Chương 27: Chuyển lớp
Yên Tử
05/07/2023
Sau khi mang đủ đồ lên xe, Phó Kỳ Hâm buộc phải cùng hắn trở về, mặc dù cậu không muốn chút nào. Cậu mở cửa xe sau, vừa định bước lên liền nhìn
thấy dấu vết hoan ái hôm qua. Trong đầu liên tục hồi tưởng lại, những
cảnh tượng đỏ mặt khiến cho Phó Kỳ Hâm giật mình đóng mạnh cánh cửa.
Cậu vội mở cửa trước, im lặng mà ngồi xuống. Dư Niên hắn ta biết cậu vừa nhìn thấy gì, còn cố ý trêu chọc.
"Sao vậy, chê bẩn à?"
Phó Kỳ Hâm không nói gì, chi cúi gằm mặt, lộ ra một vệt ửng hồng. Hắn nhìn cậu, đột nhiên bị biểu cảm ấy làm cho chú ý, trong lòng lâng lâng có chút thích thú. Hắn giật mình, vội điều chỉnh lại cảm xúc, lái xe rời khỏi đây.
Phó Kỳ Hâm an toàn về đến nhà, trước mặt ba mẹ phải tỏ ra thật thân thiết với Dư Niên, vẫy tay chào cậu ta trong sự gượng gạo.
Bà Phó chưa gì đã nhìn khắp người cậu, không thấy vết đánh dấu nào cũng hơi thất vọng.
"Đêm qua là sinh nhật của con, lại đúng ngày trăng, thế nào, có...?"
"Không sao cả rồi." Phó Kỳ Hâm vui vẻ đáp lại.
"Cái gì mà không sao? Dư Niên với con hai đứa không..." Là điều khó nói, bà ngập ngừng.
Phó Kỳ Hâm lại lắc đầu, cũng vội giấu đi cổ tay có vết đỏ.
"Dư Niên giúp con mua thuốc ức chế rồi, mọi chuyện vẫn ổn. Con vào nhà nhé!"
Cậu nhanh chân chạy vào trong nhà, tránh để ba mẹ nhìn ra được vết thương trên tay. Bà Phó chậc miệng.
"Thằng bé này nó có ngốc không vậy? Đã dâng đến tận miệng rồi, không xách cái mông lên mà mần đi, còn chạy đi mua thuốc!"
Phó Đông gõ nhẹ vào trán bà, mắng yêu.
"Em lại nghĩ linh tinh cái gì đấy?"
"Anh ấy, chậm hiểu biết thật. Hai đứa đều đã vị thành niên, trưởng thành rồi, nếu không đánh dấu chủ quyền, Omega khác nhảy vào cướp mất con rể thì sao?"
Ông cười xòa: "Kỳ Hâm nhà mình là ai chứ? Chúng nó có hôn ước, hơn nữa, vì để chắc chắn lão Trang đã làm hẳn hợp đồng rồi. Con rể chạy không thoát, Kỳ Hâm nhà mình muốn trốn cũng không xong. Đừng vội, ha."
"Hợp đồng? Sao em không biết chuyện này?"
Phó Đông ngó ngào bên trong, dặn vợ nói nhỏ lại.
"Tôi sợ hai đứa nó vì bản hợp đồng mà trở nên gượng ép nên không nói ra, sau này bà cũng đừng nhắc đến."
Nghe đến đây, bà Phó cũng yên tâm gật đầu.
"Hâm Hâm thân yêu, có muốn ăn chút gì không?"
...
Sáng hôm sau, Phó Kỳ Hâm đến trường khá sớm. Hôm nay có một tiết tiểu luận nên cậu cần chuẩn bị kỹ hơn. Trên đường trở về lớp, ai ngờ cậu lại gặp được Dư Niên. Từ lúc cắm trại trở về, Phó Kỳ Hâm vô cùng ngại đụng mặt hắn.
Cậu giả mù, cố ý lảng ra một nơi khác, không muốn chạm mặt hắn ta. Dư Niên nhìn thấy cậu rõ ràng ràng, nhưng cứ chuẩn bị tiến lên định nói gì đó, Phó Kỳ Hâm sẽ lập tức tránh né. Cả một ngày cứ diễn ra như thế, chỉ cần ở đâu có Dư Niên sẽ không có Phó Kỳ Hâm.
