Quyển 4 - Chương 580: Truyền tiếp
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/09/2023
Dịch giả: luongsonbac1102
Ngày đêm thay đổi, gió trời phần phật, trên lãnh thổ kéo dài vạn dặm của Vũ triều, thì biên cương vẫn là từ ngữ hết sức vi diệu và nhạy cảm.
Liêu quốc, Tây Hạ, Thổ Phồn, Đại Lý, từ hùng quan bắc địa đến quần sơn nam cương, biên cương chính là một tuyến tinh tế, tiến một bước là đất khách, lùi một bước là cố quốc, nhưng mà trên biên cương dạng này cũng có từng mảnh từng mảnh thổ địa, giữa nó là một kẽ hở hết sức tinh tế, tại đây không hề có an ninh và thái bình, quân đội trên vùng biên cương này không hề quan tâm tới nó, mà người trong nước lại lựa chọn từ bỏ nó, rất nhiều người thậm chí không nắm rõ sự tồn tại của những địa phương này.
Trong mắt mọi người chỉ có cố đô mây khói, có Tần Hoài sáng lạn, có Kinh thành phồn thịnh, có Giang Nam hoa quế, một đường hướng bắc, cũng có chiến trường như trận Tu La, nhưng lại không có khái niệm tầng kẽ hở này, giống như trong trận chiến ắt có tổn thất, bởi vì không thể tránh né nó nên mọi người lập tức không nghĩ tới nó, ném nó ra sau đầu, chỉ chú ý tác chiến là được.
Trong núi non hoang dã, mương rãnh tung hoành, đàn sói vượt qua cằn cỗi hiểm ác mà sinh sôi nảy nở. Lữ Lương sơn là một trong những địa vực sinh tồn giữa kẽ hở này, cũng không coi người Vũ triều là địch quốc, cũng chưa từng coi người dân nơi đây là đồng bạn, không có mấy người biết rõ chuyện nơi đây, cũng không có mấy người hiểu rõ sinh thái nơi này, nếu không bởi vì liên quan đến lợi ích, Thanh Mộc trại vùng Lữ Lương này chỉ sợ sẽ không kết mối liên hệ với người bên ngoài, nó tồn tại ở nơi này, cũng chôn vùi tại nơi này, rồi biến mất trong ký ức rải rác của một vài người...
Nhưng mặc dù hiện tại bởi liên quan đến lợi ích mà xuất hiện, người thực sự hiểu rõ nơi này vẫn chưa phải là nhiều, một địa phương nhỏ bé nằm ở cánh tây bắc của Lữ Lương sơn không nằm trên bản đồ là một sơn cốc có mấy ngàn người chung sống, trong khoảng thời gian ngắn, sơn cốc đã nhanh chóng bành trướng mở rộng, hết thảy đều phát triển hết sức gấp gáp mà nặng nề.
Tại thị tập bên cạnh ngoài sơn cốc, từng gian phòng xá, cửa hàng chen chúc bên sơn thể gập ghềnh, ngoại tập của Thanh Mộc trại vốn là một nơi giao dịch hỗ trợ lẫn nhau hoặc là nơi tiểu thương dừng chân, bởi vì có Thanh Mộc trại duy trì trật tự, ít nhất đã đảm bảo tính mạng mọi người được an toàn, nên phát triển rất nhanh. Hiện nay tại nơi này nhiều thành phần đều đến đây, hào kiệt và sơn phỉ ở địa phương phụ cận cũng tụ tập tới, tất cả như đám ăn mày tranh đoạt nhau một mảnh đất cắm dùi ở nơi này như chuột như gián, mà địa phương như này lại là nơi thái bình nhất trong Lữ Lương sơn một hai năm gần đây rồi.
Mà ở bên trong sơn cốc, người bình thường không thể tiến vào trong trại nên rộng rãi hơn rất nhiều, nhưng bởi vì phát triển nhanh chóng, người mới gia nhập chiếm phần đông. Trong sơn cốc vẫn rối ren như cũ, một lượng lớn phòng xá đơn giản mới xây dựng, ngày ngày đều vận chuyển vào vật tư cùng vật liệu gỗ, nhìn hỗn loạn vô cùng, nhưng quá trình phát triển vẫn thể hiện rất rõ.
Nơi này từ trước tới giờ không hề coi trọng bình đẳng hay công bằng, xen lẫn giữa sự hỗn loạn là khí tức nguyên thủy, dã man. Những người được tiếp nhận vào sơn trại thường thiếu sự rèn luyện và đồng lòng, thỉnh thoảng còn đối địch lẫn nhau, nhưng phần lớn đều bị cường quyền và vũ lực trấn áp xuống. Huyết Bồ Tát võ nghệ cao cường nhất, hung tàn nhất, cũng không cho phép nội chiến tồn tại, cũng quyết không cho phép mọi người phá hỏng quy củ trong núi, một khi phá hỏng, kẻ không phân rõ phải trái hay không chịu khuyên giải đều bị trục xuất ra khỏi sơn trại.
Phạm sai lầm nhỏ, nói rõ ngươi có huyết tính, phạm sai lầm lớn, nói rõ ngươi đáng chết.
Kết hợp với cường quyền trấn áp chính là khai sáng, muốn gia nhập sơn trại, nguyên tắc rất đơn giản, chỉ cần ngươi có tay nghề hay chịu được khổ nhọc, cũng sẽ được Thanh Mộc trại tiếp nhận. Phạm trù tay nghề bao gồm nhiều phương diện, võ nghệ cao siêu đương nhiên là cách trực tiếp nhất, đơn giản nhất, mà dù là làm bún, bánh cũng không vấn đề gì, chứng minh người có chút tài nghệ, nhất định có thể gia nhập.
