Quyển 3 - Chương 512: Tiếng sấm
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
28/07/2014
Xe ngựa đi qua thành thị, lúc chạy qua Ngự Quyền Quán thì trời bắt
đầu tí tách có hạt mưa rơi. Ở ngoài Quyền Quán có đám học trò đang ngồi học. Lúc vào quán nghỉ ngơi, trên đường phố đã mưa to, bước chân người đi cũng vội vã hơn. Đám thư sinh đang tránh mư dưới mái hiên hình
thuyền của cửa hàng. Người phụ nữa ở bên cạnh đuổi theo đứa nhỏ chạy
trong mưa. Rặng liễu ven sông có những mần non cũng trở nên xanh biếc
hơn trong mưa...
Phàn Lâu cách Ngự Quyền Quán này không xa. Vì ra ngoài từ sáng sớm cho nên lúc này mới là giờ thìn. Theo cách tính của người hiện đại thì mới là hơn 9h sáng.
Trong khoảng thời gian này không còn là khoảng thời gian Thanh lâu buôn bán nữa.
Ninh Nghị cũng chọn đúng lúc này đến để tránh quấy rầy việc làm ăn kinh doanh của họ.
Chạm mặt với Lý Sư Sư thực ra không có gì đặc biệt đáng để nói cả. Giữa bằng hữu với nhau cũng là sự thân thiết, gặp mặt trước khi biểu diễn nhưng là một chuyến đi làm việc. Lúc đến Phàm Lâu, vì ở trong lâu qua đêm nên sáng sớm nhóm khách mới lần lượt dời đi, chỉ có điều đến lúc này người đã không còn nhiều. Thỉnh thoảng có những cô gái mang áo mưa đến, chờ trong sảnh. Người hầu bàn trẻ tuổi trong sảnh cầm ô ra. Sau khi Ninh Nghị bảo người đi thông truyền, thì bất ngờ gặp người quen ở cửa của đại sảnh Phàn Lâu.
Đó là một nam tử dáng người cao to, tuấn tú sau khi đi ra từ bên trong liền ngồi ở gần cửa nhìn mưa rơi. Có lẽ người kia vừa mới ngủ dậy cho nên nhìn vẫn còn mệt mỏi, nữ tử đi ra cùng anh ta dung mạo khí chất đều rất điềm đạm nho nhã. Trước kia Ninh Nghị đã gặp một lần, cũng là một trong những người tài của Phàn lầu, Ninh Nghị liền chắp tay chào hỏi.
- Tiểu Ất huynh.
- Ninh công tử.
Nhìn thấy Ninh Nghị ngồi ở đằng kia, Yến Thanh vội vàng đứng lên chắp tay thi lễ. Thực tế là mấy ngày trước Yến Thanh còn giúp Ninh Nghị huấn luyện đám Tô Văn Định luyện võ. Qua mất ngày Chúc Bưu đã đến đây công việc mới đỡ đi. Trước kia này nào cũng tới luận bàn võ nghệ tình cảm cũng khá thân thiết nhưng về cuộc sống riêng tư của Yến Thanh thì Ninh Nghị cũng không rõ lắm.
Tuy Yến Thanh luôn có danh hiệu Lãng Tử nhưng trong lòng Ninh Nghị anh ta và Lư Tuấn Nghĩa rõ ràng là một đôi gì đó. Đối với hắn nhiều chuyện phức tạp trong thanh lâu hắn cũng không cảm thấy kì lạ. Nhưng gặp thật sự thì vẫn là lần đầu tiên.
Hai người nói chuyện với nhau mấy câu, Yến Thanh liền bảo cô gái bên cạnh tên là Hàn Tuệ Nương cho người mang trà bánh ra. Chỉ một lát sau, Sư Sư đã qua phòng khách bên này. Ninh Nghị nhớ ra trước kia hai người đã từng gặp mặt, vốn định nói mấy câu cho họ bắt chuyện với nhau thì Yến Thanh đã chắp tay cúi người:
- Chuyện của năm ngoái, Tiểu Ất đã xin chịu đòn nhân tội với Sư Sư.
Sư sư cũng cười nói:
- Yến công tử quá lời rồi!