Ngay cả lúc về, Dư Niên cũng cố ý đứng ở ngoài xe chờ cậu. Dạo này Phó Kỳ Hâm cũng ít đến nhà, đâm ra Dư Trang Vũ lại nhớ cậu. Ông nhiều lần nói Dư Niên đón cậu về nhà chơi, nhưng cứ tình trạng thế này, bọn họ sẽ sớm trở thành người dưng.
"Phó Kỳ Hâm."
Dư Niên lần đầu tiên mở miệng gọi đúng tên của cậu, cũng là lần đầu tiên chủ động tìm cậu. Phó Kỳ Hâm dừng lại lắng nghe nhưng ánh mắt vẫn không hướng về phía hắn.
"Ba tôi muốn cậu về nhà chơi."
"Hôm nay... hôm nay tôi bận rồi, hôm khác đi."
"Cậu..."
Còn chưa kịp nói gì, Phó Kỳ Hâm đã chạy vụt đi. Dư Niên đứng ở ngoài tức giận nhìn theo, hắn mở cửa, rồi lại đóng thật mạnh. Hắn đã phải đứng ra ngoài để chờ cậu, mở miệng mời cậu về nhà rốt cuộc lại nhận được lời từ chối.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như hiện tại.
Đến hôm sau, Phó Kỳ Hâm vẫn như thường ngày né tránh Dư Niên. Có điều, hôm nay đặc biệt hơn một chút. Phó Kỳ Hâm đang ngồi làm nốt một đống bài tập nhóm của hôm qua, trong lớp đột nhiên vang lên tiếng ồ inh tai. Cậu theo bản năng mà ngước đầu lên nhìn, người được cả lớp hô hoán lên lại là Dư Niên.
"Đây là Dư Niên lớp 1-A à? Sao đột nhiên lại đến lớp chúng ta nhỉ?"
"Đẹp trai vãi!"
"Đến tìm Phó Kỳ Hâm chứ còn gì nữa?"
"Cả khối ai chả biết Dư Niên ghét Phó Kỳ Hâm, có mà đến tính sổ thì có!"
Hắn nhìn Phó Kỳ Hâm, cũng đi thẳng về chỗ của cậu, ném cặp sách xuống bàn rồi thản nhiên ngồi vào vị trí của Dữ Quân Phàm. Phó Kỳ Hâm ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi gì thì chính chủ của vị trí ấy đi tới.
Hai người đối diện nhau, ánh mắt gặp nhau như tóe ra tia điện.
"Phiền bạn học Dư tránh ra, đó là vị trí của tôi."
"Ai nói đây là vị trí của cậu?" Dư Niên ngông cuồng trả lời như muốn thách thức.
"Cậu ở lớp 1-A, đột nhiên đến lớp 3-A của chúng tôi làm loạn, cậu có ý gì?"
Dư Niên tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo ngạo nghễ.
"Ai nói tôi ở lớp 1-A?"
Vừa dứt lời, cô An cũng từ ngoài bước vào trong. Cả lớp đang hóng chuyện hay liền vội về lại vị trí của mình, chỉ có Dữ Quân Phàm đang bị ai đó chiếm mất chỗ ngồi, mà Phó Kỳ Hâm ở bên cạnh cũng bất lực với cảnh này.
"À, cô thông báo một chút. Dư Niên chuyển từ lớp 1-A xuống lớp ta, em..."
Thấy hắn đã ngồi yên vị ngay cạnh Phó Kỳ Hâm, lại thấy Dữ Quân Phàm bất mãn đứng bên cạnh, cô liền nói.
"Quân Phàm, em chịu khó ngồi xuống bàn dưới nhé."
Dữ Quân Phàm vốn dĩ không phục với sự sắp xếp tùy tiện này, nhưng rồi, anh lại im lặng mà chấp nhận ngồi ở phía sau dãy bên cạnh vị trí của Phó Kỳ Hâm.
Cậu quay xuống nhìn, thấy được dáng vẻ không mấy vui của Dữ Quân Phàm, Phó Kỳ Hâm cũng thấy lạ. Tên Dư Niên này ngông cuồng xông vào lớp, còn cướp luôn cả chỗ ngồi của anh ta, có phải lại là vì cái suy điên khùng của hắn không?
"Dư Niên, tại sao cậu lại chuyển xuống lớp tôi?"
"Tôi muốn học cùng vị hôn thê, được không?"
