Quyển 4 - Chương 621: Vĩnh biệt anh hùng nhất đại tông sư
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/09/2023
Dịch giả: luongsonbac1102
Trong đình viện, lá cây bay lả tả, hai nhóm người đụng vào nhau, tạo thành thanh âm thật lớn. Phi tiêu, đá vụn bay qua lá cây, bắn tung tóe. Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả giương cung bắn tên, tên cắm vào người một gã lục lâm, tóe ra máu. Một bên khác, một người luyện võ cầm roi sắt đánh bay một võ sĩ người Nữ Chân ở trên cây đại thụ, đập nát trán của y. Rất nhiều người luyện võ từ bên này vọt tới, cây đại thụ rung động mãnh liệt.
Sử Tiến cầm một cây côn thép trong tay, múa may như rồng rắn đang di động, đập nát đầu, cổ, tay, chân đối phương. Tiếng xương vỡ vang lên liên tục, một đường xông thẳng vào vòng vây của võ sĩ Nữ Chân, tạo thành một con đường.
Tả Văn Anh chạy như điên ở trên nhóc nhà, người cúi thấp xuống, không ngừng phi tiêu, mà cung tiễn người Nữ Chân cũng bay tới phía nàng. Nàng nhảy xuống sân, trường thương đâm tới. Nàng có người lại, lao thẳng vào trong rừng thương. Song đao bay múa, vẩy ra từng chùm máu. Mũi đao len lỏi qua trường thương, cắt đứt yết hầu. Máu tươi cũng theo đó mà xoay tròn, giống như một cơn lốc máu màu đỏ.
Nam tử tên là Phúc Lộc cầm đơn đao trong tay, lao ra từ đám người. Người này bình thường thấy một mực yên lặng ở bên Chu Đồng, giờ này dùng tốc độ cực nhanh lao về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã tới gần địch nhân, thân thể đột nhiên bộc phát, động tác của y nhanh như điện, chỉ nhằm nhằm vào chỗ hiểm của đối phương. Thường thường thân hình chỉ nhoáng lên cái, cánh tay hoặc yết hầu của đối phương đã đứt đoạn rồi.
Đoàn người sát cánh bên nhau, ý đồ tạo ra khe hở xông thẳng tới Niêm Hãn. Nhưng bảy tám mươi tên vệ sĩ Nữ Chân ở trong định viện cũng không phải hạng người bình thường. Rất nhiều máu tươi vung vẩy. Có vệ sĩ người Nữ Chân ngã xuống, có người của lục lâm ngã xuống. Cũng có người bị cung tên bắn chết. Ma Diên cầm một cây trọng thương trong tay, trực tiếp chống lại sự công kích của hai gã lục lâm có thân hình cao lớn. Trọng thương không ngừng múa may, đập nát má của một người trong đó.
Là đệ nhất dũng sĩ dưới trướng của Tông Hàn, lực lượng của y lớn vô cùng. Thương pháp tuy đơn giản nhưng linh hoạt, sắc bén. Vị hào khách lục lâm thứ hai thừa dịp trường thương của y không với tới, liền nhào lên, thì bị y tung một quyền đánh bay vào cột nhà đình viện, phun máu tươi rơi xuống đất. Mà ở bên cạnh, Tả Văn Anh đã mở được một đường máu rồi, nàng xông tới, song đao nhanh như điện. Ma Diên cầm trường thường trong tay, lui về sau rất nhanh. Sau đó cũng rất nhanh đâm trọng thương tới. Thế công của Tả Văn Anh hơi trì trệ. Ma Diên vung trọng thương xuống, tạo ra một tiếng xé gió kịch liệt.
Tả Văn Anh lăn về phía sau một vòng. Trọng thương rơi xuống đất, đá vụn mang theo bụi bậm bay tung tóe. Ma Diên hét lên một tiếng, trọng thương rời mặt đất đâm tới. Tả Văn Anh không ngừng lăn ra đằng sau. Mà ở phía sau Ma Diên, Bạt Ly Tốc cầm thương thép đánh úp Tả Văn An.
Trong khoảnh khắc Tả Văn Anh nhảy lên, một thân ảnh khác đột nhiên xông tới, đá bay thương thép. Chính là phu quân của Tả Văn An, Phúc Lộc. Ma Diên vung mạnh trọng thương. Phúc Lộc bắt lấy thương thép, tính cả đơn đao trong tay y, và song đao của Tả Văn An, chạm mạnh vào trọng thương của Ma Diên. Song phương tách ra, Phúc Lộc xoay người mượn lực, hóa giải một chiêu mãnh liệt từ thương thép.
Thương thép gần như lướt qua mặt Ma Diên, rồi bay thẳng về hướng Hoàn Nhan Tông Hàn. Hoàn Nhan Tát Bát bên cạnh Tông Hàn ra tay đánh bay thương thép. Ngân Thuật Khả liền bắn hai mũi tên về phía bên này. Đồng thời bảy tám tên lính mãnh liệt xông tới.
Lúc đầu hơn ba mươi người lục lâm cùng bảy tám mươi tên vệ sĩ Nữ Chân tạo ra va chạm mãnh liệt. Nhưng giết chóc chỉ xảy ra ở chính sánh. Dùng cao thủ nhất lưu của Vũ triều là tiên phong, tấn công không ngừng nghỉ. Mà ở cửa lớn phía sau, đám thị vệ Nữ Chân vốn phản ứng chậm, giờ đã mãnh liệt xông tới phía sau người lục lâm.
Ở bên trong triển khai chém giết kịch liệt. Hoàn Nhan Tông Hàn đột nhiên quát lên một tiếng:
- Giết y. Ngăn y lại! Bên trái!
Đó là đình viện bên trái đối diện với Tông Hàn, một thân ảnh đang âm thầm từ dưới mái hiên vọt tới. Bên này tất nhiên cũng có người phòng ngự, chỉ là nơi chiến đấu kịch liệt nhất vẫn là ở trung tâm đình viện. Thân ảnh kia nhanh chóng xông tới, vài tên vệ sĩ Nữ Chân vừa tiếp xúc với ông liền ngã xuống đất. Một vị tướng của Nữ Chân là Xích Tiên vung đao chém về phía ông, bị ông đột nhiên tới gần, thân thể của Xích Tiên không ngừng bay ra đằng sau.