Lúc này Ninh Nghị mới Ồ" một tiếng, xem ra hai người đã tiếp xúc với nhau từ trước. Tuy hắn không phải nhiều chuyện nhưng lúc này cũng không tránh khỏi đánh giá hai bên. Trong truyền thuyết Sư Sư cô nương phải là ái mộ Yến Thanh mới đúng.
Hay là trong thời gian này hai bên đã trải qua chuyện gì rồi? Công bằng mà nói, chuyện như vậy cũng không phải là lạ. Yến Thanh khôi ngô tuấn tú, phong độ hơn người, võ công cao cường vả lại cách nói năng cũng không tầm thường. Tuy quan hệ với Lư Tuấn Nghĩa có không rõ ràng nhưng trong thời đại này đó chỉ là chuyện phong nhã mà thôi.
Nhìn hai người trong đại sảnh lúc này, một người thì tuấn tú, một người thì xinh đẹp đúng là khiến cho người ta có cảm giác họ là trời sinh một đôi. Về phần Hàn Tuệ Nương bên cạnh Yến Thanh nhìn cũng rất có khí chất, tuy nhiên lúc này chỉ làm nền mà thôi. Ninh Nghị cười nói:
- Nếu đã khéo như vậy trời lại đang mưa, chi bằng Tiểu Ất hãy ở lại uống trà tâm sự? Tuệ Nương cũng ở lại cùng.
Hắn vừa nói ra câu này, Sư Sư và Yến Thanh đều liếc nhìn hắn. Sư Sư mỉm cười cúi đầu, cũng không nói gì. Còn Yến Thanh thì nhíu mày sau đó cười xua tay:
- Không được, ta phải về vẫn còn nhiều việc, ta phải đến chỗ Viên ngoại một chuyến.
- Vụ án của Viên ngoại không sao chứ?
- Có Ninh công tử và Tướng gia chu toàn. Bên Hình Bộ lật lại cũng khá hơn rồi, chỉ có điều sợ là … Đồ không thể cầm về.
Nói đến chuyện này, anh ta nhìn nhìn Ninh Nghị có điều gì đó muốn nói rồi lại thôi. Lúc này người hầu đã mang ô đến Ninh Nghị liền tiễn anh ta ra cửa, anh ta vỗ vai hắn thấp giọng nói:
- Ninh công tử, ruộng đất dưới danh nghĩa của Lư viên ngoại trước kia, chắc là không được …
- Ta biết ý của huynh.
Ninh Nghị gật đầu:
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm bậy, chuyện này tạm thời dừng ở đây, có cơ hội sẽ nói sau. Dù sao đồ của Lư viên ngoại trong lòng hắn thấy không có trở ngại gì là được.
Lúc này Yến Thanh mới vui mừng trở lại:
- Được như thế thì tạ ơn Ninh công tử.
Nhìn bóng của anh ta đi hẳn Ninh Nghị lắc đầu. Điều mà anh ta nói lúc này đương nhiên là gia sản bạc triệu của Lưu Tuấn Nghĩa trước kia. Bị buộc làm phản, gia tài này cũng bị các đại danh phủ nuốt mất. Ninh Nghị đã từng nói, sau khi Lư Tuấn Nghĩa được rửa tội, mấy thứ này vẫn phải cầm về sung làm công quỹ cho Mật Trinh ti. Bây giờ đã diệt được Lương Sơn. Thân phận của Lư Tuấn Nghĩa cũng đã được rửa sạch nhưng muốn lấy lại tài sản đó thì quả là một chuyện khó. Khó nhất là ở chỗ, Lương Trung Thư của Đại danh phủ chính là hậu duệ của nhất đảng Thái Kinh.
Với sức ảnh hưởng của Tần Tự Nguyên cho dù có nắm được thực quyền thì thực tế vẫn phải nể trọng Thái Kinh. Sau khi đám Lư Tuấn Nghĩa vào kinh, ít nhiều cũng hiểu được sức ảnh hưởng của lực lượng các đảng phái trong thành. Lý Cương, đám Tần Tự Nguyên trước mắt đang nắm thực quyền như mặt trời giữa trưa. Đồng Quán thống lĩnh võ tướng, Triều đình cũng đang trọng dụng người nà cũng được xưng là người nổ bật có quan hệ với hoạn quan Lương Sư Thành cơ bản là không ai dám động vào. Ngự sử nhất mạch, Tần Cối bắt người là cắn, cũng hiểu được niềm vui của hoàng thượng. Nhưng dù bất kể là ai cuối cùng cũng không bằng vị trí sĩ Thái Thái sư này. Ông ta thuộc vào loại trụ cột Đại Lương, chấp chính mấy chục năm. Đệ tử trải khắp thiên hạ, sức ảnh hưởng và lực lượng là tiềm ẩn không ai sáng bằng.