Hắn khẽ cười, áp sát về phía cậu. Phó Kỳ Hâm đột nhiên ngại ngùng né tránh, hai má đỏ lên không biết nên trả lời thế nào.
"Đừng tưởng bở. Cả cái trường này tôi muốn học ở đâu thì học ở đấy, cậu quản được sao?"
"..."
Cậu vội mở cửa trước, im lặng mà ngồi xuống. Dư Niên hắn ta biết cậu vừa nhìn thấy gì, còn cố ý trêu chọc.
"Sao vậy, chê bẩn à?"
Phó Kỳ Hâm không nói gì, chi cúi gằm mặt, lộ ra một vệt ửng hồng. Hắn nhìn cậu, đột nhiên bị biểu cảm ấy làm cho chú ý, trong lòng lâng lâng có chút thích thú. Hắn giật mình, vội điều chỉnh lại cảm xúc, lái xe rời khỏi đây.
Phó Kỳ Hâm an toàn về đến nhà, trước mặt ba mẹ phải tỏ ra thật thân thiết với Dư Niên, vẫy tay chào cậu ta trong sự gượng gạo.
Bà Phó chưa gì đã nhìn khắp người cậu, không thấy vết đánh dấu nào cũng hơi thất vọng.
"Đêm qua là sinh nhật của con, lại đúng ngày trăng, thế nào, có...?"
"Không sao cả rồi." Phó Kỳ Hâm vui vẻ đáp lại.
"Cái gì mà không sao? Dư Niên với con hai đứa không..." Là điều khó nói, bà ngập ngừng.
Phó Kỳ Hâm lại lắc đầu, cũng vội giấu đi cổ tay có vết đỏ.
"Dư Niên giúp con mua thuốc ức chế rồi, mọi chuyện vẫn ổn. Con vào nhà nhé!"
Cậu nhanh chân chạy vào trong nhà, tránh để ba mẹ nhìn ra được vết thương trên tay. Bà Phó chậc miệng.
"Thằng bé này nó có ngốc không vậy? Đã dâng đến tận miệng rồi, không xách cái mông lên mà mần đi, còn chạy đi mua thuốc!"
Phó Đông gõ nhẹ vào trán bà, mắng yêu.
"Em lại nghĩ linh tinh cái gì đấy?"
"Anh ấy, chậm hiểu biết thật. Hai đứa đều đã vị thành niên, trưởng thành rồi, nếu không đánh dấu chủ quyền, Omega khác nhảy vào cướp mất con rể thì sao?"
Ông cười xòa: "Kỳ Hâm nhà mình là ai chứ? Chúng nó có hôn ước, hơn nữa, vì để chắc chắn lão Trang đã làm hẳn hợp đồng rồi. Con rể chạy không thoát, Kỳ Hâm nhà mình muốn trốn cũng không xong. Đừng vội, ha."
"Hợp đồng? Sao em không biết chuyện này?"
Phó Đông ngó ngào bên trong, dặn vợ nói nhỏ lại.
"Tôi sợ hai đứa nó vì bản hợp đồng mà trở nên gượng ép nên không nói ra, sau này bà cũng đừng nhắc đến."
Nghe đến đây, bà Phó cũng yên tâm gật đầu.
"Hâm Hâm thân yêu, có muốn ăn chút gì không?"
...
Sáng hôm sau, Phó Kỳ Hâm đến trường khá sớm. Hôm nay có một tiết tiểu luận nên cậu cần chuẩn bị kỹ hơn. Trên đường trở về lớp, ai ngờ cậu lại gặp được Dư Niên. Từ lúc cắm trại trở về, Phó Kỳ Hâm vô cùng ngại đụng mặt hắn.
Cậu giả mù, cố ý lảng ra một nơi khác, không muốn chạm mặt hắn ta. Dư Niên nhìn thấy cậu rõ ràng ràng, nhưng cứ chuẩn bị tiến lên định nói gì đó, Phó Kỳ Hâm sẽ lập tức tránh né. Cả một ngày cứ diễn ra như thế, chỉ cần ở đâu có Dư Niên sẽ không có Phó Kỳ Hâm.
Ngay cả lúc về, Dư Niên cũng cố ý đứng ở ngoài xe chờ cậu. Dạo này Phó Kỳ Hâm cũng ít đến nhà, đâm ra Dư Trang Vũ lại nhớ cậu. Ông nhiều lần nói Dư Niên đón cậu về nhà chơi, nhưng cứ tình trạng thế này, bọn họ sẽ sớm trở thành người dưng.
