại gốc rễ của quốc gia này! Việc này, các ngươi đều phải để trong lòng cho trẫm. Nếu làm hỏng chuyện, dù trẫm có bỏ qua cho các ngươi, nhưng hàng vạn con dân cũng sẽ không bỏ qua cho viên quan phụ mẫu ấy. Các ngươi nhớ kỹ những lời này, đây chính là niềm hy vọng của trẫm đối với các ngươi
Chu Triết nói đến đây cũng coi như là đạt được mục đích của lần triệu kiến này, rồi sau đó quân thần cũng có nói vài câu với nhau, Chu Triết thậm chí còn hỏi đến việc nhà của một số thần tử trong đó. Mặc dù không chọn riêng Lý Tần để đem ra nói, nhưng kỳ thần gã cũng nổi bật so với những người kia. Sau khi yết kiến, mọi người đi ra ngoài, trong đó có mấy kẻ lại tỏ vẻ thân cận với Lý Tần, hẹn cùng nhau đi ăn cơm trưa. Đến lúc ra khỏi hoàng thành, gã đã thấy có sẵn mấy cỗ xe ngựa chờ ở đó, đứng đầu là tên chưởng quầy Trúc Ký, hiển nhiên là họ đang đợi gã.
Lý Tần còn nghĩ rằng Ninh Nghị muốn mời gã đến để chúc mừng, nên qua đó chào hỏi, nghĩ để đối phương có thể đi về trước, còn mình thì đi ăn cùng mấy vị quan kia, vì đó là bữa cơm không thể tránh được. Tên Chưởng quầy kia cũng cười khom người: người:
- Ông chủ tôi biết Lý đại nhân trưa nay phải dự bữa trưa cùng mấy vị kia, nên đã sai tiểu nhân đến đây chờ đón, các vị đại nhân kia muốn đi đâu, tiểu nhân đều có thể sắp xếp.
- Ha Ha, Lập Hằng
Lần này số quan được thăng chức tổng cộng có tám người, cho dù là chức quan lớn nhỏ đều làm ở ngoài kinh thành. Quan hệ của bọn họ ở kinh thành cũng có sâu có nông, nhưng bất kể là như thế nào, để tăng thêm các mối quan hệ quan trọng ở kinh thành, thì chính là nhờ tối này, buổi trưa này, tám người muốn đi ăn mừng một chút. Nghe biết Ninh Nghị đã giúp an bài, Lý Tần không khỏi vui cười, chỉ có điều trong sự tươi cười đó không có quá nhiều sự vui mừng.
Thương nhân có hành vi việc này cũng có thể sắp xếp ổn thỏa trước như vậy, khiến Lý Tần không khỏi suy nghĩ. Đặc biệt mới vừa rồi nghe được những lời nói của Thánh thượng lại nhìn thấy những chuyện liên quan đến của cái rồi thế lực, khiến trong lòng gã không khỏi thấy lo lắng.
Tuy nhiên, thấy Lý Tần có được mối quan hệ này, những người khác không khỏi thấy có hứng thú. Đối với bọn họ mà nói, tuy chức quan của Lý Tần còn nhỏ, nhưng lại có quan hệ với người trong kinh thành. Đối với chuyện này, mọi người đều sẽ đoán rằng, có thể thông qua Trúc Ký mà liên lạc với Tướng phủ, rồi từ Tướng phủ liên hệ được với nhất hệ của Tần Tự Nguyên, Lý Cương, có thể càng thêm thân cận dầu gì cũng là một chuyện tốt. Mà trong những người này lại có hai gã quan viên cũng mối quan hệ chặt chẽ với Tướng phủ, cũng do tuổi đã cao, kinh nghiệm từng trải nhiều nên có thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ.
Đợi đến sau khi ăn xong bữa trưa, tên chưởng quầy kia mới hỏi rõ nơi mà Lý Tần phải đi. Nhân tiện truyền đạt lời chúc mừng của Ninh Nghị đến gã.