Chiến đấu bên này vốn không gây quá nhiều sự chú ý, nhưng Hoàn Nhan Tông Hàn là người có kinh nghiệm đầy mình, nên vẫn lưu ý tới vị trạng bên này. Xích Tiên bay ra đằng sau, Ngân Thuật Khả bắn một mũi tên tới. Nhận được lệnh của Tông Hàn, năm sáu dũng sĩ Nữ Chân bên cạnh cũng lao tới. Mà ngay sau đó, một tiếng hét vang vọng khắp đình viện. Ở bên trong tiếng vang, Xích Tiên gần như bị người xé thành hai anh. Máu thịt đầy trời bay về phía mắt mũi dũng sĩ Nữ Chân.
Đám người Nữ Chân này đều là dũng sĩ trải qua mưa máu. Mắt thấy thịt bắn tới, không hề tránh né, trường thương, đại đao vẫn hướng về phía kia. Cùng lúc đó, một cây thương lớn từ phía sau xuất hiện. Đinh một tiếng, giống như là tiếng rồng kêu.
Binh khí bay ra ngoài, cánh tay bị xoắn gãy. Trên người hai gã dũng sĩ Nữ Chân đột nhiên mất đi một tảng lớn thịt. Một người bị mất bờ vai, người còn lại bị thủng bụng, giống như là bị một con mãnh thú đột nhiên cướp đi sinh mạng của hai người. Hai người khác bay ra ngoài. Một người trực tiếp ngã xuống mặt đất, cổ gãy. Thân ảnh cao lớn xông ra từ biển máu, lao thẳng về hướng chính sinh của đạo quan.
Hai gã dũng sĩ Nữ Chân vung đao về phía thân hình đột ngột xuất hiện kia. Nhưng thân thể của bọn họ vừa chạm vào thân ảnh kia liền bay ra. Tốc độ bắn tên của Ngân Thuật Khả rất nhanh, nhưng mũi tên giống như chạm vào đá cứng, bị bật ra ngoài.
Trong phút chốc, thần kinh của những người trong định viện trở nên cực kỳ căng thẳng. Lúc này ở phía trước đại điện còn có hơn mười vệ sĩ Nữ Chân, bọn họ đồng loạt xông lên. Ma Diên cầm trọng thương, lao như điện tới. Cây đồng thương kia đâm thẳng về phía mười tên vệ sĩ Nữ Chân, sau đó vung mạnh một cái. Ma Diên dùng trọng thương đỡ lại, ầm một tiếng, thân hình của y hơi ngưng. Đối phương cầm theo cây thương lao thẳng về phía vệ sĩ Nữ Chân.
Cây thương lớn không ngừng múa may, đánh cho người Nữ Chân ngã trái ngã phải. Hai gã Nữ Chân vừa mới chạm vào liền bị đánh nát. Mà ở phía sau, Ma Diên quát lên một tiếng, cũng đánh tới. Cây đồng thương kia mãnh liệt đánh về phía sau. Ma Diên dùng trọng thương đỡ, sau đó dùng cả người định đè đối phương.
Khoảng cách đột nhiên gần hơn. Ma Diên buông trọng thương, tung một quyền về phía đối phương. Một quyền này đánh trúng đối phương, nhưng y cũng bị trúng một quyền vào mặt. Ma Diên chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Hai người gần như là điên cuồng ra quyền. Hai cây trường thương bay múa bên trong đám vệ sĩ Nữ Chân. Tới quyền thứ hai, Ma Diên mới nhìn thấy rõ diện mạo của người kia. Đó là một khuôn mặt không biết rõ được tuổi tác, râu tóc đều dựng lên, hai mắt đỏ ngầu, cả khuôn mặt giống như là tràn ngập phẫn nộ. Vô tận phẫn nộ và sát ý. Mà ngay cả Ma Diên trong nháy mắt cũng cảm thấy sợ hãi. Người trước mắt giống như là Minh Vương được thờ ở trong miếu vậy. Mới nhìn thoáng qua, đối phương đã tung một quyền đánh vào mặt y!
Hai người giao thủ, bụi bay mù mịt. Cây cung trong tay Ngân Thuật Khả đã kéo căng tới đỉnh. Bỗng có thanh âm xé gió truyền tới. Y buông tay ra, trường cung gãy nát trên không trung, cả người y giống như đạn pháp bay ra ngoài. Vai trái đã bị nát nhừ, máu thịt mơ hồ, có thể nhìn thấy tận xương. Cẩn thận nhìn, thì chính là cây trọng thương của Ma Diên, lúc này nó đã cắm sâu vào trong vách tường đại điện.
Ma Diên, đệ nhất cao thủ bên cạnh Tông Hàn đã bị đánh bay ra ngoài. Mà vị có khuôn mặt như Minh Vương kia vung trường thương chém giết hơn mười tên vệ sĩ Nữ Chân. Trường thương của ông vung trái vung phải, lực cực lớn, thỉnh thoảng đánh bay người, quả thực giống như một vị cao thủ đang cầm gậy đánh một đám chó ngao vậy. Trong nháy mắt, phòng ngự chỗ này đã bị đột phá. Hoàn Nhan Tát Bát gầm lên:
- Chạy mau!
Xem đúng thời cơ, chạy về hướng một cái đỉnh đồng đang bị thiêu đốt phía sườn đại điện.
Ầm ầm, đỉnh đồng mang theo lửa hừng hực sập xuống. Ngay sau đó, lại là một tiếng nổ. Đỉnh đồng bị đánh về phía khác của đình viện. Ánh lửa đầy trời phiêu tán. Chu Đồng cầm trường thương trong tay, lao mạnh về phía đại sảnh. Trong đại sảnh, ngoại trừ bốn gã thân vệ ra, cũng chỉ còn Hoàn Nhan Tông Hàn cầm trường đao đứng đó.
Bên cạnh chính sảnh còn có hai cánh cửa thông hướng đằng sau đạo quan. Nhưng làm đại tướng của quân Kim, một người võ dũng như Hoàn Nhan Tông Hàn, căn bản không ý định chạy trốn.
- Tới đây! Động thủ đi!
