Quyển 4 - Chương 645: Thê lương giết chóc, máu chảy thành sông (1)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/09/2023
Dịch giả: luongsonbac1102
Trong tuyết rơi đầy trời, xe ngựa ầm ĩ chạy qua đường phố.
Tiếng chạy trốn, tiếng gọi nhau í ới, hòa lẫn với tiếng khóc thể lương. Con đường này dẫn tới tường thành phía bắc, lại một đội tình nguyện giữ thành của cư dân đi về phía đó dưới sự dẫn dắt của một đám binh lính. Bên đường phố đầy tuyết, có tiếng khóc ai oán của phụ nữ và trẻ con, người nhà của họ đã chết trên tường thành hai ngày nay. Lúc này phụ nữ và trẻ con cũng không còn nhiều, xen lẫn trong tiếng ầm ĩ huyên náo, tiếng khóc của họ khiến người ta động lòng trắc ẩn, nhưng ngoại trừ an ủi, rốt cuộc cũng không thể làm được gì.
Bởi vì càng ngày càng nhiều cư dân được vận động đi tới tường thành bên kia, cho nên thành Biện Lương rộng lớn, đều bị bao trùm bởi bầu không khí như vậy.
Khi đám Lý Cương, Tần Tự Nguyên phát động dân chúng hỗ trợ phòng thủ thành trì, ý kiến đó được rất nhiều người hưởng ứng, nhưng khi triển khai thực hiện với quy mô lớn, đương nhiên sẽ phải đối mặt với đủ loại vấn đề, nào là cáo ốm, đột ngột biến mất, không muốn đi...vấn đề nào cũng khiến người phụ trách điện đầu, nóng nảy không kìm chế được. Khi nguy cơ dồn đến trước mắt, phụ nữ cũng không muốn chồng con đến tường thành bên kia, bởi vậy các loại tình huống đột ngột xảy ra, nhiều không kể xiết.
Nhưng cũng may là chuyện này thật sự liên quan đến lợi ích bản thân cư dân thành Biện Lương, cho dù có một bộ phận không thể hỗ trợ, số cư dân vận động được cũng rất nhiều.
Lần này quân Nữ Chân công thành trên quy mô lớn, binh lực tổng cộng hơn năm vạn, mà tướng sĩ phụ trách phòng thủ trong thành là khoảng tám vạn. Sau khi phát động cuộc vận động, số dân chúng đến tường thành hỗ trợ hoặc ở các nơi đợi lệnh, đã lên tới mười vạn, còn có từ vài vạn đến hơn mười vạn có thể động viên bất cứ lúc nào.
Tổ chức khổng lồ như vậy, khiến người được đưa đến trên dưới thành đều được bao trùm trong một không khí cuồng nhiệt, vô hình trung cũng kích động nhiệt huyết của người thủ thành. Ít nhất trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, tình cảm yêu nước dấy lên trong thành, là vô tiền khoáng hậu. Nếu xét về chính tích (1), bất cứ quan viên nào tổ chức được tình huống này, đều đáng tự hào và khoe khoang suốt đời.
Chiếc xe ngựa vô danh kia băng qua thành thị đang giữa trời mưa tuyết, tiến vào cửa sau vương phủ Đồng Quán. Cạnh đó, đã có một số xe ngựa và quan viên chờ sẵn. Võ tướng trẻ tuổi trên xe ngựa bước xuống, đi vào nội viện. Đồng Quán đang tiếp khách, võ tướng trẻ tuổi thông báo một tiếng, rồi báo cáo tình hình trên tường thành. Trên thực tế, tình hình chiến đấu mới cũng cơ bản giống như trước, chiến sự kịch liệt, trên tường thành nguy cấp:
- Quần Nữ Chân hai lần leo lên tường thành, lại bị đánh đuổi, nhưng có mấy đoạn trên đầu tường bị hư hại, e rằng sẽ trở thành đột phá khẩu để quân Nữ Chân dốc toàn lực nhằm vào...
Lúc này trong phòng có năm, sáu người, đều là quan to triều đình hoặc là võ tướng, hoặc là quan văn nắm binh quyền. Đồng Quán nhìn sơ đồ tường thành suy nghĩ một lúc lại hỏi tình hình gần nhất trong thành. Một quan viên hỏi:
- Người tinh thông chiến sự trong thiên hạ, không ai bằng vương gia, vương gia cho rằng, cuộc chiến này sẽ như thế nào? Chúng ta có thể phòng thủ được thành Biện Lương sao?
Người còn lại nói:
- Xem ra lần này quân Nữ Chân quyết tâm phá bằng được thành Biện Lương.
- Nếu đã phát binh công thành, làm sao lại không muốn phá thành chứ!
Đồng Quán nhìn sơ đồ tường thành, nhíu mày, ông ta có vóc dáng cao lớn, có khí thế không giận mà uy.
- Mà việc công thủ thành trì, có thể thay đổi trong nháy mắt. Quân Nữ Chân quyết tâm, chẳng lẽ đám chúng ta không quyết tâm bảo vệ thành sao? Trong tình thế nguy hiểm, chỉ có thể đồng lòng hợp sức, đừng có ý nghĩ ngu xuẩn trong đầu. Các người trở lại, mau chóng phái gia tướng ra đi, không được kéo dài nữa!
Quân Nữ Chân bắt đầu hành động thật sự, để thủ thành, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, ngay cả lực lượng phòng thủ hoàng thành, Lý Cương cũng đã tiến hành điều động. Bên dưới phát động cư dân hỗ trợ, nhưng đương nhiên dân thường không phải là lính. Họ chỉ có thể khuân gạch, nấu nước, chuyển vật tư, một số võ sư tiêu cục, hộ vệ của nhà giàu có, hoặc là hiệp khách giang hồ...có thể tổ chức lại để lên đầu tường thành chiến đấu. Đông đảo quan viên trong thành đương nhiên cũng bị động viên, bị yêu cầu phái thân vệ, hộ viện trong nhà lên đầu tường thành. Đối với chuyện này, có người vui vẻ đáp ứng, có người lại tìm đến người làm chỗ dựa vững chắc của mình để thăm dò ý kiến của họ.
Tuy nhiên, ít nhất vào lúc này, cho dù trước kia quan lớn trong thành hòa thuận hay bất hòa với Tả tướng và Hữu tướng, cũng không dám tùy tiện phản đối chuyện này. Đám Đồng Quán, Thái Kinh, Cao Cầu, lần đầu tiên phải gia tướng, thân về đi, tuy chỉ là một bộ phận, nhưng dù sao điều đó cho thấy, họ cũng mong muốn bảo vệ được thành Biện Lương.
Đương nhiên, ngoại trừ phái gia tướng đi hỗ trợ phòng thủ, còn có rất nhiều việc mà để đề phòng thành thật sự bị phá, bọn họ đang ngấm ngầm thực hiện.
Đợi đám quan viên đi chỗ khác, Đồng Quán cau mày, lại nhìn sơ đồ, tay chỉ vào vài điểm trên đó, hỏi gia tướng thân tín bên cạnh:
- Ngươi thấy tình hình chiến đấu trên thành thế nào?
Viên gia tướng im lặng một lát, rồi nhìn Đồng Quán:
- Quần Nữ Chân tấn công rất kiên quyết, thành...có thể bị hạ bất cứ lúc nào. Nhưng đúng như lời của vương gia, hai vị tướng gia cũng rất kiên quyết, cho nên...
- Việc công thủ thành trì, nếu bàn về chi tiết, rất nhiều khi không thể kết luận được, nó tùy thuộc vào sự sai lầm và tốc độ sửa chữa sai lầm của hai bên giao chiến.
Đồng Quán vuốt bản đồ, gằn từng tiếng:
- Trận chiến hiện nay, cách đây ba ngày đã rơi trong tình thế nguy ngập. Nữ Chân muốn đánh mạnh để tìm sơ hở của chúng ta, mỗi lần chúng trèo lên thành, đều là tìm được sơ hở nào đó của chúng ta. Buổi chiều ngày 22, là quãng thời gian nguy cấp nhất, trong tình thế đó, Lý Cương, Chủng Sư Đạo đều cực kỳ kiên quyết. Trước khi Nữ Chân khoét sâu vào chỗ hở của chúng ta, phải lấy mạng người mà bổ khuyết. Từ đó trở đi, mấy lần chúng trèo lên thành đều là như vậy, nếu bên ta không chiến đấu ngoan cường, đều có thể rơi vào tình thế thành vỡ, nhân vong bất cứ lúc nào. Trước kia chỉ nửa ngày quân Nữ Chân đã hạ được Thượng Kinh, cũng do một sai lầm thuộc loại đó, chỉ cần hơn mười người leo được lên đầu tường thành, ý chí bên phòng thủ yếu đi một chút, bổ khuyết chậm đi một chút, thế là cả thành tiêu vong.
Hiện giờ Đồng Quán là người có địa vị tối cao trong quân đội Vũ triều, đối với nhiều người, ông ta cũng là người biết đánh giặc nhất. Lời chỉ bảo của ông rất giá trị, cho nên viên gia tướng kia lắng nghe rất chăm chú.
Đồng Quán ngừng lại một chút:
- Chỉ là, liên tiếp để xảy ra những sai lầm như vậy, cho thấy tình trạng thủ thành của bên ta đã rơi vào tình huống có thể bị phá bất cứ lúc nào. Hai người Lý, Chủng có thể bổ khuyết sai lầm một trăm lần, chỉ cần một lần chậm trễ, là thành Biện Lương lập tức rơi vào tay giặc. Tình trạng như vậy, về chi tiết cụ thể là không thể nào dự đoán được, bởi vậy, vừa rồi bọn họ hỏi có thể bảo vệ được thành trì hay không, ta cũng không trả lời được.
Đồng Quán nói tới đây, tới ngồi xuống ghế, lặng im một lúc, rồi lại nói:
- Hữu tướng lợi hại lắm... Nếu không có hiệp ước Hắc Thủy, khiến ông ta bị đè ép mấy năm, có lẽ cuộc chiến hiện nay của triều đình ta đã không đến mức quân bách như vậy. Ba ngày nay, ông ta liên tục điều động người lên thành, khiến đoạn phía bắc thành trì luôn đầy đủ vật tư, đó chính là nguyên nhân khiến những sai lầm được khắc phục đúng lúc. Nếu không có ông ta lèo lái, cho dù phát động người dân hỗ trợ, cũng không biết nên điều họ tới đâu, người đã chết, bị thương nặng, cũng không thể rút về đúng lúc, ngược lại còn chiếm chỗ trên tường thành, như vậy, sợ là thành đã bị phá từ lâu. Lý Cương, Chủng Sư Đạo có muốn hành động, cũng là không bột đố gột nên hồ...
- Nhưng trong dân gian...
Viên gia tướng thân tín nói:
- Hữu tướng có danh vọng không cao như Lý tưởng và Chủng soái.
- Ông ta là người thực tế, có tài, nhưng khó nổi tiếng.
Đồng Quán liếc nhìn y:
- Huống chi sau hiệp ước Hắc Thủy, ông ta về nghỉ mấy năm, phải chịu tiếng xấu. Lúc phục khởi, lại gặp đủ loại vấn đề khi Bắc phạt, cho nên ông ta mệt mỏi, muốn làm được việc, có đôi khi ông ta phải dùng đến những biện pháp không theo quy củ. Quan viên thì tàn ác, dân chúng đều là hạng người ngu muội, giả vờ thật thà chất phác để lừa bịp. Ôi, mấy năm vừa qua, nếu ông ta một lòng làm quan, không đụng vào cục diện rối rắm của hiệp ước Hắc Thủy, hôm nay có thể đã có địa vị ngang hàng với địa vị Thái sư rồi.
Ông ta quơ quơ tay trên sơ đồ, hơi cảm khái:
- Nếu thật sự là như thế, ta chỉ huy Bắc phạt, hẳn rất thuận lợi, chứ không đến nỗi quẫn bách như hiện nay...
Lời cảm thán vuốt đuôi không có ích lợi gì như thế, không phải là phạm trù mà viên gia tướng thân tín kia có thể xen vào... Im lặng một lát, Đồng Quán lại căn dặn một hồi, phái tướng đến tường thành, theo dõi tình hình chiến đấu.
Chiến sự trên tường thành sẽ như thế nào, theo như lời Đồng Quán, về chi tiết cụ thể sẽ không thể dự doán được, xét theo đại cục mà nói, chiến tích của quân Nữ Chân nổi tiếng khắp thiên hạ, thành có thể giữ được nhất thời, chưa chắc giữ được một đời.
Đây là suy nghĩ của tuyệt đại bộ phận các quan viên biết rõ nội tình, mà lúc này ở trong hoàng thành, Chu Triết cũng đã nhận ra vấn đề và bắt đầu kinh động, dù muộn màng (2)
Sự nhận biết muộn màng của Chu Triết, cũng không phải bởi vì trì độn, mà đơn thuần là vì muốn cho Lý Cương, Tần Tự Nguyên, Đường Khác, thậm chí cả Đồng Quán, Thái Kinh, phải tức giận. Trước kia hoàng hậu chạy khỏi cung, hoàng đế cũng chạy theo, rốt cuộc bị cả triều đình bức bách suýt phải thoái vị. Lúc trở về, hoàng đế liền dỗi không để ý tới sự vụ nữa: Tình hình trước mắt rối ren, các ngươi muốn làm thì cứ làm, để ta xem các ngươi làm thế nào?