Lý Tần vừa mới thăng quan nên mấy đêm đầu tiên cũng nên xây dựng với một số nhân vật trọng yếu, ví dụ như Tần Tự Nguyên hiện giờ đang làm hậu thuẫn cho gã, vô cùng quan trọng đấy. Ninh Nghị thì đơn giản chỉ là một thương nhân ở trong kinh thành, nên không thể mời hắn đến ăn cơm vào lúc trời tối được, tuy nhiên, Lý Tần lại lo nghĩ, nói:
- Chút nữa phiên Lý chưởng quầy đưa ta đến Hữu Tướng phủ, lần này ta lên chức, muốn đến đa tạ tướng gia. Kính xin Lý chưởng quầy về báo cáo lại cho Lập Hằng, nếu tướng gia tối nay không rảnh, không biết Lập Hằng có rảnh không, ta muốn đến để cảm tạ
Lý chưởng quầy gật đầu đồng ý, sau đó sai xe đưa Lý Tần đến Tướng phủ, còn ông ta thì đi về hồi báo cho Ninh Nghị những lời của Lý Tần. Khi ông ta vào đến phủ tìm được Ninh Nghị, lúc này Ninh Nghị đang chơi đùa với Ninh Hi ở sân, Tô Đàn Nhi ngồi bên đình đài cách đó không xa vừa nhìn hai cha con vừa thêu tranh, lúc Lý chưởng quầy đến, Ninh Nghị liền buông đứa nhỏ ra, rồi bảo nó đi về phía mẫu thân bên kia.
Sau khi nghe xong Lý chưởng quỹ nói, Ninh Nghị nhiều ít có chút nghi hoặc:
- Tần Tướng đêm nay có hẹn cùng với bên Thái sư rồi, tất nhiên là không rảnh, người đi chuẩn bị một bữa tiệc rượu ngon cho ta. Nhân tiện gọi luôn Văn Định, Văn Phương. Nếu bọn họ có rảnh thì hãy qua đây cùng góp vui, Lý Tần người này cũng không tệ lắm, để bọn họ quen nhau cũng tốt, ta sẽ đi gọi Tần Thiệu Du, mọi việc có lẽ vậy là ổn rồi
Tô Đàn Nhi ôm nhi tử qua bên này, đợi cho Lý chưởng quầy đi ra ngoài mới nhẹ giọng hỏi:
- Việc này, không phải là chuyện người trong nhà ăn với nhau một bữa cơm, Nếu Văn Định, Văn Phương cũng qua thì không phải là thêm phiền toái sao?
Ninh Nghị lắc lắc đầu:
- Ta quen biết và qua lại với Lý Tần đều là quang minh chính đại. Hiện giờ gã thăng quan, nếu phải mời thì nên để bạn bè tụ hội cùng chúc mừng, như vậy mới thoải mái. Huống chi trước kia ở thư viện Dự Sơn, gã cũng không phải không quen biết với Văn Định, Văn Phương, nên chuyện này vẫn có thể làm được, cái ta thấy lạ là sao hôm nay gã lại mời ta
Tô Đàn Nhi cười phá lên:
- Có thể là trong lòng gã cảm thấy được Tần tướng đề bạt, nguyên nhân là nhờ ở tướng công chàng
- Chưa chắc...
Ninh Nghị cười cười:
- ... Quan trường vẫn là quan trường, bạn bè cá nhân vẫn là bạn bè cá nhân, gã vừa mới thăng quan, mà chuyện lần này lại không dễ dàng gì, đúng ra nên kết mối quan hệ với những người khác, để đường đi sau này tốt một chút. Việc này, gã làm sao có thể không rõ được
- Dù sao cũng là chuyện của đàn ông các chàng
Tô Đàn Nhị nhún vai, nâng nhi tử lên trêu đùa với nó. Khi nàng và Ninh Nghị thành thân, tuy rằng ôn hòa, nhưng dù sao vẫn còn tồn tại cái gọi là thiếu nữ bộc lộ tài năng, nhưng hiện giờ cũng đã được kiềm chế nhiều, nên đã hợp với Ninh Nghị hơn nhiều, chỉ thỉnh thoảng đùa giỡn với hắn, không phải vì chuyện "không đoan trang" mà xung đột. Trên thực tế nàng vẫn đang độ tuổi thanh xuân tươi đẹp hai mốt hai hai tuổi, bên trong thì trầm ổn, nhưng vẫn luôn tràn đầy sức sống.