Y quét ngang trường đao, hét to một tiếng, hơn hai mươi tên lính chen chúc qua hai cửa hông xông vào. Chu Đồng xách thương vọt tới. Hoàn Nhan Tông Hàn cầm trường đao trong tay, mang theo hơn hai mươi người, tiếp đón ông cụ này. Phía sau, Ngân Thuật Khả bò dậy, cầm trường kiếm, cùng với Hoàn Nhan Tát Bát đánh lén vị thích khách đáng sợ này.
Gió thu thổi nhẹ, phần lớn binh lính đang xông về hướng này. Trong đình viện, chiến tuyến người lục lâm còn không ngừng kéo dài về phía trước. Trong đại sảnh, hỗn loạn và tiếng đánh nhau hòa vào làm một. Không ai có thể lý giải được lực lượng của vị thích khách này đã tới trình độ như thế nào rồi.
Sau một lát, tiếng ầm ầm vang lên. Trong đại điện, Hoàn Nhan Tông Hàn cầm đao, thân thể bay về hướng góc tường, hai cánh tay của y run rẩy, lòng bàn tay đau nhức. Lão nhân kia trên người cũng bị thương, đâm một thương về hướng này. Tiếng thương kêu như rồng ngâm. Ngân Thuật Khả mang theo vai trái bị nát lao về phía trước. Một tên thần binh khác chắn phía trước cây thương. Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn mũi thương kia đâm xuyên qua cơ thể thân binh. Thân binh điên cuồng hét lớn, hai tay nắm chặt lấy cây thương lớn. Phía sau lão nhân có người nhào lên. Lão nhân căn bản không để ý tới. Dùng lực đẩy cây thương về phía Hoàn Nhan Tông Hàn. Nhưng Ngân Thuật Khả đã kịp thời kéo Hoàn Nhan Tông Hàn sang một bên. Cây thương lớn thủng góc tường.
- Chạy mau.
Ngân Thuật Khả gào lớn, kéo Hoàn Nhan Tông Hàn đứng dậy. Hai người theo lối cửa nhỏ chạy ra đằng sau đạo quan. Hoàn Nhan Tông Hàn quay đầu nhìn, lão nhân kia đã buông trường thương xuống. Mấy quyền mấy cước, đám binh lính của mình bay đi như khỉ.
Binh lính cản lại cửa nhỏ, để cho Hoàn Nhan Tông Hàn và Ngân Thuật Khả chạy ra đằng sau đạo quan. Đối với lão già ám sát trong đại điện kia, lúc này bọn họ không có thời gian để cân nhắc lực lượng của đối phương. Lão nhân kia căn bản không phải là người rồi. Trên đời này sao có thể có người như vậy.
Do đạo quan đã được bố trí phòng ngự, cho nên đằng sau đạo quan cũng có rất nhiều binh lính. Lúc này đang có binh lính lục tục chạy về hướng này. Mà ngay khi bọn họ rời khỏi đại điện, lão gia đánh gã kẻ thù xung quanh, liền nhảy lên bức tượng trong đại điện. Hoàn Nhan Tông Hàn và Ngân Thuật Khả mới chạy được một đoạn. Quay đầu nhìn, chỉ nghe Phịch một tiếng. Một thân ảnh dính đầy máu tươi phá vỡ nóc nhà đạo quan, xuất hiện ở tầm mắt bọn họ.
Thân ảnh kia nhảy mạnh xuống, giẫm lên tường, đuổi như điên.
Lúc này trong đình viện phía trước đại điện, rất nhiều binh sĩ đã vọt vào. Người trong lúc lâm chết gần nửa, nhưng người phía trước cũng đã đột phá được phòng ngự đình viện, rồi vọt vào trong đại điện. Trong điên cuồng chém giết Bạt Ly Tốc, Hoàn Nhan Tát Bát và vệ sĩ còn sót lại cũng nhanh chóng rút lui về hướng đằng sau đạo quan.
Đám binh lính đã bị những người ám sát cuối cùng bao vây, chiến đấu hăng hái, ý đồ tranh thủ thời gian cho người xông trước, mà ở phía trước, chiến tuyến vẫn đang được đẩy mạnh, lan tràn. Lão nhân Chu Đồng giống như một sát thần lao tới Hoàn Nhan Tông Hàn. Bát Ly Tốc, Hoàn Nhan Tát Bát cũng đã chạy tới chỗ của Hoàn Nhan Tông Hàn, ý đổ xông lên bảo vệ chủ tướng. Sử Tiến quơ cây trường thương cắm trong đại điện của Sư Tiến, cùng Phúc Lộc, Tả Văn Anh, cùng với vài người luyện võ còn lại mở một đường máu, không ngừng lao về phía trước.
Chiến tranh không giống như luận võ. Trên người bọn họ, cũng dính đầy vết thương. Mà trên người Chu Đồng càng có vô số. Nhưng ông ta sử dụng mọi loại binh khí có trong tay, đánh gục kẻ thù quanh người, thỉnh thoảng vung trường thương lên, ném về hướng Hoàn Nhan Tông Hàn. Binh lính che chở cho Hoàn Nhan Tông Hàn chạy trốn. Có người bị đâm xuyên qua, có đôi khi là Hoàn Nhan Tông Hàn vung đao chống lại trường thương. Hoặc là Ngân Thuật Khả kịp thời kéo y tránh khỏi. Nhưng lão nhân kia đã sắp tới gần, lúc còn cách vài bậc thang, ông ta đột nhiên lao mạnh tới, vung quyền về hướng Hoàn Nhan Tông Hàn.
Ngay giây phút Hoàn Nhan Tông Hàn sắp bị trúng quyền, thì một con chiến mã đột nhiên từ bên cạnh vọt tới, một quyền kia đạp vào người chiến mã. Trong khoảnh khắc, chiến mã vung vẩy máu tươi. Cả con chiến mã, kể cả kỵ sĩ ngồi trên và Ngân Thuật Khả phía sau Hoàn Nhan Tông Hàn đều lăn lông lốc về hướng góc tường không xa. Kỵ sĩ kia cầm kim kiếm đứng dậy, cả người đều là máu và bụi, nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn gian nan đứng dậy, nhìn thân ảnh đầy máu kia, kinh hãi tột đỉnh. Kỵ sĩ chính là Hoàn Nhan Hi Doãn kịp thời chạy tới.