Nghĩ như vậy, cho nên hoàng đế cam chịu co đầu rút cô trong cung, mỗi ngày chọn ít nhất hai cung phi để truy hoan, xong chuyện liền mắng chửi các nàng, khi nghe quân Nữ Chân mạnh mẽ tấn công, thậm chí trong lòng hoàng đế còn nghĩ: "Để xem các ngươi có chống nối không!"
Đương nhiên, đó chỉ là giận dỗi, hoàng đế đã là người trưởng thành, thật tâm mong muốn đánh bại quân Nữ Chân, chẳng qua là trong đầu có ý nghĩ đó, y mới có cớ để không quan tâm tới những chuyện phiền lòng của người phàm tục mà thôi. Ba ngày nay, chiến sự ác liệt, Chu Triết cầm lòng không đậu, cũng bắt đầu quan tâm tới tình hình, do đó mới biết rõ tình thế.
Chu Triết không phải là võ tướng, không hiểu tường tận về chiến sự, không thể như Đồng Quán, chỉ cần dựa vào tin tức trên tường thành chuyển tới, là biết chiến sự đang hết sức căng thẳng. Nhưng dù vậy, với sự thông tuệ của mình, hơn nữa bên cạnh còn có một số người mưu trí, sau ba ngày đó, Chu Triết đã hiểu rõ ràng mọi việc: "Ba lão già kia đã đã dốc toàn lực rồi, nếu thành mà vỡ, mình phải suy xét việc nam tuần."
Vì vậy Chu Triết bắt đầu hành động: chuyện phòng thủ trên tường thành thì mặc kệ, bây giờ y cũng không có cách nào điểm ấy vẫn phải tự mình biết mình. Y lẳng lặng vươn xúc tu của mình đến những con đường ra khỏi thành, rốt cuộc điểm binh khiển tướng với quy mô nhỏ, bố trí các tướng lĩnh dễ sai khiến trên tất cả các con đường từ hoàng thành đến cửa thành phía nam. Đến lúc này, rất nhiều lực lượng trong kinh thành đều sẵn sàng hỗ trợ cho hoàng đế, chẳng hạn như Thái Kinh, Đồng Quán, Vương Phủ, Lương Sư Thành, Cao Cầu... vv...Mà từ Lý Cương, Tần Tự Nguyên cho tới đám quan viên lớp trên như Tần Cối, Đường Khác, Cảnh Nam Trọng...hoàng đế cũng cố gắng khai thông quan hệ, chuẩn bị ổn thỏa mấy đường lui, như thế mới yên lòng.
Tuy nhiên, nghĩ mình làm hoàng đế, vậy mà phải rơi vào tình cảnh này, các loại gian nịnh hoành hành bên người, làm một hoàng đế như mình cũng phải bó tay bó chân, hôm nay bất đắc dĩ hạ mình ban phát quyền lực như vậy, cũng chỉ vì lo lắng đường lui, bề ngoài những người này có vẻ phục tùng, nhưng e là trong lòng lại cười nhạo một hoàng đế như mình. Mỗi lần suy nghĩ đến điểm này, trong lòng hoàng đế lại càng bực mình, liền thuận tay đập nát mấy món đồ quý giá.
Bên ngoài hoàng cung, gió thổi tuyết bay khắp trời. Để thúc đẩy hoạt động của hơn vạn người, bộ phận phụ trách tổ chức của phủ Hữu tướng phải thực hiện một khối lượng công việc khổng lồ. Từ Tần Tự Nguyên đến các bộ trực thuộc như Hộ bộ, Công bộ, Hình bộ, Binh bộ... sự phối hợp, móc nối lẫn nhau, từ quan lớn nhất phẩm tới tầng lớp thấp nhất như lý trưởng, nha dịch, mệnh lệnh truyền đi qua từng tầng nấc, được sắp xếp, điều phối. Mỗi thời mỗi khác, đều có hơn nghìn quan viên chạy tới chạy lui trong thành, quan viên cấp cơ sở điều phối các nhân viên, quan viên trung tầng phụ trách sàng lọc, Công bộ, Hộ bộ chuẩn bị hàng loạt vật tư hậu cần, Binh bộ phản hồi từng tin tức liên quan đến chiến sự trên tường thành, đoàn phụ tá còn phải đối chiếu theo những tin tức đó mà tính toán, từ đó điều động người tới những nơi thích hợp, chờ được sử dụng.
Cuộc chiến thực tế là từ ngàn vạn những sự việc vụn vặt như vậy được thực hiện mà thành. Khi tường thành xuất hiện lỗ hổng bởi những trận chiến ác liệt, đám Lý Cương, Chủng Sư Đạo đưa người cấp tốc bổ sung, yếu tố quyết định sự thắng bại trận chiến, ngoại trừ ý chí chiến đấu trong thành, còn bao gồm những gì họ có trong tay có đủ người phù hợp để bổ sung hay không.
Từ quần chúng tốt xấu lẫn lộn phải sàng lọc ra những người có thể tác chiến, người có thể làm thợ thủ công, vận chuyển, cấp tốc điều họ tới những nơi khuyết thiếu. Khi mỗi nhóm binh sĩ trên đầu tường thành xuất hiện hàng loạt tổn thất nhân mạng, phải nhạy bén đưa ra phản ứng, đưa tới những binh lính đầy đủ sức lực có thể sử dụng. Sau đó, tiến hành hàng loạt tuyên truyền trong thành, động viên tinh thần cho mọi người, bảo đảm việc ăn uống cho mọi người vv..., đều là những vấn đề nan giải và chủ yếu của hậu cần.
Ngồi ở vị trí trung tâm của Binh bộ, đã hai ngày hai đêm Tần Tự Nguyên không chợp mắt.
Toàn thể đại đường, bao gồm sân bên ngoài đại đường, đều đầy lều bạt được dựng lên, những âm thanh đủ loại vang lên: nào là tiếng quan viên, thám báo chạy ra chạy vào, tiếng các quan viên đưa ra đánh giá về một số việc ở phía dưới, lại có rất nhiều việc được nhanh chóng chuyển tới chỗ Tần Tự Nguyên, sau đó, các phụ tá cao tầng đi tới chiếc sa bàn thật lớn, thôi diễn để tái hiện các tình huống trên chiến trường cách đó không xa, rồi đưa ra những điều phối quyết đoán.
Dưới trướng Tần Tự Nguyên, tất cả năng lực tổ chức triển khai hoạt động của mọi người đều đã phát huy đến tận cùng, trong đó cũng có ảnh hưởng của Ninh Nghị. Ninh Nghị đã phụ trách xử lý công việc trong tướng phủ nhiều năm như thế, sự hiểu biết và phương pháp xử lý đầy hiệu quả của hắn, được rất nhiều phụ tá trong tướng phủ bắt chước theo, đó đều là những vấn đề mà người xuất sắc nhất thời này không hiểu rõ. Bởi vậy trong không ít sự việc, mỗi chi tiết hành động cụ thể của tướng phủ, đều có biện pháp hiện đại hóa của Ninh Nghị để công việc đạt được hiệu quả tốt hơn.
Vốn là năng lực xuất sắc này được chuẩn bị cho việc Bắc phạt, nhưng không ngờ tới thời điểm khẩn cấp, lại được sử dụng để bảo vệ kinh thành. Trong lúc đối chiếu tin tức để đưa ra biện pháp đối phó, thỉnh thoảng đám Nghiêu Tổ Niên cũng khuyên Tần Tự Nguyên nghỉ ngơi một chút, nhưng ông ta đều phẩy tay từ chối. Giống như đốt cháy sinh mệnh, lúc này ông lão không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Điều này cũng không phải là dấu hiệu gì không lành, bởi vì mặc dù xưa nay xử lý khối lượng lớn công việc, nhưng về phương diện dưỡng sinh, tu tâm...Tần Tự Nguyên cũng có trình độ rất cao, về một ý nghĩa nào đó mà nói, học vấn và tinh thần của ông đều rất dồi dào, thúc đẩy sự hài hòa của thân thể. Mấy năm qua, lần đả kích lớn nhất đối với ông ta, đó là lần Trương Giác bị giết, nhưng vào lúc này, do có chuẩn bị tâm lý, ông ta vẫn có thể chịu đựng được sự tiêu hao sức lực quá mức này.
Đồng thời, với mỗi mệnh lệnh ban ra, ông đều tỏ ra hết sức sáng suốt.
Trong tình thế lúc này, hai bên công thủ đều đang tiêu hao từng phần lực lượng của mình, tiêu hao sinh mạng của nhau, chỉ là quân Nữ Chân giống như một thanh niên đang tràn trề sức lực, còn Võ triều là một ông lão sức khỏe đã mỏi mòn. Ngay cả khi dùng hết sức lực để xử lý công việc, Tần Tự Nguyên cũng vẫn cảm nhận được áp lực hầu như vô cùng vô tận đè lên vai mình. Trong tình thế đi nhầm một bước là sẽ không sao cứu vãn được nữa, lựa chọn duy nhất là chỉ có thể tiếp tục bước tới, cho dù, vẫn không thấy nhiều hy vọng.
Trong đủ loại thư từ liên tục truyền đến, rốt cuộc có một bức thư khác biệt, như tiếp sức cho Tần Tự Nguyên và không khiến ông phải bận tâm lo lắng. Thư đó hết sức bí mật, do Nghiêu Tổ Niên đưa tới, đó là một phong thư được viết bằng một phương pháp bí mật.
Người giải được mật thư đó, chỉ có một mình Tần Tự Nguyên, nhưng nguồn gốc của nó thì Nghiêu Tổ Niên biết, đó là thư do đám Ninh Nghị từ ngoài thành chuyển vào.
Tần Tự Nguyên nhanh chóng thực hiện biện pháp hiện chữ trên thư. Một lát sau, ông ta báo cho Nghiêu Tổ Niên.
- Hơn bốn nghìn người...chủ động xuất kích?
Nghiêu Tổ Niên hỏi, bên cạnh là mấy bức thư quan trọng vừa được chuyển tới.
- Cất đi.
Tần Tự Nguyên chỉ chi phong thư mật, sau đó xem các tin tức khác.
Nghiêu Tổ Niên cất phong thư kia đi, lát sau thấp giọng nói:
- Cho dù là chiến trận là nguy hiểm, nhưng như thế là đi tìm lấy cái chết. Hay là bảo bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, đợi tập trung xong quân đội còn lại rồi hãy xuất kích?
Hai tháng nay, trong cuộc chiến ngoài thành, sự hùng mạnh của quân Nữ Chân đã thể hiện quá rõ ràng, lúc này bọn chúng tấn công Biện Lương, thật sự đã rất nguy cấp, nhưng bây giờ bốn nghìn người xuất thủ, chỉ là hành động liều chết quyết chiến một cách bất đắc dĩ. Mà trong đó, Tần Thiệu Khiêm lại càng như là liều thận trọn nghĩa, lấy cái chết báo quốc mà thôi.
Về mặt nào đó mà nói, tuy ngoài thành có hơn ba mươi vạn quân lần lượt bị đánh tan, bỏ chạy ra xung quanh, nhưng nếu như có thể thu nạp toàn bộ số đó, dùng họ tấn công đội quân của Tổng Vọng, thì vòng vây của biện Lương có thể mở được. Tuy nhiên, nói thì dễ, trên thực tế làm được mới khó.
Bức thư mới nhất nằm trên tay Tần Tự Nguyên, ông nhếch môi, lắc đầu:
- Đập nồi dìm thuyền, khi một đội quân không còn gì để mất thì sẽ nhất định chiến thắng... Nếu như không thắng, đó cũng là lựa chọn của bọn họ, là ý trời vậy...Hôm nay chúng ta chỉ có thể liều mạng bảo vệ Biện Lương, không cần nghĩ đến chuyện khác.
Ánh mắt lộ rõ vẻ kiên quyết, sau đó ông ta tập trung suy nghĩ về việc trong thành. Từ ánh mắt đó, khó có thể biết ý nghĩ của ông lúc này, nhưng chỉ nghĩ cũng biết, giờ phút này, con trưởng của ông ta bị vây ở cô thành Thái Nguyên, sống chết không biết, mà con thứ hai của ông, cũng không biết đang ở nơi nào bên ngoài thành Biện Lương, bất chấp gió mưa tuyết phủ, lao vào con đường chết...
Bên ngoài đại đường sinh bộ này, trên thành trì trắng xóa, các kỵ sĩ truyền tin vẫn liên tục chạy về phía tường thành mạn bắc, vô số đoàn người, binh sĩ đều vội vã chạy về phía đó, mà trên đầu tường thành, cuộc chém giết vẫn tiếp tục, hầu như khắp tường thành, chỗ nào cũng nhuộm đỏ máu tươi.
Vùng phụ cận Tân Toan Táo Môn một cửa thuộc tường thành phía tây, đang bị quân Nữ Chân tấn công kịch liệt nhất. Nơi đầu tường có khắc dấu mốc, một đoạn tường góc đã bị đá lớn bay tới làm đổ sụp. Các tướng sĩ Nữ Chân đang mạnh mẽ xông tới lỗ hổng đó. Trên cánh đồng tuyết phía dưới, kỵ binh Nữ Chân vừa phi ngựa vừa bắn tên phủ lấy chỗ trống giữa hai đầu tường thành. Hai bên tường thành, đông đảo binh sĩ Võ triều tay cầm đao thuẫn, trường mâu liều mạng dưới mưa tên lao tới bít chỗ hổng, binh sĩ đi đầu điều khiển một chiếc xe cắm đầy đao, điên cuồng hò hét phi nhanh tới. Thỉnh thoảng mưa tên bắn trúng người ngã trên mặt đất, đoàn người phía sau liền vọt lên. Ở phía trước, quân Nữ Chân đã hợp thành một rừng thương, chiến sĩ ở hàng đầu đầy những thiết thuẫn lớn, xông tới bên này.