Sau khi hiểu biết những tình hình này, cuối cùng cũng không hi vọng sẽ truy cứu lại những chuyện của Lư Tuấn Nghĩa nữa.
Một là chỗ tốt mà ông ta có thể lấy được không nhiều lắm. Hai là … Nếu như Tướng phủ đã thực sự chuẩn bị đấu cùng với Thái Kinh, tìm cách lôi Lương Trung Thư xuống ngựa. Sau đó liên kết với Thái Thái Sư, người thực sự phải đứng mũi chịu sào, cuối cùng vẫn là ông ta không nắm được bao nhiêu điều tốt. Ai sẽ nguyện vì một người điên mà bị cuốn vào chuyện này? Chuyện này đổi lại là người khác cũng vậy thôi. Dù sao Ninh Nghị cũng đã làm được một chuyện điên rồ là mang 10 người đi Lương Sơn trả thù, cuối cùng cũng đã thực sự giết được Tống Giang. Bây giờ tuy đã bắt đầu vào công việc buôn bán, hòa khí cũng tốt hơn nhưng không ai đoán được trong lòng hắn có những ý tưởng gì. Còn đối với suy nghĩ của Tần Tự Nguyên mọi người có xem cũng không hiểu lắm.
Yến Thanh đi rồi, Ninh Nghị và Sư Sư mới đi vào trong sân. Dưới mái hiên trong sân đã bày sẵn một khay trà, trời vẫn mưa bụi. Trong sân vườn đầy hoa cỏ, lại nghe nàng nói về Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong đã lâu rồi không tới.
Lý Sư Sư dù sao cũng là Lý Sư Sư. Đến Ninh Nghị cũng không để ý những chuyện này, cũng không thể không thừa nhận rằng cùng nàng nói chuyện là một việc để cho tâm hồn thoải mái. Bây giờ đệ nhất hoa khôi trong thành là nàng, phảng phất có một ma lực bản năng có thể khiến cho tất cả những thứ xung quanh đều trở lên hoàn mỹ. Gió cũng đẹp mà mưa cũng đẹp đều như là đang vườn xung quang thời gian cứ thấm vào ruột gan rồi lặng lẽ trôi đi.
Phàn Lâu cách Ngự Quyền Quán này không xa. Vì ra ngoài từ sáng sớm cho nên lúc này mới là giờ thìn. Theo cách tính của người hiện đại thì mới là hơn 9h sáng.
Trong khoảng thời gian này không còn là khoảng thời gian Thanh lâu buôn bán nữa.
Ninh Nghị cũng chọn đúng lúc này đến để tránh quấy rầy việc làm ăn kinh doanh của họ.
Chạm mặt với Lý Sư Sư thực ra không có gì đặc biệt đáng để nói cả. Giữa bằng hữu với nhau cũng là sự thân thiết, gặp mặt trước khi biểu diễn nhưng là một chuyến đi làm việc. Lúc đến Phàm Lâu, vì ở trong lâu qua đêm nên sáng sớm nhóm khách mới lần lượt dời đi, chỉ có điều đến lúc này người đã không còn nhiều. Thỉnh thoảng có những cô gái mang áo mưa đến, chờ trong sảnh. Người hầu bàn trẻ tuổi trong sảnh cầm ô ra. Sau khi Ninh Nghị bảo người đi thông truyền, thì bất ngờ gặp người quen ở cửa của đại sảnh Phàn Lâu.
Đó là một nam tử dáng người cao to, tuấn tú sau khi đi ra từ bên trong liền ngồi ở gần cửa nhìn mưa rơi. Có lẽ người kia vừa mới ngủ dậy cho nên nhìn vẫn còn mệt mỏi, nữ tử đi ra cùng anh ta dung mạo khí chất đều rất điềm đạm nho nhã. Trước kia Ninh Nghị đã gặp một lần, cũng là một trong những người tài của Phàn lầu, Ninh Nghị liền chắp tay chào hỏi.
- Tiểu Ất huynh.
