Chương 37: Tôi ghen rồi! Tôi thích cậu!
Yên Tử
05/07/2023
Ngồi đơ ra một lúc, Phó Kỳ Hâm mãi mới lên phòng. Cậu vừa tắm rửa xong liền
có chút bức bối muốn ra ngoài ban công hóng gió. Phòng của Dư Niên ở
ngay bên cạnh, mặc dù muốn lướt qua nhưng tiếng nói trong đó khiến cậu
không thể không tò mò.
Phó Kỳ Hâm áp sát tai vào cánh cửa.
"Niên ca ca, em không ngủ được."
"Mau về phòng đi, tôi nói rồi mà, không quen ngủ với người khác."
"Anh trở nên khó tính từ khi nào vậy? Em không biết đâu, em sẽ ngủ ở đây. Em không ngủ một mình được."
"Vân Hy..."
Dư Niên cũng chỉ thở dài, sau đó yên lặng. Phó Kỳ Hâm ở bên ngoài nhìn vào không khỏi tức giận. Cậu là vị hôn thê của hắn, đến một cuộc nói chuyện tử tế cũng không có, bây giờ đột nhiên lòi ra một Omega xinh đẹp cứ quấn quýt hắn mỗi ngày, cậu cứ thế biến thành kẻ thừa thãi. Hơn thế nữa, cậu ta còn dám ngủ cùng Dư Niên!
Phó Kỳ Hâm giận run người nhưng lại không làm được gì. Cậu tủi thân quay người rời đi, nước mắt không biết từ khi nào đã rơi ra.
Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, Dư Niên cũng đoán ra được Phó Kỳ Hâm có đến. Hắn ta đang nằm ở dưới sàn, còn để Lạc Vân Hy nằm một mình trên giường.
Đợi cho cậu ta ngủ say rồi, Dư Niên mới lén ngồi dậy sau đó ra khỏi phòng. Hắn tìm đến phòng của Phó Kỳ Hâm, cậu vậy mà không cẩn thận để cửa mở toang. Dư Niên nhẹ chân bước vào trong, phát hiện Phó Kỳ Hâm đang ngồi bên cửa sổ thút thít khóc.
"Hức... tra Alpha... tôi ghét cậu... hức..."
"Mắng ai vậy?"
Tiếng nói đột nhiên vang lên, Phó Kỳ Hâm quay lại với một mặt toàn nước mắt. Cậu giật mình khi người đứng trước mặt là Dư Niên, nhưng ngay sau đó đã trở về trạng thái giận dữ của mình.
"Đêm muộn rồi, không về ngủ với Lạc Vân Hy của cậu, tới phòng tôi làm gì? Ra vẻ à?"
Dư Niên nhíu mày, rồi hắn lại hiểu ra.
"Tôi đến phòng của cậu chẳng phải cậu nên vui sao?"
"Hừ, người bạn thân này không cần. Về chăm sóc Omega của cậu đi."
Phó Kỳ Hâm hậm hực lên trên giường nằm, cậu không muốn nhìn thấy mặt cái tên đáng ghét này chút nào.
Dư Niên đột nhiên bật cười, Omega này hôm nay cũng thú vị thật. Hắn lại gần quỳ một gối lên giường, hai tay chống xuống ép sát Phó Phó Kỳ Hâm. Cậu vừa lật người đã đụng trúng chóp mũi của hắn, vừa giật mình vừa ngại ngùng.
"Cậu... cậu... đang làm cái quái gì vậy?"
"Cậu ghen với Lạc Vân Hy à?"
"Tôi... tôi mới không thèm ghen!"
Hai má cậu đỏ ửng lên, ánh mắt nâu xinh đẹp còn không dám nhìn thẳng vào Dư Niên. Lồng ngực đã vô thức đập liên hồi.
"Mặt đã đỏ lên hết rồi, còn nói không ghen?"
Phó Kỳ Hâm bị chọc ghẹo càng thêm tức giận. Cậu siết chặt tay, nếu Dư Niên đã dám nói ra mấy lời này, vậy cậu cũng sẽ thẳng thắng thừa nhận mọi chuyện. Chủ động, nhất định phải chủ động.
"Ừ đấy! Tôi ghen đấy!"
Phó Kỳ Hâm dùng hai tay đẩy hắn ra, gương mặt vừa hung dữ lại vừa đáng yêu.
"Tôi là vị hôn thê của cậu, vậy mà cậu luôn thân mật với Omega họ Lạc kia. Còn nói đám cưới? Tôi nói cho cậu biết, cậu chỉ được đám cưới với một mình tôi, chỉ được ngủ với một mình tôi!"
Cậu có vẻ hơi kích động cho nên cái gì nói hay không nên nói cũng đều nói ra cho bằng sạch. Nói xong rồi mới giật mình nhận ra, cậu vội vã ôm chặt lấy miệng.
Dư Niên nhướn mày ngạc nhiên, chính hắn cũng không nghĩ Phó Kỳ Hâm sẽ có phản ứng này.
"Vậy được, tôi sẽ nói cho cậu về quan hệ của chúng tôi."
"Hừm, tôi không muốn nghe."
"Không nghe cũng phải nghe."
Dư Niên ngồi thẳng người lại, hắn bắt đầu kể.
Lạc Vân Hy là họ hàng xa của hắn. Từ nhỏ, khi Dư gia còn non yếu, chính Lạc gia đã nâng đỡ rất nhiều. Dư Trang Vũ kính trọng Lạc gia, cũng biết ơn với họ. Lạc Vân Hy từ nhỏ đã mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế, rất dễ quá khích, nhưng khi ở bên Dư Niên thì cậu lại bình thường.
Vì để cho quan hệ họ hàng không rạn nứt, Dư Trang Vũ đã để Dư Niên tiếp xúc với Lạc Vân Hy từ nhỏ, cũng giấu cậu ta về việc Dư Niên có vị hôn thê cho đến tận bây giờ. Hắn nhịn, vì hắn thương hại Lạc Vân Hy, vì hắn biết Lạc gia có ơn với Dư gia.
"Cho nên... cậu không phải thực sự thích Lạc Vân Hy?"
"Tại sao tôi phải thích cậu ta?"
"Vậy... chứng ám ảnh cưỡng chế là thế nào?"
"Khi tức giận, không vui, cậu ta sẽ quá khích mà trở nên điên dại, đập phá mọi thứ, có thể mất trí mà làm hại mọi người, cũng tự làm chính bản thân bị thương. Trước đây tôi từng chứng kiến cậu ta cào xé tuyến thể của mình khiến cho nó vỡ nát. Phải mất nhiều lần đại phẫu vết thương mới lành, nhưng tuyến thể hoàn toàn không có."
Phó Kỳ Hâm bây giờ mới nhận ra, quả thật cậu ấy không có bất cứ mùi hương nào. Nghe như vậy, cậu lại có chút trách bản thân. Lạc Vân Hy rõ ràng là đáng thương, vậy mà cậu lại nghĩ xấu cho cậu ta.
"Mà này Omega, cậu vừa nói cái gì?"
"H... hả?"
"Tôi chỉ được cưới mình cậu? Tôi chỉ được ngủ với mình cậu?"
"Cái đó... cái đó..."
Phó Kỳ Hâm lảng tránh ánh mắt của hắn. Cậu là vạ miệng lỡ nói ra lời cấm kỵ trong lòng, nhưng đến mức này rồi, cậu cũng không muốn quan hệ của bản thân cứ úp mở. Phó Kỳ Hâm hít một hơi thật sâu, cậu ôm lấy cổ của Dư Niên, nghiêm túc nói.
"Đúng. Cậu là Alpha của mình tôi, chỉ được kết hôn với tôi, cũng chỉ được ngủ với tôi! Tôi... tôi thích cậu!"
Phó Kỳ Hâm to gan rướn người, hôn lên đôi môi ấm nóng kia. Dư Niên không né không tránh, thậm chí còn tận hưởng ôm lấy cậu, đáp lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt. Hắn đẩy cậu ngã xuống giường, vừa dùng đầu lưỡi ấm nóng len lỏi quanh khoang miệng ngọt ngào, vừa dùng bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo.
"Ưm... Dư... Dư Niên... không được..."
Phó Kỳ Hâm thực sự quá quyến rũ rồi! Chỉ cần cậu chủ động hôn hắn, hắn sẽ không nhịn được mà đáp trả bằng cái giá đắt hơn. Cậu vội đẩy Dư Niên ra, hai má đỏ ửng.
"Lạc Vân Hy ở cách vách, không được..."
"Này Omega, chính cậu quyến rũ tôi trước đấy. Cậu biết bản năng của Alpha thế nào mà, cậu dám chơi đùa tôi à?"
"Không... không có. Chỉ là bây giờ thì không được. Chú Dư cũng đang ở nhà... cậu... cậu cố kìm nén lại đi. Chúng ta ngủ, chỉ ngủ bình thường thôi."
"Cậu ngon thế này, ngủ bình thường thế mẹ nào được?"
Phó Kỳ Hâm lại đỏ tía tai, có ai lại nói thẳng ra như thế không cơ chứ? Cậu lách mình khỏi Dư Niên, nở một nụ cười gượng gạo.
"Cậu... cậu chấp nhận tôi rồi à?"
Hắn nhíu mày, im lặng không trả lời. Phó Kỳ Hâm lại hỏi.
"Trong hợp đồng, cậu nói nếu tôi chủ động chạm vào người cậu, tôi sẽ phải tự hủy hôn..."
"Cái đấy vẫn còn nhớ nữa à? Đồ ngốc."
"Vậy tức là sẽ bị hủy đúng không? Tức là, cậu cũng thích tôi, đúng chứ? Cậu nói một câu đi, nói một câu thôi tôi sẽ yên tâm..."
"Nói nhiều quá, im miệng lại, đi ngủ."
Hắn lại đột nhiên cáu lên rồi quay người sang hướng khác, nhắm mắt lại. Phó Kỳ Hâm thở dài, đúng là đánh lạc hướng như vậy sẽ khiến dục vọng của hắn giảm xuống.
"Cậu ngủ ở đây luôn à?"
"Là ai nói tôi chỉ được ngủ với mình cậu? Vậy tôi về phòng?"
"Thôi... thôi vậy, ngủ ở đây cũng tốt."
Phó Kỳ Hâm kéo chăn lên ngang miệng, cậu len lén nhìn bóng lưng của hắn, trong đầu không tránh khỏi những suy nghĩ linh tinh.
"Ai mà biết được đêm đến cậu có dở chứng mà "ăn" sạch tôi không..."
Phó Kỳ Hâm áp sát tai vào cánh cửa.
"Niên ca ca, em không ngủ được."
"Mau về phòng đi, tôi nói rồi mà, không quen ngủ với người khác."
"Anh trở nên khó tính từ khi nào vậy? Em không biết đâu, em sẽ ngủ ở đây. Em không ngủ một mình được."
"Vân Hy..."
Dư Niên cũng chỉ thở dài, sau đó yên lặng. Phó Kỳ Hâm ở bên ngoài nhìn vào không khỏi tức giận. Cậu là vị hôn thê của hắn, đến một cuộc nói chuyện tử tế cũng không có, bây giờ đột nhiên lòi ra một Omega xinh đẹp cứ quấn quýt hắn mỗi ngày, cậu cứ thế biến thành kẻ thừa thãi. Hơn thế nữa, cậu ta còn dám ngủ cùng Dư Niên!
Phó Kỳ Hâm giận run người nhưng lại không làm được gì. Cậu tủi thân quay người rời đi, nước mắt không biết từ khi nào đã rơi ra.
Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, Dư Niên cũng đoán ra được Phó Kỳ Hâm có đến. Hắn ta đang nằm ở dưới sàn, còn để Lạc Vân Hy nằm một mình trên giường.
Đợi cho cậu ta ngủ say rồi, Dư Niên mới lén ngồi dậy sau đó ra khỏi phòng. Hắn tìm đến phòng của Phó Kỳ Hâm, cậu vậy mà không cẩn thận để cửa mở toang. Dư Niên nhẹ chân bước vào trong, phát hiện Phó Kỳ Hâm đang ngồi bên cửa sổ thút thít khóc.
"Hức... tra Alpha... tôi ghét cậu... hức..."
"Mắng ai vậy?"
Tiếng nói đột nhiên vang lên, Phó Kỳ Hâm quay lại với một mặt toàn nước mắt. Cậu giật mình khi người đứng trước mặt là Dư Niên, nhưng ngay sau đó đã trở về trạng thái giận dữ của mình.
"Đêm muộn rồi, không về ngủ với Lạc Vân Hy của cậu, tới phòng tôi làm gì? Ra vẻ à?"
Dư Niên nhíu mày, rồi hắn lại hiểu ra.
"Tôi đến phòng của cậu chẳng phải cậu nên vui sao?"
"Hừ, người bạn thân này không cần. Về chăm sóc Omega của cậu đi."
Phó Kỳ Hâm hậm hực lên trên giường nằm, cậu không muốn nhìn thấy mặt cái tên đáng ghét này chút nào.
Dư Niên đột nhiên bật cười, Omega này hôm nay cũng thú vị thật. Hắn lại gần quỳ một gối lên giường, hai tay chống xuống ép sát Phó Phó Kỳ Hâm. Cậu vừa lật người đã đụng trúng chóp mũi của hắn, vừa giật mình vừa ngại ngùng.
"Cậu... cậu... đang làm cái quái gì vậy?"
"Cậu ghen với Lạc Vân Hy à?"
"Tôi... tôi mới không thèm ghen!"
Hai má cậu đỏ ửng lên, ánh mắt nâu xinh đẹp còn không dám nhìn thẳng vào Dư Niên. Lồng ngực đã vô thức đập liên hồi.
"Mặt đã đỏ lên hết rồi, còn nói không ghen?"
Phó Kỳ Hâm bị chọc ghẹo càng thêm tức giận. Cậu siết chặt tay, nếu Dư Niên đã dám nói ra mấy lời này, vậy cậu cũng sẽ thẳng thắng thừa nhận mọi chuyện. Chủ động, nhất định phải chủ động.
"Ừ đấy! Tôi ghen đấy!"
Phó Kỳ Hâm dùng hai tay đẩy hắn ra, gương mặt vừa hung dữ lại vừa đáng yêu.
"Tôi là vị hôn thê của cậu, vậy mà cậu luôn thân mật với Omega họ Lạc kia. Còn nói đám cưới? Tôi nói cho cậu biết, cậu chỉ được đám cưới với một mình tôi, chỉ được ngủ với một mình tôi!"
Cậu có vẻ hơi kích động cho nên cái gì nói hay không nên nói cũng đều nói ra cho bằng sạch. Nói xong rồi mới giật mình nhận ra, cậu vội vã ôm chặt lấy miệng.
Dư Niên nhướn mày ngạc nhiên, chính hắn cũng không nghĩ Phó Kỳ Hâm sẽ có phản ứng này.
"Vậy được, tôi sẽ nói cho cậu về quan hệ của chúng tôi."
"Hừm, tôi không muốn nghe."
"Không nghe cũng phải nghe."
Dư Niên ngồi thẳng người lại, hắn bắt đầu kể.
Lạc Vân Hy là họ hàng xa của hắn. Từ nhỏ, khi Dư gia còn non yếu, chính Lạc gia đã nâng đỡ rất nhiều. Dư Trang Vũ kính trọng Lạc gia, cũng biết ơn với họ. Lạc Vân Hy từ nhỏ đã mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế, rất dễ quá khích, nhưng khi ở bên Dư Niên thì cậu lại bình thường.
Vì để cho quan hệ họ hàng không rạn nứt, Dư Trang Vũ đã để Dư Niên tiếp xúc với Lạc Vân Hy từ nhỏ, cũng giấu cậu ta về việc Dư Niên có vị hôn thê cho đến tận bây giờ. Hắn nhịn, vì hắn thương hại Lạc Vân Hy, vì hắn biết Lạc gia có ơn với Dư gia.
"Cho nên... cậu không phải thực sự thích Lạc Vân Hy?"
"Tại sao tôi phải thích cậu ta?"
"Vậy... chứng ám ảnh cưỡng chế là thế nào?"
"Khi tức giận, không vui, cậu ta sẽ quá khích mà trở nên điên dại, đập phá mọi thứ, có thể mất trí mà làm hại mọi người, cũng tự làm chính bản thân bị thương. Trước đây tôi từng chứng kiến cậu ta cào xé tuyến thể của mình khiến cho nó vỡ nát. Phải mất nhiều lần đại phẫu vết thương mới lành, nhưng tuyến thể hoàn toàn không có."
Phó Kỳ Hâm bây giờ mới nhận ra, quả thật cậu ấy không có bất cứ mùi hương nào. Nghe như vậy, cậu lại có chút trách bản thân. Lạc Vân Hy rõ ràng là đáng thương, vậy mà cậu lại nghĩ xấu cho cậu ta.
"Mà này Omega, cậu vừa nói cái gì?"
"H... hả?"
"Tôi chỉ được cưới mình cậu? Tôi chỉ được ngủ với mình cậu?"
"Cái đó... cái đó..."
Phó Kỳ Hâm lảng tránh ánh mắt của hắn. Cậu là vạ miệng lỡ nói ra lời cấm kỵ trong lòng, nhưng đến mức này rồi, cậu cũng không muốn quan hệ của bản thân cứ úp mở. Phó Kỳ Hâm hít một hơi thật sâu, cậu ôm lấy cổ của Dư Niên, nghiêm túc nói.
"Đúng. Cậu là Alpha của mình tôi, chỉ được kết hôn với tôi, cũng chỉ được ngủ với tôi! Tôi... tôi thích cậu!"
Phó Kỳ Hâm to gan rướn người, hôn lên đôi môi ấm nóng kia. Dư Niên không né không tránh, thậm chí còn tận hưởng ôm lấy cậu, đáp lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt. Hắn đẩy cậu ngã xuống giường, vừa dùng đầu lưỡi ấm nóng len lỏi quanh khoang miệng ngọt ngào, vừa dùng bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo.
"Ưm... Dư... Dư Niên... không được..."
Phó Kỳ Hâm thực sự quá quyến rũ rồi! Chỉ cần cậu chủ động hôn hắn, hắn sẽ không nhịn được mà đáp trả bằng cái giá đắt hơn. Cậu vội đẩy Dư Niên ra, hai má đỏ ửng.
"Lạc Vân Hy ở cách vách, không được..."
"Này Omega, chính cậu quyến rũ tôi trước đấy. Cậu biết bản năng của Alpha thế nào mà, cậu dám chơi đùa tôi à?"
"Không... không có. Chỉ là bây giờ thì không được. Chú Dư cũng đang ở nhà... cậu... cậu cố kìm nén lại đi. Chúng ta ngủ, chỉ ngủ bình thường thôi."
"Cậu ngon thế này, ngủ bình thường thế mẹ nào được?"
Phó Kỳ Hâm lại đỏ tía tai, có ai lại nói thẳng ra như thế không cơ chứ? Cậu lách mình khỏi Dư Niên, nở một nụ cười gượng gạo.
"Cậu... cậu chấp nhận tôi rồi à?"
Hắn nhíu mày, im lặng không trả lời. Phó Kỳ Hâm lại hỏi.
"Trong hợp đồng, cậu nói nếu tôi chủ động chạm vào người cậu, tôi sẽ phải tự hủy hôn..."
"Cái đấy vẫn còn nhớ nữa à? Đồ ngốc."
"Vậy tức là sẽ bị hủy đúng không? Tức là, cậu cũng thích tôi, đúng chứ? Cậu nói một câu đi, nói một câu thôi tôi sẽ yên tâm..."
"Nói nhiều quá, im miệng lại, đi ngủ."
Hắn lại đột nhiên cáu lên rồi quay người sang hướng khác, nhắm mắt lại. Phó Kỳ Hâm thở dài, đúng là đánh lạc hướng như vậy sẽ khiến dục vọng của hắn giảm xuống.
"Cậu ngủ ở đây luôn à?"
"Là ai nói tôi chỉ được ngủ với mình cậu? Vậy tôi về phòng?"
"Thôi... thôi vậy, ngủ ở đây cũng tốt."
Phó Kỳ Hâm kéo chăn lên ngang miệng, cậu len lén nhìn bóng lưng của hắn, trong đầu không tránh khỏi những suy nghĩ linh tinh.
"Ai mà biết được đêm đến cậu có dở chứng mà "ăn" sạch tôi không..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.