Một bên hậu viện đạo quan, đám người Tả Văn Anh và Phúc Lộc ra sức chém giết, nhưng mà còn cách chỗ Chu Đồng rất xa. Mà rất nhiều binh sĩ đã từ các nơi chạy tới. Tả Văn Anh hô to:
- Huynh ném muội tới đây!
Phúc Lộc bắt lấy Ta Văn Anh, ném mạnh một cái. Nhưng khi thân hình của nàng rơi xuống, vẫn lâm vào vòng vây của sáu bảy tên lính. Sử Tiến thấy vậy, liền tránh thoát một tên chiến sĩ Nữ Chân, ném mạnh cây đồng thương có tên là "Thương Long Phục" trong tay.
Tiếng rồng gào rú trong không trung, nhằm về hướng Chu Đồng và đám người Hoàn Nhan Hi Doãn. Cây thương bay được nửa đường thì Chu Đồng tiếp được, theo quán tính đâm tới, cây Viên Vương Kim Kiếm trong tay Hoàn Nhan Hi Doãn sáng lên, tính cả cây thương thép của Bạt Ly Tốc, cây đại đao của Hoàn Nhan Tát Bát, đồng loạt đánh về phía trường thương.
Cây trường thương mang theo tiếng rồng ngâm kia, đánh cho Hoàn Nhan Hi Doãn lảo đảo về phía sau, đánh cho cây thương thép của Bạt Ly Tốc bay ra ngoài, lòng bàn tay đầy máu. Mà một mũi tên phụ cận bay tới cũng đã cắm vào bờ vai Chu Đồng.
Chu Đồng chỉ hơi lui, "a" một tiếng, thương thứ hai lại đâm về phía Hoàn Nhan Tông Hàn. Trong miệng, trong mắt ông đều là máu tươi. Tông Hàn vung hoành đạo lên, Hoàn Nhan Hi Doãn cũng cùng lúc đánh tới. Hoàn Nhan Tát Bát chỉ còn tay không, nên cả người lao vào Chu Đồng. Chỉ nghe mấy tiếng ầm ầm, trường đao của Tông Hàn bay lên trời, hổ khẩu hai tay của y vỡ toang. Hoàn Nhan Hi Doãn hai tay cầm kiếm, cũng bị chấn động, không tự chủ lui về phía sau, hàm răng cắn tới chảy cả máu.
Tông Hàn không ngừng lui về phía sau. Lão nhân kia giống như mãnh hổ, vẫn còn lao tới, đâm thẳng rồi đột nhiên quét ngang, bổ về phía Hoàn Nhan Tát Bát, rồi nhanh chóng rút lại, biến mất trong nháy mắt, rồi lao về một bên khác.
Tiếng rồng gầm kịch liệt dội vào màng tai. Hồi Mã Thương! Thương Long nhảy lên, ngẩng đầu! Điên cuồng bay ngược về phía mặt Hoàn Nhan Tông Hàn. Nhưng ngay sau đó, ông ngã lưng vào bức tường, mũi tên bắn về hướng bên này, có binh linh xông tới phía Chu Đồng. Hoàn Nhan Hi Doãn cầm kim kiếm, ý đồ đánh xuống trường thương.
Huyết quang nở rộ ở mũi thương.
Tầm nhìn trước mắt, thế giới trước mắt, chỉ là một màu đỏ.
Đời người như khổ hải, thân thể như túi da. Sống lâu như vậy, lão nhân chưa từng dùng cơ thể mình tới mức độ nhau vậy. Trong lòng lão nhân cũng biết, mình đã tới cực hạn rồi, đã vượt qua lúc trước.
Một khắc cuối cùng này, lão nhân đã không nhìn thấy gì phía trước, bởi vì máu che hết mặt. Nếu có khả năng, ông chỉ hy vọng có thể đâm thêm mấy thương.
Mũi thương đâm vào cơ thể.
Ngân Thuật Khả chen tới trước người Tông Hàn, nhìn trường thương đâm vào bả vai ông ta. Nhưng không biết mũi thương có xuyên qua không.
Một binh lính đánh vào người lão nhân, sau đó ngã xuống mặt đất.
Tiếng rồng ngâm đột nhiên ngừng
Tông Hàn nhìn huyết quang trước mặt, cả người đều run rẩy.
- Ha ha ha ha!
Hoàn Nhan Hi Doãn cầm trường kiếm trong tay, không ngừng thở dốc, phát ra tiếng cười mà chính y cũng không hiểu. Rồi sau đó y "a" một tiếng, phát ra tiếng hô như mãnh thú. Vung trường kiếm, chém mạnh về phía lão nhân cầm trường thương.
Chiến đấu vẫn còn tiếp diễn. Từng đám từng đám binh lính từ bốn phương tám hướng chạy tới. Dưới khói lửa, hoàng hôn mùa thu phủ bóng xuống những người phản kháng.
Mùa thu năm Cảnh Hàn thứ mười ba, nước Kim chia làm hai đường phạt Vũ. Do Nguyên soái nước Kim Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn theo Tây Lộ Quân từ Nhạn Môn Quan xuôi nam, công thành đoạt đất, như vào chỗ không người. Mùng bảy tháng tám, phá thành Hãn Châu, hơn mười vạn quân dân bị quân Nữ Chân giết hại.
Đầu tháng tám, Thiểm Tây đại hiệp "Thiết Tí Bảng" Chu Đồng cùng Phúc Lộc, Tả Văn Anh, Cừu Hạc Niên và hơn mười nghĩa sĩ Vũ triều ám sát Nguyên Soái Hoàn Nhan Tông Hàn của Nữ Chân, làm trọng thương hơn mười vị tướng lĩnh Nữ Chân, kiệt lực mà chết, hưởng thọ tám mươi hai tuổi.
Việc hành thích của đám người Chu Đồng không ảnh hưởng gì tới bước chân xuôi nam của người Nữ Chân. Không lâu sau, Hoàn Nhan Tông Hàn suất lĩnh Tây Lộ Quân, xuất phát tới Thái Nguyên. Mà Đông Lộ Quân đã vượt qua ba trấn Hà Bắc, lao nhanh về phía nam. Nhưng cái chết của ông đã mang tới ảnh hưởng, từ đây về sau, chậm rãi lên men, rồi mở rộng. Thậm chí mấy năm sau, hơi mười năm sau, vẫn thẩm thấu và thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.+
Đây là nói sau.
