Ở Rể ( Chuế Tế )

Quyển 2 - Chương 47: Tư vị chuyện ngày xưa

Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

21/04/2013



Bày chén đĩa xinh xắn trong giỏ xách lên, tương đỏ sớt trên một góc trứng tạo hai màu đỏ đen tương phản trông vô cùng bắt mắt. Nhiếp Vân Trúc đang đặt đĩa lên quầy, lúc này nhìn thấy hai vị nam tử kia chớp chớp mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc, chỉ chốc lát sau như nhớ ra điều gì, nụ cười trên mặt chợt vụt tắt, hơi khom lưng xuống quay đầu lại, tiếp tục lấy trứng muối để lên bàn.

- Này...Tiểu nhị ca, nếu các loại tương liệu không đủ, phiền ngươi qua chỗ ta lấy thêm...

Lúc này Cố Yên Trinh mang vẻ mặt đầy nghi ngờ bước tới bên cạnh quầy hàng, nghiêng đầu nhìn chuyện nàng đang làm. Tiểu nhị dường như cũng nhìn ra có gì không ổn, nhất thời do dự không biết hỏi Cố Yến Trinh muốn dùng gì. Nhẹ nhờ tiểu nhị một câu xong, Nhiếp Vân Trúc chỉnh sửa lại giỏ trúc rồi vừa cười vừa nhẹ gật đầu với hắn:

- Cố công tử.

- Vân... Trúc?

Cố Yến Trinh nhìn mấy quả trứng muối,

- Nàng sao... sao lại lại đi bán thứ đồ này?

- Có gì không ổn sao?

Nhiếp Vân Trúc thu dọn đồ đạc xong quay người rời đi, hơi nhíu mày hỏi lại một câu. Cố Yến Trinh liền đuổi theo, suy nghĩ hồi lâu, lời ra đến miệng lại ngập ngừng do dự, lát sau mới hít sâu vào một hơi, cố dằn cảm xúc xuống.

- Ta, ta vừa từ Đông Kinh trở về, đến Kim Phong lâu tìm nàng mới biết người đã không còn đó. Ta hỏi nàng giờ ở đâu thì các nàng không chịu nói, cứ nghĩ rằng nàng đã có nơi có chốn, vì vậy mà vui thay, thế nhưng hôm nay sao... sao nàng lại có thể...tự mình đi bán mấy loại đồ này?

Trên đường phố bao người đến đi, Nhiếp Vân Trúc cúi đầu bước, thoáng suy tư rồi mỉm cười nói:

- Đa tạ công tử quan tâm, lúc này tuy Vân Trúc xuất đầu lộ diện, nhưng cũng là dùng hai tay mình làm việc kiếm tiền, không có gì là không ổn. Đối với cuộc sống trước kia, thiếp đã không còn lưu luyến gì, công tử chớ nên lo nghĩ nữa... À, còn người bạn trong lầu đang chờ, công tử nên mau chóng quay về đi.

Cố Yến Trinh thở dài, khổ não lắc lắc đầu:

- Không sao... Người kia là Thẩm Mạc Thẩm Tử Sơn, trước kia cũng từng có duyên gặp mặt, nàng không nhận ra hắn sao...

Nhiếp Vân Trúc thấp đầu xuống làm hắn không nhìn thấy biểu lộ, đành cười khan, nói

- Thôi vậy, nàng ăn mặc thế này, chắc y cũng chẳng nhận ra...

Vân Trúc vẫn cúi đầu bước, hắn cứ theo sát cạnh bên, không biết nên nói gì cho phải, đành lôi mấy chuyện vun vặt cũ ra.

- Còn nhớ năm ấy ở Bạch Lộ châu, tiếng đàn Vân Trúc làm kinh diễm bốn nhà kia, hôm đó ta từng nói...năm nay chọn hoa khôi, chắc chắn Vân Trúc sẽ đạt giải nhất. Ai ngờ nàng không chút tâm tư tranh đoạt, từ đó ta mới hiểu được tâm tính đạm bạc của nàng...

- Ngày ta đi vốn đã muốn thổ lộ tiếng lòng, nhưng đắn đo mãi cuối cùng chỉ biết thốt vài câu khách sáo... nhưng khoảng thời gian ở Đông Kinh, ngày qua ngày ta đều luôn nhớ đến nàng.



