Quyển 3 - Chương 486: Khi Yến quay về, trăng ngập lầu tây
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
17/06/2014
- Nhưng ta chưa bao giờ thả lỏng sự đề phòng đối với ngươi. Mà khi
đến huyện Phong Bình, ngươi nhét một tờ giấy vào trong ngực một nha dịch đã chết … Ta mới có thể xác định là ngươi.
- Thông minh một đời, bỏ sót một điểm, quả thật chỉ có ngươi!
Tịch Quân Dục chỉ vào Yến Thanh cười rộ lên:
- Lợi hại khôn khéo, võ nghệ cao cường, có năng lực, có thủ đoạn, hơn nữa ngươi còn có quan hệ tốt với đại bộ phận huynh đệ Lương Sơn. Hơn nữa chỉ có ngươi mới có thể lấp kín chỗ trống mà ta vẫn cảm thấy kỳ quái nhất. Vì sao y nguyện ý đặt cược trên người nội gian này? Nếu loại trừ sự thần thông quảng đại có chứa nhiều chuẩn bị của ến Thanh … Bởi vì giữa ngươi và Lư viên ngoại, không phải tình cảm huynh đệ … Mà là tình cảm luyến tình! Ngươi là luyến đồng …
Những lời này vừa nói ra, xung quanh có người vẻ mặt cổ quái, có người gần như bật cười. Vẻ mặt Yến Thanh vốn lúc đầu còn khá tùy ý nhưng lúc này hơi hơi cúi đầu, khí thế toàn thân đã lộ ra sát khí.
Yến Thanh tính tình ôn hòa, nhưng bộ dạng khá tuấn mỹ mà không mất đi khí thế dương cương, hơn nữa võ nghệ lại cao cường, rất nhiều người trên Lương Sơn đều có quan hệ tốt với y. Nhưng đối với quan hệ không đơn giản là chủ tớ giữa y và Lư Tuấn Nghĩa thì trên núi chỉ có một ít người mơ hồ biết nhưng cũng không nói ra mà thôi. Tuy Yến Thanh là người hầu của nhà Lư Tuấn Nghĩa nhưng từ những năm trước đó quả thật là xuất thân luyến đồng.
Nhưng ở thời đại này, cho dù giữa hai nam nhân có điểm gì đó cũng coi như là việc phong nhã, chỉ có điều không tiện nói ra ngoài mà thôi. Bởi vì nguyên nhân này mà Yến Thanh mới có thể lăn lộn phát triển nhanh chóng ở thanh lâu, được thanh danh Lãng Tử Yến Thanh. Nhưng sau đó y trưởng thành, đồng thời cũng chưa chắc đã thực sự có quan hệ thân thể với Lư Tuấn Nghĩa, đặc biệt sau lại cứu Lư Tuấn Nghĩa lên núi, đã xem như có thân phận huynh đệ đường đường chính chính, không có ai nói lại chuyện này nữa.
Nhưng lúc này Tịch Quân Dục nói ra chính là làm nhục không hơn không kém, không khác nào vuốt râu hùm, túm vảy ngược của rồng (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận) … Tịch Quân Dục lúc này đương nhiên không sợ Yến Thanh, chỉ cười tự đắc. Còn Yến Thanh thì ánh mắt lạnh lẽo hẳn lên. Đám người Đới Tông, Võ Tòng đều tiến lên một bước.
Tống Giang trầm giọng nói:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm. Yến huynh đệ, Tống Giang ta tự hỏi vẫn chưa từng bạc đãi ngươi, sao ngươi lại như thế đối với ta? Thiện ác cuối cùng đều có báo, hôm nay ngươi bị chúng ta vạch trần cũng coi như không oan! Hôm nay Ninh Lập Hằng đang ở thung lũng Chiến Gia, chúng ta giết tới, chính là muốn đẩy y vào chỗ chết. Nơi này không phải là đồi Độc Long, xung quanh địa thế trống trải. Chúng ta giết tới cũng không phải vì tiêu diệt toàn bộ hai ngàn người kia mà chính là muốn lấy ba ngàn người toàn lực giết khó có thể may mắn được! Nếu ngươi hối cải thì sớm đầu hàng, bó tay chịu trói. Đến lúc đó xử trí ngươi như thế nào có lẽ còn có huynh đệ cầu tình cho ngươi.