Xa hơn một chút, ở hậu phương tường thành, các binh sĩ Thần Cung doanh ra sức bắn tên vào kỵ binh Nữ Chân, nỗ lực ngăn chặn quân Nữ Chân vừa phi ngựa vừa bắn. Nhưng cho dù thỉnh thoảng có chiến sĩ ngã xuống, kỵ đội của quân Nữ Chân vẫn không rời khỏi nơi đó, vẫn duy trì mức độ bao phủ dày đặc của cơn mưa tên.
Phía sau tường thành, Đường Diệu đã bắn xuống phía dưới thành một hồi lâu, trong kỵ đội đã có ba tên Nữ Chân bị y bắn trúng. Y là một trong số xạ thủ xuất sắc nhất của Thần Cung doanh, nhưng khi y hét lớn nhắm ngay dưới thành bắn ra một phát, thì đột nhiên "Phụp" một tiếng, một mũi tên đã cắm vào vai y.
Đường Diệu nghiến chặt răng, lui về sau tường thành, ngồi xổm xuống, sự đau đớn khiến đầu y đầy mồ hôi lạnh, tay run lên không còn nghe theo điều khiển của y, nhưng nguyên nhân cũng không phải chỉ bởi mũi tên cắm vào vai y: Tay y, đặc biệt là đốt dưới của năm ngón tay, đã tróc da, tróc thịt, tất cả đều đẫm máu tươi, trong đó bốn ngón bọc trong vải bố, máu đang rỉ ra, riêng ngón giữa không bọc vải, máu chảy ròng ròng, gần như lòi cả xương.
- A...
Y hét lên một tiếng, hàm run rẩy, ngón tay cũng run lẩy bẩy.
Đối với xạ thủ, cho dù có rất nhiều phương pháp đề phòng dây cung làm ngón tay bị thương, tuy nhiên y chạy tới chạy lui trên đầu tường thảnh mấy ngày nay, không ngừng bắn tên, từng ngón tay đều bị những vết thương nhìn thấy mà giật mình, nhưng y vẫn không thể dùng bao tay, bởi vì làm như vậy, tay hắn không cảm nhận được dây cung.
Với tư cách là lính của Thần cung doanh, trong cự ly giới hạn như thế này, chỉ cần y không ngừng bắn tên ra là đạt yêu cầu, nhưng nếu vậy, so với binh lính bình thường đâu có gì khác biệt.
Bên cạnh, càng lúc càng nhiều binh sĩ từ cầu thang bên hông phía trong tường thành xông lên trợ giúp, trong đó có một người mập mạp, hiển nhiên là một dân binh, tay cầm trường thương, không biết vì sao lại lẫn vào đội ngũ này. Lúc này, người đó khom người, trán đầy mồ hôi, vẻ mặt như muốn khóc, nhìn chằm chằm mũi tên trên vai y.
Hai người liếc nhìn nhau, trên người Đường Diệu hết sức thảm hại, không chỉ trên tay, trên vai đầy máu, mà trên người cũng loang lổ vết máu, tóc rối tung, khi mở miệng ra, trong miệng cũng đầy máu. Xung quanh đó, là những thi thể chưa được thu dọn, nhìn thấy là giật mình. Người mập mạp kia nhìn quanh, vẻ mặt càng đau khổ. Đường Diệu hít một hơi dài, rồi đột nhiên quát lên một tiếng, trở tay lại, cố sức rút mũi tên trên vai ra, đứng lên, xoay người, "Phực" một cái kéo cung ra, mũi tên lập tức bắn ra ngoài.
Y mở to mắt đứng đó, đợi nhìn thấy rõ ràng mũi tên bắn trúng một tên giặc, mới xoay người lại, ngồi xổm xuống, nhìn người mập mạp kia, nở một nụ cười trông rất kinh khủng, quơ quơ bàn tay đầy máu không nhìn rõ ngón:
- Một tên.
Y khàn khàn nói.
Người mập mạp kia vẫn giữ vẻ mặt như muốn khóc kia, rồi đột nhiên nắm chặt cán thương, "A..." gào lên, chạy theo mọi người tới trợ giúp chỗ tường thành bị vỡ.
- Ha ha...!
Mũi tên có ngạnh ở đầu, do y cố sức nhổ ra, mạch máu trên vai vỡ ra, máu chảy như trút. Đường Diệu bịt vết thương trên vai, nở nụ cười nhìn người mập mạp kia tiến lên. Sau đó y ngồi co quắp dưới rìa tường chắn mái, nhìn người mập mạp kia càng lúc càng xa, cười một cách khác thường, không ngừng lại được:
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha...
Khi bóng người mập mạp kia biến mất trong đám người phía trước, nước mắt Dường Diệu chảy ra giữa tiếng cười...
Gió tuyết gào thét, phía trong một bên tường thành, vô số bóng người như những con kiến cuồn cuộn tràn lên tường thành.
Ngoài tường, trong đại doanh của quân Nữ Chân. Đối với Hoàn Nhan Tông Vọng, trước cảnh tượng công thành vô cùng ác liệt như vậy, thế mà người Vũ triều nhu nhược còn có thể thủ được, có phần ngoài ý liệu của y, khiến y đã nổi cáu mấy lần. Lúc này y đứng trên đài cao trong khu đóng quân, nhìn chỗ hổng ngắn ngủi trên tường thành, quan sát cuộc chiến đấu kịch liệt, không ngừng đưa ra mệnh lệnh, những mệnh lệnh dường như mãi mãi không dứt...
*******
Trèo đèo lội suối, kỵ binh và bộ binh đều xông pha trên tuyết, gió tuyết vẫn duy trì cường độ của nó, không nhỏ, cũng không phải rất mạnh, muốn đánh một trận, cũng không thành vấn đề.
Đội quân bốn nghìn người này, có mục tiêu rõ ràng, thậm chí tất cả mọi người đã chuẩn bị ổn thỏa cho cuộc chiến đấu. Hướng về phía Mưu Đà Cương, cấp tốc tới gần, nhưng mục tiêu thật sự là thành Biện Lương.
- Binh lính ở đâu vậy?
Trong đại doanh Mưu Đà Cương (đồi Mưu Đà), lúc này người chịu trách nhiệm trấn giữ là Hoàng Nhan Đồ Mẫu người phụ trách hậu cần và tướng Thuật Liệt Tốc, nghe nói lúc này lại có một đội quân xuất hiện, chủ động đột kích, cảm thấy hơi bất ngờ.
- Không rõ lắm, so với quân đội Vũ triều trước đây, hình như có khác biệt, thoạt nhìn... hơi rời rạc, nhưng khí thế không chậm.
- Bốn nghìn người, nửa bộ binh, nửa kỵ binh sao?
- Đúng vậy.
- Xem ra là nghĩa quân của con cái nhà giàu... Thật là hão huyền...
Mấy tháng nay ở ngoài thành Biện Lương, chiến đấu chống quân Nữ Chân, ngoài quân chính quy Vũ triều, cũng có vài đội nghĩa quân. Thường thường những đội quân đó có quy mô nhỏ, nhưng phần lớn là những thanh niên lòng đầy nhiệt huyết, nhưng thiếu đầu óc. Nghĩa quân các nơi của Vũ triều đều nói không đội trời chung với quân Nữ Chân, nếu xét về số lượng, có tới sáu bảy mươi vạn người, nếu ở hậu thế, không chừng khiến người ta có ảo tưởng đều vô cùng trang liệt, nhưng trên thực tế, số người thật sự chiến đấu không sợ chết, dù sao cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa, nếu là quân chính quy Vũ triều, hai nghìn kỵ binh không cân xứng với số bộ binh, muốn cân xứng, ít nhất phải là hai vạn người mới được. Lúc này bốn nghìn người đánh tới, chẳng ra cái gì cả, chỉ có thể nói, là những kẻ không có đầu óc.
Đối với Thuật Liệt Tốc, tuyến hậu cần từ Mưu Đà Cương tới thành Biện Lương phải giữ nguyên vẹn, y không phải là một người tự cao lỗ mãng, nhưng đối với hơn bốn nghìn người trước mắt, cũng không coi là vấn đề quan trọng.
- Lệnh cho Hồ Tông Tú dẫn hai nghìn kỵ binh xuất kích, Phó Lỗ, dẫn hai nghìn bộ binh, sau đó tiếp ứng. Thám báo mở rộng tìm kiếm, nếu xác định là chỉ có bốn nghìn người, cũng không chi viện, lập tức dốc toàn lực đánh tan bọn chúng, cướp ngựa về. Mặt khác, tăng cường phòng ngự nơi đóng quân, dò xét xung quanh, nâng cao cảnh giác, đừng để người Võ triều chui vào chỗ hở! |
Thuật Liệt Tốc căn dặn một lượt, rồi lại nói:
- Mặt khác, sau khi đánh tan bọn chúng, không để lại người sống, đem đầu của chúng bêu trên cọc gỗ!
Lúc này trong doanh địa Mưu Đà Cương có tổng cộng một vạn hai nghìn người, trong đó có hai nghìn năm trăm kỵ binh, bộ binh có hơn sáu nghìn, còn lại đều là thợ thủ công phụ trách hậu cần. Đương nhiên, còn có mấy nghìn người là tù binh người Hán, đều bị xem là công cụ mua vui, trong đó có phụ nữ, cũng có cả nam giới làm nô.
Bốn nghìn người của đối phương đến đây, cũng điều động bốn nghìn người ra nghênh chiến, tỏ rõ thái độ ngạo mạn của sư tử vồ thỏ. Một mặt y muốn đánh tan bọn họ ngay tại đây, mạnh mẽ trấn áp những đội quân khác của Vũ triều, mặt khác, đại quân Tông Vọng đã đi hết, chỉ để lại cho y hơn hai nghìn kỵ binh xem như là tinh nhuệ, ngoài ra số khác sức chiến đấu yếu hơn nhiều. Nếu như có thể đoạt được hai nghìn con ngựa kia, đội quân của y sẽ lợi hại hơn nhiều.
Kỵ binh Nữ Chân băng qua gió tuyết, không bao lâu sau đã thấy được tiền phương của quân địch. Tướng Hồ Tông Tú của Nữ Chân là một dũng tướng dẫn thuộc hạ lao tới kỵ binh địch.
Gót sắt như sấm rền, gió tuyết cuồn cuộn nổi lên! Ở thời đại này, khí thế xung phong của quân Nữ Chân như bạt núi, lý do Hồ Tông Tú không sử dụng chiến thuật vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung của đội Quải Tử Mã, là vì sợ đối phương bị bắn, trận hình sớm tan vỡ, bỏ chạy tứ tán, như vậy bộ binh đối phương đương nhiên bị tiêu diệt hoàn toàn, trong hoàn cảnh tuyết rơi thế này, dù kỵ binh Nữ Chân có truy đuổi, chỉ sợ cũng không thể bắt được chiến mã của đối phương.
Y hy vọng, đối phương là những kẻ lỗ mãng không có đầu óc, không vì quân Nữ Chân xung phong mà sợ hãi.
Quả nhiên, đối phương không hề sợ hãi, cũng hăng hái nghênh chiến.
Nhưng điều này lại khiến Hồ Tông Tú cảm thấy khó chịu.
Con mẹ nó, cũng dám phản kháng nữa chứ!
- Các vị, đừng nghĩ sẽ bỏ chạy, đừng nghĩ nếu đánh không lại thì sẽ như thế nào, từ lúc này trở đi, bất luận việc gì, đều chỉ là bọt nước mà thôi, thời khắc này, hoặc chúng ta thắng, hoặc chúng ta sẽ chết tại đây!
Đoàn kỵ binh được đặt dưới sự thống lĩnh của Tần Thiệu Khiêm, còn tướng chỉ huy bộ binh là Nhạc Phi do Ninh Nghị sắp xếp để binh sĩ đề cử y, lời tuyên bố khi xuất kích cũng không hùng hồn lắm. Sau một loạt bắn đơn giản trong gió tuyết là nhất loạt xung phong.
Trong mưa tuyết, độ chính xác khi bắn tên không cao, khi còn cách một tầm tên bắn, kỵ binh xung phong chớp mắt đã tới nơi rồi.
Trong tiếng ầm ầm long trời lở đất, kỵ binh đôi bên xung phong như sóng biển va vào nhau, hàng đầu tối đa hơn trăm kỵ sĩ, mang theo xung lực mạnh mẽ nhất. Trong gió tuyết, binh khí dài chạm nhau, bắn lên những tia lửa.
- Oa a a...!
Hô Tông Tú đi đầu xung trận, trường đao trong tay chém xuống những kỵ sĩ mặc áo khoác vải, lao đi với tốc độ không nhanh lắm.
- Cheng!
Ánh đạo hung hãn lóe lên, chạm nhau, tạo ra những âm thanh thật lớn rồi bật lại vì phản chấn. Tuy kỵ sĩ kia cố chống đỡ, nhưng bị y chém trúng một đao, áo khoác phanh ra, đôi mắt sau mũ giáp nhìn kỵ sĩ chằm chằm, thanh đao nặng nề vung lên trong gió tuyết, một tiếng "Á" vang lên...