Hết quyển 6 Hồ mã độ Âm Sơn. Mời tiếp tục đón đọc quyển 7.
Trong đình viện, lá cây bay lả tả, hai nhóm người đụng vào nhau, tạo thành thanh âm thật lớn. Phi tiêu, đá vụn bay qua lá cây, bắn tung tóe. Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả giương cung bắn tên, tên cắm vào người một gã lục lâm, tóe ra máu. Một bên khác, một người luyện võ cầm roi sắt đánh bay một võ sĩ người Nữ Chân ở trên cây đại thụ, đập nát trán của y. Rất nhiều người luyện võ từ bên này vọt tới, cây đại thụ rung động mãnh liệt.
Sử Tiến cầm một cây côn thép trong tay, múa may như rồng rắn đang di động, đập nát đầu, cổ, tay, chân đối phương. Tiếng xương vỡ vang lên liên tục, một đường xông thẳng vào vòng vây của võ sĩ Nữ Chân, tạo thành một con đường.
Tả Văn Anh chạy như điên ở trên nhóc nhà, người cúi thấp xuống, không ngừng phi tiêu, mà cung tiễn người Nữ Chân cũng bay tới phía nàng. Nàng nhảy xuống sân, trường thương đâm tới. Nàng có người lại, lao thẳng vào trong rừng thương. Song đao bay múa, vẩy ra từng chùm máu. Mũi đao len lỏi qua trường thương, cắt đứt yết hầu. Máu tươi cũng theo đó mà xoay tròn, giống như một cơn lốc máu màu đỏ.
Nam tử tên là Phúc Lộc cầm đơn đao trong tay, lao ra từ đám người. Người này bình thường thấy một mực yên lặng ở bên Chu Đồng, giờ này dùng tốc độ cực nhanh lao về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã tới gần địch nhân, thân thể đột nhiên bộc phát, động tác của y nhanh như điện, chỉ nhằm nhằm vào chỗ hiểm của đối phương. Thường thường thân hình chỉ nhoáng lên cái, cánh tay hoặc yết hầu của đối phương đã đứt đoạn rồi.
Đoàn người sát cánh bên nhau, ý đồ tạo ra khe hở xông thẳng tới Niêm Hãn. Nhưng bảy tám mươi tên vệ sĩ Nữ Chân ở trong định viện cũng không phải hạng người bình thường. Rất nhiều máu tươi vung vẩy. Có vệ sĩ người Nữ Chân ngã xuống, có người của lục lâm ngã xuống. Cũng có người bị cung tên bắn chết. Ma Diên cầm một cây trọng thương trong tay, trực tiếp chống lại sự công kích của hai gã lục lâm có thân hình cao lớn. Trọng thương không ngừng múa may, đập nát má của một người trong đó.
Là đệ nhất dũng sĩ dưới trướng của Tông Hàn, lực lượng của y lớn vô cùng. Thương pháp tuy đơn giản nhưng linh hoạt, sắc bén. Vị hào khách lục lâm thứ hai thừa dịp trường thương của y không với tới, liền nhào lên, thì bị y tung một quyền đánh bay vào cột nhà đình viện, phun máu tươi rơi xuống đất. Mà ở bên cạnh, Tả Văn Anh đã mở được một đường máu rồi, nàng xông tới, song đao nhanh như điện. Ma Diên cầm trường thường trong tay, lui về sau rất nhanh. Sau đó cũng rất nhanh đâm trọng thương tới. Thế công của Tả Văn Anh hơi trì trệ. Ma Diên vung trọng thương xuống, tạo ra một tiếng xé gió kịch liệt.
Tả Văn Anh lăn về phía sau một vòng. Trọng thương rơi xuống đất, đá vụn mang theo bụi bậm bay tung tóe. Ma Diên hét lên một tiếng, trọng thương rời mặt đất đâm tới. Tả Văn Anh không ngừng lăn ra đằng sau. Mà ở phía sau Ma Diên, Bạt Ly Tốc cầm thương thép đánh úp Tả Văn An.
Trong khoảnh khắc Tả Văn Anh nhảy lên, một thân ảnh khác đột nhiên xông tới, đá bay thương thép. Chính là phu quân của Tả Văn An, Phúc Lộc. Ma Diên vung mạnh trọng thương. Phúc Lộc bắt lấy thương thép, tính cả đơn đao trong tay y, và song đao của Tả Văn An, chạm mạnh vào trọng thương của Ma Diên. Song phương tách ra, Phúc Lộc xoay người mượn lực, hóa giải một chiêu mãnh liệt từ thương thép.
Thương thép gần như lướt qua mặt Ma Diên, rồi bay thẳng về hướng Hoàn Nhan Tông Hàn. Hoàn Nhan Tát Bát bên cạnh Tông Hàn ra tay đánh bay thương thép. Ngân Thuật Khả liền bắn hai mũi tên về phía bên này. Đồng thời bảy tám tên lính mãnh liệt xông tới.
Lúc đầu hơn ba mươi người lục lâm cùng bảy tám mươi tên vệ sĩ Nữ Chân tạo ra va chạm mãnh liệt. Nhưng giết chóc chỉ xảy ra ở chính sánh. Dùng cao thủ nhất lưu của Vũ triều là tiên phong, tấn công không ngừng nghỉ. Mà ở cửa lớn phía sau, đám thị vệ Nữ Chân vốn phản ứng chậm, giờ đã mãnh liệt xông tới phía sau người lục lâm.
Ở bên trong triển khai chém giết kịch liệt. Hoàn Nhan Tông Hàn đột nhiên quát lên một tiếng:
- Giết y. Ngăn y lại! Bên trái!
Đó là đình viện bên trái đối diện với Tông Hàn, một thân ảnh đang âm thầm từ dưới mái hiên vọt tới. Bên này tất nhiên cũng có người phòng ngự, chỉ là nơi chiến đấu kịch liệt nhất vẫn là ở trung tâm đình viện. Thân ảnh kia nhanh chóng xông tới, vài tên vệ sĩ Nữ Chân vừa tiếp xúc với ông liền ngã xuống đất. Một vị tướng của Nữ Chân là Xích Tiên vung đao chém về phía ông, bị ông đột nhiên tới gần, thân thể của Xích Tiên không ngừng bay ra đằng sau.