Tống Giang nói xong thì có người dẫn ngựa đi tới. Gã cũng không để ý tới câu trả lời của Yến Thanh, cưỡi lên ngựa chuẩn bị đi. Ở phía sau, Yến Thanh cúi đầu bật cười:
- Ha ha ha ha … Tống Giang …
Tiếng cười này có vẻ vớ vẩn, Tống Giang nghiêng đầu, Yến Thanh ở phía sau trầm giọng nói:
- Ngươi cứ la hét chuyện ma quỷ thay trời hành đạo, chẳng phải chính ngươi cũng không tin sao?!
Lời này gần như cắn răng mà nói, Tống Giang nhìn y một chút. Yến Thanh đứng đó, thẳng người lên, toàn thân rắn rỏi, lấy từ trong ngực ra một tấm vải dầu, chậm rãi quấn lên quanh ta hơi hơi bước lên, đám người Đới Tông cũng thay đổi phương hướng, đề phòng y chạy trốn.
- Đúng vậến Thanh ta là người có thân phận ti tiện. Nhưng Tống Giang ngươi chỉ là một tên thổ phỉ! Chưa từng bạc đãi người ư?! Ngươi nghĩ mọi người đều là thằng ngu sao? Viên ngoại nhà ta vốn là phú thương ở phủ Đại Danh, có nhà có ruộng có gia đình. Ngươi nói ông ấy là anh hùng hảo hán cho nên phải khiến ông ấy lên núi vào rừng làm cướp ư? Một mưu kế làm thơ phản, khiến viên ngoại biên thành tan cửa nát nhà! Các ngươi cũng biết, lần đầu tiên khi viên ngoại đi ra, ta từng khổ sở khuyên can ông ấy, đừng sính khí phách nhất thời mà lên Lương Sơn …
Cuốn vải dầu trên tay xong, Yến Thanh nắm chặt tay phát ra những tiếng rắc rắc.
Dưới ánh trăng, ánh mắt y lợi hại như mắt hổ.
- Viên ngoại không nghe ta khuyên, cuối cùng rơi vào mưu kế của Văn Nhân Bất Nhị. Cùng đường, ta cũng chỉ có thể khuyên viên ngoại lên Lương Sơn … Yến Tiểu Ất thật sự là người có thân phận hèn mọn, ở đâu cũng đều không sao cả. Nhưng ta còn phân biệt được rõ tốt xấu, biết được sự tình này là ai làm! Tống Giang! Thiệt cho ngươi có thể dõng dạc nói rằng ngươi chưa từng bạc đãi người khác! Ngươi làm hại người ta nhà tan cửa nát, lại còn đúng lý hợp tình muốn người ta phải cảm tạ ngươi! Trên Lương Sơn có bao nhiêu người như vậy? Người nhà của Tần Minh là bị hại như thế nào? Từ Ninh là như thế nào? Bọn họ có phải như lợn như chó hay không, nghĩ như thế nào, ta không biết. Nhưng ta nói cho ngươi, từ khi Yến Thanh ta lên Lương Sơn, trong lòng ta lúc nào cũng trông mong các ngươi chết sạch toàn bộ!
Y lấy răng kéo mảnh vải quấn trên cánh tay, xương cốt hơi rung động, ánh mắt chăm chú nhìn chuẩn Tống Giang, nở một nụ cười lạnh lùng, ác liệt như soi. Tống Giang đè dây cương, nói:
- Giết y!
- A!
Nắm quyền phóng tới, Yến Thanh bước lên một bước, đổi chưởng, khí thế trên người đã trở nên thực sự nguy hiểm. Từ đầu tới cuối, người thanh niên vẫn luôn có thái độ ôn hòa trên Lương Sơn lúc này rốt cục thể hiện thái độ công kích hung bạo nhất, cho thấy khí thế tuyệt đối không đầu hàng ở đây. Ở phía trước, đám người Võ Tòng đón đánh. Bọn họ không đến mức sợ hãi Yến Thanh, nhưng cũng vào lúc này, không có ai thực sự dám coi thường y.
Tống Giang giục ngựa rời đi. Một số người ẩn núp trong bóng tối xung quanh cũng bắt đầu theo gã mà đi.
Bên nàến Thanh bước mấy bước rồi đột nhiên lao về phía Tống Giang.
Đón lấy y ở phía trước là một quyền phá gió. Đây là cao thủ có thân thủ số một số hai trên Lương Sơn, thậm chí tay không đánh hổ, Hành Giả Võ Tòng. Phía sau đó là Sài Tiến, Quan Thắng và hơn mười tên tinh nhuệ Lương Sơn có võ nghệ cao cường.
Nhưng bóng dáng Yến Thanh không hề dừng lại. Thân thể xông thẳng tới, trong lúc lao đi thì hai tay vồ mạnh về hai hướng ở phía trước, giống như mãnh hổ vồ tới.
Bốp một tiếng, hai bóng người va chạm vào nhau. Quan Thắng vung đại đao, Sài Tiến cũng lao tới cùng với hơn mười bóng người khác. Đới Tông nhảy lên từ phía sau lưng, đoản đao đâm tới không một tiếng động, Vô số va chạm, ác ý, sát niệm, v. v … Hòa lẫn vào nhau, che đậy ánh trăng.
Ở kinh thành cách đó ngàn dặm, Lư Tuấn Nghĩa dừng luyện võ trên sân, mồ hôi rơi xuống trên cơ thể cởi trần. Ngẩng đầu lên, trăng sáng treo trên trời, chiếu sáng khắp nơi … Gã đi vào phòng, nghĩ không biết sự tình Lương Sơn thế nào rồi … Bóng người va chạm hỗn loạn, quyền phong gào thét, huyết hoa nở rộ ở trước mắt, thân người đụng vào thân cây, phá tan cây cỏ. Dưới ánh trăng đem, chiến cuộc kéo dài lan ra, chỉ để lại vết máu loang lổ.
- Đi!
Bị vây trong cuộc sát phạt này không phải chỉ một người mà là hai người. Cũng bởi vì như vậy nên cuộc chiến đấu mới có thể duy trì thời gian lâu đến như vậy, thậm chí vẫn duy trì cho đến khi … Bên kia núi truyền đến tiếng chém giết.
Đỡ một chùy của Võ Tòng đánh vào bụng dưới, một quyền nện tới đánh văng cả người gã ra, sau đó là bắt, khóa, cuốn lấy cánh tay Võ Tòng, đồng thời tóm lấy gã nện về phía trước. Võ Tòng một tay chống đỡ lấy thân cây phía trước, tay kia đột nhiên mạnh mẽ phá giải, liên hoàn trọng quyền đánh về phía Yến Thanh. Yến Thanh cũng dùng trọng quyền đánh trả. Khi Đới Tông đánh lén tới thì bị một thanh đại đao chém văng ra.
Đau đớn bỏng vát, cảm giác tê dại trong đầu, máu tươi sôi trào, chống đỡ hai người một mạch chạy trốn. Nhưng trên thân thể quả thật là chi chít vết thương.
Quyền của Võ Tòng rất nặng, Đới Tông thì biến hóa linh hoạt, nhẹ nhàng, nhưng luận về võ nghệ thì không có ai là kém Yến Thanh cả. Tinh nhuệ Lương Sơn đuổi giết xung quanh thì cũng không có ai kém, đều có khả năng lấy một địch nhiều người, rất khó có thể tìm được may mắn.
Không riêng gì Yến Thanh, Quan Thắng đang múa đao ở phía sau cũng chồng chất vết thương trên người. Một cái móc câu dính trên người gã, tuy rằng bị gã dùng đao chặt đứt nhưng móc đã cắm vào trong thân thể. Mặc dù trên người gã bị rất nhiều vết thương nhưng vẫn thần dũng vung đao, mỗi đao chém ra đều mở ra được một phạm vi nhất định, khiến hai người có không gian di chuyển.
Yến Thanh không ngờ rằng đúng vào lúc bị vây giết thì người đột nhiên thét lớn xuất đao, ý định trợ giúp mình thoát vây lại chính là Quan Thắng. Quan Thắng chưa chắc đã là nội gian mà Ninh Lập Hằng xúi giục. Khi còn ở đồi Độc Long, chính Ninh Nghị đã bẫy Quan Thắng và Yến Thanh còn đứng ra phối hợp. Đối với Quan Thắng vẫn luôn chú ý tới thanh danh thì đó là một sự sỉ nhục lớn lao. Chính vì vậy từ đó về sau, gã vẫn kiên trì muốn là kẻ thù của Ninh Nghị, đi theo đám người Lương Sơn chạy trốn.
Bị Ninh Nghị bẫy như vậy cũng chỉ làm kiên định hơn quyết tâm của gã làm bạn cùng với đám người Lương Sơn.
- Thông minh một đời, bỏ sót một điểm, quả thật chỉ có ngươi!
Tịch Quân Dục chỉ vào Yến Thanh cười rộ lên:
- Lợi hại khôn khéo, võ nghệ cao cường, có năng lực, có thủ đoạn, hơn nữa ngươi còn có quan hệ tốt với đại bộ phận huynh đệ Lương Sơn. Hơn nữa chỉ có ngươi mới có thể lấp kín chỗ trống mà ta vẫn cảm thấy kỳ quái nhất. Vì sao y nguyện ý đặt cược trên người nội gian này? Nếu loại trừ sự thần thông quảng đại có chứa nhiều chuẩn bị của ến Thanh … Bởi vì giữa ngươi và Lư viên ngoại, không phải tình cảm huynh đệ … Mà là tình cảm luyến tình! Ngươi là luyến đồng …
Những lời này vừa nói ra, xung quanh có người vẻ mặt cổ quái, có người gần như bật cười. Vẻ mặt Yến Thanh vốn lúc đầu còn khá tùy ý nhưng lúc này hơi hơi cúi đầu, khí thế toàn thân đã lộ ra sát khí.
Yến Thanh tính tình ôn hòa, nhưng bộ dạng khá tuấn mỹ mà không mất đi khí thế dương cương, hơn nữa võ nghệ lại cao cường, rất nhiều người trên Lương Sơn đều có quan hệ tốt với y. Nhưng đối với quan hệ không đơn giản là chủ tớ giữa y và Lư Tuấn Nghĩa thì trên núi chỉ có một ít người mơ hồ biết nhưng cũng không nói ra mà thôi. Tuy Yến Thanh là người hầu của nhà Lư Tuấn Nghĩa nhưng từ những năm trước đó quả thật là xuất thân luyến đồng.
Nhưng ở thời đại này, cho dù giữa hai nam nhân có điểm gì đó cũng coi như là việc phong nhã, chỉ có điều không tiện nói ra ngoài mà thôi. Bởi vì nguyên nhân này mà Yến Thanh mới có thể lăn lộn phát triển nhanh chóng ở thanh lâu, được thanh danh Lãng Tử Yến Thanh. Nhưng sau đó y trưởng thành, đồng thời cũng chưa chắc đã thực sự có quan hệ thân thể với Lư Tuấn Nghĩa, đặc biệt sau lại cứu Lư Tuấn Nghĩa lên núi, đã xem như có thân phận huynh đệ đường đường chính chính, không có ai nói lại chuyện này nữa.
Nhưng lúc này Tịch Quân Dục nói ra chính là làm nhục không hơn không kém, không khác nào vuốt râu hùm, túm vảy ngược của rồng (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận) … Tịch Quân Dục lúc này đương nhiên không sợ Yến Thanh, chỉ cười tự đắc. Còn Yến Thanh thì ánh mắt lạnh lẽo hẳn lên. Đám người Đới Tông, Võ Tòng đều tiến lên một bước.
Tống Giang trầm giọng nói:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm. Yến huynh đệ, Tống Giang ta tự hỏi vẫn chưa từng bạc đãi ngươi, sao ngươi lại như thế đối với ta? Thiện ác cuối cùng đều có báo, hôm nay ngươi bị chúng ta vạch trần cũng coi như không oan! Hôm nay Ninh Lập Hằng đang ở thung lũng Chiến Gia, chúng ta giết tới, chính là muốn đẩy y vào chỗ chết. Nơi này không phải là đồi Độc Long, xung quanh địa thế trống trải. Chúng ta giết tới cũng không phải vì tiêu diệt toàn bộ hai ngàn người kia mà chính là muốn lấy ba ngàn người toàn lực giết khó có thể may mắn được! Nếu ngươi hối cải thì sớm đầu hàng, bó tay chịu trói. Đến lúc đó xử trí ngươi như thế nào có lẽ còn có huynh đệ cầu tình cho ngươi.
