Quyển 3 - Chương 250: Lâu Thư Vọng
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
11/03/2014
- Nói như vậy, Hòa Cẩm Hành không đồng ý giúp chúng ta làm tây tuyến,
muốn bản thân mình làm là quan hệ bên Vương Nhân kia, phải không.
- Cũng không nói là muốn mình làm, chỉ là bọn hắn muốn bảy thành.
- Vậy có gì khác biệt chứ, mặt khác bên Hoàng Sơn kia, tin tức đã quay lại, vật liệu gỗ không vấn đề gì, nhưng dọc con đường này lưu dân rất nhiều, lúc vận chuyển về, Trần Bá ngươi cần phải để ý một chút. Về việc này còn phải bảo bên phía Tổ tướng cấp cho chúng ta một ít người, ngày mai Trần Bá ngươi cùng ta đi đến phủ Tổ tướng.
- Là Tổ Sĩ Viễn, đã thành tướng gia rồi ư?
- Mới vài ngày thôi, nhưng nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, nghe nói là Hữu tướng đấy, không sai đâu...
Gió thổi qua sương phòng trà lâu rộng rãi, ngoại giới trên quảng trường có những âm thanh hỗn độn vọng vào từ phía cửa sổ làm cho màn đối thoại trong sương phòng trở nên nhỏ bé trong tiếng động rầm rĩ. Một bên gian phòng thật ra có vài người, cầm đầu là một quý công tử khoảng chừng hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, trang phục hoa lệ quý giá, khí chất trầm ổn, giọng nói cũng lưu loát.
Trong lúc mấy người nói chuyện, bên kia cửa sổ cũng có ba người trẻ tuổi gồm một nam hai nữ đang ngồi ở đó, nhìn bề ngoài cũng không đứng đắn. Hai cô gái tuổi trẻ tướng mạo xinh đẹp, trang điểm diễm lệ rõ ràng là nữ tử thanh lâu, ngồi giữa hai cô chính là nam tử trẻ tuổi mà chúng ta đã có ấn tượng, tên gã là Lâu Thư Hằng, lúc này đang cười lỗ mãng, chỉ chỉ trỏ trỏ, quần chúng bên ngoài quảng trường đang nói gì đó.
Đã là thượng tuần tháng tám, cách ngày Thánh Công xưng đế chỉ còn mấy ngày nữa, bầu không khí vui mừng trong thành đã nhuộm hồng khắp nơi, còn mặt bên kia, trong mấy phòng giam đặc đầu bắt đầu có tiếng người, thuận tiện cũng phải tăng thêm một ít nhân thủ cho triều đình mới xây dựng, trên quảng trường phía đông thành Hàng Châu này, buổi trưa mỗi ngày đều có “biểu diễn tiết mục chém đầu”.
Những người bị giết này khác với những người bình thường bị giết một cách qua loa, trước đó ở Hàng Châu, bọn họ đều có đủ loại thân phận, hoặc là làm quan viên, hoặc là làm vọng tộc, hoặc là làm Đại nho. Nếu muốn xây dựng triều đình mới, Phương Lạp cũng hiểu được chỉ có sự ủng hộ thủ hạ của mình là không đủ mà còn phải có được sự ủng hộ của văn thần cùng với những người có danh vọng nữa, sau khi thành Hàng Châu bị phá, mặc dù hầu hết những người này đều đã bị giết, nhưng vẫn luôn luôn giữ lại một đám.
Từ giữa tháng bảy đến tháng tám, có người đã bị thuyết phục chiêu hàng, cũng có nhiều người cứng ngắc như cũ. Nghe nói gần đây trong phòng giam này, ngày nào cũng đều là một trận chiến du thuyết, nhưng người nào cũng có kỳ hạn, nếu quá thời hạn mà nói không thông, lập tức bị lôi ra quảng trường chém đầu, không cần nghĩ nhiều.
Trong đoạn thời gian thành Hàng Châu rách nát, trong thành đã bị giết chóc đến máu chảy thành sông, Lâu Thư Hằng vốn sợ thấy máu, núp ở trong nhà, nhưng gần đây thì không, gã cảm thấy vô cùng hứng thú được chứng kiến những cảnh chém đầu như này. Nay tuy nói nay Hàng Châu rơi vào tay giặc, nhưng bởi vì căn bản là giết già giàu, có bằng hữu, có kẻ địch. Đặc biệt là dưới câu tuyên truyền “Pháp luật bình đằng không phân biệt cao thấp”của Phương Lạp, trong mỗi ngày có không ít người đến vây xem cảnh giết quan lại, giết gia tộc quyền thế, xì xào bán tán. Khi từng đầu người rơi xuống, máu tươi chảy đầm đìa, thì gã ngồi trong sương phòng tại trà lâu này cùng với hai cô gái xinh đẹp, cảm giác vô cùng tốt.
Đương nhiên, hôm nay có chút khác biệt.
Bởi vì huynh trưởng trong nhà hẹn mấy tên quản sự đến đây nói chuyện, thuận tiện chiếm dụng gian phòng của gã.