Chiến đấu bên này vốn không gây quá nhiều sự chú ý, nhưng Hoàn Nhan Tông Hàn là người có kinh nghiệm đầy mình, nên vẫn lưu ý tới vị trạng bên này. Xích Tiên bay ra đằng sau, Ngân Thuật Khả bắn một mũi tên tới. Nhận được lệnh của Tông Hàn, năm sáu dũng sĩ Nữ Chân bên cạnh cũng lao tới. Mà ngay sau đó, một tiếng hét vang vọng khắp đình viện. Ở bên trong tiếng vang, Xích Tiên gần như bị người xé thành hai anh. Máu thịt đầy trời bay về phía mắt mũi dũng sĩ Nữ Chân.
Đám người Nữ Chân này đều là dũng sĩ trải qua mưa máu. Mắt thấy thịt bắn tới, không hề tránh né, trường thương, đại đao vẫn hướng về phía kia. Cùng lúc đó, một cây thương lớn từ phía sau xuất hiện. Đinh một tiếng, giống như là tiếng rồng kêu.
Binh khí bay ra ngoài, cánh tay bị xoắn gãy. Trên người hai gã dũng sĩ Nữ Chân đột nhiên mất đi một tảng lớn thịt. Một người bị mất bờ vai, người còn lại bị thủng bụng, giống như là bị một con mãnh thú đột nhiên cướp đi sinh mạng của hai người. Hai người khác bay ra ngoài. Một người trực tiếp ngã xuống mặt đất, cổ gãy. Thân ảnh cao lớn xông ra từ biển máu, lao thẳng về hướng chính sinh của đạo quan.
Hai gã dũng sĩ Nữ Chân vung đao về phía thân hình đột ngột xuất hiện kia. Nhưng thân thể của bọn họ vừa chạm vào thân ảnh kia liền bay ra. Tốc độ bắn tên của Ngân Thuật Khả rất nhanh, nhưng mũi tên giống như chạm vào đá cứng, bị bật ra ngoài.
Trong phút chốc, thần kinh của những người trong định viện trở nên cực kỳ căng thẳng. Lúc này ở phía trước đại điện còn có hơn mười vệ sĩ Nữ Chân, bọn họ đồng loạt xông lên. Ma Diên cầm trọng thương, lao như điện tới. Cây đồng thương kia đâm thẳng về phía mười tên vệ sĩ Nữ Chân, sau đó vung mạnh một cái. Ma Diên dùng trọng thương đỡ lại, ầm một tiếng, thân hình của y hơi ngưng. Đối phương cầm theo cây thương lao thẳng về phía vệ sĩ Nữ Chân.
Cây thương lớn không ngừng múa may, đánh cho người Nữ Chân ngã trái ngã phải. Hai gã Nữ Chân vừa mới chạm vào liền bị đánh nát. Mà ở phía sau, Ma Diên quát lên một tiếng, cũng đánh tới. Cây đồng thương kia mãnh liệt đánh về phía sau. Ma Diên dùng trọng thương đỡ, sau đó dùng cả người định đè đối phương.
Khoảng cách đột nhiên gần hơn. Ma Diên buông trọng thương, tung một quyền về phía đối phương. Một quyền này đánh trúng đối phương, nhưng y cũng bị trúng một quyền vào mặt. Ma Diên chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Hai người gần như là điên cuồng ra quyền. Hai cây trường thương bay múa bên trong đám vệ sĩ Nữ Chân. Tới quyền thứ hai, Ma Diên mới nhìn thấy rõ diện mạo của người kia. Đó là một khuôn mặt không biết rõ được tuổi tác, râu tóc đều dựng lên, hai mắt đỏ ngầu, cả khuôn mặt giống như là tràn ngập phẫn nộ. Vô tận phẫn nộ và sát ý. Mà ngay cả Ma Diên trong nháy mắt cũng cảm thấy sợ hãi. Người trước mắt giống như là Minh Vương được thờ ở trong miếu vậy. Mới nhìn thoáng qua, đối phương đã tung một quyền đánh vào mặt y!
Hai người giao thủ, bụi bay mù mịt. Cây cung trong tay Ngân Thuật Khả đã kéo căng tới đỉnh. Bỗng có thanh âm xé gió truyền tới. Y buông tay ra, trường cung gãy nát trên không trung, cả người y giống như đạn pháp bay ra ngoài. Vai trái đã bị nát nhừ, máu thịt mơ hồ, có thể nhìn thấy tận xương. Cẩn thận nhìn, thì chính là cây trọng thương của Ma Diên, lúc này nó đã cắm sâu vào trong vách tường đại điện.
Ma Diên, đệ nhất cao thủ bên cạnh Tông Hàn đã bị đánh bay ra ngoài. Mà vị có khuôn mặt như Minh Vương kia vung trường thương chém giết hơn mười tên vệ sĩ Nữ Chân. Trường thương của ông vung trái vung phải, lực cực lớn, thỉnh thoảng đánh bay người, quả thực giống như một vị cao thủ đang cầm gậy đánh một đám chó ngao vậy. Trong nháy mắt, phòng ngự chỗ này đã bị đột phá. Hoàn Nhan Tát Bát gầm lên:
- Chạy mau!
Xem đúng thời cơ, chạy về hướng một cái đỉnh đồng đang bị thiêu đốt phía sườn đại điện.
Ầm ầm, đỉnh đồng mang theo lửa hừng hực sập xuống. Ngay sau đó, lại là một tiếng nổ. Đỉnh đồng bị đánh về phía khác của đình viện. Ánh lửa đầy trời phiêu tán. Chu Đồng cầm trường thương trong tay, lao mạnh về phía đại sảnh. Trong đại sảnh, ngoại trừ bốn gã thân vệ ra, cũng chỉ còn Hoàn Nhan Tông Hàn cầm trường đao đứng đó.
Bên cạnh chính sảnh còn có hai cánh cửa thông hướng đằng sau đạo quan. Nhưng làm đại tướng của quân Kim, một người võ dũng như Hoàn Nhan Tông Hàn, căn bản không ý định chạy trốn.
- Tới đây! Động thủ đi!
Y quét ngang trường đao, hét to một tiếng, hơn hai mươi tên lính chen chúc qua hai cửa hông xông vào. Chu Đồng xách thương vọt tới. Hoàn Nhan Tông Hàn cầm trường đao trong tay, mang theo hơn hai mươi người, tiếp đón ông cụ này. Phía sau, Ngân Thuật Khả bò dậy, cầm trường kiếm, cùng với Hoàn Nhan Tát Bát đánh lén vị thích khách đáng sợ này.