"Phó Kỳ Hâm."
Dư Niên lần đầu tiên mở miệng gọi đúng tên của cậu, cũng là lần đầu tiên chủ động tìm cậu. Phó Kỳ Hâm dừng lại lắng nghe nhưng ánh mắt vẫn không hướng về phía hắn.
"Ba tôi muốn cậu về nhà chơi."
"Hôm nay... hôm nay tôi bận rồi, hôm khác đi."
"Cậu..."
Còn chưa kịp nói gì, Phó Kỳ Hâm đã chạy vụt đi. Dư Niên đứng ở ngoài tức giận nhìn theo, hắn mở cửa, rồi lại đóng thật mạnh. Hắn đã phải đứng ra ngoài để chờ cậu, mở miệng mời cậu về nhà rốt cuộc lại nhận được lời từ chối.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như hiện tại.
Đến hôm sau, Phó Kỳ Hâm vẫn như thường ngày né tránh Dư Niên. Có điều, hôm nay đặc biệt hơn một chút. Phó Kỳ Hâm đang ngồi làm nốt một đống bài tập nhóm của hôm qua, trong lớp đột nhiên vang lên tiếng ồ inh tai. Cậu theo bản năng mà ngước đầu lên nhìn, người được cả lớp hô hoán lên lại là Dư Niên.
"Đây là Dư Niên lớp 1-A à? Sao đột nhiên lại đến lớp chúng ta nhỉ?"
"Đẹp trai vãi!"
"Đến tìm Phó Kỳ Hâm chứ còn gì nữa?"
"Cả khối ai chả biết Dư Niên ghét Phó Kỳ Hâm, có mà đến tính sổ thì có!"
Hắn nhìn Phó Kỳ Hâm, cũng đi thẳng về chỗ của cậu, ném cặp sách xuống bàn rồi thản nhiên ngồi vào vị trí của Dữ Quân Phàm. Phó Kỳ Hâm ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi gì thì chính chủ của vị trí ấy đi tới.
Hai người đối diện nhau, ánh mắt gặp nhau như tóe ra tia điện.
"Phiền bạn học Dư tránh ra, đó là vị trí của tôi."
"Ai nói đây là vị trí của cậu?" Dư Niên ngông cuồng trả lời như muốn thách thức.
"Cậu ở lớp 1-A, đột nhiên đến lớp 3-A của chúng tôi làm loạn, cậu có ý gì?"
Dư Niên tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo ngạo nghễ.
"Ai nói tôi ở lớp 1-A?"
Vừa dứt lời, cô An cũng từ ngoài bước vào trong. Cả lớp đang hóng chuyện hay liền vội về lại vị trí của mình, chỉ có Dữ Quân Phàm đang bị ai đó chiếm mất chỗ ngồi, mà Phó Kỳ Hâm ở bên cạnh cũng bất lực với cảnh này.
"À, cô thông báo một chút. Dư Niên chuyển từ lớp 1-A xuống lớp ta, em..."
Thấy hắn đã ngồi yên vị ngay cạnh Phó Kỳ Hâm, lại thấy Dữ Quân Phàm bất mãn đứng bên cạnh, cô liền nói.
"Quân Phàm, em chịu khó ngồi xuống bàn dưới nhé."
Dữ Quân Phàm vốn dĩ không phục với sự sắp xếp tùy tiện này, nhưng rồi, anh lại im lặng mà chấp nhận ngồi ở phía sau dãy bên cạnh vị trí của Phó Kỳ Hâm.
Cậu quay xuống nhìn, thấy được dáng vẻ không mấy vui của Dữ Quân Phàm, Phó Kỳ Hâm cũng thấy lạ. Tên Dư Niên này ngông cuồng xông vào lớp, còn cướp luôn cả chỗ ngồi của anh ta, có phải lại là vì cái suy điên khùng của hắn không?
"Dư Niên, tại sao cậu lại chuyển xuống lớp tôi?"
"Tôi muốn học cùng vị hôn thê, được không?"
Hắn khẽ cười, áp sát về phía cậu. Phó Kỳ Hâm đột nhiên ngại ngùng né tránh, hai má đỏ lên không biết nên trả lời thế nào.
"Đừng tưởng bở. Cả cái trường này tôi muốn học ở đâu thì học ở đấy, cậu quản được sao?"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.