- Ninh công tử.
Nhìn thấy Ninh Nghị ngồi ở đằng kia, Yến Thanh vội vàng đứng lên chắp tay thi lễ. Thực tế là mấy ngày trước Yến Thanh còn giúp Ninh Nghị huấn luyện đám Tô Văn Định luyện võ. Qua mất ngày Chúc Bưu đã đến đây công việc mới đỡ đi. Trước kia này nào cũng tới luận bàn võ nghệ tình cảm cũng khá thân thiết nhưng về cuộc sống riêng tư của Yến Thanh thì Ninh Nghị cũng không rõ lắm.
Tuy Yến Thanh luôn có danh hiệu Lãng Tử nhưng trong lòng Ninh Nghị anh ta và Lư Tuấn Nghĩa rõ ràng là một đôi gì đó. Đối với hắn nhiều chuyện phức tạp trong thanh lâu hắn cũng không cảm thấy kì lạ. Nhưng gặp thật sự thì vẫn là lần đầu tiên.
Hai người nói chuyện với nhau mấy câu, Yến Thanh liền bảo cô gái bên cạnh tên là Hàn Tuệ Nương cho người mang trà bánh ra. Chỉ một lát sau, Sư Sư đã qua phòng khách bên này. Ninh Nghị nhớ ra trước kia hai người đã từng gặp mặt, vốn định nói mấy câu cho họ bắt chuyện với nhau thì Yến Thanh đã chắp tay cúi người:
- Chuyện của năm ngoái, Tiểu Ất đã xin chịu đòn nhân tội với Sư Sư.
Sư sư cũng cười nói:
- Yến công tử quá lời rồi!
Lúc này Ninh Nghị mới Ồ" một tiếng, xem ra hai người đã tiếp xúc với nhau từ trước. Tuy hắn không phải nhiều chuyện nhưng lúc này cũng không tránh khỏi đánh giá hai bên. Trong truyền thuyết Sư Sư cô nương phải là ái mộ Yến Thanh mới đúng.
Hay là trong thời gian này hai bên đã trải qua chuyện gì rồi? Công bằng mà nói, chuyện như vậy cũng không phải là lạ. Yến Thanh khôi ngô tuấn tú, phong độ hơn người, võ công cao cường vả lại cách nói năng cũng không tầm thường. Tuy quan hệ với Lư Tuấn Nghĩa có không rõ ràng nhưng trong thời đại này đó chỉ là chuyện phong nhã mà thôi.
Nhìn hai người trong đại sảnh lúc này, một người thì tuấn tú, một người thì xinh đẹp đúng là khiến cho người ta có cảm giác họ là trời sinh một đôi. Về phần Hàn Tuệ Nương bên cạnh Yến Thanh nhìn cũng rất có khí chất, tuy nhiên lúc này chỉ làm nền mà thôi. Ninh Nghị cười nói:
- Nếu đã khéo như vậy trời lại đang mưa, chi bằng Tiểu Ất hãy ở lại uống trà tâm sự? Tuệ Nương cũng ở lại cùng.
Hắn vừa nói ra câu này, Sư Sư và Yến Thanh đều liếc nhìn hắn. Sư Sư mỉm cười cúi đầu, cũng không nói gì. Còn Yến Thanh thì nhíu mày sau đó cười xua tay:
- Không được, ta phải về vẫn còn nhiều việc, ta phải đến chỗ Viên ngoại một chuyến.
- Vụ án của Viên ngoại không sao chứ?
- Có Ninh công tử và Tướng gia chu toàn. Bên Hình Bộ lật lại cũng khá hơn rồi, chỉ có điều sợ là … Đồ không thể cầm về.
Nói đến chuyện này, anh ta nhìn nhìn Ninh Nghị có điều gì đó muốn nói rồi lại thôi. Lúc này người hầu đã mang ô đến Ninh Nghị liền tiễn anh ta ra cửa, anh ta vỗ vai hắn thấp giọng nói:
- Ninh công tử, ruộng đất dưới danh nghĩa của Lư viên ngoại trước kia, chắc là không được …
- Ta biết ý của huynh.
Ninh Nghị gật đầu:
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm bậy, chuyện này tạm thời dừng ở đây, có cơ hội sẽ nói sau. Dù sao đồ của Lư viên ngoại trong lòng hắn thấy không có trở ngại gì là được.