Trưởng tử Lâu gia – Lâu Thư Vọng hôm nay đến đột ngột, Lâu Thư Hằng có chút bất ngờ không rõ rốt cuộc ca ca đang suy nghĩ cái gì. Trước nay ba huynh muội bọn họ tình cảm vẫn không tệ, nhưng từ khi Lâu Thư Vọng học xong bắt đầu nắm giữ gia nghiệp, tình cảm của Lâu Thư Hằng đối với vị huynh trưởng này liền nhạt đi, một người lo liệu việc kinh doanh buôn bán, lo liệu gia nghiệp, một người làm quan, cảm giác luôn luôn có tầng ngăn cách. Đương nhiên, mặc dù Lâu Thư Vọng trong vòng một năm hầu hết thời gian là không ở nhà, bất luận trong mắt Lâu Thư Hằng hay là Lâu Thư Uyển, vị huynh trưởng này vẫn vô cùng lợi hại, trong cảm nhận của bọn họ, có thể là bởi y gần với phụ thân Lâu Cận Lâm hơn.
Bởi vì huynh trưởng ở đây, trong lòng Lâu Thư Hằng có bao nhiêu ngờ vực vô căn cứ thúc giục, mà cảm nhận được nam tử bên cạnh mình tỏ ra sự tự nhiên hết sức gượng gạo, hai cô gái xinh đẹp dường như cũng có chút khẩn trương. Bàn tròn bên kia, Lâu Thư Vọng một năm một mười đã dặn dò xong, sau đó ôn hòa vẫy tay, để những quản sự kia đi ra ngoài. Y đứng lên, đến trước cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế dựa:
- Thư Hằng.
- Đại ca!
Ôm hai cô gái, Lâu Thư Hằng cười tươi, ra vẻ có chút đàng hoàng. Lâu Thư Vọng cũng cười cười:
- Quay về quá lâu rồi, đáng tiếc vẫn bận quá, khó mà tụ tập được lần nào...không tệ lắm.
Y nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn hai cô gái bên cạnh Lâu Thư Hằng một chút.
Lâu Thư Hằng cười nói:
- Ha hà, đại ca cũng biết các nàng sao, Quản Tâm Nhi và Trần Đồng, huynh cũng biết mà, một người là Châu Ngọc Lâu, một người là Hoa Bình Các, hai người từ trước tới giờ vẫn luôn đối chọi gay gắt nhau, không ai nhường ai, huynh xem hiện tại, đều dễ bảo, đúng hay không...
Gã ôm mạnh hai cô gái vào lòng, hai người này vốn cũng là những cái tên đứng đầu bảng của đại thanh lâu, lúc này lại phụ họa bật cười lên thành tiếng, Lâu Thư Hằng giảm âm thanh xuống nói:
- Nhưng đại ca, huynh từng nói, lúc cùng với hai người, thật sự là có kích thích khác biệt đó nha, đại ca...
Gã còn chưa nói hết, Lâu Thư Vọng đã ôn hòa mở miệng, cứt đứt gã:
- Không nói cái này nữa, tình thế gần đây, tiểu đệ cũng thấy rồi đấy. Tân triều mới thành lập, bao việc còn chưa xong, nhưng tiền bạc trong nhà có từng đồng từng đồng vẫn thu vào, tất cả quản sự đều phái ra ngoài. Đệ có thể...có thể làm như nào cũng được, chỉ cần trong nhà ổn là được rồi, thì việc gì cũng đều có thể làm. Tiểu đệ ngươi cũng biết đó, ngay cả muội muội gần đây cũng phải quản sự, chẳng lẽ đệ cứ định tiếp tục như vậy sao?
- À, đại ca, dù sao huynh với phụ thân...
- Không phải nói không được, mà là phải có mức độ, đệ cũng biết.
Lâu Thư Vọng cười.
- Đệ biết, nhưng...
Lâu Thư Hằng có chút cợt nhả, hai tay nhéo mạnh vào má người đẹp, Quản Tâm Nhi ở bên cạnh cười, nhích lại sát vào Lâu Thư Hằng, áp đầu vào bả vai gã, khẽ nói:
- Đáng ghét.
Lâu Thư Vọng cầm chén trà lên, sau đó nhìn nhìn, dường như lại không uống. Lâu Thư Hằng nói:
- A Đồng, ngươi giúp đại ca ta...
Còn chưa nói hết, trong sương phòng đột nhiên có một tiếng quát to:
- Cút ngay cho ta!
Lâu Thư Hằng còn chưa kịp phản ứng, chén trà cùng với nước trà đã hất lên mặt Quản Tâm Nhi, ngay sau đó, Quản Tâm Nhi lại bị Lâu Thư Vọng đạp một cước vào bụng, cả người kêu thảm thiết bắn ra ngoài. Cô gái tên là Trần Đồng mở to hai mắt, Lâu Thư Vọng đã cầm ghế dựa lên đập xuống đầu nàng, Trần Đồng giơ tay lên đỡ, lập tức cả người bị ghế dựa đập vào ngã lăn ra, trong phòng ốc vang lên những tiếng rầm rầm.
Sắc mắt Lâu Thư Vọng âm trầm đứng đó:
- Ngươi hiểu rồi chứ?
