Chương 17: Omega, cậu dám đánh tôi?
Yên Tử
05/07/2023
Phó Kỳ Hâm nhíu mày trong cơn mê man, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào
mũi. Cậu khẽ động ngón tay, lại cảm nhận được tiếng "rù rù" kế bên.
Trong cơn ác mộng đêm qua, Phó Kỳ Hâm bừng tỉnh, cậu vội bật dậy như lò
xo.
Xung quanh nơi này chỉ toàn một màu trắng, dụng cụ y tế mà mùi cồn, mùi thuốc nồng nặc. Phó Kỳ Hâm nhìn xuống giường, bé mèo vàng sao lại xuất hiện ở đây? Đầu óc cậu ong ong, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, lại bất giác rùng mình sợ hãi.
"Đêm qua... đêm qua hình như Dư Niên..."
Cậu lại lắc đầu nguây nguẩy, làm sao có thể là Dư Niên được?
Còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng động. Dư Niên bước vào, gương mặt không một chút lo lắng, thậm chí còn có chút bất mãn nhìn cậu. Phó Kỳ Hâm lúc này mới nhớ ra, hình ảnh người con trai xuất hiện trước cánh cửa như một vị anh hùng... quả thật là Dư Niên.
"Đêm..."
"Chưa chết được, tinh thần vẫn còn tỉnh táo lắm nhỉ?"
Phó Kỳ Hâm định mở miệng nói mấy lời cảm ơn, ai nhờ Dư Niên mỏ hỗn lại chặn miệng cậu bằng mấy lời khó nghe như vậy. Phó Kỳ Hâm cũng im lặng, cậu khó chịu ra mặt, dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn hắn.
Bị một Omega lườm nguýt, Dư Niên lại tức giận, hắn bước chân đến cạnh giường, hai tay chống xuống, cười hắt.
"Thế nào, muốn quyến rũ Dữ Quân Phàm, nhưng không ngờ lão già kia lại đến chứ gì? Nếu không có tôi, cậu chắc chắn..."
Chát!
Một tiếng tát giòn rã vang lên trong căn phòng bệnh viện im ắng. Phó Kỳ Hâm tức đến đỏ mặt, khóe mắt ầng ậng chứa nước, cánh môi xinh đẹp khẽ run rẩy.
"Im miệng!"
"Con mẹ nó Omega, cậu dám đánh tôi?"
Hắn dường như phát điên, ánh mắt sắc lạnh trừng lên vô cùng đáng sợ, nhưng hắn không biết Omega ở trước mặt mình tức giận hơn hắn gấp trăm lần, đáng sợ hơn hắn gấp vạn lần.
Phó Kỳ Hâm nhịn đau đẩy Dư Niên ra xa, cậu quát lớn.
"Miệng cậu hỗn như vậy, một trăm cái tát cũng chưa đủ. Tôi nhắc lại một lần cuối, pheromone của tôi mất khống chế chứ tôi không điên mà đi quyến rũ người khác. Cái suy nghĩ bẩn thỉu ấy của cậu hãy tự giữ cho bản thân đi, đồ điên!"
Cậu to gan mắng một tràng tới trước mặt Dư Niên, cũng vì tức giận mà không quan tâm đến hậu quả sau đó. Phó Kỳ Hâm ngồi dậy, cậu ôm theo bé mèo sau đó rời khỏi phòng, mặc cho Dư Niên đang đen mặt phía sau.
"Omega cậu mau đứng lại cho tôi, cậu chán sống rồi à?"
Trước lời mắng mỏ ấy, Phó Kỳ Hâm một chút cũng không quan tâm, cậu im lặng rời khỏi phòng, muốn ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.
"Người chơi hãy quản lý cảm xúc của mình, đừng kích động, hảo cảm của nam chủ -10 rồi."
Cậu vẫn còn tức giận, chạy ra lan can đứng hóng chút gió trời, không thèm để tâm đến.
"Chỉ một mình cậu ta biết giận à? Tôi đâu có ti tiện đến mức ấy!"
Nói là như vậy nhưng Phó Kỳ Hâm cũng có chút sợ. Cậu đột ngột tát Dư Niên một cái đau điếng như thế, cứ nghĩ hảo cảm sẽ tụt xuống không phanh, ai ngờ lại chỉ bị trừ 10 điểm.