Nếu không có tay nghề, cũng như không có võ nghệ, chỉ cần hiểu quy củ, chịu khổ, cũng có thể được sơn trại tiếp nhận. Quy củ rất đơn giản, đi theo người của sơn trại huấn luyện trong hoàn cảnh nghiêm khắc nhất trong vòng mười lăm ngày, tỷ như chạy bộ, tỷ như chỉ là đứng đấy, dốc sức liều mạng, nghe lời, không buông bỏ, chỉ cần sau khi chịu đựng thao luyện là cũng có thể được gia nhập.
Những chuyện này cũng không đơn giản, cũng không phải nói người ra khỏi Lữ Lương sơn là nhất định chịu được khổ nhọc, giống như phỉ nhân ở trong núi dùng đạo cướp bóc thành thói, thường thường không muốn tiếp tục làm việc, giống như là thanh niên ở hiện đại lăn lộn trong hắc đạo, muốn nói nguyên nhân hoàn cảnh nguyên nhân giáo dục đương nhiên cũng có, nhưng phần nhiều là bởi vì lười nhác, kiếm chác tuy không ổn định nhưng ít ra nhẹ nhõm đơn giản, không bị ràng buộc, cũng không cần phải tăng ca đến mười hai giờ trong nhà máy.
Đương nhiên người như vậy không chiếm được đồng tình, bọn họ sẽ bị vứt bỏ, sau đó lang bạt các nơi ở Lữ Lương, gia nhập từng tốp từng tốp sơn phỉ khác, sau đó dưới tình huống bị Thanh Mộc trại nghiền ép, hay là bởi đủ loại sự tình mà chết. Nếu như nói có một vài tình huống tất nhiên có người chết, tại thế đạo tàn khốc này, người không muốn phát triển, dĩ nhiên chính là tế phẩm rồi.
Trên thực tế, từ xưa đến nay trong kết cấu của xã hội, mọi người đều hướng tới xã hội "đại đồng" tự do ngang hàng, nhưng ở mức độ xã hội mà nói, vấn đề giai cấp lại chưa chắc được chú trọng tới, đại bộ phận dưới một xã hội có kết cấu ổn định, không cần chú ý đến sự ngang hàng về giai cấp, công bằng thượng vị mới là điều trọng yếu cần được duy trì.
Một quốc gia hoặc tổ chức có thể có phân chia giai cấp, nhưng người ở tầng đáy xã hội có thể đọc sách, người đọc sách có thể thi khoa cử, thi khoa cử có thể trở thành giai cấp đặc quyền, chỉ cần hệ thống này vận hành tốt, tổ chức có thể duy trì sự ổn định. Nguyên nhân đại bộ phận quốc gia bị diệt vong là do cách thượng vị này dần dần chết cứng, giai cấp đặc quyền vì có đặc quyền kế thừa lâu dài, bắt đầu lũng đoạn con đường thượng vị, người ở tầng lớp dưới dù thông minh tài giỏi nhưng càng ngày càng khó có thể thượng vị, bất mãn của họ càng lúc càng chất chồng, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn tạo phản.
Cũng bởi vì điều này, Thanh Mộc trại đang không ngừng mở rộng, tuy nhiên cũng đưa tới một loạt vấn đề, nhưng vẫn chưa xuất hiện phiền toái chân chính khiến mọi người chấn động mạnh. Cho đến mùa hè năm nay khi Đàm Chẩn phát ra "Chiếu chiêu an", đã thu hút ánh mắt của những người bởi liên quan đến lợi ích mà tụ tập tới Lữ Lương nhìn thấy, lập tức khiến cho sơn trại trở nên hỗn loạn. Nó hoàn toàn khác biệt với thành thị phồn hoa hoặc không phồn hoa ở phía nam, cũng không khác thành trì nguyên thủy dã man ở bắc địa, nó bởi vì một số khoản làm ăn mà phát triển, mà trở nên náo nhiệt, trong đó lại tràn đầy máu tanh và dã man, cấp trên dùng thủ đoạn vũ lực ngang ngược để khống chế toàn bộ, xem ra bên trong cũng tràn đầy các loại nhân tố mâu thuẫn và không ổn định, nhưng bởi vậy, khe hở này lại được vá lại một cách rất kỳ quái.
- Lương lão gia tử à, ta biết, người là người thông minh, khác với những người từ nhỏ đến lớn chỉ sống trong núi, người từng va chạm ngoài xã hội, người có thể lo liệu sơn trại đến như này, trong chiếu chiêu an của Đàm đại nhân có bao nhiêu chỗ tốt, người nhất định nhìn thấu đấy...
Trời đầy mây, trong một gian phòng tại tiểu viện bên sườn núi của Thanh Mộc trại, một người trung niên đang nói.
- Phía nam Lữ Lương thật sự mà nói, chính là địa bàn của Tề gia chúng ta, sau khi nhận chiếu chiêu an, không chỉ có danh phận, mà còn có quân bị, những chỗ tốt này có thể nắm bắt được bao nhiêu, đều phải xem quan hệ trong kinh thành... Hà mỗ biết lần này không ít người tới Lữ Lương đã nhìn thấy được đấy. Đơn giản chính là một số vụ làm ăn mà Thanh Mộc trại đang kinh doanh, nhưng lão gia tử ngài nhìn ra được đấy... quân đội bên kia, Võ Thắng quân hay là Đổng Bàng Nhi đều là những quân hán ăn tươi nuốt sống, lúc nên giảng quy củ, họ bình thường sẽ không nói, lúc nên lấy chỗ tốt họ không chú ý tới, nhưng sẽ không chút nào nương tay, hơn nữa, quân đội không biết kinh doanh, nếu sơn trại của ngài rơi vào tay họ, vậy là sẽ bị phá hủy...