Gió thu thổi nhẹ, phần lớn binh lính đang xông về hướng này. Trong đình viện, chiến tuyến người lục lâm còn không ngừng kéo dài về phía trước. Trong đại sảnh, hỗn loạn và tiếng đánh nhau hòa vào làm một. Không ai có thể lý giải được lực lượng của vị thích khách này đã tới trình độ như thế nào rồi.
Sau một lát, tiếng ầm ầm vang lên. Trong đại điện, Hoàn Nhan Tông Hàn cầm đao, thân thể bay về hướng góc tường, hai cánh tay của y run rẩy, lòng bàn tay đau nhức. Lão nhân kia trên người cũng bị thương, đâm một thương về hướng này. Tiếng thương kêu như rồng ngâm. Ngân Thuật Khả mang theo vai trái bị nát lao về phía trước. Một tên thần binh khác chắn phía trước cây thương. Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn mũi thương kia đâm xuyên qua cơ thể thân binh. Thân binh điên cuồng hét lớn, hai tay nắm chặt lấy cây thương lớn. Phía sau lão nhân có người nhào lên. Lão nhân căn bản không để ý tới. Dùng lực đẩy cây thương về phía Hoàn Nhan Tông Hàn. Nhưng Ngân Thuật Khả đã kịp thời kéo Hoàn Nhan Tông Hàn sang một bên. Cây thương lớn thủng góc tường.
- Chạy mau.
Ngân Thuật Khả gào lớn, kéo Hoàn Nhan Tông Hàn đứng dậy. Hai người theo lối cửa nhỏ chạy ra đằng sau đạo quan. Hoàn Nhan Tông Hàn quay đầu nhìn, lão nhân kia đã buông trường thương xuống. Mấy quyền mấy cước, đám binh lính của mình bay đi như khỉ.
Binh lính cản lại cửa nhỏ, để cho Hoàn Nhan Tông Hàn và Ngân Thuật Khả chạy ra đằng sau đạo quan. Đối với lão già ám sát trong đại điện kia, lúc này bọn họ không có thời gian để cân nhắc lực lượng của đối phương. Lão nhân kia căn bản không phải là người rồi. Trên đời này sao có thể có người như vậy.
Do đạo quan đã được bố trí phòng ngự, cho nên đằng sau đạo quan cũng có rất nhiều binh lính. Lúc này đang có binh lính lục tục chạy về hướng này. Mà ngay khi bọn họ rời khỏi đại điện, lão gia đánh gã kẻ thù xung quanh, liền nhảy lên bức tượng trong đại điện. Hoàn Nhan Tông Hàn và Ngân Thuật Khả mới chạy được một đoạn. Quay đầu nhìn, chỉ nghe Phịch một tiếng. Một thân ảnh dính đầy máu tươi phá vỡ nóc nhà đạo quan, xuất hiện ở tầm mắt bọn họ.
Thân ảnh kia nhảy mạnh xuống, giẫm lên tường, đuổi như điên.
Lúc này trong đình viện phía trước đại điện, rất nhiều binh sĩ đã vọt vào. Người trong lúc lâm chết gần nửa, nhưng người phía trước cũng đã đột phá được phòng ngự đình viện, rồi vọt vào trong đại điện. Trong điên cuồng chém giết Bạt Ly Tốc, Hoàn Nhan Tát Bát và vệ sĩ còn sót lại cũng nhanh chóng rút lui về hướng đằng sau đạo quan.
Đám binh lính đã bị những người ám sát cuối cùng bao vây, chiến đấu hăng hái, ý đồ tranh thủ thời gian cho người xông trước, mà ở phía trước, chiến tuyến vẫn đang được đẩy mạnh, lan tràn. Lão nhân Chu Đồng giống như một sát thần lao tới Hoàn Nhan Tông Hàn. Bát Ly Tốc, Hoàn Nhan Tát Bát cũng đã chạy tới chỗ của Hoàn Nhan Tông Hàn, ý đổ xông lên bảo vệ chủ tướng. Sử Tiến quơ cây trường thương cắm trong đại điện của Sư Tiến, cùng Phúc Lộc, Tả Văn Anh, cùng với vài người luyện võ còn lại mở một đường máu, không ngừng lao về phía trước.
Chiến tranh không giống như luận võ. Trên người bọn họ, cũng dính đầy vết thương. Mà trên người Chu Đồng càng có vô số. Nhưng ông ta sử dụng mọi loại binh khí có trong tay, đánh gục kẻ thù quanh người, thỉnh thoảng vung trường thương lên, ném về hướng Hoàn Nhan Tông Hàn. Binh lính che chở cho Hoàn Nhan Tông Hàn chạy trốn. Có người bị đâm xuyên qua, có đôi khi là Hoàn Nhan Tông Hàn vung đao chống lại trường thương. Hoặc là Ngân Thuật Khả kịp thời kéo y tránh khỏi. Nhưng lão nhân kia đã sắp tới gần, lúc còn cách vài bậc thang, ông ta đột nhiên lao mạnh tới, vung quyền về hướng Hoàn Nhan Tông Hàn.
Ngay giây phút Hoàn Nhan Tông Hàn sắp bị trúng quyền, thì một con chiến mã đột nhiên từ bên cạnh vọt tới, một quyền kia đạp vào người chiến mã. Trong khoảnh khắc, chiến mã vung vẩy máu tươi. Cả con chiến mã, kể cả kỵ sĩ ngồi trên và Ngân Thuật Khả phía sau Hoàn Nhan Tông Hàn đều lăn lông lốc về hướng góc tường không xa. Kỵ sĩ kia cầm kim kiếm đứng dậy, cả người đều là máu và bụi, nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn gian nan đứng dậy, nhìn thân ảnh đầy máu kia, kinh hãi tột đỉnh. Kỵ sĩ chính là Hoàn Nhan Hi Doãn kịp thời chạy tới.
Một bên hậu viện đạo quan, đám người Tả Văn Anh và Phúc Lộc ra sức chém giết, nhưng mà còn cách chỗ Chu Đồng rất xa. Mà rất nhiều binh sĩ đã từ các nơi chạy tới. Tả Văn Anh hô to:
- Huynh ném muội tới đây!