"Kỳ Hâm..."
Một giọng nói ôn nhu phát ra từ đằng sau. Phó Kỳ Hâm quay người lại, Dữ Quân Phàm không biết từ khi nào lại xuất hiện.
"Quân Phàm, sao cậu lại tới đây? Hôm nay có tiết mà?"
Dữ Quân Phàm nghe được thông tin Phó Kỳ Hâm đang ở bệnh viện nên đã xin nghỉ học một buổi để đến thăm, may rằng cậu đã tỉnh, nhìn có vẻ không nghiêm trọng.
Dư Niên vừa lúc rời khỏi phòng, hắn vừa xoa xoa má, lại nhìn thấy Dữ Quân Phàm ở cùng với Phó Kỳ Hâm. Trong lòng Dư Niên sôi lên cơn tức giận, nhưng rốt cục nghĩ thế nào hắn lại im lặng, đứng nép vào tường quan sát.
"Kỳ Hâm, cậu không sao chứ?"
Phó Kỳ Hâm nhìn lại một lười thân thể mình, bên trong có vài vết trầy, phần cổ có vết xước nhỏ, cổ tay hằn lên vết đỏ ửng vì bị lão già kia nắm chặt. Cậu lắc đầu, không dám nghĩ tới chuyện kinh hoàng ấy.
"Không sao..."
"Đêm qua rốt cuộc là thế nào?"
"Đêm qua, cậu biết à?"
Dữ Quân Phàm thở dài một hơi, trong lòng nặng trĩu khó tả.
"Đêm qua tôi có đem một phần đề án trả cho cậu nhưng chú Phó nói cậu đang ở trường, Dư Niên sẽ đến đón. Tôi thấy có chút không đúng nên thử đến xem sao, kết quả... Dư Niên bế cậu trong trời mưa, đem tới bệnh viện."
Những lời nói phía trước não bộ của Phó Kỳ Hâm tự động bỏ qua, cậu lại chú ý đến chuyện Dư Niên bế cậu đi bệnh viện. Hắn ta tốt tính thế cơ à? Nhưng sau đó hắn cũng mắng cậu thậm tệ ấy chứ? Alpha này đúng là đa nhân cách.
Dữ Quân Phàm đêm qua có xuất hiện, chẳng trách Dư Niên lại hiểu lầm.
"Vậy đêm qua rốt cuộc cậu bị làm sao?"
Xung quanh nơi này chỉ toàn một màu trắng, dụng cụ y tế mà mùi cồn, mùi thuốc nồng nặc. Phó Kỳ Hâm nhìn xuống giường, bé mèo vàng sao lại xuất hiện ở đây? Đầu óc cậu ong ong, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, lại bất giác rùng mình sợ hãi.
"Đêm qua... đêm qua hình như Dư Niên..."
Cậu lại lắc đầu nguây nguẩy, làm sao có thể là Dư Niên được?
Còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng động. Dư Niên bước vào, gương mặt không một chút lo lắng, thậm chí còn có chút bất mãn nhìn cậu. Phó Kỳ Hâm lúc này mới nhớ ra, hình ảnh người con trai xuất hiện trước cánh cửa như một vị anh hùng... quả thật là Dư Niên.
"Đêm..."
"Chưa chết được, tinh thần vẫn còn tỉnh táo lắm nhỉ?"
Phó Kỳ Hâm định mở miệng nói mấy lời cảm ơn, ai nhờ Dư Niên mỏ hỗn lại chặn miệng cậu bằng mấy lời khó nghe như vậy. Phó Kỳ Hâm cũng im lặng, cậu khó chịu ra mặt, dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn hắn.
Bị một Omega lườm nguýt, Dư Niên lại tức giận, hắn bước chân đến cạnh giường, hai tay chống xuống, cười hắt.
"Thế nào, muốn quyến rũ Dữ Quân Phàm, nhưng không ngờ lão già kia lại đến chứ gì? Nếu không có tôi, cậu chắc chắn..."
Chát!
Một tiếng tát giòn rã vang lên trong căn phòng bệnh viện im ắng. Phó Kỳ Hâm tức đến đỏ mặt, khóe mắt ầng ậng chứa nước, cánh môi xinh đẹp khẽ run rẩy.
"Im miệng!"
"Con mẹ nó Omega, cậu dám đánh tôi?"