Suy đi nghĩ lại, nỗi lòng chất chứa mấy năm trời cuối cùng cũng bộc phát ra, lời nói cuối cùng coi như không còn chút vướng tâm. Vừa nói xong, hắn định cầm lấy bàn tay đối phương, chỉ là, tuy Nhiếp Vân Trúc trong việc buôn bán làm ăn chỉ là tay mơ, nhưng ở phương diện này sớm đã có nhiều kinh nghiệm, lập tức nhíu mày bước dịch qua bên cạnh một bước làm Cố Yến Trinh hơi chút ngẩn ngơ. Nhiếp Vân Trúc nhìn xoáy vào y, cau mày không nói gì, trôi qua một chặp bỗng dưng mỉm cười, vén áo thi lễ.

- Vân Trúc...họ Nhiếp.

- Hả?

Cố Yến Trinh ngập ngừng giây lát, sau đó mới nói:

- Nàng... bây giờ đã lấy chồng?

Nhiếp Vân Trúc lắc đầu:

- Gia phụ thiếp họ Nhiếp. Ngày đó lưu lạc chốn phong trần, lấy sắc mua vui cho người. Vân Trúc không muốn bán nốt cả dòng họ mình nên chỉ lấy tên là Vân Trúc. Khi còn ở Kim Phong lâu, cái họ này chưa từng nói cho ai biết, nhưng bây giờ đã chuộc thân rời khỏi nên cuối cùng cũng có thể khôi phục lại đầy đủ... Ngày trước được công tử ưu ái, Vân Trúc cảm thấy rất vui, hiện tại công tử vẫn còn nhớ rõ những chuyện đó làm Vân Trúc chỉ biết nói ra hai chữ vinh hạnh. Thế nhưng, về sau nếu công tử còn nhớ đến người này, thiếp thân hy vọng đó sẽ là Nhiếp Vân Trúc chứ không phải danh kỹ Vân Trúc trong Kim Phong lâu kia.

Nàng mỉm cười, nói những lời này từ đầu tới cuối một cách nhẹ nhàng nhưng đầy chính kiến, phảng phất tạo nên một khoảng cách vô hình. Dĩ nhiên Cố Yến Trinh cũng hiểu được hàm ý bên trong.

- Nàng... nàng trách ta chỉ biết nhớ tới thân phận phong trần của nàng... nhưng mà...

- Cũng không phải trách gì, ngày đó Vân Trúc thực sự ở trong chốn phong trần, ca hát, bán tiếng cười, lấy sắc làm vui cho người, chuyện là như thế thì đúng là như thế. Công tử hết lòng quan tâm tới Vân Trúc, Vân Trúc thực sự cảm kích, bởi vậy mới muốn nói cho công tử hiểu. Bây giờ tuy thiếp xuất đầu lộ diện nhưng trong lòng rất yên vui, so với lúc ở Kim Phong lâu không biết còn thanh thản hơn bao nhiêu lần, vậy nên công tử đừng lo lắng cho thiếp nữa.

Nàng hơi nghiêng người thi lễ.

- Thiếp còn có chuyện phải đi trước, công tử mời trở về đi.

Trong lòng nàng nghĩ đến còn một tửu lâu chưa giao trứng. Dù sao vất vả lắm mới mở rộng được nguồn tiêu thụ, không dám quá trễ nải. Về phần Cố Yến Trinh, trước nay cũng có nhiều vị tài tử “ngang dọc hoan trường” thường tự cho là phong lưu, phần nào được nữ tử yêu thích, trong đó, Cố Yên Trinh coi như là tương đối xuất chúng. Tài năng phong cách, cử chỉ tính tình làm bao cô gái phải say mê. Nhưng hôm nay, đối với nàng, đây cũng chỉ là một nam nhân khá có ấn tượng mà thôi.

Nhớ năm đó hắn thượng kinh đi thi, sau đó không lâu mình cũng tự chuộc thân. Hôm nay có thể gặp lại quả thật là không ngờ, nhưng dù sao cũng chỉ là một hồi tương ngộ, về sau có lẽ còn gặp nhiều người nên không tính là kỳ lạ gì.