Phúc Lộc bắt lấy Ta Văn Anh, ném mạnh một cái. Nhưng khi thân hình của nàng rơi xuống, vẫn lâm vào vòng vây của sáu bảy tên lính. Sử Tiến thấy vậy, liền tránh thoát một tên chiến sĩ Nữ Chân, ném mạnh cây đồng thương có tên là "Thương Long Phục" trong tay.
Tiếng rồng gào rú trong không trung, nhằm về hướng Chu Đồng và đám người Hoàn Nhan Hi Doãn. Cây thương bay được nửa đường thì Chu Đồng tiếp được, theo quán tính đâm tới, cây Viên Vương Kim Kiếm trong tay Hoàn Nhan Hi Doãn sáng lên, tính cả cây thương thép của Bạt Ly Tốc, cây đại đao của Hoàn Nhan Tát Bát, đồng loạt đánh về phía trường thương.
Cây trường thương mang theo tiếng rồng ngâm kia, đánh cho Hoàn Nhan Hi Doãn lảo đảo về phía sau, đánh cho cây thương thép của Bạt Ly Tốc bay ra ngoài, lòng bàn tay đầy máu. Mà một mũi tên phụ cận bay tới cũng đã cắm vào bờ vai Chu Đồng.
Chu Đồng chỉ hơi lui, "a" một tiếng, thương thứ hai lại đâm về phía Hoàn Nhan Tông Hàn. Trong miệng, trong mắt ông đều là máu tươi. Tông Hàn vung hoành đạo lên, Hoàn Nhan Hi Doãn cũng cùng lúc đánh tới. Hoàn Nhan Tát Bát chỉ còn tay không, nên cả người lao vào Chu Đồng. Chỉ nghe mấy tiếng ầm ầm, trường đao của Tông Hàn bay lên trời, hổ khẩu hai tay của y vỡ toang. Hoàn Nhan Hi Doãn hai tay cầm kiếm, cũng bị chấn động, không tự chủ lui về phía sau, hàm răng cắn tới chảy cả máu.
Tông Hàn không ngừng lui về phía sau. Lão nhân kia giống như mãnh hổ, vẫn còn lao tới, đâm thẳng rồi đột nhiên quét ngang, bổ về phía Hoàn Nhan Tát Bát, rồi nhanh chóng rút lại, biến mất trong nháy mắt, rồi lao về một bên khác.
Tiếng rồng gầm kịch liệt dội vào màng tai. Hồi Mã Thương! Thương Long nhảy lên, ngẩng đầu! Điên cuồng bay ngược về phía mặt Hoàn Nhan Tông Hàn. Nhưng ngay sau đó, ông ngã lưng vào bức tường, mũi tên bắn về hướng bên này, có binh linh xông tới phía Chu Đồng. Hoàn Nhan Hi Doãn cầm kim kiếm, ý đồ đánh xuống trường thương.
Huyết quang nở rộ ở mũi thương.
Tầm nhìn trước mắt, thế giới trước mắt, chỉ là một màu đỏ.
Đời người như khổ hải, thân thể như túi da. Sống lâu như vậy, lão nhân chưa từng dùng cơ thể mình tới mức độ nhau vậy. Trong lòng lão nhân cũng biết, mình đã tới cực hạn rồi, đã vượt qua lúc trước.
Một khắc cuối cùng này, lão nhân đã không nhìn thấy gì phía trước, bởi vì máu che hết mặt. Nếu có khả năng, ông chỉ hy vọng có thể đâm thêm mấy thương.
Mũi thương đâm vào cơ thể.
Ngân Thuật Khả chen tới trước người Tông Hàn, nhìn trường thương đâm vào bả vai ông ta. Nhưng không biết mũi thương có xuyên qua không.
Một binh lính đánh vào người lão nhân, sau đó ngã xuống mặt đất.
Tiếng rồng ngâm đột nhiên ngừng
Tông Hàn nhìn huyết quang trước mặt, cả người đều run rẩy.
- Ha ha ha ha!
Hoàn Nhan Hi Doãn cầm trường kiếm trong tay, không ngừng thở dốc, phát ra tiếng cười mà chính y cũng không hiểu. Rồi sau đó y "a" một tiếng, phát ra tiếng hô như mãnh thú. Vung trường kiếm, chém mạnh về phía lão nhân cầm trường thương.
Chiến đấu vẫn còn tiếp diễn. Từng đám từng đám binh lính từ bốn phương tám hướng chạy tới. Dưới khói lửa, hoàng hôn mùa thu phủ bóng xuống những người phản kháng.
Mùa thu năm Cảnh Hàn thứ mười ba, nước Kim chia làm hai đường phạt Vũ. Do Nguyên soái nước Kim Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn theo Tây Lộ Quân từ Nhạn Môn Quan xuôi nam, công thành đoạt đất, như vào chỗ không người. Mùng bảy tháng tám, phá thành Hãn Châu, hơn mười vạn quân dân bị quân Nữ Chân giết hại.
Đầu tháng tám, Thiểm Tây đại hiệp "Thiết Tí Bảng" Chu Đồng cùng Phúc Lộc, Tả Văn Anh, Cừu Hạc Niên và hơn mười nghĩa sĩ Vũ triều ám sát Nguyên Soái Hoàn Nhan Tông Hàn của Nữ Chân, làm trọng thương hơn mười vị tướng lĩnh Nữ Chân, kiệt lực mà chết, hưởng thọ tám mươi hai tuổi.
Việc hành thích của đám người Chu Đồng không ảnh hưởng gì tới bước chân xuôi nam của người Nữ Chân. Không lâu sau, Hoàn Nhan Tông Hàn suất lĩnh Tây Lộ Quân, xuất phát tới Thái Nguyên. Mà Đông Lộ Quân đã vượt qua ba trấn Hà Bắc, lao nhanh về phía nam. Nhưng cái chết của ông đã mang tới ảnh hưởng, từ đây về sau, chậm rãi lên men, rồi mở rộng. Thậm chí mấy năm sau, hơi mười năm sau, vẫn thẩm thấu và thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.+
Đây là nói sau.
Hết quyển 6 Hồ mã độ Âm Sơn. Mời tiếp tục đón đọc quyển 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.