Quyển 3 - Chương 499: Lòng người khó tĩnh, ly biệt khó rời
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
30/06/2014
Tới ngày mười chín tháng bảy, đám người Vương Sơn Nguyệt, Chúc Bưu
cũng đi đến gặp Ninh Nghị, cũng chào hỏi Lục Hồng Đề. Tất cả mọi người
đều rất ngạc nhiên vì sư phụ của Ninh Nghị lại là một cô gái trẻ như
vậy.
Tuy nhiên tuổi trẻ này cũng chỉ là đối với thân phận "sư phụ" mà thôi. Lục Hồng Đề lớn hơn Ninh Nghị ba, bốn tuổi. Trong mắt Ninh Nghị thì Lục Hồng Đề đúng là đang độ tuổi thanh xuân, xinh đẹp nhất. Còn đối với đám người Vương Sơn Nguyệt thì thân phận của nàng cao hơn Ninh Nghị một bậc, cho nên đó cũng không phải là việc gì quá khó có thể chấp nhận.
Mà giữa Ninh Nghị và Lục Hồng Đề thực ra lại có hơi chút ngăn cách trong hai ngày ở chung tiếp theo. Mà trước khi đám người Vương Sơn Nguyệt tới thì không có sự ngăn cách này, nhưng trên thực tế, có lẽ đã xuất hiện trong lòng Lục Hồng Đề từ sớm hơn nữa. Đối với Ninh Nghị, hắn có thể mơ hồ nhận thấy tâm lý phòng ngự theo bản năng hình thành trong lòng Lục Hồng Đề. Nhưng trên thực tế, trong thời gian mấy ngày đầu, việc hắn phải làm cũng không hề ít, cho dù chỉ tiếp đãi xã giao thôi thì thực ra cũng đã chiếm của hắn rất lớn thời gian.
Đối với Lục Hồng Đề, trong lòng hắn vẫn chất chứa một chút sự tình. Trong hai ngày này, hắn cho người mời đến mấy đấu bếp tốt nhất của các thị trấn lân cận, cho nên mỗi bữa ăn với nhau đều là những thứ ngon nhất, tinh tế nhất trong vùng này.
Đối với Ninh Nghị thì làm loại chuyện này không cần lý do dung tục gì, có thể làm như vậy thì cứ thế mà làm thôi. Hắn không ngại việc xấu và cũng không kiêng dè những gì tốt nhất. Mỗi ngày hai người đều nói chuyện với nhau nhưng cũng chỉ vào lúc ăn cơm và sau khi màn đêm đã buông xuống.
Thương thế của Lục Hồng Đề không quá nghiêm trọng, ít nhất là sau khi Chu Đồng rời khỏi thì biểu hiện bề ngoài của nàng đã khôi phục trở lại như lúc ban đầu.
Hai người vào ở trong tòa nhà nhỏ mà Chu Đồng để lại, cứ mỗi đêm lại một lần thôi cung quá huyệt cho Ninh Nghị. Ninh Nghị vốn cảm thấy thương thế của nàng chưa khỏi hẳn, muốn từ chối việc này, nhưng Lục Hồng Đề vẫn khá kiên trì nên hắn cũng cứ để mặc cho nàng làm.
Khi hai người ở bên nhau thường thường là Ninh Nghị nói, Lục Hồng Đề nghe.
Vì nàng có tâm sự nên cũng không nói nhiều cho lắm. Đến khi đám người Vương Sơn Nguyệt tới thì Lục Hồng Đề càng để ý tới hình tượng sư phụ trước mặt Ninh Nghị. Bởi vì xung quanh thường thường có người bên ngoài nên cho dù hai người có tâm tình tương đối thân mật nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài. Tuy rằng tình cách Lục Hồng Đề khá bình dị nhưng dù sao lúc này cũng coi như là bề trên của Ninh Nghị, đám người Vương Sơn Nguyệt cũng không thân cận lắm với nàng.
Trưa hôm nay ngày hai mươi mốt tháng bảy, Ninh Nghị xử lý xong việc gặp mặt Tri châu Tế Châu thì đưa Lục Hồng Đề đến tửu lầu tốt nhất ở thị trấn Nghi Nguyên ăn cơm, món ăn không gọi nhiều nhưng đương nhiên là tốt nhất. Trong lúc ăn cơm, một đám đón dâu từ trong thị trấn khua chiêng gõ trống đi qua dưới lầu. Lục Hồng Đề nhìn ngắm một hồi, Ninh Nghị nhìn thấy hết. Sau khi trở lại nhà, Ninh Nghị đang định cân nhắc nói chuyện nhưng lại có người đến thăm hỏi nên hắn tạm thời đánh mất ý niệm đó trong đầu, đành đi ra ngoài tiếp khách.
Đến chiều, khi Vương Sơn Nguyệt từ bên ngoài tới, thấy nữ tử dáng người cao gầy đó lẳng lặng đứng giữa sân trong ánh nắng chiều, đầu hơi ngẩng lên, dường như có chút cô đơn. Nhưng Lục Hồng Đề lập tức quay đầu cười cười chào hỏi y.
Một lát sau, Vương Sơn Nguyệt cưỡi ngựa đi ra ngoài với Ninh Nghị. Y nói với vẻ hơi cẩn thận:
- Hình như … Lục tiền bối … Có chút tâm sự …
- Ừ, ta biết.
Ninh Nghị gật đầu.
Có một số việc vẫn xoay quanh trong lòng Ninh Nghị mấy ngày nay. Hắn đang định xử lý xong mấy việc thì tối về nói chuyện với Lục Hồng Đề một chút. Nhưng đúng vào buổi chiều thì bỗng nhiên có người đi tới báo cáo, nói Lục cô nương thu dọn đồ đạc đi ra khỏi thành, chỉ nhờ người nhắn với Ninh Nghị rằng nàng đã đi rồi.
Người quản sự của đồi Độc Long truyền lời kia cảm thấy việc này khả năng là rất quan trọng liền vội vã chạy tới báo cáo. Ninh Nghị nhíu mày, bỏ hết các xã giao với các quan viên, cưỡi ngựa một mạch đuổi theo.
Không bao lâu sau, tên quản sự kia có lẽ cảm thấy được sự quan trọng của thân phận của Lục Hồng Đề, lại gọi người đuổi theo phía sau. Chỉ có điều sau khi ra khỏi thành không xa thì Lục Hồng Đề đã tiến vào trong rừng núi, không thấy bóng dáng đâu. Ninh Nghị cứ thế phóng ngựa chạy lên ngọn núi nhỏ cao nhất gần đó. Khi tới đỉnh núi, ánh mặt trời chiếu xuống. Hắn không nhìn thấy người nhưng đoán rằng nàng hẳn là vẫn còn đang ở gần đó.
Vương Sơn Nguyệt đi theo phía sau thấy Ninh Nghị ở trên đỉnh núi hô lớn:
- Lục Hồng Đề … Nàng trở về cho ta …
Nội lực Phá Lục Đạo ép ra khiến thanh âm truyền đi rất xa khắp núi rừng, những tiếng vọng cứ thế lặp đi lặp lại …
- Mặc kệ nàng suy nghĩ gì … Ta có lời cần nói với nàng! Nhưng mặc kệ nàng có trở về hay không, nàng hãy nghe rõ ta nói … Chờ ta đi núi Lã Lương tìm nàng …
- Chờ ta đi núi Lã Lương tìm nàng …
Giọng nói cứ vang vọng khắp trong núi rừng. Ninh Nghị hô lớn hai lần, dừng ngựa một hồi rồi ghìm ngựa quay về. Vương Sơn Nguyệt nhìn vẻ mặt của hắn, có chút muốn nói muốn hỏi nhưng lại không thể mở miệng. Thầy trò này chẳng lẽ thật sự … Nghĩ là vậy nhưng bọn họ vẫn cứ trở về. Sau khi lên đến đường cái, Ninh Nghị lập tức bảo người bên cạnh lấy bản đồ xung quanh. Hắn lựa chọn con đường khả năng nhất để đi núi Lã Lương, lập tức cho người hạ lệnh quan binh lân cận nghiêm tra, tiếp đó cũng chạy vội về phía đó. Vương Sơn Nguyệt nói:
- Ngươi không định đi núi Lã Lương đấy chứ …
Ninh Nghị nghiêm mặt:
- Đùa cái gì thế? Có cái gì khó nói mà phải đi núi Lã Lương. Ta nói như vậy là chỉ để nàng mất cảnh giác. Chúng ta đi tới giao lộ phía trước chờ nàng.
Mấy người một mạch chạy như điên, qua hơn mười dặm thì tìm một chiếc xe ngựa màu đen ở trạm nghỉ chân gần đó, tiếp đến là lén lút chờ ở gần giao lộ. Ninh Nghị nhắm tay đặt trên đầu gối, chờ đợi bóng dáng Lục Hồng Đề đi qua đường.
Nhưng thời gian cứ thế dần dần trôi đi, mặt trời đã ngả về tây, ánh lên màu hồng rực rỡ, vẫn không nhìn thấy nàng. Cứ thế đợi cho đến khi trời tối sầm hẳn xuống, Ninh Nghị nhíu mày càng sâu, không cho binh lính ở giao lộ giữ thái độ nghiêm túc mà thậm chí còn cho người tới dặn bọn họ phải ra vẻ lười nhác một chút. Đêm dần sâu, trong núi vang lên tiếng gió thổi, tiếng của các động vật đi lại. Ninh Nghị buông mành, rốt cục cười cười tự giễu, cho người đánh xe ngựa trở về.
Trên đường trở về chỉ có một dịch trạm nhỏ, Ninh Nghị và Vương Sơn Nguyệt đi tới dịch trạm hỏi có ai như Lục Hồng Đề đến ngủ trọ hay không. Câu trả lời vẫn là không có. Có lẽ tối nay nàng lại ngủ ở trong rừng rồi. Đám người Ninh Nghị thuê phòng ở dịch trạm, tạm thời nghỉ lại ở đây.
Đường đi qua ở bên ngoài, phía trước và phía sau dịch trạm cũng đều là rừng núi.
Ninh Nghị ngồi ngoài bóng đêm hồi lâu, nhìn núi rừng với những tảng đá lớn tối đen. Có lẽ … Mấy người Văn Dục nói đúng, quả thật mình không biết cách tán gái.
Khoảng giờ Tý, trong núi truyền đến tiếng sói tru. Thanh âm đó hòa lẫn với gió núi, như xa như gần khiến nơi đây như thể bị cô lập. Dưới bầu trời, chỉ có dịch trạm nho nhỏ còn có chút ánh sáng đang bị bóng tối bao vây. Ninh Nghị trở về phòng trong dịch trạm, đẩy cửa đi vào bên giường, nhớ ra là mình còn không châm đèn, đang định quay người lại thì phía sau truyền đến cảm giác rung động. Hắn quay người lại, trong bóng đêm là ánh mắt của Lục Hồng Đề, mà một tay nàng đang giơ tới, nhẹ nhàng đặt lên sau đầu hắn.
Thân thể Ninh Nghị cứng ngắc, tê liệt, tứ chi vô lực, không thể nói chuyện, thậm chí còn nổi lên cảm giác mệt mỏi, nhưng trước mặt quả thật là Lục Hồng Đề. Nàng đỡ Ninh Nghị, cho hắn nằm trên giường, ngón tay vẫn nâng sau gáy hắn, khiến hắn lâm vào trạng thái sắp sửa hôn mê, nhưng cũng đủ để nghe rõ hết những lời nàng nói.
- Ta, ta vẫn luôn luôn nhìn ngươi …
Lục Hồng Đề cúi xuống, giọng điệu hơi hơi nghẹn ngào, nhưng lại có áp lực của tình cảm không kìm nén nổi. Giọt nước rơi xuống mặt Ninh Nghị, ấm áp và ướt át.
- Ngươi rất giảo hoạt mà. Ta phải đi, ta, ta … Không muốn để ngươi nói chuyện. Bởi vì ngươi quá thông minh. Nếu ngươi nói chuyện, ta nhất định sẽ đi không được …
Nàng khịt khịt mũi:
- Cái gì ngươi cũng dự tính đến, nhưng ngươi lại không nghĩ là sau khi ngươi đuổi theo đến đây, ta liền đi theo phía sau ngươi. Ta không nỡ đi, muốn nhìn ngươi nhiều hơn. Ngươi chỉ không tính được điều này …
- Ta, ta nhìn thấy ngươi cứ đuổi theo như vậy, cứ chờ ở giao lộ bên kia, muốn bắt được ta. Thấy ngươi tức giận, thấy ngươi bực bội … Cho dù trong hoàn cảnh xấu nhất, ngươi cũng chưa từng như vậy. Cho dù là ở Hàng Châu, hay là khi chúng ta bị người đuổi giết ở trong núi, ngươi cũng đều chưa từng như vậy. Lòng ta cao hứng nói không nên lời. Ninh Lập Hằng … Nhưng ta là sư phụ của ngươi …
- Ta biết không nên như vậy, ta, ta rất già rồi, hơn nữa ta còn là sư phụ của ngươi … Cũng không biết vì sao, lòng ta vẫn có ngươi, ta không xứng đang với ngươi … Nàng cố gắng kìm nén cảm xúc:
- Ta vốn nghĩ, chỉ là xuống gặp ngươi mà thôi. Nhưng khi gặp đám người Lương Sơn đó, ta muốn giúp đỡ ngươi, chỉ có thể nói là sư phụ của ngươi. Ngươi là người tốt, ta biết ngươi thấy được tâm sự của ta, ta cũng biết mấy ngày nay ngươi đều đang khó xử … Tuy nhiên ta đã quyết định, ta phải đi.
Nàng nói tiếp:
- Đây là kết quả tốt nhất. Chu tiền bối nói đúng, nếu chúng ta đã nói ra bên ngoài rằng chúng ta là thầy trò thì không nên là tình lữ nữa … À, tình lữ … Vốn là ta tưởng bở mà thôi. Ta không muốn nghe ngươi nói, dù hay dù dở cũng không muốn. Ta đã quyết định, ngươi không thể ngăn cản được ta. Ta chỉ muốn … Đến đây … Nói với ngươi những điều này. Ngươi đừng cử động, sẽ lập tức ngủ thôi. Sáng mai thức dậy, ta đã không còn ở đây nữa. Ngươi đừng tìm ta, ta đã thật sự quyết định. Ta …
Giọng nàng nghẹn ngào, ngón tay đang muốn dùng sức để Ninh Nghị ngủ thì thấy trong bóng tối mờ mờ, Ninh Nghị trợn tròn mắt, mạch máu trên trán đều nổi phồng lên. Khí huyết vận chuyển nhanh chóng, nội lực của Phá Lục Đạo cố gắng duy trì sự tỉnh táo của hắn, chen chúc mở kinh mạch, huyết quản bị Lục Hồng Đề bóp chặt. Lục Hồng Đề lắc lắc đầu:
- Ngươi làm gì … Ngươi đừng như vậy …
Đương nhiên nàng có lẽ làm cho Ninh Nghị ngủ, nhưng nếu như vậy thì Ninh Nghị đương nhiên sẽ bị thương nghiêm trọng. Trên thực tế, lúc này khí huyết vận hành trên đầu đã tạo thành áp lực cực lớn đối với hắn. Ninh Nghị trợn mắt hung bạo, môi run run mấy lần, gian nan nói:
- Nàng … Nghe …
Lục Hồng Đề buông gáy hắn ra. Phụt một tiếng, máu tươi trào mạnh ra từ miệng Ninh Nghị. Nàng lập tức luống cuống, khí huyết cũng dồn lên hai tay, dùng nội lực cố gắng truyền vào để hòa hoãn huyết mạch trên đầu Ninh Nghị. Ninh Nghị thở dốc mấy cái, mắt nhìn nàng chằm chằm, một bàn tay cố gắng giơ lên, tóm lấy quần áo nàng, cũng mặc kệ là tóm vào đâu. Lục Hồng Đề vẫn ấn tay trên trán hắn, lắc đầu nói:
- Ngươi đừng như vậy … Ngươi đừng động …
Ninh Nghị cắn chặt răng, ra sức kéo người Lục Hồng Đề đến bên giường, hai người gần như lăn lên trên giường. Lục Hồng Đề lo lắng cho tình trạng của hắn nên không dám ra sức, lúc này nửa thân mình Ninh Nghị gần như đè trên người nàng. Hai tay Lục Hồng Đề vẫn đặt bên cạnh trán hắn, còn muốn nói chuyện thì lập tức mở to hai mắt, bởi vì Ninh Nghị đã thô bạo luồn cánh tay vào trong quần áo nàng, dán vào da thịt, hướng lên ngực nàng. Nàng không thể nói ra được gì, bởi vì Ninh Nghị đã cúi xuống, đặt đôi môi lên miệng nàng. Đối với lần đầu tiên Lục Hồng Đề cảm nhận được hương vị như vậy. Hơi thở lẫn với máu tươi, giao hòa ở trong khoang miệng, mềm mại, ấm áp, mà lại máu tanh. Đồng thời, một bàn tay của Ninh Nghị đã nắm lấy ngực nàng.
- Ta … Ninh Nghị rời khỏi đôi môi nàng, cố gắng duy trì ý thức:
- Ta, ta có thể đồng ý với quyết định của nàng … Và việc nàng làm như vậy với ta dù rằng ta không thích! Nhưng … Nàng phải nghe cho hết lời ta nói. Ta muốn giữ nàng lại …
Hắn nói xong, cánh tay kéo xuống dưới:
- Cho dù là như vậy … Cũng sẽ không tiếc!
Ninh Nghị dán lên người nàng, trong hơi thở dồn dập, máu lại từng giọt từng giọt chảy ra từ trong miệng, cũng không còn nhiều khí lực lắm. Nhưng tay hắn vung lên liền kéo rớt thắt lưng váy và lưng quần lót của Lục Hồng Đề. Bởi vì Lục Hồng Đề nằm đó nên váy và quần lót của nàng chỉ bị kéo ra một đoạn, lộ ra cái mông và hai chân. Tay Ninh Nghị liền dừng lại ở giữa hai chân nàng.
Ninh Nghị đè lên người nàng, cố gắng duy trì ý thức của mình để không bị ngất đi. Lục Hồng Đề đã bị nửa khắc mãnh liệt này của hắn dọa cho ngây người. Võ nghệ của nàng cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này dù chỉ một chút phản kháng cũng không có. Sau một lúc lâu thì ấn vào trán Ninh Nghị, bật khóc lên …
Cửa đóng lại, gió vẫn thổi bên ngoài hành lang. Trong phòng, đèn đã được châm lên, chậu nước đặt trên ghế bên cạnh giường. Lục Hồng Đề đã khóc được một lát, lúc này đang dùng hai tay điều hòa khí huyết cho Ninh Nghị.
Trước đó đám người Vương Sơn Nguyệt bị tiếng động làm cho kinh động liền đi sang hỏi, thấy Lục Hồng Đề ở đây thì đều trở về.
Ngược lại với sự đau đớn lúc trước do sự vận hành của Phá Lục Đạo tạo thành, lúc này được ngón tay của Lục Hồng Đề nhào nặn, cảm giác đau đớn trên đầu đã giảm bớt rất nhiều. Nhưng theo cảm giác thả lỏng đó thì sự mệt mỏi và thả lỏng đó cũng khiến hắn phải tốn rất nhiều nghị lực mới có thể duy trì tỉnh táo, hai mắt hoa lên.
Một bàn tay vẫn nắm lấy vạt áo váy của Lục Hồng Đề, nhưng không lâu sau thì tay không còn lực nữa, cánh tay hạ xuống đùi Lục Hồng Đề. Đối với nữ tử thì vị trí như vậy cũng chẳng khác gì sự sàm sỡ vừa rồi, chỉ có điều Lục Hồng Đề cũng không dám tránh ra, chỉ nói:
- Ta không đi, chờ ngươi tỉnh lại … Ngươi trước hết cứ nghỉ ngơi đi …
Ninh Nghị yếu ớt lắc đầu:
- Ta không … tin nàng …
Hắn hít một hơi, cảm giác nói một cách đứt quãng.
- … Kỳ thật, kể từ đêm hôm đó, ở dưới tảng đá ấy. Lần thứ hai ta ôm nàng … Nàng không đẩy ta ra, ta đã biết. Mấy ngày nay … Ta vẫn luôn nghĩ … Nghĩ tới núi Lã Lương …
Hắn nằm đó, nhắm mắt lại, thở mấy hơi rồi lại nói tiếp:
- Trước kia, ta rất hâm mộ cuộc sống của nàng. Những sự tình, nghĩ đến thấy rất lãng mạn … Ta làm việc đều rất cụ thể. Ta vẫn nghĩ sự tình núi Lã Lương, nghĩ … Quy nạp rõ ràng sự tình rồi sau đó mới quyết định. Muốn đêm nay nói với nàng … Muộn muộn một chút …
Lục Hồng Đề hai mắt rưng rưng, lắc đầu:
- Ngươi không cần nghĩ Lã Lương … Ta không muốn ngươi …
- Nếu đã nghĩ đến núi Lã Lương thì không thể không nghĩ.
Ninh Nghị cười cười, ánh mắt thâm sâu, cũng không phải nói đùa:
- Ta không phải … Là nhóc con chưa ráo máu đầu, nói sau lưng nàng có núi Lã Lương thì liên lụy đến ta. Trên người nàng có một bộ phận của núi Lã Lương, nàng không thể rời bọn họ được. Đó là chuyện tốt, vì vậy … Ta khâm phục nàng, cũng thích nàng. Nếu ta đã muốn nàng thì cũng phải có tâm lý chuẩn bị việc này … Cũng may có lẽ ta cũng có năng lực đó …
Dưới ánh đèn chỉ nhỏ như hạt đậu, Lục Hồng Đề cúi người xuống, khịt khịt mũi.
Nàng một đường đi tới, không hề kêu khổ, chỉ cảm thấy đó là việc nàng đương nhiên phải làm. Nàng có thể ăn bánh bột ngô, kèm với lá cây đắng chát, nhưng không hề nghĩ rằng Ninh Nghị ăn ngon như vậy là có gì không ổn. Núi Lã Lương vốn là khổ sở như vậy mà … Không hề có ai có thể nói là cùng chia sẻ núi Lã Lương với nàng như vậy. Thậm chí nàng đã từng có lần cảm thấy rằng, Thanh Mộc Trại sau lưng mình chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cảm quan của nhà chồng sau này, cũng chắc chắn sẽ tạo thành liên lụy đối với người bên cạnh. Chỉ có điều lúc này hai tay nàng vẫn đặt trên đầu Ninh Nghị, nước mắt rơi xuống lại không có cách nào lau quệt đi, từng giọt từng giọt rơi trên quần áo Ninh Nghị.
Ninh Nghị lại bị yếu ớt, nhắm mắt lại, một lát sau mới mở hai mắt ra, sắp xếp lại suy nghĩ một chút.
- Đáng tiếc … Vẫn là nghĩ hơi lâu một chút. Nếu hôm nay nàng đi rồi, ta sẽ rất thương tâm, bởi vì tạm thời ta không thể đi được … Hơn nữa, sợ là nàng sẽ phải lập gia đình nhỉ?
Lục Hồng Đề kìm nén cảm xúc, lắc lắc đầu:
- Ta quá già rồi … Ta là sư phụ của ngươi … Ta không muốn để núi Lã Lương liên lụy tới ngươi … Nàng cảm xúc dao động, nói năng đứt quãng.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Ta mặc kệ những thứ đó. Nàng muốn làm sư phụ ta cũng được. Việc nên làm thì ta cứ làm. Chu Đồng nói gì với nàng thế, lão già chết tiệt đó …
- Không có, Chu tiền bối cũng không nói gì nhiều lắm. Ông ấy chỉ là tiện mồm nhắc nhở một chút mà thôi …
- Ta mặc kệ những thứ đó! Luôn luôn có biện pháp giải quyết. Nàng chỉ cần nghe ta là được! Ta đã ghét đám người Tô Văn Dục cả ngày nói ta … Không biết tán gái rồi. Ta đã ôm nàng, hôn cũng hôn rồi, quần áo cũng cởi rồi. Nàng là nữ nhân của ta, chỉ cần nghe ta là đủ rồi. Về phần núi Lã Lương … Về phần núi Lã Lương …
Hắn mấp máy miệng, thở ra một hơi, duy trì tỉnh táo:
- Nàng có biết ta … Tại sao phải đến làm việc … Vì sao phải giúp Tần Tự Nguyên không …
- Ngươi, ngươi … Khi ở Hàng Châu từng nói, người Liêu sẽ xuôi về phía nam, sẽ trăm họ lầm than, cho nên ngươi …
- À, cái đó là sự tình cần phải đối mặt … Nhưng không phải nguyên nhân.
Ninh Nghị hơi hơi lắc đầu:
- Nguyên nhân là … Khi đang bỏ chạy trốn chết, có người đói bụng, suýt nữa bị đói đến chết, có … Cô bé còn rất nhỏ … Còn có Tiền Hi Văn, và mấy đứa bé trong nhà ông ấy … A, ta không phải ý chí sắt đá. Rất nhiều khi, ta sẽ cảm thấy thương hại, sẽ cảm thấy không thể nhìn nổi. Không thể nhìn nổi nên ta lại muốn làm một ít việc trong khả năng … Kỳ thật có đôi khi, yêu người bên cạnh mình, yêu nước yêu nhà vân vân không phải là không có lý do gì. Phải có gì đó đáng giá. Nếu tất cả mọi người bên cạnh đều là loại ác nhân như trên Lương Sơn kia, nếu tất cả mọi người đều là những kẻ vô dụng khiến người ta chán ghét, thì người Liêu có xuôi về phía nam cũng làm sao chứ? Bọn họ chết sạch, ta cũng sẽ không hề nháy mắt chút nào …
- Sau đó … Ta không thể nhìn nổi …
Ninh Nghị nhắm mắt lại, một lúc sau mới lại mở mắt ra, nói tiếp:
- Nàng … Chuyện của nàng … Ta không nhìn nổi. Ta cũng đã nghĩ nàng rất tốt, nhưng hai ngày ở trong rừng đó, ta đã nghĩ được rất nhiều điều. Ta đã nhìn thấy nàng ăn đồ sống … Ta không thể nhìn nổi. Ta không phải đang thương hại nàng, nàng đừng cảm thấy rằng … Ta thương hại nàng … Ta chỉ là rất cảm động. Thế gian này không nên như vậy đối với nàng …
Lục Hồng Đề bật khóc lên. Ninh Nghị trầm mặc trong chốc lát, cảm thấy suy nghĩ sắp tới cực hạn.
- Trước kia ta từng hỏi nàng, nàng nghĩ tới cái gì khi dạy ta võ công. Nàng nói vì mở ra thái bình muôn thuở. Khi đó đều là vui đùa, nhưng hiện tại thì khác … Ta muốn nàng, nàng có mở lòng hay không thì nàng vẫn là của ta. Nhưng ta cố sức để nàng vui vẻ, cho nên ta muốn hỏi nàng … Hỏi lại nàng một lần …
Ninh Nghị giơ cánh tay lên, quay đầu nhìn nàng, mỉm cười hơi yếu ớt.
- Ta muốn hỏi nàng … Nàng muốn cái gì? Có cái gì có thể khiến nàng vui vẻ ? Mặc kệ là nguyện vọng lớn đến mức nào …
Giọng điệu hắn trở nên mỏng manh. Bên cửa sổ có giọng nữ tử khẽ khóc nức nở.
Thanh âm mỏng manh như vang lên trong gió.
- Nàng nói ra, ta sẽ đi lấy nó về, thắt nơ con bướm … Rồi đưa đến trước mặt nàng …
- … Ta … Khả năng là phải ngủ một lát … Đừng đi nhé … Được không …
Thời gian dần dần trôi qua trong sự vuốt ve dịu dàng của gió đêm. Ninh Nghị khi thì tỉnh khi lại ngủ, tổn thương tinh thần khiến tinh thần hắn suy yếu, vừa mơ mơ màng màng vừa có chút dựa vào. Khi tỉnh lại, trong lòng nhớ tới liền nhất định phải xác nhận một chút xem Lục Hồng Đề còn ở đó hay không. Cảm xúc như vậy có lẽ ngay cả chính hắn cũng có chút mơ hồ. Lục Hồng Đề thư giãn huyết mạch cho hắn xong, khuyên bảo hắn ổn định tâm thần, không cần nghĩ nhiều, nhưng Ninh Nghị chỉ lắc đầu không chịu, cứ kéo quần áo nàng. Sau mấy lần như vậy, Lục Hồng Đề đành phải cởi giày, tất, đi lên trên giường nằm cạnh hắn để chứng minh rằng: Ta không đi nữa! Nhưng lúc này ngay cả Ninh Nghị cũng không chắc biết được mình đang làm gì.
Lúc này hắn tỉnh lại có lẽ đã là tầng ý thức mơ hồ rất sâu, chỉ nhớ kỹ không cho Lục Hồng Đề đi. Trong tâm đã có sự độc đoán từ kiếp trước của hắn, sau khi tỉnh lại hai lần thì cởi luôn quần áo của Lục Hồng Đề. Lý do là: Cởi sạch quần áo của nàng, ném quần áo đi rồi, nàng không thể đi được.
Tuy rằng lúc này Lục Hồng Đề thuận theo hắn nhưng vẫn rất thẹn thùng đối với việc này. Khi Ninh Nghị tỉnh lại động thủ với nàng, cũng nói chuyện mơ mơ màng màng, nàng cũng chỉ có thể cố sức cẩn thận ôm lấy Ninh Nghị, mặt dán mặt, thân thể dán vào thân thể, mỗi lần đều hứa hẹn không đi. Mà sau khi nghe hiểu được ý đồ của Ninh Nghị thì trên mặt nóng như phải bỏng, cũng chỉ có thể cố sức ma sát trên mặt Ninh Nghị, kìm nén xuống …
Tuy nhiên tuổi trẻ này cũng chỉ là đối với thân phận "sư phụ" mà thôi. Lục Hồng Đề lớn hơn Ninh Nghị ba, bốn tuổi. Trong mắt Ninh Nghị thì Lục Hồng Đề đúng là đang độ tuổi thanh xuân, xinh đẹp nhất. Còn đối với đám người Vương Sơn Nguyệt thì thân phận của nàng cao hơn Ninh Nghị một bậc, cho nên đó cũng không phải là việc gì quá khó có thể chấp nhận.
Mà giữa Ninh Nghị và Lục Hồng Đề thực ra lại có hơi chút ngăn cách trong hai ngày ở chung tiếp theo. Mà trước khi đám người Vương Sơn Nguyệt tới thì không có sự ngăn cách này, nhưng trên thực tế, có lẽ đã xuất hiện trong lòng Lục Hồng Đề từ sớm hơn nữa. Đối với Ninh Nghị, hắn có thể mơ hồ nhận thấy tâm lý phòng ngự theo bản năng hình thành trong lòng Lục Hồng Đề. Nhưng trên thực tế, trong thời gian mấy ngày đầu, việc hắn phải làm cũng không hề ít, cho dù chỉ tiếp đãi xã giao thôi thì thực ra cũng đã chiếm của hắn rất lớn thời gian.
Đối với Lục Hồng Đề, trong lòng hắn vẫn chất chứa một chút sự tình. Trong hai ngày này, hắn cho người mời đến mấy đấu bếp tốt nhất của các thị trấn lân cận, cho nên mỗi bữa ăn với nhau đều là những thứ ngon nhất, tinh tế nhất trong vùng này.
Đối với Ninh Nghị thì làm loại chuyện này không cần lý do dung tục gì, có thể làm như vậy thì cứ thế mà làm thôi. Hắn không ngại việc xấu và cũng không kiêng dè những gì tốt nhất. Mỗi ngày hai người đều nói chuyện với nhau nhưng cũng chỉ vào lúc ăn cơm và sau khi màn đêm đã buông xuống.
Thương thế của Lục Hồng Đề không quá nghiêm trọng, ít nhất là sau khi Chu Đồng rời khỏi thì biểu hiện bề ngoài của nàng đã khôi phục trở lại như lúc ban đầu.
Hai người vào ở trong tòa nhà nhỏ mà Chu Đồng để lại, cứ mỗi đêm lại một lần thôi cung quá huyệt cho Ninh Nghị. Ninh Nghị vốn cảm thấy thương thế của nàng chưa khỏi hẳn, muốn từ chối việc này, nhưng Lục Hồng Đề vẫn khá kiên trì nên hắn cũng cứ để mặc cho nàng làm.
Khi hai người ở bên nhau thường thường là Ninh Nghị nói, Lục Hồng Đề nghe.
Vì nàng có tâm sự nên cũng không nói nhiều cho lắm. Đến khi đám người Vương Sơn Nguyệt tới thì Lục Hồng Đề càng để ý tới hình tượng sư phụ trước mặt Ninh Nghị. Bởi vì xung quanh thường thường có người bên ngoài nên cho dù hai người có tâm tình tương đối thân mật nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài. Tuy rằng tình cách Lục Hồng Đề khá bình dị nhưng dù sao lúc này cũng coi như là bề trên của Ninh Nghị, đám người Vương Sơn Nguyệt cũng không thân cận lắm với nàng.
Trưa hôm nay ngày hai mươi mốt tháng bảy, Ninh Nghị xử lý xong việc gặp mặt Tri châu Tế Châu thì đưa Lục Hồng Đề đến tửu lầu tốt nhất ở thị trấn Nghi Nguyên ăn cơm, món ăn không gọi nhiều nhưng đương nhiên là tốt nhất. Trong lúc ăn cơm, một đám đón dâu từ trong thị trấn khua chiêng gõ trống đi qua dưới lầu. Lục Hồng Đề nhìn ngắm một hồi, Ninh Nghị nhìn thấy hết. Sau khi trở lại nhà, Ninh Nghị đang định cân nhắc nói chuyện nhưng lại có người đến thăm hỏi nên hắn tạm thời đánh mất ý niệm đó trong đầu, đành đi ra ngoài tiếp khách.
Đến chiều, khi Vương Sơn Nguyệt từ bên ngoài tới, thấy nữ tử dáng người cao gầy đó lẳng lặng đứng giữa sân trong ánh nắng chiều, đầu hơi ngẩng lên, dường như có chút cô đơn. Nhưng Lục Hồng Đề lập tức quay đầu cười cười chào hỏi y.
Một lát sau, Vương Sơn Nguyệt cưỡi ngựa đi ra ngoài với Ninh Nghị. Y nói với vẻ hơi cẩn thận:
- Hình như … Lục tiền bối … Có chút tâm sự …
- Ừ, ta biết.
Ninh Nghị gật đầu.
Có một số việc vẫn xoay quanh trong lòng Ninh Nghị mấy ngày nay. Hắn đang định xử lý xong mấy việc thì tối về nói chuyện với Lục Hồng Đề một chút. Nhưng đúng vào buổi chiều thì bỗng nhiên có người đi tới báo cáo, nói Lục cô nương thu dọn đồ đạc đi ra khỏi thành, chỉ nhờ người nhắn với Ninh Nghị rằng nàng đã đi rồi.
Người quản sự của đồi Độc Long truyền lời kia cảm thấy việc này khả năng là rất quan trọng liền vội vã chạy tới báo cáo. Ninh Nghị nhíu mày, bỏ hết các xã giao với các quan viên, cưỡi ngựa một mạch đuổi theo.
Không bao lâu sau, tên quản sự kia có lẽ cảm thấy được sự quan trọng của thân phận của Lục Hồng Đề, lại gọi người đuổi theo phía sau. Chỉ có điều sau khi ra khỏi thành không xa thì Lục Hồng Đề đã tiến vào trong rừng núi, không thấy bóng dáng đâu. Ninh Nghị cứ thế phóng ngựa chạy lên ngọn núi nhỏ cao nhất gần đó. Khi tới đỉnh núi, ánh mặt trời chiếu xuống. Hắn không nhìn thấy người nhưng đoán rằng nàng hẳn là vẫn còn đang ở gần đó.
Vương Sơn Nguyệt đi theo phía sau thấy Ninh Nghị ở trên đỉnh núi hô lớn:
- Lục Hồng Đề … Nàng trở về cho ta …
Nội lực Phá Lục Đạo ép ra khiến thanh âm truyền đi rất xa khắp núi rừng, những tiếng vọng cứ thế lặp đi lặp lại …
- Mặc kệ nàng suy nghĩ gì … Ta có lời cần nói với nàng! Nhưng mặc kệ nàng có trở về hay không, nàng hãy nghe rõ ta nói … Chờ ta đi núi Lã Lương tìm nàng …
- Chờ ta đi núi Lã Lương tìm nàng …
Giọng nói cứ vang vọng khắp trong núi rừng. Ninh Nghị hô lớn hai lần, dừng ngựa một hồi rồi ghìm ngựa quay về. Vương Sơn Nguyệt nhìn vẻ mặt của hắn, có chút muốn nói muốn hỏi nhưng lại không thể mở miệng. Thầy trò này chẳng lẽ thật sự … Nghĩ là vậy nhưng bọn họ vẫn cứ trở về. Sau khi lên đến đường cái, Ninh Nghị lập tức bảo người bên cạnh lấy bản đồ xung quanh. Hắn lựa chọn con đường khả năng nhất để đi núi Lã Lương, lập tức cho người hạ lệnh quan binh lân cận nghiêm tra, tiếp đó cũng chạy vội về phía đó. Vương Sơn Nguyệt nói:
- Ngươi không định đi núi Lã Lương đấy chứ …
Ninh Nghị nghiêm mặt:
- Đùa cái gì thế? Có cái gì khó nói mà phải đi núi Lã Lương. Ta nói như vậy là chỉ để nàng mất cảnh giác. Chúng ta đi tới giao lộ phía trước chờ nàng.