Chuyện hoa khôi Kim Phong lâu xưa, nàng không thấy có bao nhiêu người thực sự phong lưu tao nhã, cũng chẳng thấy toát lên được vẻ gì cao đẹp. Những tài tử học thức kia trong hội thơ, mỗi lần bày tỏ tình cảm lại khiến mọi người tấm tắc tán thưởng, có người được danh kỹ nào đó coi trọng nhận làm khách quý, thậm chí được mỹ nhân ái mộ, cam tâm tình nguyện dâng lên tấm thân trinh bạch. Đây chính là cấp cao nhất của sự phong lưu, cũng là thành tích khiến người người phải ước ao. Nhưng đối với nàng, đó chỉ là những cô gái không thể nhìn tới cuộc sống mai sau, trong lòng yếu đuối, từng bước từng bước trải qua một quãng thời gian tủi nhục và đau khổ.

Nàng từ trong một trường dạy nhạc kỹ đi ra, không may bị vận mệnh đưa đẩy thành kỹ nữ, cũng may hiểu cầm kỳ thi họa nên nắm lấy được ít cơ hội. Về sao tận lực thể hiện mình, cố gắng học hỏi, đắn đo làm sao để hấp dẫn người khác nhưng không làm người ta nghĩ tới những chuyện thô tục và nhục dục, cố gắng ám thị cho họ hiểu, chuyện làm thơ nghe đàn mới chính là cái thú thanh cao, tao nhã... thế nhưng, dù đã có ít danh tiếng thì trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, lo sợ một ngày bỗng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu những kẻ có quyền thế kia bằng mọi giá muốn đoạt lấy, đó không phải là việc danh kỹ hay văn nhân có thể gách vác, kiềm chế và ngăn cản được, cũng chẳng thể lấy thanh danh ra mặc cả. Vậy nên, trở thành hoa khôi cũng chỉ là cái công cụ, nhằm giúp đám nam nhân biểu hiện mị lực của bản thân thôi.

Hiện nay ở Kim Phong lâu, những cô nương giữ được tấm thân cũng không còn bao nhiêu. Thật ra, có mấy ai có thể giữ được “tam trinh cửu liệt”(1). Bỏ thuốc cưỡng ép, trói buộc, tra tấn bằng đòn roi... không một người con gái nào có thể chịu đựng nổi, thậm chí dũng khí tự sát cũng chẳng còn, hoặc có tự sát nhưng không thành công... Cuối cùng thì sao, vẫn không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì. Có vài cô nương đứng đầu bảng, xem như là bán nghệ không bán thân, đến một thời điểm nào đó rồi cũng trao thân cho người quyền thế để mang lại một chỗ dựa cho chính mình.

Đáng sợ nhất là những cô gái, ngay lúc ban đầu còn phản kháng kịch liệt, không lâu sau, theo thời gian trôi dần thích ứng, rồi im lặng, rồi bắt đầu trò chuyện, rồi dần học theo kiểu sống này, rồi dần dần cùng mấy cô gái trong nhà luận chuyện gặp được nam tử thế này thế kia...

Trong giai đoạn đó, mỗi ngày nàng đều sống trong sợ hãi. Coi những việc đó như đang khắc họa tương lai của chính mình, hoặc giống như một số ít cô nương khác, tự vẫn, điên loạn, về sau không còn giá trị bị ném ra ngoài, biến thành mụ ăn mày, không mặc quần áo đi trên đường. Đến cuối cũng không qua khỏi mùa đông, biết thành một cái xác khô hư thối.

Có thể Cố Yến Trinh hoài niệm khi nhắc về chuyện xưa, nhưng nàng lại không hề giống thế, trong lòng bỗng có chút không vui. Nhưng tất nhiên, đây không phải là lỗi của hắn, giống như Lập Hằng đã từng nói cách đây không lâu, có người còn nhớ tới nói chung là tốt rồi. Vì hắn cũng chỉ có thiện ý nên nàng mới tươi cười đáp lễ nhằm cám ơn, đồng thời giúp hắn hiểu được tâm ý mình. Đương nhiên, nếu hắn vẫn không hiểu, nghĩ mình đã gả cho người ta rồi thì cũng tốt thôi.