- Hà gia bọn ta là người làm ăn, việc dư thừa, bọn ta không làm, mọi người có thể cùng nhau kiếm tiền mới là điều nên làm. Hơn nữa, sau lưng bọn ta chính là thế lực Tề gia, nay mấy sơn trại phía nam cũng đã nguyện ý đứng về phía bọn ta, tăng thêm mua bán ở Lữ Lương, chúng ta đem mấy thứ vận chuyển về phương bắc, lợi nhuận được bao nhiêu tự người tính toán đi... Hơn nữa, cấp trên có thể cùng với người của Đổng Bàng Nhi, cùng Võ Thắng quân đấu lôi đài, có thể có bao nhiêu...
Lời nói thong thả nhắc tới từng chuyện từng chuyện, đợi khi y nói xong, trong phòng mới có tiếng ho vang lên, một lát, tiếng ho khan đột ngột tăng lên, một lão già nửa nằm trong phòng như kẻ sắp chết, ho rất lâu mới khó khăn dừng lại, thanh âm khàn khàn yếu ớt:
- Hà... khụ... Hà viên ngoại à, ngươi nói những chuyện này, lão phu cũng đều nghĩ hết rồi. Nhưng như lão phu đã nói, chuyện trong sơn trại... chuyện lớn như vậy vẫn luôn do trại chủ quyết định... Ta già rồi, sức khỏe không đảm bảo, đầu óc... đôi khi hồ đồ, ta cảm thấy ngươi nói có lý, nhưng...t a biết mình đầu óc già cả suy nghĩ không rõ ràng, nên nhiều người thương lượng tốt hơn, cho nên chuyện này vẫn nên... khụ khụ... vẫn nên đợi trại chủ về rồi hẵng quyết định, nhưng những lời mà Hà viên ngoại nói ta thấy rất có lý, ta sẽ nói với trại chủ...
- Ách, ta cũng biết là như thế, nhưng... Lương lão gia tử à, Lục trại chủ ra ngoài lâu như vậy, hẳn là phải sẽ chờ rất lâu.
Hà viên ngoại kia lộ thần sắc khó khăn:
- Ta biết Lục lão gia tử ngài mới là chủ của sơn trại, người biết rõ những chuyện tung hoành ngang dọc này luôn quyết định càng sớm càng có lợi, Tề gia đang đợi ta mang tin về... Lương lão gia tử, chúng ta không vòng vèo nữa, người cứ cho ta một câu trả lời chắc chắn, người gật đầu, vấn đề này coi như đã thành, được không, người đừng gây khó khăn cho tiểu bối như ta nữa.
- Này, Hà viên ngoại nói quá lời rồi, lão hủ ư... khụ khụ... lão hủ có quyết định được đâu... khụ khụ... khụ khụ khụ khụ khụ....
Tiếng ho khan lại vang lên, một lúc lâu sau, người đàn ông trung niên họ Hà kia bất đắc dĩ cáo từ, dẫn theo tùy tùng ra khỏi sân nhỏ, sắc mặt tối tăm phiền muộn. Y mang thần sắc như thế nhìn xuống dưới, bóng người dưới đáy cốc đi qua đi lại, đủ thứ hỗn độn không thể tả, trong đó có mấy đứa trẻ quần áo cũ nát nhưng ngược lại rất vui vẻ phấn khởi.
- Con mẹ nó chứ, lão già kia thật cứng đầu...
Hà viên ngoại khẽ mắng một câu:
- Còn không chịu nhả ra.
Tùy tùng bên cạnh nói:
- Viên ngoại, ngài tức giận làm gì đám người này, đều là mua bán...
- Con mẹ nó, ngươi nhìn đám người này đi.
Hà viên ngoại chỉ chỉ phía dưới:
- Ngươi không biết à, bình thường đều là sơn tặc hoa tặc cơm áo không đủ, sống một nơi chim không đẻ trứng này, nếu không phải lúc trước chúng ta cho chúng một con đường phát tài, giờ chúng còn đang đói bụng đấy. Ngươi có biết đói bụng là như nào không? Tức là ta cho chúng ăn phân chúng cũng ăn, thức ăn thừa của chúng ta bỏ đi thì chúng bốc lên ăn. Giờ thấy chúng chuyển biến tốt lên, tìm đến chúng, trại chủ cũng không thèm ra gặp... Đúng rồi, hôm qua gặp đám người kia, nhìn rất hung hãn, lai lịch gì vậy? có nghe ngóng được không...
- Không ạ, đang thăm dò.
- Nhanh đi nghe ngóng đi.
Hà viên ngoại liếc tùy tùng kia, lại nhìn xuống dưới:
- Nơi này tuy là nơi chim không đẻ trứng, nhưng nếu cuộc làm ăn này rơi vào trong tay ta, lợi nhuận sẽ tăng gấp bội, hiện tại cho đám ăn mày kia nắm giữ, thật sự là... mẹ nó chứ, sau khi bàn bạc mọi việc thỏa đáng, xem ta trừng trị bọn chúng thế nào, cả trại chủ của chúng nữa, ta cũng bắt về chơi cho chán rồi tặng người khác, mẹ nó chứ, lão già kia...