Trên chiến trường, lượt giao chiến thứ nhất, tiếng những thanh đao điên cuồng chém vào nhau, người ngựa ngã xuống, trước xung lực mạnh mẽ, cũng có chiến mã khoác áo giáp lảo đảo ngã xuống, vô số máu tươi ấm nóng, sền sệt, từ từ chảy tràn trên mặt đất phủ tuyết.
Còn nhiều người, ngựa, đang băng quá gió tuyết lao tới đây...
******
Thành Biện Lương, trong doanh trại của thương binh.
Sư Sư cảm thấy hơi choáng váng.
Từng nhóm thương binh với những vết thương ghê người liên tục được đưa vào, thi thể bị kéo ra ngoài, bởi vì đã hết chỗ nằm.
Nàng đã chịu đựng mùi máu tanh kinh người rất lâu, doanh trại của thương binh cách tường thành không xa. Thỉnh thoảng nàng cũng nhìn thấy những cảnh tượng thể thảm và ác liệt trên đầu tường thành, đối với nàng mà nói, đó là cảnh tượng khó thể tưởng tượng nổi. Nàng nghĩ mình đã ít nhiều có phần thích ứng với những vết thương cụt tay, cụt chân, nhưng có lúc nhìn thấy vẫn cảm thấy buồn nôn, chỉ là nôn không ra mà thôi.
Đã một ngày một đêm nàng không ăn gì, không có thời gian để nghỉ ngơi, mà nếu có, thật ra nàng cũng ăn không vô. Có lần, một tiểu tướng tên là Hầu Kính chạy tới, một tại của gã đã bị đứt. Lý Sư Sư không biết gã đau nhức tới mức nào, nhưng khi gã tìm đến nhờ nàng băng bó, khuôn mặt vẫn tươi cười, dường như rất phấn khởi: rốt cuộc mình cũng đã bị thương rồi!
Nhưng Sư Sư biết rằng, gã chỉ là gắng gượng cười vui.
Sau khi được băng bó không lâu, Hầu Kính lại đi tới tường thành. Trong thời gian này, Tô Văn Phương của Tô gia có tìm đến một lần. Hôm nay Tô Văn Phương chạy tới chạy lui khắp nơi trong tướng phủ, chủ yếu là tìm những những người quen cũ có thế lực trong Trúc Ký, năn nỉ họ phái gia đinh hỗ trợ thủ thành, khi y tới Phan Lâu, Lý ma ma dẫn y đến tìm nàng.
Sư Sư hỏi về Ninh Nghị.
Trước đó đã không biết bao nhiêu lần nàng suy đoán rốt cuộc Ninh Nghị đang làm gì, lần này Tô Văn Phương mang tới cho nàng một tin tốt, Ninh Nghị không sao, nhưng về việc làm hiện nay của Ninh Nghị, Tô Văn Phương lại không chịu nói, rốt cuộc chỉ tiết lộ cho nàng một chút sự việc.
- Tỷ phu (Anh rể) giết địch ở ngoài thành, thời gian trước bị trọng thương, nhưng bây giờ đã khỏi hẳn, cô nương không cần lo lắng cho huynh ấy... Việc làm của tỷ phu trên chiến trường ngoài thành, không hề kém quan trọng hơn so với cô nương và ta.
- Ta biết...
Lúc đó Sư Sư nói một câu như thế, song sau khi nhìn thấy cảnh tượng thảm liệt trên tường thành, nàng lại rất khó tưởng tượng: Hắn ở ngoài thành, đã tham gia vào trận đại chiến thảm liệt như vậy sao?
Trong ngoài tường thành, là những âm thanh ác chiến gần như xé rách lòng người, mấy ngày liền không dứt, trong doanh thương binh cũng vẫn nghe được, nhưng không biết từ lúc nào, những âm thanh đó như nhỏ đi một chút, nhưng nàng cũng không biết đó có phải là ảo giác hay không, bởi vì người đưa vào trong doanh thương binh vẫn ngày càng nhiều. Nàng đang sắc thuốc trị thương, khi vừa bưng một chén thuốc cho người bị thương, có người gọi nàng:
- Lý cô nương, Lý cô nương.
Nàng ngẩng lên nhìn, là Hầu Kính. Gã chạy tới:
- Quân Nữ Chân tạm thời rút lui, quân Nữ Chân bị đánh lui rồi.
Sư Sư vẫn đi tới trước, lúc này nghe những người xung quanh bàn tán, đại khái cũng là về chuyện này. Nàng muốn cười, chợt chân nhũn ra, đột nhiên ngã sấp xuống, chén thuốc vỡ nát, thuốc nóng bỏng văng lên tay nàng, cũng văng trúng một người bị thương bên cạnh, người đó vội tránh:
- Cẩn thận một chút đi!
- Xin lỗi, xin lỗi...
Sư Sư luôn miệng nói. Hầu Kính chạy tới:
- Lý cô nương, cô nương...
Gã muốn đỡ nàng, nhưng còn e ngại. Sư Sư gắng gượng đứng lên, miệng vẫn liên tục xin lỗi. Hầu Kính hơi lo lắng:
- Lý cô nương, đã bao lâu rồi cô nương không ngủ, cô nương không ăn chút gì sao? Đây, ta có bánh màn thầu, hơi nguội, cô nương nghỉ một chút, ta đi hâm nóng cho cô nương...
- Ta không mệt đâu, ta không mệt mà.
Sự sư lắc đầu:
- Ngươi vừa nói, quân Nữ Chân rút lui? Thật sao? Ta còn phải làm việc...
- Thật mà, quân Nữ Chân đã rút lui, tạm thời rút lui, cô nương nên nghỉ ngơi một chút.
Hầu Kính thấy Sư Sư xoay người muốn đi, chợt đưa tay giữ lấy tay áo nàng, rồi quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Các vị! Các vị! Vị cô nương này chăm sóc các vị, là Sư Sư cô nương của Phàn Lâu! Lý Sư Sư Lý cô nương đã chăm sóc cho thương binh nhiều ngày nay, hiện giờ đã hai ngày không nghỉ ngơi, chưa ăn chút gì! Các vị, các vị nói xem, có phải Lý cô nương nên nghỉ ngơi một chút?
Giọng gã khá lớn, nghe xong tất cả mọi người ngẩn ra, một lúc mới có người nói:
- Lý... Lý Sư Sư cô nương ư? Là Sư Sư cô nương ở Phàn Lâu?
- Đúng vậy, đúng là Lý cô nương.
Hầu Kính đáp. Sư Sư đứng bên cạnh, hơi bối rối.
- Ta... ta thấy hơi quen quen...
- Đúng, đúng vậy, ta cũng từng gặp... hình như chính là... Sư Sư cô nương...
- Sư Sư cô nương mà lại tới chăm sóc chúng ta?
- Ta biết rõ, nàng ở đây suốt, cả ngày chưa hề nghỉ ngơi. Nàng là Sư Sư cô nương sao? -
Lập tức tiếng bàn tán xôn xao nổi lên. Thời đại này, người có thể gặp được Lý Sư Sư cũng không nhiều lắm, nhưng phần lớn đều nghe tới tên nàng. Mặc dù đã nhiều ngày làm lụng vất vả, trên y phục dính cả máu, tóc cũng hơi rối, nhưng nếu nhìn kỹ, trông nàng vẫn rất xinh đẹp, khiến người ta phải mê mẩn. Thậm chí một số binh sĩ bị cụt tay, cụt chân, lúc này đều theo bản năng quay lại nhìn sang bên này với vẻ ngạc nhiên.
Một lúc sau, liền có người hô to:
- Sư Sư cô nương, cô nương nên nghỉ ngơi đi!
- Sư Sư cô nương, sao cô nương lại tới chỗ như thế này...
- Mau đi nghỉ ngơi đi. Cô nương tới đây chăm sóc cho bọn ta, bọn ta rất vui, nhưng cô nương không cần phải làm việc này. Cô nương xem, quân Nữ Chân đã bị đánh lui rồi, ta cảm thấy ta còn có thể tiếp tục giết thêm vài tên...
Mọi người trở nên sôi nổi, một số người nói đùa, có một số người thấy cảm động, Sư Sư nhìn những người này, người hoặc là tay chân đã bị cụt, hoặc là bị mất nhiều máu, đến mức hầu như sắp chết, nước mắt tuôn tràn, không sao kìm lại được, nàng đưa tay lau nước mắt, bật khóc nức nở một lát, mới gật đầu:
- Ta... ta sẽ đi ăn một chút, đa tạ mọi người. Thật sự khổ cực là các vị, ta... ta không biết cầm đao, cũng không ra chiến trường được...
- Cầm đao là việc của bọn ta!
- Sư Sư cô nương hãy xem nhé, chờ ta đứng lên được, sẽ lập tức vì cô nương mà đi giết mấy tên chó Kim!
- Xem như là công giết giặc của Sư Sư cô nương!
Hầu Kính ra sức gật đầu, che chở cho Sư Sư rời đi, nói:
- Ta đi hâm bánh màn thầu cho cô nương.
Sư Sư lắc đầu:
- Nguội cũng không sao, ngươi cứ đưa cho ta.
Hầu Kính lấy từ trong ngực ra một cái bánh màn thầu bọc trong một miếng vải lụa. Chiếc bánh này được làm một cách cẩu thả, thô ráp, lạnh ngắt, trông như một tảng đá. Hầu Kính hơi ngượng ngùng, Sư Sư vẫn nhận lấy, đưa lên miệng cắn từng miếng nhỏ. Hai người rời doanh thương binh, gió tuyết vẫn bay khắp trời, tường thành vẫn sừng sững cao ngất, tiếng la hét chém giết đã dừng lại. Trên bãi đất trống, từng đám từng đám hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí hàng vạn người đang nghỉ ngơi, xung quanh bày đầy các loại vật tư, hầu như ai cũng bị thương, trên người ai cũng dính máu tươi. Những thi thể đang được khiêng xuống tường thành, đưa ra ngoài, người vận chuyển thi thể tạo thành những hàng dài dằng dặc.
Trước đây, Sư Sư chưa bao giờ cảm thấy xung quanh yên bình như thế, cũng chưa bao giờ cảm thấy sự yên bình này đáng quý đến như thế.
Con đường máu lan mãi về phía tiền phương, từ lúc hoàng hôn, sắc trời đã bắt đầu tối tăm, vết tích cuộc chiến đấu ác liệt kéo dài đến Mưu Đà Cương, chạy về phía xa.
Phía sau Mưu Đà Cương, cách hồ nước đóng băng, một đội hơn trăm người đi qua vùng núi non, dừng lại sát mép hồ nước và rừng cây, ẩn nấp xung quanh.
Rất xa, chim ưng Bắc Cực bay lượn trên bầu trời gió tuyết.
Hơn một trăm người này, đều mặc quần áo màu trắng, bó sát người kín mít như loại áo đặc biệt của ngư dân, vừa để giữ ấm, vừa không thấm nước.
Người phụ nữ cầm đầu là Huyết Bồ Tát của Lữ Lương Sơn, Lục Hồng Đề.
Lúc này, hơn trăm người vẫn lẳng lặng chờ đợi ở gần rừng cây.
Trong gió tuyết, ánh mặt trời ảm đạm đang tắt dần...
**********
Biện Lương.
Trong căn nhà nhỏ gần doanh trại thương binh, Sư Sư đang chìm trong giấc ngủ nặng nề.
Tiếng huyên náo ầm ĩ khiến nàng bừng tỉnh.
Nàng đẩy cửa đi ra ngoài, những tia nắng cuối cùng đang tắt dần trong gió tuyết, bên trong thành đã đốt lửa trại lên, phía trước vô số bóng người đang chạy nhanh như bay.
Đầu óc nàng vẫn hơi mơ hồ, chạy nhanh như vậy, trước kia nàng đã thấy, nhưng, đến lúc những bóng người đang cận chiến đến gần hơn, đầu óc nàng hơi khựng lại, mới mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
- Oa a a a a a a......!
Hai nhóm người chém giết nhau ngay phía trước nàng không xa, một tên dị tộc thân hình cao lớn, thô kệch điên cuồng rống to, cùng mấy tên đồng bọn xông tới chém giết các binh sĩ.
Máu tươi bắn tung.
Mấy tên lính Võ triều bị chém giết trên mặt đất, trong ánh lửa mờ tỏ, đối phương thấy bên này có người, lao tới càng lúc càng nhiều.
Trên tường thành xa xa, tiếng chém giết ầm ĩ vang động, dường như cả thành trì đang quay cuồng.
Quân Nữ Chân.
Quân Nữ Chân... phá thành rồi.
Trong đầu Sư Sư trống rỗng, chỉ có ý nghĩ này chợt lóe lên...
1. Chính tích: Thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại.
2. Dù muộn màng: tạm dịch như vậy, chứ trong nguyên văn, tác giả dùng cụm từ "hậu tri hậu giác". Tiên tri tiên giác và hậu tri hậu giác, là độ mẫn cảm đối với sự việc. Khi người khác không ai phát hiện một sự việc nào đó, mà bạn là người đầu tiên phát hiện được, thì gọi là tiên tri tiền giác. Khi mọi người đều đã hiểu rõ sự việc, chỉ riêng bạn không hiểu, sau đó mới chợt nhận ra, gọi là hậu tri hậu giác.