Trên đường tới Thúy Bình lâu giao trứng muối, Cố Yến Trinh cứ một mực theo sát khiến nàng cảm thấy hơi phiền, nhưng hiện tại cũng chẳng biết làm sao, lại còn liên miên không dứt cái gì mà “Ta ở Đông Kinh... ngày ngày đều nhớ về nàng...”. Suy nghĩ của hắn, hay của “những người như hắn” có lẽ đều là: Vân Trúc miệng cười, tay cầm đàn ca hát, múa may uốn éo theo điệu nhạc mua vui cho người...

Đây không phải là lỗi của bọn họ, cũng chẳng phải mong muốn của nàng, trước mắt đành chịu chút khó xử vậy.

Mấy năm nay, cũng có lúc nàng tự đàn tự hát để giải trí, nhưng quyết không bao giờ dùng nụ cười cùng mấy thủ đoạn đó để lấy lòng người khác. Theo những lời Cố Yến Trinh nói thì thế nào? Nếu mình không đánh đàn, không múa hát, không hùa theo những bài thơ phong nguyệt, không vỗ tay tán thưởng tài hoa của tài tử kia, vậy chắc mọi người ngồi lại với nhau không biết bàn luận cái gì quá. Nhưng nghĩ tới đây, nàng bất giác nhớ tới một tình huống khác

Hôm nay để ý mới thấy, khi đưa ra quyết định kia, nàng kiên định như thế nào, vậy mà năm trước lúc cùng Lập Hằng hỏi chuyện đàn hát, chính mình bỗng quên để ý tới mấy chuyện này, không chút do dự đùa vui mấy câu như “cao mấy tầng lầu...”. Về sau đánh đàn phổ nhạc, được hắn truyền cho nào là Già Lam Vũ, Tống Biệt... Mình cũng thoái mái nói cười, nhiều lúc rất muốn được biểu diễn cho y xem, muốn nói rằng mình hát cũng rất hay, có khi còn hay hơn mấy khúc ca cổ quái ấy nữa. Khi y tiện miệng nói không thích những khúc ca đơn điệu kia, trong lòng thậm chí còn hơi uất ức, nhiều khi chỉ muốn chứng tỏ, muốn nói lên rằng:

“Nghe muội hát xong không biết có dám chê nữa không...”

Trong lòng thật ra hiểu rõ, đối phương trước mặt mình không cố tỏ ra ta đây là tài tử, mình cũng chẳng biểu diễn mấy kĩ nghệ ngày trước, nhưng giữa hai người không có gì mờ ám, chỉ không trực tiếp nói ra thôi. Nếu người đó thực sự muốn nghe, mình cũng nguyện ý dùng những... kĩ nghệ này để mua vui cho y, nhưng cảm giác tuyệt không giống ở Kim Phong lâu ngày trước.

Hồi tưởng lại lời Hồ Đào nói với nàng mấy ngày trước, cảm thấy tâm tình vẫn chưa đổi thay.

Nàng nghĩ tới mấy chuyện này, cười vẩn vơ, một đường quay lại quán nhỏ cạnh ngã tư. Hồ Đào giúp thu dọn, cho rằng nàng vui vẻ vì chuyện trứng muối.

- Tiểu thư, thứ này mỗi ngày bán được thật nhiều a.

- Đúng vậy, nhiệm vụ ba mươi quả hẳn không thành vấn đề rồi.

Chỉ là ... chuyện dường như chẳng quan hệ gì tới Lập Hằng, vì ngày thường y không qua lại với những tài tử này... vậy nên nàng bỗng nghi ngờ...quay đầu nhìn xung quanh, thấy Cố Yến Trinh tựa như không đi theo nữa...

- Tiểu thư, người đang nhìn gì vậy?

- À.

Nàng mỉm cười lắc đầu.

- Không có gì...

o0o

Mặt khác, Cố Yến Trinh mang theo thần sắc phức tạp trở về tửu lâu, gặp thẩm Tử Sơn, hỏi:

- Tử Sơn, rốt cuộc Đức Tân có quan hệ gì với quán bán trứng muối kia, huynh biết không?

-------------------

(1) Cụm từ ca ngợi những người phụ nữ trinh liệt trong xã hội phong kiến xưa, dù có chết cũng quyết không để bị thất thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Rể ( Chuế Tế )

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook