Quyển 3 - Chương 501: Nam bắc cùng an, thiên hạ đại hảo
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
30/06/2014
Còn ở bên cạnh, hơn một ngàn người đã chịu đói bụng hơn một tháng
cũng không dám đề xuất nhiều kháng nghị cho lắm. Toàn bộ quá trình lựa
chọn được hoàn thành trong vòng hai ngày. Rồi sau đó, Ninh Nghị phát
tiền thưởng đối với mỗi cái đầu người, đặc biệt là đối với những người
đi tòng quân. Khi phát tiền thì cũng đồng thời dặn dò họ rằng tiền bạc
là vật ngoài thân, đi quân doanh thì có thể dùng để gặp gỡ trên dưới,
như vậy có thể sống thoải mái một chút. Sau này có một số người cũng nhờ đó mà chịu ơn huệ, cũng có một ít người cũng bởi vì chút tiền bạc này
mà bị hại.
Việc này có liên quan tới Lương Sơn, người trực tiếp chú ý nhất, ngoại trừ Hữu tướng phủ của Tần Tự Nguyên, thực ra còn có lực lượng của phủ Thái úy tham dự trong đó. Lúc ban đầu khả năng chỉ có điều chú ý một chút, nhưng khi hiểu được thủ đoạn mà Ninh Nghị biểu hiện ra khi phá Lương Sơn, lại thêm người bên ngoài trách mắng là Tâm Ma, Cao Cầu mới phát một mệnh lệnh tới Chu Đồng vừa mới đi ngang qua đó. Đối với Cao Cầu thì đó chỉ là một cử chỉ thuận tay sau khi biết đến ma sát giữa Ninh Nghị và nhà mình, sau khi thất bại thì không trực diện chống đối phủ Hữu tướng mà lại chỉ yên lặng, cả hai bên đều muốn để chuyện này vào ký ức.
Chỉ có năm trăm người lưu lại lúc ấy trở thành một vấn đề hiện thực nhất trước mặt Ninh Nghị. Bất kể là đám người Vương Sơn Nguyệt, Chúc Bưu hay Lục Hồng Đề, lúc đầu đều đưa ra phản đối, thu những người này vào Trúc Ký có thể an tâm hay không, có thể an toàn hay không, đều là những vấn đề rất lớn. Ở thời đại này, có tiền có thể mời các cao thủ trên giang hồ, chiêu mộ gia nô, mua những người nghèo không có gì ăn. Ít nhất thì trong lòng những người này cũng không có thù hận, về độ trung thành phải tin cậy hơn nhiều so với năm trăm người Lương Sơn này.
Khi các nhà sử học đời sau truy cứu đến tận đây, ngẫu nhiên cũng sẽ đề xuất câu hỏi tương tự. Nhưng về sau, quá trình những người này được Ninh Nghị huấn luyện, thậm chí là tẩy não, lại như thể bị Ninh Nghị cố ý chôn vùi, cũng không để lại quá nhiều tư liệu. Những người tham dự lúc đó, sau này cũng không nói nhiều tới nó.
Nếu thực sự có người muốn miệt mài theo đuổi việc này, có lẽ sẽ phát hiện một ít gì đó đã bị phá nát thành những mảnh nhỏ.
Sau khi xử lý tốt vấn đề bán mình của những người này, đám người Ninh Nghị thành lập một doanh trại khép kín ở gần đồi Độc Long. Ninh Nghị ở đây khoảng một tháng, sau khi hết thảy vào quỹ đạo thì lệnh cho Tô Văn Dục phụ trách toàn bộ mọi chuyện. Trong trí nhớ của cư dân đồi Độc Long, rèn luyện trong doanh trại trên cơ bản chính là rất đơn giản gồm đứng, ngồi, đi. Mà đến buổi tối thì thường thường là một đám người ngồi một chỗ nói chuyện, có đôi khi tiếng nói chuyện sẽ rất to.
Mặt khác, đã xảy ra vài lần rối loạn, đều bị trấn áp.