Hắn dường như phát điên, ánh mắt sắc lạnh trừng lên vô cùng đáng sợ, nhưng hắn không biết Omega ở trước mặt mình tức giận hơn hắn gấp trăm lần, đáng sợ hơn hắn gấp vạn lần.
Phó Kỳ Hâm nhịn đau đẩy Dư Niên ra xa, cậu quát lớn.
"Miệng cậu hỗn như vậy, một trăm cái tát cũng chưa đủ. Tôi nhắc lại một lần cuối, pheromone của tôi mất khống chế chứ tôi không điên mà đi quyến rũ người khác. Cái suy nghĩ bẩn thỉu ấy của cậu hãy tự giữ cho bản thân đi, đồ điên!"
Cậu to gan mắng một tràng tới trước mặt Dư Niên, cũng vì tức giận mà không quan tâm đến hậu quả sau đó. Phó Kỳ Hâm ngồi dậy, cậu ôm theo bé mèo sau đó rời khỏi phòng, mặc cho Dư Niên đang đen mặt phía sau.
"Omega cậu mau đứng lại cho tôi, cậu chán sống rồi à?"
Trước lời mắng mỏ ấy, Phó Kỳ Hâm một chút cũng không quan tâm, cậu im lặng rời khỏi phòng, muốn ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.
"Người chơi hãy quản lý cảm xúc của mình, đừng kích động, hảo cảm của nam chủ -10 rồi."
Cậu vẫn còn tức giận, chạy ra lan can đứng hóng chút gió trời, không thèm để tâm đến.
"Chỉ một mình cậu ta biết giận à? Tôi đâu có ti tiện đến mức ấy!"
Nói là như vậy nhưng Phó Kỳ Hâm cũng có chút sợ. Cậu đột ngột tát Dư Niên một cái đau điếng như thế, cứ nghĩ hảo cảm sẽ tụt xuống không phanh, ai ngờ lại chỉ bị trừ 10 điểm.
"Kỳ Hâm..."
Một giọng nói ôn nhu phát ra từ đằng sau. Phó Kỳ Hâm quay người lại, Dữ Quân Phàm không biết từ khi nào lại xuất hiện.
"Quân Phàm, sao cậu lại tới đây? Hôm nay có tiết mà?"
Dữ Quân Phàm nghe được thông tin Phó Kỳ Hâm đang ở bệnh viện nên đã xin nghỉ học một buổi để đến thăm, may rằng cậu đã tỉnh, nhìn có vẻ không nghiêm trọng.
Dư Niên vừa lúc rời khỏi phòng, hắn vừa xoa xoa má, lại nhìn thấy Dữ Quân Phàm ở cùng với Phó Kỳ Hâm. Trong lòng Dư Niên sôi lên cơn tức giận, nhưng rốt cục nghĩ thế nào hắn lại im lặng, đứng nép vào tường quan sát.
"Kỳ Hâm, cậu không sao chứ?"
Phó Kỳ Hâm nhìn lại một lười thân thể mình, bên trong có vài vết trầy, phần cổ có vết xước nhỏ, cổ tay hằn lên vết đỏ ửng vì bị lão già kia nắm chặt. Cậu lắc đầu, không dám nghĩ tới chuyện kinh hoàng ấy.
"Không sao..."
"Đêm qua rốt cuộc là thế nào?"
"Đêm qua, cậu biết à?"
Dữ Quân Phàm thở dài một hơi, trong lòng nặng trĩu khó tả.
"Đêm qua tôi có đem một phần đề án trả cho cậu nhưng chú Phó nói cậu đang ở trường, Dư Niên sẽ đến đón. Tôi thấy có chút không đúng nên thử đến xem sao, kết quả... Dư Niên bế cậu trong trời mưa, đem tới bệnh viện."
Những lời nói phía trước não bộ của Phó Kỳ Hâm tự động bỏ qua, cậu lại chú ý đến chuyện Dư Niên bế cậu đi bệnh viện. Hắn ta tốt tính thế cơ à? Nhưng sau đó hắn cũng mắng cậu thậm tệ ấy chứ? Alpha này đúng là đa nhân cách.
Dữ Quân Phàm đêm qua có xuất hiện, chẳng trách Dư Niên lại hiểu lầm.
"Vậy đêm qua rốt cuộc cậu bị làm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.