Tiếng khóc của nữ tử vẫn vang lên i ỉ, Lâu Thư Hằng sợ hãi ngây người, huynh trưởng gã mấy năm gần đây bôn ba bên ngoài, nhưng cũng không phải là người có tính cách hung bạo, bởi vì từng đọc sách, trên cơ bản vẫn rất tao nhã, chưa từng thấy y bộc lộ tính cách như này cả, lúc này gã theo bản năng đáp:
- Cái...cái gì....
- Hiện tại thành Hàng Châu này cái gì đệ cũng có, mà cũng không có gì cả.
Lâu Thư Vọng nói ong, chỉ tay ra quảng trường bên ngoài, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói:
- Đệ hiện tại đến mà xem, là những hình ảnh mà hơn hai mươi ngày trước không có, đệ ở trong phòng đó, có người canh giữ, nhìn bên ngoài chém giết như nào. Hơn hai mươi ngày trước đây, nếu đệ đứng ở bên ngoài nhìn, những người bị chôn sống kia, bị mổ bụng kia....Ta thấy rồi...
Y dừng lại một chút:
- Tiểu đệ ngươi có biết không, Hàng Châu hiện giờ không giống như trước đây nữa, nếu là lúc trước, ta không dám đánh người ở lầu này, không dám động thủ với người ta. Hiện tại thì làm gì đều được cả, ta biết đệ đã cướp đoạt mấy phụ nữ về, có mấy người chết rồi, nhưng không sao cả. Nam tử hán đại trượng phu, có thể chơi, nhưng phải biết tiết chế...trước kia chúng ta buôn bán, thua lỗ, người trong nhà cùng lắm là đói bụng, hiện tại nếu bị thua, chúng ta sẽ theo chân giống bọn họ, tiểu đệ có biết không? Hiện tại chỉ có hai con đường đi, đi phía trước từng bước, chúng ta giờ là như vậy, đó là thiên đường, lui lại sau từng bước...sẽ ngã xuống...
Y mở cửa, bên ngoài cửa có thủ vệ bảo vệ, Lâu Thư Vọng kéo đao đối phương ra, lập tức ném vào trong, xoay người rút cây chủy thủ trên người ra, đi tới chỗ Quản Tâm Nhi đang nằm trên đất:
- Đệ không hiểu, ta cho đệ thấy để hiểu một chút.
Lâu Thư Hằng gần như sợ ngây người:
- Ca, huynh huynh huynh...huynh định làm gì...
Tiếng cầu xin tha thứ, tiếng thét chói tai ở trong phòng vang lên, Lâu Thư Vọng đâm một đao lên người Quản Tâm Nhi, lại thêm một đao nữa, trong tiếng gào thét thê lương đã bị đâm liên tục tám đao mới buông cô ta ra.Trong phòng máu tươi nhuộm đỏ thẫm, trên tay Lâu Thư Vọng, trên người y, thậm chí nửa bên mặt y cũng đầy máu tươi, y nghiêng người, chớp chớp tròng mắt:
- Đệ hiểu rồi chứ? Nếu đệ không thấy rõ, cũng không sao, giống như này này...
Y vừa nói, vừa bò đến chỗ Trần Đồng đang dúm ở góc tường. Cô gái này vừa rồi bị một cái ghế đập vào đầu, tuy rằng đưa tay lên đỡ, nhưng trên đầu vẫn rỉ máu, lúc này không dậy nổi, đang khóc lóc xin tha. Lâu Thư Hằng đứng ở cửa sổ hét to:
- Đệ biết rồi! Ca, đệ biết rồi!
Lúc này Lâu Thư Vọng đã ngồi xuống, dừng lại một chút, giơ tay ra, Trần Đồng kia thét chói tai, nghĩ mình sẽ chết, ngay sau đó, lại được Lâu Thư Vọng nhẹ nhàng ôm lấy.
Y nói khẽ:
- Không sao rồi, không sao rồi, đừng khóc...thật có lỗi quá, đã làm ngươi sợ.
Qua một lát, Lâu Thư Vọng đứng lên, ném thanh chủy thủ đi, nhìn đệ đệ:
- Hiện tại chính là như vậy đó, vừa động thủ là phải giết người, mà người chết cũng không ai quản. Nếu đệ sợ, cũng chỉ có thể đi lên phía trước, để người khác không giết được chúng ta...Đừng có như vậy nữa. Đệ hãy suy nghĩ một chút, mấy ngày nữa hãy hỗ trợ trong nhà đi....Ta đi rửa tay.
Y nói xong, ra khỏi phòng, để hộ vệ thu dọn thi thể, còn mình thì đi xuống lầu thay đổi y phục, rửa tay và mặt mũi, trong toàn bộ quá trình, tay y hơi run run, nhưng cuối cùng y cũng làm xong tất cả, lại quay lại gian phòng. Đệ đệ y đang ngồi ở gần cửa sổ, nhưng ánh mắt cuối cùng đã dao động, y đi tới, ngồi xuống ghế, hai huynh đệ không nói gì. Nhưng sự tồn tại của y vẫn trấn an Lâu Thư Hằng, qua một lát, Lâu Thư Hằng cuối cùng đại khái đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, trong mấy ngày nay, gã từng gặp nhiều người chết, chỉ là lần này run sợ một chút mà thôi.