Trong tuyết rơi đầy trời, xe ngựa ầm ĩ chạy qua đường phố.
Tiếng chạy trốn, tiếng gọi nhau í ới, hòa lẫn với tiếng khóc thể lương. Con đường này dẫn tới tường thành phía bắc, lại một đội tình nguyện giữ thành của cư dân đi về phía đó dưới sự dẫn dắt của một đám binh lính. Bên đường phố đầy tuyết, có tiếng khóc ai oán của phụ nữ và trẻ con, người nhà của họ đã chết trên tường thành hai ngày nay. Lúc này phụ nữ và trẻ con cũng không còn nhiều, xen lẫn trong tiếng ầm ĩ huyên náo, tiếng khóc của họ khiến người ta động lòng trắc ẩn, nhưng ngoại trừ an ủi, rốt cuộc cũng không thể làm được gì.
Bởi vì càng ngày càng nhiều cư dân được vận động đi tới tường thành bên kia, cho nên thành Biện Lương rộng lớn, đều bị bao trùm bởi bầu không khí như vậy.
Khi đám Lý Cương, Tần Tự Nguyên phát động dân chúng hỗ trợ phòng thủ thành trì, ý kiến đó được rất nhiều người hưởng ứng, nhưng khi triển khai thực hiện với quy mô lớn, đương nhiên sẽ phải đối mặt với đủ loại vấn đề, nào là cáo ốm, đột ngột biến mất, không muốn đi...vấn đề nào cũng khiến người phụ trách điện đầu, nóng nảy không kìm chế được. Khi nguy cơ dồn đến trước mắt, phụ nữ cũng không muốn chồng con đến tường thành bên kia, bởi vậy các loại tình huống đột ngột xảy ra, nhiều không kể xiết.
Nhưng cũng may là chuyện này thật sự liên quan đến lợi ích bản thân cư dân thành Biện Lương, cho dù có một bộ phận không thể hỗ trợ, số cư dân vận động được cũng rất nhiều.
Lần này quân Nữ Chân công thành trên quy mô lớn, binh lực tổng cộng hơn năm vạn, mà tướng sĩ phụ trách phòng thủ trong thành là khoảng tám vạn. Sau khi phát động cuộc vận động, số dân chúng đến tường thành hỗ trợ hoặc ở các nơi đợi lệnh, đã lên tới mười vạn, còn có từ vài vạn đến hơn mười vạn có thể động viên bất cứ lúc nào.
Tổ chức khổng lồ như vậy, khiến người được đưa đến trên dưới thành đều được bao trùm trong một không khí cuồng nhiệt, vô hình trung cũng kích động nhiệt huyết của người thủ thành. Ít nhất trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, tình cảm yêu nước dấy lên trong thành, là vô tiền khoáng hậu. Nếu xét về chính tích (1), bất cứ quan viên nào tổ chức được tình huống này, đều đáng tự hào và khoe khoang suốt đời.
Chiếc xe ngựa vô danh kia băng qua thành thị đang giữa trời mưa tuyết, tiến vào cửa sau vương phủ Đồng Quán. Cạnh đó, đã có một số xe ngựa và quan viên chờ sẵn. Võ tướng trẻ tuổi trên xe ngựa bước xuống, đi vào nội viện. Đồng Quán đang tiếp khách, võ tướng trẻ tuổi thông báo một tiếng, rồi báo cáo tình hình trên tường thành. Trên thực tế, tình hình chiến đấu mới cũng cơ bản giống như trước, chiến sự kịch liệt, trên tường thành nguy cấp:
- Quần Nữ Chân hai lần leo lên tường thành, lại bị đánh đuổi, nhưng có mấy đoạn trên đầu tường bị hư hại, e rằng sẽ trở thành đột phá khẩu để quân Nữ Chân dốc toàn lực nhằm vào...
Lúc này trong phòng có năm, sáu người, đều là quan to triều đình hoặc là võ tướng, hoặc là quan văn nắm binh quyền. Đồng Quán nhìn sơ đồ tường thành suy nghĩ một lúc lại hỏi tình hình gần nhất trong thành. Một quan viên hỏi:
- Người tinh thông chiến sự trong thiên hạ, không ai bằng vương gia, vương gia cho rằng, cuộc chiến này sẽ như thế nào? Chúng ta có thể phòng thủ được thành Biện Lương sao?
Người còn lại nói:
- Xem ra lần này quân Nữ Chân quyết tâm phá bằng được thành Biện Lương.
- Nếu đã phát binh công thành, làm sao lại không muốn phá thành chứ!
Đồng Quán nhìn sơ đồ tường thành, nhíu mày, ông ta có vóc dáng cao lớn, có khí thế không giận mà uy.
- Mà việc công thủ thành trì, có thể thay đổi trong nháy mắt. Quân Nữ Chân quyết tâm, chẳng lẽ đám chúng ta không quyết tâm bảo vệ thành sao? Trong tình thế nguy hiểm, chỉ có thể đồng lòng hợp sức, đừng có ý nghĩ ngu xuẩn trong đầu. Các người trở lại, mau chóng phái gia tướng ra đi, không được kéo dài nữa!
Quân Nữ Chân bắt đầu hành động thật sự, để thủ thành, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, ngay cả lực lượng phòng thủ hoàng thành, Lý Cương cũng đã tiến hành điều động. Bên dưới phát động cư dân hỗ trợ, nhưng đương nhiên dân thường không phải là lính. Họ chỉ có thể khuân gạch, nấu nước, chuyển vật tư, một số võ sư tiêu cục, hộ vệ của nhà giàu có, hoặc là hiệp khách giang hồ...có thể tổ chức lại để lên đầu tường thành chiến đấu. Đông đảo quan viên trong thành đương nhiên cũng bị động viên, bị yêu cầu phái thân vệ, hộ viện trong nhà lên đầu tường thành. Đối với chuyện này, có người vui vẻ đáp ứng, có người lại tìm đến người làm chỗ dựa vững chắc của mình để thăm dò ý kiến của họ.
Tuy nhiên, ít nhất vào lúc này, cho dù trước kia quan lớn trong thành hòa thuận hay bất hòa với Tả tướng và Hữu tướng, cũng không dám tùy tiện phản đối chuyện này. Đám Đồng Quán, Thái Kinh, Cao Cầu, lần đầu tiên phải gia tướng, thân về đi, tuy chỉ là một bộ phận, nhưng dù sao điều đó cho thấy, họ cũng mong muốn bảo vệ được thành Biện Lương.
Đương nhiên, ngoại trừ phái gia tướng đi hỗ trợ phòng thủ, còn có rất nhiều việc mà để đề phòng thành thật sự bị phá, bọn họ đang ngấm ngầm thực hiện.
Đợi đám quan viên đi chỗ khác, Đồng Quán cau mày, lại nhìn sơ đồ, tay chỉ vào vài điểm trên đó, hỏi gia tướng thân tín bên cạnh:
- Ngươi thấy tình hình chiến đấu trên thành thế nào?
Viên gia tướng im lặng một lát, rồi nhìn Đồng Quán:
- Quần Nữ Chân tấn công rất kiên quyết, thành...có thể bị hạ bất cứ lúc nào. Nhưng đúng như lời của vương gia, hai vị tướng gia cũng rất kiên quyết, cho nên...
- Việc công thủ thành trì, nếu bàn về chi tiết, rất nhiều khi không thể kết luận được, nó tùy thuộc vào sự sai lầm và tốc độ sửa chữa sai lầm của hai bên giao chiến.
Đồng Quán vuốt bản đồ, gằn từng tiếng:
- Trận chiến hiện nay, cách đây ba ngày đã rơi trong tình thế nguy ngập. Nữ Chân muốn đánh mạnh để tìm sơ hở của chúng ta, mỗi lần chúng trèo lên thành, đều là tìm được sơ hở nào đó của chúng ta. Buổi chiều ngày 22, là quãng thời gian nguy cấp nhất, trong tình thế đó, Lý Cương, Chủng Sư Đạo đều cực kỳ kiên quyết. Trước khi Nữ Chân khoét sâu vào chỗ hở của chúng ta, phải lấy mạng người mà bổ khuyết. Từ đó trở đi, mấy lần chúng trèo lên thành đều là như vậy, nếu bên ta không chiến đấu ngoan cường, đều có thể rơi vào tình thế thành vỡ, nhân vong bất cứ lúc nào. Trước kia chỉ nửa ngày quân Nữ Chân đã hạ được Thượng Kinh, cũng do một sai lầm thuộc loại đó, chỉ cần hơn mười người leo được lên đầu tường thành, ý chí bên phòng thủ yếu đi một chút, bổ khuyết chậm đi một chút, thế là cả thành tiêu vong.
Hiện giờ Đồng Quán là người có địa vị tối cao trong quân đội Vũ triều, đối với nhiều người, ông ta cũng là người biết đánh giặc nhất. Lời chỉ bảo của ông rất giá trị, cho nên viên gia tướng kia lắng nghe rất chăm chú.
Đồng Quán ngừng lại một chút:
- Chỉ là, liên tiếp để xảy ra những sai lầm như vậy, cho thấy tình trạng thủ thành của bên ta đã rơi vào tình huống có thể bị phá bất cứ lúc nào. Hai người Lý, Chủng có thể bổ khuyết sai lầm một trăm lần, chỉ cần một lần chậm trễ, là thành Biện Lương lập tức rơi vào tay giặc. Tình trạng như vậy, về chi tiết cụ thể là không thể nào dự đoán được, bởi vậy, vừa rồi bọn họ hỏi có thể bảo vệ được thành trì hay không, ta cũng không trả lời được.
Đồng Quán nói tới đây, tới ngồi xuống ghế, lặng im một lúc, rồi lại nói:
- Hữu tướng lợi hại lắm... Nếu không có hiệp ước Hắc Thủy, khiến ông ta bị đè ép mấy năm, có lẽ cuộc chiến hiện nay của triều đình ta đã không đến mức quân bách như vậy. Ba ngày nay, ông ta liên tục điều động người lên thành, khiến đoạn phía bắc thành trì luôn đầy đủ vật tư, đó chính là nguyên nhân khiến những sai lầm được khắc phục đúng lúc. Nếu không có ông ta lèo lái, cho dù phát động người dân hỗ trợ, cũng không biết nên điều họ tới đâu, người đã chết, bị thương nặng, cũng không thể rút về đúng lúc, ngược lại còn chiếm chỗ trên tường thành, như vậy, sợ là thành đã bị phá từ lâu. Lý Cương, Chủng Sư Đạo có muốn hành động, cũng là không bột đố gột nên hồ...
- Nhưng trong dân gian...
Viên gia tướng thân tín nói:
- Hữu tướng có danh vọng không cao như Lý tưởng và Chủng soái.
- Ông ta là người thực tế, có tài, nhưng khó nổi tiếng.
Đồng Quán liếc nhìn y:
- Huống chi sau hiệp ước Hắc Thủy, ông ta về nghỉ mấy năm, phải chịu tiếng xấu. Lúc phục khởi, lại gặp đủ loại vấn đề khi Bắc phạt, cho nên ông ta mệt mỏi, muốn làm được việc, có đôi khi ông ta phải dùng đến những biện pháp không theo quy củ. Quan viên thì tàn ác, dân chúng đều là hạng người ngu muội, giả vờ thật thà chất phác để lừa bịp. Ôi, mấy năm vừa qua, nếu ông ta một lòng làm quan, không đụng vào cục diện rối rắm của hiệp ước Hắc Thủy, hôm nay có thể đã có địa vị ngang hàng với địa vị Thái sư rồi.
Ông ta quơ quơ tay trên sơ đồ, hơi cảm khái:
- Nếu thật sự là như thế, ta chỉ huy Bắc phạt, hẳn rất thuận lợi, chứ không đến nỗi quẫn bách như hiện nay...
Lời cảm thán vuốt đuôi không có ích lợi gì như thế, không phải là phạm trù mà viên gia tướng thân tín kia có thể xen vào... Im lặng một lát, Đồng Quán lại căn dặn một hồi, phái tướng đến tường thành, theo dõi tình hình chiến đấu.
Chiến sự trên tường thành sẽ như thế nào, theo như lời Đồng Quán, về chi tiết cụ thể sẽ không thể dự doán được, xét theo đại cục mà nói, chiến tích của quân Nữ Chân nổi tiếng khắp thiên hạ, thành có thể giữ được nhất thời, chưa chắc giữ được một đời.
Đây là suy nghĩ của tuyệt đại bộ phận các quan viên biết rõ nội tình, mà lúc này ở trong hoàng thành, Chu Triết cũng đã nhận ra vấn đề và bắt đầu kinh động, dù muộn màng (2)
Sự nhận biết muộn màng của Chu Triết, cũng không phải bởi vì trì độn, mà đơn thuần là vì muốn cho Lý Cương, Tần Tự Nguyên, Đường Khác, thậm chí cả Đồng Quán, Thái Kinh, phải tức giận. Trước kia hoàng hậu chạy khỏi cung, hoàng đế cũng chạy theo, rốt cuộc bị cả triều đình bức bách suýt phải thoái vị. Lúc trở về, hoàng đế liền dỗi không để ý tới sự vụ nữa: Tình hình trước mắt rối ren, các ngươi muốn làm thì cứ làm, để ta xem các ngươi làm thế nào?
Nghĩ như vậy, cho nên hoàng đế cam chịu co đầu rút cô trong cung, mỗi ngày chọn ít nhất hai cung phi để truy hoan, xong chuyện liền mắng chửi các nàng, khi nghe quân Nữ Chân mạnh mẽ tấn công, thậm chí trong lòng hoàng đế còn nghĩ: "Để xem các ngươi có chống nối không!"
Đương nhiên, đó chỉ là giận dỗi, hoàng đế đã là người trưởng thành, thật tâm mong muốn đánh bại quân Nữ Chân, chẳng qua là trong đầu có ý nghĩ đó, y mới có cớ để không quan tâm tới những chuyện phiền lòng của người phàm tục mà thôi. Ba ngày nay, chiến sự ác liệt, Chu Triết cầm lòng không đậu, cũng bắt đầu quan tâm tới tình hình, do đó mới biết rõ tình thế.
Chu Triết không phải là võ tướng, không hiểu tường tận về chiến sự, không thể như Đồng Quán, chỉ cần dựa vào tin tức trên tường thành chuyển tới, là biết chiến sự đang hết sức căng thẳng. Nhưng dù vậy, với sự thông tuệ của mình, hơn nữa bên cạnh còn có một số người mưu trí, sau ba ngày đó, Chu Triết đã hiểu rõ ràng mọi việc: "Ba lão già kia đã đã dốc toàn lực rồi, nếu thành mà vỡ, mình phải suy xét việc nam tuần."
Vì vậy Chu Triết bắt đầu hành động: chuyện phòng thủ trên tường thành thì mặc kệ, bây giờ y cũng không có cách nào điểm ấy vẫn phải tự mình biết mình. Y lẳng lặng vươn xúc tu của mình đến những con đường ra khỏi thành, rốt cuộc điểm binh khiển tướng với quy mô nhỏ, bố trí các tướng lĩnh dễ sai khiến trên tất cả các con đường từ hoàng thành đến cửa thành phía nam. Đến lúc này, rất nhiều lực lượng trong kinh thành đều sẵn sàng hỗ trợ cho hoàng đế, chẳng hạn như Thái Kinh, Đồng Quán, Vương Phủ, Lương Sư Thành, Cao Cầu... vv...Mà từ Lý Cương, Tần Tự Nguyên cho tới đám quan viên lớp trên như Tần Cối, Đường Khác, Cảnh Nam Trọng...hoàng đế cũng cố gắng khai thông quan hệ, chuẩn bị ổn thỏa mấy đường lui, như thế mới yên lòng.
Tuy nhiên, nghĩ mình làm hoàng đế, vậy mà phải rơi vào tình cảnh này, các loại gian nịnh hoành hành bên người, làm một hoàng đế như mình cũng phải bó tay bó chân, hôm nay bất đắc dĩ hạ mình ban phát quyền lực như vậy, cũng chỉ vì lo lắng đường lui, bề ngoài những người này có vẻ phục tùng, nhưng e là trong lòng lại cười nhạo một hoàng đế như mình. Mỗi lần suy nghĩ đến điểm này, trong lòng hoàng đế lại càng bực mình, liền thuận tay đập nát mấy món đồ quý giá.
Bên ngoài hoàng cung, gió thổi tuyết bay khắp trời. Để thúc đẩy hoạt động của hơn vạn người, bộ phận phụ trách tổ chức của phủ Hữu tướng phải thực hiện một khối lượng công việc khổng lồ. Từ Tần Tự Nguyên đến các bộ trực thuộc như Hộ bộ, Công bộ, Hình bộ, Binh bộ... sự phối hợp, móc nối lẫn nhau, từ quan lớn nhất phẩm tới tầng lớp thấp nhất như lý trưởng, nha dịch, mệnh lệnh truyền đi qua từng tầng nấc, được sắp xếp, điều phối. Mỗi thời mỗi khác, đều có hơn nghìn quan viên chạy tới chạy lui trong thành, quan viên cấp cơ sở điều phối các nhân viên, quan viên trung tầng phụ trách sàng lọc, Công bộ, Hộ bộ chuẩn bị hàng loạt vật tư hậu cần, Binh bộ phản hồi từng tin tức liên quan đến chiến sự trên tường thành, đoàn phụ tá còn phải đối chiếu theo những tin tức đó mà tính toán, từ đó điều động người tới những nơi thích hợp, chờ được sử dụng.
Cuộc chiến thực tế là từ ngàn vạn những sự việc vụn vặt như vậy được thực hiện mà thành. Khi tường thành xuất hiện lỗ hổng bởi những trận chiến ác liệt, đám Lý Cương, Chủng Sư Đạo đưa người cấp tốc bổ sung, yếu tố quyết định sự thắng bại trận chiến, ngoại trừ ý chí chiến đấu trong thành, còn bao gồm những gì họ có trong tay có đủ người phù hợp để bổ sung hay không.
Từ quần chúng tốt xấu lẫn lộn phải sàng lọc ra những người có thể tác chiến, người có thể làm thợ thủ công, vận chuyển, cấp tốc điều họ tới những nơi khuyết thiếu. Khi mỗi nhóm binh sĩ trên đầu tường thành xuất hiện hàng loạt tổn thất nhân mạng, phải nhạy bén đưa ra phản ứng, đưa tới những binh lính đầy đủ sức lực có thể sử dụng. Sau đó, tiến hành hàng loạt tuyên truyền trong thành, động viên tinh thần cho mọi người, bảo đảm việc ăn uống cho mọi người vv..., đều là những vấn đề nan giải và chủ yếu của hậu cần.
Ngồi ở vị trí trung tâm của Binh bộ, đã hai ngày hai đêm Tần Tự Nguyên không chợp mắt.
Toàn thể đại đường, bao gồm sân bên ngoài đại đường, đều đầy lều bạt được dựng lên, những âm thanh đủ loại vang lên: nào là tiếng quan viên, thám báo chạy ra chạy vào, tiếng các quan viên đưa ra đánh giá về một số việc ở phía dưới, lại có rất nhiều việc được nhanh chóng chuyển tới chỗ Tần Tự Nguyên, sau đó, các phụ tá cao tầng đi tới chiếc sa bàn thật lớn, thôi diễn để tái hiện các tình huống trên chiến trường cách đó không xa, rồi đưa ra những điều phối quyết đoán.
Dưới trướng Tần Tự Nguyên, tất cả năng lực tổ chức triển khai hoạt động của mọi người đều đã phát huy đến tận cùng, trong đó cũng có ảnh hưởng của Ninh Nghị. Ninh Nghị đã phụ trách xử lý công việc trong tướng phủ nhiều năm như thế, sự hiểu biết và phương pháp xử lý đầy hiệu quả của hắn, được rất nhiều phụ tá trong tướng phủ bắt chước theo, đó đều là những vấn đề mà người xuất sắc nhất thời này không hiểu rõ. Bởi vậy trong không ít sự việc, mỗi chi tiết hành động cụ thể của tướng phủ, đều có biện pháp hiện đại hóa của Ninh Nghị để công việc đạt được hiệu quả tốt hơn.
Vốn là năng lực xuất sắc này được chuẩn bị cho việc Bắc phạt, nhưng không ngờ tới thời điểm khẩn cấp, lại được sử dụng để bảo vệ kinh thành. Trong lúc đối chiếu tin tức để đưa ra biện pháp đối phó, thỉnh thoảng đám Nghiêu Tổ Niên cũng khuyên Tần Tự Nguyên nghỉ ngơi một chút, nhưng ông ta đều phẩy tay từ chối. Giống như đốt cháy sinh mệnh, lúc này ông lão không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Điều này cũng không phải là dấu hiệu gì không lành, bởi vì mặc dù xưa nay xử lý khối lượng lớn công việc, nhưng về phương diện dưỡng sinh, tu tâm...Tần Tự Nguyên cũng có trình độ rất cao, về một ý nghĩa nào đó mà nói, học vấn và tinh thần của ông đều rất dồi dào, thúc đẩy sự hài hòa của thân thể. Mấy năm qua, lần đả kích lớn nhất đối với ông ta, đó là lần Trương Giác bị giết, nhưng vào lúc này, do có chuẩn bị tâm lý, ông ta vẫn có thể chịu đựng được sự tiêu hao sức lực quá mức này.
Đồng thời, với mỗi mệnh lệnh ban ra, ông đều tỏ ra hết sức sáng suốt.
Trong tình thế lúc này, hai bên công thủ đều đang tiêu hao từng phần lực lượng của mình, tiêu hao sinh mạng của nhau, chỉ là quân Nữ Chân giống như một thanh niên đang tràn trề sức lực, còn Võ triều là một ông lão sức khỏe đã mỏi mòn. Ngay cả khi dùng hết sức lực để xử lý công việc, Tần Tự Nguyên cũng vẫn cảm nhận được áp lực hầu như vô cùng vô tận đè lên vai mình. Trong tình thế đi nhầm một bước là sẽ không sao cứu vãn được nữa, lựa chọn duy nhất là chỉ có thể tiếp tục bước tới, cho dù, vẫn không thấy nhiều hy vọng.
Trong đủ loại thư từ liên tục truyền đến, rốt cuộc có một bức thư khác biệt, như tiếp sức cho Tần Tự Nguyên và không khiến ông phải bận tâm lo lắng. Thư đó hết sức bí mật, do Nghiêu Tổ Niên đưa tới, đó là một phong thư được viết bằng một phương pháp bí mật.
Người giải được mật thư đó, chỉ có một mình Tần Tự Nguyên, nhưng nguồn gốc của nó thì Nghiêu Tổ Niên biết, đó là thư do đám Ninh Nghị từ ngoài thành chuyển vào.
Tần Tự Nguyên nhanh chóng thực hiện biện pháp hiện chữ trên thư. Một lát sau, ông ta báo cho Nghiêu Tổ Niên.
- Hơn bốn nghìn người...chủ động xuất kích?
Nghiêu Tổ Niên hỏi, bên cạnh là mấy bức thư quan trọng vừa được chuyển tới.
- Cất đi.
Tần Tự Nguyên chỉ chi phong thư mật, sau đó xem các tin tức khác.
Nghiêu Tổ Niên cất phong thư kia đi, lát sau thấp giọng nói:
- Cho dù là chiến trận là nguy hiểm, nhưng như thế là đi tìm lấy cái chết. Hay là bảo bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, đợi tập trung xong quân đội còn lại rồi hãy xuất kích?
Hai tháng nay, trong cuộc chiến ngoài thành, sự hùng mạnh của quân Nữ Chân đã thể hiện quá rõ ràng, lúc này bọn chúng tấn công Biện Lương, thật sự đã rất nguy cấp, nhưng bây giờ bốn nghìn người xuất thủ, chỉ là hành động liều chết quyết chiến một cách bất đắc dĩ. Mà trong đó, Tần Thiệu Khiêm lại càng như là liều thận trọn nghĩa, lấy cái chết báo quốc mà thôi.
Về mặt nào đó mà nói, tuy ngoài thành có hơn ba mươi vạn quân lần lượt bị đánh tan, bỏ chạy ra xung quanh, nhưng nếu như có thể thu nạp toàn bộ số đó, dùng họ tấn công đội quân của Tổng Vọng, thì vòng vây của biện Lương có thể mở được. Tuy nhiên, nói thì dễ, trên thực tế làm được mới khó.
Bức thư mới nhất nằm trên tay Tần Tự Nguyên, ông nhếch môi, lắc đầu:
- Đập nồi dìm thuyền, khi một đội quân không còn gì để mất thì sẽ nhất định chiến thắng... Nếu như không thắng, đó cũng là lựa chọn của bọn họ, là ý trời vậy...Hôm nay chúng ta chỉ có thể liều mạng bảo vệ Biện Lương, không cần nghĩ đến chuyện khác.
Ánh mắt lộ rõ vẻ kiên quyết, sau đó ông ta tập trung suy nghĩ về việc trong thành. Từ ánh mắt đó, khó có thể biết ý nghĩ của ông lúc này, nhưng chỉ nghĩ cũng biết, giờ phút này, con trưởng của ông ta bị vây ở cô thành Thái Nguyên, sống chết không biết, mà con thứ hai của ông, cũng không biết đang ở nơi nào bên ngoài thành Biện Lương, bất chấp gió mưa tuyết phủ, lao vào con đường chết...
Bên ngoài đại đường sinh bộ này, trên thành trì trắng xóa, các kỵ sĩ truyền tin vẫn liên tục chạy về phía tường thành mạn bắc, vô số đoàn người, binh sĩ đều vội vã chạy về phía đó, mà trên đầu tường thành, cuộc chém giết vẫn tiếp tục, hầu như khắp tường thành, chỗ nào cũng nhuộm đỏ máu tươi.
Vùng phụ cận Tân Toan Táo Môn một cửa thuộc tường thành phía tây, đang bị quân Nữ Chân tấn công kịch liệt nhất. Nơi đầu tường có khắc dấu mốc, một đoạn tường góc đã bị đá lớn bay tới làm đổ sụp. Các tướng sĩ Nữ Chân đang mạnh mẽ xông tới lỗ hổng đó. Trên cánh đồng tuyết phía dưới, kỵ binh Nữ Chân vừa phi ngựa vừa bắn tên phủ lấy chỗ trống giữa hai đầu tường thành. Hai bên tường thành, đông đảo binh sĩ Võ triều tay cầm đao thuẫn, trường mâu liều mạng dưới mưa tên lao tới bít chỗ hổng, binh sĩ đi đầu điều khiển một chiếc xe cắm đầy đao, điên cuồng hò hét phi nhanh tới. Thỉnh thoảng mưa tên bắn trúng người ngã trên mặt đất, đoàn người phía sau liền vọt lên. Ở phía trước, quân Nữ Chân đã hợp thành một rừng thương, chiến sĩ ở hàng đầu đầy những thiết thuẫn lớn, xông tới bên này.