Ông ta thì thầm chửi, lại hùng hùng hổ hổ đi ra bên này. Trong căn phòng của viện lạc, ông lão họ một hồi, uống nước trà nhuận họng mới bình ổn lại được. Lão chính là Lương Bỉnh Phu phụ trách sự vụ ở Thanh Mộc trại, cả đời chăm lo cho Thanh Mộc trại, hơn nữa còn nuôi nấng dạy dỗ Hồng Đề, lúc này sức khỏe của lão đã yếu, nhưng vẫn quản lý mọi sự vụ trong ngoài của sơn trại, sau khi tiễn Hà viên ngoại, lão nằm xuống, đắp chăn nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, ước chừng qua nửa canh giờ, bỗng có người từ bên ngoài đi vào, ghé sát tai lão nói mấy câu.
Lương Bỉnh Phu mở bừng mắt, trong nháy mắt, cặp mắt của lão phát ra thần sắc sáng ngời mà có lẽ rất lâu rồi chưa có, qua một lát, lão cầm quái trượng, muốn ngồi dậy. Phụ trách chăm sóc lão là một thiếu niên đen gầy, đi đến đỡ lão dậy. Động tác của Lương Bỉnh Phủ run rẩy, nhưng lại có một sự cứng rắn trong đó, lão chống quải trượng đi ra ngoài, bước đi khá nhanh, viện lạc này vừa xây xong năm nay, không bài trí bao nhiêu thứ, mà bản thân viện lạc cũng không lớn, một gã đàn ông đi tới:
- Lương gia gia, sao người lại ra làm gì?
Lương Bỉnh Phu nói:
- Ta đi đón người... đón người.
Đối phương hơi nghi hoặc, người đàn ông vừa vào báo tin đi tới thì thầm một câu, giải thích sự việc.
Chống quải trượng, ông lão đi ra ngoài của viện, thiếu niên đen gầy đi tới dìu lão, nhưng bị lão đẩy ra:
- Ngươi bỏ ra.
Sau đó lại phát hiện trên bả vai mình còn khoác một tấm chăn, bèn lấy ra ném cho thiếu niên kia:
- Cầm đi.
Lúc này, hai tay lão chống quải trượng, gõ trên đất mấy cái, sau đó đứng sừng sững ở đó, trên mặt lão đầy vết nhăn cùng với vết lốm đốm, mím môi, khiến cho đôi môi càng thêm nhợt nhạt, đầy nghiêm nghị. Đường núi phía trước trống vắng, từ sườn núi nhìn xuống, sơn trại lớn cũng đã trở nên chật chội, nhiều người lên tới, một hai năm tới cũng sẽ không đói bụng nữa.
Rất nhiều người đã chết...
Lão thực sự không phải là thiên túng anh tài có hùng tài đại lược, nếu bàn về tài học, năm đó lão cũng được coi là trung nhân chi tư, lão được sự phụ của Hồng Đề cứu, đã từng sống ở sơn thôn, lại đến sơn trại. Nữ nhân kia từng nói với lão:
- Xin ngươi giúp một tay coi giữ nơi này.
Lão còn nhớ rõ hình dạng nữ nhân năm ấy - tuy hình dáng dung mạo của cô gái kia đã khắc sâu trong đầu lão, nhưng lão càng nhớ thần sắc khi đó của cô hơn, vì vậy lão ở lại, chống đỡ sơn trại, dạy đệ tử, để họ có thể sống, nhưng rất nhiều người vẫn chết.
Trải qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu năm, tới hiện giờ, thân hình này vẫn sừng sững uy nghiêm, đặt trên người lão vẫn là trách nhiệm nặng nề, trách nhiệm như núi, có một số người vì trách nhiệm mà sụp đổ, có một số người vì trách nhiệm mà thu hoạch được lực lượng lớn mạnh hơn rất nhiều.
Đầu đường bên kia phảng phất có cơn gió thổi qua, lão đi ra ngoài để đón nam nhân mà Hồng Đề dẫn về, nhưng không biết vì điều gì, lão chống quải trượng ở nơi đó, bất chợt nhớ đến nữ nhân kia, nhiều năm trước, khi nàng đeo kiếm cưỡi ngựa ra đi, những thứ nàng để lại, hôm nay những vật này có lẽ đã không còn...
Không bao lâu, mấy bóng người từ đầu đường bên kia đi tới, Hồng Đề khoác áo choàng, sợi tóc bị gió thổi tung, trên mặt nàng vẫn là thần sắc lạnh nhạt như thường ngày, nhưng bước chân thì lại không còn nặng nề như trước nữa, ông lão liếc nhìn là có thể nhận ra, dù sao, lão đã nuôi nấng nàng khôn lớn đấy.
Vị thư sinh đi bên cạnh nàng cũng đang tiến về bên này, lão nhân chống quải trượng, đứng trên bậc thềm ở cửa ra vào nhìn hắn, hắn nghiêng nghiêng đầu, sau đó cũng ngẩng lên nhìn lão, ánh mắt kia phức tạp, trầm ổn, không giống hậu bối, cũng không kiêu ngạo, mãi cho đến khi tới trước mặt lão, thư sinh cúi đầu, chắp tay, vái chào thật sâu.
Cách thức này không giống như con rể gặp nhạc phụ a... lão nhân suy nghĩ, ánh mắt nghiêm túc, một lúc lâu hỏi hắn:
- Sao người lại bái ta?
Thư sinh đứng lên:
- Muốn cảm ơn người đã làm tất cả vì sơn trại.
- Ừm.
Lương Bỉnh Phu khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn lên, không biết hướng về nơi đâu trong chốc lát, sau đó mới như kịp phản ứng, lại lần nữa nghiêng người, gật đầu:
- Ừm, vào trong đi, tất cả... vào trong đi.