Tống Giang nói xong thì có người dẫn ngựa đi tới. Gã cũng không để ý tới câu trả lời của Yến Thanh, cưỡi lên ngựa chuẩn bị đi. Ở phía sau, Yến Thanh cúi đầu bật cười:
- Ha ha ha ha … Tống Giang …
Tiếng cười này có vẻ vớ vẩn, Tống Giang nghiêng đầu, Yến Thanh ở phía sau trầm giọng nói:
- Ngươi cứ la hét chuyện ma quỷ thay trời hành đạo, chẳng phải chính ngươi cũng không tin sao?!
Lời này gần như cắn răng mà nói, Tống Giang nhìn y một chút. Yến Thanh đứng đó, thẳng người lên, toàn thân rắn rỏi, lấy từ trong ngực ra một tấm vải dầu, chậm rãi quấn lên quanh ta hơi hơi bước lên, đám người Đới Tông cũng thay đổi phương hướng, đề phòng y chạy trốn.
- Đúng vậến Thanh ta là người có thân phận ti tiện. Nhưng Tống Giang ngươi chỉ là một tên thổ phỉ! Chưa từng bạc đãi người ư?! Ngươi nghĩ mọi người đều là thằng ngu sao? Viên ngoại nhà ta vốn là phú thương ở phủ Đại Danh, có nhà có ruộng có gia đình. Ngươi nói ông ấy là anh hùng hảo hán cho nên phải khiến ông ấy lên núi vào rừng làm cướp ư? Một mưu kế làm thơ phản, khiến viên ngoại biên thành tan cửa nát nhà! Các ngươi cũng biết, lần đầu tiên khi viên ngoại đi ra, ta từng khổ sở khuyên can ông ấy, đừng sính khí phách nhất thời mà lên Lương Sơn …
Cuốn vải dầu trên tay xong, Yến Thanh nắm chặt tay phát ra những tiếng rắc rắc.
Dưới ánh trăng, ánh mắt y lợi hại như mắt hổ.
- Viên ngoại không nghe ta khuyên, cuối cùng rơi vào mưu kế của Văn Nhân Bất Nhị. Cùng đường, ta cũng chỉ có thể khuyên viên ngoại lên Lương Sơn … Yến Tiểu Ất thật sự là người có thân phận hèn mọn, ở đâu cũng đều không sao cả. Nhưng ta còn phân biệt được rõ tốt xấu, biết được sự tình này là ai làm! Tống Giang! Thiệt cho ngươi có thể dõng dạc nói rằng ngươi chưa từng bạc đãi người khác! Ngươi làm hại người ta nhà tan cửa nát, lại còn đúng lý hợp tình muốn người ta phải cảm tạ ngươi! Trên Lương Sơn có bao nhiêu người như vậy? Người nhà của Tần Minh là bị hại như thế nào? Từ Ninh là như thế nào? Bọn họ có phải như lợn như chó hay không, nghĩ như thế nào, ta không biết. Nhưng ta nói cho ngươi, từ khi Yến Thanh ta lên Lương Sơn, trong lòng ta lúc nào cũng trông mong các ngươi chết sạch toàn bộ!
Y lấy răng kéo mảnh vải quấn trên cánh tay, xương cốt hơi rung động, ánh mắt chăm chú nhìn chuẩn Tống Giang, nở một nụ cười lạnh lùng, ác liệt như soi. Tống Giang đè dây cương, nói:
- Giết y!
- A!
Nắm quyền phóng tới, Yến Thanh bước lên một bước, đổi chưởng, khí thế trên người đã trở nên thực sự nguy hiểm. Từ đầu tới cuối, người thanh niên vẫn luôn có thái độ ôn hòa trên Lương Sơn lúc này rốt cục thể hiện thái độ công kích hung bạo nhất, cho thấy khí thế tuyệt đối không đầu hàng ở đây. Ở phía trước, đám người Võ Tòng đón đánh. Bọn họ không đến mức sợ hãi Yến Thanh, nhưng cũng vào lúc này, không có ai thực sự dám coi thường y.
Tống Giang giục ngựa rời đi. Một số người ẩn núp trong bóng tối xung quanh cũng bắt đầu theo gã mà đi.
Bên nàến Thanh bước mấy bước rồi đột nhiên lao về phía Tống Giang.
Đón lấy y ở phía trước là một quyền phá gió. Đây là cao thủ có thân thủ số một số hai trên Lương Sơn, thậm chí tay không đánh hổ, Hành Giả Võ Tòng. Phía sau đó là Sài Tiến, Quan Thắng và hơn mười tên tinh nhuệ Lương Sơn có võ nghệ cao cường.