Còn ở trong gia đình, quan hệ, địa vị của hai người ở trong mắt người ngoài ngày càng được rõ ràng. Ninh Nghị trầm tính đáng tin cậy, Tô Đàn Nhi là chủ mẫu của một nhà, cũng có được sự uy nghiêm, khiến người khác phải khâm phục. Nếu có chuyện gì chỉ cần báo cáo cho một trong hai vợ chồng bọn họ, thì liền có ngay biện pháp xử lý, tuy rằng phong cách thì có khác nhau, nhưng hai người đều có thể xử lý tốt chuyện của đối phương.
Tô Đàn Nhi chỉ nói vài câu chứ thực chất cũng không để ý lắm đến Lý Tần kia.
Tối hôm đó, Ninh Nghị mở tiệc chiêu đãi ở Lý Tần, đám người Tô Văn Định, Tô Văn Phương, Tần Thiệu Du ở Trúc Ký, còn gọi mấy cô gái xinh đẹp ở bên Phàn Lâu đến hầu hạ, khách chủ đều ăn uống tưng bừng. Cho mãi đến khi buổi yến tiệc đã tàn, khi mọi người và đám nữ tử đùa giỡn nhau trông không còn hình tượng gì, Ninh Nghị đi ra ngoài ngắm cảnh đếm, Lý Tần tay cầm chén rượu đi tới.
Sau khi Trúc Ký và Phàn Lâu hợp tác về nghiệp vụ buôn bán với nhau, hai bên cũng qua lại nhiều nên đám người Tô Văn Định cũng khá quen thuộc với mấy cô gái bên Phàn Lâu kia, họ đùa giỡn vui vẻ trong đó. Lý Tần nhìn về phía con đường chạy trong thành, cảnh tượng buôn bán thật là náo nhiệt, gã hàn huyên với Ninh Nghị vài câu, rồi nói bóng gió về chuyện kia.
- Lập Hằng, lần này vào kinh, trong lòng ngu huynh có rất nhiều tâm trạng. Trong thâm tâm ta hiểu được, có thể đến được vị trí này cũng là nhờ công của Lập Hằng ngươi nhiều. Trong lòng ta luôn nhớ kĩ việc này, nhưng bởi vậy ta có mấy câu muốn nói, trước giờ vẫn để trong lòng, nếu không nói ra thì sẽ thấy vô cùng khó chịu. Nhưng hy vọng Lập Hằng sẽ không nghĩ rằng ta vừa mới thăng quan nên trở nên kiêu ngạo
Ninh Nghị nhìn gã:
- Cứ nói đi đừng ngại
- Ta muốn biết, gần đây Lập Hằng đang làm gì...
Lý Tần ngẫm nghĩ một chút, khó xử nói:
- ... Ta và người quen biết tại Bình Mạt, nên có nhiều chuyện cũng không cần vòng vo nữa. Lập Hằng biết rằng từ thuở nhỏ ta đã chăm đọc sách, vì muốn sau này là nên sự nghiệp, ta cũng rất khâm phục học thức của Lập Hằng, cũng từng tò mò tại sao một người kiệt xuất như vậy lại đi ở rể. Việc này Lập Hằng chưa từng trực tiếp trả lời cho ra biết, ta cũng chỉ có thể nói mỗi người có chí hướng cho riêng mình. Tuy rằng lúc đó Lập Hằng không hề để ý đến thân phận, nhưng trong những buổi dạy học, có rất nhiều quan niệm tích cực mà người truyền đạt lại cho học sinh, bởi vậy trong thâm tâm ta vẫn luôn tin rằng Lập Hằng đang muốn làm chút chuyện gì đó
Gã dừng lại một chút:
- Đối với việc này trong lòng ta chưa từng hoài nghi. Lập Hằng học thức uyên các, suy nghĩ chắc sẽ không giống với người thường. Nhưng đường lớn có lẽ ra giống nhau. Lập Hằng vốn rất có năng lực với mọi chuyện, bao gồm cả chuyện của Cố Yến Trinh...
Ninh Nghị nhíu nhíu mày. Lý Tần cũng cười cười:
- ... Bao gồm chuyện của Hoàng Thương, hay chuyện người gặp nạn tại Hàng Châu, rồi sau đó là phỉ khấu Lương Sơn năng lực làm việc của người từ xưa đến nay là không thể nghi ngờ. Nhưng cho đến lần này ta vào kinh thành thấy được mấy chuyện, thấy được Trúc Ký người phái xe đi thu mua lương thực, lại còn nghiên cứu những thứ kia, khiến ta không thể không nghĩ là việc kinh doanh này thật sự rất thành công, kiếm được chắc không ít tiền. Nhưng người rốt cuộc là muốn làm gì?