Xa hơn một chút, ở hậu phương tường thành, các binh sĩ Thần Cung doanh ra sức bắn tên vào kỵ binh Nữ Chân, nỗ lực ngăn chặn quân Nữ Chân vừa phi ngựa vừa bắn. Nhưng cho dù thỉnh thoảng có chiến sĩ ngã xuống, kỵ đội của quân Nữ Chân vẫn không rời khỏi nơi đó, vẫn duy trì mức độ bao phủ dày đặc của cơn mưa tên.
Phía sau tường thành, Đường Diệu đã bắn xuống phía dưới thành một hồi lâu, trong kỵ đội đã có ba tên Nữ Chân bị y bắn trúng. Y là một trong số xạ thủ xuất sắc nhất của Thần Cung doanh, nhưng khi y hét lớn nhắm ngay dưới thành bắn ra một phát, thì đột nhiên "Phụp" một tiếng, một mũi tên đã cắm vào vai y.
Đường Diệu nghiến chặt răng, lui về sau tường thành, ngồi xổm xuống, sự đau đớn khiến đầu y đầy mồ hôi lạnh, tay run lên không còn nghe theo điều khiển của y, nhưng nguyên nhân cũng không phải chỉ bởi mũi tên cắm vào vai y: Tay y, đặc biệt là đốt dưới của năm ngón tay, đã tróc da, tróc thịt, tất cả đều đẫm máu tươi, trong đó bốn ngón bọc trong vải bố, máu đang rỉ ra, riêng ngón giữa không bọc vải, máu chảy ròng ròng, gần như lòi cả xương.
- A...
Y hét lên một tiếng, hàm run rẩy, ngón tay cũng run lẩy bẩy.
Đối với xạ thủ, cho dù có rất nhiều phương pháp đề phòng dây cung làm ngón tay bị thương, tuy nhiên y chạy tới chạy lui trên đầu tường thảnh mấy ngày nay, không ngừng bắn tên, từng ngón tay đều bị những vết thương nhìn thấy mà giật mình, nhưng y vẫn không thể dùng bao tay, bởi vì làm như vậy, tay hắn không cảm nhận được dây cung.
Với tư cách là lính của Thần cung doanh, trong cự ly giới hạn như thế này, chỉ cần y không ngừng bắn tên ra là đạt yêu cầu, nhưng nếu vậy, so với binh lính bình thường đâu có gì khác biệt.
Bên cạnh, càng lúc càng nhiều binh sĩ từ cầu thang bên hông phía trong tường thành xông lên trợ giúp, trong đó có một người mập mạp, hiển nhiên là một dân binh, tay cầm trường thương, không biết vì sao lại lẫn vào đội ngũ này. Lúc này, người đó khom người, trán đầy mồ hôi, vẻ mặt như muốn khóc, nhìn chằm chằm mũi tên trên vai y.
Hai người liếc nhìn nhau, trên người Đường Diệu hết sức thảm hại, không chỉ trên tay, trên vai đầy máu, mà trên người cũng loang lổ vết máu, tóc rối tung, khi mở miệng ra, trong miệng cũng đầy máu. Xung quanh đó, là những thi thể chưa được thu dọn, nhìn thấy là giật mình. Người mập mạp kia nhìn quanh, vẻ mặt càng đau khổ. Đường Diệu hít một hơi dài, rồi đột nhiên quát lên một tiếng, trở tay lại, cố sức rút mũi tên trên vai ra, đứng lên, xoay người, "Phực" một cái kéo cung ra, mũi tên lập tức bắn ra ngoài.
Y mở to mắt đứng đó, đợi nhìn thấy rõ ràng mũi tên bắn trúng một tên giặc, mới xoay người lại, ngồi xổm xuống, nhìn người mập mạp kia, nở một nụ cười trông rất kinh khủng, quơ quơ bàn tay đầy máu không nhìn rõ ngón:
- Một tên.
Y khàn khàn nói.
Người mập mạp kia vẫn giữ vẻ mặt như muốn khóc kia, rồi đột nhiên nắm chặt cán thương, "A..." gào lên, chạy theo mọi người tới trợ giúp chỗ tường thành bị vỡ.
- Ha ha...!
Mũi tên có ngạnh ở đầu, do y cố sức nhổ ra, mạch máu trên vai vỡ ra, máu chảy như trút. Đường Diệu bịt vết thương trên vai, nở nụ cười nhìn người mập mạp kia tiến lên. Sau đó y ngồi co quắp dưới rìa tường chắn mái, nhìn người mập mạp kia càng lúc càng xa, cười một cách khác thường, không ngừng lại được:
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha...
Khi bóng người mập mạp kia biến mất trong đám người phía trước, nước mắt Dường Diệu chảy ra giữa tiếng cười...
Gió tuyết gào thét, phía trong một bên tường thành, vô số bóng người như những con kiến cuồn cuộn tràn lên tường thành.
Ngoài tường, trong đại doanh của quân Nữ Chân. Đối với Hoàn Nhan Tông Vọng, trước cảnh tượng công thành vô cùng ác liệt như vậy, thế mà người Vũ triều nhu nhược còn có thể thủ được, có phần ngoài ý liệu của y, khiến y đã nổi cáu mấy lần. Lúc này y đứng trên đài cao trong khu đóng quân, nhìn chỗ hổng ngắn ngủi trên tường thành, quan sát cuộc chiến đấu kịch liệt, không ngừng đưa ra mệnh lệnh, những mệnh lệnh dường như mãi mãi không dứt...
*******
Trèo đèo lội suối, kỵ binh và bộ binh đều xông pha trên tuyết, gió tuyết vẫn duy trì cường độ của nó, không nhỏ, cũng không phải rất mạnh, muốn đánh một trận, cũng không thành vấn đề.
Đội quân bốn nghìn người này, có mục tiêu rõ ràng, thậm chí tất cả mọi người đã chuẩn bị ổn thỏa cho cuộc chiến đấu. Hướng về phía Mưu Đà Cương, cấp tốc tới gần, nhưng mục tiêu thật sự là thành Biện Lương.
- Binh lính ở đâu vậy?
Trong đại doanh Mưu Đà Cương (đồi Mưu Đà), lúc này người chịu trách nhiệm trấn giữ là Hoàng Nhan Đồ Mẫu người phụ trách hậu cần và tướng Thuật Liệt Tốc, nghe nói lúc này lại có một đội quân xuất hiện, chủ động đột kích, cảm thấy hơi bất ngờ.
- Không rõ lắm, so với quân đội Vũ triều trước đây, hình như có khác biệt, thoạt nhìn... hơi rời rạc, nhưng khí thế không chậm.
- Bốn nghìn người, nửa bộ binh, nửa kỵ binh sao?
- Đúng vậy.
- Xem ra là nghĩa quân của con cái nhà giàu... Thật là hão huyền...
Mấy tháng nay ở ngoài thành Biện Lương, chiến đấu chống quân Nữ Chân, ngoài quân chính quy Vũ triều, cũng có vài đội nghĩa quân. Thường thường những đội quân đó có quy mô nhỏ, nhưng phần lớn là những thanh niên lòng đầy nhiệt huyết, nhưng thiếu đầu óc. Nghĩa quân các nơi của Vũ triều đều nói không đội trời chung với quân Nữ Chân, nếu xét về số lượng, có tới sáu bảy mươi vạn người, nếu ở hậu thế, không chừng khiến người ta có ảo tưởng đều vô cùng trang liệt, nhưng trên thực tế, số người thật sự chiến đấu không sợ chết, dù sao cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa, nếu là quân chính quy Vũ triều, hai nghìn kỵ binh không cân xứng với số bộ binh, muốn cân xứng, ít nhất phải là hai vạn người mới được. Lúc này bốn nghìn người đánh tới, chẳng ra cái gì cả, chỉ có thể nói, là những kẻ không có đầu óc.
Đối với Thuật Liệt Tốc, tuyến hậu cần từ Mưu Đà Cương tới thành Biện Lương phải giữ nguyên vẹn, y không phải là một người tự cao lỗ mãng, nhưng đối với hơn bốn nghìn người trước mắt, cũng không coi là vấn đề quan trọng.
- Lệnh cho Hồ Tông Tú dẫn hai nghìn kỵ binh xuất kích, Phó Lỗ, dẫn hai nghìn bộ binh, sau đó tiếp ứng. Thám báo mở rộng tìm kiếm, nếu xác định là chỉ có bốn nghìn người, cũng không chi viện, lập tức dốc toàn lực đánh tan bọn chúng, cướp ngựa về. Mặt khác, tăng cường phòng ngự nơi đóng quân, dò xét xung quanh, nâng cao cảnh giác, đừng để người Võ triều chui vào chỗ hở! |
Thuật Liệt Tốc căn dặn một lượt, rồi lại nói:
- Mặt khác, sau khi đánh tan bọn chúng, không để lại người sống, đem đầu của chúng bêu trên cọc gỗ!
Lúc này trong doanh địa Mưu Đà Cương có tổng cộng một vạn hai nghìn người, trong đó có hai nghìn năm trăm kỵ binh, bộ binh có hơn sáu nghìn, còn lại đều là thợ thủ công phụ trách hậu cần. Đương nhiên, còn có mấy nghìn người là tù binh người Hán, đều bị xem là công cụ mua vui, trong đó có phụ nữ, cũng có cả nam giới làm nô.
Bốn nghìn người của đối phương đến đây, cũng điều động bốn nghìn người ra nghênh chiến, tỏ rõ thái độ ngạo mạn của sư tử vồ thỏ. Một mặt y muốn đánh tan bọn họ ngay tại đây, mạnh mẽ trấn áp những đội quân khác của Vũ triều, mặt khác, đại quân Tông Vọng đã đi hết, chỉ để lại cho y hơn hai nghìn kỵ binh xem như là tinh nhuệ, ngoài ra số khác sức chiến đấu yếu hơn nhiều. Nếu như có thể đoạt được hai nghìn con ngựa kia, đội quân của y sẽ lợi hại hơn nhiều.
Kỵ binh Nữ Chân băng qua gió tuyết, không bao lâu sau đã thấy được tiền phương của quân địch. Tướng Hồ Tông Tú của Nữ Chân là một dũng tướng dẫn thuộc hạ lao tới kỵ binh địch.
Gót sắt như sấm rền, gió tuyết cuồn cuộn nổi lên! Ở thời đại này, khí thế xung phong của quân Nữ Chân như bạt núi, lý do Hồ Tông Tú không sử dụng chiến thuật vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung của đội Quải Tử Mã, là vì sợ đối phương bị bắn, trận hình sớm tan vỡ, bỏ chạy tứ tán, như vậy bộ binh đối phương đương nhiên bị tiêu diệt hoàn toàn, trong hoàn cảnh tuyết rơi thế này, dù kỵ binh Nữ Chân có truy đuổi, chỉ sợ cũng không thể bắt được chiến mã của đối phương.
Y hy vọng, đối phương là những kẻ lỗ mãng không có đầu óc, không vì quân Nữ Chân xung phong mà sợ hãi.
Quả nhiên, đối phương không hề sợ hãi, cũng hăng hái nghênh chiến.
Nhưng điều này lại khiến Hồ Tông Tú cảm thấy khó chịu.
Con mẹ nó, cũng dám phản kháng nữa chứ!
- Các vị, đừng nghĩ sẽ bỏ chạy, đừng nghĩ nếu đánh không lại thì sẽ như thế nào, từ lúc này trở đi, bất luận việc gì, đều chỉ là bọt nước mà thôi, thời khắc này, hoặc chúng ta thắng, hoặc chúng ta sẽ chết tại đây!
Đoàn kỵ binh được đặt dưới sự thống lĩnh của Tần Thiệu Khiêm, còn tướng chỉ huy bộ binh là Nhạc Phi do Ninh Nghị sắp xếp để binh sĩ đề cử y, lời tuyên bố khi xuất kích cũng không hùng hồn lắm. Sau một loạt bắn đơn giản trong gió tuyết là nhất loạt xung phong.
Trong mưa tuyết, độ chính xác khi bắn tên không cao, khi còn cách một tầm tên bắn, kỵ binh xung phong chớp mắt đã tới nơi rồi.
Trong tiếng ầm ầm long trời lở đất, kỵ binh đôi bên xung phong như sóng biển va vào nhau, hàng đầu tối đa hơn trăm kỵ sĩ, mang theo xung lực mạnh mẽ nhất. Trong gió tuyết, binh khí dài chạm nhau, bắn lên những tia lửa.
- Oa a a...!
Hô Tông Tú đi đầu xung trận, trường đao trong tay chém xuống những kỵ sĩ mặc áo khoác vải, lao đi với tốc độ không nhanh lắm.
- Cheng!
Ánh đạo hung hãn lóe lên, chạm nhau, tạo ra những âm thanh thật lớn rồi bật lại vì phản chấn. Tuy kỵ sĩ kia cố chống đỡ, nhưng bị y chém trúng một đao, áo khoác phanh ra, đôi mắt sau mũ giáp nhìn kỵ sĩ chằm chằm, thanh đao nặng nề vung lên trong gió tuyết, một tiếng "Á" vang lên...