Lão chống quải trượng, quay người đi vào trong. Hồng Đề liền đi tới dìu lão.
Ngày đêm thay đổi, gió trời phần phật, trên lãnh thổ kéo dài vạn dặm của Vũ triều, thì biên cương vẫn là từ ngữ hết sức vi diệu và nhạy cảm.
Liêu quốc, Tây Hạ, Thổ Phồn, Đại Lý, từ hùng quan bắc địa đến quần sơn nam cương, biên cương chính là một tuyến tinh tế, tiến một bước là đất khách, lùi một bước là cố quốc, nhưng mà trên biên cương dạng này cũng có từng mảnh từng mảnh thổ địa, giữa nó là một kẽ hở hết sức tinh tế, tại đây không hề có an ninh và thái bình, quân đội trên vùng biên cương này không hề quan tâm tới nó, mà người trong nước lại lựa chọn từ bỏ nó, rất nhiều người thậm chí không nắm rõ sự tồn tại của những địa phương này.
Trong mắt mọi người chỉ có cố đô mây khói, có Tần Hoài sáng lạn, có Kinh thành phồn thịnh, có Giang Nam hoa quế, một đường hướng bắc, cũng có chiến trường như trận Tu La, nhưng lại không có khái niệm tầng kẽ hở này, giống như trong trận chiến ắt có tổn thất, bởi vì không thể tránh né nó nên mọi người lập tức không nghĩ tới nó, ném nó ra sau đầu, chỉ chú ý tác chiến là được.
Trong núi non hoang dã, mương rãnh tung hoành, đàn sói vượt qua cằn cỗi hiểm ác mà sinh sôi nảy nở. Lữ Lương sơn là một trong những địa vực sinh tồn giữa kẽ hở này, cũng không coi người Vũ triều là địch quốc, cũng chưa từng coi người dân nơi đây là đồng bạn, không có mấy người biết rõ chuyện nơi đây, cũng không có mấy người hiểu rõ sinh thái nơi này, nếu không bởi vì liên quan đến lợi ích, Thanh Mộc trại vùng Lữ Lương này chỉ sợ sẽ không kết mối liên hệ với người bên ngoài, nó tồn tại ở nơi này, cũng chôn vùi tại nơi này, rồi biến mất trong ký ức rải rác của một vài người...
Nhưng mặc dù hiện tại bởi liên quan đến lợi ích mà xuất hiện, người thực sự hiểu rõ nơi này vẫn chưa phải là nhiều, một địa phương nhỏ bé nằm ở cánh tây bắc của Lữ Lương sơn không nằm trên bản đồ là một sơn cốc có mấy ngàn người chung sống, trong khoảng thời gian ngắn, sơn cốc đã nhanh chóng bành trướng mở rộng, hết thảy đều phát triển hết sức gấp gáp mà nặng nề.
Tại thị tập bên cạnh ngoài sơn cốc, từng gian phòng xá, cửa hàng chen chúc bên sơn thể gập ghềnh, ngoại tập của Thanh Mộc trại vốn là một nơi giao dịch hỗ trợ lẫn nhau hoặc là nơi tiểu thương dừng chân, bởi vì có Thanh Mộc trại duy trì trật tự, ít nhất đã đảm bảo tính mạng mọi người được an toàn, nên phát triển rất nhanh. Hiện nay tại nơi này nhiều thành phần đều đến đây, hào kiệt và sơn phỉ ở địa phương phụ cận cũng tụ tập tới, tất cả như đám ăn mày tranh đoạt nhau một mảnh đất cắm dùi ở nơi này như chuột như gián, mà địa phương như này lại là nơi thái bình nhất trong Lữ Lương sơn một hai năm gần đây rồi.
Mà ở bên trong sơn cốc, người bình thường không thể tiến vào trong trại nên rộng rãi hơn rất nhiều, nhưng bởi vì phát triển nhanh chóng, người mới gia nhập chiếm phần đông. Trong sơn cốc vẫn rối ren như cũ, một lượng lớn phòng xá đơn giản mới xây dựng, ngày ngày đều vận chuyển vào vật tư cùng vật liệu gỗ, nhìn hỗn loạn vô cùng, nhưng quá trình phát triển vẫn thể hiện rất rõ.
Nơi này từ trước tới giờ không hề coi trọng bình đẳng hay công bằng, xen lẫn giữa sự hỗn loạn là khí tức nguyên thủy, dã man. Những người được tiếp nhận vào sơn trại thường thiếu sự rèn luyện và đồng lòng, thỉnh thoảng còn đối địch lẫn nhau, nhưng phần lớn đều bị cường quyền và vũ lực trấn áp xuống. Huyết Bồ Tát võ nghệ cao cường nhất, hung tàn nhất, cũng không cho phép nội chiến tồn tại, cũng quyết không cho phép mọi người phá hỏng quy củ trong núi, một khi phá hỏng, kẻ không phân rõ phải trái hay không chịu khuyên giải đều bị trục xuất ra khỏi sơn trại.
Phạm sai lầm nhỏ, nói rõ ngươi có huyết tính, phạm sai lầm lớn, nói rõ ngươi đáng chết.
Kết hợp với cường quyền trấn áp chính là khai sáng, muốn gia nhập sơn trại, nguyên tắc rất đơn giản, chỉ cần ngươi có tay nghề hay chịu được khổ nhọc, cũng sẽ được Thanh Mộc trại tiếp nhận. Phạm trù tay nghề bao gồm nhiều phương diện, võ nghệ cao siêu đương nhiên là cách trực tiếp nhất, đơn giản nhất, mà dù là làm bún, bánh cũng không vấn đề gì, chứng minh người có chút tài nghệ, nhất định có thể gia nhập.
Nếu không có tay nghề, cũng như không có võ nghệ, chỉ cần hiểu quy củ, chịu khổ, cũng có thể được sơn trại tiếp nhận. Quy củ rất đơn giản, đi theo người của sơn trại huấn luyện trong hoàn cảnh nghiêm khắc nhất trong vòng mười lăm ngày, tỷ như chạy bộ, tỷ như chỉ là đứng đấy, dốc sức liều mạng, nghe lời, không buông bỏ, chỉ cần sau khi chịu đựng thao luyện là cũng có thể được gia nhập.
Những chuyện này cũng không đơn giản, cũng không phải nói người ra khỏi Lữ Lương sơn là nhất định chịu được khổ nhọc, giống như phỉ nhân ở trong núi dùng đạo cướp bóc thành thói, thường thường không muốn tiếp tục làm việc, giống như là thanh niên ở hiện đại lăn lộn trong hắc đạo, muốn nói nguyên nhân hoàn cảnh nguyên nhân giáo dục đương nhiên cũng có, nhưng phần nhiều là bởi vì lười nhác, kiếm chác tuy không ổn định nhưng ít ra nhẹ nhõm đơn giản, không bị ràng buộc, cũng không cần phải tăng ca đến mười hai giờ trong nhà máy.
Đương nhiên người như vậy không chiếm được đồng tình, bọn họ sẽ bị vứt bỏ, sau đó lang bạt các nơi ở Lữ Lương, gia nhập từng tốp từng tốp sơn phỉ khác, sau đó dưới tình huống bị Thanh Mộc trại nghiền ép, hay là bởi đủ loại sự tình mà chết. Nếu như nói có một vài tình huống tất nhiên có người chết, tại thế đạo tàn khốc này, người không muốn phát triển, dĩ nhiên chính là tế phẩm rồi.
Trên thực tế, từ xưa đến nay trong kết cấu của xã hội, mọi người đều hướng tới xã hội "đại đồng" tự do ngang hàng, nhưng ở mức độ xã hội mà nói, vấn đề giai cấp lại chưa chắc được chú trọng tới, đại bộ phận dưới một xã hội có kết cấu ổn định, không cần chú ý đến sự ngang hàng về giai cấp, công bằng thượng vị mới là điều trọng yếu cần được duy trì.
Một quốc gia hoặc tổ chức có thể có phân chia giai cấp, nhưng người ở tầng đáy xã hội có thể đọc sách, người đọc sách có thể thi khoa cử, thi khoa cử có thể trở thành giai cấp đặc quyền, chỉ cần hệ thống này vận hành tốt, tổ chức có thể duy trì sự ổn định. Nguyên nhân đại bộ phận quốc gia bị diệt vong là do cách thượng vị này dần dần chết cứng, giai cấp đặc quyền vì có đặc quyền kế thừa lâu dài, bắt đầu lũng đoạn con đường thượng vị, người ở tầng lớp dưới dù thông minh tài giỏi nhưng càng ngày càng khó có thể thượng vị, bất mãn của họ càng lúc càng chất chồng, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn tạo phản.
Cũng bởi vì điều này, Thanh Mộc trại đang không ngừng mở rộng, tuy nhiên cũng đưa tới một loạt vấn đề, nhưng vẫn chưa xuất hiện phiền toái chân chính khiến mọi người chấn động mạnh. Cho đến mùa hè năm nay khi Đàm Chẩn phát ra "Chiếu chiêu an", đã thu hút ánh mắt của những người bởi liên quan đến lợi ích mà tụ tập tới Lữ Lương nhìn thấy, lập tức khiến cho sơn trại trở nên hỗn loạn. Nó hoàn toàn khác biệt với thành thị phồn hoa hoặc không phồn hoa ở phía nam, cũng không khác thành trì nguyên thủy dã man ở bắc địa, nó bởi vì một số khoản làm ăn mà phát triển, mà trở nên náo nhiệt, trong đó lại tràn đầy máu tanh và dã man, cấp trên dùng thủ đoạn vũ lực ngang ngược để khống chế toàn bộ, xem ra bên trong cũng tràn đầy các loại nhân tố mâu thuẫn và không ổn định, nhưng bởi vậy, khe hở này lại được vá lại một cách rất kỳ quái.
- Lương lão gia tử à, ta biết, người là người thông minh, khác với những người từ nhỏ đến lớn chỉ sống trong núi, người từng va chạm ngoài xã hội, người có thể lo liệu sơn trại đến như này, trong chiếu chiêu an của Đàm đại nhân có bao nhiêu chỗ tốt, người nhất định nhìn thấu đấy...
Trời đầy mây, trong một gian phòng tại tiểu viện bên sườn núi của Thanh Mộc trại, một người trung niên đang nói.
- Phía nam Lữ Lương thật sự mà nói, chính là địa bàn của Tề gia chúng ta, sau khi nhận chiếu chiêu an, không chỉ có danh phận, mà còn có quân bị, những chỗ tốt này có thể nắm bắt được bao nhiêu, đều phải xem quan hệ trong kinh thành... Hà mỗ biết lần này không ít người tới Lữ Lương đã nhìn thấy được đấy. Đơn giản chính là một số vụ làm ăn mà Thanh Mộc trại đang kinh doanh, nhưng lão gia tử ngài nhìn ra được đấy... quân đội bên kia, Võ Thắng quân hay là Đổng Bàng Nhi đều là những quân hán ăn tươi nuốt sống, lúc nên giảng quy củ, họ bình thường sẽ không nói, lúc nên lấy chỗ tốt họ không chú ý tới, nhưng sẽ không chút nào nương tay, hơn nữa, quân đội không biết kinh doanh, nếu sơn trại của ngài rơi vào tay họ, vậy là sẽ bị phá hủy...