Khoảng cách buổi trưa còn chút thời gian, nhưng người tụ tập ở quảng trường càng lúc càng nhiều. Ánh mắt của Lâu Thư Hằng không rời khỏi đám đông, bất chợt, gã bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người, tinh thần của gã vẫn bị ảnh hưởng bởi cái chết của Quản Tâm Nhi mà chấn động, nhưng lúc này bóng người này lại khiến gã không thể bỏ qua, nhìn mấy lần, lại nhìn mấy lần nữa, nhíu mày, một lúc lâu sau, gã nhìn nhìn huynh trưởng, sau đó đứng lên sau cửa sổ.
Lâu Thư Vọng nhìn theo ánh mắt của gã, thấy bên kia toàn người là người:
- Làm sao vậy?
- Người kia...người kia...
Lâu Thư Hằng cau mày.
- Hình như là Ninh Lập Hằng...Không, đúng là hắn rồi, sao có thể chứ, bên kia kìa...nhanh kẻo không thấy nữa, hắn đi cùng với nha hoàn Tiểu Thiền của hắn.
Về Ninh Nghị, Lâu Thư Vọng chỉ gặp một lần khi hắn vùng với Tô Đàn Nhi lần đầu tới Hàng Châu, sau đó vì việc buôn bán mà rời khỏi Hàng Châu. Khi Hàng Châu bị bao vây thì y vội vàng trở về, sau khi thành bị phá, biết nhà mình đã đầu phục Phương Lạp, liền cố ý để loạn quân bắt mình trở lại, trong thời điểm đó đã thấy không ít người chết. Nhưng nhớ lại ngày đó quay về gặp mặt, bởi vì Ninh Nghị là người đi ở rể, y đương nhiên chưa từng nghiêm túc để gặp, lần này trở về, cũng mơ hồ nghe người ta đề cập một đôi lời tới khúc mắc giữa nhà mình với Tô gia, nhưng chính sự quá nhiều, nên y bỏ qua chuyện này lại sau đầu, lúc này nhìn đệ đệ, lại tựa hồ như có chút canh cánh trong lòng.
Lúc trước mấy mâu thuẫn nho nhỏ, đến lúc này cơ bản có thể coi như mây gió thoảng qua, Lâu Thư Vọng không chút nào để bụng với người Tô gia, y chỉ ngồi đó nhìn.
Sau đó đệ đệ liền có chút nói năng lộn xộn kể lại mấy lời đồn đại về Ninh Lập Hằng, còn có chuyện đánh giặc ở Hồ Châu gì gì đó, y thuận tay châm một ly trà đưa tới.
- Đệ xác định là hắn...vậy thì cũng không cần phải nghĩ nhiều. Nhiều người, đệ bây giờ đi xuống cũng không tìm thấy đâu, nhưng chỉ cần là ở Hàng Châu, thì chắc chắc sẽ tìm được người. Ninh Lập Hằng, nơi này có mấy người, mà người đệ muốn tìm, có ai mà không tìm được. Con trai của Lâu tướng Lâu Tĩnh Chi, ta biết, gần đây hắn rất có hứng thú với việc buôn bán của chúng ta, đệ muốn tìm người, mấy ngày này hãy đi tìm hắn, hắn có quan hệ rộng, mà chúng ta có hai việc làm ăn muốn thông qua hắn, đệ đưa cho hắn vài thứ, thuận tiện bảo hắn cho người đi dò hỏi, ngoài ra còn có....mà đệ xác định người kia là Ninh Lập Hằng?
- Xác định...hơn nữa bên cạnh hắn còn có một tỳ nữ tên là Tiểu Thiền, mới vừa rồi cũng đi theo hắn...
- Vậy thì không khác. Đệ phải biết rằng, với sự thông minh của đệ, hiện tại ở Hàng Châu, việc gì muốn đều làm được, đệ muốn làm, thì hay đích thân đi làm đi, ta không can thiệp...
Y nói xong, lại nghĩ nghĩ:
- À, đệ thích Tô Đàn Nhi kia?
Lâu Thư Hằng ngẩn người:
- Con tiện nhân kia...
Gã không nói hết lời, tựa như tìm không được hình dung từ, trước khi thành Hàng Châu bị phá, nghĩ đối phương đã bỏ chạy rồi, hiện tại lại phát hiện người còn ở đây, trong lúc nhất thời Lâu Thư Hằng lại không biết nên làm như nào. Lâu Thư Vọng nhìn gã, sau một lúc lâu, gật gật đầu:
- Biết rồi...
Bên ngoài quảng trưởng người rất đông, tiếng ồn ào truyền tới, Ninh Nghị đi qua một đoạn thông đạo tương đối dài.
Nói là thân phận bị bắt, nhưng Bá Đao Doanh không cấm chế hắn quá nhiều, có thể ra ngoài, có thể đi lại, đương nhiên đi xa một chút phải có người đi theo, nhưng hắn cũng không phải đến đây để xem chém đầu.