Chuyện như vậy đại khái tiến hành sau ba tháng thì doanh trại chuyển thành nửa khép kín. Gần bốn trăm người ở trong đó đi ra làm chút việc cho đồi Độc Long. Vào mùa đông thì chặt củi đặt ở bên ngoài đồi Độc Long, hoặc một số người sẽ để toàn bộ số tiền bạc mà mình có ở trước cửa nhà người ta.
Lúc này cư dân đồi Độc Long vẫn còn đang thù hận đối với tàn dư của Lương Sơn. Mỗi một lần làm như vậy, đám người Chúc Bưu đều kéo người đến khiến những trang hộ không cần làm ra hành động quá khích. Nhưng không có mấy người hiểu được, vì sao những người này lại biến thành bộ dạng như vậy chỉ trong vòng mấy tháng.
Chuyện này về sau trở thành một câu đố không lời giải trong một thời gian rất dài về sau. Sau ba tháng, doanh trại bán khép kín đó liền có đám người thứ hai tiến vào. Đó là hơn ba trăm thiếu niên đã mua từ các nơi khi mùa đông đến. Từ đó về sau, đám thiếu niên này được huấn luyện phương thức một đối một trong khoảng nửa năm, trở thành một bộ phận của Trúc Ký. Sau khi nhóm thiếu niên thứ ba đi ra thì ba trăm tám mươi hai người thuộc Lương Sơn cũng rốt cục được phân tán đi các nơi … Đó đều là những việc sẽ nói sau.
Đầu tháng tám, mặt trời đã ngả về tây. Trên sườn núi, Lục Hồng Đề ngồi đó, nhìn doanh trại đang được dần dần xây dựng dưới chân núi. Ninh Nghị từ phía sau đi tới, nhìn nhìn trời chiều rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Rất xa dưới chân núi, hơn năm trăm người đang luyện đội ngũ chỉnh tề. Dưới sự uy hiếp của cái chết và yêu cầu hà khắc của Ninh Nghị, trận hình đó quả thực là vô cùng chỉnh tề.
- Ta vẫn còn có chút lo lắng, ngươi giữ những người lại bên cạnh …
Lục Hồng Đề nói:
- Cứ tiếp tục luyện như vậy, người bình thường đương nhiên có thể kỷ luật nghiêm minh. Nhưng dù sao trong lòng bọn họ vẫn có thù oán đối với ngươi. Ngươi cho mấy hòa thượng tới đây, mỗi tối lại giảng đại đạo lý gì đó cho bọn họ, bọn họ chưa chắc đã nghe hiểu được.
- Bọn họ sẽ hiểu.
Ninh Nghị cười cười.
Lục Hồng Đề lắc đầu:
- Ta vẫn cứ lo lắng cho an nguy của ngươi. Ta không thông minh bằng ngươi … Ngươi cứ nói thật cho ta biết, tối nào cũng để bọn họ ra sức nói về những việc sai lầm họ đã làm, như vậy thực sự có tác dụng không?
Ninh Nghị trầm mặc một lát:
- Ta sợ … Không chỉ là có tác dụng thôi đâu. Nàng đừng nghĩ nhiều, đây cũng không phải là chuyện tốt, biện pháp này ta cũng chỉ dùng lúc này thôi …
- Thần thần bí bí!
Lục Hồng Đề liếc hắn một cái, ôm hai đầu gối. Mấy ngày nay, ở trước mặt người khác, Lục Hồng Đề vẫn luôn duy trì khí chất làm sư phụ của Ninh Nghị. Nàng đội nón tre, đeo sa mỏng che mặt, mặc áo váy rất có khí chất "nữ hiệp" và "Tông sư" mà Ninh Nghị chọn cho nàng. Khi đi theo bên cạnh Ninh Nghị, không có bao nhiêu người dám coi thường nàng. Đặc biệt khi lúc này, chiến tích nàng đuổi giết người của Lương Sơn đã được công khai, thanh danh Hà Sơn Thiết Kiếm Lục Hồng Đề đã lan truyền khắp vùng Tề Lỗ, cùng với Tâm Ma đã trở thành ma đầu sát tinh mà không ai dám dây vào.
Đám người Chúc Triều Phụng của đồi Độc Long cung kính thi lễ với nàng. Khi vào phòng khách thì ngồi ghế trên, ăn cơm thì ngồi mâm trên. Lục Hồng Đề vốn tính tình đạm bạc, không để tâm tới loại sự tình thế này. Ninh Nghị thì lại thích như vậy, lúc nào cũng nâng cao thân phận của nàng lên, khiến Lục Hồng Đề cũng đành phải làm ra vẻ cao nhân. Chúc Bưu từng xin so chiêu với nàng mấy lần, chỉ trong vòng mấy chiêu đã bị nàng tay không đoạt thương. Thực ra cũng chỉ có Loan Đình Ngọc có thể đánh một ít chiêu với nàng, nhưng cũng đánh không lại. Hiện giờ người của đồi Độc Long thực sự rất kính sợ đối với vị nữ Tông sư này.
Cũng chỉ lúc nào không có người, hai người mới có thể tùy tiện một chút. Lúc này nàng nói chuyện, giọng điệu cũng không phải là không hài lòng. Đối với sự thần bí của Ninh Nghị, nàng cũng chỉ cảm thấy đó là sự lợi hại mà thôi, ngược lại thậm chí còn có vài phần tự hào.
Ninh Nghị cười cười, nắm bả vai nàng:
- Ta sẽ có chừng mực. Nhưng thật ra nàng ấy, nếu trở lại núi Lã Lương thì nhất định phải cẩn thận, đừng lúc nào cũng liều mạng, chờ ta tới tìm nàng nhé.
Lục Hồng Đề gật gật đầu:
- Nước Liêu đã bị đánh bại, núi Lã Lương hẳn là cũng có thể thái bình được một thời gian. Nếu triều Vũ thật sự thu phục mười sáu châu Yến Vân, sau này sẽ không có Đả Thảo Cốc nữa.
- Nếu thật sự có thể như thế thì cũng là chuyện tốt, chỉ có điều … Đừng lơ là …
- … Ừ!
Là cao thủ võ lâm số một, số hai đương thời, nàng tựa vào vai người yêu, nhìn lên bầu trời chiều, trong ánh mắt cũng có chút khát khao Việc Đồng Quán thu phục Yến Kinh lúc này đương nhiên đã truyền khắp các nơi triều Vũ. Dưới ánh trời chiều như màu vỏ quýt, gió thổi mấy lá cây cỏ trên sườn núi, bay phất phơ trong không trung, vướng lên tay áo và tóc hai người, mang theo khát khao của nữ tử và sự thận trọng của nam tử, bay về phương xa. Tuy rằng chuyện sau này chưa chắc có thể phát triển theo hướng con người mong muốn nhưng giờ phút này, cảnh tượng hai người ngồi dựa sát vào nhau, trong lòng ấm áp, thì lúc nào cũng có thể nhớ lại … Cho dù nàng sẽ một lần nữa trở lại nơi núi rừng hoang dã khắc nghiệt đó, sẽ phải chiến đấu với những kẻ ác ý đó, thì trong lòng cũng sẽ không còn hoang mang nữa.
Bởi vì ở bên ngoài nơi núi rừng hoang dã đó, có một người đang vượt mọi chông gai để tiến vào. Nghĩ vậy, cả trái tim và thanh kiếm đều muốn trở nên an tĩnh, cũng chống đỡ để nàng trở thành "Thiết huyết kiếm" trấn giữ toàn bộ Lã Lương.
Không lâu sau, trong một căn phòng nhỏ ở Miêu Cương Lam Hoàn, thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua ngồi đó, nhìn chút ánh nắng từ chiếu vào từ cửa sổ, nước mắt rơi xuống từ trên khuôn mặt hoạt bát. Bởi vì cũng vào ngày hôm đó, nàng thu được tin tức: Mấy ngày trước, quan binh phá Thanh Khê. Ngoài động Tử Đồng, Thánh công Phương Lạp lĩnh tàn quân phá vây không có kết quả, chiến đấu liên tục ba ngày rồi kiệt sức bỏ mình. Hoàng hậu Thiệu Tiên Anh cũng đã tự vẫn chết theo. Đám người Phương Thất Phật, Phương Bách Hoa dẫn theo rất ít tàn quân chạy thoát.
Lưu Thiên Nam bưng trà từ ngoài cửa tiến vào:
- Cô nương, đừng thương tâm nữa … Chuyện này … Lưu Tây Qua ngẩng mặt lên, ánh sáng mặt trời chiếu lên những giọt nước mắt trên mặt:
- Ta càng nghĩ …
- Ôi …
Lưu Thiên Nam đặt trà xuống rồi vẫn lui ra ngoài.
Dù sao Bá Đao Doanh cũng là khởi binh theo Phương Lạp. Sau trận chiến Hàng Châu, số lượng thanh niên cường tráng có thể đánh nhau chỉ còn lại tám trăm người, còn phải bảo hộ hai ngàn người nhà già yếu. Lúc trước Ninh Nghị một tay lập nên kế hoạch di chuyển và sống yên, Lưu Tây Qua cũng độc đoán lựa chọn thoát ly, tách rời khỏi Phương Lạp đã mất đi đại thế. Việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể cam đoan sự tồn tại tiếp theo của Bá Đao Doanh.
Sau đó, Trần Phàm dẫn một ít người rời đi, trở lại Thanh Khê cứu người. Khi cuộc chiến bên kia nguy cấp, cũng có một số người đàn ông lòng mang nhiệt huyết muốn đi qua đó hỗ trợ những người từng là đồng đội chiến đấu. Lưu Tây Qua phủ quyết việc này không chút nhượng bộ, nhưng trên thực tế, tình cảm giữa nàng và đám người Phương Lạp còn sâu sắc hơn xa so với những người khác và Phương Lạp.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, từ sau khi Lưu Đại Bưu qua đời, mấy người Thánh công Phương Lạp, Thiệu Tiên Anh, Phương Bách Hoa, gần như là người nhà thân thiết nhất của nàng.
Nàng đã từng khuyên bảo Phương Lạp trốn đi phương xa, chỉ có điều Phương Lạp cự tuyệt. Mà lúc này, vì sự tồn tại của Bá Đao Doanh mà nàng phải ngồi xem những người thân đó chết đi, trong lòng nàng rốt cục có cảm giác thế nào, Lưu Thiên Nam và một số ít người tương đối thân cận với nàng trong Bá Đao Doanh có thể cảm nhận được.
Sau khi Lưu Thiên Nam rời khỏi, Lưu Tây Qua tiếp tục ngơ ngẩn ngồi đó hồi lâu, rốt cục lấy ra mấy tờ giấy từ trong ống tay áo. Lúc này chất lượng mấy tờ giấy vốn không tốt, có lẽ đã bị xem rất nhiều lần, mấy tờ giấy to nhỏ đều đã khá cũ nát. Đó là tin tức về "Tâm Ma trấn Lương Sơn" từ bên ngoài truyền đến trước đó không lâu.
Sau đó nàng lại hỏi thăm một chút, ít một gom lại, được mấy tờ giấy này, nhưng vẫn không thể thu được toàn cảnh của sự kiện.
- Ninh Lập Hằng …
Nàng khịt mũi, sau đó cố gắng lau khô nước mắt, không thể để hắn coi thường! Nàng không nói nữa, nhưng nhìn ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào lại có cảm giác muốn bật khóc.
Ngươi đang … Làm gì thế … Sau khi Phương Lạp bị chém đầu, mối loạn Vĩnh Lạc ồn ào, huyên náo rốt cục cũng đi đến kết thúc.
Năm Cảnh Hàn thứ mười của triều Vũ, nam bắc đã định. Cuối tháng tám, Ninh Nghị trở lại Biện Lương, đúng là cảnh mùa thu thái bình, ca múa vui mừng. Không lâu sau, một hệ thống chuỗi buôn bán có tên là Trúc Ký bắt đầu vươn xúc tu trên mặt đất triều Vũ, bành trướng rộng ra giống như quái vật … Tấm màn của một thời đại mới đã được mở ra.
Việc này có liên quan tới Lương Sơn, người trực tiếp chú ý nhất, ngoại trừ Hữu tướng phủ của Tần Tự Nguyên, thực ra còn có lực lượng của phủ Thái úy tham dự trong đó. Lúc ban đầu khả năng chỉ có điều chú ý một chút, nhưng khi hiểu được thủ đoạn mà Ninh Nghị biểu hiện ra khi phá Lương Sơn, lại thêm người bên ngoài trách mắng là Tâm Ma, Cao Cầu mới phát một mệnh lệnh tới Chu Đồng vừa mới đi ngang qua đó. Đối với Cao Cầu thì đó chỉ là một cử chỉ thuận tay sau khi biết đến ma sát giữa Ninh Nghị và nhà mình, sau khi thất bại thì không trực diện chống đối phủ Hữu tướng mà lại chỉ yên lặng, cả hai bên đều muốn để chuyện này vào ký ức.
Chỉ có năm trăm người lưu lại lúc ấy trở thành một vấn đề hiện thực nhất trước mặt Ninh Nghị. Bất kể là đám người Vương Sơn Nguyệt, Chúc Bưu hay Lục Hồng Đề, lúc đầu đều đưa ra phản đối, thu những người này vào Trúc Ký có thể an tâm hay không, có thể an toàn hay không, đều là những vấn đề rất lớn. Ở thời đại này, có tiền có thể mời các cao thủ trên giang hồ, chiêu mộ gia nô, mua những người nghèo không có gì ăn. Ít nhất thì trong lòng những người này cũng không có thù hận, về độ trung thành phải tin cậy hơn nhiều so với năm trăm người Lương Sơn này.
Khi các nhà sử học đời sau truy cứu đến tận đây, ngẫu nhiên cũng sẽ đề xuất câu hỏi tương tự. Nhưng về sau, quá trình những người này được Ninh Nghị huấn luyện, thậm chí là tẩy não, lại như thể bị Ninh Nghị cố ý chôn vùi, cũng không để lại quá nhiều tư liệu. Những người tham dự lúc đó, sau này cũng không nói nhiều tới nó.
Nếu thực sự có người muốn miệt mài theo đuổi việc này, có lẽ sẽ phát hiện một ít gì đó đã bị phá nát thành những mảnh nhỏ.
Sau khi xử lý tốt vấn đề bán mình của những người này, đám người Ninh Nghị thành lập một doanh trại khép kín ở gần đồi Độc Long. Ninh Nghị ở đây khoảng một tháng, sau khi hết thảy vào quỹ đạo thì lệnh cho Tô Văn Dục phụ trách toàn bộ mọi chuyện. Trong trí nhớ của cư dân đồi Độc Long, rèn luyện trong doanh trại trên cơ bản chính là rất đơn giản gồm đứng, ngồi, đi. Mà đến buổi tối thì thường thường là một đám người ngồi một chỗ nói chuyện, có đôi khi tiếng nói chuyện sẽ rất to.
Mặt khác, đã xảy ra vài lần rối loạn, đều bị trấn áp.
Chuyện như vậy đại khái tiến hành sau ba tháng thì doanh trại chuyển thành nửa khép kín. Gần bốn trăm người ở trong đó đi ra làm chút việc cho đồi Độc Long. Vào mùa đông thì chặt củi đặt ở bên ngoài đồi Độc Long, hoặc một số người sẽ để toàn bộ số tiền bạc mà mình có ở trước cửa nhà người ta.
Lúc này cư dân đồi Độc Long vẫn còn đang thù hận đối với tàn dư của Lương Sơn. Mỗi một lần làm như vậy, đám người Chúc Bưu đều kéo người đến khiến những trang hộ không cần làm ra hành động quá khích. Nhưng không có mấy người hiểu được, vì sao những người này lại biến thành bộ dạng như vậy chỉ trong vòng mấy tháng.
Chuyện này về sau trở thành một câu đố không lời giải trong một thời gian rất dài về sau. Sau ba tháng, doanh trại bán khép kín đó liền có đám người thứ hai tiến vào. Đó là hơn ba trăm thiếu niên đã mua từ các nơi khi mùa đông đến. Từ đó về sau, đám thiếu niên này được huấn luyện phương thức một đối một trong khoảng nửa năm, trở thành một bộ phận của Trúc Ký. Sau khi nhóm thiếu niên thứ ba đi ra thì ba trăm tám mươi hai người thuộc Lương Sơn cũng rốt cục được phân tán đi các nơi … Đó đều là những việc sẽ nói sau.
Đầu tháng tám, mặt trời đã ngả về tây. Trên sườn núi, Lục Hồng Đề ngồi đó, nhìn doanh trại đang được dần dần xây dựng dưới chân núi. Ninh Nghị từ phía sau đi tới, nhìn nhìn trời chiều rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Rất xa dưới chân núi, hơn năm trăm người đang luyện đội ngũ chỉnh tề. Dưới sự uy hiếp của cái chết và yêu cầu hà khắc của Ninh Nghị, trận hình đó quả thực là vô cùng chỉnh tề.
- Ta vẫn còn có chút lo lắng, ngươi giữ những người lại bên cạnh …
Lục Hồng Đề nói:
- Cứ tiếp tục luyện như vậy, người bình thường đương nhiên có thể kỷ luật nghiêm minh. Nhưng dù sao trong lòng bọn họ vẫn có thù oán đối với ngươi. Ngươi cho mấy hòa thượng tới đây, mỗi tối lại giảng đại đạo lý gì đó cho bọn họ, bọn họ chưa chắc đã nghe hiểu được.
- Bọn họ sẽ hiểu.
Ninh Nghị cười cười.
Lục Hồng Đề lắc đầu:
- Ta vẫn cứ lo lắng cho an nguy của ngươi. Ta không thông minh bằng ngươi … Ngươi cứ nói thật cho ta biết, tối nào cũng để bọn họ ra sức nói về những việc sai lầm họ đã làm, như vậy thực sự có tác dụng không?
Ninh Nghị trầm mặc một lát:
- Ta sợ … Không chỉ là có tác dụng thôi đâu. Nàng đừng nghĩ nhiều, đây cũng không phải là chuyện tốt, biện pháp này ta cũng chỉ dùng lúc này thôi …
- Thần thần bí bí!
Lục Hồng Đề liếc hắn một cái, ôm hai đầu gối. Mấy ngày nay, ở trước mặt người khác, Lục Hồng Đề vẫn luôn duy trì khí chất làm sư phụ của Ninh Nghị. Nàng đội nón tre, đeo sa mỏng che mặt, mặc áo váy rất có khí chất "nữ hiệp" và "Tông sư" mà Ninh Nghị chọn cho nàng. Khi đi theo bên cạnh Ninh Nghị, không có bao nhiêu người dám coi thường nàng. Đặc biệt khi lúc này, chiến tích nàng đuổi giết người của Lương Sơn đã được công khai, thanh danh Hà Sơn Thiết Kiếm Lục Hồng Đề đã lan truyền khắp vùng Tề Lỗ, cùng với Tâm Ma đã trở thành ma đầu sát tinh mà không ai dám dây vào.
Đám người Chúc Triều Phụng của đồi Độc Long cung kính thi lễ với nàng. Khi vào phòng khách thì ngồi ghế trên, ăn cơm thì ngồi mâm trên. Lục Hồng Đề vốn tính tình đạm bạc, không để tâm tới loại sự tình thế này. Ninh Nghị thì lại thích như vậy, lúc nào cũng nâng cao thân phận của nàng lên, khiến Lục Hồng Đề cũng đành phải làm ra vẻ cao nhân. Chúc Bưu từng xin so chiêu với nàng mấy lần, chỉ trong vòng mấy chiêu đã bị nàng tay không đoạt thương. Thực ra cũng chỉ có Loan Đình Ngọc có thể đánh một ít chiêu với nàng, nhưng cũng đánh không lại. Hiện giờ người của đồi Độc Long thực sự rất kính sợ đối với vị nữ Tông sư này.
Cũng chỉ lúc nào không có người, hai người mới có thể tùy tiện một chút. Lúc này nàng nói chuyện, giọng điệu cũng không phải là không hài lòng. Đối với sự thần bí của Ninh Nghị, nàng cũng chỉ cảm thấy đó là sự lợi hại mà thôi, ngược lại thậm chí còn có vài phần tự hào.
Ninh Nghị cười cười, nắm bả vai nàng:
- Ta sẽ có chừng mực. Nhưng thật ra nàng ấy, nếu trở lại núi Lã Lương thì nhất định phải cẩn thận, đừng lúc nào cũng liều mạng, chờ ta tới tìm nàng nhé.
Lục Hồng Đề gật gật đầu:
- Nước Liêu đã bị đánh bại, núi Lã Lương hẳn là cũng có thể thái bình được một thời gian. Nếu triều Vũ thật sự thu phục mười sáu châu Yến Vân, sau này sẽ không có Đả Thảo Cốc nữa.
- Nếu thật sự có thể như thế thì cũng là chuyện tốt, chỉ có điều … Đừng lơ là …
- … Ừ!
Là cao thủ võ lâm số một, số hai đương thời, nàng tựa vào vai người yêu, nhìn lên bầu trời chiều, trong ánh mắt cũng có chút khát khao Việc Đồng Quán thu phục Yến Kinh lúc này đương nhiên đã truyền khắp các nơi triều Vũ. Dưới ánh trời chiều như màu vỏ quýt, gió thổi mấy lá cây cỏ trên sườn núi, bay phất phơ trong không trung, vướng lên tay áo và tóc hai người, mang theo khát khao của nữ tử và sự thận trọng của nam tử, bay về phương xa. Tuy rằng chuyện sau này chưa chắc có thể phát triển theo hướng con người mong muốn nhưng giờ phút này, cảnh tượng hai người ngồi dựa sát vào nhau, trong lòng ấm áp, thì lúc nào cũng có thể nhớ lại … Cho dù nàng sẽ một lần nữa trở lại nơi núi rừng hoang dã khắc nghiệt đó, sẽ phải chiến đấu với những kẻ ác ý đó, thì trong lòng cũng sẽ không còn hoang mang nữa.
Bởi vì ở bên ngoài nơi núi rừng hoang dã đó, có một người đang vượt mọi chông gai để tiến vào. Nghĩ vậy, cả trái tim và thanh kiếm đều muốn trở nên an tĩnh, cũng chống đỡ để nàng trở thành "Thiết huyết kiếm" trấn giữ toàn bộ Lã Lương.
Không lâu sau, trong một căn phòng nhỏ ở Miêu Cương Lam Hoàn, thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua ngồi đó, nhìn chút ánh nắng từ chiếu vào từ cửa sổ, nước mắt rơi xuống từ trên khuôn mặt hoạt bát. Bởi vì cũng vào ngày hôm đó, nàng thu được tin tức: Mấy ngày trước, quan binh phá Thanh Khê. Ngoài động Tử Đồng, Thánh công Phương Lạp lĩnh tàn quân phá vây không có kết quả, chiến đấu liên tục ba ngày rồi kiệt sức bỏ mình. Hoàng hậu Thiệu Tiên Anh cũng đã tự vẫn chết theo. Đám người Phương Thất Phật, Phương Bách Hoa dẫn theo rất ít tàn quân chạy thoát.
Lưu Thiên Nam bưng trà từ ngoài cửa tiến vào:
- Cô nương, đừng thương tâm nữa … Chuyện này … Lưu Tây Qua ngẩng mặt lên, ánh sáng mặt trời chiếu lên những giọt nước mắt trên mặt:
- Ta càng nghĩ …
- Ôi …
Lưu Thiên Nam đặt trà xuống rồi vẫn lui ra ngoài.
Dù sao Bá Đao Doanh cũng là khởi binh theo Phương Lạp. Sau trận chiến Hàng Châu, số lượng thanh niên cường tráng có thể đánh nhau chỉ còn lại tám trăm người, còn phải bảo hộ hai ngàn người nhà già yếu. Lúc trước Ninh Nghị một tay lập nên kế hoạch di chuyển và sống yên, Lưu Tây Qua cũng độc đoán lựa chọn thoát ly, tách rời khỏi Phương Lạp đã mất đi đại thế. Việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể cam đoan sự tồn tại tiếp theo của Bá Đao Doanh.
Sau đó, Trần Phàm dẫn một ít người rời đi, trở lại Thanh Khê cứu người. Khi cuộc chiến bên kia nguy cấp, cũng có một số người đàn ông lòng mang nhiệt huyết muốn đi qua đó hỗ trợ những người từng là đồng đội chiến đấu. Lưu Tây Qua phủ quyết việc này không chút nhượng bộ, nhưng trên thực tế, tình cảm giữa nàng và đám người Phương Lạp còn sâu sắc hơn xa so với những người khác và Phương Lạp.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, từ sau khi Lưu Đại Bưu qua đời, mấy người Thánh công Phương Lạp, Thiệu Tiên Anh, Phương Bách Hoa, gần như là người nhà thân thiết nhất của nàng.
Nàng đã từng khuyên bảo Phương Lạp trốn đi phương xa, chỉ có điều Phương Lạp cự tuyệt. Mà lúc này, vì sự tồn tại của Bá Đao Doanh mà nàng phải ngồi xem những người thân đó chết đi, trong lòng nàng rốt cục có cảm giác thế nào, Lưu Thiên Nam và một số ít người tương đối thân cận với nàng trong Bá Đao Doanh có thể cảm nhận được.
Sau khi Lưu Thiên Nam rời khỏi, Lưu Tây Qua tiếp tục ngơ ngẩn ngồi đó hồi lâu, rốt cục lấy ra mấy tờ giấy từ trong ống tay áo. Lúc này chất lượng mấy tờ giấy vốn không tốt, có lẽ đã bị xem rất nhiều lần, mấy tờ giấy to nhỏ đều đã khá cũ nát. Đó là tin tức về "Tâm Ma trấn Lương Sơn" từ bên ngoài truyền đến trước đó không lâu.
Sau đó nàng lại hỏi thăm một chút, ít một gom lại, được mấy tờ giấy này, nhưng vẫn không thể thu được toàn cảnh của sự kiện.
- Ninh Lập Hằng …
Nàng khịt mũi, sau đó cố gắng lau khô nước mắt, không thể để hắn coi thường! Nàng không nói nữa, nhưng nhìn ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào lại có cảm giác muốn bật khóc.
Ngươi đang … Làm gì thế … Sau khi Phương Lạp bị chém đầu, mối loạn Vĩnh Lạc ồn ào, huyên náo rốt cục cũng đi đến kết thúc.
Năm Cảnh Hàn thứ mười của triều Vũ, nam bắc đã định. Cuối tháng tám, Ninh Nghị trở lại Biện Lương, đúng là cảnh mùa thu thái bình, ca múa vui mừng. Không lâu sau, một hệ thống chuỗi buôn bán có tên là Trúc Ký bắt đầu vươn xúc tu trên mặt đất triều Vũ, bành trướng rộng ra giống như quái vật … Tấm màn của một thời đại mới đã được mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.