- Hà gia bọn ta là người làm ăn, việc dư thừa, bọn ta không làm, mọi người có thể cùng nhau kiếm tiền mới là điều nên làm. Hơn nữa, sau lưng bọn ta chính là thế lực Tề gia, nay mấy sơn trại phía nam cũng đã nguyện ý đứng về phía bọn ta, tăng thêm mua bán ở Lữ Lương, chúng ta đem mấy thứ vận chuyển về phương bắc, lợi nhuận được bao nhiêu tự người tính toán đi... Hơn nữa, cấp trên có thể cùng với người của Đổng Bàng Nhi, cùng Võ Thắng quân đấu lôi đài, có thể có bao nhiêu...
Lời nói thong thả nhắc tới từng chuyện từng chuyện, đợi khi y nói xong, trong phòng mới có tiếng ho vang lên, một lát, tiếng ho khan đột ngột tăng lên, một lão già nửa nằm trong phòng như kẻ sắp chết, ho rất lâu mới khó khăn dừng lại, thanh âm khàn khàn yếu ớt:
- Hà... khụ... Hà viên ngoại à, ngươi nói những chuyện này, lão phu cũng đều nghĩ hết rồi. Nhưng như lão phu đã nói, chuyện trong sơn trại... chuyện lớn như vậy vẫn luôn do trại chủ quyết định... Ta già rồi, sức khỏe không đảm bảo, đầu óc... đôi khi hồ đồ, ta cảm thấy ngươi nói có lý, nhưng...t a biết mình đầu óc già cả suy nghĩ không rõ ràng, nên nhiều người thương lượng tốt hơn, cho nên chuyện này vẫn nên... khụ khụ... vẫn nên đợi trại chủ về rồi hẵng quyết định, nhưng những lời mà Hà viên ngoại nói ta thấy rất có lý, ta sẽ nói với trại chủ...
- Ách, ta cũng biết là như thế, nhưng... Lương lão gia tử à, Lục trại chủ ra ngoài lâu như vậy, hẳn là phải sẽ chờ rất lâu.
Hà viên ngoại kia lộ thần sắc khó khăn:
- Ta biết Lục lão gia tử ngài mới là chủ của sơn trại, người biết rõ những chuyện tung hoành ngang dọc này luôn quyết định càng sớm càng có lợi, Tề gia đang đợi ta mang tin về... Lương lão gia tử, chúng ta không vòng vèo nữa, người cứ cho ta một câu trả lời chắc chắn, người gật đầu, vấn đề này coi như đã thành, được không, người đừng gây khó khăn cho tiểu bối như ta nữa.
- Này, Hà viên ngoại nói quá lời rồi, lão hủ ư... khụ khụ... lão hủ có quyết định được đâu... khụ khụ... khụ khụ khụ khụ khụ....
Tiếng ho khan lại vang lên, một lúc lâu sau, người đàn ông trung niên họ Hà kia bất đắc dĩ cáo từ, dẫn theo tùy tùng ra khỏi sân nhỏ, sắc mặt tối tăm phiền muộn. Y mang thần sắc như thế nhìn xuống dưới, bóng người dưới đáy cốc đi qua đi lại, đủ thứ hỗn độn không thể tả, trong đó có mấy đứa trẻ quần áo cũ nát nhưng ngược lại rất vui vẻ phấn khởi.
- Con mẹ nó chứ, lão già kia thật cứng đầu...
Hà viên ngoại khẽ mắng một câu:
- Còn không chịu nhả ra.
Tùy tùng bên cạnh nói:
- Viên ngoại, ngài tức giận làm gì đám người này, đều là mua bán...
- Con mẹ nó, ngươi nhìn đám người này đi.
Hà viên ngoại chỉ chỉ phía dưới:
- Ngươi không biết à, bình thường đều là sơn tặc hoa tặc cơm áo không đủ, sống một nơi chim không đẻ trứng này, nếu không phải lúc trước chúng ta cho chúng một con đường phát tài, giờ chúng còn đang đói bụng đấy. Ngươi có biết đói bụng là như nào không? Tức là ta cho chúng ăn phân chúng cũng ăn, thức ăn thừa của chúng ta bỏ đi thì chúng bốc lên ăn. Giờ thấy chúng chuyển biến tốt lên, tìm đến chúng, trại chủ cũng không thèm ra gặp... Đúng rồi, hôm qua gặp đám người kia, nhìn rất hung hãn, lai lịch gì vậy? có nghe ngóng được không...
- Không ạ, đang thăm dò.
- Nhanh đi nghe ngóng đi.
Hà viên ngoại liếc tùy tùng kia, lại nhìn xuống dưới:
- Nơi này tuy là nơi chim không đẻ trứng, nhưng nếu cuộc làm ăn này rơi vào trong tay ta, lợi nhuận sẽ tăng gấp bội, hiện tại cho đám ăn mày kia nắm giữ, thật sự là... mẹ nó chứ, sau khi bàn bạc mọi việc thỏa đáng, xem ta trừng trị bọn chúng thế nào, cả trại chủ của chúng nữa, ta cũng bắt về chơi cho chán rồi tặng người khác, mẹ nó chứ, lão già kia...