Không lâu sau, hắn gặp một người quen, gia chủ Tiền gia Tiền Hi Văn, vốn là người ngay từ đầu khi thành bị phá cũng đã lên thuyền bỏ trốn.
- Cũng không nói là muốn mình làm, chỉ là bọn hắn muốn bảy thành.
- Vậy có gì khác biệt chứ, mặt khác bên Hoàng Sơn kia, tin tức đã quay lại, vật liệu gỗ không vấn đề gì, nhưng dọc con đường này lưu dân rất nhiều, lúc vận chuyển về, Trần Bá ngươi cần phải để ý một chút. Về việc này còn phải bảo bên phía Tổ tướng cấp cho chúng ta một ít người, ngày mai Trần Bá ngươi cùng ta đi đến phủ Tổ tướng.
- Là Tổ Sĩ Viễn, đã thành tướng gia rồi ư?
- Mới vài ngày thôi, nhưng nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, nghe nói là Hữu tướng đấy, không sai đâu...
Gió thổi qua sương phòng trà lâu rộng rãi, ngoại giới trên quảng trường có những âm thanh hỗn độn vọng vào từ phía cửa sổ làm cho màn đối thoại trong sương phòng trở nên nhỏ bé trong tiếng động rầm rĩ. Một bên gian phòng thật ra có vài người, cầm đầu là một quý công tử khoảng chừng hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, trang phục hoa lệ quý giá, khí chất trầm ổn, giọng nói cũng lưu loát.
Trong lúc mấy người nói chuyện, bên kia cửa sổ cũng có ba người trẻ tuổi gồm một nam hai nữ đang ngồi ở đó, nhìn bề ngoài cũng không đứng đắn. Hai cô gái tuổi trẻ tướng mạo xinh đẹp, trang điểm diễm lệ rõ ràng là nữ tử thanh lâu, ngồi giữa hai cô chính là nam tử trẻ tuổi mà chúng ta đã có ấn tượng, tên gã là Lâu Thư Hằng, lúc này đang cười lỗ mãng, chỉ chỉ trỏ trỏ, quần chúng bên ngoài quảng trường đang nói gì đó.
Đã là thượng tuần tháng tám, cách ngày Thánh Công xưng đế chỉ còn mấy ngày nữa, bầu không khí vui mừng trong thành đã nhuộm hồng khắp nơi, còn mặt bên kia, trong mấy phòng giam đặc đầu bắt đầu có tiếng người, thuận tiện cũng phải tăng thêm một ít nhân thủ cho triều đình mới xây dựng, trên quảng trường phía đông thành Hàng Châu này, buổi trưa mỗi ngày đều có “biểu diễn tiết mục chém đầu”.
Những người bị giết này khác với những người bình thường bị giết một cách qua loa, trước đó ở Hàng Châu, bọn họ đều có đủ loại thân phận, hoặc là làm quan viên, hoặc là làm vọng tộc, hoặc là làm Đại nho. Nếu muốn xây dựng triều đình mới, Phương Lạp cũng hiểu được chỉ có sự ủng hộ thủ hạ của mình là không đủ mà còn phải có được sự ủng hộ của văn thần cùng với những người có danh vọng nữa, sau khi thành Hàng Châu bị phá, mặc dù hầu hết những người này đều đã bị giết, nhưng vẫn luôn luôn giữ lại một đám.
Từ giữa tháng bảy đến tháng tám, có người đã bị thuyết phục chiêu hàng, cũng có nhiều người cứng ngắc như cũ. Nghe nói gần đây trong phòng giam này, ngày nào cũng đều là một trận chiến du thuyết, nhưng người nào cũng có kỳ hạn, nếu quá thời hạn mà nói không thông, lập tức bị lôi ra quảng trường chém đầu, không cần nghĩ nhiều.
Trong đoạn thời gian thành Hàng Châu rách nát, trong thành đã bị giết chóc đến máu chảy thành sông, Lâu Thư Hằng vốn sợ thấy máu, núp ở trong nhà, nhưng gần đây thì không, gã cảm thấy vô cùng hứng thú được chứng kiến những cảnh chém đầu như này. Nay tuy nói nay Hàng Châu rơi vào tay giặc, nhưng bởi vì căn bản là giết già giàu, có bằng hữu, có kẻ địch. Đặc biệt là dưới câu tuyên truyền “Pháp luật bình đằng không phân biệt cao thấp”của Phương Lạp, trong mỗi ngày có không ít người đến vây xem cảnh giết quan lại, giết gia tộc quyền thế, xì xào bán tán. Khi từng đầu người rơi xuống, máu tươi chảy đầm đìa, thì gã ngồi trong sương phòng tại trà lâu này cùng với hai cô gái xinh đẹp, cảm giác vô cùng tốt.
Đương nhiên, hôm nay có chút khác biệt.
Bởi vì huynh trưởng trong nhà hẹn mấy tên quản sự đến đây nói chuyện, thuận tiện chiếm dụng gian phòng của gã.
Trưởng tử Lâu gia – Lâu Thư Vọng hôm nay đến đột ngột, Lâu Thư Hằng có chút bất ngờ không rõ rốt cuộc ca ca đang suy nghĩ cái gì. Trước nay ba huynh muội bọn họ tình cảm vẫn không tệ, nhưng từ khi Lâu Thư Vọng học xong bắt đầu nắm giữ gia nghiệp, tình cảm của Lâu Thư Hằng đối với vị huynh trưởng này liền nhạt đi, một người lo liệu việc kinh doanh buôn bán, lo liệu gia nghiệp, một người làm quan, cảm giác luôn luôn có tầng ngăn cách. Đương nhiên, mặc dù Lâu Thư Vọng trong vòng một năm hầu hết thời gian là không ở nhà, bất luận trong mắt Lâu Thư Hằng hay là Lâu Thư Uyển, vị huynh trưởng này vẫn vô cùng lợi hại, trong cảm nhận của bọn họ, có thể là bởi y gần với phụ thân Lâu Cận Lâm hơn.
Bởi vì huynh trưởng ở đây, trong lòng Lâu Thư Hằng có bao nhiêu ngờ vực vô căn cứ thúc giục, mà cảm nhận được nam tử bên cạnh mình tỏ ra sự tự nhiên hết sức gượng gạo, hai cô gái xinh đẹp dường như cũng có chút khẩn trương. Bàn tròn bên kia, Lâu Thư Vọng một năm một mười đã dặn dò xong, sau đó ôn hòa vẫy tay, để những quản sự kia đi ra ngoài. Y đứng lên, đến trước cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế dựa:
- Thư Hằng.
- Đại ca!
Ôm hai cô gái, Lâu Thư Hằng cười tươi, ra vẻ có chút đàng hoàng. Lâu Thư Vọng cũng cười cười:
- Quay về quá lâu rồi, đáng tiếc vẫn bận quá, khó mà tụ tập được lần nào...không tệ lắm.
Y nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn hai cô gái bên cạnh Lâu Thư Hằng một chút.
Lâu Thư Hằng cười nói:
- Ha hà, đại ca cũng biết các nàng sao, Quản Tâm Nhi và Trần Đồng, huynh cũng biết mà, một người là Châu Ngọc Lâu, một người là Hoa Bình Các, hai người từ trước tới giờ vẫn luôn đối chọi gay gắt nhau, không ai nhường ai, huynh xem hiện tại, đều dễ bảo, đúng hay không...
Gã ôm mạnh hai cô gái vào lòng, hai người này vốn cũng là những cái tên đứng đầu bảng của đại thanh lâu, lúc này lại phụ họa bật cười lên thành tiếng, Lâu Thư Hằng giảm âm thanh xuống nói:
- Nhưng đại ca, huynh từng nói, lúc cùng với hai người, thật sự là có kích thích khác biệt đó nha, đại ca...
Gã còn chưa nói hết, Lâu Thư Vọng đã ôn hòa mở miệng, cứt đứt gã:
- Không nói cái này nữa, tình thế gần đây, tiểu đệ cũng thấy rồi đấy. Tân triều mới thành lập, bao việc còn chưa xong, nhưng tiền bạc trong nhà có từng đồng từng đồng vẫn thu vào, tất cả quản sự đều phái ra ngoài. Đệ có thể...có thể làm như nào cũng được, chỉ cần trong nhà ổn là được rồi, thì việc gì cũng đều có thể làm. Tiểu đệ ngươi cũng biết đó, ngay cả muội muội gần đây cũng phải quản sự, chẳng lẽ đệ cứ định tiếp tục như vậy sao?
- À, đại ca, dù sao huynh với phụ thân...
- Không phải nói không được, mà là phải có mức độ, đệ cũng biết.
Lâu Thư Vọng cười.
- Đệ biết, nhưng...
Lâu Thư Hằng có chút cợt nhả, hai tay nhéo mạnh vào má người đẹp, Quản Tâm Nhi ở bên cạnh cười, nhích lại sát vào Lâu Thư Hằng, áp đầu vào bả vai gã, khẽ nói:
- Đáng ghét.
Lâu Thư Vọng cầm chén trà lên, sau đó nhìn nhìn, dường như lại không uống. Lâu Thư Hằng nói:
- A Đồng, ngươi giúp đại ca ta...
Còn chưa nói hết, trong sương phòng đột nhiên có một tiếng quát to:
- Cút ngay cho ta!
Lâu Thư Hằng còn chưa kịp phản ứng, chén trà cùng với nước trà đã hất lên mặt Quản Tâm Nhi, ngay sau đó, Quản Tâm Nhi lại bị Lâu Thư Vọng đạp một cước vào bụng, cả người kêu thảm thiết bắn ra ngoài. Cô gái tên là Trần Đồng mở to hai mắt, Lâu Thư Vọng đã cầm ghế dựa lên đập xuống đầu nàng, Trần Đồng giơ tay lên đỡ, lập tức cả người bị ghế dựa đập vào ngã lăn ra, trong phòng ốc vang lên những tiếng rầm rầm.
Sắc mắt Lâu Thư Vọng âm trầm đứng đó:
- Ngươi hiểu rồi chứ?
Tiếng khóc của nữ tử vẫn vang lên i ỉ, Lâu Thư Hằng sợ hãi ngây người, huynh trưởng gã mấy năm gần đây bôn ba bên ngoài, nhưng cũng không phải là người có tính cách hung bạo, bởi vì từng đọc sách, trên cơ bản vẫn rất tao nhã, chưa từng thấy y bộc lộ tính cách như này cả, lúc này gã theo bản năng đáp:
- Cái...cái gì....
- Hiện tại thành Hàng Châu này cái gì đệ cũng có, mà cũng không có gì cả.
Lâu Thư Vọng nói ong, chỉ tay ra quảng trường bên ngoài, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói:
- Đệ hiện tại đến mà xem, là những hình ảnh mà hơn hai mươi ngày trước không có, đệ ở trong phòng đó, có người canh giữ, nhìn bên ngoài chém giết như nào. Hơn hai mươi ngày trước đây, nếu đệ đứng ở bên ngoài nhìn, những người bị chôn sống kia, bị mổ bụng kia....Ta thấy rồi...
Y dừng lại một chút:
- Tiểu đệ ngươi có biết không, Hàng Châu hiện giờ không giống như trước đây nữa, nếu là lúc trước, ta không dám đánh người ở lầu này, không dám động thủ với người ta. Hiện tại thì làm gì đều được cả, ta biết đệ đã cướp đoạt mấy phụ nữ về, có mấy người chết rồi, nhưng không sao cả. Nam tử hán đại trượng phu, có thể chơi, nhưng phải biết tiết chế...trước kia chúng ta buôn bán, thua lỗ, người trong nhà cùng lắm là đói bụng, hiện tại nếu bị thua, chúng ta sẽ theo chân giống bọn họ, tiểu đệ có biết không? Hiện tại chỉ có hai con đường đi, đi phía trước từng bước, chúng ta giờ là như vậy, đó là thiên đường, lui lại sau từng bước...sẽ ngã xuống...
Y mở cửa, bên ngoài cửa có thủ vệ bảo vệ, Lâu Thư Vọng kéo đao đối phương ra, lập tức ném vào trong, xoay người rút cây chủy thủ trên người ra, đi tới chỗ Quản Tâm Nhi đang nằm trên đất:
- Đệ không hiểu, ta cho đệ thấy để hiểu một chút.
Lâu Thư Hằng gần như sợ ngây người:
- Ca, huynh huynh huynh...huynh định làm gì...
Tiếng cầu xin tha thứ, tiếng thét chói tai ở trong phòng vang lên, Lâu Thư Vọng đâm một đao lên người Quản Tâm Nhi, lại thêm một đao nữa, trong tiếng gào thét thê lương đã bị đâm liên tục tám đao mới buông cô ta ra.Trong phòng máu tươi nhuộm đỏ thẫm, trên tay Lâu Thư Vọng, trên người y, thậm chí nửa bên mặt y cũng đầy máu tươi, y nghiêng người, chớp chớp tròng mắt:
- Đệ hiểu rồi chứ? Nếu đệ không thấy rõ, cũng không sao, giống như này này...
Y vừa nói, vừa bò đến chỗ Trần Đồng đang dúm ở góc tường. Cô gái này vừa rồi bị một cái ghế đập vào đầu, tuy rằng đưa tay lên đỡ, nhưng trên đầu vẫn rỉ máu, lúc này không dậy nổi, đang khóc lóc xin tha. Lâu Thư Hằng đứng ở cửa sổ hét to:
- Đệ biết rồi! Ca, đệ biết rồi!
Lúc này Lâu Thư Vọng đã ngồi xuống, dừng lại một chút, giơ tay ra, Trần Đồng kia thét chói tai, nghĩ mình sẽ chết, ngay sau đó, lại được Lâu Thư Vọng nhẹ nhàng ôm lấy.
Y nói khẽ:
- Không sao rồi, không sao rồi, đừng khóc...thật có lỗi quá, đã làm ngươi sợ.
Qua một lát, Lâu Thư Vọng đứng lên, ném thanh chủy thủ đi, nhìn đệ đệ:
- Hiện tại chính là như vậy đó, vừa động thủ là phải giết người, mà người chết cũng không ai quản. Nếu đệ sợ, cũng chỉ có thể đi lên phía trước, để người khác không giết được chúng ta...Đừng có như vậy nữa. Đệ hãy suy nghĩ một chút, mấy ngày nữa hãy hỗ trợ trong nhà đi....Ta đi rửa tay.
Y nói xong, ra khỏi phòng, để hộ vệ thu dọn thi thể, còn mình thì đi xuống lầu thay đổi y phục, rửa tay và mặt mũi, trong toàn bộ quá trình, tay y hơi run run, nhưng cuối cùng y cũng làm xong tất cả, lại quay lại gian phòng. Đệ đệ y đang ngồi ở gần cửa sổ, nhưng ánh mắt cuối cùng đã dao động, y đi tới, ngồi xuống ghế, hai huynh đệ không nói gì. Nhưng sự tồn tại của y vẫn trấn an Lâu Thư Hằng, qua một lát, Lâu Thư Hằng cuối cùng đại khái đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, trong mấy ngày nay, gã từng gặp nhiều người chết, chỉ là lần này run sợ một chút mà thôi.