Nhưng bóng dáng Yến Thanh không hề dừng lại. Thân thể xông thẳng tới, trong lúc lao đi thì hai tay vồ mạnh về hai hướng ở phía trước, giống như mãnh hổ vồ tới.
Bốp một tiếng, hai bóng người va chạm vào nhau. Quan Thắng vung đại đao, Sài Tiến cũng lao tới cùng với hơn mười bóng người khác. Đới Tông nhảy lên từ phía sau lưng, đoản đao đâm tới không một tiếng động, Vô số va chạm, ác ý, sát niệm, v. v … Hòa lẫn vào nhau, che đậy ánh trăng.
Ở kinh thành cách đó ngàn dặm, Lư Tuấn Nghĩa dừng luyện võ trên sân, mồ hôi rơi xuống trên cơ thể cởi trần. Ngẩng đầu lên, trăng sáng treo trên trời, chiếu sáng khắp nơi … Gã đi vào phòng, nghĩ không biết sự tình Lương Sơn thế nào rồi … Bóng người va chạm hỗn loạn, quyền phong gào thét, huyết hoa nở rộ ở trước mắt, thân người đụng vào thân cây, phá tan cây cỏ. Dưới ánh trăng đem, chiến cuộc kéo dài lan ra, chỉ để lại vết máu loang lổ.
- Đi!
Bị vây trong cuộc sát phạt này không phải chỉ một người mà là hai người. Cũng bởi vì như vậy nên cuộc chiến đấu mới có thể duy trì thời gian lâu đến như vậy, thậm chí vẫn duy trì cho đến khi … Bên kia núi truyền đến tiếng chém giết.
Đỡ một chùy của Võ Tòng đánh vào bụng dưới, một quyền nện tới đánh văng cả người gã ra, sau đó là bắt, khóa, cuốn lấy cánh tay Võ Tòng, đồng thời tóm lấy gã nện về phía trước. Võ Tòng một tay chống đỡ lấy thân cây phía trước, tay kia đột nhiên mạnh mẽ phá giải, liên hoàn trọng quyền đánh về phía Yến Thanh. Yến Thanh cũng dùng trọng quyền đánh trả. Khi Đới Tông đánh lén tới thì bị một thanh đại đao chém văng ra.
Đau đớn bỏng vát, cảm giác tê dại trong đầu, máu tươi sôi trào, chống đỡ hai người một mạch chạy trốn. Nhưng trên thân thể quả thật là chi chít vết thương.
Quyền của Võ Tòng rất nặng, Đới Tông thì biến hóa linh hoạt, nhẹ nhàng, nhưng luận về võ nghệ thì không có ai là kém Yến Thanh cả. Tinh nhuệ Lương Sơn đuổi giết xung quanh thì cũng không có ai kém, đều có khả năng lấy một địch nhiều người, rất khó có thể tìm được may mắn.
Không riêng gì Yến Thanh, Quan Thắng đang múa đao ở phía sau cũng chồng chất vết thương trên người. Một cái móc câu dính trên người gã, tuy rằng bị gã dùng đao chặt đứt nhưng móc đã cắm vào trong thân thể. Mặc dù trên người gã bị rất nhiều vết thương nhưng vẫn thần dũng vung đao, mỗi đao chém ra đều mở ra được một phạm vi nhất định, khiến hai người có không gian di chuyển.
Yến Thanh không ngờ rằng đúng vào lúc bị vây giết thì người đột nhiên thét lớn xuất đao, ý định trợ giúp mình thoát vây lại chính là Quan Thắng. Quan Thắng chưa chắc đã là nội gian mà Ninh Lập Hằng xúi giục. Khi còn ở đồi Độc Long, chính Ninh Nghị đã bẫy Quan Thắng và Yến Thanh còn đứng ra phối hợp. Đối với Quan Thắng vẫn luôn chú ý tới thanh danh thì đó là một sự sỉ nhục lớn lao. Chính vì vậy từ đó về sau, gã vẫn kiên trì muốn là kẻ thù của Ninh Nghị, đi theo đám người Lương Sơn chạy trốn.
Bị Ninh Nghị bẫy như vậy cũng chỉ làm kiên định hơn quyết tâm của gã làm bạn cùng với đám người Lương Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.