Ông ta thì thầm chửi, lại hùng hùng hổ hổ đi ra bên này. Trong căn phòng của viện lạc, ông lão họ một hồi, uống nước trà nhuận họng mới bình ổn lại được. Lão chính là Lương Bỉnh Phu phụ trách sự vụ ở Thanh Mộc trại, cả đời chăm lo cho Thanh Mộc trại, hơn nữa còn nuôi nấng dạy dỗ Hồng Đề, lúc này sức khỏe của lão đã yếu, nhưng vẫn quản lý mọi sự vụ trong ngoài của sơn trại, sau khi tiễn Hà viên ngoại, lão nằm xuống, đắp chăn nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, ước chừng qua nửa canh giờ, bỗng có người từ bên ngoài đi vào, ghé sát tai lão nói mấy câu.
Lương Bỉnh Phu mở bừng mắt, trong nháy mắt, cặp mắt của lão phát ra thần sắc sáng ngời mà có lẽ rất lâu rồi chưa có, qua một lát, lão cầm quái trượng, muốn ngồi dậy. Phụ trách chăm sóc lão là một thiếu niên đen gầy, đi đến đỡ lão dậy. Động tác của Lương Bỉnh Phủ run rẩy, nhưng lại có một sự cứng rắn trong đó, lão chống quải trượng đi ra ngoài, bước đi khá nhanh, viện lạc này vừa xây xong năm nay, không bài trí bao nhiêu thứ, mà bản thân viện lạc cũng không lớn, một gã đàn ông đi tới:
- Lương gia gia, sao người lại ra làm gì?
Lương Bỉnh Phu nói:
- Ta đi đón người... đón người.
Đối phương hơi nghi hoặc, người đàn ông vừa vào báo tin đi tới thì thầm một câu, giải thích sự việc.
Chống quải trượng, ông lão đi ra ngoài của viện, thiếu niên đen gầy đi tới dìu lão, nhưng bị lão đẩy ra:
- Ngươi bỏ ra.
Sau đó lại phát hiện trên bả vai mình còn khoác một tấm chăn, bèn lấy ra ném cho thiếu niên kia:
- Cầm đi.
Lúc này, hai tay lão chống quải trượng, gõ trên đất mấy cái, sau đó đứng sừng sững ở đó, trên mặt lão đầy vết nhăn cùng với vết lốm đốm, mím môi, khiến cho đôi môi càng thêm nhợt nhạt, đầy nghiêm nghị. Đường núi phía trước trống vắng, từ sườn núi nhìn xuống, sơn trại lớn cũng đã trở nên chật chội, nhiều người lên tới, một hai năm tới cũng sẽ không đói bụng nữa.
Rất nhiều người đã chết...
Lão thực sự không phải là thiên túng anh tài có hùng tài đại lược, nếu bàn về tài học, năm đó lão cũng được coi là trung nhân chi tư, lão được sự phụ của Hồng Đề cứu, đã từng sống ở sơn thôn, lại đến sơn trại. Nữ nhân kia từng nói với lão:
- Xin ngươi giúp một tay coi giữ nơi này.
Lão còn nhớ rõ hình dạng nữ nhân năm ấy - tuy hình dáng dung mạo của cô gái kia đã khắc sâu trong đầu lão, nhưng lão càng nhớ thần sắc khi đó của cô hơn, vì vậy lão ở lại, chống đỡ sơn trại, dạy đệ tử, để họ có thể sống, nhưng rất nhiều người vẫn chết.
Trải qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu năm, tới hiện giờ, thân hình này vẫn sừng sững uy nghiêm, đặt trên người lão vẫn là trách nhiệm nặng nề, trách nhiệm như núi, có một số người vì trách nhiệm mà sụp đổ, có một số người vì trách nhiệm mà thu hoạch được lực lượng lớn mạnh hơn rất nhiều.
Đầu đường bên kia phảng phất có cơn gió thổi qua, lão đi ra ngoài để đón nam nhân mà Hồng Đề dẫn về, nhưng không biết vì điều gì, lão chống quải trượng ở nơi đó, bất chợt nhớ đến nữ nhân kia, nhiều năm trước, khi nàng đeo kiếm cưỡi ngựa ra đi, những thứ nàng để lại, hôm nay những vật này có lẽ đã không còn...
Không bao lâu, mấy bóng người từ đầu đường bên kia đi tới, Hồng Đề khoác áo choàng, sợi tóc bị gió thổi tung, trên mặt nàng vẫn là thần sắc lạnh nhạt như thường ngày, nhưng bước chân thì lại không còn nặng nề như trước nữa, ông lão liếc nhìn là có thể nhận ra, dù sao, lão đã nuôi nấng nàng khôn lớn đấy.
Vị thư sinh đi bên cạnh nàng cũng đang tiến về bên này, lão nhân chống quải trượng, đứng trên bậc thềm ở cửa ra vào nhìn hắn, hắn nghiêng nghiêng đầu, sau đó cũng ngẩng lên nhìn lão, ánh mắt kia phức tạp, trầm ổn, không giống hậu bối, cũng không kiêu ngạo, mãi cho đến khi tới trước mặt lão, thư sinh cúi đầu, chắp tay, vái chào thật sâu.
Cách thức này không giống như con rể gặp nhạc phụ a... lão nhân suy nghĩ, ánh mắt nghiêm túc, một lúc lâu hỏi hắn:
- Sao người lại bái ta?
Thư sinh đứng lên:
- Muốn cảm ơn người đã làm tất cả vì sơn trại.
- Ừm.
Lương Bỉnh Phu khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn lên, không biết hướng về nơi đâu trong chốc lát, sau đó mới như kịp phản ứng, lại lần nữa nghiêng người, gật đầu:
- Ừm, vào trong đi, tất cả... vào trong đi.
Lão chống quải trượng, quay người đi vào trong. Hồng Đề liền đi tới dìu lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.