Trên chiến trường, lượt giao chiến thứ nhất, tiếng những thanh đao điên cuồng chém vào nhau, người ngựa ngã xuống, trước xung lực mạnh mẽ, cũng có chiến mã khoác áo giáp lảo đảo ngã xuống, vô số máu tươi ấm nóng, sền sệt, từ từ chảy tràn trên mặt đất phủ tuyết.
Còn nhiều người, ngựa, đang băng quá gió tuyết lao tới đây...
******
Thành Biện Lương, trong doanh trại của thương binh.
Sư Sư cảm thấy hơi choáng váng.
Từng nhóm thương binh với những vết thương ghê người liên tục được đưa vào, thi thể bị kéo ra ngoài, bởi vì đã hết chỗ nằm.
Nàng đã chịu đựng mùi máu tanh kinh người rất lâu, doanh trại của thương binh cách tường thành không xa. Thỉnh thoảng nàng cũng nhìn thấy những cảnh tượng thể thảm và ác liệt trên đầu tường thành, đối với nàng mà nói, đó là cảnh tượng khó thể tưởng tượng nổi. Nàng nghĩ mình đã ít nhiều có phần thích ứng với những vết thương cụt tay, cụt chân, nhưng có lúc nhìn thấy vẫn cảm thấy buồn nôn, chỉ là nôn không ra mà thôi.
Đã một ngày một đêm nàng không ăn gì, không có thời gian để nghỉ ngơi, mà nếu có, thật ra nàng cũng ăn không vô. Có lần, một tiểu tướng tên là Hầu Kính chạy tới, một tại của gã đã bị đứt. Lý Sư Sư không biết gã đau nhức tới mức nào, nhưng khi gã tìm đến nhờ nàng băng bó, khuôn mặt vẫn tươi cười, dường như rất phấn khởi: rốt cuộc mình cũng đã bị thương rồi!
Nhưng Sư Sư biết rằng, gã chỉ là gắng gượng cười vui.
Sau khi được băng bó không lâu, Hầu Kính lại đi tới tường thành. Trong thời gian này, Tô Văn Phương của Tô gia có tìm đến một lần. Hôm nay Tô Văn Phương chạy tới chạy lui khắp nơi trong tướng phủ, chủ yếu là tìm những những người quen cũ có thế lực trong Trúc Ký, năn nỉ họ phái gia đinh hỗ trợ thủ thành, khi y tới Phan Lâu, Lý ma ma dẫn y đến tìm nàng.
Sư Sư hỏi về Ninh Nghị.
Trước đó đã không biết bao nhiêu lần nàng suy đoán rốt cuộc Ninh Nghị đang làm gì, lần này Tô Văn Phương mang tới cho nàng một tin tốt, Ninh Nghị không sao, nhưng về việc làm hiện nay của Ninh Nghị, Tô Văn Phương lại không chịu nói, rốt cuộc chỉ tiết lộ cho nàng một chút sự việc.
- Tỷ phu (Anh rể) giết địch ở ngoài thành, thời gian trước bị trọng thương, nhưng bây giờ đã khỏi hẳn, cô nương không cần lo lắng cho huynh ấy... Việc làm của tỷ phu trên chiến trường ngoài thành, không hề kém quan trọng hơn so với cô nương và ta.
- Ta biết...
Lúc đó Sư Sư nói một câu như thế, song sau khi nhìn thấy cảnh tượng thảm liệt trên tường thành, nàng lại rất khó tưởng tượng: Hắn ở ngoài thành, đã tham gia vào trận đại chiến thảm liệt như vậy sao?
Trong ngoài tường thành, là những âm thanh ác chiến gần như xé rách lòng người, mấy ngày liền không dứt, trong doanh thương binh cũng vẫn nghe được, nhưng không biết từ lúc nào, những âm thanh đó như nhỏ đi một chút, nhưng nàng cũng không biết đó có phải là ảo giác hay không, bởi vì người đưa vào trong doanh thương binh vẫn ngày càng nhiều. Nàng đang sắc thuốc trị thương, khi vừa bưng một chén thuốc cho người bị thương, có người gọi nàng:
- Lý cô nương, Lý cô nương.
Nàng ngẩng lên nhìn, là Hầu Kính. Gã chạy tới:
- Quân Nữ Chân tạm thời rút lui, quân Nữ Chân bị đánh lui rồi.
Sư Sư vẫn đi tới trước, lúc này nghe những người xung quanh bàn tán, đại khái cũng là về chuyện này. Nàng muốn cười, chợt chân nhũn ra, đột nhiên ngã sấp xuống, chén thuốc vỡ nát, thuốc nóng bỏng văng lên tay nàng, cũng văng trúng một người bị thương bên cạnh, người đó vội tránh:
- Cẩn thận một chút đi!
- Xin lỗi, xin lỗi...
Sư Sư luôn miệng nói. Hầu Kính chạy tới:
- Lý cô nương, cô nương...
Gã muốn đỡ nàng, nhưng còn e ngại. Sư Sư gắng gượng đứng lên, miệng vẫn liên tục xin lỗi. Hầu Kính hơi lo lắng:
- Lý cô nương, đã bao lâu rồi cô nương không ngủ, cô nương không ăn chút gì sao? Đây, ta có bánh màn thầu, hơi nguội, cô nương nghỉ một chút, ta đi hâm nóng cho cô nương...
- Ta không mệt đâu, ta không mệt mà.
Sự sư lắc đầu:
- Ngươi vừa nói, quân Nữ Chân rút lui? Thật sao? Ta còn phải làm việc...
- Thật mà, quân Nữ Chân đã rút lui, tạm thời rút lui, cô nương nên nghỉ ngơi một chút.
Hầu Kính thấy Sư Sư xoay người muốn đi, chợt đưa tay giữ lấy tay áo nàng, rồi quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Các vị! Các vị! Vị cô nương này chăm sóc các vị, là Sư Sư cô nương của Phàn Lâu! Lý Sư Sư Lý cô nương đã chăm sóc cho thương binh nhiều ngày nay, hiện giờ đã hai ngày không nghỉ ngơi, chưa ăn chút gì! Các vị, các vị nói xem, có phải Lý cô nương nên nghỉ ngơi một chút?
Giọng gã khá lớn, nghe xong tất cả mọi người ngẩn ra, một lúc mới có người nói:
- Lý... Lý Sư Sư cô nương ư? Là Sư Sư cô nương ở Phàn Lâu?
- Đúng vậy, đúng là Lý cô nương.
Hầu Kính đáp. Sư Sư đứng bên cạnh, hơi bối rối.
- Ta... ta thấy hơi quen quen...
- Đúng, đúng vậy, ta cũng từng gặp... hình như chính là... Sư Sư cô nương...
- Sư Sư cô nương mà lại tới chăm sóc chúng ta?
- Ta biết rõ, nàng ở đây suốt, cả ngày chưa hề nghỉ ngơi. Nàng là Sư Sư cô nương sao? -
Lập tức tiếng bàn tán xôn xao nổi lên. Thời đại này, người có thể gặp được Lý Sư Sư cũng không nhiều lắm, nhưng phần lớn đều nghe tới tên nàng. Mặc dù đã nhiều ngày làm lụng vất vả, trên y phục dính cả máu, tóc cũng hơi rối, nhưng nếu nhìn kỹ, trông nàng vẫn rất xinh đẹp, khiến người ta phải mê mẩn. Thậm chí một số binh sĩ bị cụt tay, cụt chân, lúc này đều theo bản năng quay lại nhìn sang bên này với vẻ ngạc nhiên.
Một lúc sau, liền có người hô to:
- Sư Sư cô nương, cô nương nên nghỉ ngơi đi!
- Sư Sư cô nương, sao cô nương lại tới chỗ như thế này...
- Mau đi nghỉ ngơi đi. Cô nương tới đây chăm sóc cho bọn ta, bọn ta rất vui, nhưng cô nương không cần phải làm việc này. Cô nương xem, quân Nữ Chân đã bị đánh lui rồi, ta cảm thấy ta còn có thể tiếp tục giết thêm vài tên...
Mọi người trở nên sôi nổi, một số người nói đùa, có một số người thấy cảm động, Sư Sư nhìn những người này, người hoặc là tay chân đã bị cụt, hoặc là bị mất nhiều máu, đến mức hầu như sắp chết, nước mắt tuôn tràn, không sao kìm lại được, nàng đưa tay lau nước mắt, bật khóc nức nở một lát, mới gật đầu:
- Ta... ta sẽ đi ăn một chút, đa tạ mọi người. Thật sự khổ cực là các vị, ta... ta không biết cầm đao, cũng không ra chiến trường được...
- Cầm đao là việc của bọn ta!
- Sư Sư cô nương hãy xem nhé, chờ ta đứng lên được, sẽ lập tức vì cô nương mà đi giết mấy tên chó Kim!
- Xem như là công giết giặc của Sư Sư cô nương!
Hầu Kính ra sức gật đầu, che chở cho Sư Sư rời đi, nói:
- Ta đi hâm bánh màn thầu cho cô nương.
Sư Sư lắc đầu:
- Nguội cũng không sao, ngươi cứ đưa cho ta.
Hầu Kính lấy từ trong ngực ra một cái bánh màn thầu bọc trong một miếng vải lụa. Chiếc bánh này được làm một cách cẩu thả, thô ráp, lạnh ngắt, trông như một tảng đá. Hầu Kính hơi ngượng ngùng, Sư Sư vẫn nhận lấy, đưa lên miệng cắn từng miếng nhỏ. Hai người rời doanh thương binh, gió tuyết vẫn bay khắp trời, tường thành vẫn sừng sững cao ngất, tiếng la hét chém giết đã dừng lại. Trên bãi đất trống, từng đám từng đám hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí hàng vạn người đang nghỉ ngơi, xung quanh bày đầy các loại vật tư, hầu như ai cũng bị thương, trên người ai cũng dính máu tươi. Những thi thể đang được khiêng xuống tường thành, đưa ra ngoài, người vận chuyển thi thể tạo thành những hàng dài dằng dặc.
Trước đây, Sư Sư chưa bao giờ cảm thấy xung quanh yên bình như thế, cũng chưa bao giờ cảm thấy sự yên bình này đáng quý đến như thế.
Con đường máu lan mãi về phía tiền phương, từ lúc hoàng hôn, sắc trời đã bắt đầu tối tăm, vết tích cuộc chiến đấu ác liệt kéo dài đến Mưu Đà Cương, chạy về phía xa.
Phía sau Mưu Đà Cương, cách hồ nước đóng băng, một đội hơn trăm người đi qua vùng núi non, dừng lại sát mép hồ nước và rừng cây, ẩn nấp xung quanh.
Rất xa, chim ưng Bắc Cực bay lượn trên bầu trời gió tuyết.
Hơn một trăm người này, đều mặc quần áo màu trắng, bó sát người kín mít như loại áo đặc biệt của ngư dân, vừa để giữ ấm, vừa không thấm nước.
Người phụ nữ cầm đầu là Huyết Bồ Tát của Lữ Lương Sơn, Lục Hồng Đề.
Lúc này, hơn trăm người vẫn lẳng lặng chờ đợi ở gần rừng cây.
Trong gió tuyết, ánh mặt trời ảm đạm đang tắt dần...
**********
Biện Lương.
Trong căn nhà nhỏ gần doanh trại thương binh, Sư Sư đang chìm trong giấc ngủ nặng nề.
Tiếng huyên náo ầm ĩ khiến nàng bừng tỉnh.
Nàng đẩy cửa đi ra ngoài, những tia nắng cuối cùng đang tắt dần trong gió tuyết, bên trong thành đã đốt lửa trại lên, phía trước vô số bóng người đang chạy nhanh như bay.
Đầu óc nàng vẫn hơi mơ hồ, chạy nhanh như vậy, trước kia nàng đã thấy, nhưng, đến lúc những bóng người đang cận chiến đến gần hơn, đầu óc nàng hơi khựng lại, mới mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
- Oa a a a a a a......!
Hai nhóm người chém giết nhau ngay phía trước nàng không xa, một tên dị tộc thân hình cao lớn, thô kệch điên cuồng rống to, cùng mấy tên đồng bọn xông tới chém giết các binh sĩ.
Máu tươi bắn tung.
Mấy tên lính Võ triều bị chém giết trên mặt đất, trong ánh lửa mờ tỏ, đối phương thấy bên này có người, lao tới càng lúc càng nhiều.
Trên tường thành xa xa, tiếng chém giết ầm ĩ vang động, dường như cả thành trì đang quay cuồng.
Quân Nữ Chân.
Quân Nữ Chân... phá thành rồi.
Trong đầu Sư Sư trống rỗng, chỉ có ý nghĩ này chợt lóe lên...
1. Chính tích: Thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại.
2. Dù muộn màng: tạm dịch như vậy, chứ trong nguyên văn, tác giả dùng cụm từ "hậu tri hậu giác". Tiên tri tiên giác và hậu tri hậu giác, là độ mẫn cảm đối với sự việc. Khi người khác không ai phát hiện một sự việc nào đó, mà bạn là người đầu tiên phát hiện được, thì gọi là tiên tri tiền giác. Khi mọi người đều đã hiểu rõ sự việc, chỉ riêng bạn không hiểu, sau đó mới chợt nhận ra, gọi là hậu tri hậu giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.