Khoảng cách buổi trưa còn chút thời gian, nhưng người tụ tập ở quảng trường càng lúc càng nhiều. Ánh mắt của Lâu Thư Hằng không rời khỏi đám đông, bất chợt, gã bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người, tinh thần của gã vẫn bị ảnh hưởng bởi cái chết của Quản Tâm Nhi mà chấn động, nhưng lúc này bóng người này lại khiến gã không thể bỏ qua, nhìn mấy lần, lại nhìn mấy lần nữa, nhíu mày, một lúc lâu sau, gã nhìn nhìn huynh trưởng, sau đó đứng lên sau cửa sổ.
Lâu Thư Vọng nhìn theo ánh mắt của gã, thấy bên kia toàn người là người:
- Làm sao vậy?
- Người kia...người kia...
Lâu Thư Hằng cau mày.
- Hình như là Ninh Lập Hằng...Không, đúng là hắn rồi, sao có thể chứ, bên kia kìa...nhanh kẻo không thấy nữa, hắn đi cùng với nha hoàn Tiểu Thiền của hắn.
Về Ninh Nghị, Lâu Thư Vọng chỉ gặp một lần khi hắn vùng với Tô Đàn Nhi lần đầu tới Hàng Châu, sau đó vì việc buôn bán mà rời khỏi Hàng Châu. Khi Hàng Châu bị bao vây thì y vội vàng trở về, sau khi thành bị phá, biết nhà mình đã đầu phục Phương Lạp, liền cố ý để loạn quân bắt mình trở lại, trong thời điểm đó đã thấy không ít người chết. Nhưng nhớ lại ngày đó quay về gặp mặt, bởi vì Ninh Nghị là người đi ở rể, y đương nhiên chưa từng nghiêm túc để gặp, lần này trở về, cũng mơ hồ nghe người ta đề cập một đôi lời tới khúc mắc giữa nhà mình với Tô gia, nhưng chính sự quá nhiều, nên y bỏ qua chuyện này lại sau đầu, lúc này nhìn đệ đệ, lại tựa hồ như có chút canh cánh trong lòng.
Lúc trước mấy mâu thuẫn nho nhỏ, đến lúc này cơ bản có thể coi như mây gió thoảng qua, Lâu Thư Vọng không chút nào để bụng với người Tô gia, y chỉ ngồi đó nhìn.
Sau đó đệ đệ liền có chút nói năng lộn xộn kể lại mấy lời đồn đại về Ninh Lập Hằng, còn có chuyện đánh giặc ở Hồ Châu gì gì đó, y thuận tay châm một ly trà đưa tới.
- Đệ xác định là hắn...vậy thì cũng không cần phải nghĩ nhiều. Nhiều người, đệ bây giờ đi xuống cũng không tìm thấy đâu, nhưng chỉ cần là ở Hàng Châu, thì chắc chắc sẽ tìm được người. Ninh Lập Hằng, nơi này có mấy người, mà người đệ muốn tìm, có ai mà không tìm được. Con trai của Lâu tướng Lâu Tĩnh Chi, ta biết, gần đây hắn rất có hứng thú với việc buôn bán của chúng ta, đệ muốn tìm người, mấy ngày này hãy đi tìm hắn, hắn có quan hệ rộng, mà chúng ta có hai việc làm ăn muốn thông qua hắn, đệ đưa cho hắn vài thứ, thuận tiện bảo hắn cho người đi dò hỏi, ngoài ra còn có....mà đệ xác định người kia là Ninh Lập Hằng?
- Xác định...hơn nữa bên cạnh hắn còn có một tỳ nữ tên là Tiểu Thiền, mới vừa rồi cũng đi theo hắn...
- Vậy thì không khác. Đệ phải biết rằng, với sự thông minh của đệ, hiện tại ở Hàng Châu, việc gì muốn đều làm được, đệ muốn làm, thì hay đích thân đi làm đi, ta không can thiệp...
Y nói xong, lại nghĩ nghĩ:
- À, đệ thích Tô Đàn Nhi kia?
Lâu Thư Hằng ngẩn người:
- Con tiện nhân kia...
Gã không nói hết lời, tựa như tìm không được hình dung từ, trước khi thành Hàng Châu bị phá, nghĩ đối phương đã bỏ chạy rồi, hiện tại lại phát hiện người còn ở đây, trong lúc nhất thời Lâu Thư Hằng lại không biết nên làm như nào. Lâu Thư Vọng nhìn gã, sau một lúc lâu, gật gật đầu:
- Biết rồi...
Bên ngoài quảng trưởng người rất đông, tiếng ồn ào truyền tới, Ninh Nghị đi qua một đoạn thông đạo tương đối dài.
Nói là thân phận bị bắt, nhưng Bá Đao Doanh không cấm chế hắn quá nhiều, có thể ra ngoài, có thể đi lại, đương nhiên đi xa một chút phải có người đi theo, nhưng hắn cũng không phải đến đây để xem chém đầu.
Không lâu sau, hắn gặp một người quen, gia chủ Tiền gia Tiền Hi Văn, vốn là người ngay từ đầu khi thành bị phá cũng đã lên thuyền bỏ trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.