Lúc này Yến Thanh mới vui mừng trở lại:
- Được như thế thì tạ ơn Ninh công tử.
Nhìn bóng của anh ta đi hẳn Ninh Nghị lắc đầu. Điều mà anh ta nói lúc này đương nhiên là gia sản bạc triệu của Lưu Tuấn Nghĩa trước kia. Bị buộc làm phản, gia tài này cũng bị các đại danh phủ nuốt mất. Ninh Nghị đã từng nói, sau khi Lư Tuấn Nghĩa được rửa tội, mấy thứ này vẫn phải cầm về sung làm công quỹ cho Mật Trinh ti. Bây giờ đã diệt được Lương Sơn. Thân phận của Lư Tuấn Nghĩa cũng đã được rửa sạch nhưng muốn lấy lại tài sản đó thì quả là một chuyện khó. Khó nhất là ở chỗ, Lương Trung Thư của Đại danh phủ chính là hậu duệ của nhất đảng Thái Kinh.
Với sức ảnh hưởng của Tần Tự Nguyên cho dù có nắm được thực quyền thì thực tế vẫn phải nể trọng Thái Kinh. Sau khi đám Lư Tuấn Nghĩa vào kinh, ít nhiều cũng hiểu được sức ảnh hưởng của lực lượng các đảng phái trong thành. Lý Cương, đám Tần Tự Nguyên trước mắt đang nắm thực quyền như mặt trời giữa trưa. Đồng Quán thống lĩnh võ tướng, Triều đình cũng đang trọng dụng người nà cũng được xưng là người nổ bật có quan hệ với hoạn quan Lương Sư Thành cơ bản là không ai dám động vào. Ngự sử nhất mạch, Tần Cối bắt người là cắn, cũng hiểu được niềm vui của hoàng thượng. Nhưng dù bất kể là ai cuối cùng cũng không bằng vị trí sĩ Thái Thái sư này. Ông ta thuộc vào loại trụ cột Đại Lương, chấp chính mấy chục năm. Đệ tử trải khắp thiên hạ, sức ảnh hưởng và lực lượng là tiềm ẩn không ai sáng bằng.
Sau khi hiểu biết những tình hình này, cuối cùng cũng không hi vọng sẽ truy cứu lại những chuyện của Lư Tuấn Nghĩa nữa.
Một là chỗ tốt mà ông ta có thể lấy được không nhiều lắm. Hai là … Nếu như Tướng phủ đã thực sự chuẩn bị đấu cùng với Thái Kinh, tìm cách lôi Lương Trung Thư xuống ngựa. Sau đó liên kết với Thái Thái Sư, người thực sự phải đứng mũi chịu sào, cuối cùng vẫn là ông ta không nắm được bao nhiêu điều tốt. Ai sẽ nguyện vì một người điên mà bị cuốn vào chuyện này? Chuyện này đổi lại là người khác cũng vậy thôi. Dù sao Ninh Nghị cũng đã làm được một chuyện điên rồ là mang 10 người đi Lương Sơn trả thù, cuối cùng cũng đã thực sự giết được Tống Giang. Bây giờ tuy đã bắt đầu vào công việc buôn bán, hòa khí cũng tốt hơn nhưng không ai đoán được trong lòng hắn có những ý tưởng gì. Còn đối với suy nghĩ của Tần Tự Nguyên mọi người có xem cũng không hiểu lắm.
Yến Thanh đi rồi, Ninh Nghị và Sư Sư mới đi vào trong sân. Dưới mái hiên trong sân đã bày sẵn một khay trà, trời vẫn mưa bụi. Trong sân vườn đầy hoa cỏ, lại nghe nàng nói về Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong đã lâu rồi không tới.
Lý Sư Sư dù sao cũng là Lý Sư Sư. Đến Ninh Nghị cũng không để ý những chuyện này, cũng không thể không thừa nhận rằng cùng nàng nói chuyện là một việc để cho tâm hồn thoải mái. Bây giờ đệ nhất hoa khôi trong thành là nàng, phảng phất có một ma lực bản năng có thể khiến cho tất cả những thứ xung quanh đều trở lên hoàn mỹ. Gió cũng đẹp mà mưa cũng đẹp đều như là đang vườn xung quang thời gian cứ thấm vào ruột gan rồi lặng lẽ trôi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.