Mấy người một mạch chạy như điên, qua hơn mười dặm thì tìm một chiếc xe ngựa màu đen ở trạm nghỉ chân gần đó, tiếp đến là lén lút chờ ở gần giao lộ. Ninh Nghị nhắm tay đặt trên đầu gối, chờ đợi bóng dáng Lục Hồng Đề đi qua đường.
Nhưng thời gian cứ thế dần dần trôi đi, mặt trời đã ngả về tây, ánh lên màu hồng rực rỡ, vẫn không nhìn thấy nàng. Cứ thế đợi cho đến khi trời tối sầm hẳn xuống, Ninh Nghị nhíu mày càng sâu, không cho binh lính ở giao lộ giữ thái độ nghiêm túc mà thậm chí còn cho người tới dặn bọn họ phải ra vẻ lười nhác một chút. Đêm dần sâu, trong núi vang lên tiếng gió thổi, tiếng của các động vật đi lại. Ninh Nghị buông mành, rốt cục cười cười tự giễu, cho người đánh xe ngựa trở về.
Trên đường trở về chỉ có một dịch trạm nhỏ, Ninh Nghị và Vương Sơn Nguyệt đi tới dịch trạm hỏi có ai như Lục Hồng Đề đến ngủ trọ hay không. Câu trả lời vẫn là không có. Có lẽ tối nay nàng lại ngủ ở trong rừng rồi. Đám người Ninh Nghị thuê phòng ở dịch trạm, tạm thời nghỉ lại ở đây.
Đường đi qua ở bên ngoài, phía trước và phía sau dịch trạm cũng đều là rừng núi.
Ninh Nghị ngồi ngoài bóng đêm hồi lâu, nhìn núi rừng với những tảng đá lớn tối đen. Có lẽ … Mấy người Văn Dục nói đúng, quả thật mình không biết cách tán gái.
Khoảng giờ Tý, trong núi truyền đến tiếng sói tru. Thanh âm đó hòa lẫn với gió núi, như xa như gần khiến nơi đây như thể bị cô lập. Dưới bầu trời, chỉ có dịch trạm nho nhỏ còn có chút ánh sáng đang bị bóng tối bao vây. Ninh Nghị trở về phòng trong dịch trạm, đẩy cửa đi vào bên giường, nhớ ra là mình còn không châm đèn, đang định quay người lại thì phía sau truyền đến cảm giác rung động. Hắn quay người lại, trong bóng đêm là ánh mắt của Lục Hồng Đề, mà một tay nàng đang giơ tới, nhẹ nhàng đặt lên sau đầu hắn.
Thân thể Ninh Nghị cứng ngắc, tê liệt, tứ chi vô lực, không thể nói chuyện, thậm chí còn nổi lên cảm giác mệt mỏi, nhưng trước mặt quả thật là Lục Hồng Đề. Nàng đỡ Ninh Nghị, cho hắn nằm trên giường, ngón tay vẫn nâng sau gáy hắn, khiến hắn lâm vào trạng thái sắp sửa hôn mê, nhưng cũng đủ để nghe rõ hết những lời nàng nói.
- Ta, ta vẫn luôn luôn nhìn ngươi …
Lục Hồng Đề cúi xuống, giọng điệu hơi hơi nghẹn ngào, nhưng lại có áp lực của tình cảm không kìm nén nổi. Giọt nước rơi xuống mặt Ninh Nghị, ấm áp và ướt át.
- Ngươi rất giảo hoạt mà. Ta phải đi, ta, ta … Không muốn để ngươi nói chuyện. Bởi vì ngươi quá thông minh. Nếu ngươi nói chuyện, ta nhất định sẽ đi không được …
Nàng khịt khịt mũi:
- Cái gì ngươi cũng dự tính đến, nhưng ngươi lại không nghĩ là sau khi ngươi đuổi theo đến đây, ta liền đi theo phía sau ngươi. Ta không nỡ đi, muốn nhìn ngươi nhiều hơn. Ngươi chỉ không tính được điều này …
- Ta, ta nhìn thấy ngươi cứ đuổi theo như vậy, cứ chờ ở giao lộ bên kia, muốn bắt được ta. Thấy ngươi tức giận, thấy ngươi bực bội … Cho dù trong hoàn cảnh xấu nhất, ngươi cũng chưa từng như vậy. Cho dù là ở Hàng Châu, hay là khi chúng ta bị người đuổi giết ở trong núi, ngươi cũng đều chưa từng như vậy. Lòng ta cao hứng nói không nên lời. Ninh Lập Hằng … Nhưng ta là sư phụ của ngươi …
- Ta biết không nên như vậy, ta, ta rất già rồi, hơn nữa ta còn là sư phụ của ngươi … Cũng không biết vì sao, lòng ta vẫn có ngươi, ta không xứng đang với ngươi … Nàng cố gắng kìm nén cảm xúc:
- Ta vốn nghĩ, chỉ là xuống gặp ngươi mà thôi. Nhưng khi gặp đám người Lương Sơn đó, ta muốn giúp đỡ ngươi, chỉ có thể nói là sư phụ của ngươi. Ngươi là người tốt, ta biết ngươi thấy được tâm sự của ta, ta cũng biết mấy ngày nay ngươi đều đang khó xử … Tuy nhiên ta đã quyết định, ta phải đi.
Nàng nói tiếp:
- Đây là kết quả tốt nhất. Chu tiền bối nói đúng, nếu chúng ta đã nói ra bên ngoài rằng chúng ta là thầy trò thì không nên là tình lữ nữa … À, tình lữ … Vốn là ta tưởng bở mà thôi. Ta không muốn nghe ngươi nói, dù hay dù dở cũng không muốn. Ta đã quyết định, ngươi không thể ngăn cản được ta. Ta chỉ muốn … Đến đây … Nói với ngươi những điều này. Ngươi đừng cử động, sẽ lập tức ngủ thôi. Sáng mai thức dậy, ta đã không còn ở đây nữa. Ngươi đừng tìm ta, ta đã thật sự quyết định. Ta …
Giọng nàng nghẹn ngào, ngón tay đang muốn dùng sức để Ninh Nghị ngủ thì thấy trong bóng tối mờ mờ, Ninh Nghị trợn tròn mắt, mạch máu trên trán đều nổi phồng lên. Khí huyết vận chuyển nhanh chóng, nội lực của Phá Lục Đạo cố gắng duy trì sự tỉnh táo của hắn, chen chúc mở kinh mạch, huyết quản bị Lục Hồng Đề bóp chặt. Lục Hồng Đề lắc lắc đầu:
- Ngươi làm gì … Ngươi đừng như vậy …
Đương nhiên nàng có lẽ làm cho Ninh Nghị ngủ, nhưng nếu như vậy thì Ninh Nghị đương nhiên sẽ bị thương nghiêm trọng. Trên thực tế, lúc này khí huyết vận hành trên đầu đã tạo thành áp lực cực lớn đối với hắn. Ninh Nghị trợn mắt hung bạo, môi run run mấy lần, gian nan nói:
- Nàng … Nghe …
Lục Hồng Đề buông gáy hắn ra. Phụt một tiếng, máu tươi trào mạnh ra từ miệng Ninh Nghị. Nàng lập tức luống cuống, khí huyết cũng dồn lên hai tay, dùng nội lực cố gắng truyền vào để hòa hoãn huyết mạch trên đầu Ninh Nghị. Ninh Nghị thở dốc mấy cái, mắt nhìn nàng chằm chằm, một bàn tay cố gắng giơ lên, tóm lấy quần áo nàng, cũng mặc kệ là tóm vào đâu. Lục Hồng Đề vẫn ấn tay trên trán hắn, lắc đầu nói:
- Ngươi đừng như vậy … Ngươi đừng động …
Ninh Nghị cắn chặt răng, ra sức kéo người Lục Hồng Đề đến bên giường, hai người gần như lăn lên trên giường. Lục Hồng Đề lo lắng cho tình trạng của hắn nên không dám ra sức, lúc này nửa thân mình Ninh Nghị gần như đè trên người nàng. Hai tay Lục Hồng Đề vẫn đặt bên cạnh trán hắn, còn muốn nói chuyện thì lập tức mở to hai mắt, bởi vì Ninh Nghị đã thô bạo luồn cánh tay vào trong quần áo nàng, dán vào da thịt, hướng lên ngực nàng. Nàng không thể nói ra được gì, bởi vì Ninh Nghị đã cúi xuống, đặt đôi môi lên miệng nàng. Đối với lần đầu tiên Lục Hồng Đề cảm nhận được hương vị như vậy. Hơi thở lẫn với máu tươi, giao hòa ở trong khoang miệng, mềm mại, ấm áp, mà lại máu tanh. Đồng thời, một bàn tay của Ninh Nghị đã nắm lấy ngực nàng.
- Ta … Ninh Nghị rời khỏi đôi môi nàng, cố gắng duy trì ý thức:
- Ta, ta có thể đồng ý với quyết định của nàng … Và việc nàng làm như vậy với ta dù rằng ta không thích! Nhưng … Nàng phải nghe cho hết lời ta nói. Ta muốn giữ nàng lại …
Hắn nói xong, cánh tay kéo xuống dưới:
- Cho dù là như vậy … Cũng sẽ không tiếc!
Ninh Nghị dán lên người nàng, trong hơi thở dồn dập, máu lại từng giọt từng giọt chảy ra từ trong miệng, cũng không còn nhiều khí lực lắm. Nhưng tay hắn vung lên liền kéo rớt thắt lưng váy và lưng quần lót của Lục Hồng Đề. Bởi vì Lục Hồng Đề nằm đó nên váy và quần lót của nàng chỉ bị kéo ra một đoạn, lộ ra cái mông và hai chân. Tay Ninh Nghị liền dừng lại ở giữa hai chân nàng.
Ninh Nghị đè lên người nàng, cố gắng duy trì ý thức của mình để không bị ngất đi. Lục Hồng Đề đã bị nửa khắc mãnh liệt này của hắn dọa cho ngây người. Võ nghệ của nàng cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này dù chỉ một chút phản kháng cũng không có. Sau một lúc lâu thì ấn vào trán Ninh Nghị, bật khóc lên …
Cửa đóng lại, gió vẫn thổi bên ngoài hành lang. Trong phòng, đèn đã được châm lên, chậu nước đặt trên ghế bên cạnh giường. Lục Hồng Đề đã khóc được một lát, lúc này đang dùng hai tay điều hòa khí huyết cho Ninh Nghị.
Trước đó đám người Vương Sơn Nguyệt bị tiếng động làm cho kinh động liền đi sang hỏi, thấy Lục Hồng Đề ở đây thì đều trở về.
Ngược lại với sự đau đớn lúc trước do sự vận hành của Phá Lục Đạo tạo thành, lúc này được ngón tay của Lục Hồng Đề nhào nặn, cảm giác đau đớn trên đầu đã giảm bớt rất nhiều. Nhưng theo cảm giác thả lỏng đó thì sự mệt mỏi và thả lỏng đó cũng khiến hắn phải tốn rất nhiều nghị lực mới có thể duy trì tỉnh táo, hai mắt hoa lên.
Một bàn tay vẫn nắm lấy vạt áo váy của Lục Hồng Đề, nhưng không lâu sau thì tay không còn lực nữa, cánh tay hạ xuống đùi Lục Hồng Đề. Đối với nữ tử thì vị trí như vậy cũng chẳng khác gì sự sàm sỡ vừa rồi, chỉ có điều Lục Hồng Đề cũng không dám tránh ra, chỉ nói:
- Ta không đi, chờ ngươi tỉnh lại … Ngươi trước hết cứ nghỉ ngơi đi …
Ninh Nghị yếu ớt lắc đầu:
- Ta không … tin nàng …
Hắn hít một hơi, cảm giác nói một cách đứt quãng.
- … Kỳ thật, kể từ đêm hôm đó, ở dưới tảng đá ấy. Lần thứ hai ta ôm nàng … Nàng không đẩy ta ra, ta đã biết. Mấy ngày nay … Ta vẫn luôn nghĩ … Nghĩ tới núi Lã Lương …
Hắn nằm đó, nhắm mắt lại, thở mấy hơi rồi lại nói tiếp:
- Trước kia, ta rất hâm mộ cuộc sống của nàng. Những sự tình, nghĩ đến thấy rất lãng mạn … Ta làm việc đều rất cụ thể. Ta vẫn nghĩ sự tình núi Lã Lương, nghĩ … Quy nạp rõ ràng sự tình rồi sau đó mới quyết định. Muốn đêm nay nói với nàng … Muộn muộn một chút …
Lục Hồng Đề hai mắt rưng rưng, lắc đầu:
- Ngươi không cần nghĩ Lã Lương … Ta không muốn ngươi …
- Nếu đã nghĩ đến núi Lã Lương thì không thể không nghĩ.
Ninh Nghị cười cười, ánh mắt thâm sâu, cũng không phải nói đùa:
- Ta không phải … Là nhóc con chưa ráo máu đầu, nói sau lưng nàng có núi Lã Lương thì liên lụy đến ta. Trên người nàng có một bộ phận của núi Lã Lương, nàng không thể rời bọn họ được. Đó là chuyện tốt, vì vậy … Ta khâm phục nàng, cũng thích nàng. Nếu ta đã muốn nàng thì cũng phải có tâm lý chuẩn bị việc này … Cũng may có lẽ ta cũng có năng lực đó …
Dưới ánh đèn chỉ nhỏ như hạt đậu, Lục Hồng Đề cúi người xuống, khịt khịt mũi.
Nàng một đường đi tới, không hề kêu khổ, chỉ cảm thấy đó là việc nàng đương nhiên phải làm. Nàng có thể ăn bánh bột ngô, kèm với lá cây đắng chát, nhưng không hề nghĩ rằng Ninh Nghị ăn ngon như vậy là có gì không ổn. Núi Lã Lương vốn là khổ sở như vậy mà … Không hề có ai có thể nói là cùng chia sẻ núi Lã Lương với nàng như vậy. Thậm chí nàng đã từng có lần cảm thấy rằng, Thanh Mộc Trại sau lưng mình chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cảm quan của nhà chồng sau này, cũng chắc chắn sẽ tạo thành liên lụy đối với người bên cạnh. Chỉ có điều lúc này hai tay nàng vẫn đặt trên đầu Ninh Nghị, nước mắt rơi xuống lại không có cách nào lau quệt đi, từng giọt từng giọt rơi trên quần áo Ninh Nghị.
Ninh Nghị lại bị yếu ớt, nhắm mắt lại, một lát sau mới mở hai mắt ra, sắp xếp lại suy nghĩ một chút.
- Đáng tiếc … Vẫn là nghĩ hơi lâu một chút. Nếu hôm nay nàng đi rồi, ta sẽ rất thương tâm, bởi vì tạm thời ta không thể đi được … Hơn nữa, sợ là nàng sẽ phải lập gia đình nhỉ?
Lục Hồng Đề kìm nén cảm xúc, lắc lắc đầu:
- Ta quá già rồi … Ta là sư phụ của ngươi … Ta không muốn để núi Lã Lương liên lụy tới ngươi … Nàng cảm xúc dao động, nói năng đứt quãng.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Ta mặc kệ những thứ đó. Nàng muốn làm sư phụ ta cũng được. Việc nên làm thì ta cứ làm. Chu Đồng nói gì với nàng thế, lão già chết tiệt đó …
- Không có, Chu tiền bối cũng không nói gì nhiều lắm. Ông ấy chỉ là tiện mồm nhắc nhở một chút mà thôi …
- Ta mặc kệ những thứ đó! Luôn luôn có biện pháp giải quyết. Nàng chỉ cần nghe ta là được! Ta đã ghét đám người Tô Văn Dục cả ngày nói ta … Không biết tán gái rồi. Ta đã ôm nàng, hôn cũng hôn rồi, quần áo cũng cởi rồi. Nàng là nữ nhân của ta, chỉ cần nghe ta là đủ rồi. Về phần núi Lã Lương … Về phần núi Lã Lương …
Hắn mấp máy miệng, thở ra một hơi, duy trì tỉnh táo:
- Nàng có biết ta … Tại sao phải đến làm việc … Vì sao phải giúp Tần Tự Nguyên không …
- Ngươi, ngươi … Khi ở Hàng Châu từng nói, người Liêu sẽ xuôi về phía nam, sẽ trăm họ lầm than, cho nên ngươi …
- À, cái đó là sự tình cần phải đối mặt … Nhưng không phải nguyên nhân.
Ninh Nghị hơi hơi lắc đầu:
- Nguyên nhân là … Khi đang bỏ chạy trốn chết, có người đói bụng, suýt nữa bị đói đến chết, có … Cô bé còn rất nhỏ … Còn có Tiền Hi Văn, và mấy đứa bé trong nhà ông ấy … A, ta không phải ý chí sắt đá. Rất nhiều khi, ta sẽ cảm thấy thương hại, sẽ cảm thấy không thể nhìn nổi. Không thể nhìn nổi nên ta lại muốn làm một ít việc trong khả năng … Kỳ thật có đôi khi, yêu người bên cạnh mình, yêu nước yêu nhà vân vân không phải là không có lý do gì. Phải có gì đó đáng giá. Nếu tất cả mọi người bên cạnh đều là loại ác nhân như trên Lương Sơn kia, nếu tất cả mọi người đều là những kẻ vô dụng khiến người ta chán ghét, thì người Liêu có xuôi về phía nam cũng làm sao chứ? Bọn họ chết sạch, ta cũng sẽ không hề nháy mắt chút nào …
- Sau đó … Ta không thể nhìn nổi …
Ninh Nghị nhắm mắt lại, một lúc sau mới lại mở mắt ra, nói tiếp:
- Nàng … Chuyện của nàng … Ta không nhìn nổi. Ta cũng đã nghĩ nàng rất tốt, nhưng hai ngày ở trong rừng đó, ta đã nghĩ được rất nhiều điều. Ta đã nhìn thấy nàng ăn đồ sống … Ta không thể nhìn nổi. Ta không phải đang thương hại nàng, nàng đừng cảm thấy rằng … Ta thương hại nàng … Ta chỉ là rất cảm động. Thế gian này không nên như vậy đối với nàng …
Lục Hồng Đề bật khóc lên. Ninh Nghị trầm mặc trong chốc lát, cảm thấy suy nghĩ sắp tới cực hạn.
- Trước kia ta từng hỏi nàng, nàng nghĩ tới cái gì khi dạy ta võ công. Nàng nói vì mở ra thái bình muôn thuở. Khi đó đều là vui đùa, nhưng hiện tại thì khác … Ta muốn nàng, nàng có mở lòng hay không thì nàng vẫn là của ta. Nhưng ta cố sức để nàng vui vẻ, cho nên ta muốn hỏi nàng … Hỏi lại nàng một lần …
Ninh Nghị giơ cánh tay lên, quay đầu nhìn nàng, mỉm cười hơi yếu ớt.
- Ta muốn hỏi nàng … Nàng muốn cái gì? Có cái gì có thể khiến nàng vui vẻ ? Mặc kệ là nguyện vọng lớn đến mức nào …
Giọng điệu hắn trở nên mỏng manh. Bên cửa sổ có giọng nữ tử khẽ khóc nức nở.
Thanh âm mỏng manh như vang lên trong gió.
- Nàng nói ra, ta sẽ đi lấy nó về, thắt nơ con bướm … Rồi đưa đến trước mặt nàng …
- … Ta … Khả năng là phải ngủ một lát … Đừng đi nhé … Được không …
Thời gian dần dần trôi qua trong sự vuốt ve dịu dàng của gió đêm. Ninh Nghị khi thì tỉnh khi lại ngủ, tổn thương tinh thần khiến tinh thần hắn suy yếu, vừa mơ mơ màng màng vừa có chút dựa vào. Khi tỉnh lại, trong lòng nhớ tới liền nhất định phải xác nhận một chút xem Lục Hồng Đề còn ở đó hay không. Cảm xúc như vậy có lẽ ngay cả chính hắn cũng có chút mơ hồ. Lục Hồng Đề thư giãn huyết mạch cho hắn xong, khuyên bảo hắn ổn định tâm thần, không cần nghĩ nhiều, nhưng Ninh Nghị chỉ lắc đầu không chịu, cứ kéo quần áo nàng. Sau mấy lần như vậy, Lục Hồng Đề đành phải cởi giày, tất, đi lên trên giường nằm cạnh hắn để chứng minh rằng: Ta không đi nữa! Nhưng lúc này ngay cả Ninh Nghị cũng không chắc biết được mình đang làm gì.
Lúc này hắn tỉnh lại có lẽ đã là tầng ý thức mơ hồ rất sâu, chỉ nhớ kỹ không cho Lục Hồng Đề đi. Trong tâm đã có sự độc đoán từ kiếp trước của hắn, sau khi tỉnh lại hai lần thì cởi luôn quần áo của Lục Hồng Đề. Lý do là: Cởi sạch quần áo của nàng, ném quần áo đi rồi, nàng không thể đi được.
Tuy rằng lúc này Lục Hồng Đề thuận theo hắn nhưng vẫn rất thẹn thùng đối với việc này. Khi Ninh Nghị tỉnh lại động thủ với nàng, cũng nói chuyện mơ mơ màng màng, nàng cũng chỉ có thể cố sức cẩn thận ôm lấy Ninh Nghị, mặt dán mặt, thân thể dán vào thân thể, mỗi lần đều hứa hẹn không đi. Mà sau khi nghe hiểu được ý đồ của Ninh Nghị thì trên mặt nóng như phải bỏng, cũng chỉ có thể cố sức ma sát trên mặt Ninh Nghị, kìm nén xuống …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.