Thanh âm của gã trở nên trầm hơn khi hỏi câu này. Ngón tay của Ninh Nghị gõ gõ lên lan can của sân thượng, Lý Tần tạm ngừng một lát:
- Lập Hằng là người thông minh, nói đến đây ngu huynh cũng không có ý muốn giấu diếm. Những ngày qua ngu huynh đã nghĩ đây là con đường làm giàu của những thân hào, nhưng Lập Hằng ngươi muốn đi con đường này sao? Đám thân hào phú thương này nhìn thì là những kẻ nhiều tiền, nhưng trên thực tế ai để mắt đến họ, họ chỉ là cây không rễ, bình không nước, cho dù có khả năng giúp Tướng phủ quản lý sổ sách, nhưng như vậy thì có là gì. Lập Hằng thông minh như vậy, chắc sẽ nhìn ra, con đường này không đi đến đâu, thậm chí...
Gã do dự một chút rồi hạ giọng nói nhỏ:
- ... Thậm chí có khả năng sẽ nhận lấy con đường chết
Những âm thanh ồn ào bên ngoài và trong phòng tiệc truyền đến, Lý Tần nói xong câu này thì sân thượng bỗng trở nên yên tĩnh, Ninh Nghị nhẹ nhàng gõ ngón tay vào lan can, trên mặt có nét cười. Kỳ thật, theo sau câu nói đó, Ninh Nghị cũng liền hiểu được ý của đối phương, nếu không phải thực lòng xem hắn là bằng hữu tốt thì sẽ không nói những lời này ra, huống chi hiện giờ gã đã được thăng quan, đây lại còn là thời gian nên giành để tạo những mối quan hệ.
Chỉ là ý nghĩ trong lòng hắn, không thể nói với người khác, hắn gật đầu, suy nghĩ hồi lâu, khi ngón tay không gõ vào lan can nữa, hắn mở miệng, nói:
- Đức Tân, ta hỏi huynh một chuyện, huynh thấy lần này sắp xếp cho huynh làm Chuyển vận Phó sứ là muốn huynh làm gì?
Lý Tần nhíu mày:
- Lúc này hai bên nam bắc là nạn đói, tình huống khẩn cấp. Ta biết rằng Lưu đại nhân cũng là người của Tần Tướng, nhưng dù sao ta cũng là người mới, chưa chắc đã làm được tốt, nhưng cho dù là đắc tội với người ta, ta cũng muốn đường vận chuyển lương thực được thông suốt để giúp nạn thiên tai, đảm bảo vận chuyển lương thực cứu đói. Việc này ta đã chuẩn bị trước tâm lý rồi.
- Không đơn thuần là như vậy đâu...
Ninh Nghị cười rộ lên rồi lắc lắc đầu:
- Trách nhiệm lớn nhất lần này của huynh, không chỉ để bảo đảm đường vận chuyển lương thực giúp nạn thiên tai có thể thông suốt, mà còn đảm bảo thương đạo được thẳng đường. Chuyện này, không lâu nữa huynh sẽ hiểu
- Thương đạo?
Lý Tần nghi hoặc.
Ninh Nghị lại nói:
- Từ chức huyện lệnh lại được tăng ba cấp lên làm Chuyển vận Phó sứ, hơn nữa đây lại là chức vụ quan trọng, Đức Tân, chuyện này nếu đối với kẻ chỉ có năng lực bình thường thì đúng là chả khác gì thạch tín, còn đối với huynh đó lại là một loại thuốc bổ. Hổ lang chi thuốc, có những lúc lại giúp huynh bớt đi việc phấn đấu 30 năm, nhưng nếu không cẩn thận thì lại cắn lại huynh, nên huynh cần chuẩn bị tâm lý
Nghe Ninh Nghị bóc trần chuyện này, ánh mắt của Lý Tần mới trở nên nghiêm túc, lúc này gã đột nhiên hiểu được nhiều chuyện, thậm chí là cả tin tức mà gã thăng chức đều khác xa so với tưởng tượng của gã nhiều lắm. Chính vì thế, vị trí của Ninh Nghị ở trong Tướng phủ e rằng cũng không có đơn giản như gã nghĩ
Gã cau mày, đợi Ninh Nghị nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.